Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 12659|Trả lời: 54
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Truyện dài] [Truyện dài | MA] Bánh xe sắc màu - Colour wheel | I_shine | Bonus Colour - Complet

[Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
Tác giả
BÁNH XE SẮC MÀU - COLOUR WHEEL



Author: I_shine
Status: completed
Rating: MA
Disclaimer :

Trong câu chuyện này tác giả mượn tên và một chút thân thế của diễn viên Philip Lee cho nhân vật nam chính. Tuy nhiên đây không phải là fanfic về diễn viên Philip Lee.
Thể loại: Lãng mạn
Summary:
Hạnh phúc là cả một chặng đường chứ không phải là đích đến.

Phần 2 của câu chuyện “Tam giác không hoàn hảo – Project triangle"

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Sofa
 Tác giả| Đăng lúc 19-9-2011 12:20:03 | Chỉ xem của tác giả
Blue, Yellow and Margenta


Bạn đã bao giờ nghe về ‘Colour Wheel – Bánh xe Sắc màu’ chưa? Nếu bạn học bất kỳ ngành nào có liên quan đến hội họa, hẳn Colour Wheel sẽ được nhắc đến trong những bài học đầu tiên về màu sắc. Colour Wheel có một tam giác đều ở giữa được chia thành 3 phần bằng nhau: một phần là màu Vàng, một phần là màu Xanh dương và một phần là màu Đỏ. Ba màu cơ bản, ba màu gốc dùng để tạo nên tất cả các màu sắc khác trên thế giới. 50% màu vàng trộn với 50% màu xanh dương sẽ ra màu xanh lục. 50% màu xanh dương trộn với 50% màu đỏ sẽ ra màu tím. 50% màu đỏ trộn với 50% màu vàng sẽ ra màu cam. Cứ thế, tuỳ bạn gia giảm % của ba màu cơ bản này khi trộn màu thì sẽ cho ra những màu khác nhau… hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn.

Nếu trải tất cả các màu sắc ra thành một hàng, bạn sẽ có một dải sắc phổ với màu Trắng và màu Đen ở hai đầu làm hai thái cực, đại diện cho ánh sáng và bóng tối, cho ngày và đêm, cho phải và trái, cho đúng và sai. Cuộc sống là tất cả những màu sắc nằm giữa Trắng và Đen. Cuộc sống là một bánh xe sắc màu với mỗi cá nhân là một màu sắc mà khi càng nhìn xa và rộng, bạn càng thấy nhiều màu sắc khác nhau.

Lúc còn nhỏ, tôi đã vô cùng sửng sốt khi đọc được rằng J.R.R Tolkien đã mất 13 năm để viết bộ truyện ‘Chúa tể của những chiếc nhẫn’. Nhưng khi lớn lên thì tôi hiểu rằng để cho ra đời một bộ truyện có một không hai trên thế giới, khiến triệu triệu con người ngưỡng mộ và là nguồn cảm hứng cho rất nhiều tác phẩm nghệ thuật sau này thì ngay cả với một trí tưởng tượng siêu phàm, Tolkien vẫn cần phải sống đủ lâu để trải nghiệm cuộc sống của chính mình, quan sát cuộc sống của những người khác, chứng kiến cuộc Thế chiến thứ 2 đẫm máu và nước mắt thì mới có đủ kinh nghiệm, thông tin và xúc cảm cho từng nhân vật trong tác phẩm, giống như một người họa sĩ đã pha đủ màu sắc cho bức tranh của mình.

Vì thế tôi đã từng tự hỏi bản thân nếu tôi và em gặp nhau sớm hơn 10 năm thì liệu chúng tôi có tình cảm với nhau không? Tôi không có câu trả lời chắc chắn, nhưng tôi biết có một khả năng rất lớn rằng tôi và em sẽ hoàn toàn dửng dưng về sự hiện diện của người kia. Vì sao ư? Vì khi đó cả tôi và em chưa đủ hiểu biết để nhìn ra màu sắc thực của đối phương, hay cũng có thể là vì khi đó màu sắc thực của chúng tôi chưa đủ mạnh để hiện diện ra bên ngoài cho người khác nhận biết.




Từ khi còn học trung học, tôi đã luôn là một trong những nhân vật nổi trội nhất trường. Tất nhiên đó là vì tôi học không hề tệ, nhưng còn một phần tất nhiên khác lớn hơn là vì tôi trông sáng láng và rất khá thể thao. Qua các bạn mình, tôi biết cả trường bầu tôi là người ăn mặc có phong cách nhất. Khi đó gia đình tôi đã rất khá giả và tôi là con trai út trong nhà nên mẹ và hai chị ra sức chiều chuộng. Rất hiếm con gái ở trường có thể bước qua chỗ tôi mà không liếc mắt hay mỉm cười. Sống trong một môi trường như thế, thật khó để không tự mãn về bản thân. Nhưng vì tôi là phái nam, mà phái nam thì luôn tò mò về phái nữ, nên thấy bất cứ cô nào hay hay, tôi hẹn hò liền để tìm hiểu. Sau một thời gian hẹn hò búa xua, tôi chán và bắt đầu nâng cao tiêu chuẩn của mình. Cũng từ đó, tôi trở nên kén chọn kinh khủng. Lúc đầu lũ bạn nghĩ tôi tạm thời bị ấm đầu nhưng khi thấy cả mấy năm học đại học rồi cao học, số người tôi hẹn hò chưa quá nửa bàn tay và chẳng ai để chúng kịp nhớ mặt nhớ tên thì chúng khẳng định tôi đã mắc bệnh khó tính kinh niên.

Bạn muốn biết tiêu chuẩn của tôi lúc đó ư? Tôi không thể nói ra đây được vì nếu em vô tình đọc thấy, tôi sẽ gặp rắc rối to. Tôi cũng chưa bao giờ hỏi em về ‘dream man’ của em. Em đang yêu tôi mà thì tội gì tôi làm mình đau đầu về những thứ như giải Ig Nobel chứ?



Năm nay tôi 31 tuổi.

Về phần gia đình, tôi có ba mẹ và hai chị gái. Ba là CEO của một trong những tập đoàn IT hàng đầu của Mỹ, mẹ là nội tướng của ba. Hai chị của tôi đều đã có gia đình và hiện đang giúp ba trong công ty. Tôi nghĩ ba đã có đủ trợ thủ xung quanh mình rồi nên quyết định làm cho cuộc đời mình bớt phẳng phiu bằng cách về Hàn Quốc và bắt đầu tự lập.

Về phần sự nghiệp tôi có một công ty của riêng mình với 10 nhân viên ở trên tầng 6 của một toà nhà thương mại hơi xa trung tâm Seoul nhưng thuận tiện về đi lại. Tôi kinh doanh các giải pháp IT và đang trên đường tạo lập thương hiệu riêng của mình. Nhưng khác với công ty của ba ở Mỹ chỉ chuyên bán sản phẩm, tôi còn muốn trở thành nhà đầu tư trong các dự án có liên quan đến công nghệ IT nhưng đó không phải là một nhiệm vụ dễ dàng vì công ty của tôi mới thành lập và vì … tôi không có tiền. Oh well! 99.99% những người khởi nghiệp đều không có tiền nên nếu tôi ra ngoài kia mà than rằng tôi không làm được việc này, tôi chưa làm được việc kia vì không có tiền, mọi người sẽ cười tôi thối mũi. Thay vào đó, việc tôi cần làm là đặt ra một mục tiêu lớn và thực hiện từng bước nhỏ để dần tiến đến mục tiêu đó. Tuy nhiên, tôi có một lợi thế mà 99.99% những người khởi nghiệp thường không có. Đó là từ nhỏ tôi đã được làm quen với môi trường kinh doanh, chính là công ty của ba. Có rất nhiều kinh nghiệm mà nhiều người phải trả giá đắt mới có được thì tôi đã được học miễn phí. À mà bạn có thể hỏi thêm là ba tôi có tiền, tại sao tôi không dùng? Dùng tiền của ba hay đi vay tiền của ngân hàng cũng vậy. Không có nghĩa vì là tiền của ba mà tôi thích lấy lúc nào cũng được, dùng vào việc gì cũng được. Cho dù ba ủng hộ sự nghiệp riêng của tôi hết mình thì ba chẳng hề dễ tính hơn bất kỳ ngân hàng nào khi nghe tôi trình bày về những kế hoạch kinh doanh của mình.

Về phần bạn bè, hiện tôi vẫn giữ liên lạc với các bạn ở Mỹ nhưng có một nhóm bạn thân ở Hàn Quốc gồm 6 thằng con trai và 1 cô gái. Trong hội bạn ở Hàn Quốc, tôi thân hơn cả với Min Soo, Seu Long và Shi Yeon. Tôi thân với Min Soo vì lúc trước từng ở chung nhà với nó cho đến lúc nó lấy vợ. Tôi thân với Seu Long vì nó chẳng có gì giống tôi hết. Còn tôi thân với Shi Yeon vì Shi Yeon hoàn hảo giống tôi. Em mà nghe thấy câu này thể nào cũng bĩu môi thật dài cho mà xem. Em bĩu môi không phải vì tôi khen Shi Yeon hoàn hảo, mà vì đoạn tôi nói “hoàn hảo giống tôi”.

Em chính là phần tình yêu của tôi đấy. Lúc mới về Hàn Quốc, sự tò mò về các cô gái lại trỗi dậy trong tôi. Tuy nhiên, ngoài Shi Yeon là người khiến tôi thoải mái nhất và In Na luôn khiến tôi mềm lòng nhưng với cả hai đều thiếu một thứ gọi là “phản ứng hoá học” để trở thành tình yêu thì những người con gái khác giống như cơn gió mát lướt qua khiến lòng tôi dễ chịu nhưng không khao khát. Căn bệnh kén chọn của tôi trở lại khiến mấy thằng bạn tôi lè lưỡi thán phục hoặc cũng có thể vì bó tay. Thế rồi có người dọn đến tầng 19, đánh lừa tôi bằng một cái tên giả, mò lên sân thượng giành vị trí số 1 của tôi, khiến tôi nghiện ngập những món ăn của mình, đọc được cả những tâm sự lớn lao nhất của tôi rồi lại cả gan rời khỏi tầng 19 trước. Bad angel! Chính em đã tự gọi mình thế chứ không phải tôi nghĩ xấu về em đâu. Chẳng phải là thiên thần xấu xa sao khi mà bức hoạ ‘My dream girl’ mà tôi kỳ công vẽ ra trong đầu và đóng khung bảo quản bao năm trời đã bị em tẩy bay từ lúc nào không biết. Nhưng bây giờ tôi còn cần gì “dream girl” nữa nhỉ vì người tôi cần thì tôi đang có ở ngay cạnh đây rồi.



‘Philip ơi.’ Gần đây em hay gọi tôi theo kiểu Việt Nam.

‘Dạ.’ Em nói là con trai sẽ đáp lại như vậy khi con gái gọi.

‘Izzy ơi.’ Tôi cũng bắt chước.

‘Ơi.’ Em lại giải thích là con gái sẽ đáp lại như vậy khi con trai gọi.

Tôi cứ “dạ” và em cứ “ơi” được vài ngày thì tôi bắt gặp em đang nằm bò ra giường, hai tay phải bịt chặt miệng để tôi không nghe thấy em đang cười quặn cả người. Tôi nghi ngờ liền nhưng không quen ai khác là người Việt để kiểm tra. Cuối cùng tôi lên Internet tìm một trang dạy tiếng Việt cơ bản và phát hiện ra lý do tại sao em cười.

Tôi giận em một tuần liền.

Thực ra đến cuối ngày thứ nhất thì tôi cũng nguôi nguôi, sang đến ngày thứ hai thì thấy hết hẳn nhưng tôi lại nghĩ nếu để em biết là mình bỏ qua dễ dàng như vậy thì thiệt thòi cho mình quá và lần sau em sẽ càng làm tới nên quyết định đã mất công làm mặt giận thì nên giận lâu lâu một lần cho em sợ. Thế là tôi không thèm sang nhà em nữa dù như thế nghĩa là tôi phải ép mình tạm nhịn những bữa tối nóng hổi của em và nỗi nhớ đôi môi mềm mại của em cũng khiến tôi mấy suýt vài lần bỏ cuộc.
Mỗi khi em gọi điện thì tôi chỉ trả lời ngắn gọn là đang họp, hay đang có cuộc gọi khác, hoặc đang ăn tối với khách hàng… Tóm lại là đang bận và sẽ gọi lại cho em sau cho dù là ngay lúc đấy tôi đã về nhà từ đời nào và đang nằm khểnh trên sofa xem TV nhưng sau đó tôi không gọi điện cũng chẳng nhắn tin lại.




Ở nhà, tôi bị coi là thành phần bất trị. Mẹ than tôi giống như một quả bom hẹn giờ, ai không biết mà lớ rớ xờ vào là chết banh xác. Bố đùa giá tôi sinh ra làm con trai thì tốt hơn.

Lúc nhỏ tôi chả có gì nổi trội. Dù là học sinh giỏi suốt 12 năm nhưng tôi không phải là học sinh giỏi xuất sắc, chỉ vừa đủ giỏi, chưa bao giờ được bầu làm lớp trưởng, ngay cả chức tổ trưởng cũng không ai mời tôi làm. Tôi vào đội rất muộn và vào đoàn từ lúc nào cũng không nhớ nữa. Sau này thì tôi hiểu ra đó là vì tôi không thích “chính trị” và vì tôi không đủ gương mẫu cho bất kỳ ai noi theo. Các cô giáo dạy văn không ưa tôi chút nào vì nếu tôi không thích văn thơ của ai thì chẳng ai ép tôi viết những bài phân tích khen ngợi họ được. Tôi chẳng hiểu sao mình phải nhớ tiểu sử của cụ Nguyễn Du vì tôi nghĩ cụ Nguyễn Du chỉ muốn mọi người yêu thích văn chương của mình thôi chứ cũng không cần nhiều người học thuộc lòng ngày cụ sinh ra và ngày cụ lìa đời như thế. Lịch sử cũng là một môn khiến tôi buồn ngủ vì có quá nhiều ngày tháng phải nhớ. Tôi cũng tự hỏi chiến dịch Điện Biên Phủ có kém phần vinh quang đi không nếu tôi không nhớ chính xác bao nhiêu tên địch đã bị tiêu diệt vào lúc mấy giờ kém mấy phút gì đấy. Chính vì điểm số lên xuống thất thường trong hai môn này mà tôi xém trượt học bổng của trường Monash.

Khi học tiểu học tôi suốt ngày bám theo anh mình chui hàng rào trốn bố mẹ đi chơi quay, bắn bi hay thả diều. Lên cấp 2, nếu không nhảy tưng tưng với giây thun và giây thừng thì tôi lại ngồi bệt dưới đất bóc lạc hay dán hộp mứt phụ bố mẹ. Và tôi hoàn toàn chẳng nhớ thời học trung học mình nghĩ gì trong đầu dù lúc đó mấy cô bạn gái của tôi đã bắt đầu ngồi đếm vệ tinh lảng vảng trước cổng nhà mình, trong khi tôi phải đợi đến lúc mẹ chỉ ra thì mới biết ngày nào cũng có một bức thư gài ở trên khung xe đạp của tôi. Nhưng cuối cùng tôi cũng chẳng biết những bức thư đó viết gì, chỉ có mẹ cặm cụi ngồi đọc. Tại sao tôi lại không tò mò về chúng nhỉ? Đấy là lần đầu tiên mẹ trêu tôi là đồ “máu lạnh”. Tôi sang Australia học. Bố lo, mẹ lo, anh trai cũng lo nhưng tôi chẳng lo vì đó là lần đầu tiên trong đời tôi phát hiện ra mình thực sự muốn gì.

Sau khi học đại học xong ở Australia, tôi không chịu về Việt Nam mà ở lì Melbourne hơn 10 năm trời để theo đuổi hoài bão mà bố nói chỉ dành cho đàn ông. Tôi lập công ty với bạn, trải qua bao phen khốn đốn để bây giờ có thể gọi là đã ổn định và đang dần phát triển. Công ty tôi bắt đầu đầu tư sang thị trường Hàn Quốc nên hiện tôi đang làm việc dài hạn ở Seoul. Văn phòng của tôi ở Seoul có 17 người, ở trên tầng 5 của một toà nhà thương mại, cách nhà tôi khoảng 15 phút lái xe.

Tạm thời có thể nói tôi đã đạt được những thành công ban đầu. Nhưng phải nói rằng tuy không tiếc nuối những năm tháng dài tập trung phấn đấu cho sự nghiệp, tôi cũng nhận ra mình đã phải đánh đổi một phần tuổi trẻ đẹp nhất của mình cho nó.  Tôi đã không có nhiều thời gian vui vẻ cùng bạn bè và gia đình. Trong khi các bạn tôi bận rộn với những buổi hẹn hò lãng mạn, tôi lại đang ngồi ở văn phòng lên kế hoạch làm việc cho ngày hôm sau, cho tuần tới, cho tháng tới, cho quý tới, cho năm tới. Kết quả là tôi có rất ít bạn vì chẳng mấy ai còn nhớ tôi sau ba tháng không nói chuyện, sáu tháng không gặp mặt. Cũng đã có một người khá đặc biệt, nhưng rồi cuối cùng người đó nói với tôi rằng “It isn’t your fault. It’s just wrong timing,” khiến tôi từng tự hỏi có ai ngoài mấy cô bạn gái và Jared sẽ hiểu và chấp nhận cuộc sống bận rộn của tôi chứ?

Jared hiện cũng đang ở Seoul, là bạn rất rất thân của tôi a.k.a ông chủ quán cà phê Muse, có biệt tài pha cocktail mà chỉ tôi và một số rất ít người khác được thưởng thức. Nếu Jared không đi vắng, tôi có thể đến quán Muse uống cocktail vào giờ nào trong ngày cũng được, kể cả nửa đêm sau khi bạn tôi đã đóng cửa và đi ngủ. Ngoài Jared, tôi còn khá thân với Shi Yeon và In Na, hai cô gái Hàn quốc, một người mặn mà và sắc xảo như màu đỏ, một người trong sáng và dễ thương như màu trắng.
Văn phòng Seoul thu xếp một chú lái xe đưa đón tôi hàng ngày nhưng tôi thường tự lái vì như thế tôi có thể lượn trái, rẽ phải bất kỳ khi nào mình muốn mà không ngại có người phải chờ đợi, phục vụ mình. Những ngày xấu trời như mưa hay tuyết, tôi cũng ít khi nhờ đến chú lái xe vì tôi có tài xế riêng của mình.

Tài xế riêng của tôi ở cách nhà tôi 10 phút lái xe. Do là tài xế qua tuyển chọn đặc biệt nên biết hết mã số mở cổng và mở cửa nhà tôi, lại còn được phép ra vào bất kỳ lúc nào. Tài xế của tôi rất đẹp trai, y như người mẫu hay đúng ra còn tự cho rằng mình đẹp hơn cả người mẫu. Tài xế của tôi cái gì cũng giỏi, trong đó bao gồm lái xe giỏi, rửa bát giỏi và hôn giỏi. Tài xế này không nhận lương nhưng mỗi lần đến đón lại tôi bắt phải trả công bằng bữa sáng. Được cái cho gì ăn nấy, không bao giờ phàn nàn. Chắc cũng vì đồ ăn của tôi ngon đi.

Nhưng lần này tài xế riêng của tôi đình công đã một tuần rồi. Không sang nhà tôi dù tôi nhắn tin rủ qua ăn tối, trả lời điện thoại thì nhát gừng dù tôi đã phá lệ ngày nào cũng hỏi thăm. Đàn ông gì mà giận lâu thế? Đến ngày thứ tư thì tôi mặc kệ. Hừm!




Trời vừa có dấu hiệu bớt lạnh thì cứ hai người tôi gặp lại có một người đang ốm còn người kia nói rằng sắp ốm. Hôm qua, tôi chạy vào thang máy đúng lúc trợ lý Kang nhỏ của tôi hắt hơi một cái to đến mức làm tất cả mọi người trong thang đều giật mình. Giờ thì Kang nhỏ đã có một cái mũi đỏ chót trông như mượn của chú tuần lộc Rudolph, còn tôi cũng bắt đầu thấy ngây ngây sốt.

Sáng thứ 7 khi thức dậy tôi tự chính thức tuyên bố là cơ thể mình đã bị những con virus xâm lược. Tôi hắt hơi từ trên giường vào phòng tắm, từ phòng tắm xuống dưới bếp, từ bếp ra phòng khách. Khi tôi ngồi phịch xuống chiếc salon thì cổ họng đã đau rát, mũi sưng lên và mắt thì chảy nước. There’s gone my weekend!

‘Anh bị cúm rồi,’ tôi nhắn tin mách với em rồi đi tìm thuốc để uống.

Nhưng vì hình như lần cuối cùng tôi bị cúm đã lâu lắm rồi nên tôi chẳng tìm được vỉ thuốc nào ở trong nhà.

‘Em có thuốc không cho anh mượn,’ tôi lại nhắn thêm cho em.

Oh no! Vừa bấm xong nút “Send” tôi nhớ ra mình vẫn đang giả vờ giận em cơ mà. Tuy nhiên giờ mà có tô cháo nóng của em thì thật tuyệt. Thôi, cũng nên cho em một cơ hội để làm lành với mình. Nghĩ vậy, tôi yên tâm nằm ra ghế lơ mơ ngủ.

Khác với hiện thực, em trong mơ của tôi chưa bao giờ lừa lọc gì tôi cả và luôn rất chiều chuộng tôi. Nhưng hôm nay không hiểu sao khi tôi đang mơ được em bón cháo thì tự nhiên thấy em cầm thìa gõ vào đầu mình cong cong. Hóa ra có ai đó đang bấm chuông cổng. Tôi hậm hực đứng dậy, bật màn hình để xem là ai. Em đứng bên ngoài, cổ quấn khăn len to sụ, hở mỗi đôi mắt. Biết mã số nhà tôi mà, mọi khi vẫn tự đi vào, sao hôm nay lại bày đặt bấm chuông chứ? Tôi thắc mắc nhưng vẫn nhấn nút mở cổng. Em biến mất khỏi màn hình nhưng tôi không nghe tiếng cổng mở. Không hiểu có chuyện gì, tôi vội mở cửa rồi chạy ra cổng và suýt nữa thì đá bay một hộp bọc vải trắng em để ngay ngoài. Tôi dáo dác ngó quanh thì thấy em đang bước về phía chiếc Chrysler đỗ ở xa vì chẳng hiểu sao tối qua khá nhiều người trong khu để xe ngoài đường nên em không thể đỗ ngay trước cổng nhà tôi.

‘Where are you going?’ tôi gọi với theo.

‘Home,’ em đáp, không thèm ngoái đầu lại.

Tôi nhìn xuống bọc vải dưới chân mình. Chắc là cháo và thuốc em chuẩn bị cho tôi. ‘Sợ lây bệnh từ anh thế cơ à?’ tôi ấm ức hỏi thêm khi em bắt đầu mở cửa xe.

‘Sợ anh sẽ ốm thêm nếu phải nhìn mặt em,’ em nói và leo vào trong xe. Tôi nghe thấy tiếng hắt xì.

‘Em cũng bị ốm đấy à?’ tôi chạy lại và mở cửa xe ra để hỏi. Em liếc lên, mũi đỏ lựng và mắt cũng ướt nước y như tôi.

‘Anh đừng ngại. Bị lâu rồi chứ không phải lây từ tin nhắn sáng nay của anh đâu,’ em mỉa mai và định đóng cửa xe nhưng tôi ngăn lại. ‘Muốn gì nữa?’ em vùng vằng hỏi.

‘Anh không biết cháo phải ăn như thế nào và thuốc phải uống ra sao. Em đã mang sang đây thì phải hướng dẫn cụ thể xong thì mới được về chứ,’ tôi lý sự cùn.

Em định nói gì đó để đáp trả nhưng lại bị một cơ hắt xì ngăn lại. Tôi chui người vào trong xe, tháo dây bảo hiểm rồi kéo em ra ngoài và lôi em vào trong nhà cùng với hộp đồ ăn.



‘Để em cởi giầy đã,’ tôi phản đối khi Philip cứ lôi tôi xềnh xệch vào trong nhà nhưng Philip chỉ dừng lại khi đã đi đến giữa phòng khách để đặt hộp đồ ăn của tôi lên mặt bàn rồi đột ngột quay lại, nhấc bổng tôi lên để … hôn.



Tôi sốt, em cũng sốt nên đôi môi của chúng tôi nóng hơn bình thường. Nụ hôn vì thế trở nên khác lạ một cách thú vị. Chỉ tiếc là nó không được dài vì mũi tôi tắc tị, phải buông em ra để thở. Em cũng đang thở gấp, không biết là vì tắc mũi giống tôi, hay vẫn đang tức tôi.

‘Long time no see,’ tôi cười làm hòa.

Em xị mặt, ủn tôi ra nhưng tôi đã nạp đủ oxy cho 10 giây tới nên lại ôm chặt lấy em để hôn tiếp, bù cho suốt tuần qua. Bị ốm cùng lúc thích thật đấy, ôm hôn thoải mái mà không phải sợ lây bệnh cho nhau.



Suốt từ lúc bị cúm, tôi đã rất tức Philip. Những lúc tôi khỏe mạnh thì cứ kè kè ở bên hỏi thăm này nọ. Giờ đến lúc tôi bị ốm thì lại bày đặt giận dỗi chẳng đoái hoài gì đến tôi hết. Cả tòa nhà văn phòng bây giờ giống như một ổ dịch cúm với những khuôn mặt lờ đờ lượn qua lượn lại. Tôi đã cố phòng tránh hết sức nhưng vẫn không thoát. Tối hôm qua tôi đã hắt hơi liên hồi và to đến mức chắc những người ở tận đảo Jeju cũng nghe thấy, thế mà đợi mãi tôi vẫn chẳng thấy người cách mình có 10 phút lái xe xuất hiện. Vậy mà đòi làm 119 của tôi.

Thế nên sáng tôi đã định làm lơ dòng tin nhắn của Philip nhưng rồi lại lo lắng chẳng biết Philip có biết tự chuẩn bị đồ ăn và uống thuốc đầy đủ không. Đến khi Philip nhắn thêm tin hỏi tôi có thuốc cúm không thì tôi đành thở dài, leo khỏi giường. Men, oh men!



Sau nụ hôn thứ hai, em có vẻ đã bớt dỗi, một tay ấp lên trán tôi rồi lại ấp lên trán mình để kiểm tra và so sánh.

‘I’m hotter,’ em kết luận.

‘You are. So hot that you make my mouth burned and my eyes dazed.’

Em đấm cho tôi vài cái vào ngực rồi lại quàng tay ôm chặt lấy cổ tôi và hỏi:

‘What should two sick persons do to pass the weekend?’

‘Đầu tiên là ăn cháo,’ tôi nhìn hộp đồ ăn em đem sang và gợi ý.

‘Súp,’ em đính chính.

‘OK. Đầu tiên là ăn súp, sau đó là uống thuốc, rồi lên giường đắp chăn …’ tôi liệt kê rồi hạ dần giọng thì thầm vào tai em kế hoạch của mình. Em cắn nhẹ vào tai tôi và gật đầu đồng ý.



Sau những bát súp nóng, tôi và Philip uống thuốc rồi leo lên giường nằm. Những viên thuốc cảm cúm giúp chúng tôi không ho hay hắt xì nữa và khiến cả hai dần cảm thấy mơ màng. Những câu đùa trở nên chậm hơn, những nụ hôn trở nên chậm hơn, những cái vuốt ve cũng chậm hơn.  Khi tôi xoay người để Philip ôm gọn lấy tôi và áp nguyên vầng ngực trần lên lưng tôi thì những cơn sóng ấm nóng xuất hiện. Chúng đến thật chậm, đẩy tôi đi bồng bềnh giữa thực và mơ.




‘Izzy ơi,’ tôi gãi nhẹ lên chóp mũi của em để gọi dậy.

Em hé mắt nhìn.

‘Izzy ơi,’ tôi lại gọi.

‘Em dậy rồi,’ em vừa dụi mắt vừa trả lời.

‘Wrong answer,’ tôi kéo tay em xuống rồi nâng cằm em lên bắt em nhìn thẳng vào mình và gọi lại, ‘Izzy ơi.’

Em mở to đôi mắt ướt nhìn tôi, ho một tiếng rồi lại nhìn tôi. Tôi nhìn lại quyết không nhân nhượng.

‘Ơi,’ em trả lời rồi co dúm người lại vì sợ sẽ bị tôi cù. Và tôi làm thật. Tôi chọc lét cho đến khi em không chịu được nữa, vừa ho, vừa “dạ” lia lịa thì tôi mới thôi.

‘Izzy ơi,’ tôi kiểm tra lần cuối.

‘Dạ,’ em ngoan ngoãn trả lời.

‘Good girl! Từ nay phải luôn trả lời anh như thế nhé,’ tôi dặn và ngúc ngoắc ngón trỏ nhắc nhở. Em toét miệng cười rồi dụi đầu vào ngực tôi.

‘Philip ơi,’ em gọi bất chợt.

‘Ơi.’ Tôi đã luyện tập câu này cả tuần nay rồi nên không thể trả lời sai được.

Em lại cười rúc rích.

Hai ngày cuối tuần của tôi và em đã trôi qua như thế. Ăn đồ nóng, uống thuốc và nằm ôm nhau. Tôi thử gọi em thêm vài lần và thỉnh thoảng em vẫn bị chọc lét. Em cũng thử gọi tôi vài lần nhưng không lần nào tôi bị mắc bẫy hết. Đến sáng thứ hai, trợ lý của tôi hỏi thăm cuối tuần của tôi thế nào và đã ngạc nhiên vô cùng với câu trả lời “Perfect!” của tôi trong khi thấy tôi nói giọng khản đặc và vẫn hắt hơi liên tục
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Ghế gỗ
 Tác giả| Đăng lúc 21-9-2011 11:48:03 | Chỉ xem của tác giả
Colour 1 – Roses and chocolate (Part 1)

Chưa đi được ba bước vào văn phòng tôi đã nghe thấy mấy cô gái trong công ty đang túm lại mắng mỏ trợ lý của mình. Nghe ngóng một hồi tôi hiểu ra là vì Kang nhỏ dám đứng trước hội phụ nữ và phát ngôn rằng ngày Valentine thật vô nghĩa và tốn kém. Tuy có phần đồng tình với quan điểm của Kang nhỏ nhưng tôi thấy anh ta thật dại dột khi bày tỏ nó hoàn toàn không đúng chỗ và không đúng lúc. Sau khi tập hợp lại cho Kang nhỏ một trận te tua, các cô lại lại lập tức chia thành 2 phe. Một phe là cô lễ tân, một phe là 2 cô còn lại. Phụ nữ thật nguy hiểm. Ngay giây trước họ vừa thân thiết với nhau để tiêu diệt một kẻ địch chung thì giây sau họ lại có thể chĩa những vũ khí hạng nặng vào chính đồng đội chỉ vì một chút ghen tức nho nhỏ. Lý do của cuộc nội chiến là bó hoa hồng đỏ khổng lồ đang được đặt chình ình trên bàn của cô lễ tân trong khi 2 cô kia đến 1 cánh hoa cũng chưa nhận được. Tôi được Kang nhỏ rỉ tai là bó hoa hồng đó được gửi đến bằng dịch vụ chuyển phát nhanh từ bạn trai của cô lễ tân. Tôi mà là 2 cô kia thì chả thèm nháy mắt chứ hơi đâu mà đi ghen tức với thứ tình yêu phô trương ấy. Đợi đến mai gặp nhau rồi tặng trực tiếp thì ai chết đâu? Bày đặt gửi đến tận văn phòng chỉ khiến công ty tôi mất đoàn kết nội bộ.  

Ngày mai là lễ Valentine và tôi có nên thấy mình may mắn là em cũng chẳng để ý đến ngày này không nhỉ? Tôi còn đang không biết hôm nay có được về nhà hay lại phải làm việc qua đêm ở văn phòng. Nếu bây giờ còn phải lo đi săn hoa hồng và chocolate, chắc tôi điên luôn. Tuy vậy, không làm gì đặc biệt cho em vào ngày mai tôi cũng thấy hơi áy náy. Theo ngôn ngữ của những cặp yêu nhau thì ngày mai là lễ Valentine đầu tiên của chúng tôi. Mà nghe nói phụ nữ lại hay nhớ những mốc thời gian như kiểu ngày gặp nhau lần đầu tiên, ngày cầm tay nhau lần đầu tiên, ngày hôn nhau lần đầu tiên, ngày cãi nhau lần đầu tiên, sinh nhật đầu tiên cùng nhau, Giáng Sinh đầu tiên cùng nhau, Năm Mới đầu tiên cùng nhau, Valentine đầu tiên cùng nhau … Quanh năm ngày tháng là những lễ kỷ niệm mà chỉ có Chúa mới biết tại sao chúng lại cần thiết.

‘Giám đốc, tôi có biết một chỗ bán hoa hồng rất đẹp, anh có muốn tôi đặt hộ một bó cho ngày mai không ạ?’ cô lễ tân hỏi tôi vào giờ nghỉ trưa rồi liếc vội sang 2 cô bạn. Tôi đoán suốt cả buổi sáng, 3 cô này lại chả làm gì ngoài việc gửi email cho nhau bàn kế làm sao để moi tin từ tôi đây mà. Đã từ lâu trong văn phòng tồn tại một kênh thông tin rỉ tai chuyên đề chuyện tình yêu của tôi. Chả riêng gì 3 cô này mà tôi biết cả Kang nhỏ thỉnh thoảng cũng tham gia vào việc bàn tán xem hiện tại tôi có bạn gái hay không. Nào thì họ nói gia đình tôi như vậy thì chắc chắn tôi phải lựa một cô ngang tầm giàu có, rồi học thức phải thế này, hình thức phải thế kia. Nào thì họ còn ngắm nghía tứ tung xem có ai hợp với tôi không. Cứ như họ biết rõ 101% là tôi muốn gì, cần gì. Mà tốn sức bàn ra tán vào suốt ngày như thế mà rồi vẫn chẳng ai đoán ra bí mật tầng 5 của tôi.

‘Không cần. Tôi bị dị ứng với hoa. Nhất là hoa hồng,’ tôi lừ mắt trả lời khiến cả ba cô le lưỡi rồi tìm lý do lánh đi chỗ khác.
Một lúc sau khi đi ngang bàn lễ tân, tôi thấy bó hoa hồng không còn ở đó nữa. Hẳn vì sợ tôi mà cô lễ tân đã giấu nó đi chỗ khác. Tốt nhất cứ để mấy cô đó nghĩ tôi là đồ khó tính và lập dị như vậy chứ không sẽ chẳng bao giờ đáp ứng nổi trí tò mò sâu như hố đen vũ trụ của nhóm phụ nữ này. Nhưng chính sự biến mất của bó hoa lại khiến tôi muốn nhắn tin trêu em.

‘Hello Fl 5. Give me your home address so I can send you roses and chocolate tomorrow.’

‘Hello Fl 6. I live between Heaven and Hell and I expect roses in the colour of your lips and chocolate with the taste of your tongue.’


Tôi cười khùng khục trong họng không dám bật thành tiếng vì sợ mấy cô nhân viên sẽ tưởng tôi dở người thật.

‘Any special instruction on delivery time?’ tôi nhắn tin tiếp cho em.

‘Oh yeah! It shall be between night and day when I’m at home but not there,’ em trả lời.

‘Sounds like a task for superman!’

‘Hwaiting!!!!!’




‘Năm nay mà anh ấy lại tặng tôi khăn nữa thì sẽ biết tay tôi,’ Da Jung nói với tôi khi chúng tôi cùng đi ăn trưa. Suốt cả tuần nay, cô phiên dịch của tôi cứ đoán già, đoán non là chồng mình sẽ tặng gì vào ngày Valentine. Tôi thấy thật tội nghiệp cho chồng cô ấy. Sinh nhật của Da Jung vừa cách đây hơn nửa tháng, giờ lại đến ngày Valentine, không biết anh ta có sụt mất kí lô nào không khi cứ suốt ngày phải quay cuồng nghĩ xem nên mua quà gì để tặng vợ. May cho anh ta là Hàn Quốc không kỷ niệm ngày mùng 8 tháng 3. Nói thế tôi lại thấy thương thêm cả đàn ông Việt Nam. Không thương sao được khi họ phải gồng mình để sống sót qua ngày Valentine, ngày 8/3, ngày phụ nữ Việt Nam, ngày sinh nhật của bạn gái hay của vợ, ngày Giáng sinh, ngày Năm mới. Quà cáp thì dịp sau không được giống dịp trước, năm sau phải độc đáo hơn năm trước.

‘Nhưng lần sinh nhật anh ấy tặng cô giầy thì cô lại chê màu, Giáng Sinh tặng túi thì lại chê kiểu. Sao cô không nói thẳng với anh ấy là cô thích gì để anh ấy mua cho đúng?’ tôi hỏi Da Jung.

‘Thế thì còn gì là lãng mạn nữa. Hơn nữa, anh ấy ở với tôi hàng ngày thì phải biết tôi thích gì chứ,’ Da Jung ngúng ngẩy nói.

‘Anh ấy mà biết cặn kẽ cô thích gì thì có lẽ anh ấy cũng sẽ biết dạo này da cô hơi khô nên cần tặng kem dưỡng ẩm, eo cô dạo này hơi mập lên nên phải tặng cô một phiếu massage bụng và ngực cô dạo này hình như không còn được săn chắc như trước nên phải tặng loại áo lót có độn.’

Khi tôi liệt kê xong thì thấy Da Jung sững sờ nhìn hình phản chiếu của mình trên mặt kính rồi thì thầm:

‘Từ bây giờ tôi sẽ thích bất kỳ món quà gì chồng tặng mình, không vừa cũng thích, xấu cũng thích, rẻ tiền cũng thích. Tặng mấy thứ đó nghĩa là anh ấy không thấy tôi đang già đi đúng không?’

Tôi phá lên cười vì không ngờ mình chỉ định trêu một chút lại làm rúng động cả tính hay mè nheo chồng của cô phiên dịch.

‘Phó chủ tịch…’ Da Jung e dè nhìn sang tôi, ‘tối mai… tối mai cô…’

Tuần này Philip đã phải làm việc qua đêm ở văn phòng 2 ngày rồi. Tối nay thấy bảo có khi cũng phải ở lại và nếu chương trình chưa ổn lắm thì tối mai cũng sẽ là đêm trắng luôn. Đôi mắt nâu trông đã nặng trĩu nên hôm qua trong thang máy tôi phải dúi trộm cho một hộp thuốc nhỏ mắt. Mấy lần tôi gọi điện và nhắn tin dặn Philip nhớ phải ăn uống đầy đủ không được bỏ bữa thì thấy ờ ờ nhưng rồi chả biết có nghe không.

‘Ở nhà,’ tôi trả lời Da Jung rồi phải quay đi hướng khác để giấu một nụ cười khi thấy cô phiên dịch không nén được tiếng thở dài. Qua một nhân viên nữ khác trong văn phòng, tôi được nghe về công cuộc tìm chồng của Da Jung. Sau sinh nhật năm 30 tuổi, Da Jung đã lên kế hoạch phải cưới chồng bằng được trong vòng 12 tháng tới. Cô phiên dịch của tôi đã thông báo rộng rãi cho tất cả những người quen về ý định của mình và yêu cầu mọi người giới thiệu những ứng cử viên sáng giá nhất. Mọi người tận tình giúp đỡ nhưng kết quả là cô phiên dịch của tôi khóc sưng cả mắt vì thất vọng. Đến khi Da Jung gần như bỏ cuộc hay đúng hơn là mọi người tìm không ra ai đáp ứng được danh sách tiêu chuẩn dài dằng dặc của Da Jung thì cô ấy đâm xầm vào người mà bây giờ là chồng mình, người mà theo như Da Jung nói đã cứu cô ấy khỏi sự kỳ thị của những kẻ có đôi, có lứa. Vậy nên bây giờ hẳn Da Jung nghĩ tôi cũng đang cảm thấy tủi thân như cô ấy trước đây vậy.

‘Mai trên Myong-dong có đợt sale lớn lắm. Sau giờ làm tôi định lên đó coi đồ, Phó chủ tịch có muốn mua gì không?’ Da Jung tốt bụng rủ rê nhưng tôi lắc đầu cho dù chắc rằng Philip sẽ quá bận rộn để mời tôi đi ăn uống hay làm gì đó.

Mà cho dù Philip không bận rộn gì thì tôi cũng chẳng hào hứng với ngày Valentine. Tôi không hiểu sao các cô gái vẫn thấy hồi hộp và sung sướng khi họ đã biết trước rằng món quá chắc chắn là hoa hồng và chocolate?  Bạn đừng hiểu lầm rằng tôi không thấy những bông hồng nhung đẹp và ghét chocolate. Cuối tuần tôi vẫn hay đi mua hoa về cắm ở nhà và món đồ uống khoái khẩu vào mùa đông của tôi chính là những cốc chocolate nóng bốc khói. Chỉ là tôi thích đi tìm kiếm ý nghĩa của món quà hơn là chiêm ngưỡng vẻ bề ngoài của chúng. Và nếu tôi biết rõ ý nghĩa mặc định của món quà tôi sẽ nhận được thì với tôi món quà đó chẳng còn gì thú vị nữa. Vậy nên tuy bảo Da Jung hãy đơn giản hóa ước muốn của mình nhưng trên thực tế, tôi hiểu rằng tiêu chuẩn của mình còn khó đáp ứng hơn nhiều.  Không biết chồng của Da Jung hay Philip của tôi khổ hơn đây?

Khi tôi quay lại thì thấy Da Jung vẫn nhìn mình đầy lo lắng khiến tôi chợt thấy cảm động vì sự quan tâm của cô phiên dịch.

‘Jung ah, nếu tôi nói cho cô một bí mật thì cô sẽ giữ kín nó chứ?’ tôi hỏi.

‘Phó chủ tịch biết là tôi đã luôn giữ kín mọi bí mật của công ty mà. Đấy là lời thề nghề nghiệp của người phiên dịch,’ Da Jung nghiêm trang trả lời.

‘Bí mật này không phải của công ty, mà là của cá nhân tôi.’

Nghe tôi nói vậy, hai mắt Da Jung tròn xoe, một tay vội đưa lên che miệng rồi mới từ từ gật đầu và lại hạ giọng thì thầm:

‘Tôi thề dưới danh nghĩa cá nhân sẽ không nói bí mật của cô cho bất kỳ ai.’

Tôi lại bật cười trước khi có thể giơ bàn tay trái với chiếc nhẫn Inner Energy lên.

‘Có một người ở đây đã tặng nó cho tôi. Cô cũng biết người đó đấy.’

Da Jung nâng bàn tay tôi lên để nhìn cho rõ chiếc nhẫn và nhận xét:

‘Trông nó giản dị nhỉ.’

Tất nhiên rồi. So với chiếc nhẫn cưới gắn đầy kim cương to, kim cương nhỏ của Da Jung thì chiếc nhẫn Inner Energy quả là quá đơn giản. Thấy tôi không nói gì, Da Jung lại ghé sát người tôi thắc mắc:

‘Nhưng tôi đâu có biết bạn bè của Phó chủ tịch đâu?’

‘Cô biết nhiều người hơn cô tưởng đấy.’

Da Jung nghĩ ngợi một lúc rồi đập tay đoán:

‘Người đó nhất định phải có liên quan đến công ty chúng ta.’

Tôi gật đầu và hé thêm một chút thông tin: ‘Cô cứ tìm ai đó liên quan thần mặt trời.’

Đến 2 giờ chiều, Da Jung xô cửa, lao vào phòng làm việc của tôi, giọng đầy phấn khích: ‘Helios!?’

Khi thấy tôi cười, Da Jung nắm chặt hai tay, mắt nhắm tít lại rồi dậm dậm chân giữa phòng.

‘Da Jung ssi,’ tôi nghiêm giọng gọi.

‘I swear. I swear,’ Da Jung vội vàng thề thốt rồi cứ tiếp tục lẩm bẩm như thế khi nhún nhảy đi ra ngoài.



Tại sao chiều nay khi gặp tôi trong thang máy, cô phiên dịch của em tự nhiên lại cười toét ra thế nhỉ? Hay là vừa được chồng gửi cho bó hoa? Nhưng thế thì liên quan gì đến tôi chứ?

Thật may là công việc được giải quyết nhanh hơn tôi dự tính. Đến 11:30 đêm khi thấy mọi thứ đã hòm hòm, tôi đứng dậy nói tổ kỹ thuật có thể tạm kết thúc hôm nay.

‘Ngày mai tôi xin phép đến muộn 1 tiếng được không ạ?’ Sang Won gãi đầu gãi tai hỏi tôi.

‘Bạn gái cậu ấy muốn đi coi bình minh,’ Oh Sung giải thích hộ đồng nghiệp.

‘Khùng,’  Kang nhỏ trừng mắt quát. ‘Mùa này mà lại bày đặt bình minh với chả hoàng hôn. Muốn tặng nhau bệnh viêm phổi à?’

‘Vậy nên hai người nhớ mặc thật ấm nhé,’ tôi mỉm cười dặn rồi cũng nhặt áo khoác để về nhà.



Ngay khi tôi vừa rời chiếc giường ấm áp của mình để bước chân ra khoảng không gian của những giấc mơ thì thấy Philip nhấc một đầu chăn lên, nằm xuống cạnh, ôm tôi vào trong lòng rồi hỏi:

‘Is here between Heaven and Hell?’

‘Yeah!’ tôi trả lời khi nhớ lại mấy dòng tin nhắn với Philip chiều nay.

‘I have a gift for my woman.’

‘I’m ready!’

‘Then here it is,’ Philip nói rồi bắt đầu hôn tôi. Tôi vội bước ra khỏi những giấc mơ để nhận lấy thực tế. Philip trong mơ có vẻ rất không vui nhưng Philip ngoài đời thì phải quan trọng hơn chứ.



‘Mà người giao quà này đã tắm chưa đấy?’ em hỏi khi tôi buông em ra.

Thế đấy! Nhận quà xong đã chẳng cảm ơn lại còn quay ra xét nét.

‘Vừa tắm nửa tiếng trước đây,’ tôi trả lời rồi vén áo lên trùm qua đầu em để chứng minh sự thơm tho, sạch sẽ của mình.

‘Chứ không phải đi thẳng từ văn phòng về đây à?’ em lại thắc mắc.

‘Không. Về nhà. Tắm. Lên giường. Ngủ. Nhớ ra có quà phải chuyển. Thức dậy. Phóng xe đến đây. Giao quà. Giờ anh ngủ được chưa?’

‘Chứ không phải vì muốn ôm em ngủ cho ấm à?’ em vẫn cố vặn vẹo.

‘Hừm, anh có thể đun nước nóng và đổ vào cái bình chườm còn ấm hơn thế này nhiều.’

‘Anh đã bao giờ thử hôn cái bình chườm chưa?’

‘Môi anh sexy thế này là vì suốt ngày hôn nó đấy.’

‘Cho em ngửi lại hoa hồng và nếm lại vị chocolate được không? Rồi em sẽ để anh ngủ,’ em chui ra khỏi áo tôi và mặc cả.

Tất nhiên rồi, không thì tôi có một đôi môi sexy để làm gì chứ?



Sáng hôm sau tỉnh dậy, việc đầu tiên tôi muốn làm là ăn chocolate nhưng đôi môi sexy đã đi làm mất và đánh lừa tôi bằng cái gối của mình. Tôi nằm hậm hực trên giường một hồi rồi cũng phải mò dậy. Nhưng ngay khi nhìn thấy những bông tuyết đang bay lất phất ngoài sân, tôi lại thấy tội nghiệp đôi môi sexy phải đi làm rõ sớm trong lúc thời tiết rét thế này. Chính ra nên gọi tôi dậy để tôi nấu cho bát mì nóng. Mà chẳng biết có chịu ăn gì không hay lại mải việc mà bỏ bữa.

‘Mc brekky,’ đôi môi sexy báo cáo khi tôi gọi điện hỏi thăm.

‘Jared vừa nhắn tin rủ tối nay đi ăn. Có cả Max nữa nhưng em không biết công việc của anh thế nào rồi nên chưa trả lời.’

‘Nhưng sao lại rủ mình đi ăn vào hôm nay?’ Philip hỏi giọng ngạc nhiên.

‘Sao biết? Có thể vì em với anh không phải là 2 người duy nhất không hào hứng với thánh Valentine?’

‘Công việc của anh tốt rồi. Chương trình hoàn thành nhanh hơn dự kiến. Đang chạy thử để kiểm tra tổng hợp các chức năng.’
‘Nhưng mấy hôm rồi anh chẳng được ngủ.’

‘Vậy tối qua ai ôm em ngủ đấy? Mà làm sao mà bỏ qua được khi Max còn chịu đi chung nữa chứ?’

Lời nhắc của Philip khiến tôi nhớ ra là lâu lắm rồi chúng tôi không thực sự nói chuyện với Max. Sau lần tự tử không thành, Max tránh chúng tôi một thời gian rất lâu, ngay cả Seu Long là anh họ cũng hiếm khi được liên lạc. Vài lần gặp ở Muse, những câu chuyện cũng cứ nhàn nhạt và gượng gạo. Hy vọng những dịp như thế này sẽ khiến Max cởi mở trở lại.




Các nhà hàng tối nay đầy ứ những cặp tình nhân nên bốn người chúng tôi phải đi tới 6 nhà hàng mới tìm được một nơi có bàn cho 4 người mà không phải đợi ngoài tuyết lạnh. Tôi và Max nhường cho em và Jared gọi đồ rồi ngồi lơ đễnh quan sát các bàn xung quanh mình. Bàn nào cũng có hoa hồng, không cả bó thì một bông rồi kèm thêm hộp quà hay túi quà. Tôi thấy Max nhìn mình và khẽ nhún vai như muốn nói ‘Chúng ta là những người ngoại đạo.’ Em và Jared hẳn cũng không theo thứ tôn giáo tình yêu truyền thống vì tôi thấy hai người đang mê mải xoay ngang, xoay dọc cái menu và bấm ngón tay xem đã lựa được bao nhiêu món.

Bữa tối rất vui. Em hỏi Max về công việc chụp ảnh của cậu ta và như em vừa mở trúng vòi nước máy, Max nói say mê về triển lãm đầu tiên của mình sẽ mở vào đầu tháng 5.

‘Ồ, bạn tôi, đúng hơn là bạn của Philip, sắp làm đám cưới. Shi Yeon. Cậu cũng biết cô ấy ở lần đi trượt tuyết đấy. Hôm trước cô ấy vừa than phiền với tôi là đi nhiều hiệu ảnh nhưng chưa tìm được người thợ chụp nào ưng ý vì cảm giác họ cứ đi theo một khuôn mẫu nhất định. Tôi có thể nói cô ấy liên hệ với cậu được không?’

‘Nhưng tôi chưa chụp đám cưới bao giờ và tôi chỉ chụp ảnh đen trắng thôi,’ Max ngập ngừng trả lời em nhưng tôi thấy trong mắt cậu ta lóe lên sự hào hứng.

‘Bạn tôi làm nghề xuất bản sách, đọc nhiều văn chương nên có thể có những ý tưởng không giống ai. Vậy nên biết đâu cậu lại là sự khác lạ mà cô ấy đang tìm kiếm,’ tôi nói với Max rồi quay sang em, ‘Mà sao Shi Yeon đi nói nhiều chuyện với em thế nhỉ trong khi anh mới là bạn của cô ấy cơ mà?’

‘Nếu anh muốn biết váy của cô ấy đặt ở đâu, thiệp cưới in ở tiệm nào, họ sẽ đi nghỉ trăng mật ở trong nước hay ở nước ngoài, và còn cả chuyện về chồng tương lai của cô ấy, mẹ chồng tương lai, bố chồng tương lai, em chồng tương lai và tất cả những gì thuộc về tương lai của cô ấy thì lần sau Shi Yeon gọi, em sẽ báo với anh,’ em nói và tôi lắc đầu ngay lập tức rồi cả ba chúng tôi dỏng tai lên nghe Jared nói chuyện với ai đó trên điện thoại.

‘Tối nay đóng cửa… Không… Kệ anh với cái bó hoa của anh… Tôi thách anh đấy. Nên nhớ tôi cũng biết địa chỉ nhà anh đấy nhé. Tôi giữ bí mật cho anh đến ngày hôm nay là tử tế lắm rồi,’ nói đến đây Jared gập toạch chiếc mobile lại và lẳng nó xuống bàn vẻ bực tức.

‘Chuyện gì vậy?’ Max hỏi.

‘Có thằng cha điên muốn đi cưa cẩm. Bao nhiêu ngày không tặng, hôm nay lại a dua.’

‘Nhưng cậu đang giữ bí mật gì?’ em hỏi Jared, mắt nhìn đầy vẻ nghi ngờ, ‘Không phải cậu đang bao che cho tên nào đó đi ngoại tình đấy chứ?’

Jared nguýt em một cái thật dài và trách móc: ‘Cậu nghĩ tớ là thứ gì mà đi làm mấy chuyện thất đức đó? Cà phê của tớ chỉ phục vụ cho những tình cảm chân thành. Đồng tiền tớ kiếm phải hoàn toàn chân chính.’

‘Sorry,’ em cười hì hì và hỏi thêm, ‘Chính ra hôm nay cậu phải mở cửa để phục vụ các tình yêu chứ? Không lo thất thu à?’

‘Tình yêu ngày nào chả cần chỗ, đâu cần đợi đến hôm nay. Mà sao tớ ghét kiểu bó hoa của Hàn Quốc thế,’ vừa cao giọng nói Jared vừa vung vẩy tay ra các bàn xung quanh. Mấy cô gái quay hết sang lườm nhưng Jared nhìn lại họ còn đanh đá gấp mấy lần rồi quay ra nói tiếp với chúng tôi, ‘Giấy bóng còn nhiều hơn hoa. Gọi là bó giấy bóng thì đúng hơn.’



Sau bữa tối, chúng tôi lại thêm một hồi vất vả tìm quán cà phê để ngồi. Lại thêm những đôi tình nhân ríu rít, lại thêm những bông hồng nhung và những hộp chocolate ở khắp nơi. Giờ tôi mới thấy chính ngày Valentine cũng có cái hay của nó. Những ngày bình thường, đọc báo chỉ thấy giết người, cướp của; xem TV thì thấy chiến tranh khủng, bố không ở nước ngày lại ở nước khác; nói chuyện với mọi người thì nghe than thở về tiền nong, giá cả. Chính ngày Valentine khiến người ta nhận ra rằng tình yêu nồng cháy của con người vẫn tồn tại song song với tất cả những bức bối khác của xã hội. Phải chăng nhờ thế mà con người vẫn tiếp tục sống được trên thế giới đầy cạnh tranh này?

Khi Philip đang loay hoay với 2 cái áo khoác to xụ của chúng tôi thì Jared nhanh nhảu giúp tôi kéo một chiếc ghế mây về bàn. Vừa lúc ấy thì một chàng trai từ đâu chạy tới, cười thật tươi và đưa ra một giỏ hoa hồng.

‘Hello, one rose for your girlfriend please,’ chàng trai nói với Jared rồi nhìn sang tôi mời mọc.

Tôi và Jared trố mắt nhìn những bông hồng dài được cuốn trong những lớp giấy bóng kính rồi ôm bụng cười nghiêng ngả còn chàng trai bán hoa vội ôm giỏ chạy mất sau khi nhận bốn viên đạn từ mắt của Philip và Max.

Gọi đồ uống xong, tôi thấy mặt Philip và Max vẫn lừ lừ nên định tìm cách đánh lạc hướng thì thấy Philip hỏi Jared:

‘In Na thế nào?’

In Na đã bắt đầu làm việc những ngày cuối tuần ở Muse từ ngay sau Năm mới nhưng vì cả tôi và Philip đều bận việc nên chưa chạy qua thăm hỏi lần nào.

‘Chăm chỉ nhưng ngô nghê kinh khủng,’ Jared trả lời. ‘Chả biết gì hết. Y như từ trên trời rơi xuống. Ăn mặc cũng xấu nữa.’

‘Chê bai gì khiếp vậy? Hôm nấu ăn ở nhà tớ cô bé khéo tay thế còn gì. Mà còn là y tá có bằng cấp hẳn hoi đấy. Không khéo léo thì làm sao chăm sóc được người khác?’ tôi vặn lại.

‘Tớ đâu có bảo cô ấy vụng về đâu mà đang nói về những kiến thức xã hội của In Na. Thiếu hụt trầm trọng những hiểu biết về văn hóa và nghệ thuật.’

‘Đừng quên cô ấy là tiểu thư cành vàng lá ngọc đấy,’ tôi nhắc.

‘Đến chỗ tớ thì bằng nhau hết. Tớ sẽ rèn cho tới nơi tới chốn.’

‘Anh bắt nạt bạn tôi, tôi sẽ bắt nạt bạn anh đấy,’ Philip vừa nói với Jared vừa chỉ tay sang tôi.

Vì In Na mà bắt nạt tôi sao!? Nghe vậy tôi tức mình nhéo cho Philip một cái.

‘Tôi biết rõ những giới hạn của mình mà.’ Jared cười khoái trá khi thấy Philip nhăn nhó xoa bắp tay.

‘Tôi thấy In Na rất vui khi làm việc ở Muse đấy chứ,’ Max cũng góp chuyện.

‘Vậy hả?’ tôi hỏi Max còn mắt lườm Philip như muốn nói “Thấy chưa?”.

‘Tuần trước cô ấy vừa làm người mẫu cho Max chụp chân dung đấy. Chưa khoe với cậu à?’ Jared hỏi tôi.

Tôi lại gửi cho Philip một cái nhìn đầy đe dọa. Philip giơ ngón trỏ ra đẩy mặt tôi quay sang hướng khác. Tối nay về còn biết tay tôi thêm. Tôi sẽ không cho ngủ lại, cũng không cho ôm hôn tạm biệt gì hết. Ngày mai cuối tuần tôi đang định nấu cho mấy món ngon ngon bù cho cả tuần đi làm vất vả, nhưng giờ chắc sẽ cắt tuốt.



‘Giả dụ lúc nãy chúng ta đi chơi với In Na và bạn trai cô ấy, rồi có ai tới mời anh mua hoa cho In Na thì em có bực mình không?’ tôi gân cổ lên cãi khi em nhất định đuổi tôi về, không cho vào nhà em đêm nay dù tôi đã cố sức xin lỗi và năn nỉ.

‘Bực mình là thế nào?’ em hỏi lại khiến tôi nghĩ rằng cơ hội cuối cùng của mình đã tiêu tan thì em lại gầm gừ nói tiếp, ‘Em sẽ đập nát giỏ hoa và bẻ cổ tên bán hoa đó luôn chứ lại chỉ bực mình không thôi à?’

Nếu hôm nay mà ở thời Goguryo, hẳn tôi cũng đã làm thế lúc ở quán cà phê rồi và chắc em đã hiểu được lòng tôi nên tôi thấy em thở dài rồi nắm lấy tay tôi kéo vào trong nhà. Nhưng tôi cũng nên rút kinh nghiệm mới được, chớ nên để em hiểu lầm là tôi còn coi một người con gái nào khác quan trọng ngang em.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Tầng
 Tác giả| Đăng lúc 21-9-2011 11:48:40 | Chỉ xem của tác giả
Colour 1 – Roses and chocolate (Part 2)

Lúc tôi ra khỏi nhà, Philip vẫn còn đang ngáy nhè nhẹ trên giường thế mà khi tôi đi chợ về đến nơi thì chiếc giường đã trống trơn, căn nhà cũng lặng phắc. Chẳng nhẽ chăm tập gym đến thế?

‘Anh ở đâu đấy?’ tôi vội gọi điện thoại để tìm.

‘À, đang trên đường đến văn phòng. Mấy cậu kỹ thuật vừa gọi điện. Có vài lỗi nhỏ trong hệ thống. Vì thời gian gấp quá nên anh phải trực tiếp đến làm cùng mọi người,’ Philip giải thích xong lại ngáp một hơi dài qua điện thoại.

‘Thế tối có được về không?’ tôi hỏi.

‘Được mà. Định nấu gì cho anh à?’

‘Đoán giỏi thế?’ tôi cười hì hì vì thấy công mình dậy sớm đi chợ không thành công cốc.



Kimbap!? Lúc còn nhỏ, vào giờ ăn trưa ở trường, khi lũ bạn tôi nhai những lát bánh mỳ kẹp phô mai, cà chua và thịt hun khói thì tôi mở hộp lấy ra những miếng kimbap hình tròn mà mẹ kỳ công cuốn cho từ tối hôm trước. Mẹ thường cuốn rất nhiều rồi chia ra 5 hộp để sáng hôm sau ba nhặt một hộp, mẹ nhặt một hôp, ba chị em tôi mỗi đứa một hộp mang đi ăn trưa. Thỉnh thoảng tôi cũng hào phóng đổi kimbap của mình cho vài thằng bạn thân, giúp chúng ăn bánh mỳ kẹp. Đến khi lên high school thì tôi nhất định không mang kimbap đi học nữa. Tôi thích đứng xếp hàng ở cantin với mấy thằng bạn để còn có cơ hội nói chuyện với các cô bạn xinh xắn trong trường. Rồi càng về sau, những lần ăn kimbap của tôi càng ít dần vì mẹ chẳng ở gần và vì còn nhiều loại đồ ăn nhanh khác bán đầy ngoài đường.

Thế nên khi em tuyên bố sẽ làm kimbap, chắc là vì vừa học được từ lớp nấu ăn, tôi lại nhớ về những hộp kimbap của mẹ. Mấy chiều thứ 7 gần đây, em trốn tập thể dục cùng tôi để đi học nấu các món Hàn Quốc. Lần trước em đã đăng ký một khoá nhưng học được đúng 1 buổi thì bỏ ngang vì ghét ông thầy tinh vi. Lần này thấy em nói bà thầy rất dễ mến. Dễ mến nhưng không biết nấu có ngon không?

Mà trời vẫn còn đang lạnh chết, ai lại bắt bạn trai ăn kimbap vào buổi tối nhỉ? Thứ đó chỉ tiện để ăn nhanh thôi còn buổi tối phải ăn cái gì nóng cho ấm người chứ. Tuy nhiên, thấy sáng nay em đang hào hứng nên tôi chẳng dám phát biểu vì sợ em dỗi mà chẳng nấu nướng gì thì còn thiệt hơn. Trước khi đỗ xe vào garage văn phòng, tôi còn hứa qua điện thoại là sẽ về đúng giờ để thưởng thức món kimbap của em.

Đến 7 giờ tối khi bụng đã đói meo thì tôi chẳng còn quan tâm kimbap là để ăn nhanh hay ăn chậm nữa mà chỉ nhăm nhăm phóng xe đến nhà em.

Thấy tôi đến, em chạy ra cửa, một tay vẫn cầm chiếc thìa gỗ, cúi rạp đầu chào: ‘Annyeong haseyo,’ rồi toét miệng cười.

‘Nhà hàng này tên là gì vậy? Sao không có biển hiệu gì hết? Đi mấy vòng mới tìm thấy. Người phục vụ cũng không mặc đồng phục. Trông chẳng chuyên nghiệp gì cả,’ vừa cởi áo khoác, tôi vừa giở giọng chê bai.

Em lập tức nghênh mặt lên, giọng lạnh tanh: ‘Anh đến xin chân rửa bát chứ gì? Có bằng cấp gì không đấy?’

‘Em không thấy tất cả các hãng sản xuất máy rửa bát đều muốn anh đứng tên phát ngôn cho sản phẩm của họ sao?’

Em cười tít mắt rồi đu lên cổ tôi để bắt cõng vào trong bếp. Tôi thấy trên mặt bếp đã có mấy cuộn kimbap được xếp ngay ngắn trên thớt. Mà hình gì kỳ vậy? Sao không phải hình tròn? Tôi ngẩng lên định thắc mắc thì thấy em đang bận thêm nếm một nồi gì đó trên bếp rồi gật gù vẻ hài lòng.

‘Anh đói chưa?’ em quay ra hỏi.

‘Giống như T-rex ba ngày chưa được nhai chú bò nào,’ tôi xoa bụng trả lời.

‘Ok,’ em vỗ hai tay vào nhau rồi rút trong tủ bếp ra một con dao sáng loáng. ‘Izzy’s kimbap, special and limited edition for Philip,’ vừa nói em vừa cắt cuộn kimbap đầu tiên.

Tôi đứng chống tay trên mặt bếp nhìn cuộn kimbap hình thù kỳ lạ của em. Hay là cuốn hỏng nên mới đổi sang gọi là “loại đặc biệt cho Philip” cho oai? Nhưng khi hai lát kimbap đầu tiên được em bày lên mặt đĩa thì tôi hiểu tại sao. Thay vì cuộn thành hình tròn, em lại cuốn thành hình giọt nước và khi để hai giọt nước kimbap cạnh nhau thì sẽ tạo thành một hình trái tim. Thấy tôi ồ một tiếng, em nhìn lên cười ngượng nghịu. Tôi vuốt nhẹ một bên má đang đỏ hồng lên của em và tự hỏi ai bảo hoa hồng và chocolate mới là biểu tượng của tình yêu chứ.

Chưa hết ngạc nhiên vì kimbap giọt nước của em thì tôi lại phát hiện ra cái nồi lúc trước là canh hải sản chua cay. Tôi nếm thử và thấy độ ngon của nó chỉ thua canh của mẹ nấu chút xíu thôi. Thật là một quyết định đúng đắn khi tôi đã không càu nhàu việc em bỏ tập thể dục để đi học nấu ăn.

‘Nhà hàng này có cho take-away không?’ tôi hỏi em.

‘Có chứ. Quý khách chỉ cần trả thêm 10% phí phục vụ là sẽ có một hộp take-away tuyệt hảo,’ em nói trơn tru.

Tôi nín cười, hỏi tiếp: ‘Thế mai cho anh mang một hộp kimbap đi làm nhé?’

‘Vẫn chưa giải quyết xong à?’ em lo lắng hỏi và khi thấy tôi lắc đầu thì đập tay xuống bàn, giọng quả quyết, ‘Vậy thôi, khuyến mãi 5% cho những người hy sinh vì sự nghiệp.’

Trưa mai, mọi người trong công ty sẽ lác mắt vì hộp cơm của tôi cho mà xem. Chắc chắn sẽ có vô khối những suy đoán ai là người làm hộp kimbap này nhưng tôi mặc kệ. Khiến mọi người tò mò một bữa cũng vui.




Quá trưa Philip gọi điện cho tôi.

‘Anh đói quá.’

‘Hộp kimbap hạ giá của em đâu?’ tôi hỏi.

‘Bị mọi người tranh ăn hết rồi.’

‘Anh bảo vệ trái tim của em như thế đấy,’ tôi trách.

‘Đã đói lại còn bị mắng,’ Philip than thở.

Tôi thấy tội nghiệp nên không bắt nạt thêm nữa mà chuyển sang an ủi. ‘Vậy lần sau em sẽ không làm kimbap hình trái tim nữa, mà làm thành hình chân dung cáu kỉnh của anh để mọi người sợ.’

‘Càng không được. Nhân viên của anh sẽ khoái trá cỡ nào khi được nhai trong miệng khuôn mặt nhăn nhó của boss chứ?’ Philip hỏi.



‘Ý kiến hay đấy. Em sẽ làm thành hình những lúc trông anh khó coi nhất và gửi đến văn phòng để mọi người biết Giám đốc bảnh trai của họ thực tế là người thế nào.’ Tôi nghe em cười thích chí ở đầu bên kia.

‘Em biết trong IT có 2 loại hacker đúng không? Đừng khiến anh chuyển từ loại mũ trắng sang mũ đen đấy. Michael chắc chắn sẽ rất không vui nếu một số sự thực về em xuất hiện trên website của công ty,’ tôi dọa lại.

‘Công ty của anh đang trong giai đoạn phát triển, không biết ai cần giữ hình ảnh hơn?’

‘Công ty của em là công ty nước ngoài, không biết ai sợ bị tẩy chay hơn?’

‘Nhưng sao em và anh tự nhiên lại muốn hại nhau thế nhỉ?’ em đã nhận ra sự vô lý của cuộc tranh luận.

‘Em nói đúng đấy. Don’t make war, just make love,’ tôi gợi ý.

‘Cheeky boy! Go back to work,’ em mắng nhưng tôi biết là má em lại đang đỏ lên.

‘Can I stay tonight too?’ tôi hỏi nhỏ.

‘Of course! It’s your office so stay anytime you want,’ em thản nhiên đáp lại.

Hừm! Cái con cua này. Sao lần nào cũng bắt nạt tôi thế chứ?



Tôi đợi Philip đến 10 giờ đêm cũng không thấy mặt đâu. Gọi mobile cũng không thấy trả lời. Sau khi cắn đau cả móng tay, tôi quyết định bấm số gọi điện đến văn phòng. Nhưng chẳng có ai nhấc máy. Lúc trưa vừa nói sẽ sang nhà tôi mà giờ này thì ở đâu chứ? Hay là quên nên về thẳng nhà? Tôi lại gọi sang nhà Philip nhưng chuông cứ kêu từng hồi làm tôi càng thấy sốt ruột hơn. 119 có giải quyết những trường hợp như thế này không nhỉ?

Ngồi thêm mấy phút thì tôi không chịu được thêm nữa nên đi lấy áo khoác và khăn len rồi lái xe đến nhà Philip. Nhà tối om, chẳng thấy đèn đóm gì. Tôi lại bấm máy gọi nhưng chẳng số nào trả lời. Có nên gọi cho Min Soo hay Seu Long không nhỉ? Tuyết lại rơi rồi. Vào trong nhà trước đã.

‘Philip,’ tôi vừa mở cửa vừa gọi. Nhưng tất nhiên Philip làm gì có nhà mà trả lời. Tôi tìm chiếc điều khiển để bật hệ thống sưởi nhưng chẳng thấy nó đâu nên chán nản ngồi phịch xuống sofa. Chắc không phải đi cùng các bạn đâu vì nếu có không đưa tôi đi cùng thì Philip cũng luôn báo cho tôi biết. Hay điện thoại hết pin? Nhưng có lần Philip nói với tôi là đã mua hẳn 4 chiếc sạc điện thoại cơ mà. Một chiếc để ở nhà Philip, một chiếc ở nhà tôi, một chiếc trên xe và một chiếc ở văn phòng. Thế thì làm sao mà hết pin được.

‘Tôi đang ở nhà,’ Min Soo trả lời.

‘Tôi đang ở Muse,’ Seu Long trả lời.

Thế Philip ở đâu!?

Càng về đêm, căn nhà càng lạnh. Tôi lại đứng dậy đi tìm chiếc điều khiển hệ thống sưởi nhưng tìm khắp dưới nhà cũng không thấy. Hay Philip bỏ nó trên gác hai?

Chăn gối trên giường của Philip vẫn xếp gọn gẽ từ buổi sáng. Phía trên là bộ đồ ngủ. Chắc để đó khi thay quần áo đi làm. Tôi tìm thấy chiếc điều khiển trên chiếc ghế gần cửa đi ra ban công và bật hệ thống sưởi lên. Nhưng đứng nhìn chiếc giường trống của Philip một hồi càng làm tôi lo nghĩ hơn.

‘Philip…’ tôi lại gọi bâng quơ rồi hậm hực đi ra.

Bỗng tôi nghe tiếng cánh cửa tủ sau lưng mở toang và trước khi tôi kịp quay lại thì đã có một bàn tay bịt chặt miệng tôi. Tôi bị nhấc bổng lên và bị đem lại giường. Khi thấy vùng vẫy không được, tôi lấy hết sức lực thúc mạnh cùi trỏ ra sau.

‘AAA…,’ Philip nằm vật xuống cạnh tôi, nhăn nhó ôm sườn kêu đau.

Tôi mặc kệ, xông tới, thụi liên tiếp.

‘Ai bảo làm em lo lắng suốt từ nãy đến giờ? Ai bảo làm em sợ chết khiếp?’

‘Đằng sau,’ Philip bất chợt chỉ tay ra phía sau tôi khiến tôi hoảng hốt quay lại nhìn và rơi tiếp vào cái bẫy khác của Philip.



Ngay khi em quay đi tôi vội chộp cơ hội nhỏm dậy ôm ghì lấy em khiến em không thể cựa quậy để đấm tôi tiếp nữa. Hôm nay sau giờ làm, tôi thủng thẳng đi tập gym rồi đi ăn tối. Gần 10 giờ đêm tôi mới về đến nhà. Thưởng cho mình một màn tắm nước nóng thật lâu xong, tôi xuống dưới nhà xem TV, không quên đem theo chiếc mobile và để nó trên bàn.

10 giờ đêm, em bắt đầu gọi điện. Tôi ngồi nhìn số điện thoại của em nhấp nháy trên màn hình mà khoái trá vô cùng. Ai bảo lúc trưa em giả bộ không cần tôi? Đến khi thấy điện thoại ở nhà cũng reo, tôi biết em bắt đầu lo lắng nên đứng dậy, tắt TV, tắt hệ thống sưởi, tắt đèn rồi lên gác chờ. Không lâu sau thì có tiếng xe của em dưới đường và màn hình mobile của tôi lại sáng, tiếp đến là điện thoại nhà lại reo. Tôi mở cửa tủ quần áo, gạt tất cả dãy áo sơ mi sang một bên rồi chui vào trong. Không ngờ trong tủ quần áo lại lạnh hơn bên ngoài khiến tôi nổi hết gai ốc nên khi thấy em mãi không lên gác tôi đã định chui ra và hù em ở cầu thang.

Nhưng em đã đi lên và bước vào phòng ngủ của tôi. Khi nghe em thiểu não gọi tên mình thêm lần nữa, tôi biết đã đến lúc hành động, chỉ không ngờ trong lúc em hoảng sợ như vậy mà vẫn thụi được cho tôi một quả đau điếng người. Từ giờ trở đi khi định làm gì tôi sẽ phải đảm bảo trói chặt 2 cái càng con cua của mình lại trước đã.

‘Đau không?’ em cúi xuống hỏi sau khi bị tôi ôm chặt và tặng cho một nụ hôn kiểu Pháp.

‘Rạn xương sườn anh rồi,’ tôi nói rồi vén áo lên chỉ cho em chỗ đau giờ đã hơi tím lại.

Em kêu khẽ đầy xót xa rồi ngẩng lên trách: ‘Tại anh đấy. Tự dưng lại nghĩ ra trò quái gở.’

‘Người yêu của em mà, cũng phải học được gì từ em chứ. Mà sao em biết cách ra đòn hiểm độc vậy?’ tôi hỏi.

‘Michael dậy cho em mấy chiêu tự vệ.’

Sao bạn bè em toàn quái nhân thế nhỉ? Hôm nào tôi phải hỏi lại thật kỹ về tất tật những người em quen mới được.

‘Em lấy đá cho anh chườm nhé,’ em nói và định trèo ra khỏi giường.

Tôi kéo em lại rồi cầm 2 tay của em đặt vòng quanh eo mình. ‘Anh không thích chườm lạnh đâu chỉ muốn chườm nóng thôi. Như thế này này.’

‘Nhưng trông đau thật đấy,’ em vẫn chưa thôi lo lắng.

‘Mấy đòn của Michael chỉ hạ được loại như Han In Soo thôi. Với anh, em cần phải dùng những chiêu khác cơ chứ cái vết thâm bé tí ấy ăn thua gì,’ tôi nói rồi với tay tắt đèn nhưng điện thoại nhà tôi bất chợt kêu váng tai khiến cả tôi và em đều giật mình.

‘Mày đang ở đâu đấy để Izzy tìm loạn lên?’ Seu Long hỏi tôi giọng cáu kỉnh trong khi không biết rằng nó mới là người làm tôi bực mình.

‘Ở nhà,’ tôi cũng vặc lại.

‘Thế sao cô ấy nói cũng đang ở nhà mày?’

‘Tao… ở trên gác còn Izzy ở dưới nhà nên không nhìn thấy nhau.’

‘Cái gì? Hai người -’

Nhưng em đã thì thầm vào tai tôi: ‘Tại sao Seu Long lại ở Muse vào giờ này?’

‘Tại sao mày lại ở Muse vào giờ này?’ tôi nhắc lại vào máy.

‘Seu Long nói gì?’ em hỏi khi thấy tôi hạ chiếc điện thoại xuống.

‘Tắt máy luôn, không trả lời.’

‘Tối thứ 6, Jared đã tiết lộ cho em biết là từ ngày In Na bắt đầu làm việc ở Muse, cuối tuần nào Seu Long cũng tới đó để tặng hoa cho In Na, càng ngày đến càng sớm và về càng muộn, uống cà phê đến thủng dạ dày và ăn không biết bao nhiêu cái bánh flan,’ em kể.

‘Chúng ta có nên cảnh báo In Na không?’ tôi hỏi em.

‘Em đang nghĩ. Nhưng có Jared ở đấy. Nếu Jared thấy Seu Long có ý đồ gì xấu xa thì đã đá bay bạn anh ra ngoài từ lâu rồi. Trong khi đó em lại thấy Jared chả phàn nàn gì.’

Vậy là lúc trước Jared hẳn cũng đã thấy tôi có ý đồ tốt vì Jared đâu có đá tôi ra khỏi Muse lần nào đâu. Hôm nào tôi phải dụ khị Seu Long giả vờ uống say để xem Jared có cho nó lên gác ngủ ở chiếc sofabed hay không mới được. Chỉ e Seu Long sợ mất điểm trong mắt In Na mà không chịu giả vờ thôi. Có vẻ như thằng bạn của tôi đã phải lòng In Na thật rồi. Từ trước đến nay nó chỉ bia với rượu chứ có uống cà phê bao giờ đâu. Còn bày đặt tặng hoa hoét nữa. Hay đấy là cách nó đi cưa gái nhỉ? Mà tôi đâu có thân quen các cô bạn gái trước đây của nó đâu để biết nó tán tỉnh họ thế nào?’

‘Em thấy cô bạn trước của Seu Long cũng rất được. Cô mà đi biển chung đó. Vì sao lại chia tay?’ em hỏi tôi.

Bạn có một đôi giày màu đen đúng không? Tại sao tôi biết à? Ai mà chả có một đôi giày màu đen, vì đôi giày màu đen có thể hợp với bất kỳ bộ quần áo màu nào khác. Seu Long nghĩ nó giống như một đôi giày màu đen, nên hợp với bất kỳ thể loại phụ nữ nào. Cho dù đã bao nhiêu lần nếm mùi thương đau, thằng bạn tôi vẫn không chịu nhận ra rằng tuy màu đen có thể đi với bất kỳ thứ gì nhưng ngay khi người ta tìm được màu khác hợp hơn thì họ sẽ gạt luôn màu đen sang một bên. Tôi có nên hy vọng In Na sẽ đổi được màu của Seu Long không nhỉ? Bắt In Na gánh một trọng trách như vậy có công bằng không cơ chứ? Nhưng ai mà biết được? In Na làm việc được với cả Jared thì rõ là phải có khả năng đặc biệt gì đó.

‘In Na có nói gì với em về Seu Long không?’

Im lặng.

‘Izzy?’

Im lặng.

‘Izzyyy?’

Đã ngủ rồi à? Đánh người ta đau thế rồi ngủ ngon lành chẳng ăn năn gì là sao?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

5#
 Tác giả| Đăng lúc 23-9-2011 13:24:54 | Chỉ xem của tác giả
Colour 2 – The first date (Part 1)

‘Chú Kang à, hôm qua Philip có nói với tôi là dự án Pandora đang gặp chút rắc rối. Cụ thể là thế nào?’ tôi hỏi Mr. Kang về dự án mà chúng tôi đã họp bàn với Philip vào cuối năm ngoái.

‘Vâng. Đúng là có trục trặc. Bên chủ dự án gặp một số trở ngại về thủ tục cấp phép do có sự phản kháng từ người dân địa phương,’

‘Có nghiêm trọng không?’

‘Có vẻ như để giảm giá tiền đền bù đất, Chủ dự án đã không công bố toàn bộ mục tiêu của dự án. Người dân phát hiện ra nên đang kiện cáo lung tung. Những người đã ký hợp đồng đền bù than rằng họ bị thiệt và những người chưa ký thì lại đổi ý và đòi một mức giá quá cao.’

‘Giải phóng mặt bằng là một vấn đề rất dễ gây tranh chấp giữa các bên. Để tránh cho không bên nào bị thiệt, cần phải có chế tài luật định rất rõ ràng. Chú thấy chính quyền ở nơi đó thế nào?’ tôi lại hỏi tiếp.

‘Họ muốn phát triển địa phương của mình nhưng thiếu kinh nghiệm quản lý. Cậu Philip nói người chủ đầu tư này gần như là người tư vấn đường hướng quy hoạch cho họ nhưng lại hơi tham lam.’

‘Tôi thấy chúng ta nên họp với Philip một buổi để bàn bạc lại về dự án này. Nếu thấy không khả thi, lập tức bỏ qua. Nếu thấy cần chờ đợi thêm thì hai bên đều phải được chuẩn bị cho việc đó, không thể cứ ngồi không mà chờ, phải có những kế hoạch khác bù đắp vào.’

‘Thực ra cậu Philip cũng đã đề xuất như thế. Chiều mai hoặc sáng ngày kia cậu Philip sẽ đưa tôi đi gặp Chủ dự án. Cậu ấy muốn thăm dò xem Chủ dự án sẽ giải quyết rắc rối này thế nào để chúng ta có sớm có quyết định tiếp theo.’




Phải nói thế nào nhỉ? Khi mọi thứ diễn ra tốt đẹp, bạn vừa mừng lại vừa hoài nghi. Giống như ai cũng biết rằng sự hoàn hảo chỉ có trên lý thuyết vậy. Hoặc đó có thể chỉ là tôi nghĩ thế. Nếu ba đã phải bạc tóc cho công ty của mình, nếu em đã phải mất hơn 10 năm để có ngày hôm nay thì sao mọi thứ lại có thể dễ dàng với tôi được chứ?

Người ta nói 70% công ty sẽ phá sản trong 3 năm đầu tiên, thêm 10% nữa trụ được đến năm thứ 5. Tôi sẽ đi được bao xa trên con đường này? Trên đôi chân của mình, với hai bàn tay và khối óc của mình.

Tôi tự tin vào năng lực của bản thân nhưng cũng không tự mãn về nó. Tôi biết một ngày nào đó những thử thách thực sự sẽ đến với tôi. Giống như bất cứ người đàn ông nào khác, tôi cũng thích những thử thách hoành tráng để tôi có thể gây tiếng vang trong sự nghiệp, để tự hào về bản thân, để khiến ba mẹ hãnh diện về mình, để em thấy người đàn ông của em thực sự có khả năng. Nhưng trước khi ghi danh trên những cột mốc vinh quang, tôi biết mình phải sống với những vấn đề nhỏ nhặt phát sinh hàng ngày. Sau năm đầu tiên với hoạt động của công ty khá suôn sẻ, tôi có cảm giác rằng những vấn đề nhỏ nhặt đang nhiều dần lên, đang dần trở nên lớn hơn và khắc nghiệt hơn. Đầu tiên là dự án mà tôi muốn hợp tác với công ty của em gặp trục trặc. Giờ lại đến một số việc lục đục trong công ty. Nếu dự án không triển khai được thì tuy có thất vọng đôi chút về nỗ lực đầu tiên của mình không thành, nhưng tôi cũng sẽ không lấy đó làm buồn bực. Còn vô khối cơ hội khác ngoài kia. Chỉ những rắc rối trong công ty nếu không giải quyết được thì mới là điều khó chịu bám lấy tôi ngày đêm.

Khác với trước đây khi đi làm thuê, mỗi khi gặp chuyện bực mình ở công ty tôi có thể gọi mấy thằng bạn ra uống một chầu, chửi bới lung tung cho bõ tức rồi ngày mai lại thôi. Vấn đề tôi không giải quyết được thì có thể kêu thêm người giúp đỡ, hoặc chuyển cho người khác, hoặc chuyển cho cấp cao hơn. Quyết định cuối cùng luôn thuộc về một người nào đó. Giờ đây, quyết định cuối cùng nằm trong tay tôi. Tôi chẳng thể chuyển sang trái hay ban sang phải, cũng chẳng còn ai ở trên tôi mà mong đợi họ sẽ ra tay xử lý. Giờ đây, tất cả những gì mọi người không giải quyết được sẽ đến tay tôi, họ chờ tôi, trông lên tôi để được hướng dẫn cần làm gì tiếp. Trước kia nếu không thích ở đâu, tôi có thể xin thôi việc để đi tìm chỗ mới. Giờ đây, tôi còn có trách nhiệm với thu nhập của 10 người khác nên cho dù bản thân không cần tiêu xài tháng này, tôi vẫn phải lo kiếm đủ tiền để phát lương đúng hẹn cho nhân viên của mình. Trước đây không thích ai, tôi sẽ hạn chế tối đa tiếp xúc với họ. Giờ đây, thích hay không thích tôi phải tự tìm ra cách làm việc chung với người đó để công việc đạt kết quả. Những sự lựa chọn theo cảm tính dần phải nhường chỗ cho những sự lựa chọn theo lý trí.

Sự hào hứng từ lúc khởi nghiệp vẫn còn nguyên nhưng tôi bắt đầu thấy những phút giây căng thẳng và mệt mỏi xen vào cơ thể và đầu óc mình. May mà tôi vẫn chăm tập gym nên vẫn giữ được “body” trong khi lũ bạn tôi bụng đã bắt đầu tích mỡ. Nhất là Min Soo. Nó giống như một bà bầu, mỗi lần gặp lại thấy vòng bụng nhỉnh lên một chút. Tôi biết nó ghen tị với tôi lắm nhưng cứ thử chiều thứ 7 nào cũng gửi nó đến phòng gym và ở đó mấy tiếng đồng hồ chán ngắt xem nó sẽ được mấy bữa? Luyện tập cơ thể thì tôi đã xếp lịch nhưng đầu óc thì không đợi được như vậy. Đầu óc căng thẳng ngay khi vấn đề phát sinh. Vậy nên gần đây, mỗi lần muốn thư giãn đầu óc, tôi lại thử hút một điếu thuốc nhẹ.

Tối nay cũng thế, sau khi nói chuyện với Kang nhỏ trên điện thoại xong, tôi ra ngoài phòng khách, gác chân lên bàn, châm một điếu thuốc và nghĩ về vấn đề nhân sự trong văn phòng. Chất nicotin đưa tôi đi lan man từ suy nghĩ này sang suy tư khác cho đến khi cửa nhà bật mở.

Em đứng khựng lại, mũi nhăn tít rồi hai mắt xẹt một tia điện về phía điếu thuốc trên tay tôi. Tôi vội ngồi dậy, dụi tắt điếu thuốc, tay xua xua làn khói trước mặt và hắng giọng vì không biết phải nói gì. Em ghét thuốc lá. Em ghét những người hút thuốc lá. Có lần em nói với tôi những kẻ nghiện thuốc lá nên chụp một cái bong bóng nhựa trên đầu và như thế khi họ phả khói thuốc ra thì sẽ hít lại chính thứ độc hại đó mà không giết thêm những người khác xung quanh mình. Thế mà hôm nay chính em bắt quả tang tôi với điếu thuốc trên tay. Em quét thêm một tia lazer khắp người tôi rồi không nói từ nào, đi vào trong bếp. Tôi nghe tiếng kéo ghế rồi không nghe thêm bất kỳ một âm thanh nào nữa. Hẳn là khoảng lặng trước cơn bão.



Tối nay khi lên cơn thèm chocolate nóng tôi mới phát hiện ra hộp chocolate của mình còn đúng một thìa, không đủ để pha nửa cốc. Đấu tranh tư tưởng một hồi thì bệnh háu ăn thắng bệnh lười, tôi chùm áo khoác đi mua chocolate. Ra đến siêu thị tôi nhớ ra hôm trước tôi thấy lọ nước rửa tay ở nhà Philip gần hết, giấy ăn cũng chỉ còn một hộp nên quyết định mua luôn mấy thứ linh tinh để tiện thể đem qua nhà Philip trên đường về.

Và một cảnh tượng kinh khủng bày ra trước mắt tôi khi tôi mở cửa. Philip đang ngồi gác chân lên bàn, người oặt sang một bên và trên tay là một điếu thuốc cháy dở. Mùi khói thuốc nồng nặc khắp phòng khách. Tôi cũng thấy đầu mình bốc khói nhưng hơn chục năm làm kinh doanh giúp ích được tí ti khi tôi kịp nhớ ra rằng khi mình đang tức giận thì đừng nên nói gì. Vì thế tôi lẳng lặng xách túi đồ vào trong bếp để tìm cách hạ hoả.

Tôi chưa bao giờ thấy Philip hút thuốc cả, trong nhà cũng không bao giờ thấy bao thuốc lá, trong túi quần áo cũng không bao giờ thấy bật lửa. Vậy tại sao hôm nay tất cả những thứ độc hại đó lại có mặt ở đây? Hẳn phải có một lý do gì đặc biệt. Tôi kiểm điểm lại quan hệ của hai chúng tôi trong thời gian gần đây. Hoàn toàn bình thường hay thậm chí có thể nói là tốt đẹp. Chúng tôi đã đủ trưởng thành nên dù thỉnh thoảng tranh luận với nhau nhưng không để bất kỳ sự giận dỗi nào kéo dài chỉ vì sĩ diện cá nhân. Cũng không thấy Philip than thở gì về bạn bè hay gia đình. Vậy thì chắc chắn là áp lực từ công việc.



Ngồi ở phòng khách một hồi đợi em ra mắng mỏ nhưng không thấy động tĩnh gì, tôi đứng dậy để thu dọn hiện trường phạm tội thì lại thấy em đi ra, buông người ngồi xuống ghế. Tôi cũng nín thở ngồi xuống theo.

Em gác hai chân lên ghế, vươn tay lấy bao thuốc, rút ra một điếu rồi nhặt chiếc bật lửa lên. Khi thấy em cho điếu thuốc vào miệng và bật chiếc bật lửa, tôi vội vàng giật lấy chúng.

‘Em làm gì vậy?’

‘Muốn thử xem có gì hay ho mà anh lại hút nó,’ em trả lời tỉnh rụi.

‘Phụ nữ không được hút thuốc,’ tôi nói và để bao thuốc cùng chiếc bật lửa ra phía đầu bàn bên kia, thật xa chỗ em ngồi.

‘Sao không?’ em nghếch mặt lên hỏi. ‘Ở US đầy phụ nữ hút thuốc. Ở Australia phụ nữ hút thuốc còn nhiều hơn nam giới. Ở Hàn Quốc này cũng đâu phải của hiếm đâu.’

‘Nhưng người phụ nữ của anh không được hút thuốc,’ tôi tuyên bố thẳng thừng.

Em hứ một tiếng nhỏ. ‘Anh có thấy sự công bằng nào trong câu vừa rồi không?’

Riêng về vấn đề này thì tôi không quan tâm đến quyền bình đẳng nam nữ nên gạt luôn. ‘Không. Chỉ cần biết em không được hút thuốc.’

Tôi tưởng nghe tôi nói vậy em sẽ nhảy sang cấu véo nhưng em lại khiến tôi ngạc nhiên lần nữa khi chỉ thở dài rồi hỏi: ‘Vậy còn việc điên rồ gì khác mà chúng ta có thể cùng làm vào giờ này không nhỉ?’

Tôi ngồi xích lại gần, quàng một tay qua vai em và gợi ý: ‘Chúng ta có thể làm chuyện đó suốt đêm.’

Em nhăn mặt, bịt mũi. ‘Anh định hôn em với cái miệng hôi rình đó á?’

‘Đánh răng và xúc miệng là hết mà,’ tôi trả lời.

‘Philip,’ em gọi tôi sau vài giây nghĩ ngợi, ‘đi xem phim không?’

Tôi nhướn mày nhìn xuống.

‘Mình chưa bao giờ đi xem phim cả. Em chưa bao giờ được hẹn hò với anh hết,’ em nói vẻ tủi thân.

Ừ nhỉ! Phải triển khai ngay thôi!

Nhưng tuy bụng đã đồng ý, bên ngoài tôi vẫn giả bộ làm kiêu. ‘Khoan đã! Em bao nhiêu tuổi rồi mà đòi hẹn hò?’

‘Hôm qua vừa là sinh nhật 18 tuổi của em đấy,’ em trả lời rồi hấp háy mắt và cắn nhẹ ngón trỏ làm điệu bộ ngây thơ.

‘Trông em chưa đến 16. Anh không hẹn hò với trẻ dưới tuổi vị thành niên đâu,’ tôi xua tay từ chối.

Em nhìn lại tôi với vẻ khinh khi. ‘Mà trông anh cũng chắc gì 17.’

Tôi khum tay quanh miệng, thì thầm: ‘Vậy chúng mình cùng giấu bố mẹ nhé?’

Em liếc ngang, liếc dọc rồi gật đầu hưởng ứng. Nhưng khi tôi vừa đứng dậy thì thấy em giật giật gấu áo.

‘Anh vẫn phải đánh răng và xúc miệng đấy nhé.’

‘Sure.’

‘Thay luôn bộ quần áo đó nữa,’ em yêu cầu tiếp.

‘Yes.’

‘Xịt thêm nước hoa nữa,’ em vẫn chưa thôi.

‘O-kayyy.’

‘Khi xuống mang cả lọ nước xịt phòng,’em dặn với theo khi tôi chạy 3 bậc cầu thang một lên trên gác.

‘YES, MA’AM.’




Hoá ra đấy là bộ đồ Philip sẽ mặc khi đi hẹn hò với tôi đấy. Quần jean xanh sẫm đi với áo phông trắng, ngoài lại khoác một chiếc áo vest cách điệu, tay áo sắn lên một nấc để lộ lớp lụa lót màu đỏ sậm, trên cổ quàng thêm một chiếc khăn len mảnh nhưng dài, sẫm màu nhưng có một vài hoạ tiết cũng màu đỏ.  Biết thế tôi không dặn Philip thay đồ mà cố chịu bộ quần áo ám mùi thuốc lá kia còn hơn. Tự nhiên giờ lại sáng ngời lên thế kia, làm tôi thành ra mờ tịt ở bên cạnh. Nhưng đẹp trai thật đấy. Lại còn đang trông vui vẻ thế kia khác hẳn với bộ mặt đăm chiêu khi ngồi hút thuốc. Vậy nên tôi có mờ nhạt một chút cũng đáng.



‘I am sixteen going on seventeen.

I know that I’m naïve.

Fellows I meet may tell me I’m sweet

And willingly I believe…’


Em bắt đầu hát khi chúng tôi khởi hành. Khi thấy tôi cười, em liền hát to hơn.

‘I need someone older and wiser

Telling me what to do.

You are seventeen going on eighteen,

I’ll depend on you.’


‘So you decide to depend on me?’ tôi hỏi

‘Yeap. Will you take care of me?’ em hỏi lại.

‘Definitely.’

Em xoa tay, cười hoan hỉ. ‘Nghe như chúng ta đang bỏ nhà đi theo tiếng gọi của tình yêu ý nhỉ.’

‘Nhưng anh nghèo lắm đấy nhé. Bao nhiêu tiền của để lại hết ở công ty rồi,’ tôi chỉ ra sự thật phũ phàng. Đúng là bây giờ tôi còn nghèo hơn thời đi làm thuê nữa. Công ty luôn có vô số những khoản chi và mỗi lần tiền vốn thiếu hụt tôi lại bù vào bằng khoản tiền tiết kiệm cỏn con của mình.

Nhưng em không lung lay mà gõ gõ tay vào cửa kính chiếc BMW của tôi rồi hỏi: ‘Anh tính nếu bán chiếc xe này thì chúng mình sẽ tiêu được bao nhiêu ngày?’

‘Xe này anh mua trả góp nên bán hợp pháp thì chả được xu nào, còn nếu bán lậu thì để xem nào… Nếu như ngày nào em cũng đòi ăn lẩu và đi xem phim thì chắc được 1 tháng.’

‘Thế sau một tháng thì sao?’

‘Anh có thể ra mấy quán game-online thách đấu ăn tiền.’

‘Vậy còn em sẽ làm gì?’

‘Em ở nhà chứ làm gì. Anh đã nói là sẽ chăm sóc em mà.’

‘Thế ngày nào anh chơi game bị thua thì sao? Em sợ đói lắm.’

‘Em không tin tưởng superman của mình à?’

‘Em có.’ Em gật đầu dứt khoát, tay còn vỗ vỗ vào tim.

‘Thế mới đúng là tình yêu vĩ đại của anh chứ.’



Đến rạp, chúng tôi đứng ngoài sảnh ngắm nghía một hồi bảng danh sách để chọn phim.

‘Xem cái gì mà không cần nghĩ thì tốt,’ Philip nói.

‘Thế xem cái phim kia kìa.’ Tôi chỉ poster một phim hành động, thấy máu me tung trời. Những kiểu phim như thế thường chẳng bao giờ có nội dung gì, từ đầu đến cuối chỉ có hai bên xông vào nhau chém giết loạn bậy.

Nhưng Philip lắc đầu. ‘Không. Xem mấy thứ đó em hay học theo lắm. Chỉ thiệt anh thôi.’

Tôi gườm mắt nhìn sang.

‘Đó, đó,’ Philip chỉ vào mặt tôi, ‘mới nhìn poster thôi đã phản ứng bạo lực thế rồi.’

Tuy nhiên tôi đã quyết định làm người tốt tối nay rồi nên không thèm cãi lộn, nguẩy đầu ra đọc danh sách phim tiếp.

‘Xem phim đua xe đi. Anh muốn học vài chiêu để bao giờ sang Melbourne còn thử chiếc Peugoet Shine của em chứ,’ Philip nói rồi kéo tay tôi vào nơi xếp hàng mua vé.



Vì đã muộn lại vào ngày thứ 5 nên rạp vắng hoe, chúng tôi tha hồ chọn chỗ đẹp. Em mua một bịch bỏng ngô và hai cốc coca cola rồi ngồi ngả đầu vào vai tôi. Buổi hẹn hò đầu tiên của chúng tôi chỉ có tiếng nhai bỏng ngô rôm rốp, tiếng hút coca chùn chụt và tiếng động cơ ô tô gầm rú át hết tất cả những suy nghĩ trong đầu.

Quá nửa đêm chúng tôi mới rời rạp. Em đồng ý ngủ lại ở nhà tôi. Khi về đến nơi, mắt cả hai đều đã díp lại. Lên được đến giường, ôm được em vào lòng xong thì tôi không còn biết gì nữa.

Khi tôi thức giấc theo tiếng chuông báo thức thì thấy em đã dậy, đang ngồi ôm gối nhìn tôi ngủ. Thấy tôi mở mắt, em bỏ chiếc gối sang một bên và áp hai bàn tay hơi lành lạnh lên mặt tôi. Những ngón tay vuốt nhẹ mi mắt sau đó miết lên trán rồi xoa tròn trên hai má tôi. Tôi rất thích bài massage mặt của em. Chỉ cần vài động tác đơn giản nhưng giúp tôi thấy sảng khoái vô cùng khi thức dậy.

‘Philip,’ em gọi khi những ngón tay vẫn nhẹ nhàng xoa bóp khuôn mặt của tôi.

‘Yeah.’

‘Không được hút thuốc nữa nhé. Anh không được làm hại cơ thể hoàn hảo của mình, cũng không được làm hỏng mùi hương đặc biệt của mình. Bây giờ em đang giữ hợp đồng sở hữu độc quyền cơ thể và mùi hương của anh nên anh không được tuỳ tiện đối xử tệ bạc với chúng. Nếu anh vi phạm hợp đồng, sẽ có những điều khoản xử phạt khắt khe mà anh không thể chịu đựng được đâu.’

Được khen hoàn hảo và đặc biệt nên tất nhiên là tôi gật đầu hứa liền.

‘Ở công ty có việc gì căng thẳng à?’ em hỏi.

‘Ừ. Eddy Choi. Anh không biết làm thế nào để hoà nhập cậu ấy với mọi người trong văn phòng. Ở cậu ấy có mọi điều kiện tốt cho công ty nhưng không hiểu sao không ai ưa cậu ấy hết. Giống như có một sự chống đối ngầm của cả đội. Anh mệt mỏi vì suốt ngày phải nghe Kang nhỏ báo cáo những bất đồng của Eddy với hết người này đến người khác. Một số hợp đồng mới thực sự cần một người có đầu óc như cậu ấy. Trong văn phòng không ai có đủ khả năng đảm đương nên anh mới quyết định tuyển dụng Eddy dù cậu ấy không hề rẻ. Nhưng nếu cứ như thế này thì cũng làm sao để làm việc đây?’

‘Nhân sự. Nhân sự…’ em lẩm bẩm như thể đó cũng là một vấn đề không mấy thích thú gì với mình.

‘Anh đang suy nghĩ xem tại sao mọi người lại không chấp nhận Eddy. Đúng là cậu ấy hơi tự mãn về bản thân, nhưng anh chấp nhận chuyện đó vì cậu ấy có thực lực. Ai chả có yếu điểm. Mỗi người trong văn phòng hiện tại cũng có những khiếm khuyết riêng. Nhưng tại sao từ trước đến nay không có ai có vấn đề với cả nhóm mà lại chỉ riêng Eddy? Lúc đầu anh nghĩ hay vì mọi người bất bình với thái độ thiếu tôn trọng của Eddy. Sau đó anh lại thấy có thể vì mọi người nghen tị với khả năng của cậu ấy nên mới không mở lòng đón nhận. Nếu vấn đề chỉ là ở Eddy thì dễ giải quyết hơn, còn nếu vấn đề ở cả đội thì thật nghiêm trọng vì như vậy sau này làm sao anh có thể thu hút thêm người tài về làm việc cùng mình.’

‘Vậy giờ anh định làm gì cụ thể để giải quyết chuyện này?’

‘Anh quyết định sẽ nói chuyện riêng và thẳng thắn với từng người để tìm hiểu xem vấn đề thực sự là ở đâu. Anh không muốn phá vỡ sự đoàn kết của toàn công ty chỉ vì một cá nhân, nhưng cũng không muốn để những người có năng lực phải ra đi vì chuyện bè phái.’

Em cúi xuống hôn chụt vào môi tôi rồi nói: ‘Quả là một ông sếp thông thái.’

’17 tuổi sắp sang 18 tuổi thì cũng phải khác chứ,’ tôi vênh mặt lên nói.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

6#
 Tác giả| Đăng lúc 23-9-2011 13:26:33 | Chỉ xem của tác giả
Colour 2 - The first date (Part 2)

Mỗi lần việc ở công ty bế tắc, tôi thường đi cắt tóc. Mái tóc mới khiến tôi cảm thấy ít nhất tôi đã thay đổi được một thứ gì đó. Một kiểu liệu pháp tâm lý. Nhưng cắt tóc chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe còn hút thuốc thì có. Nếu nghiện cắt tóc thì cùng lắm là đến mức cạo trọc đầu, còn nghiện thuốc lá có thể bị ung thư mà chết. Vậy nên dù Philip đã hứa không hút thuốc nữa nhưng tôi sẽ vẫn bí mật theo dõi mới được vì tôi biết rằng một khi đã lập công ty thì chỉ có càng ngày càng nhiều việc cần suy nghĩ hơn mà thôi. Ngay cả khi công ty gặp đà phát triển thì cũng không có nghĩa là không có những vấn đề đi kèm. Cơ hội càng lớn, càng nhiều việc phải lo. Lo không đủ nhân lực, lo không đủ vốn, lo lỡ kế hoạch, lo đối thủ chơi xấu, lo thị trường biến động v.v và v.v.

Trong tất cả những vấn đề liên quan đến kinh doanh, nhân sự chính là vấn đề nhạy cảm nhất. Giống như mối quan hệ của bạn với mọi người trong gia đình, bạn đã đặt vào từng người trong công ty của mình một niềm tin nhất định. Cho dù người đó làm ở vị trí thấp nhất trong công ty thì niềm tin của bạn đối với người đó cũng nhiều hơn bất kỳ người nào khác ngoài công ty. Và khi bạn đặt niềm tin vào ai đó thì bất kỳ vấn đề gì liên quan hay gây ra bởi người đó cũng khiến bạn phải suy nghĩ nhiều hơn, mệt mỏi nhiều hơn đối với những người xa lạ. Ngay cả bây giờ có rất nhiều nhân sự trong công ty không phải do tôi tuyển dụng nhưng vì tôi tin những người tuyển dụng những nhân sự đó nên theo một cách nào đó tôi tin họ. Tại sao tôi phải tin họ ư? Câu hỏi đó giống như tại sao tôi phải tin gia đình mình. Nếu như tôi không thể tin tưởng người thân mình thì tất cả những gì tôi đang phấn đấu hay chia sẻ cùng gia đình còn có ý nghĩa gì nữa đây?

‘Phó Chủ tịch.’ Tiếng gọi của Da Jung khiến tôi giật mình và nhận ra chỉ còn mình và Da Jung đang ngồi lại trong phòng họp. Mải suy nghĩ về câu chuyện sáng nay với Philip, tôi không biết là sau khi họp xong, mọi người đã ra ngoài hết, riêng Da Jung đang nấn ná bên cạnh bàn.

Tôi nhìn hai bàn tay đang vặn vẹo vào nhau của cô phiên dịch và hỏi: ‘Có chuyện gì sao?’

Hoá ra người họ hàng của Da Jung lúc trước cho tôi thuê nhà sắp trở lại Hàn Quốc. Người vợ không thấy hợp với cuộc sống ở nước ngoài nên hai vợ chồng quyết định không gia hạn hợp đồng làm việc. Họ cần lại căn nhà tôi đang ở vào cuối tháng 4 tức là còn khoảng hơn 2 tháng nữa. Da Jung sợ tôi phật ý vì bị đòi lại nhà bất chợt, lại còn thấy tôi đang bận rộn liên miên nên đến hôm nay mới dám nói với tôi. Tôi phì cười vì sự lo ngại thái quá của cô phiên dịch nhưng rồi cũng hiểu ở Hàn Quốc là thế. Nhiều người chủ ở đây tự cho mình quyền nổi nóng về những điều vô lý và nhân viên phải nín nhịn ngay cả khi chẳng phải lỗi của mình.

‘Đừng có lo vớ vẩn. Nếu 2 tháng nữa không tìm được nhà thì tôi lại ở khách sạn một thời gian, không chết đâu mà sợ.’

Da Jung cảm ơn tôi rối rít rồi nói thêm là đã liên hệ với một số đại lý cho thuê nhà và ngay khi họ gửi thông tin thì sẽ chuyển cho tôi coi.

Tuy an ủi Da Jung vậy nhưng tôi không khỏi thấy lo lắng trong lòng vì mới đầu năm, có bao nhiêu công việc dồn ứ lại từ dịp nghỉ lễ cần phải giải quyết nên tôi không biết sẽ lấy đâu ra thời gian để tìm nhà cửa vào lúc này. Ngoài ra tôi cũng thấy tiếc căn nhà hiện tại vì biết rằng để tìm thuê được một căn nhà hợp ý như thế không phải dễ. Lại còn tài xế riêng của tôi nữa chứ. Phải tìm chỗ nào cũng gần gần mới được chứ không tôi chẳng muốn ở xa tài xế của mình tí nào.



‘Em sắp bị đuổi khỏi nhà rồi,’ em thông báo khi đang nấu bữa tối.

‘Vì họ phát hiện ra em có bạn trai à?’ tôi đùa.

Em chép miệng thở dài. ‘Em mà biết Hàn Quốc coi yêu đương là một loại tội phạm thì đã chẳng dám yêu anh rồi.’

‘Anh biết còn có hẳn cả một trường cai nghiện cho những cô gái mê trai. Chắc họ sẽ gửi em tới đấy,’ tôi dọa.

‘Anh nghĩ phải mất bao lâu để họ cai nghiện anh cho em?’ em hỏi rồi cắn cắn chiếc thìa gỗ vẻ nghĩ ngợi.

Tôi bấm nút tạm dừng trò đua xe trên chiếc mobile và lắc đầu. ‘Họ không biết rằng mình sắp tiếp nhận một ca khó nhất trong lịch sử y học và chắc chắn họ sẽ thất bại thảm hại.’

‘Thôi đi. Đừng có ngồi đấy mà tán dương bản thân nữa. Anh đi dọn bàn đi. Canh sắp được rồi,’ em giục tôi rồi mở vung nồi canh ra kiểm tra lần cuối trước khi tắt bếp.

Tôi vừa xếp đũa và thìa ra bàn vừa nghĩ. Nhà tôi còn một phòng ngủ trống. Có nên mời em về ở chung không nhỉ? Nghe được đấy chứ! Cơ hội nghìn năm có một. Em mà ở chung nhà, trời nắng hay trời mưa tôi vẫn được ăn đồ em nấu, về sớm hay về muộn vẫn được gặp em hàng ngày, tối nào cũng được ôm em, sáng nào cũng được em pha cà phê cho, ốm đau thì khỏi phải lo luôn. Nhưng…

‘Định mời em về ở chung đúng không?’ em đặt bát cơm xuống, nghiêng người sang gần tôi hỏi.

Tôi gật đầu thú nhận.

‘Nhưng…’ em dừng lại nửa chừng rồi một tay chống lên cằm, một tay gõ gõ xuống bàn, mắt nheo nheo nhìn tôi.

Nhưng tôi thấy cả em và tôi chưa sẵn sàng cho việc này. Ở chung nghĩa là cả hai bên đều phải điều chỉnh lại thời gian biểu của mình. Riêng chuyện tôi hay dậy sớm còn em thích ngủ nướng đã là một vấn đề to oành rồi. Nếu ở chung thì khi dậy sớm hơn em, tôi sẽ phải ‘đi nhẹ, nói khẽ’ đến tận khi em dậy. Nhưng tôi chỉ có mỗi 2 ngày cuối tuần để được làm những thứ mình thích thôi, giờ phải bó buộc thế thì mệt chết. Lại còn lịch dọn nhà hàng tuần của em nữa chứ. Ở riêng thì chả sao vì nhà em thì em thích dọn bao nhiêu lần 1 tuần cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tôi. Nếu ở chung, em nhất định sẽ bắt tôi nhúng tay vào. Tôi thà ngồi đẩy tạ ở phòng gym thêm 1 tiếng còn hơn là phải đeo đôi găng cao su và chiếc tạp dề để đi lau tủ lạnh.

Ở chung còn có nghĩa là phải hạn chế hoặc cắt giảm hoàn toàn một số thói xấu của mình và chịu đựng thói xấu của người kia. Em có thể bật dậy bất cứ lúc nào giữa đêm để ăn hay uống thứ gì đó khiến tôi thèm chảy nước miếng nhưng vẫn phải nằm ôm bụng nhịn. Nếu đêm nào tôi cũng phải chứng kiến em ngồi ăn uống thỏa thuê, không biết tôi sẽ nhịn được bao lâu, và như vậy chắc chẳng mấy chốc 6 packs của tôi sẽ đi tong cho dù tôi có đến phòng gym 7 ngày trong 1 tuần đi chăng nữa. Tôi thì có thói xấu gì nhỉ? Thật khó để tìm ra thói hư, tật xấu của chính mình nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn thấy em càu nhàu vì chúng. Ngay lúc đấy thì tôi nhớ, chỉ có sau đấy lại quên mất. Nhưng rõ ràng là chúng có ở đấy và em không thích.

Lâu lâu chành chọe với em một lần còn vui chứ ngày nào cũng cãi nhau vì mấy thứ lặt vặt thì thà cứ nhà người nào, người ấy ở còn hơn.



Phải nói rằng tôi hơi thất vọng một chút khi Philip không năn nỉ mình về ở cùng. Những người đàn ông khác ít nhất cũng sẽ cố mời bạn gái mình thêm một câu đúng không? Đây thì gật đầu xong lại ngồi im thít cứ như là sợ rằng nếu nói ra thành lời thì tôi sẽ đồng ý liền và xách va li về ngay lập tức không bằng. Nhưng suy cho cùng Philip không mời cũng may vì đằng nào tôi cũng không nhận lời. Cả tôi và Philip đều cần thêm thời gian để hiểu hơn và chấp nhận những thói quen và cả những thói xấu của nhau. Chẳng gì tệ hơn là hục hoặc với người yêu về những chuyện vớ vẩn như phải lau khô vòi nước và bồn rửa sau khi đánh răng và rửa mặt. Vậy nên như thế này có khi lại tránh cho tôi khỏi phải nhìn bộ mặt bí xị của Philip cả tháng trời nếu bị tôi từ chối. Người nào chứ người này chỉ quen đi từ chối chứ không quen bị từ chối.

‘Anh sẽ cùng tìm nhà với em,’ Philip nói với giọng như muốn xin lỗi vì đã không mời tôi về ở cùng  

‘Em đã lấy nhà anh làm trung tâm và nói Da Jung tìm nhà cho em trong vòng bán kính 10 phút lái xe,’ tôi thông báo.

‘Vậy mới nói, không thể cai nghiện anh cho em được,’ Philip đã lại chuyển sang giọng kẻ cả, trêu ngươi.

‘Đừng có tự tin như vậy khi chưa biết hàng xóm mới của em trông như thế nào,’ tôi tấn công lại.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

7#
Đăng lúc 24-9-2011 17:22:50 | Chỉ xem của tác giả
Mình vừa đọc một hết fic tam giác k hoàn hảo của bạn
giờ qua đây tiêp tục xem fic này
mình rất thích giọng văn của bạn
nhẹ nhàng nhưng cuốn hút
câu chuyện về hai con người trẻ tuổi
từng bước từng bước tiến lên trên con đường đời của mình
họ gặp nhau, trở thành hàng xóm của nhau rồi yêu nhau
nhưng dường như khi đã ở bên nhau rồi họ mới nhận ra rằng
mình thật sự k hiểu nhiều về người còn lại
khác biệt về văn hoá và nhiều thứ khác là khoảng cách giữa hai người
liệu hai người sẽ vượt qua những thử thách
hay tình yêu của họ chỉ như pháo hoa, chợt loé lên rồi chóng tàn
mình chờ đợi đáp án từ au nhá
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

8#
 Tác giả| Đăng lúc 25-9-2011 11:55:56 | Chỉ xem của tác giả
hana_kimi_91 gửi lúc 24-9-2011 17:22
Mình vừa đọc một hết fic tam giác k hoàn hảo của bạn
giờ qua đây tiêp tục xem fic n ...

Cảm ơn bạn đã ủng hộ

Thực ra cuối năm ngoái khi viết gần hết phần 1 mình vẫn không hề có ý định viết phần 2 và lần đầu tiên mình đăng phần 1 lên cũng đã có bạn nói thích cái kết mở như thế. Thế nhưng hai nhân vật chính nhất định không chịu ra khỏi đầu mình nên mình lại phải ngồi xuống và viết tiếp phần 2 này. Hy vọng nó có chút ý nghĩa nào đấy {:173:}
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

9#
 Tác giả| Đăng lúc 25-9-2011 12:02:45 | Chỉ xem của tác giả
Colour 3 –Rules of negotiation

‘Anh sắp tới nơi chưa? Họ đã đến rồi.’ Kang nhỏ sốt ruột gọi điện cho tôi khi tôi đang bắt đầu rẽ vào garage của toà nhà.

‘5 phút nữa. Hẹn 10:30 mà,’ tôi thắc mắc vì bây giờ mới 10:05. Tôi đã căn giờ hẳn hoi.

‘Họ nói có cuộc hẹn khác gần đây xong sớm nên đến chỗ chúng ta luôn,’ trợ lý của tôi giải thích rồi hạ giọng thì thầm, ‘Mà hôm nay có 1 người mới. Thấy giới thiệu là con gái của ông Ho.’

What? Shit! Ông Ho đang lên kế hoạch xây dựng một khách sạn 5 sao mới ở ngoại ô Seoul và chúng tôi đang trong giai đoạn đàm phán hợp đồng cung cấp giải pháp IT toàn khách sạn. Ông ta còn đang đánh tiếng nếu dự án lần này làm tốt, ông ta sẽ cân nhắc để chúng tôi nâng cấp toàn bộ hệ thống IT cho các khu nhà thuộc tập đoàn của mình. Ông Ho biết đến chúng tôi là vì một người quen của ba đã mời ba đi ăn trưa cùng ông Ho trong dịp ba về Hàn Quốc năm ngoái. Hôm nay ông ấy muốn đến thăm công ty của chúng tôi và ai cũng hiểu rằng ông muốn kiểm tra lần cuối trước khi quyết định hợp đồng. Mấy lần gặp trước ông Ho đã có nói về việc muốn giới thiệu con gái với tôi nhưng tôi chỉ cười trừ cho qua chuyện và định bụng sẽ tìm một dịp thích hợp để nói với ông Ho rằng mình đã có bạn gái. Không ngờ ông ấy lại đưa con gái đến tận công ty của tôi và vào một buổi họp quan trọng như thế này. Sao ông ta lại làm khó tôi thế chứ?

Tôi không thể cho phép mình giả vờ ỡm ờ với con gái ông Ho nhằm lấy được hợp đồng của ông ta. Các nhân viên trong công ty sẽ nhìn boss của mình với con mắt thế nào chứ? Và em mà biết được sẽ nấu lẩu trái tim tôi luôn. Nhưng nếu ông Ho không chịu ký hợp đồng vì chuyện này thì tôi cũng biết giải thích với mọi người thế nào đây? Tôi tuyển thêm nhân sự cho công ty cũng vì nó. Ai ai trong văn phòng cũng đang hồi hộp chờ đợi kết quả. Tôi phải làm sao để không mếch lòng ông Ho mà lại không phải nói dối đây?



‘Izzy.’

Đang sải bước về phía quán cà phê thì tôi nghe Philip gọi mình từ phía sau. Sao hôm nay lại gọi tôi ở giữa nơi đông người thế này chứ? Nhưng tôi vẫn hớn hở quay lại và thấy Philip đang đi như chạy về phía mình.

‘Cho anh mượn tạm nó hôm nay nhé. Chiều về anh sẽ giải thích,’ vừa thì thầm nói nhanh Philip vừa rút chiếc nhẫn bạc khỏi tay trái của tôi rồi lại vội vàng chạy về phía thang máy chẳng để tôi kịp hỏi câu nào.

...

Vừa bước vội về phía thang máy, tôi vừa bấm mobile gọi Kang nhỏ để dặn dò thêm.

‘Nếu ông Ho hỏi về chuyện tình cảm của tôi thì anh cứ nói là tôi đã có bạn gái rồi nhé nhưng anh không biết mặt vì tôi không bao giờ nói chuyện cá nhân với mọi người trong văn phòng.’

‘Nhưng… nhưng…’ Kang nhỏ ú ớ.

‘Là sự thật cả đấy nên cứ nói như thế.’

Nói xong, tôi đeo chiếc nhẫn bạc vừa lấy được của em vào ngón áp út của mình. Hơi chật nhưng nhìn qua trông cũng giống nhẫn cưới đấy chứ. Hy vọng ông Ho sẽ tưởng tôi vừa đính hôn. Chiều nay chắc tôi sẽ bị em véo cho rụng tai vì trò này mất thôi. Để em mang tiếng là đã có chồng.

Kang nhỏ vồ lấy tôi ngay ngoài bàn lễ tân. ‘Ông ấy vừa bóng gió đề cập đến chuyện đó xong,’ thì thầm vào tai tôi xong Kang nhỏ lập tức há hốc mồm khi thấy tôi xòe ra bàn tay với chiếc nhẫn bạc. Cô lễ tân cũng nhanh tay bấm lạch tạch trên bàn phím, hẳn đang viết email cập nhật cho mọi người trong kia.



Lấy nhẫn của tôi làm gì nhỉ?



Cô con gái của ông Ho chừng tuổi với In Na, trông rất khả ái, lịch sự chào tôi khi được cha giới thiệu nhưng tôi thấy ánh mắt cô ta nhìn mình lạnh lùng.

Có hy vọng rồi!

Tôi cố tình giơ tay trái ra để mời mọi người ngồi xuống.

Chiếc nhẫn bạc chỉ cần một giây để làm nhiệm vụ của mình.

Một thoáng ngạc nhiên lướt qua đôi mắt cô gái kèm theo một nụ cười phảng phất. Ông Ho nhìn tôi nhưng tôi giả vờ không nhận ra cái chau mày của ông ta.

‘Tôi xin lỗi vì đã đường đột tới đây. Trên đường đi ba tôi mới nói. Thực sự đây là ý của riêng ba. Mong rằng không gây ra điều gì bất tiện cho anh,’ cô gái nói nhỏ khi tôi đưa đi giới thiệu văn phòng theo yêu cầu của ông Ho.

‘Thật ngại đã khiến cô không thoải mái,’ tôi cũng lịch sự trả lời. ‘Nhưng cũng hy vọng buổi gặp ngày hôm nay không khiến cô thất vọng.’

Cô gái cười nhẹ rồi nhìn xuống bàn tay trái của tôi đang tỳ trên bàn đầy ngụ ý.

‘Thực ra … nó thuộc về một ngón tay nhỏ nhắn hơn,’ tôi quyết định nói thật, ‘Chỉ vì tôi không biết có cách nào để giải thích cho ba cô mà không làm ông buồn lòng,’

Cô gái hơi nhướn mày, nhìn tôi thêm mấy giây rồi nói: ‘Tôi đã làm phiền thêm một người nữa rồi.’

Một cô gái tốt. Tôi nghĩ thầm rồi lắc đầu. ‘Đúng ra tôi nên nói rõ với ba cô từ sớm để cô không phải khó xử như thế này.’

Cô gái lại mỉm cười còn tôi ngầm thở ra nhẹ nhõm. Vậy là em vẫn chưa có chồng và tôi vẫn chưa có vợ, chỉ không còn độc thân thôi.



Và sao lại phải là chiếc nhẫn của tôi?



Không phải chỉ hơi chật mà tôi đánh vật với nó hơn 5 phút rồi mà vẫn không tháo được chiếc nhẫn ra khỏi tay. Sao đeo vào thì được mà tháo ra thì không được? Chẳng nhẽ ngón áp út được Chúa trời thiết kế đặc biệt cho những chiếc nhẫn cưới thật à? Đeo vào rồi khỏi tháo ra.

‘Anh định kéo rời khớp tay của anh ra đấy à?’ em kêu lên rồi kéo bàn tay trái của tôi về phía mình, bôi thêm một ít xà phòng lên ngón áp út của tôi rồi cúi sát xuống, tỷ mẩn nhích chiếc nhẫn từng chút từng chút một và một lúc sau thì dứ chiếc nhẫn về phía tôi, hứ một tiếng rồi mới chịu rửa sạch nó và đeo trở lại ngón giữa của mình.

‘Là anh tặng nó cho em đấy nhé,’ tôi nhắc, ‘Thế mà mượn lại có một chút cũng nhặng lên đòi bằng được.’

‘Cả ngày chứ một chút đâu? Anh còn tự tiện lấy chứ em đã đồng ý chưa?… Mà mượn có việc gì?’ em hỏi kèm thêm một cái liếc xéo sắc lẹm lên tôi.

Tôi đi ra phòng khách, ngồi xuống ghế, nhặt thêm một cái gối dựa để làm áo giáp phòng trường hợp bị móng vuốt tấn công rồi mới kể cho em nghe câu chuyện về ông Ho và cô con gái. Nghe xong câu chuyện, em nhìn tôi vẻ tội nghiệp và nói:

‘Giờ em mới thấy đẹp trai cũng nhiều phiền phức và mệt mỏi nhỉ.’

Tôi nghe mà như trút được gánh nặng ngàn cân, vội vàng thanh minh tiếp.

‘Tất nhiên rồi. Người thích mình mà mình thích lại còn vui, chứ gặp người thích mình mà mình không thích thì thật khó xử… Đấy là chưa kể đến fan cuồng.’

Em bĩu môi. ‘Làm mình như Bi Rain mà đòi có fan cuồng.’

‘Sao không? Siêu cuồng luôn. Bé xíu nhưng lại ghê gớm khủng khiếp.’

Nhìn phản ứng của em, tôi biết là cuối cùng mình vẫn cần đến chiếc gối dựa.

‘Thế giờ anh định làm gì với ông Ho?’ em hỏi sau khi cấu được tôi một cái rõ đau vào bắp chân.

‘Thể nào cha con họ cũng nói chuyện sau buổi họp. Mai anh sẽ nói Kang nhỏ gọi điện cho thư ký của ông Ho để thăm dò phản ứng của họ. Hy vọng chuyện hôm nay không làm tan nát trái tim của ông ấy.’

‘Xem chừng anh đã mang tiếng phụ tình rồi. Muốn bỏ hết ân oán giang hồ, cùng em đi ngao du sơn thuỷ, hưởng một cuộc sống tự do, tự tại không?’ vừa nói, em vừa vung chân vung tay như đang đóng phim chưởng Hồng Kông.

‘Không,’ tôi từ chối thẳng thừng làm em ngồi phịch xuống ghế, mặt dài ra. ‘Ở đây để nếu bị xâm hại thân thể còn có bệnh viện chữa trị kịp thời và nhờ pháp luật bảo vệ. Chứ đi mấy chỗ thâm sơn cùng cốc, khéo chết thảm nơi góc hang, đáy vực không chừng.’

Em đứng dậy, bỏ lên gác.

‘Dỗi à?’ tôi hỏi với theo.

‘Không. Về hang để ngủ. Mà là hang rồng đấy nên đừng ai loạng quạng chạy vào là đây phun lửa thui chín luôn.’

‘Fan cuồng mà đòi bỏ thần tượng,’ tôi lẩm bẩm rồi cũng đứng dậy, vươn vai và đi lên hang rồng. Sợ gì chứ?




Đầu giờ sáng thứ 5, tôi chưa kịp đọc hết các email thì Philip gọi điện, giọng khẩn trương.

‘Hôm nay mấy giờ em về?’

Tôi mở lịch nhìn danh sách công việc cần làm rồi trả lời: ‘Hôm nay em hơi bận một chút, chắc khoảng 8 giờ tối mới về.’

‘Về nhà anh luôn nhé. Anh muốn cho em coi cái này.’

Tôi gặng hỏi là muốn cho tôi coi cái gì thì Philip nhất định không chịu nói, còn chọc là nếu tôi tò mò không chịu được thì chỉ có cách về sớm mà xem. Đáng ghét thật đấy. Muốn hành tôi đoán già đoán non cả ngày đây mà. Đã thế tôi sẽ về muộn hơn nửa tiếng xem ai sốt ruột hơn.

Đúng như tôi đoán, khi tôi bước vào nhà Philip lúc 8:35 tối thì thấy một khuôn mặt cau có đang ngồi ôm bụng trên salon nhìn hộp bánh pizza to oành trước mặt. Ngay cả khi tôi chạy lại để hôn thì mặt Philip cũng chẳng giãn ra được là mấy.

‘Nguội hết rồi,’ Philip làu bàu chỉ hộp pizza.

‘Bỏ vào lò một lát là lại ngon như thường,’ tôi nói rồi đi bật chiếc lò nướng nhưng lại thầm thắc mắc chẳng nhẽ Philip gọi tôi sang chỉ vì muốn ăn pizza cùng tôi. Hay là trong hộp pizza này có gì? Nhưng ngoài chiếc bánh phủ đầy phô mai và các loại nhân thì tôi thấy trong hộp chả còn gì hết.

20 phút sau, chiếc pizza đã lại nóng bốc khói và Philip sau khi tranh được góc bánh có nhiều phô mai nhất thì đã tươi tỉnh trở lại. Chúng tôi ngồi gác chân lên bàn, uống coke và ăn pizza, xem TV, nói chuyện phiếm. Miếng pizza nào tôi cũng nhai rất kỹ. Pizza ở hiệu này khá ngon nhưng không thể nói là đặc biệt để đến mức Philip phải gọi tôi từ sáng.

Khi hộp bánh đã sạch trơn, Philip duỗi chân, vặn vẹo người, thở phù vẻ no nê rồi chỉ hai ly thuỷ tinh mà chúng tôi vừa dùng để uống coke và nói: ‘Anh cung cấp bữa tối rồi nên em sẽ rửa ly.’

Tôi thấy miếng pizza cuối cùng nghẹn ở họng. Thật may mà tôi không có ý định ở chung nhà. Người đâu mà xấu tính. Tính toán với bạn gái cả 2 cái ly. Đúng là thức khuya mới biết đêm dài. Càng quen lâu càng thấy nhiều tính xấu lòi ra. Nhưng tưởng tôi không biết cò kè à?

‘Anh mua pizza nhưng em bật lò hâm nóng vậy nên anh rửa ly của anh, em rửa ly của em,’ tôi phân chia rồi cũng nằm vật ra ghế vì no.

Philip lấy chân gẩy gẩy hộp pizza và đống giấy ăn trên bàn rồi hỏi: ‘Ai sẽ dọn mấy thứ này?’

‘Anh dọn hộp, em dọn giấy ăn.’

‘Còn chai coke?’

‘Em uống ít hơn nên sẽ vứt cái nắp, anh uống nhiều hơn nên vứt cái chai.’

‘Vậy ai sẽ lên gác lấy laptop?’ Philip hỏi tiếp.

‘Lấy laptop làm gì?’

‘Để cho em xem bí mật.’



Em lập tức ngồi lên. ‘Thế pizza không phải là bí mật à?’

Cái gì mà bí mật là pizza? Sao em lại có thể nghĩ tôi kém cỏi thế chứ? Tôi chau mày nhìn sang em trách móc.

Em đứng vụt dậy, một tay quờ đống giấy ăn nhét vào trong hộp pizza rồi ngón trỏ quắp thêm chai nước, còn tay kia kẹp hai chiếc ly rồi đi vèo vào bếp. Tôi nghe tiếng nắp thùng rác mở đóng bụp bụp, tiếng vòi nước chảy xèo xèo, tiếng ly thuỷ tinh lanh canh khi được đặt vào giá và em xuất hiện trở lại trên ghế, nhìn tôi cười đầy nịnh bợ và gian tà.

‘Nếu có một căn nhà rất đẹp nhưng xa chỗ này hơn 10 phút lái xe, em có chịu không?’ tôi hỏi khi từ trên gác trở xuống với chiếc laptop.

Khuôn mặt đang háo hức của em biến mất khi nghe thấy thế, thay vào đó là vẻ ngần ngừ. ‘Hơn 10 phút là bao nhiêu?’

‘Nếu lấy văn phòng làm trung tâm thì là ở … hướng đối diện.’



Tôi lắc đầu lia lịa. Xa thế thì đẹp cỡ nào tôi cũng không thích.

‘Không xem đâu,’ tôi ngoảnh mặt đi từ chối khi Philip định xoay màn hình laptop về phía tôi.

‘Xem chút đi mà, biết đâu em thích,’ Philip năn nỉ.

Sao lại tìm nhà gì mà ở xa thế? Hay là Philip cố tình muốn đẩy tôi ra ở càng xa càng tốt để đỡ bị tôi theo dõi, quản thúc? Nhưng tôi đâu phải kiểu bạn gái lúc nào cũng dính bên cạnh đâu. Tôi chỉ muốn ở gần để Philip được ăn tối ngon lành hơn, ốm đau thì có tôi nhắc nhở thuốc thang đúng giờ, rồi tôi còn có người sang bắt đi tập thể dục hoặc chở tôi đi chợ nữa chứ.

‘Em mà ở đó thì anh với em thành “long distance love” à?’ tôi giận dỗi hỏi.

‘Vậy Da Jung đã tìm được chỗ nào cho em chưa?’ Philip vặn lại.

‘Không tìm được ở gần đây thì ở tạm khách sạn,’ tôi nói cứng vì mấy bên đại lý Da Jung liên hệ vẫn chưa thấy bên nào tìm được nhà ở khu này.

‘Thế xem chỗ anh tìm cho em một chút thì sao nào?’ Philip lại chìa cái laptop ra.

Tôi dãy nảy lên không chịu.

‘Cứng đầu,’ Philip nghiến răng nói rồi một tay ôm lấy đầu tôi, một tay cố gỡ hai bàn tay tôi đang bịt chặt lấy mắt. ‘Nhà người ta tìm cho đẹp thế này mà không chịu coi,’ Philip tiếp tục nói khi tôi cố rúc sâu vào lòng Philip, không chịu nhìn ra, ‘cả tầng chỉ có 2 căn hộ, có thêm sân thượng, lại có cả hàng xóm cực kỳ đẹp trai.’

Thế nghĩa là thế nào? Sao biết trước cả hàng xóm? Tôi nhìn lên Philip nhưng Philip chỉ thè lưỡi thật dài và không nói gì thêm.



‘No way!’ em kéo chiếc laptop của tôi lại thật gần vừa đọc thông tin trên đó, vừa lẩm bẩm như không tin vào những gì mình đang thấy. ‘Không phải anh đang lừa em đấy chứ?’ em nhìn sang tôi hỏi sau khi xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần thông tin đăng trên màn hình.

‘Fine!’ Tôi đưa tay đòi lại chiếc laptop. ‘Em không tin thì thôi. Em chẳng biết anh đã mừng thế nào khi tìm thấy nó, thế mà em lại nghi ngờ này nọ. Mai anh sẽ gọi điện cho bên đại lý hủy lịch xem nhà.’ Tôi gập chiếc laptop lại rồi hậm hực đứng dậy.

‘Tin rồi. Tin rồi,’ em rối rít nói rồi vội vàng đu cả người lên để kéo tôi ngồi xuống.

‘Tin rồi thì sao?’ tôi lừ mắt hỏi. Em hôn chụt môi tôi. ‘Xì, có mỗi một bài … dùng mãi,’ nói rồi tôi lại dợm người đứng dậy nhưng em đã luồn tay xuống dưới áo tôi để ôm lấy tôi.  Tôi bị trói dính xuống ghế, mặt em áp sát sau lưng, tay trái vòng quanh eo phía trước còn tay phải dán chặt lên ngực tôi. Tôi làm sao mà giận được đây?

‘Thế có đi xem nhà cùng anh không?’

‘Có.’

‘Không chê xa nữa chứ?’

‘Không.’

‘Hàng xóm đẹp trai như vậy hài lòng chưa?’

‘Rồi.’

‘Sẽ đối xử tốt với hàng xóm chứ?’

‘Ừ.’

‘Ừ là thế nào?’

‘Dạ.’

‘Phải thế chứ.’




Vậy là đến tận thứ 7 mới được đi xem nhà. Nhỡ đâu hôm nay đã có ai thuê mất thì sao? Nếu thế thì chắc họ đã phải gọi cho Philip báo hủy cuộc hẹn. Thế nhỡ đâu ngày mai có ai thuê mất thì sao? Nhỡ đâu có rất nhiều người thích chỗ đó và bên đại lý không chọn tôi thì sao? Nhưng lúc trước, khi ở đó tôi đã rất giữ gìn căn nhà. Khi tôi dọn đi chính họ cũng đã cảm ơn tôi về việc đó mà. Còn căn hộ bên cạnh nữa. Nhỡ đâu…

Nếu như cả tôi và Philip cùng dọn được về tầng 19 thì … Nhưng nhỡ đâu….

‘Sao cứ ngoáy như con sâu thế?’ Philip lầm bầm than phiền rồi quay người sang phía khác để ngủ cho yên, không thèm ôm tôi nữa.

Arggggggg! I can’t wait until Saturday.



Biết thế tôi cứ lẳng lặng đi coi 2 căn hộ trên tầng 19 rồi mới về nói cho em biết. Suốt từ buổi tối tôi cho em biết về 2 căn hộ, em cứ thơ thẩn nghĩ ngợi và lo lắng y như là tầng 19 có thể bốc hơi bất kỳ lúc nào. Giờ mà không thuê được hai căn hộ đó, không biết em có quay ra hành hạ tôi không đây?

Sớm thứ 5, tôi lên kiểm tra mấy trang web của đại lý cho thuê nhà trong khu tôi đang ở nhưng chẳng có gì mới. Nhưng vì trợ lý của tôi vẫn chưa đến để họp nên tôi cứ click chuột đi tìm lung tung. Thế rồi tôi click trúng tầng 19. Tôi đã chẳng dối em chút nào. Khi nhìn thấy 2 căn hộ trên tầng 19 đang tìm người cho thuê, tôi đã mừng húm. Dọn về đó, tôi và em vẫn có nhà riêng của mình trong khi chỉ cách nhau đúng một bức tường. Sự thuận tiện cho tôi thì khỏi phải bàn. Và cũng giống như em, lúc đầu tôi đã chẳng tin là lại có sự lặp lại kỳ diệu như thế. Đến khi gọi điện hẹn ngày xem nhà với đại lý xong rồi tôi mới thấy bớt hồi hộp chút.

Thế nên bây giờ tôi biết em cũng đang căng thẳng lắm. Sáng ra khi tôi đến đón đã thấy em ngồi sẵn ngoài phòng khách đợi. Tôi vừa bước vào, em đã giục tôi đi luôn. Đi trên đường rồi vẫn còn hỏi tôi bên đại lý có gọi điện gì không? Sợ có ai thuê mất đây mà. Tất nhiên là tôi phải làm bộ như không quan tâm đến tầng 19 lắm rồi. Không thể để cho em biết là tôi cũng rất muốn chuyển về đó cùng với em nếu không em sẽ bắt nạt tôi ngay. Lần này, tôi phải nắm thế thượng phong.



Hai căn hộ trông cũ đi khá nhiều so với lúc tôi và Philip ở đó. Mấy chậu cây trông xác xơ hẳn vì không được tưới nước thường xuyên và phần cửa kính chắc sẽ tốn vài lọ nước lau. Sau một hồi thỏa thuận thì bên đại lý đồng ý sơn lại cả hai căn, thay hai dàn bếp mới và đánh bóng lại sàn gỗ. Cần 1 tháng để hoàn tất những việc đó. Cũng tốt vì tôi còn hơn tháng ở nhà cũ và Philip cũng cần báo trước cho đại lý nhà hiện tại. Da Jung hẳn sẽ rất mừng cho mà xem. Gần đây tôi thấy cô phiên dịch của mình lo lắng ra mặt vì không tìm được nhà mới cho tôi cho dù tôi cố trấn an cỡ nào.

Sáng nay khi thấy Philip đưa tôi đến xem nhà, người phụ nữ của bên đại lý cứ nhìn chúng tôi mãi. Chắc hẳn chị ta chẳng hiểu tại sao chúng tôi đi cùng nhau nhưng lại muốn thuê cả hai căn. May mà tôi chẳng biết tiếng Hàn nên chị ta không hỏi han được gì còn Philip thì chẳng có ý định giải thích, cứ vừa tủm tỉm cười, vừa dắt tay tôi đi vòng quanh để xem xét.

Đến khi ra hành lang đứng đợi thang máy, Philip vẫn tủm tỉm cười rồi giật nhẹ tay tôi, hất đầu ra phía cánh cửa lên sân thượng. Tôi nháy mắt đồng lõa.

‘Đi uống gì không? Ra quán cà phê gần đây đi. Anh muốn thử xem mấy năm qua chúng ta không đến thì nó có khác gì không, với lại anh có chuyện cần nói với em,’ Philip rủ khi chúng tôi xuống dưới đường.

‘Em không khát, chỉ đói thôi. Về nhà em đi, em sẽ khao anh một bữa trưa hoành tráng,’ tôi gợi ý vì sáng nay sốt ruột không ngủ được nên đã dậy sớm và chuẩn bị cả đống đồ ăn ở nhà.

‘Không. Phải nói chuyện xong đã.’ Rồi chẳng buồn xem thái độ của tôi thế nào, Philip lại nắm tay tôi kéo tuột đi.

Cái quán cà phê vẫn thế, vậy nên sau khi nhận được ly nước dưa hấu ép của mình, tôi liền hỏi Philip: ‘Anh có chuyện gì cần nói với em?’

‘Suỵt,’ Philip ra hiệu cho tôi im lặng rồi từ từ xúc một thìa đường vào cốc cà phê đen của mình rồi lại từ từ nhặt chiếc thìa inox nhỏ xíu lên nguấy đều, tiếp đó lại từ từ đưa lên nhấp một ngụm và gật gù đầu vẻ hài lòng mặc kệ tôi hếch mặt lên chờ.

Sau ngụm cà phê thứ hai, xem chừng hành hạ tôi đã đủ, Philip gác hai tay lên thành ghế, nhìn tôi vẻ trịnh trọng rồi nói: ‘Trước khi chuyển về tầng 19, anh và em có một số việc cần thỏa thuận trước.’

Nhà tôi, tôi ở. Nhà Philip, Philip ở. Có ở chung đâu mà cần thỏa thuận gì nhỉ? Hay là muốn nhắc lại việc tôi đột ngột bỏ đi lần trước? Nhưng tôi đã hứa rồi thôi. Không tin lời hứa của tôi sao?

‘Thứ nhất: …’ Philip giơ ngón trỏ lên, ‘anh sẽ ở căn hộ 1901, em sẽ ở căn hộ 1902.’

Tôi ngớ ra vì bất ngờ và tất nhiên là kịch liệt phản đối rồi. Lúc nãy đi xem nhà tôi đã kịp nảy ra một số ý tưởng trang trí nội thất cho căn hộ 1901. Tự nhiên giờ bị dội một gáo nước lạnh thì làm sao có thể ngồi yên chịu đựng được chứ?

‘Vì anh tìm ra chỗ này trước,’ Philip thản nhiên trả lời khi tôi hỏi lý do.

Tôi ngồi lì mặt 5 phút mà vẫn thấy Philip đủng đỉnh uống cà phê, mắt ngễnh ra ngoài đường.

‘Nhưng hai căn có khác gì nhau đâu. Lần trước anh ở 1902 có sao đâu,’ tôi giở bài nhẹ nhàng hy vọng Philip sẽ đổi ý.

Philip liếc lại tôi rồi thủng thẳng nói: ‘Thế nên lần này em sẽ ở 1902, anh sẽ ở 1901.’

Sao tự nhiên lại ngang ngược vậy hả trời? Chắc vì biết là tôi rất sốt ruột chuyển về tầng 19 đây mà. Mà xem chừng Philip đã âm mưu chuyện này từ lâu nên mới nhất quyết kéo tôi ra đây vì biết rằng nói chuyện này với tôi ở nhà thì sẽ bị tôi xử lý te tua.

‘Thế thôi. Không chuyển về đấy nữa,’ tôi làm bộ tung hê.

‘No problem,’ Philip nhún vai, ‘Chủ nhà hiện tại rất quý anh và sẵn sàng cho anh ở thêm mấy năm nữa, không như người nào đó bị đuổi đi sớm.’

Vì là giữa quán đông người, tôi chẳng biết làm gì hơn là nghiến răng nhìn Philip. Tại sao tôi lại thất thế thảm hại như vậy chứ? Trong tất cả các cuộc thương lượng, cho dù vào thế kẹt nhất, tôi luôn có những phương án dự phòng cơ mà. Sao hôm nay đầu óc tôi lại đen đặc như ly cà phê của Philip và chẳng nghĩ được điều gì cho ra hồn.

Tôi lại tức tối nhìn ngón trỏ của Philip rồi đành chịu thua vì tự an ủi rằng lúc trước  tôi cũng đã chọn căn 1901 do đến trước đó thôi. Ngay khi thấy biểu hiện chấp nhận của tôi, Philip lập tức giơ tiếp ngón giữa.

‘Thứ hai: anh sẽ là người lên sân thượng trước. Em phải đợi đến lúc anh lên rồi mới được lên theo.’

Tôi vừa há miệng để cãi thì Philip lại suỵt một tiếng nữa.

‘Và em có thể đem theo bia hay nước ngọt tùy ý, không bắt buộc.’

Sân thượng chứ có phải đỉnh Everest đâu mà tranh lên trước với lên sau? Đúng là dở hơi. Tôi định châm cho một câu là có khi họ đã đổi béng mã số rồi thì làm gì còn sân thượng để lên nhưng lại sợ biết đâu vì thế mà Philip đổi ý không chịu dọn về tầng 19 nữa nên lại thôi.

Philip giơ tiếp ngón áp út. Còn gì nữa đây? Tôi nghĩ ngoài cái sân thượng ra, tôi còn gì để giành với Philip nữa đâu nhỉ. Nhưng xem ra điều này có vẻ quan trọng nhất nên Philip ra hiệu cho tôi ghé sát rồi giọng nhỏ hẳn xuống.

‘Thứ ba: …tối đầu tiên em phải ngủ ở căn hộ 1901.’

‘Thế còn anh?’ tôi ngơ ngác hỏi lại.

‘Tất nhiên là cũng ở 1901 rồi.’

‘Thế -’ tôi không thắc mắc nữa mà đá cho Philip một cái rõ đau vào chân khiến Philip đang cười đắc thắng phải ôm chân la oai oái.

Đá Philip xong tôi thấy vẫn tức nên uống một hơi gần hết ly nước dưa hấu để hạ hỏa. Dạo này Philip bắt nạt tôi hơi bị nhiều. Đừng tưởng tôi không để ý nha. Chỉ cần Philip dọn đến tầng 19 xong thì sẽ biết tay tôi. Hãy đợi đấy!
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

10#
 Tác giả| Đăng lúc 27-9-2011 08:14:44 | Chỉ xem của tác giả
Colour 4 – King and Queen of Floor 19 (Part 1)

Lũ bạn tôi há hốc mồm khi tôi thông báo sẽ chuyển về tầng 19 trong vòng một tháng nữa. Rồi tất cả cùng “À” một tiếng khi biết em cũng dọn về đó. Chúng nhìn nhau, phủi tay và chẳng thắc mắc gì thêm, cứ như chuyện đó đương nhiên như định luật vạn vật hấp dẫn vậy. Chỉ có Seu Long cố hỏi một câu chả ăn nhập gì.

‘Thế hôm đó In Na có đến giúp mày và Izzy không?’

Chiều hôm đi xem nhà xong, tôi và em chạy qua quán của Jared thì thấy In Na đang mắm môi, mắm lợi viết những chữ Muse lên một khay bánh flan và Jared đứng kiểm tra sát ngay cạnh trông cũng căng thẳng không kém. Hai người làm việc có vẻ hợp rơ. Thực ra theo như em nói là vì In Na rất hiền nên Jared có trái nắng, trở trời thế nào thì cô bé thường chỉ cười cho qua. Từ trước tới nay chỉ thấy Jared làm một mình ở quán Muse nên sự khó tính của Jared không thể hiện rõ. Bây giờ khi có In Na, tôi mới thấy “anh vợ” của mình còn kinh hơn cả một bà góa già, vặn vẹo In Na đủ thứ. Nhưng để ý kỹ thì thấy Jared cũng bảo vệ In Na lắm. Lúc chúng tôi đang ngồi đó thì có một hội khách thanh niên vào quán, trong đó có mấy cậu choai choai hành xử lố bịch, Jared đã ngăn không cho In Na ra tiếp khách mà đích thân mình đi ra. Và In Na chắc cũng biết chuyện đó nên tôi thấy khéo giờ In Na quý Jared hơn quý tôi rồi.

‘Tớ nghĩ nếu In Na làm ở đây thì đến khi lấy chồng sẽ thành một cô con dâu hoàn hảo đấy,’ em trêu khi thấy Jared đứng chỉ cho In Na cách gấp những miếng khăn giấy thành các hình thù khác nhau.

‘Anh không làm được thế đâu nhé,’ tôi thì thầm với em.

‘Em cũng đâu có yêu cầu anh làm được thế đâu.’

‘Thì anh cứ nói trước vậy để có gì em khỏi thất vọng.’

‘Chỉ cần anh chăm chỉ rửa bát là tốt rồi.’

Nói đến lau rửa mới nhớ. Lúc trước tôi mải nghĩ đến những lợi ích khi dọn về tầng 19 mà quên mất một danh sách kha khá những trách nhiệm phụ trội. Chắc chắn tôi sẽ bị em sai bảo nhiều hơn khi ở ngay cạnh như vậy. Mà trông bộ mặt của em lúc phải chấp nhận 3 điều kiện của tôi thì rõ ràng là em sẽ tìm cách trả đũa chứ còn lâu mới bỏ qua.



Suốt 2 tuần nay, cứ lúc nào ngơi việc là đầu óc tôi lại lên kế hoạch đi mua sắm. Mỗi lần nghĩ đến căn hộ 1901, tôi vẫn hơi hậm hực với Philip một chút nhưng vì biết chẳng thể thay đổi được cục diện nữa nên quyết định để đầu óc tập trung nghĩ xem cần những gì cho căn hộ 1902. Tôi đã kiểm kê tài sản hiện tại của mình ở Seoul, bao gồm: 1 đệm mút, 2 ruột gối, 3 bộ vỏ chăn gối, 2 bộ nồi niêu cùng bát, đĩa, ly, cốc, thìa, dĩa, đũa và vài thứ đồ dùng cá nhân lặt vặt khác. Hết. Thế nên chả mấy chốc danh sách những thứ cần mua của tôi đã dài dằng dặc trong chiếc iPhone, chia ra làm 2 mục chính: Phải mua và Thích mua. “Phải mua” sẽ được ưu tiên trước. “Thích mua” sẽ để cân nhắc từ từ vì tôi chẳng muốn nhà cửa đầy ngộn những thứ chẳng bao giờ dùng đến. Da Jung đã cười hớn hở tuy khá ngạc nhiên khi thấy tôi chuyển về căn hộ cũ trong khi lúc trước lại dặn Da Jung phải tìm nhà ở gần nhà hiện tại. Làm boss đôi khi cũng hay. Chả cần giải thích những chuyện như vậy cho cấp dưới.

Mấy cửa hàng nội thất thường mở cửa muộn hơn vào sáng thứ 7 nên ăn sáng no nê xong tôi kiểm lại danh sách một lần nữa rồi mới bắt đầu lái xe đi lòng vòng. Tôi muốn xem giường trước. Nhất định phải là kiểu giường đơn giản. Tôi thấy sao người Hàn Quốc một là trải đệm ngủ trên đất, hai là hay thích mấy kiểu giường rõ là cầu kỳ. Ngủ trên mấy chiếc giường rèm treo cao thấp, gối thêu ngoằn nghèo tôi chả thấy thú vị gì cả, chỉ thấy chóng cả mặt.

‘Morning,’ Philip gọi điện cho tôi khi tôi vừa đỗ xe vào sân của một cửa hàng nội thất trông khá hiện đại.

Tôi nhìn mặt trời trên cao và bắt bẻ. ‘It’s nearly noon.’

‘Vậy nấu cơm trưa luôn cho anh nhé rồi anh sẽ làm tài xế cho em cả cuối tuần.’

‘Em cần tài xế cuối tuần làm gì?’

‘Thế em không tính đi mua đồ cho nhà mới của em à?’ Philip hỏi lại.

‘Em đang đi rồi. Đang định vào xem giường này,’ tôi trả lời.

‘Em vừa nói gì?’

‘Em-’

‘Sao em đi mua đồ mà không nói với anh?’

‘Thì vì là mua đồ nhà em nên mới-’

‘Vậy anh sẽ không ngồi ở ghế của em, không ăn ở bàn của em, không ngủ trên giường của em sao?’

‘Ơ-’

‘Em biết là anh cũng sẽ dùng tất cả những thứ đó nhưng lại tự ý đi mua một mình, không thèm kêu anh đi cùng?’



Bực mình thật đấy. Suốt cả tuần tôi đã cố làm cho gọn công việc để cuối tuần không phải đi làm, chủ ý dành thời gian đưa em đi mua đồ cho căn hộ 1902. Vậy mà em đã đi trước, cũng chẳng thèm bàn bạc gì với tôi về những thứ cần mua. Thì ai chả biết đấy là nhà của em, nhưng tôi là ai cơ chứ?



Tôi ngồi trong xe, nhìn chiếc mobile. Philip có vẻ rất không hài lòng nên đã bỏ máy. Hình như tôi vừa làm gì sai.

Mấy tuần nay Philip bận việc kinh khủng. Tuần nào cũng phải làm cả thứ 7 và chủ nhật. Hôm nào qua được nhà tôi thì chỉ nói được vài câu là đã gật gù ngủ vì mệt. Vậy nên tôi mới tính đi mua đồ một mình vì không muốn nhờ vả. Hơn nữa Philip cũng đâu thích lượn lờ mua sắm đâu. Thế không muốn làm phiền đến người khác cũng là sai à?

‘Phụ nữ hãy tích cực nhờ vả đàn ông ngay cả khi mình tự làm được. Hãy làm cho đàn ông trở nên quan trọng, phụ nữ sẽ có mọi thứ mình muốn,’ cô bạn Genieve của tôi đã có lần phát biểu như thế. Lúc đấy Gen đã khá xỉn sau khi uống mấy vòng cocktail chúc mừng sinh nhật nên tôi nghĩ bạn tôi không còn minh mẫn nữa nhưng xem ra những lời nói lúc say có khi là chuẩn nhất.

Tôi lại nhìn chiếc mobile rồi nghĩ ngợi. Hay là gọi điện xin lỗi Philip? Khổ nỗi tôi chẳng thấy có lỗi gì cả thì làm sao mà xin lỗi được cơ chứ? Nhưng có mỗi hai ngày cuối tuần, chẳng nhẽ mặt mũi lại cứ bí xị với nhau. Cuối cùng tôi thở dài, cắm chiếc chìa khóa xe trở vào ổ khóa rồi bước ra ngoài và sập cửa. Khi nghe tiếng chốt khóa bật lên tôi cẩn thận giơ tay kéo kéo cánh cửa thêm một lần cho chắc chắn rồi mới rút mobile bấm số gọi cho Philip.



‘Philip, giúp em với,’ giọng em đầy lo lắng ở đầu bên kia.

‘Chuyện gì?’ tôi lạnh nhạt hỏi vì vẫn chưa hết tức.

‘Mải nói chuyện với anh, em quên không rút chìa khóa ô tô đã sập cửa. Giờ không mở được nữa. Em bị nhốt ở ngoài rồi. Nhờ anh đem hộ em chìa khóa dự phòng được không?’

Biết ngay mà. Tự ý đi một mình thể nào cũng có chuyện. Giờ lại gọi tôi để cầu cứu. Biết tôi quan trọng thế sao không để tôi chở đi ngay từ đầu?

‘À, anh bắt taxi tới đây nhé rồi chở em đi luôn,’ em gợi ý.




‘Anh chị tìm mua giường cưới à?’ câu hỏi của người bán hàng mà Philip dịch lại làm tôi ngượng chín mặt. Đấy, đi chung phiền phức thế đấy, khiến người khác hiểu nhầm lung tung.

‘No, for me,’ tôi xua tay trả lời dứt khoát.

‘Ồ,’ cô bán hàng thốt lên.

‘Nhưng phải là “king-size” để vừa với tôi,’ Philip chỉ ngón tay lên đầu mình rồi lại chỉ xuống gót chân.

‘Ồ,’ cô bán hàng lại thốt lên.

‘Nhưng cái đệm hiện tại của em là cho giường queen,’ tôi nhắc.

‘Nhà có 2 phòng ngủ cơ mà. Chuyển cái đệm đó sang phòng ngủ nhỏ để dự phòng em có khách.’

‘Giường hiện tại của anh cũng có phải là king-size đâu?’

‘Thế nên mới cần một cái khác thoải mái hơn.’

‘Hey!’

‘Cô có thể để chúng tôi bàn bạc một chút được không?’ Philip quay sang nói với cô bán hàng giờ mắt đã đã không thể tròn hơn. Cô bán hàng gật đầu rồi rời đi phục vụ khách khác nhưng tôi thấy cô ấy thỉnh thoảng vẫn liếc về phía chúng tôi.
Chưa bắt đầu mua đồ mà tôi và Philip cứ cự cãi thế này không biết đến bao giờ mới lựa được hết danh sách của tôi chứ? Hay đồng ý king-size đại đi? Nhưng là nhà tôi mà, sao tôi phải đồng ý chứ?

‘Đi thử chất lượng đệm trước đã rồi hãy quyết định,’ Philip nói rồi ủn tôi đi.

...



Thật may là ngoài chiếc giường, tôi và Philip không bất đồng quan điểm thêm về bất kỳ thứ gì khác nữa. Nhất là phần trang bị cho cái bếp thì Philip tuyệt nhiên không có ý kiến gì. Chắc vì mù tịt nên miễn bàn.

Tuy nhiên đến hết ngày chủ nhật thì tôi vẫn chưa chọn được một bộ salon ưng ý cho phòng khách. Tôi muốn thứ gì đó vừa thoải mái nhưng tiết kiệm diện tích vì tôi còn muốn mua một chiếc piano.

‘Để piano ngoài phòng kính không được à? Đối diện với bàn làm việc của em đó.’

‘Không được. Buổi chiều mặt trời chiếu hướng đó sẽ làm hỏng đàn. Piano phải được để chỗ mát mẻ, khô ráo.’

‘Phiền phức vậy hả? Sao lúc trước em không học guitar cho đơn giản?’

‘Vì Jared không biết chơi guitar.’

‘Jared thì liên quan gì?’

‘Jared dạy em chơi piano.’

‘Really?’

‘Really.’



Sao lại có ai đó dạy được một người cứng đầu như em một thứ gì đó nhỉ? Trong khi tôi thấy tôi nói gì cũng chỉ lọt vào tai trái rồi trôi luôn ra khỏi tai phải của em. Kiểu này tôi phải đến hỏi kinh nghiệm của Jared mới được. Không biết khi dạy đàn cho em Jared có khó tính như lúc làm việc với In Na không? Biết đâu phong cách thẳng tay trấn áp lại có tác dụng. Nhưng In Na hiền khô, chứ quát mắng con cua này, không chừng lại bị quắp cho tím người.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách