Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 2087|Trả lời: 4
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Truyện ngắn] [Truyện ngắn | T] Yêu Sai | Mint | Completed

[Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
Tác giả
YÊU SAI





Tên fic: Yêu Sai

Author: Mint (Cừu)

Thể loại: Fiction - Sad

Rating: T

Status: Complete


Fic dành tặng Chicharito - aka My tềnh iu của ta Cảm ơn nàng vì đã luôn hối ta viết fic


Rate

Số người tham gia 1Sức gió +5 Thu lại Lý do
anglemoon + 5 Ủng hộ 1 cái!

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Sofa
 Tác giả| Đăng lúc 30-1-2012 23:54:50 | Chỉ xem của tác giả
1. Hải Lam

Moscow giữa ngày bão tuyết. Tuyết trắng xóa ngoài trời, những hạt như bông bay dày đặc không gian, đưa cái lạnh thẩm thấu vào da thịt như muốn làm đông cứng từng tế bào. Ngồi cuộn mình trên giường, chăn bông phủ kín người chỉ để hở mỗi phần đầu, chiêm ngưỡng màn trắng ngoài trời, Hải Lam rảnh rỗi đếm từng nhịp thở và nhịp tim mình tung nảy nhẹ nhàng. Tim kéo não cô về với thực tại những ngày sắp sống.

“Một. Hai. Ba. Bốn.” Hải Lam bấm đốt ngón tay như bà thầy bói. Rồi cô bật cười khúc khích và vỗ nhẹ hai bàn tay vào má mình như để tự tán dương. “Hải Lam, mày thật giỏi” - não cô thì thầm lại với trái tim. Đã bốn năm cô không gặp anh. Nếu tâm tính mềm yếu như những đứa con gái bình thường, có lẽ giờ này mặt cô đang lem nước và thân xác cũng đã chết mòn theo nỗi nhớ về anh. Thật may là cô đủ mạnh - trong cả cảm xúc và lý tính để vẫn là một Hải Lam bình thường, vui vẻ và nhiệt tình trong mắt những người xung quanh.

Ngáp một cái dài, cô hất chăn, lê đôi chân nặng như chì đến cạnh bàn, quơ lấy ly cà phê ấm nóng, ủ trong tay và tiếp tục ngắm tuyết bay. Cô vẫn cứ thản nhiên trong ngày thường. Nhưng chẳng mấy người biết được có nhiều đêm cô không dám ngủ. Những ngày mới rời Việt Nam, cô chỉ thiếp đi khi thân thể đã rã rời không còn sức chịu đựng. Cô sợ nếu mình chủ động khép mắt, thì tiếng anh, dáng anh sẽ lại ùa về dai dẳng trong những cơn mơ.

Hải Lam thở hắt thêm một tiếng, ngửa mặt lên trời, cố ngăn không cho nước từ hai hốc mắt chảy ra. Mà nước có chảy có lẽ cũng không đọng nổi thành giọt, chỉ đủ để ướt mi thôi. Hai bàn tay cô xoa vào nhau, cố gắng tìm kiếm trong sự ma sát một chút ấm nóng để lòng mình bình tĩnh hơn. Nhưng tim và não cô vẫn lạnh ngắt.

Chỉ vài ngày nữa thôi cô sẽ gặp lại anh. Cô sợ thật sự. Cô chẳng đủ tự tin đối diện với người mà hồi ức, bóng dáng vẫn ngập ngụa trong từng ngóc ngách của tâm thức suốt bốn năm qua. Nhưng có không dám đến mấy cô vẫn cứ phải trở về. Cô chẳng thể cả đời lảng tránh một người mà dù có xa đến vạn dặm vẫn không thể cắt đứt đi mối liên hệ - một sợi dây vô hình rất đặc biệt nối chặt lấy cả hai mà không ít lần cô ước nó đừng tồn tại. Nhưng hiển nhiên sự thật vẫn thế và cô vẫn phải cố sức vươn thân, đương đầu với những ngày sắp tới. Cô đâu thể lảng tránh cả cuộc đời.

Chớp chớp mi cho hơi cay bớt nồng trên mắt, Hải Lam đắng đót cười một mình. Tình yêu luôn làm người ta đau như thế. Còn cô, đến tư cách để đau cũng chẳng có nổi.


2. Ngày về

Trơ trọi giữa sân bay đông nghịt người, Hải Lam thẫn thờ nhìn theo những vệt chân bước vội. Bên cạnh cô chỉ là vali hành lí nho nhỏ. Lần này về, cô xác định sẽ không ở lại Việt Nam lâu. Đợi mẹ nhẹ lòng hơn và chuyện của anh xong xuôi, cô sẽ lại đi, ít nhất cho đến khi quên đi tất cả, quay về để anh đón nhận một Hải Lam mới, hoàn toàn chẳng còn sợi tơ tưởng vô nghĩa nào móc nối tới anh. Đến lúc đó, cô sẽ nhắc lại Hải Lam ngày xưa như nhắc về một người bạn cũ lâu ngày không gặp và hình dáng ấy chỉ còn đọng lại trong kí ức nhạt nhòa. Nhưng từ bây giờ đến lúc ấy, cô cần thêm thời gian để đổi thay.

Có tiếng bước chân lại gần, từ đằng sau lưng. Giữa hàng ngàn những bước chân trong sân bay, cô vẫn có thể nhận ra âm thanh này thuộc về người nào đó rất riêng, không thể lẫn lộn. Tạo hóa ban cho họ mối liên hệ và cảm giác về nhau gần như luôn đúng tuyệt đối. Từ ngày xưa đã vậy. Giữa dòng người trên phố tấp nập, họ vẫn có thể tìm ra nhau bằng một lối gần nhất và nhanh nhất.

Tiếng bước chân lại gần rồi dừng hẳn. Một bàn tay đặt nhẹ trên vai Hải Lam. Cô chớp mi, nuốt những ngụm lăn tăn vào trong, cố kéo cho mình nụ cười tự nhiên nhất. Rồi cô quay lại. Lần đầu tiên sau bốn năm cô nhìn thấy anh. Nét cười trên môi chàng trai vẫn dịu dàng như những ngày cô chưa xa. Gương mặt vẫn đẹp hoàn hảo trong từng đường nét - đủ để làm rất nhiều những người ngang qua nghiêng lòng. Gương mặt giống cô.

“Chào em trở về.”


3. Căng

Mưa lây phây buông ngoài đường phố. Ngồi trong xe ô tô của anh, được hơi ấm và mùi hương quen thuộc vây bọc, Hải Lam chẳng biết làm gì ngoài việc lặng im. Mi mắt nặng trĩu tưởng như muốn sụp xuống, đã lâu rồi cô không ngủ một giấc trọn vẹn. Cái sự thiếu ngủ làm rệu rã từng tế bào trên cơ thể cô, làm gương mặt xinh đẹp gầy guộc đi trông thấy, thần kinh cô lúc nào cũng căng cứng. Thế nhưng cô vẫn chẳng dám chủ động ngủ. Thậm chí ngay cả những phút vật vờ trên máy bay, cô cũng không dám ngủ. Mệt mỏi thấm vào trong người, Hải Lam đang dần làm nhòa đi một cô của những ngày xưa, xinh đẹp, sống động như mặt biển xanh những ngày rì rào sóng vỗ. Cô biết, nhưng một khi chẳng điều khiển nổi cái cơ bản của cơ thể mình thì còn có thể làm sao?

“Em có vẻ không khỏe?” Chàng trai ngồi trên ghế lái cất giọng. Chất giọng trầm thấp, ấm và mềm, luôn làm người nghe lâng lâng. Qua kính xe, anh đảo sang cô một ánh nhìn chập chờn những tia lo lắng. Hải Lam gượng cười.

“Em không sao, có lẽ do thiếu ngủ...”

“Đã dặn rất nhiều rằng qua bên đó phải giữ gìn sức khỏe, anh biết ngay em không chịu nghe lời. Em vẫn còn nhỏ lắm để tự biết cách chăm sóc bản thân mình.”

“Em không nhỏ nữa rồi. Và tuổi em bằng tuổi anh đấy.” Hải Lam mím môi.

“Thôi được, không đôi co.” Chàng trai cười mỉm. “Về nhà nên ngủ những giấc tròn. Nhưng khi nào rảnh hãy dành thời gian nói chuyện với mẹ một chút. Mẹ rất nhớ em.”

“Em cũng nhớ mẹ nhiều.” Hải Lam nhỏ giọng.

“... Và nhớ cả anh nữa.” - cô nói, nhưng lời không thốt ra, mãi mãi giữ ở trong lòng.

Khoảng im lặng trùm lấy không gian bên trong. Hải Lam nhìn ra ngoài cửa kính, thấy những hạt nước mưa trong veo lăn nhè nhẹ. Cô đưa tay miết lên nơi chúng đậu từ lớp trong kính xe. Rõ ràng là gần đến vậy mà lại không thể chạm tới. Cô mỉm cười, cái cười có vị chan chát.

“Hải Nam, anh sắp kết hôn?” Cô thì thào, giọng như trôi, nhẹ bẫng.

“Ừ.” Anh cười tươi. “Lần này em về, anh sẽ giới thiệu. Cô ấy rất tốt.”

“Em biết.” Hải Lam nhẹ giọng. “Người được anh trai em chọn, chắc chắn là một cô gái tuyệt vời.”

“Cô ấy bằng tuổi chúng ta, xinh, rất dịu dàng, biết cách nói chuyện nhưng cũng không quên cách lắng nghe. Một bác sĩ tuyệt vời.”

“Cô ấy là bác sĩ?”

“Ừ. Một bác sĩ tâm lí rất giỏi.”

Hải Lam trộm liếc anh trai mình. Khi nói về cô gái cô chưa từng gặp mặt ấy, trong mắt anh có lấp lánh những niềm hạnh phúc nhỏ, không quá lộ liễu nhưng đủ để cô bắt gặp và hiểu ra. Cô nén lại trong mình tiếng thở dài. Tốt thôi, nếu anh hạnh phúc... Còn cô... Ngay từ ban đầu những yêu thương của cô đã là những đóa hoa không bao giờ được phép nở. Khi chớm nụ đã là sai lầm. Còn nhiệm vụ của cô là phải làm mọi cách cho nó héo úa, thật nhanh, trước khi không còn điều khiển được nữa.


4. Kí ức yêu

Mẹ đón Hải Lam trở về trong niềm hạnh phúc tột cùng của một người mẹ già xa con gái đã quá lâu ngày, nay mới được gặp lại. Hai mẹ con ôm nhau trong mừng mừng tủi tủi. Mẹ khóc, còn cô cười. Nhưng đều là vì niềm vui.

Sau hơn tiếng đồng hồ nói đủ chuyện trên trời dưới biển với mẹ, Hải Lam cuối cùng cũng được giải thoát về phòng mình. Mở cánh cửa bước vào phòng, vali hành lý đã được Hải Nam đặt gọn trong góc phòng bên cạnh tủ quần áo. Cô bước từng bước nhẹ đảo quanh căn phòng thân thuộc, ánh mắt liếm láp mỗi vật dụng mà vị trí chẳng hề xê dịch từ ngày cô đi. Bàn tay Hải Lam ve vuốt từng góc cạnh của chiếc tủ quần áo có dán hình gấu Me To You xinh xinh, phẩy nhẹ rèm cửa số, lướt ngang mép bàn, rồi đột nhiên dừng lại trước một khung ảnh để úp. Tâm can cô bỗng nhiên dậy nhiều gợn sóng li ti.

Trong ảnh, cô và Hải Nam đứng cạnh nhau, gương mặt giống nhau, ánh cười giống nhau, bộ quần áo thể thao giống nhau, vân vân những thứ giống nhau. Tia nhìn cô da diết vuốt trên hình dáng phản chiếu thời ấu thơ của mình và người anh song sinh. Cái thời tâm hồn vẫn còn là búp nõn và tình cảm còn chưa có những mối ngổn ngang chồng chất. Ngón trỏ cô lướt qua gương mặt Hải Nam trong bức ảnh. Đôi mắt sáng tinh anh, mái tóc bết mồ hôi sau trận đá bóng, dáng cao gầy đến nay không đổi, mọi thứ vẫn vẹn nguyên như vừa mới hôm qua. Còn cô bên cạnh, tóc tết lệch một bên, má lúm đồng tiền duyên nét môi, ôm chặt tay anh trai, tự tin làm dáng trước ống kính. Trong mắt cả hai là hạnh phúc ngập đầy.

Hải Lam nhớ về ấu thơ bên anh. Một cô nhóc Hải Lam với gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt trong trẻo và nụ cười xinh xinh, dáng dấp tiểu thư nhưng bản tính đầy quậy phá. Đó là những năm tháng vô lo nhất trong cuộc đời, tác oai tác quái khắp làng khắp xóm, quậy phá, giật nơ cài của những đứa con gái cùng lứa làm chúng khóc thét và hay ăn trộm bi của đám con trai. Chẳng ít lần cô bị đám nhóc rượt chạy, có khi bị ngã bết bát bùn đất. Nhưng dưới sự cưng chiều, bảo bọc và thậm chí là bao che với bố mẹ của Hải Nam, cô vẫn lớn lên không một mảy may tì vết.

Rồi những năm tháng mà tâm trí trong veo như hạt nước không còn. Cô lớn, Hải Nam lớn. Sự khác biệt giữa con trai và con gái dần xuất hiện, ngày một rõ rệt, cô và người anh không còn giống nhau tựa đúc từ một khuôn như những ngày thơ bé, nhưng những đường nét vẫn chứng minh ruột thịt. Đồng hành với sự trưởng thành ngoại hình là sự khác biệt trong tâm tư. Cô bắt đầu không muốn rời khỏi Hải Nam một bước. Xa là nhớ. Gần là thương. Cô thích ngắm anh bết mồ hôi và tia mắt lấp lánh vui sướng sau những trận cầu nảy lửa. Cô thích nhìn anh lướt tay trên phím đàn, thích nghe giọng hát trầm và êm như dòng nước hiền chảy nhẹ vào tim. Những cảm giác sớm đã được mơ hồ lý giải, nhưng cô cố chấp nghĩ đó chỉ là ý muốn chiếm hữu căn bản của một người em gái đối với anh trai - người máu mủ ruột thịt gần nhất với mình. Mãi cho đến khi cô cau có mỗi lần anh xuất hiện cùng một cô gái. Khó chịu khi ánh mắt dịu dàng anh dành cho ai kia khác phái không phải là cô. Tức giận khi nụ cười ấm áp ấy không còn dành riêng cho cô nữa. Và Hải Lam nhận ra tình cảm cô dành cho anh sớm đã không còn đơn thuần như những gì cô cố giả định.

Thời gian đầu, cô hoảng sợ với cái suy nghĩ về tình cảm của mình, thứ tình cảm không những không được thốt ra mà chỉ nhen lên trong lòng cũng đã là tội lỗi. Cứ ngỡ thời gian rồi sẽ phủ đi tất cả, ngày nào đó cô sẽ tìm được người mình yêu và cảm giác kia chỉ là ngộ nhận. Nhưng những ngày bên anh, tình cảm ấy cứ ngày một lớn dần, đến mức không còn kiểm soát được. Cô rệu rã với việc cứ phải cố gắng kìm nén, khó thở với cảm giác tội lỗi bủa vây. Rồi đến ngày không chịu đựng nổi, cô quyết định phải đi, hòng mong khoảng cách địa lý sẽ đánh tan cái tư tưởng hão huyền bên trong tâm thức.

Ngày cô đi, mẹ khóc, nhất quyết đòi cô ở lại. Mẹ là người phụ nữ yếu đuối và giàu tình cảm, cô biết việc rời xa là tàn nhẫn với mẹ, cũng là tàn nhẫn với chính bản thân mình, nhưng nhất quyết không thay đổi. Hải Nam im lặng không nói. Chưa bao giờ anh phản đối quyết định của cô. Mẹ khóc quá, ngày tiễn cô ra sân bay chỉ có một mình Hải Nam. Cho đến khi kéo vali hành lí qua cửa quá cảnh, cô vẫn còn ngoái đầu trông lại. Trong mắt cô chỉ có hình dáng của người anh song sinh mình hằng thương mến. Trong mắt Hải Nam chỉ có trầm tư.

Những ngày đầu ở Moscow, cơn đau vô hình cứ xoáy vào tim Hải Lam. Cô lử lả với chính những nỗi nhớ da diết của mình. Nhưng cô biết cách tự trấn an. Vết sẹo mới lên da non bao giờ chẳng rát, chẳng ngứa. Đợi một thời gian khi đã lành lặn rồi thì mọi thứ sẽ lại trở về đúng quỹ đạo của nó. Sống, đôi khi phải tàn nhẫn với chính bản thân mình, để không mắc tội với những người ta yêu thương.

Bốn năm ở xứ người. Cô vùi đầu vào công việc để quên đi thứ xúc cảm về Hải Nam cứ cào cấu trong tim. Lãng quên là điều rất khó. Cô có thể ép mình không nhớ bằng bận rộn, nhưng sâu thẳm linh hồn, cô biết mình vẫn không thể dứt. Cho đến khi mẹ gọi điện bảo cô về chuẩn bị cho lễ kết hôn của anh với một cô gái rất tốt - người tương lai cô sẽ gọi là chị dâu. Nghe tin, cô thoáng sững người. Đau, từng thớ tim như căng ra, rồi bật vào, bóp nghẹt. Đau, lòng như bị khoét một lỗ rất sâu. Nhưng biết đâu cái đau này sẽ giúp cô thanh tỉnh và sống nhẹ hơn trong những năm đời còn lại...

Buông khung hình xuống bàn đánh cạch một tiếng, Hải Lam quay về giường. Những kí ức cứ xoáy mòng trong cô. Thả thân xuống đệm êm và khép mắt, cô tựa như thấy mi mình âm ẩm. Một dòng nước ấm áp từ từ bò ra, liếm láp xuống đến thái dương rồi biến mất trong những sợi tóc mềm. Giấc ngủ đến với cô như thế, đầy mệt nhọc và chằng chịt những vết lem của hồi ức mờ xa.


5. An Di

Trong một cửa hàng cà phê nhỏ nhưng ấm cúng, ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, người ta trông thấy có một chàng trai và hai cô gái ngồi cùng nhau. Họ ăn mặc không cầu kì, nhưng rất thu hút. Chàng trai rất bảnh bao, sáng láng, mái tóc gọn gàng và đôi mắt sáng, áo khoác thể thao trắng bên ngoài sơ mi carô, trông vừa thư sinh lại vừa khỏe khoắn. Ngồi đối diện là một cô gái rất đẹp, kiểu đẹp kiêu kì và quý phái của một người con gái có học thức, tài năng, và giống chàng trai trên rất nhiều đường nét. Còn bên cạnh anh là người con gái không quá lộng lẫy, nhưng có chút gì đó thanh nhã và dịu dàng, đủ gây thiện cảm cho người khác ngay từ lần gặp đầu tiên.

“Xin hỏi anh chị dùng gì?”

“Em uống gì, An Di?” Hải Nam đưa cho người yêu cuốn Menu, cười với cô bằng mắt.

An Di lật lật vài trang của cuốn thực đơn, mỉm cười lại với anh.

“Cho em một hồng trà.”

Rồi cô nhìn sang người đối diện “Hải Lam muốn uống gì?”

“Giúp mình một hồng trà và hai cà phê, ít sữa thôi.” Không đợi em gái lên tiếng, Hải Nam đã quay sang nói với cô phục vụ.

“Xem ra anh không quên sở thích của em?” Hải Lam thoải mái dựa lưng vào ghế, tinh nghịch nháy mắt.

“Muốn cũng không quên được, sở thích chúng ta giống nhau mà.”

Hồng trà và cà phê được bưng ra, cả ba bắt đầu cuộc trò chuyện. An Di có vẻ quan tâm đến Hải Lam, hai người nói chuyện rất hợp. An Di hỏi, Hải Lam trả lời từng câu, điềm đạm, hòa nhã. Hải Nam hầu như yên lặng.

Gần hết tách cà phê, Hải Nam cầm giấy ăn lau vệt nước trên khóe môi An Di. Cô gái cười bẽn lẽn. Ánh mắt anh trao cô đầy những tia ấm áp. Mọi cử động ấy chẳng qua được mắt Hải Lam. Cô khẽ thở dài một tiếng, chỉ để mình nghe, cố gắng không làm hai người đối diện chú ý.

Chuông điện thoại reo. Hải Nam đứng dậy ra ngoài nghe máy. Trong bàn chỉ còn lại An Di và Hải Lam. Bất chợt Hải Lam thấy không khí có gì đó ngường ngượng, là lạ. An Di cầm tờ giấy lau nhẹ vệt nước tròn trên mặt kính, rồi ngẩng đầu trao cô nụ cười mềm mại:

“Hải Lam hình như không thích tôi?”

“Không có.” Hải Lam giật thột, bối rối. “Chỉ là em hơi mệt.”

“Không sao, có lẽ tôi lầm.” An Di xua tay, hòng hất bay cái không khí ngượng ngập đang căng tràn giữa hai người. Bỗng nhiên mắt cô chùng xuống. Tia nhìn ngừng lại trên người Hải Lam, đan xen những mớ suy tư phức tạp.

“Hải Lam này, tôi có thể hỏi Hải Lam một câu được chứ?”

“Vâng?” Cô nhìn lại An Di, thoáng khó hiểu phảng phất trong nét mắt.

An Di dừng lại một lúc khá lâu. Cái cách cô ấy nhìn Hải Lam có gì đó rất lạ. Môi cô ấy mấp máy giống như muốn nói điều gì, nhưng lời không thốt ra. Hải Lam thấy tim mình vỗ chậm mất vài nhịp. Thoáng sợ hãi mơ hồ trước ánh mắt như bóc trần tất cả của An Di làm cô lúng túng. Ngay lúc An Di mở miệng, Hải Nam từ bên ngoài bước vào. Lời muốn nói của cô gái như được nuốt ngược vào trong. Bờ môi lại kéo ra nụ cười tao nhã, tựa chưa từng có sự lạ gì xảy ra. Hải Lam trấn áp tâm mình. Có lẽ cô quá nhạy cảm. Nhưng lòng bàn tay chắng biết tự khi nào đã mồ hôi ướt đẫm.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Ghế gỗ
 Tác giả| Đăng lúc 31-1-2012 00:00:22 | Chỉ xem của tác giả
6. Tình yêu có vị của một cốc cà phê

Lễ kết hôn ngày một gần. Những cuộc đi chơi của Hải Nam và An Di hầu như luôn có Hải Lam cùng đi. Cô từ chối chẳng ít lần, nhưng anh trai cứ nhất quyết lôi kéo cô bằng được. Anh bảo anh muốn cô hiểu rõ và yêu quý chị dâu tương lai của mình. Mỗi lần như thế, Hải Lam chỉ cúi đầu cười nhẹ. Cái cười có nét chát, nhưng không để Hải Nam nhìn ra.

Những lần đi chơi đủ để cô biết An Di là một cô gái rất tốt, có duyên ăn nói, dịu dàng, biết cách chăm sóc người khác, nhã nhặn và thân thiện. Những lần đi chơi cũng đủ để cô thấy sự quan tâm hết mực mà Hải Nam dành cho An Di, ngay trước mắt cô, không hề che giấu. Cô nhìn, và thấy tâm can mình trĩu nặng. Luôn có cái gì đó đè nặng trong ngực khiến cô không thể thoải mái trong suốt những chuyến vui. Cô lo sợ mình sẽ chẳng thể chịu đựng nổi đến ngày họ kết hôn thực sự.

Trước lễ kết hôn một tuần, vào một buổi tối, Hải Lam lặng lẽ thu dọn hành lí vào vali. Không có gì quá nhiều, đúng như cái ngày mà cô trở lại. Mẹ muốn cô đợi đến qua lễ kết hôn của anh trai. Cô không nói, lặng lẽ cười nhạt, lòng hun hút xót xa.

Những ngày sống ở nhà, cô nhận ra mình vẫn chưa thể nào dứt khoát được tình cảm này. Cô thật không tin những dư vị của thứ cảm xúc không được có ấy lại làm mình đờ đẫn thế này. Cô dùng lý trí để cắt nghĩa cảm giác trống rỗng khi biết cái ngày anh kí roẹt lên tờ hôn ước sống đời với người khác đang đến gần, nhưng chẳng thể nào làm nó mất đi.

Hải Lam mở cửa, bước ra ngoài ban công, ngước mắt lên tìm kiếm những vì sao mờ nhạt đính rải rác trên bầu trời đêm. Cốc cà phê trên tay cô vì gió đêm mà dần nguội lạnh. Hải Lam đưa lên môi, nhấp một ngụm, cảm nhận dư vị đọng trên đầu lưỡi. Tình yêu có vị của một cốc cà phê. Tình yêu của người khác thường pha đường và sữa để cảm nhận vị ngọt và thơm lẫn quyện trong vị đắng, cho những đê mê tùy nhiên lẩn khuất trong lý trí. Còn tình yêu của cô pha trộn muôn vị, ngoài cảm xúc và lý tính, còn có ràng buộc, tội lỗi, cấm đoán...

Hải Lam thở dài thườn thượt. Ngày mai cô sẽ đi, không có anh tiễn.


7. Hải Nam

Hải Nam ra khỏi nhà đến nơi anh làm việc từ sáng sớm. Trước khi đi, Hải Lam ngồi trên bàn ăn, cười vui vẻ và chúc anh một ngày làm việc tốt lành kèm theo cái vẫy tay. Chỉ cần như thế, anh đã an tâm trên suốt cả chặng đường.

Nhưng khi đã yên vị trong phòng làm việc, nhìn đăm đắm vào khung hình hai anh em đặt trên bàn, Hải Nam đột nhiên có thứ linh tính rất kì quái. Rằng ngày hôm nay khi trở lại, biết đâu anh sẽ chẳng còn thấy Hải Lam. Thật kì cục và vô lý, nhưng cảm giác trong anh rất mãnh liệt. Và linh tính của anh về cô thì chưa sai bao giờ. Không kịp để mình nghĩ sâu, anh đứng bật dậy, vơ lấy chìa khóa xe, lao ra khỏi phòng làm việc.

Về đến nhà, Hải Nam chẳng còn thấy gì ngoài cánh cổng nhà mở rộng và mẹ ngồi trên ghế bành với hốc mắt đỏ hoe. Chợt anh thấy hoảng hốt và hoang mang ứ đầy trong cổ họng mình. Căn nhà chẳng còn dấu vết của Hải Lam, như khuyết đi hẳn một phần quan trọng cho dù bốn năm qua nó vẫn thế. Từ mẹ, anh biết em gái vừa mới bắt taxi ra sân bay. Cô đã chào từ biệt và an ủi mẹ đừng buồn, nhưng nước mắt của mẹ chẳng cản được bước chân cô. Hải Lam là người mạnh mẽ. Ít khi cô để những quyết định của mình bị lay động bởi những yếu mềm. Hải Nam chẳng đợi mẹ kể đến hết. Đầu anh trống rỗng, và chỉ tỉnh lại cho đến khi anh nhận ra mình đang lái xe trên đường tới sân bay.

Tâm trí Hải Nam ùa về với hình ảnh của hai anh em cách đây đã nhiều năm. Anh luôn một mực cưng chiều cô em gái đã bên mình từ khi còn trong bụng mẹ, đã cùng lớn lên suốt những năm tháng ấu thơ. Cô và anh luôn đoán trúng ý nghĩ của nhau ngay từ khi chưa cất lời. Anh đàn, cả hai cùng hát. Anh hát giọng trầm, ấm và êm ru. Còn Hải Lam hát giọng Hải Lam, cao vút đến tận những nốt ngân cuối cùng, rồi ho húng hắng và khúc khích cười. Nụ cười Hải Lam óng ánh. Thần thái Hải Lam sống động, lung linh. Đôi mắt Hải Lam tinh nghịch mà đầy trữ tình... Anh đã luôn yêu.

Lớn, khi cảm nhận rõ những đổi khác trong mình, anh thực tâm hoảng sợ. Ánh cười của Hải Lam, đôi mắt cô lấp lánh như sao đêm đẩy tim anh dấy lên những yêu thương phức tạp. Những hình ảnh đầy âu yếm ấy đan vào lòng anh mảnh vật chất êm ái, nhưng cũng đồng thời làm anh kinh hãi với chính bản thân mình. Trong lúc anh còn đang loay hoay chưa biết xử trí mình thế nào, thì cô rời khỏi. Quyết định nhanh và mạnh mẽ như sóng biển những ngày có bão.

Thực lòng trong thâm tâm, Hải Nam đã luôn nửa mong chờ cái ngày Hải Lam rời xa anh, nửa thầm nguyện cầu nó đừng bao giờ đến. Rồi khi nó đến, anh đã thấy lòng mình nhẹ nhõm biết bao. Thời gian đầu anh vẫn sinh hoạt như bình thường. Nhưng cho đến khi nhận biết được không gian và thời gian đều đang cách cô rất xa, cho đến khi cái cảm giác hoang hoải trống vắng cứ ngày một lấp đầy nổi nhớ, anh đã biết mình không quên nổi. Rồi anh cứ tự dày vò mình trong cảm giác tội lỗi, những xúc cảm “tà đạo” làm hao tổn cả trí lực và thân thể, cho đến khi gặp An Di. Nụ cười hiền dịu, tao nhã và cái cách cô ấy lắng nghe, thấu hiểu mọi chuyện lần đầu tiên cho anh cái hy vọng biết đâu mình có thể thôi hẳn thứ tình cảm này với Hải Lam. Anh tin tưởng rằng rồi chuyện cũng sẽ qua, mọi thứ sẽ lấp lóa tan nhòa trong mối duyên mới. Rồi những thứ lấp lánh khác sẽ lại bắt đầu, rồi anh có thể cùng An Di chấm thêm nhiều hạnh phúc trên chặng đường phía trước, vân  vân... Cho đến ngày Hải Lam trở về.

Anh tỏ vẻ quan tâm, thân thiết, yêu đương cùng An Di trước Hải Lam, đều là ngụy tạo, hòng cố đẩy lui những yêu thương không nên có. Nhưng mọi thứ dường như vô nghĩa. Hải Lam đi làm anh sực nhận ra thứ tình cảm kia chưa bao giờ nguôi ngoai trong mình. Anh thấy mình chồng chất tội lỗi. Anh đã lấy An Di làm bình phong, vô tình gây cho cô mối tổn thương vô hình vì tính ích kỉ và yếu đuối của mình.

Ngoài trời, mưa rải rác buông, liếm trên lớp kính. Điều hòa vẫn chạy, làn không khí ấm áp bao phủ khắp trong xe. Nhưng Hải Nam chỉ thấy tim và não mình buốt lạnh.


8. “Em đi !”

Giữa sân bay đông nghịt. Chàng trai với dáng người cao và gương mặt đầy cuốn hút đang thu hút sự chú ý của rất nhiều cô gái. Nhưng anh chẳng để tâm, ánh mắt cứ dáo dác xung quanh như kiếm tìm ai đó. Tia nhìn ấy có khi lấp lánh vui sướng khi bắt gặp một bóng dáng đi qua, nhưng rồi lại trở về thất vọng. Anh vẫn đứng trên sân bay một mình. Rồi lâu thật lâu sau, anh quay người bước đi, gương mặt không giấu nổi nét u buồn.

Từ đằng sau vách tường, Hải Lam đợi đến khi không còn thấy bóng dáng anh mới bước ra. Trong cô vừa có cảm giác nhẹ nhõm, vừa như có điều gì đó vỡ vụn. Lắc đầu cho những vu vơ tan vào không khí, cô kéo chiếc vali, định đi. Bất chợt từ bên phải, tay cô bị giữ lấy.

Hải Lam sững sờ quay lại. Con ngươi đen tuyền, sâu hút của anh trai bừng sáng, lấp lánh những ánh mừng vui. Môi anh bật ra lời như đã nén kín trong lòng từ lâu lắm.

“Ở...”

“Em đi !”

Hải Lam giật phắt cánh tay anh, vội vã kéo chiếc vali, không cả quay đầu lại nhìn lấy một lần. Cô cắn chặt môi, cố không để nước mắt bật ra. Từng bước chân nện xuống nền băng lạnh, cô thầm cầu khẩn tâm mình hãy dứt khoát. Chỉ cần có một sợi mảnh vương vấn, tâm tư cả hai sẽ chẳng bao giờ được thảnh thơi.

Thông báo yêu cầu hành khách nhanh chóng lên máy bay vang vọng khắp phi trường. Hải Nam vẫn bất động tại chỗ, niềm vui đông cứng trong đôi mắt, hóa thành thanh băng sắc nhọn, đâm thẳng vào tim. Mọi cảm xúc trong anh đột nhiên như chiếc cốc cà phê thủy tinh rơi xuống, vỡ nát, hỗn hợp chất lỏng sóng sánh rải đầy, chảy dọc tâm trí, lênh láng.

Hải Nam thở hắt, nhắm mắt, lắc đầu, buông lơi một nụ cười nhạt trên môi. Rồi anh quay đầu, và đi.


9. “Xin lỗi, An Di.”

Hải Nam đứng bên ngoài phi trường, nhìn chiếc máy bay từ từ chuyển động, rồi vút lên tầng cao như con chim sắt bay giữa trời. Lòng anh xôn xao, nấc nghẹn trong những suy tư đan móc vào nhau thành một mớ bòng bong rối tung.

Đến giờ anh cũng không hiểu mình đến sân bay làm gì. Nếu anh giữ được Hải Lam thì đã sao? Nếu cô không đi thì đã sao? Chẳng phải mọi chuyện sẽ không có gì thay đổi? Cô ở lại chỉ làm tâm can cả hai cùng bị giằng xé, co rút trong những mâu thuẫn không thể nào tháo gỡ. Cô mở cho anh, cho cả hai một lối thoát, vì đâu anh vẫn cố chấp không buông? Mà không buông, đến thời khắc này cũng đâu làm gì được.

Hải Nam mở máy điện thoại, lần đến số của An Di. Anh bấm, đợi chờ từng nhịp chuông đổ. An Di chưa bao giờ thể hiện ra, nhưng anh thừa hiểu cô đã biết. Một bác sĩ tâm lý như cô cớ gì không nhìn thấy điều khác lạ trong cách anh cư xử với em gái. Chỉ là cô không nỡ nói ra. Nhưng anh không thể cứ tiếp tục cứa nhát dao này sâu vào tình yêu của cô thêm nữa. Ai có thể nỡ làm tổn thương một người yêu mình bằng cả tấm lòng...

“Alô?” Tiếng An Di mềm nhẹ vang lên từ đầu bên kia ống nghe. Hải Nam im lặng. Bỗng nhiên anh chẳng biết mình có thể nói gì.

“Alô?” An Di vẫn kiên nhẫn.

Không có tiếng trả lời. An Di nắm chặt điện thoại, ngừng một lúc mới tiếp tục, giọng như tiếng thì thào.

“Hải Nam, anh muốn nói gì với em?”

“An Di...” Hải Nam hít một hơi sâu. Những ngôn từ chao lượn trong óc anh, vo thành mớ hỗn độn. “An Di... Yên lặng nghe anh, được không?”

“...”

“Kỉ niệm ngập tràn những hồi ức cũ, sao mà thân thương thế
Thời gian miên man trôi, đưa tất cả vào dĩ vãng
Chỉ có trời xanh luôn soi sáng, dõi bước em đi
Dù ta không thuộc về nhau
Nhưng anh tin ngày nào đó, hạnh phúc nhất định sẽ đến
Đến với người con gái tốt như em
Và rồi em sẽ lại ngập tràn trong tình yêu
...
Kỉ niệm ơi, sao mà thân thương quá
Lần giở từng trang hồi ức
Kỉ niệm cứ thế ùa về
Hỡi lọ lem bé nhỏ
Chuông mười hai giờ đã điểm rồi đó
Chiếc giày thủy tinh sẽ mang em đến với người định mệnh
Hạnh phúc sẽ mỉm cười với em, em ơi...”


An Di im lặng nghe Hải Nam hát. Giọng hát của anh luôn rất thấm, từng lời ca, từng nốt nhạc trôi vào lòng, mượt êm như những dòng suối. Cô cúi đầu, đợi anh hát câu ca cuối cùng, cho lòng mình ấm thêm một chút trước những âm giai, mặc dù biết đó là khởi đầu cho một ý định rời xa. Thế rồi cô tắt máy.

Một phút sau, tin nhắn đến máy Hải Nam.

“Em có thể đợi anh được chứ?”

Hải Nam mím chặt môi, tự thấy mình chua chát. Có gì xứng đáng ở anh để cô chờ đợi?

“Xin lỗi, An Di.” Tin nhắn anh trả lời.

“Anh có thể không yêu em, nhưng không thể cấm em yêu anh. Anh có thể không muốn em đợi, nhưng không thể cấm em đợi. Tình yêu là vị kỉ, còn con người em thì rất nhỏ nhen.”

“Em đợi được bao lâu?”

“Cho đến khi nào em còn có thể...”

“Xin lỗi, An Di.”


Không còn tin nhắn đáp trả. Hải Nam cất điện thoại, nhắm chặt đôi mắt, cảm giác mọi thứ trong não mình căng ra. Ở đâu đó vẫn có người yêu anh...

Chiếc máy bay mang Hải Lam đi đã mất hút trên bầu trời xanh. Nội tâm anh run lên, khi nhìn người mình yêu thương rời xa ngay trước mắt mà không thể nói một lời thật lòng. Anh ngước lên cao, tìm kiếm trong lẩn khuất bầu trời có còn sót lại một dấu vết mờ nhạt gì của cô, nhưng không thấy, chỉ có những hạt mưa tạt vào gương mặt, râm ran. Mưa mùa xuân không nặng hạt, nhưng dày, chẳng mấy chốc mặt Hải Nam đã ướt nước. Nước vương trên trán, đậu trên sống mũi cao, lăn vào cả trong môi, nghe vị mằn mặn. Chẳng biết có phải vị mưa không...


10. Đợi

An Di không đủ can đảm để trả lời tin nhắn cuối cùng của Hải Nam. Cô cũng là phụ nữ, cô cũng có những tâm tư bình thường, cô chẳng cao thượng và thực lòng cô cũng không biết mình có thể đợi được như lời đã nói không. Đợi, một khái niệm không định hướng. Đợi, chỉ cho thấy trước mắt một niềm tin mờ mịt, gần như tắt lịm trong vô vọng. Đợi... Liệu có đợi được chăng?

An Di không chỉ là một bác sĩ tâm lý, mà còn là một bác sĩ tâm lý rất giỏi. Cô chẳng cao siêu đến mức đọc được suy nghĩ của người khác, nhưng đủ khả năng để phán đoán tâm tư người ta qua từng động thái dù là rất nhỏ. Ngay từ lần đầu tiên gặp, cô đã biết ánh mắt Hải Lam nhìn anh trai không phải là cái nhìn thuần túy của một cô em gái dành cho anh mình. Ngay trong mỗi lần nói chuyện, khi nhắc đến em gái là trong mắt Hải Nam luôn tỏa ra những yêu thương kì lạ, cô chưa từng thấy khi anh nhìn cô, nhưng đã từng trông ra khi anh da diết ngắm bức ảnh hai anh em chụp chung để trên bàn làm việc. Thật phi lý, cô đã cố không tin, nhưng đến giờ phút này, cô hiểu anh đang ngầm thừa nhận. Cô đau thắt khi biết mình chỉ là một tấm bình phong. Nhưng lạ thay, cô chẳng thể ghét anh.

Yêu, luôn thật lạ kì...

An Di bước vào phòng tắm, xả nước và hất cho nước tung tóe lên mặt, bám đậu trên từng đường nét thanh tú, hòng mong mình tỉnh táo. Nước lăn đầy trên mặt cô, thành nhiều giọt, trượt cả vào đầu lưỡi, mang vị mằn mặn. Chẳng biết có phải vị nước không...


11. Nghiệt duyên

Trên khoang máy bay, Hải Lam áp đầu vào cửa kính, nhìn những hạt nước bốc hơi thành sương mờ, che phủ cả bầu trời bên ngoài. Cô nhớ lại hình dáng Hải Nam lúc anh thẫn thờ đứng trên sân bay, mải mê tìm kiếm bóng cô. Cái khoảnh khắc anh nắm lấy cánh tay mình, thật may cô đã đủ nghị lực để giật ra, đặt một dấu chấm tròn cho những vương vấn còn nương náu trong thân. Cô sợ nếu ngần ngừ, nhất định rồi sẽ nghe được một câu nói khiến cho cả trời đất phải phẫn nộ. Cô không đủ can đảm nghe anh trai nói lên cái điều mà từ xưa, cô đã luôn cảm nhận được nơi anh. Hải Lam biết, tình cảm này không phải chỉ đến từ một phía.

Trở về khi ngỡ anh đã thực sự tìm được nửa kia hạnh phúc để thoát khỏi mối duyên ác nghiệt này, cô đau, nhưng lòng nhẹ vì mừng cho anh. Nào ngờ ngay từ lần đầu tiên gặp An Di, cô đã biết mọi cử chỉ ân cần, săn sóc anh dành cho cô ấy chỉ là diễn. Không biết An Di có nhận ra anh đang diễn không, nhưng cô thấu đáo đến tận từng ngóc ngách trong suy nghĩ của Hải Nam. Cô và anh là anh em song sinh kia mà. Lý do cô thở dài trong buổi gặp, lý do cô luôn thấy tim mình nặng trĩu vào mỗi chuyến chơi, vì cô biết anh đang không thật lòng. Nhưng như thế chỉ làm đau anh, đau cô, và đau cả An Di... Một cái giá quá đắt, phải không?

Có lẽ quyết tâm đi của cô vẫn là hợp tình nhất.

Hải Lam khép mắt, nhưng nước không ngăn nổi, vẫn rỉ ra từ hàng mi. Nước đọng ngày một nhiều, rồi ứ thành giọt, tung xuống hai bờ má. Hải Lam dựa đầu vào ghế, cố ngăn cơn mệt mỏi đang mon men ùa tới. Nhưng cuối cùng cũng ngăn không nổi. Cô lả người, và thiếp đi. Chẳng biết là ngủ hay ngất.

Trong cơn mê, Hải Lam thấy anh trai mình vẫn đứng bên ngoài phi trường, nước mưa ướt lem gương mặt tuấn tú, ướt cả mắt anh, vương vất những tia đỏ. Trong cơn mê, cô thấy có hạt nước vĩ đại rớt xuống mặt mình, tràn lan, như bật ra tất cả những uất ức góp nhặt suốt bao năm trời. Oán hờn, tủi hổ, đau đớn xoắn chặt, bện chặt với nhau thành sợi dây siết lấy nội tâm cô.

Giá như cả hai không là anh em...

Nhưng nếu không là anh em, chắc gì đã gặp được nhau? Vận mệnh, bằng cách này hay cách khác, dường như luôn bỡn cợt con người. Còn tình yêu mang nhiều khuôn mặt, rất thích đùa giỡn trái tim. Trò đùa ấy tốt hay xấu, đúng hay sai tùy thuộc vào cách nhìn nhận của mỗi người. Nhưng cô và anh, có lẽ chẳng cần phải nhìn nhận lại. Ngay từ đầu đã là yêu sai.

Giọt nước trong veo bò xuống má Hải Lam đang thiêm thiếp. Cô không hé mi nổi, nhưng vẫn cảm nhận được vị mằn mặn. Hình như là vị nước mắt...



~End~






Note: Đoạn lời mà Hải Nam hát không phải mình nghĩ ra, mà chép lại từ trong đầu. Tuy nhiên không nhớ đã từng đọc ở đâu, chỉ mang máng là hình như trong cuốn truyện/ sách nào đó. Bạn nào biết PM tớ cre nhé :">
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Tầng
Đăng lúc 31-1-2012 21:51:27 | Chỉ xem của tác giả
yeah ss Mint đã comback {:297:}
trời ơi ss ơi ss có biết em mong ngóng ss bao lâu rồi k ss
ngày nào hầu như em cx lượn lờ vào nhà, mong chờ lắm lắm lắm 1 cái fic của ss
fic này, thực sự quá tuyệt ss ạ :">
em đọc 1 mạch, cảm xúc nó cứ tuôn trào theo fic ss luôn ý
có lẽ, văn phong mượt mà, ngôn từ tinh tế và những cốt truyện của ss luôn hấp dẫn em như thế, đạm chất ss Mỉnt
chuyện tình của họ thật đẹp, nhg k thể ngờ số phận lại trớ trêu đến thế, ông trời luôn có những tính toán khiến con người k thể lường được. Đúng ss nhỉ, giá như họ k phải anh em, nhg nếu thế, đúng là chắc j` họ đã có cơ duyên như thế để gặp dc nhau.............
thưc sự đúng là em k biết nói j` hơn nữa ss ơi
nhg em like mạnh mạnh mạnh cái truyện này và luôn ủng hộ ss {:412:}
pi ét ss hì hì: ss ơi thế cái......CAXEMGM :"> ss mau vik tiếp nha ss
và đặc biệt 1 điều CHÀO MỪNG SS MINT ĐÃ TÁI XUẤT GIANG HỒ {:308:}
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

5#
Đăng lúc 4-2-2012 14:46:54 | Chỉ xem của tác giả
đây vào cmt cho nàng nào :x

trc hết là cảm ơn tềnh êu 1 câu :"> hú hú, ta yêu nàng :*:*:*:*:*

nói sao nhỉ :( thật sự là ta k thích one shot bằng các one shot còn lại của nàng đâu, thật đấy :( Yêu sai cho ta có cảm giác tiếc nuối, hụt hẫng nhiều lắm :-< cái kết nửa là kết mở, nửa là kết buồn, thôi ta ko nói nữa đâu =;

văn của nàng thì miễn bàn đi, bởi vì quá tuyệt rồi :x vãn luôn thắc mắc 1 câu là nàng học ban A mà tại goai lại viết fic hay thế hả =; chia cho ta ít văn đây >:P

anw, cảm ưn món quà của nàng :* Hải Nam và Hải Lam :x
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách