Bacham72 Tại 20-9-2019 18:47:07


CHAPTER 19


Suzy bước trên hành lang khu A sau khi đã thay đồ y tá. Cô bắt tay vào việc cho một ngày mới… Ngày của cô như dần sáng hơn thì phải. Hôm nay đến bệnh viện cô cảm thấy tâm trạng sảng khoái sao đấy.

Ông Kang nhìn Suzy đi từ đằng xa… Con bé dần trở nên có sức sống hơn… Từ khi học trò giỏi của ông ra đi. Không cần nó nhắc, ông cũng biết mình có bổn phận lo cho con bé đơn thân đó.

Giới thiệu bao nhiêu người, nó chỉ gật đầu cho có lệ. Ông biết… Bất kể ai biết Minwoo thì cũng không thể nào quên cậu ta được. Giờ đây ông tìm được một Minwoo khác.

Rồi ông sẽ làm hết sức tác hợp cho nó, để ông có thể yên lòng trước khi về hưu. Quả thật Jaejoong giống hệt Minwoo. Nếu ông không học bác sĩ, không có tư tưởng khoa học. Chắc hẳn ông sẽ nghĩ Minwoo sống lại qua thân xác người khác.

Suzy thấy bác sĩ Kang. Cô bước nhanh đến hạ giọng:

-“ Chào bác! Buổi sáng tốt đẹp!”

Ông Kang bật cười đáp lại khi thấy gương mặt đấy phản phất nụ cười, chỉ vậy là tốt rồi, ông hạ giọng:

-“ Sao hôm nay cháu đến muộn thế? Jaejoong nó chờ cháu nãy giờ!”

Suzy tròn mắt bước đi bên bác sĩ Kang khi ông bước đi về phòng mình.

-“ Có việc gì không ạ?”

-“ Cháu thấy Jaejoong thế nào?”

Suzy lại ngạc nhiên:

-“ Dạ thế nào là sao ạ?”

-“ Công việc đấy!”

-“ Bác sĩ Kim rất giỏi ạ!”

-“ Còn bề ngoài?”

Suzy bật cười nhẹ.

-“ Dù Minwoo có không bằng ai đó thì cháu vẫn yêu anh ấy ạ!”

Ông Kang bật cười, dừng bước.

-“ Cái thằng Minwoo này, không biết có phải nó tẩy não cháu rồi không!”

Suzy lại bật cười trong tiếng tiếp của bác sĩ Kang:

-“ Suy nghĩ đi, không thua kém gì Minwoo đâu đấy. Cậu ta chưa có bạn gái. Và còn mẹ thôi!”

-“ Dạ!”

Suzy gật đầu nhẹ. Ông Kang thở ra… bước vào phòng. Suzy đi tiếp với công việc của mình… Một ngày lại trôi qua thật nhanh.

--

Tan ca nhưng Suzy vẫn ở lại. Cô đợi Jaejoong. Cô muốn hỏi sáng nay đợi cô có việc gì không? Nhưng nghĩ lại chỉ có bác Kang nói. Ai biết đúng thật không. Tự dưng hỏi mà không phải thì thật là vô duyên.

À… Mà cô có cớ rồi. Hỏi về vết thương trên trán hắn cũng được… Cô yên tâm rồi.

Minwoo bước nhanh vào bệnh viện. Hôm nay Jaejoong sao đấy hắn chẳng chịu đi ngủ sớm. Còn bảo hắn hết đau rồi không cần dưỡng. Gì vậy trời. Nghỉ sớm thì cũng khỏe hơn cơ mà.

Anh muốn đến sớm để đón Suzy tan ca và nói chuyện của hắn. Là anh đang lo chuyện cho hắn mà hắn không biết gì hết… Thật là… Có ngày anh cũng giết hắn… Khi hắn không nghe lời anh.

Minwoo suýt đụng phải Suzy khi đến ngã rẻ. Anh bất ngờ nên vội đưa tay giữ Suzy lại, vì lực bên anh tông tới mạnh hơn.

-“ Em có sao không?”

Anh buộc miệng. Suzy bất ngờ lảo đảo té vào vòng tay của Jaejoong, cùng câu hỏi vội nhưng đầy sự quan tâm, lại gọi em thật ngọt ngào, như Minwoo hay gọi cô. Cô ngẩng nhìn. Chạm phải đôi mắt long lanh của Minwoo…

Thật Minwoo có đôi mắt rất đẹp. Lúc nào cũng long lanh lấp lánh. Ánh nhìn thì kiên định, có chút trong sáng.

Trái tim Minwoo rung nhẹ, anh vội buông Suzy ra khi biết nếu nó đổi nhịp anh sẽ bị choáng. Nhưng cái buông tay đột ngột của anh khiến Suzy té xuống đất. Anh vội nhào đến, nhưng bị Suzy đẩy ra.

-“ Tự mình tôi được rồi!”

Minwoo khẽ lùi bước khi thấy sự hờn giận của Suzy, anh nghĩ giây phút này nên để Suzy một mình thì tốt hơn. Nên anh hạ giọng.

-“ Xin lỗi em! Anh không cố ý!”

Suzy lắc đầu.

-“ Tôi cũng không cho là bác sĩ cố ý!”

Minwoo gật đầu.

-“ Em hiểu được thì tốt. Tôi…”

Minwoo ngập ngừng…

-“… Đưa em ra cửa được không?”

Suzy lắc đầu.

-“ Không cần, tay chân tôi không bị sao. Tôi đi một mình được!”

Nói xong Suzy đi nhanh ra về. Quên mất việc mình đã ở lại làm gì… Ra đến đường cô không đón xe được, nên cứ đứng chờ… Cô chợt nghĩ… Đây cũng là cơ hội cho hắn vậy. Nhưng hắn không biết nắm bắt. Vậy thôi… Coi như không có duyên…

Minwoo đứng ở sảnh lớn nhìn thẳng ra đường… Nơi có Suzy đứng đợi xe. Anh đang đợi… Cái quay đầu của cô. Chỉ cần cô quay nhìn vào. Là anh sẽ chạy nhanh ra đó. Nhưng không… Cô không muốn thấy ai khác ngoài Minwoo. Không muốn cho ai một cơ hội nào.

Anh quay đi, bước lầm lũi vào trong. Cảm thấy ganh tị luôn chính bản thân mình… Minwoo đã đi rồi… không trở về nữa… Em làm thế chỉ khiến anh không an lòng đó Suzy…

--

Minwoo cảm thấy thân thể Jaejoong dần yếu đi. Sáng khi hắn dậy luôn miệng nói mệt. Anh đã lạm dụng thân xác này quá rồi. Nghĩ thế anh xin nghỉ một tuần để dưỡng sức cho Jaejoong.

Jaejoong bị mệt, lại công việc quý 4 phải làm sớm hơn mọi năm. Thế là anh cũng không thắc mắc việc Minwoo hứa với anh nữa.

Edwin cũng dồn hết sức vào công việc ở công ty khi sếp anh quay anh như chong chóng. Chẳng ai nhớ gì ngoài việc quý 4 ra. Hơn nữa anh chưa về quê. Cũng không cần phải bẩm báo với mẹ sếp.

Thời gian trôi đi nhanh lắm… Với những con người bận rộn. Thì có hơn hai bốn tiếng một ngày cũng không đủ cho họ nữa…

Nhưng với Suzy thì một tuần này dài lê thê… Cô không thấy Jaejoong đến bệnh viện. Nghe nói hắn xin nghỉ… Nghỉ luôn hay nghỉ khoảng thời gian cô chẳng biết. Cũng không có cớ để hỏi dò.

Từ trước đến giờ cô không nhiều chuyện, hỏi han việc của ai. Nên giờ không làm khác đi được. Mà điều không biết thì nó cứ như ám ảnh là vậy. Không lúc nào cô không nghĩ đến.

Rồi nghĩ riết nghĩ bậy tùm lum… Nào là hắn bệnh. Rồi hắn buồn vì cô giận hắn… Rồi hắn có bạn gái mới… Rồi gì gì đó… Cô không biết sao mình có trí tưởng tượng đến thế.

Nhưng điều mà làm cô lo sợ nhất đó là một tuần qua cô chỉ nghĩ đến Jaejoong mà không nghĩ đến Minwoo… Cô bắt đầu sợ hãi cả chính mình. Cô đang thay đổi… Mọi thứ khi bên Jaejoong.

Nếu như giờ cô thấy hắn, cô sẽ không như thế nữa. Sẽ đối đãi với hắn hòa nhã hơn. Không khắc khe vì cô hiểu… Có thể làm bạn, không nhất thiết cứ trò chuyện với nhau thì phải yêu nhau. Yêu nhau không nhất thiết phải lấy nhau…

--

Minwoo bước vào bệnh viện cho một tuần ở nhà không đi đâu. Dù anh có thể đến nơi đâu mà anh muốn. Anh không suy nghĩ gì. Làm trọn bổn phận của mình với Jaejoong. Anh lọc luôn từng ý nghĩ. Và cảm thấy rất thoải mái cho một tuần nghỉ ngơi thật sự.

Anh dừng bước khi thấy Suzy đang đi về phía anh. Anh đứng đợi, dò xem ý của Suzy thế nào. Nếu Suzy làm mặt lạnh thì anh giữ đúng mực. Còn không thì anh sẽ vào thẳng vấn đề luôn.

Suzy thấy Jaejoong từ đằng xa. Một tuần không gặp, trông hắn có vẻ tươi mới hơn thì phải. Cô bật cười một mình cho cách cô nhìn nhận về hắn trong suy nghĩ…

Hắn cũng bắt mắt quá. Còn chải chuốc chỉn chu hơn cả Minwoo nhiều. Công việc chính của hắn là kinh doanh, chắc hắn phải gặp đối tác nên chăm chút vẻ bề ngoài là lẽ đương nhiên.

Cô dừng bước gật đầu chào.

-“ Chào bác sĩ Kim!”

Minwoo có chút bất ngờ nên đáp:

-“ Chào y tá Bae!”

Suzy bật cười nhẹ khi chẳng có ai gọi họ của cô cả. Cô nghe thấy ngộ nghĩnh làm sao đấy.

Minwoo khẽ nhíu mày.

-“ Có gì sai à?”

Suzy lắc đầu.

-“ Không…”

Cô hạ giọng:

-“ Tôi tưởng anh không bao giờ đến nữa!”

Minwoo thấy có cơ hội liền nói:

-“ Phải đấy! Tôi còn tưởng mình không được đến nữa. Vì mẹ…!”

Suzy vội hỏi:

-“ Có chuyện gì xảy ra với mẹ anh à?”

Minwoo lắc đầu.

-“ Mẹ nghĩ tôi chỉ biết đi chơi. Không chịu quen bạn gái đem về cho mẹ, nên mẹ cấm túc tôi!”

Suzy bật cười nhẹ:

-“ Anh đâu còn nhỏ!”

-“ Phải đấy. Nhưng tôi nghĩ chính vì tôi không còn nhỏ mà không có bạn gái nên người lớn lo hơn!”

-“ Tại anh không muốn thôi!”

Suzy buộc miệng. Cô chưa từng nói những câu đại loại dễ dãi đến thế. Cô gượng cười.

-“ Xin lỗi!”

Minwoo lắc đầu.

-“ Có gì đâu. Hôm nay tôi đến để nói với thầy Kang chắc tôi xin nghỉ luôn!”

-“ Vậy à?”

Suzy buộc miệng tiếc nuối. Minwoo gật đầu nhẹ anh cúi xuống hạ giọng:

-“ Ở đây có nhiều thứ khiến cho tôi lưu luyến… Nhưng mẹ đã ra lệnh. Nếu không đem bạn gái về thì đừng mong đi hoang nữa. Tôi dấu mẹ việc đến bệnh viện này làm!”

Minwoo ngẩng lên, rồi thở ra thật nhẹ…

-“ Khi tôi đi rồi. Tôi… rất nhớ em. Tạm biệt ở đây vậy. Có duyên thì gặp lại. Nhưng có lẽ chúng ta không có duyên. Em giữ mãi một bóng hình, không cho bất cứ ai cơ hội. Không dám trách em. Chỉ trách mình, không đủ khả năng làm cho em tin tưởng. Dù chỉ làm bạn bè. Em ở lại sống tốt nhé. Tôi ra đi sẽ bình an hơn…”

Suzy run rẩy… Những lời nói nhẹ nhàng sâu lắng của Jaejoong như lời nhắn nhủ của Minwoo. Thấy Jaejoong quay đầu, cô vội nắm lấy tay Jaejoong.

-“ Tôi có thể giúp anh được gì không?”

Minwoo khẽ nhích khóe môi, rồi trong tích tắc anh làm vẻ mặt sầu não quay lại.

-“ Chuyện khó nói nhạy cảm thế này, chẳng dám nhờ em giúp khi chúng ta chẳng phải thân nhau!”

Suzy thở nhẹ ra, hạ giọng hỏi, đổi cách xưng hô thân thiện:

-“ Anh thật thích công việc này chứ?”

Minwoo gật đầu đáp lại theo cung cách của Suzy:

-“ Đây là ước mơ của anh!”

-“ Anh vẫn làm với lòng từ thiện chứ?”

Minwoo cảm thấy chút buồn cười nhưng anh nén lại gật đầu. Nghe…

-“ Vậy em giúp anh vì những người cần anh giúp!”

Minwoo tròn mắt:

-“ Em biết anh cần gì để giúp sao?”

Suzy hít một hơi, khi cô quyết định, cô gật đầu:

-“ Cho anh mượn em về ra mắt mẹ anh!”

Minwoo bật cười… Rõ ràng Suzy rất hiểu ý người. Chẳng qua cô không muốn đáp ứng thôi. Anh không thể kìm lại nỗi phấn khích của mình, anh ôm lấy Suzy, bế cô lên xoay vòng.

-“ Cảm ơn em!”

Suzy vội nhìn quanh cũng nói vội.

-“ Bỏ em xuống. Người ta thấy bây giờ!”

Minwoo vội bỏ Suzy xuống khi anh thấy trái tim Jaejoong lỗi nhịp, anh cúi xuống kề tai Suzy nói nhỏ:

-“ Hay là chúng ta làm thật đi. Mẹ anh còn tinh tường lắm!”

Suzy bật cười bước lên trước.

-“ Em làm phước thôi!”

Minwoo bước theo sau lãi nhãi…

-“ Vậy làm phước cho trót luôn đi! Làm phước giả là Chúa phạt đó!”

Suzy quay phắt lại. Minwoo bật cười nắm lấy tay Suzy…

-“ Thôi giả cũng được, nhưng phải tập cho quen!”

Suzy khựng bước, nhìn Jaejoong với những xúc cảm dạt dào, cô ngập ngừng…

-“ Anh rất giống một người!”

Minwoo gật gật đầu:

-“ Minwoo đúng không? Thầy Kang cũng nói thế đấy! Sao cũng được, miễn em thấy thích là đủ rồi!”

Minwoo nắm lấy tay Suzy chạy nhanh lên trước.

-“ Về ra mắt mẹ anh nào!”

Suzy bật cười chạy theo Jaejoong… Những kỷ niệm xa xưa lại ùa về… Mang theo hạnh phúc của ngày ấy… Ngày mà cả hai không biết phiền muộn.


Bacham72 Tại 21-9-2019 18:18:53


CHAPTER 20


Jaejoong cầm một tờ giấy to dài như tờ sớ, mà Minwoo đưa cho anh, bắt học thuộc lòng về Suzy. Anh ngán ngẩm miễn cưỡng làm cho xong. Nếu không phải vì chìu mẹ cho bà yên tâm thì anh chẳng thèm học…

Vừa học anh vừa cười khi thấy có rất nhiều điều gọi là ngớ ngẩn ở cô nàng Suzy bạn gái Minwoo. Rồi những lúc anh cười là Minwoo nạt nộ anh. Nhưng ngẫm lại thì thấy cô nàng thật thanh khiết.

Không như những cô gái anh quen… Chợt anh thấy ganh tị. Và nổi hứng cãi bướng với Minwoo… Rằng con gái này thuộc loại diệt chủng. Anh bị Minwoo bỏ đói một bữa.

Hắn bảo anh ăn no rồi rửng mỡ. Đói coi có cười được không? Thật hắn học gì không học. Học cách anh giáo huấn tên thư ký. Trả đũa anh… Nhưng anh nhịn, vì hắn lo được cho anh cái việc trời hỡi này.

Minwoo bực bội nhìn Jaejoong… Hắn đang đùa cợt sự nghiêm túc của anh. Và lấy Suzy ra làm đề tài… Vậy sao anh có thể yên tâm giao Suzy cho hắn đây… Không biết hắn đã trưởng thành thế nào. Anh chỉ muốn đem hắn lên bàn mổ liền, tẩy não hắn mà thôi.

Anh bắt hắn học thuộc lòng trả bài xong mới cho hắn ăn. Mà không hiểu sao hắn lại nghe lời anh vậy không biết. Việc này không xong thì thật như câu cửa miệng của hắn là: “Chết cả đám”

Jaejoong rũ rượi trên ghế, không nhúc nhích nổi nữa khi trả xong bài… Minwoo hắn ác thật đấy… Anh đói muốn xỉu, anh đưa tay ra khều khều, xem hắn có thương hại anh không, anh hạ giọng:

-“ Vợ yêu ơi cho anh ăn đi!”

Minwoo nhìn thấy điệu bộ Jaejoong rất buồn cười, thì ra hắn cũng biết chọc cười người ta đấy. Anh đứng lên.

-“ Đi ăn được rồi đấy!”

Minwoo khựng bước khi nghe:

-“ Vợ yêu cõng anh đi, anh đi không nổi nữa!”

Minwoo quay lại, anh bước đến.

-“ Trước mặt Suzy cấm cậu nói về tớ, nhất là hai từ vợ yêu đó!”

Nói xong Minwoo cúi xuống đỡ lấy Jaejoong, thấy Jaejoong cười nhẹ:

-“ Tuân lệnh vợ yêu. Mà tớ hỏi thật cậu nhé Minwoo. Cậu làm ở bệnh không công à?”

-“ Phải!”

-“ Vậy Suzy không cần cậu lo à?”

-“ Ừ! Em ấy nói chuyện tiền bạc của ai nấy lo!”

-“ Cậu làm thế cũng được à?”

-“ Sao không! Bọn tớ bình đẵng mà!”

-“ Thật không hiểu hai người. Mà chắc tớ phải học hỏi điều đó mới được!”

Minwoo nhíu mày, thì nghe Jaejoong tiếp:

-“ Vậy bắt đầu từ đây vợ yêu của anh tự lo đi nhé!”

Minwoo đẩy mạnh Jaejoong vào ghế.

-“ Ăn nhanh, ngay và luôn!”

Jaejoong bật cười lớn… Cả hai lại bắt đầu đùa giỡn quá mức cho phép…

--

Suzy chọn một cái đầm hoa đơn giản cho một ngày đi đường xa, về quê Jaejoong ra mắt mẹ chồng. Cảm giác lòng nao nao như thật sự cô về ra mắt vậy. Đón cô là Jaejoong cũng đơn giản hơn mọi ngày khi anh không diện vest.

Nhưng vẫn chải chuốc chỉn chu. Cô cảm thấy có chút khoảng cách về việc trưng diện bề ngoài giữa cô và Jaejoong. Cô gật đầu chào và giữ lễ khi người đưa đi là thư ký Park. Khi Jaejoong bị treo bằng lái.

Thư ký Park là cái tên cô gặp trong thang máy ở bệnh viện St. Mary. Sau khi hắn giới thiệu, hắn nói cô gọi hắn bằng tên khi cả hai bằng tuổi nhau. Còn không thì gọi mày tao cũng được. Cô cảm thấy yên tâm đôi chút.

Jaejoong ngồi cạnh Suzy. Cả hai thinh lặng. Thấy Suzy có vẻ ngại ngùng nên anh chưa biết bắt chuyện từ đâu. Anh sợ nhất là kiểu đối phương phòng thủ. Đã vậy trước khi đi. Minwoo còn kéo anh lại dặn dò thêm đủ điều. Tự dưng thấy nản.

Edwin nghe thông báo của sếp bảo dẫn bạn gái về ra mắt mẹ khiến anh không kịp trở tay. Gì vậy trời. Không biết có phải thuê diễn viên đóng kịch không? Dám lắm à.

Ai chứ sếp dám làm những chuyện mà chẳng ai dám làm. Lại bị chấn thương đầu, nên có chuyện gì lạ thì cũng không khác biệt cho lắm. Nhìn cô gái bằng tuổi mình. Nhưng có vẻ chín chắn hơn nhiều so với cái tuổi của con gái đó.

Mà diễn viên thì diễn rất tốt. Thấy không khí có vẻ nặng nề, anh lên tiếng:

-“ Suzy à? Cậu làm việc y tá lâu chưa?”

Edwin hỏi kiểu cách thân thiện và khi lúc nãy đã giới thiệu nghề nghiệp với nhau rồi. Nghe hỏi, Suzy cũng trả lời theo cách của Edwin:

-“ Tớ làm từ lúc mới ra trường!”

-“ Cậu có làm thêm việc gì khác không?”

Suzy chưa trả lời thì nghe Jaejoong lên tiếng:

-“ Lát nữa mẹ tôi hỏi rồi nghe luôn. Cậu đó bắt người ta lập đi lập lại à!”

Edwin tròn mắt nhưng lại nói với Suzy:

-“ Sếp khó chịu vậy, không hiểu sao cậu lại chọn sếp!”

Suzy cười nhẹ, nghe Jaejoong đáp:

-“ Tôi khó chịu vậy sao cậu theo tôi?”

Edwin đáp lại:

-“ Tại sếp chi đẹp!”

Rồi nhìn Suzy trong kính chiếu hậu.

-“ Có phải không Suzy?”

Suzy lắc đầu:

-“ Tớ chưa nhận được quà gì của sếp cậu đâu!”

Edwin bật cười nắc nẻ. Jaejoong ngả người ra ghế với chút bất ngờ nói.

-“ Cậu nghĩ người ta dễ dãi như mấy đứa con gái của cậu à. Lúc nào cũng xòe tay đòi quà!”

Rồi quay qua Suzy.

-“ Tại em không cho anh cơ hội thôi!”

Jaejoong làm ra vẻ thân nhau để tên thư ký khỏi nghi ngờ. Bởi từ khi anh thấy hắn đến đón anh, thì hắn thinh lặng đang nghĩ gì đó cho quãng đường đến đón Suzy…

Nghe thế Suzy mới chợt nhớ, cô buộc miệng:

-“ Em quên mua quà cho mẹ anh rồi!”

Jaejoong mỉm cười:

-“ Anh mua sẵn rồi, em không cần phải lo!”

Edwin nghe thế thêm vào.

-“ Cậu là quà lớn lắm lắm rồi đấy Suzy!”

-“ Nó nói phải đó!”

Jaejoong tiếp thêm. Suzy mỉm cười, cô gật đầu nhẹ quay nhìn ra ngoài nói bâng quơ:

-“ Lâu lắm rồi em không đi đâu xa cả!”

Jaejoong cũng nhìn ra bên ngoài.

-“ Anh cũng vậy!”

Edwin mỉm cười lên giọng:

-“ Em báo với mẹ sếp, mẹ sếp rất vui!”

Jaejoong tròn mắt:

-“ Cậu báo chi vậy, để mẹ chuẩn bị khiến Suzy ngại ngùng!”

Suzy lắc đầu nhẹ hạ giọng:

-“ Không sao!”

Jaejoong cười nhẹ, quay nhìn Suzy nhưng lại nghĩ trong đầu… Cô mà có sứt mẻ gì thì tôi chết chắc với cái thằng kia đấy. Nó mổ tôi như chơi… Rồi nhớ tới Minwoo, Jaejoong cười một mình…

Edwin thấy sếp mình cười một mình với kiểu hài lòng vui vẻ nên anh cũng thấy an tâm. Thôi giả hay thật cũng nên làm cho xong. Nghe sếp hỏi Suzy.

-“ Em mệt không? Khát nước không?”

Suzy lắc đầu cười nhẹ.

-“ Không!”

Jaejoong gật đầu nhẹ.

-“ Đường có chút xa. Anh muốn mẹ về ở với anh. Nhưng mẹ không chịu. Giờ ở đó cũng có mọi thứ tiện nghi đầy đủ rồi!”

Suzy cũng gật đầu kiểu tán thành.

-“ Người lớn tuổi thường muốn yên tĩnh. Hơn nữa họ thích nơi mình sinh ra!”

-“ Em nói giống mẹ anh nói đấy!”

Suzy quay nhìn Jaejoong.

-“ Anh không thích nơi mình sinh ra à?”

Jaejoong lắc đầu từ chối, anh nói qua chuyện khác… Anh chọn công việc. Vì thật Suzy không giống như những người con gái anh quen là có thể nói chuyện đùa cợt…

Edwin nhìn sếp mình, anh thở ra thật nhẹ. Sếp chưa từng thổ lộ với ai về sự trưởng thành của mình. Sếp làm ra vẻ mạnh mẽ, không có gì hạ gục được sếp… Chẳng ai biết, chỉ cần khơi dậy tuổi ấu thơ, sếp sẽ bị hạ gục ngay tức khắc.

--

Minwoo đứng ở balcon dõi mắt ra xa, trước mắt là một màu tối đen. Anh biết Suzy giỏi trong việc đối đãi người lớn… Em ấy rất lễ phép nên anh biết chắc cuộc ra mắt này sẽ thành công.

Nhưng điều khiến anh suy nghĩ là Jaejoong. Hắn đối diện với Suzy, bên Suzy một ngày, hắn sẽ có ý nghĩ gì. Hắn có nhìn ra Suzy là người con gái tốt cần được yêu thương bảo vệ không.

Anh nói rất nhiều về Suzy cho hắn nghe. Nhưng hình như hắn không có hứng thú. Hay hắn không có hứng thứ vì ngay từ đầu hắn đã mặc định Suzy là bạn gái của anh.

Cảm giác bên hắn cho anh biết. Không phải hắn thích đàn ông, là vì hắn sợ yêu thêm lần nữa. Hắn không kể cho anh nghe sự trưởng thành của hắn. Còn anh thì không thể hỏi ai.

Biết làm sao để hắn bộc lộ hết tâm tư mình… Hắn thích ăn. Vậy chẳng lẽ anh phải làm một món ngon mà hắn thích rồi dụ dỗ hắn sao… Thật là… Trông vẻ bề ngoài hắn rất kiên cường. Nhưng đây chỉ là vỏ bọc tâm lý để tự bảo vệ mình mà thôi.

Hắn làm ra rất nhiều tiền để làm gì? Ngoài những thứ cần chi tiêu. Hắn không vung tiền bậy bạ. Mọi thứ hắn đều có đủ. Nhưng một người hiểu hắn thì không.

Bởi cuộc sống không bao giờ như ta mơ ước là vậy. Khi gặp hắn lần đầu tiên. Trong lúc yếu đuối hắn đã đòi chết. Hắn rất mệt mỏi giữa cuộc sống này ư. Và hắn còn đang cố sống là vì mẹ…

Hắn rất yêu mẹ, bằng việc hắn chịu làm theo đề xuất của anh. Trong khi hắn có thể thuê một cô gái nào đó đóng giả. Nhưng hắn không muốn. Hắn sợ người ta lợi dụng để lừa gạt mẹ hắn.

Hắn suy nghĩ rất thấu đáo mọi việc cho người bên cạnh hắn… Minwoo đưa mắt nhìn trời… Anh thầm nói trong đâu…

*Suzy nói Người có tồn tại. Người yêu thương nhân loại. Vậy những kẻ như con và hắn có được Người yêu thương không? Con không có cảm giác đó. Đôi lúc hạnh phúc nhất con lại nghĩ Người đem Suzy đến bên con. Nhưng rồi Người lại đem con rời khỏi Suzy. Thật không biết Người nghĩ gì. Con chịu thua Người đấy. Con chỉ mong rằng Người yêu Suzy nhiều nhiều hơn nữa. Bằng cách Người cho em ấy quên con, và đón nhận một người khác. Sau những việc con đã làm. Cảm giác một lần nữa sống lại qua nhân dáng người khác. Con lại hiểu thêm một điều. Sống là nhìn tới phía trước. Quá khứ sẽ là hành trang đem theo, để khỏi vấp ngã một lần nữa trong đời…*


Bacham72 Tại 21-9-2019 18:23:12


CHAPTER 21


Jaejoong vòng tay qua bờ vai Suzy, giữ chặt trong lòng mình. Minwoo nói ngồi xe cô ấy hay ngủ. Mà lúc cô ấy ngủ thì phải có khuôn ngực để cô ấy tựa đầu, vòng tay qua vai cô ấy.

Khi cậu đem cảm giác bình yên cho người khác. Cậu sẽ nhận lại sự bình yên… và thật… Jaejoong đang cảm nhận sự bình yên khi bên Suzy cho quãng đường về nhà…

Cảm giác không hề giống với mọi cô gái mà anh ôm ấp vào lòng… Nó rất thanh khiết… Phải… Cả ngày anh đã thấy được sự trong sáng, dịu dàng, dễ gần dễ mến từ Suzy trao cho mọi người trong nhà anh, kể cả người làm. Thư ký anh cũng quấn quít bên Suzy luôn.

Mẹ anh thì cười như chẳng nhặt được mồm. Chưa bao giờ anh thấy bà vui như thế. Bà ôm chặt anh vào lòng cho lúc lên phòng chỉ có hai người… bà nghẹn ngào nói trong những giọt nước mắt…

-“ Con trai mẹ giỏi nhất trên đời!”

Đây là câu anh mong chờ nhất trong đời anh… Anh lao đầu vào việc, làm ra mọi thứ bằng chính sức lực của mình một cách quang minh chính đại. Nhưng mẹ chỉ nói buồn. *Con làm ra nhiều tiền để làm gì. Sức khỏe con là quan trọng nhất!*

Giờ anh hiểu rồi mẹ không cần vật chất. Thứ mẹ cần là con trai mẹ yên ổn sống đời bình an bên cạnh người có thể lo lắng cho con… Anh nhìn xuống khuôn mặt Suzy…

Cô gái bình dị tỏa ra một mùi hương rất khác lạ, mà ngay từ đầu anh đã cảm nhận được… Thì ra đây là hương tự nhiên, được phát ra từ em, với phẩm chất quý giá mà em có…

Như Minwoo đã nói: *Sự giáo dục khắc khe khiến em khô khan là sai hoàn toàn, khi người đối diện dùng con mắt tầm thường để cảm và thấy...*… Thảo nào nó trân trọng em đến thế…

Vậy nó cho anh mượn em thế này ắt hẳn nó cũng vì anh lắm lắm… Jaejoong mỉm cười… Anh khép mắt lại… Thôi thì anh không có phước để hưởng như nó… Anh đón hai đứa về ở chung với anh nhé…

Rồi thiên thần cứ đi làm việc thiên thần. Còn anh sẵn sàng bôn ba giữa đời để lo lắng cho hai thiên thần bên anh… Như thế cũng đủ rồi… Cảm giác nó cho anh, giờ em cho anh thật bình yên quá đỗi…

--

Jaejoong đưa Suzy lên tận cửa nhà theo lời dặn của Minwoo. Anh hạ giọng cảm ơn bằng việc anh vừa nghĩ trên quãng đường.

-“ Anh biết em không thích để người khác lo lắng điều gì. Nhưng thật nếu em cần gì em cứ nói với anh. Giúp được anh sẽ giúp. Giúp không nổi anh sẽ từ chối ngay. Không bao giờ cố làm. Okie?”

Suzy bối rối lắm. Cả ngày Jaejoong giữ lễ như đúng ý cô muốn là giả. Mà thật như hắn nói, mẹ hắn rất tinh tường lại quá thâm sâu. Bà chỉ nói với cô như vầy.

*Bác không tin thật, vì bác biết con trai bác cũng như bác, không có phước để có một người con gái thánh thiện như cháu yêu thương!*

Tự dưng cô cảm thấy tội lỗi quá… Sao cô có thể làm cho những người yêu mình tổn thương nhỉ… Ngày trước Minwoo vẫn luôn miệng nhắc chừng cô như thế. Rồi cô mở lòng ra cho anh. Anh lại bỏ cô đi. Mọi chuyện không do lỗi của ai… Chỉ là… Vâng theo ý Chúa… Suzy mỉm cười…

-“ Vâng! Cảm ơn anh cho một ngày vui vẻ!”

Jaejoong cũng mỉm cười hạ giọng:

-“ Cảm ơn em! Chào em!”

Suzy gật đầu, rồi cô quay mở cửa, cô quay ra khi thấy Jaejoong vẫn đứng đó chưa đi, cô nghe anh nói:

-“ Em vào nhà đóng cửa lại thì anh mới thấy yên tâm!”

Câu nói y hệt Minwoo khiến cô bộc lộ cảm xúc của mình… Cô nghiêng người, nhón chân lên, đặt bờ môi thật nhẹ lên cạnh hàm của Jaejoong. Nhanh như chớp cô lao vào nhà đóng cửa thật mạnh…

*Rầm*

Jaejoong tròn mắt… Anh quay đầu vội lao ra ngoài để về nhà… tâm trạng rối bời…

--

Mở cửa vào nhà. Jaejoong bước thật nhẹ, đưa mắt nhìn quanh… Chắc hắn đã đi làm. Anh thở ra yên tâm. Anh đi nhanh vào phòng ngủ, qua phòng thay, đứng trước gương.

Anh soi mặt trong gương, nghiêng đầu, tìm dấu môi hôn. Cảm giác rất lạ trong lòng. Anh thấy mình cười trong gương một mình… Có gì đó rất khác… đang hiện diện và hình thành trong trái tim anh…

Mặc dù anh chưa từng yêu ai thật lòng mình. Nhưng anh cũng có thể khẳng định cảm xúc của mình bây giờ được gọi bằng hai từ *Rung động*

Minwoo đứng tựa ở cửa phòng thay… nhìn Jaejoong. Anh đã thấy hắn từ lúc hắn ở dưới sân. Những cử chỉ nãy giờ của hắn khiến anh hình dung ra mọi thứ, anh bước đến sau lưng hắn, nhìn hắn trong gương.

-“ Á!”

Jaejoong hét lên khi Minwoo xuất hiện đột ngột sau lưng anh. Anh quay người đối diện Minwoo.

-“ Cậu muốn hù chết người ta à. Như ma vậy!”

Minwoo khẽ nhướng mày thản nhiên đáp:

-“ Người làm chuyện mờ ám mới sợ ma!”

Jaejoong quay đi:

-“ Cậu thử đi rồi cậu biết!”

-“ Vui không?”

Jaejoong nghe Minwoo hỏi, nhưng cái giọng lạnh lùng sao đấy, anh đáp gọn:

-“ Vui… Mẹ tớ đấy, rất vui! Mọi chuyện rất thuận lợi!”

-“ Cậu thấy em ấy thế nào?”

Jaejoong hơi bối rối đáp.

-“ Như cậu nói, thánh thiện!”

-“ Cậu thích em ấy không?”

-“ Gì?”

Jaejoong lên giọng:

-“ Cậu đừng có mà gài tớ nhé. Đây cũng là việc tự cậu đề xuất thôi!”

-“ Ai ở bên em ấy. Cũng sẽ thích em ấy. Tớ hiểu!”

Minwoo hạ giọng quay đi, bước ra ngoài.

-“ Đói không? Tớ dọn cơm cho cậu!”

Jaejoong bước theo ra.

-“ Đói! Nhưng tớ tắm đã!”

Minwoo quay lại nhìn.

-“ Tớ làm món cậu thích đấy!”

Rồi bước nhanh ra khỏi phòng ngủ. Jaejoong gọi với theo.

-“ Minwoo!”

Ra đến cửa Minwoo quay lại:

-“ Chuyện gì?”

Jaejoong bước đến.

-“ Có chuyện này tớ nói, cậu không được đánh tớ đâu đó nhe!”

Minwoo gật đầu.

-“ Cũng không được bỏ tớ đói đâu đấy!”

Minwoo lại gật đầu. Jaejoong thở nhẹ ra.

-“ Lúc đưa Suzy lên tận cửa, em ấy chào tạm biệt tớ bằng một nụ hôn ở đây!”

Jaejoong đưa tay chỉ vào cạnh hàm mình… Minwoo bước đến anh đưa tay chạm vào cằm Jaejoong đẩy khuôn mặt Jaejoong nghiêng qua, đưa mắt nhìn…

-“ Thì sao?”

Jaejoong đẩy tay Minwoo ra khỏi mặt mình, anh lùi bước.

-“ Sao là sao. Tự ý em ấy. Tớ không có chạm gì à nha!”

Minwoo quay đi.

-“ Cậu đi tắm đi!”

Jaejoong:

-“ Ừ…”

Rồi nhìn Minwoo đi nhanh ra ngoài, anh bước vào phòng tắm… Không thể nghĩ ra Minwoo nghĩ gì…

--

Tắm xong anh đi ăn. Rồi lên giường ngay tức khắc. Tự dưng anh muốn tâm sự với Minwoo. Thấy Minwoo nằm quay lưng về anh. Hắn giận à? Hắn không trách anh vì do hắn bày đầu. Nên hắn đang tự trách mình sao. Anh bật cười nhẹ nằm xuống vòng tay qua người Minwoo lên giọng.

-“ Vợ yêu của anh ghen à!”

Minwoo quay lại, nhìn Jaejoong rồi anh hạ giọng:

-“ Cậu phải trả lời thật cho tớ biết!”

Jaejoong gật đầu:

-“ Ừ!”

-“ Cậu có cảm giác gì với em ấy không?”

Jaejoong khẽ nhíu mày phòng thủ, nghe tiếng Minwoo thở nhẹ ra.

-“ Tớ nói thật với cậu chuyện này. Tớ không sống bao lâu nữa. Tớ không yên lòng để em ấy ở lại một mình. Và tớ đang đi tìm chồng cho em ấy!”

-“ Hả?”

Jaejoong bật dậy. Nhưng anh đã bị Minwoo lao đến kéo lại giường. Minwoo đẩy anh nằm ngữa ra rồi chồm lên người anh giữ anh lại.

-“ Cậu mạnh mẽ như vậy không có lý nào dễ dàng shock. Tớ lập lại lần nữa cậu nghe cho rõ đây. Kim Jaejoong. Tớ có khối u trong đầu. Không biết ra đi lúc nào. Nên tớ đã lên kế hoạch này!”

Jaejoong ngập ngừng.

-“ Và tớ là người cậu chọn?”

-“ Phải!”

Jaejoong đẩy mạnh Minwoo ra.

-“ Cậu xem tớ là gì? Con của bố à. Cậu có phải là bố tớ đâu. Ai cho cậu dám sắp xếp cho tớ?”

Minwoo vội nắm tay Jaejoong kéo lại. Lại kéo hắn ngồi xuống giường.

-“ Khi bị tai nạn, cậu cũng nói với tớ muốn thành con người khác, và chúng ta cũng đồng ý giao kèo!”

Jaejoong bật lên, anh giơ cao tay giáng xuống thật mạnh. Minwoo té ụp mặt xuống giường.

-“ Ra khỏi nhà tớ ngay. Cậu đáng ghét!”

Minwoo đứng dậy. Anh quay đầu bước đi… Jaejoong lao lên giường trùm chăn kín mít… Minwoo lao mình ra cửa balcon. Anh lướt đi trong màn đem đen đặc…

Như vậy mà hắn đã không chịu nỗi. Nếu hắn biết mình là con ma thì sẽ ra sao. Khó khăn lắm anh mới nghĩ ra bịa chuyện như vầy… Thôi để hắn có thời gian suy nghĩ vậy…


Bacham72 Tại 23-9-2019 19:32:41


CHAPTER 22


Không cần đếm ngày tháng trôi qua bao lâu. Jaejoong lao đầu vào công việc làm như điên. Cho cái cục ấm ức ngày càng một lớn, chặn ngay cổ anh.

Anh thấy ngột ngạt, khó thở, bức bách. Nhưng không biết làm sao hơn. Minwoo như biến mất trên đời. Và anh cũng ước như hắn biến mất. Hắn đã làm ra chuyện này, thì chí ít hắn phải năn nỉ anh chứ.

Đằng này…

-“ Bực bội quá!”

Jaejoong hét lên. Anh đẩy cái ghế rời khỏi bàn làm việc. Anh xoay cái ghế nhìn ra khung cửa sổ… Tối rồi… Anh vẫn ở công ty. Anh không về nhà… Về nhà có hắn hầu anh đâu mà về…

Cảm giác ra về có hắn đợi sẵn là thói quen từ lâu rồi. Jaejoong đẩy cái ghế đứng lên. Anh phải đi bác sĩ… Xem tâm sinh lý anh có thay đổi không? Sao thiếu hắn anh như không sống nổi thế này.

Chẳng lẽ anh yêu hắn… Jaejoong khẽ rùng mình.

-“ Như thế thì chết cả đám!”

Jaejoong buộc miệng, đi thẳng ra ngoài… Công ty vắng lặng, chỉ còn mình anh. Sao mà thấy cô đơn thế không biết.

Xuống dưới… Ra đường, anh thấy cả con đường vắng lặng. Anh đi bộ… Gió đêm thổi man mát… Anh ngước nhìn trời. Ngẫm nghĩ về cuộc sống của mình. Thật tẻ nhạt.

Chỉ khi hắn xuất hiện. Anh mới cảm nhận được một ngày trôi qua thế nào… Tìm hắn thì anh không cho phép bản thân mình làm. Mặc kệ hắn, mặc kệ anh… Nhưng mặc kệ anh thì được. Còn hắn…

Hắn bị bệnh… Nặng hơn anh… Hắn không nói dối, vì có lần hắn đùa với anh hắn đã choáng. Hắn còn làm việc không công ở bệnh viện. Như thế thì không sai rồi.

Chưa hết hắn không bao giờ để bạn gái hắn phải lo lắng muộn phiền điều gì. Hắn không có chổ ở thì hắn cũng không đến tá túc nhà Suzy. Vậy hắn đi bụi ở phương nào?

Ai chứ hắn dám lắm. Con người ta biết trước cái chết của mình, thì đâu còn sợ điều gì nữa. Hắn và Suzy đều là cô nhi. Không ai thân thuộc… Vậy… Vậy… Jaejoong bối rối, anh bước nhanh về nhà… Biết tìm hắn ở đâu bây giờ…

Hỏi Suzy ư? Anh lại thấy không thể. Dù anh đã từng mượn Suzy đưa về ra mắt mẹ, nhưng không có Minwoo ở bên, tự dưng anh lại ngại tiếp xúc với Suzy… Sao cũng không được… Cảm thấy chán nản…

--

Minwoo ngồi bên lề đường. Anh bất động như thế này đã bao lâu thì anh không cần biết. Từ lúc Jaejoong đuổi anh ra khỏi nhà. Là anh đến đây. Nơi anh ra đi vì tai nạn giao thông. Như ngày mà chưa có ai trông thấy anh.

Đây là nhà của anh sao? Không… Nhà của anh chính là nhà Jaejoong. Anh thèm được về đó. Dù hắn bắt anh nằm góc xó như cún con cũng được. Hắn không biết tự giữ sức khỏe của hắn. Có hai thứ hắn sài hao nhất trong đời hắn. Đó là sức khỏe và thời gian để điệu đàng.

Anh muốn hóa đá. Không như ngày trước muốn được tan biến đi. Giờ có thêm một người anh thấy cần phải lo lắng. Đó là hắn… Chẳng hiểu sao anh cảm thấy hắn và anh sinh ra như một thể… không nên tách rời.

Hắn có cảm giác đó không? Có nhớ anh như anh đang nhớ hắn không? Anh muốn biết. Nhưng bước theo sau hắn thì anh lại không cho phép mình làm. Hắn ghét nhất ai lừa gạt hắn. Và anh đã mắc phải lỗi đó rồi.

Hắn ghét nhất ai sắp đặt cuộc đời hắn, và anh cũng phạm phải lỗi đó rồi. Chắc hắn không tha thứ. Hắn không là kẻ nhỏ mọn. Nhưng những gì quá mức cho phép, thì hắn bỏ luôn.

Hắn dứt khoát trong mọi thứ, mọi việc. Bởi thế hắn mới thành công trên thương trường. Và có gì đó trong sự trưởng thành của hắn. Để hắn mạnh mẽ làm mọi thứ dù có làm mình tổn thương.

Mà anh có là gì của hắn đâu mà anh đủ sức làm tổn thương hắn nhỉ… Minwoo nhích khóe môi… Vợ yêu của hắn như hắn từng gọi sao… Anh không chấp mọi thứ. Việc anh và hắn sống chung một nhà, nằm một giường, gọi nhau vợ yêu chồng yêu.

Vì bản thân anh là con ma, thì cần gì chấp nhất những việc đó. Hơn nữa chỉ có hắn thấy anh, cảm nhận với anh, thì anh sợ gì mà phải lo lắng người khác thấy, người khác nghe. Minwoo thở ra, rồi bật cười chua chát… Một con ma như anh mà cũng muộn phiền… Cảm thấy chán nản…

Suzy cứ loanh quanh trong bệnh viện, khi không thấy Jaejoong đến làm việc nữa… Cuộc sống của cô là đây. Cô bắt mình kìm chế mọi thứ ham muốn mà cô cho đó là sai lầm.

Khoảng thời gian không có Jaejoong, cô tự kiểm điểm bản thân mình, rồi suy xét mọi thứ về cuộc sống. Suy sao thì cô vẫn không nghĩ ra mọi người quanh cô nghĩ gì.

Thế thì cứ như ngày trước, khi Minwoo ra đi… Ngay từ lúc đó, cô bắt bản thân mình cố chấp yêu Minwoo. Thì bây giờ thay đổi chỉ làm mọi người quanh cô tổn thương mà thôi.

Nhưng những cảm xúc buồn vui, nhớ thương lẫn lộn cứ vây quanh lấy cô, khiến cô rất mâu thuẫn. Cô chỉ muốn một lần giải quyết, để cô lại bình tâm một mình bước trên quãng đường còn lại trong cuộc sống của mình.

Đêm lại trôi qua… Như đêm ngày ấy… Thật yên tĩnh nhưng không yên bình.

--

Edwin thật không biết sếp mình nghĩ gì nữa, và chẳng hiểu sao sự thay đổi đột ngột của sếp… Lao đầu làm như điên. Sau ngày đưa bồ về ra mắt. Sếp chỉ biết làm… làm và làm… Như cái ngày mới lập công ty vậy.

Giờ công ty đã đi vào quỹ đạo. Tiền sếp ăn mấy đời không hết, còn ham việc là như thế nào? Chẳng lẽ sếp dự tính làm đám cưới thế kỷ nên cần nhiều tiền hơn nữa?

Dạo này sếp xanh xao quá. Dù có chải chuốc chỉn chu như thế nào, thì thần thái chẳng phải quan trọng nhất sao. Sếp không còn bước chân tự tin. Không còn nói cười hay la mắng anh. Sếp trở nên kiệm lời một cách thật đáng sợ.

Hay là… Thật cuộc ra mắt đó anh không tin thật cho lắm. Vì một cô gái thuần khiết như Suzy không phải là sở thích của sếp. Mà nói đến sở thích là anh lại rùng mình.

Nhớ… ngày ấy… Hay là… Anh đã đẩy sếp vào đường cùng. Sếp tôn trọng nhất là mẹ. Vì mẹ nên sếp dẫn một người con gái về nhà cho xong. Rồi hai thằng đàn ông cãi lộn với nhau vì có kẻ thứ ba chen vào…

Không đúng… Sau khi anh nghi ngờ sếp thích đàn ông, thì anh đã tìm hiểu rất kỹ… Hai người đàn ông thích nhau thì chỉ có ham muốn với nhau, chứ tính cách vẫn không thay đổi. Vẫn là người đàn ông. Nên sẽ không có chuyện cãi vả nhỏ mọn vì một điều đơn giản được.

Edwin đưa mắt nhìn kính chiếu hậu. Sếp ngồi ở ghế sau, đang ngủ thiếp đi vì mệt, trên quãng đường đến bệnh viện. Sếp bảo đưa sếp đi khám bệnh. Mà sếp khám bệnh gì nhỉ. Lao tâm lao lực như vậy không bệnh mới lạ…

Edwin cho xe đậu vào bãi rồi gọi nhỏ:

-“ Dạ đến bệnh viện rồi sếp!”

Jaejoong khẽ giật mình. Anh lại ngủ trên xe ư? Sao dạo này thần kinh anh yếu thế. Lúc nào mệt là cứ thiếp đi. Anh mở cửa xe bước ra, rồi nói:

-“ Cậu về công ty trước đi! Lát tự tôi đón xe về!”

Jaejoong quay bước đi nhưng quay lại hỏi:

-“ Sao đến đây?”

Edwin ngạc nhiên, anh chồm người qua ghế phụ nhìn rồi nói:

-“ Bệnh viện St. Mary!”

Jaejoong nhíu mày chưa kịp nói thì nghe thư ký của mình tiếp:

-“ Lúc sếp nằm ở Kangbuk vì tai nạn xe. Sếp nói với em từ đây trở đi không được đến bệnh viện đó nữa?”

Jaejoong suy nghĩ… Mình có nói với nó như thế sao… Đến đây thì lấy lý do gì gặp Minwoo khi hắn làm ở Kangbuk nhỉ.

-“ Em về công ty trước nhe sếp!”

Nghe thư ký nói Jaejoong đành gật đầu xua tay.

-“ Ừ, về đi!”

Jaejoong bước vào trong. Thôi tiện thể đi khám cái giới tính luôn.

--

Jaejoong đón xe về công ty với tâm trạng có chút phấn khởi. Không não lòng như mọi hôm. Sau khi kê khai bệnh, ông bác sĩ chuyên giới tính chuyển anh qua bác sĩ thần kinh. Rồi sau hai giờ đồng hồ nói chuyện. Bác sĩ phán:

“ Người bên cạnh ta thương yêu nhất, tin tưởng nhất, cần thiết nhất là tri kỷ. Đó là mối quan hệ bền vững nhất. Vợ chồng có thể sẽ chia tay. Cha mẹ có thể rời bỏ!”

Tri kỷ… Phải… Hắn và anh rất hiểu nhau… Nhưng nói đến thông cảm thì chưa cho nhau nhiều. Ngẫm nghĩ lại không thể trách hắn được. Hắn vì Suzy mà có thể quên đi bản thân mình.

Người trước khi chết thường làm những chuyện không tưởng. Nhưng điều gì khiến anh nổi giận với hắn?

“ Vì cậu xem hắn quan trọng hơn cả cậu!”

Anh đã xem Minwoo quan trọng hơn anh… Quan trọng ư? Anh đuổi hắn ra khỏi nhà. Rồi những đêm lạnh hắn sẽ ở đâu? Cho việc không một ai thân thích. Lại càng không muốn người mình yêu phải lo lắng điều gì.

Hắn ngốc… Sợ người mình yêu đau lòng nên tự làm mình tổn thương… Chắc hẳn hắn rất nhiều tâm sự. Những ước mơ hắn muốn làm trước khi ra đi… Sao anh có thể nhẫn tâm với hắn như vậy nhỉ… Anh phải đi tìm hắn…

--

Jaejoong bước tới ngã rẻ mà anh bị tai nạn. Sau khi làm thêm, xong việc thì lại đến tối. Anh mới chợt nhớ đến nơi này. Nơi lần đầu anh gặp Minwoo. Vừa bước qua ngã rẻ anh khựng bước…

Trái tim anh rung mạnh… Minwoo ngồi bên lề đường… Nhìn ra nơi ngã ba giao nhau. Thinh lặng như pho tượng… Gió thổi mạnh tốc cái áo mong manh của hắn…

Thổi bay luôn mái tóc chấm ót, để lộ khuôn mặt xanh xao gầy gò… Sao hắn ngồi đây? Hắn đợi anh đến, khi hắn không thể về nhà vì anh chưa cho phép à… Tự dưng anh nghẹn lòng…

Minwoo bất chợt nghe được nhịp tim của ai đó. Anh quay qua, nơi ngã rẻ bên kia, bên mà anh không bao giờ bước qua đó… Anh thấy Jaejoong đứng lặng giữa gió… Gió như muốn thổi hình dáng cao gầy đi mất…

Jaejoong nhìn thấy đôi mắt to tròn nhưng lại sâu hun hút… Chỉ để chứa những nỗi buồn phiền… Đôi mắt long lanh dưới ánh đèn vàng vọt… Lấp lánh giữa màu xam xám lạnh lẽo.

Ánh mắt nhìn anh chờ đợi… Hắn còn có thời gian bao lâu để chờ đợi? Chắc hắn rất sợ hãi khi hắn ra đi mà chưa hoàn thành ước mơ của mình. Sợ hãi mỗi khi mặt trời thức giấc mà không có hắn thức dậy nữa… Jaejoong bước đến…

Minwoo đứng dậy… Không có anh ở bên, hắn vẫn tật cũ. Sài hao sức khỏe của mình… Nhìn kìa, hắn gầy đi thấy rõ. Hắn lại ăn bậy bên ngoài rồi. Còn nữa… Sự chỉn chu của hắn đã tan biến cho quãng đường tìm kiếm anh…

Jaejoong hạ giọng:

-“ Tớ đói!”

Minwoo cũng hạ giọng:

-“ Còn tớ rất lạnh!”

Rồi cả hai ôm chầm lấy nhau… Như một thể không thể tách rời… Gió càng lúc càng lớn hơn. Bước chân vội vã bước cùng về một hướng. Có nơi ấm áp gọi là nhà…



Bacham72 Tại 24-9-2019 18:41:48


CHAPTER 23


Jaejoong vòng tay ôm chặt Minwoo vào lòng. Như hôm nào, thân thể hắn đang lạnh… rất lạnh. Đôi mắt hắn nhắm nghiền, với đường viền đỏ quanh bờ mi… trông hắn rất mong manh.

Như khói dễ tan biến. Anh chợt cảm thấy sợ… Vào giây phút này hắn bỏ anh ra đi. Như ngày ấy… ba đã bỏ anh ra đi. Cứ ngỡ cuộc sống hạnh phúc khi được cha mẹ yêu thương.

Nhưng suy nghĩ trẻ con thật quá đơn giản rồi. Để anh cứ mãi hy vọng chờ đợi… Một điều không thể xảy ra… Mà nó xảy ra quá bất ngờ… Để đến tận bây giờ anh dường như chưa thể ứng phó…

Cảm giác sắp chia xa này Minwoo đã từng nếm trãi. Khi anh chờ Jaejoong đến, anh đã quyết định chọn cách rời bỏ. Lúc trước đi nhanh quá không thể gửi lại lời chào.

Còn giờ… Chí ít mình bày ra chuyện giả dối, thì cũng một lần chọn giả dối để lấp đi tình chân thật, mà Jaejoong và Suzy dành cho anh. Đây cũng là niềm an ủi, cho những ngày anh được làm hồn ma vất vưởng.

Kết thúc bây giờ là điều tốt đẹp nhất. Nói dối vì người mình yêu, đối với anh giờ cũng là có tội… Tội cho những người tin tưởng. Tội cho những người ở lại hy vọng vào một điều không thể có.

Minwoo thở ra… Dù không biết phải bắt đầu từ đâu. Thì anh cũng phải làm. Anh chợt nghe…

-“ Cậu đừng bỏ tớ mà đi như thế này nhé…”

Cái giọng nghẹn ngào của Jaejoong mà anh chưa từng nghe bao giờ… Ngoài sự yếu đuối trong từng thanh âm còn có cả nỗi đau.

-“… Ba tớ bỏ tớ đi, trước khi ông ấy đi. Ông ấy cũng ôm tớ thật chặt vào lòng như thế này. Tớ cứ nghĩ ba yêu thương tớ nhất trên đời. Nhưng rồi sáng hôm sau, mở mắt ra, tớ chỉ thấy mình còn một mình. Bắt đầu từ sáng hôm đó, tớ chờ ông ấy với bữa ăn sáng, chờ với bữa ăn trưa, chờ với bữa ăn tối, thậm chí tớ chờ với bữa ăn đêm. Nhưng không…

… Không còn một bữa cơm nào đầy đủ có ba, có mẹ… Chờ không được trong nhà tớ ra cửa đứng chờ, rồi ra đến con đường… đầu làng… Mặc kệ ai đi ngang chỉ trỏ, nói ra nói vào dập tắt hy vọng của tớ… Cho đến khi tớ không còn biết gì nữa… Tớ tỉnh dậy trong bệnh viện. Thì là lúc tớ hiểu từ bây giờ tớ không còn ba…

… Tớ trở nên thinh lặng vì mẹ tớ cứ nhốt mình trong phòng, không muốn nói gì với tớ. Người lớn thật lạ. Họ chẳng cần biết suy nghĩ của một đứa trẻ, cần một lời khuyên bảo rằng nó sẽ phải đi tiếp bước nào, cho cuộc sống mới của nó…

… Nó ngã xuống phải tự đứng dậy. Nó đói thì phải tự mình tìm thức ăn. Nó chỉ có hai bàn tay trắng, thì chỉ biết xòe tay ra xin những gì mình đang thiếu thốn. Con người ta còn không đủ, thì lấy gì có để mà cho. Rồi nó biết phải có đánh đổi mới có được thứ mình cần…

… Nhưng dù nó có đánh đổi thế nào, thì nó cũng không thể có ba nó nữa… Cứ thế theo dòng đời nó lớn lên… Bằng những dèm pha của mọi người dành cho nó. Nó lấy đó làm sức mạnh để chứng minh với một người nào đó rất xa xôi rằng… Không có người đó nó rất vất vả để tồn tại trên đời này…”

Minwoo nghe tiếng thở ra thật buồn của Jaejoong.

-“… Mai sau này tớ lớn. Tớ mới biết mẹ là vợ lẽ của ông ấy, còn tớ chỉ là một đứa con rơi. Càng lúc tớ va chạm với đời, tự tớ cảm thấy cần yêu mẹ nhiều hơn nữa. Tớ bỏ ý định đi tìm ông ấy. Tình yêu của tớ dành cho ông ấy, tớ dành hết cho mẹ. Tớ rất thích những món ông ấy làm. Những ngày tháng vui vẻ đó rất ngắn ngủi. Nhưng tớ không bao giờ quên. Nói hận hay ghét đều không phải. Chỉ là tớ cảm thấy có gì đó tiếc nuối. Bởi tớ chưa từng bao giờ khen ông ấy nấu ăn rất ngon…”

Minwoo ho sặc bởi Jaejoong siết mạnh vòng tay hơn. Như muốn ghiền nát anh vậy…

-“ Cậu… nấu ăn rất ngon!”

Minwoo xoay người đẩy Jaejoong ra, anh gượng cười với đôi mắt có nước.

-“ Vậy cậu phải gọi tớ là bố yêu mới đúng!”

-“ Không…”

Giọng Jaejoong lại nghẹn ngào, hắn buông tay ngã vào lồng ngực Minwoo.

-“ Vì cậu chưa từng ôm tớ bao giờ!”

Nghe thế Minwoo vòng tay qua… Anh bắt đầu câu chuyện của mình:

-“ Tớ xin lỗi cậu! Những ngày qua tớ suy nghĩ rất nhiều. Là tớ ích kỷ. Tớ chia tay với Suzy rồi. Thà để cô ấy buồn vì một lý do hiển nhiên. Còn hơn thấy cô ấy đau thương. Tớ đi Châu Âu. Tớ đã liên lạc với bệnh viện bên Pháp. Họ giúp đỡ tớ cho những ngày còn lại. Hôm nay gặp cậu lần này, không muốn nói ra cũng phải nói… Lần cuối cùng, cậu nói đi, tớ sẽ làm bằng khả năng của tớ, với ước muốn của cậu, để trả những gì mà cậu dành cho tớ vì tình yêu thương!”

Jaejoong bật dậy:

-“ Gì?”

Minwoo cũng ngồi dậy.

-“ Trước sau gì cũng chia xa, dừng ở đây để có kỷ niệm đẹp!”

-“ Đẹp cái đầu cậu. Cậu đối xử với tớ như vậy, với Suzy như vậy đó à. Tớ thì thôi bỏ qua một bên, chưa tính. Nhưng Suzy, cô ấy có lỗi gì chứ?”

-“ Cậu đang vì mình mà nói, hay vì Suzy mà nói!?”

Jaejoong ngã ra giường ôm lấy đầu.

-“ Tớ không biết, cậu mà bỏ đi thì chết cả đám!”

Minwoo bật cười nhẹ.

-“ Tớ chết…”

Nhưng Minwoo không thể nói tiếp khi Jaejoong đưa tay bịt miệng anh.

-“ Cậu có biết tớ phải đấu tranh với bản thân như thế nào để tìm cậu về không! Okie. Tớ với Suzy sẽ đi cùng cậu đến Pháp. Bọn tớ sẽ ở bên cậu cho đến phút cuối cùng!”

Minwoo nghẹn lòng quay đi, anh cố đùa.

-“ Cảm động quá!”

-“ Tớ không đùa đâu!”

Minwoo hạ giọng:

-“ Tớ muốn một mình yên tĩnh!”

Jaejoong kéo Minwoo xoay nhìn mình. Anh gật đầu.

-“ Yên tĩnh nhưng không yên bình! Okie! Tớ sẽ không làm phiền cậu! Tớ sẽ lo cho cậu mọi thứ vật chất, tớ sẽ nấu cho cậu những bữa ăn ngon. Còn Suzy là y tá, sẽ chăm sóc sức khỏe cho cậu!”

-“ Cậu quên mất tớ là bác sĩ à?”

-“ Thì sao?”

Jaejoong cố gắng:

-“ Bác sĩ cũng là người!”

Minwoo lại thở ra…

-“ Tớ không còn là người…”

-“ Tớ không cần biết!”

Jaejoong rời giường, anh đứng trước mặt Minwoo khẳng định:

-“ Một là cậu ở lại đây. Hai là đi cùng. Cả ba!”

Minwoo ngước nhìn Jaejoong.

-“ Trong giờ phút này. Cậu nói thật với tớ đi, rằng cậu có cảm giác với em ấy không?”

-“ Không!”

Minwoo lên giọng:

-“ Cậu nói dối! Vì cậu sợ nói có thì tớ yên tâm ra đi chứ gì!”

Jaejoong quay đi, anh bối rối bước quanh phòng.

-“ Chúng ta hiểu nhau để làm gì nhỉ?”

Jaejoong lại bước đến trước mặt Minwoo.

-“ Thôi được tớ nói. Bên em ấy tớ cảm thấy bình yên. Như bên cậu vậy. Bởi thế tớ thấy thứ mình cần là cả hai cô cậu!”

Minwoo lắc đầu nhẹ.

-“ Hạnh phúc rất giản đơn có nghĩa là chỉ có một!”

Jaejoong gật gù bất mãn.

-“ Cậu cho là mình đang rất mạnh mẽ?”

Minwoo lại lắc đầu:

-“ Tớ cảm thấy rất mệt mỏi, tớ muốn chấm dứt!”

-“ Được thôi!”

Jaejoong quay đi bước nhanh ra khỏi phòng.

-“ Ngày trước còn bé không có ba tớ vẫn có thể sống, còn bây giờ… Cậu thật ích kỷ đó Minwoo!”

Jaejoong hét lên lao ra khỏi nhà…

*Rầm*

Cánh cửa sập mạnh. Minwoo thở ra… Hắn làm gì kích động thế nhỉ? Đâu phải mình là con vợ bỏ chồng theo trai đâu. Anh bước ra balcon…

*Vèo*

Anh vội nhìn xuống đường, thấy chiếc xe đua mới nhất của Jaejoong lao nhanh ra khỏi chung cư. Anh đưa tay ra…

-“ Cậu còn bị treo bằng mà Jaejoong…”

Minwoo thở ra, rồi anh hít một hơi thật sâu. Nói một mình.

-“ Thật biết ép người ta mà!”

Dứt lời anh lao vào không trung, lướt đi theo ánh đèn xe, giờ chỉ còn mờ ảo ngay trước mắt…

--

Jaejoong cho xe lao nhanh vào trong bóng đêm… Với sự kích động mạnh, trái tim anh đập liên hồi, như muốn thoát ra khỏi lồng ngực anh… Được thôi, anh muốn nó nhảy ra luôn kìa. Cho nó dừng lại…

Để không còn biết đập nhịp đập yêu thương. Không còn biết chảy tràn dòng nhiệt huyết. Anh sẵn sàng bỏ ra mọi thứ, cho người anh thật lòng trân trọng. Nhưng người ta lại không…

Chung máu huyết còn có thể bỏ, huống hồ gì người xa lạ kia… Người xa lạ kia sao lại khiến anh phải lưu tâm thế này… Cuộc sống như thoi đưa. Có bao nhiêu lâu để tận hưởng. Phải biết trân quý những thứ bên cạnh chứ…

Hắn không… mạng sống của mình… Không… nhận lấy sự quan tâm của ai đó… Hắn muốn được tự sinh, tự diệt… được thôi… Không mắc mớ đến nhau, anh cắc cớ gì cứ phải níu giữ…

Jaejoong vội bẻ tay lái… Khi nghe ai đó gọi tên anh. Chiếc xe nhanh chóng quay đầu…

Minwoo lao nhanh đến khi thấy chiếc xe quay đầu, dù có kỹ thuật đến đâu thì con đường này quá hẹp để đủ chổ cho vòng quay đột ngột, cùng vận tốc đang có… Như anh biết trước, chiếc xe lao nhanh xuống vực… Minwoo đưa tay ra, anh hét lớn:

-“ Jaejoong!”

Jaejoong dường như nghe tiếng Minwoo gọi anh, chiếc xe đang lao nhanh xuống khiến anh đạp thắng. Nhưng với tốc độ này nó chẳng dừng lại… Anh bẻ lái để khỏi chạm vào cây mọc phía trước và xung quanh…

Bàn tay anh tê dại đi. Nhưng anh vẫn còn đủ tỉnh trí để xử lý… Anh mở to mắt, trong ánh sáng của đèn xe anh đã thấy một vật cản… Đó là 3 cây lớn mọc sát bên nhau.

Chợt anh nghe tiếng gió bên tai, anh xoay qua, cũng là lúc anh thấy Minwoo từ đâu xuất hiện, lao vào xe của anh… Hắn đưa tay lên xoay tay lái. Nhưng không kịp nữa rồi…

*Rầm*

Chiếc xe đứng lại bởi vật cản, khiến nó đột ngột dội lên trước hất văng Minwoo ra… Jaejoong cảm thấy ngực mình như muốn vỡ ra khi anh vẫn còn trong xe bởi bóng khí…

Anh run rẩy nhìn ra trước… Vẫn ánh đèn xe cực sáng. Anh thấy Minwoo đứng dậy, hắn quay đầu lại, nhìn anh với ánh mắt thật sâu… Hắn biết anh đã thấy gì từ hắn… Phải… Anh đã thấy gì từ hắn… Hắn có thể xuyên qua chiếc xe của anh…

Có thể hứng chịu va chạm mạnh mà thân thể không hề bị xây xát gì… Hắn… quay đầu… Lao nhanh vào bóng đêm nhanh như gió…

Jaejoong gục xuống, hình ảnh trước mắt anh đổi màu đỏ… Đầu anh như muốn vỡ tung ra… Anh cảm thấy trái tim đập chậm lại. Mùi xăng bốc lên quyện vào hơi nóng khiến anh khó thở…

Anh cố gắng đưa mình thoát ra khỏi ghế lái… Nhưng anh đã bị kẹt lại cái chân… Anh ngã xuống… Gió bên ngoài ập vào thân anh… Cảm thấy sự vô dụng của mình… trước cái chết gần kề…

Anh cảm nhận mình bay lên cao… cao… Cùng những hình ảnh bên Minwoo hiện ra trước mắt… Anh muốn hét thật lớn cho mọi thứ đang đến với anh…



Bacham72 Tại 25-9-2019 19:17:11


CHAPTER 24


-“ Jaejoong… Jaejoong…”

Minwoo vội lôi Jaejoong ra khỏi chiếc xe. Anh quay lại vì ngửi được mùi xăng… Chân hắn đã vướng bên dưới. Anh nhào vào… Dùng hết sức của mình, kéo mạnh tay lái, rồi đẩy mạnh cái ghế về sau, anh mới lôi được hắn ra…

*Đùng*

Tiếng nổ lớn vang lên, sáng cả một khoảng trời, anh vội đặt hắn nằm xuống khi thấy hắn chảy máu rất nhiều… rất nhiều chổ… Anh vội làm sơ cứu… luôn miệng gọi:

-“ Jaejoong… Jaejoong…”

Nước trong mắt anh tuôn ra… thấm đẫm khuôn mặt hắn… Có gì đó khiến anh hình dung ra không như ngày ấy, chợt anh ngẩng lên khi nghe.

-“ Cảm động quá nhỉ? Tớ không biết là cậu vì tớ mà rơi nước mắt đấy!”

Minwoo bất ngờ khi thấy Jaejoong đứng trước mặt. Hắn khoanh tay với điệu bộ thật bình thản.

-“ Hết cứu được rồi đó bác sĩ!”

Minwoo nhìn xuống rồi nhìn lên… Anh chợt run rẩy mấp máy môi nhưng không thể thốt nên lời. Anh nghe tiếp:

-“ Tớ chẳng biết tớ thiếu đời nợ gì, lần này để tớ đi bình an nhé!”

Dứt lời Jaejoong lao đến đẩy Minwoo ra đất…

-“ Cậu đã làm gì tớ. Trong khoảnh khắc tớ ra đi. Tớ cảm nhận được mọi thứ đã xảy ra. Nhưng tớ muốn chính miệng cậu khẳng định. Ai cho phép cậu thâm nhập vào cuộc sống của tớ! Rồi tự ý sắp xếp mọi việc. Có phải tớ chết từ hôm đó rồi không? Có phải cậu đã nói tớ khép mắt lại sẽ biến thành người khác là như thế này không? Hôm nay cậu mà không nó rõ ra, thì có làm ma tớ cũng không tha cho cậu đâu. No Minwoo…”

Minwoo lặng nhìn Jaejoong… Anh hạ giọng:

-“ Trước tiên… Cậu trở về đó đi!”

Minwoo chỉ tay qua cái xác không hồn của Jaejoong. Jaejoong nhìn qua.

-“ Mặc kệ nó!”

-“ Trong vòng ba mươi giây. Nếu cậu không trở về thì tớ cũng bó tay!”

Minwoo bật dậy đẩy Jaejoong ra, anh nghe:

-“ Cậu thấy tiếc à? Tiếc thì cậu lấy đi. Chẳng phải cậu đã dùng nó sao!”

-“ Đây không phải là lúc để cãi nhau. Okie?”

Minwoo hét lên. Jaejoong cũng không vừa.

-“ Mọi chuyện là kế hoạch của cậu. Tất cả đều là giả dối kể cả bây giờ. Một lần nữa cậu trả lời cho tớ biết. Cậu đã theo dõi tớ trước lúc tớ bị tai nạn ở…”

Jaejoong không nói hết câu khi anh thấy Minwoo gục xuống ôm lấy ngực, hắn như kẻ hấp hối… ngước nhìn anh bằng đôi mắt đầy nước…

-“ Tớ…”

Minwoo chỉ nói được như thế thì có một lực kéo mạnh anh về phía thân xác Jaejoong… Trong tích tắc anh cảm nhận được khoảnh khắc đau đớn sắp lìa đời… Anh đưa cánh tay mình lên, cố gắng quơ quàng trong khoảng không lạnh lẽo…

Jaejoong lao tới khi thấy Minwoo bị hút vào thân xác anh… Vậy là thế nào. Anh nắm chặt lấy cánh tay mình à… Phải… À không… cánh tay mình, khuôn mặt mình đây… Nhưng ánh nhìn đó là của Minwoo…

-“ Minwoo!”

Anh gọi lớn, nghe tiếng Minwoo khều khào…

-“ Tớ xin lỗi. Mọi chuyện là như thế này đây!”

Anh đỡ Minwoo dậy.

-“ Tớ sẽ đưa cậu đến bệnh viện. Như ngày trước cậu từng đưa tớ!”

Jaejoong lục lọi điện thoại trong túi áo mình, anh bấm số… Rồi ôm chặt Minwoo vào lòng… Thì thầm với những giọt nước trong mắt khẽ rơi.

-“ Tớ còn rất nhiều chuyện muốn nói với cậu. Và cậu còn thiếu tớ rất nhiều thứ đấy!”

--

Jaejoong đứng bên cạnh Minwoo, cả hai tựa người vào cửa phòng cấp cứu nhìn các bác sĩ đang làm việc. Rồi Jaejoong quay nhìn Minwoo, anh nhích khóe môi lên.

-“ Tên bác sĩ vô dụng, chỉ biết đứng đây dòm ngó. Có giỏi thì phụ một tay đi!”

Minwoo cũng nhích khóe môi nhướng mày.

-“ Ủa ai đó đòi chết mà, thì cứ để nó chết đi!”

Jaejoong không vừa:

-“ Thì để nó chết xem ai đau lòng nhất!”

Nói xong Jaejoong đưa tay chỉ ra ngoài hành lang. Cả hai đi ra, xuyên qua cánh cửa… Thấy Suzy ngồi úp mặt xuống lòng bàn tay, bờ vai run rẩy…

Minwoo lên giọng:

-“ Tại cậu đó!”

Jaejoong như bình thản.

-“ Sao tại tớ?”

-“ Người nằm trong đó, trước mắt bàn dân thiên hạ là cậu đó, cậu đó Jaejoong!”

-“ Nhưng người mà khiến mọi người ở đây đang tiếc thương là bác sĩ Minwoo. Ngoài việc cậu dùng thân xác tớ đến đây quậy phá, cậu còn làm gì?”

-“ Gì quậy phá, tớ đến đây làm việc đàng hoàng à nha!”

-“ Thảo nào làm không công. Sáng tớ đến công ty làm chết bà, chiều về còn giải quyết mớ công việc ngày mai. Tối cậu dùng nó đi làm việc từ thiện. Thảo nào cậu nấu ăn cho tớ, cho tớ thuốc bổ. Cậu bảo tớ sài hao sức khỏe của mình. Còn cậu thì lấy nó sài không biết tiếc thương!”

-“ Giờ rảnh rỗi quá không còn việc, đi cãi nhau đúng không?”

Jaejoong quay đi, khi không thể làm gì để xóa tan cái cục ấm ức ngay cổ, mà nó có từ lúc anh thấy và hiểu biết hết mọi sự việc, đã xảy ra trong thời gian qua. Anh hét lên:

-“ Bực bội quá! Tớ mà không đi tìm cậu thì tớ cho cậu ăn đấm rồi!”

Minwoo nhìn Jaejoong rồi thản nhiên trả lời:

-“ Ủa cũng biết mình sai rồi sao?”

Jaejoong hiện tại chỉ muốn siết cái cổ ấy, bịt cái mồm ấy cho khỏi bức bách. Nhưng từ khi anh thấy Minwoo trong nhân dáng anh, khép mắt lại, thì anh đã tha thứ. Mà lòng tha, nhưng miệng lại cứ mâu thuẫn muốn tranh cãi cho đã mới thôi.

-“ Ủa cái đầu cậu. Giờ tớ mới nhớ thằng thư ký nó cứ nhìn tớ như tên biến thái. Nó còn luôn miệng khẳng định tớ thích đàn ông. Thì ra… Thì ra tớ làm trò cười cho cả chung cư rồi đấy!”

-“ Khỏe nhỉ? Còn hơi hám để to tiếng đấy! Nó chưa đưa cậu đi chữa bệnh thần kinh mà lo gì!”

-“ Ai nói…”

Jaejoong buộc miệng, nhưng kịp dừng lại khi anh không kể với Minwoo là đã có lần tự đi khám bệnh. Anh đành đổi lại câu:

-“ Chưa từng thấy con ma nào trơ trẽn như cậu!”

-“ Tập quen đi là vừa! Cậu hạnh phúc hơn tớ đấy, trước đó tớ có một mình, còn giờ cậu có tớ ở bên còn muốn gì!”

Cả hai chợt quay ra khi thấy Suzy lao tới… Cánh cửa phòng cấp cứu mở, bác sĩ Oh bước ra. Cả hai nghe Suzy hỏi vội:

-“ Jaejoong. Anh ấy sao rồi? Bác Oh!”

Bác sĩ Oh thở ra lắc đầu.

-“ Bệnh nhân không có ý chí muốn sống. Thầy Kang đang làm hết sức mình. Dù sao thì Jaejoong rất được mọi người nơi đây yêu quý. Ông nói với tôi, lần trước đã để Minwoo ra đi. Lần này ông không để mất Jaejoong nữa. Cô biết ai là người thân của Jaejoong không, liên lạc gấp. May ra có thể thúc ý chí sinh tồn của hắn!”

Suzy gật đầu chạy vội đi. Cô té xuống rồi đứng vội dậy bằng ý chí gì chẳng biết, chỉ biết cô không muốn một lần nữa mất đi một người mà cô yêu quý…
Jaejoong và Minwoo nhìn theo dáng Suzy, lòng chợt se lại… Jaejoong nói nhỏ.

-“ Cậu biết cả hai chúng ta đều không muốn người mình yêu thương đau lòng. Cậu được nhiều người yêu quý hơn tớ. Cậu lấy sài đi!”

Minwoo tròn mắt.

-“ Hả? Cậu bán cái mọi thứ cho tớ sao?”

-“ Cậu thông minh lắm đấy. Tớ nghĩ cậu sẽ làm được!”

Nói xong Jaejoong đẩy mạnh Minwoo vào phòng cấp cứu… Anh đẩy Minwoo đến trước bàn mổ.

-“ Cậu đã quyết định sắp xếp đời tớ một lần, giờ đến lượt tớ. Đây là sự công bằng ở Trần Gian!”

Dứt lời Jaejoong đẩy mạnh Minwoo tới trước… Anh mỉm cười nhìn Minwoo.

-“ Tớ sẽ theo cậu sát nút đấy. Minwoo!”

Nói xong Jaejoong bước lùi lại… Mỉm cười một mình với chút chua chát…

--

Minwoo ngồi uể oải trên giường bệnh, khi anh đau khắp toàn thân. Bên cạnh anh là mẹ Jaejoong đang gọt táo cho anh. Anh mỉm cười hạ giọng nói nhỏ:

-“ Cảm ơn mẹ!”

Trong tiếng cười của Jaejoong bên cạnh. Anh khẽ liếc nhìn Jaejoong trong tiếng nói của bà.

-“ Sao khách sáo vậy? Không giống tính con!”

Minwoo bật cười nhẹ nói liền.

-“ Vậy lúc trước nó không ngoan à mẹ!”

Bà bật cười nhẹ.

-“ Ngoan… Con ngoan lắm!”

Nghe thế anh thấy Jaejoong ngước mặt hãnh diện, rồi anh nghe tiếp:

-“ Con ngoan hết thảy, chỉ có tội không chịu tìm con dâu cho mẹ thôi!”

Vừa lúc đó thì có tiếng mở cửa, cả 3 nhìn ra, thấy Suzy bước vào.

-“ Chào bác! Chào anh Jaejoong!”

Minwoo nhíu mày trong tiếng cười đắc chí của Jaejoong. Nghe Suzy tiếp:

-“ Anh thấy hôm nay trong người thế nào?”

-“ Cũng tốt, hơi nhức đầu chút!”

Suzy e dè đưa tay đặt lên trán Jaejoong… Con người này khiến cô biết hỉ nộ ái ố rồi…

-“ Cảm giác thế nào?”

Minwoo buộc miệng hỏi Jaejoong, nhưng lại nhận được sự trả lời của Suzy.

-“ Không nóng, mát!”

Minwoo bật cười nhẹ nắm lấy tay Suzy.

-“ Anh cũng muốn mát lắm rồi đây!”

Suzy rút nhanh tay ra đưa mắt nhìn qua mẹ Jaejoong. Minwoo cười nhẹ.

-“ Mẹ vừa nhắc anh, mẹ buồn không có thuốc chữa!”

Suzy tròn mắt.

-“ Bác không khỏe chổ nào, tiện đây khám tổng quát đi ạ!”

Minwoo cười nói:

-“ Có em chữa được thôi à!”

Nghe thế Suzy mỉm cười lao ra khỏi phòng. Bà bật cười hạ giọng:

-“ Mẹ đi ăn cơm đây. Lát mẹ quay lại!”

Minwoo.

-“ Dạ!”

Cánh cửa khép lại. Jaejoong nhìn theo rồi gườm mắt nhìn Minwoo.

-“ Cậu đừng có làm hư hình tượng của tớ!”

Minwoo lên giọng:

-“ Cậu đáng ghét Jaejoong! Tớ sẽ dành thời gian còn lại trong đời tớ dể nghiên cứu làm sao tớ thoát ra!”

Jaejoong bật cười.

-“ Đợi cậu chết đi!”

Rồi Jaejoong hạ giọng.

-“ Chăm sóc mẹ cho tớ!”

Minwoo gật đầu.

-“ Vâng thưa sếp!”

Jaejoong tiếp:

-“ Có cậu là bác sĩ, tớ rất yên tâm!”

-“ Tớ biết làm sao rồi!”

Cả hai chợt im lặng, khi lại nghe tiếng cửa mở, bước vào là bác sĩ Kang. Ông bước đến bên giường bệnh. Minwoo nhìn ông, nghe ông nói.

-“ Con khỏe rồi chứ Jaejoong?”

Minwoo gật đầu:

-“ Cảm ơn thầy! Con khỏe hơn rồi!”

-“ Có chuyện này thầy muốn nói với con, con đủ sức để nghe không?”

-“ Dạ con nghe!”

-“ Thầy nhờ con một việc!”

-“ Vâng thầy cứ nói!”

-“ Con có thể thay Minwoo chăm sóc cho Suzy không?”

Minwoo tròn mắt liếc nhìn Jaejoong bên cạnh.

-“ Thầy biết điều này sẽ làm cho con khó xử, khi phải cứ đối diện với một người nhìn mình ra người khác…”

Minwoo nghe tiếng cười của Jaejoong giữa lời nói của thầy Kang.

-“ Nhưng Jaejoong à! Con hãy thương một người đi xa không thể trở về mà làm trọn tâm nguyện của người đó, và cả người đang sống là thầy đây. Thầy rất yêu quý con, Jaejoong. Ở con thầy cảm nhận được sự tin tưởng như lúc trước Minwoo đã cho thầy. Nên thầy mới mạnh dạn đưa ra đề nghị này mong con chấp nhận!”

Minwoo gật đầu xuống:

-“ Vâng, con cũng yêu Suzy nhiều lắm!”

Bác sĩ Kang vội nắm lấy tay Jaejoong.

-“ Thầy cảm ơn con. Con vẫn đến đây phục vụ nhân loại như ước mơ chứ?”

Minwoo liếc nhìn Jaejoong rồi hạ giọng:

-“ Nếu con được cho phép!”

-“ Bệnh viện luôn mở rộng cửa đón con. Như trước không phụ thuộc vào quy tắc gì, giờ giấc gì, con cứ đến bất cứ lúc nào con sắp xếp được!”

Minwoo gật đầu:

-“ Vâng!”

-“ Thôi con nghỉ ngơi đi! Chào con. Giờ xong việc rồi, thầy ăn cơm sẽ thấy ngon hơn!”

Nói xong bác sĩ Kang đi ra, cánh cửa phòng lại khép lại…

Jaejoong nhào tới ôm chặt lấy cổ Minwoo.

-“ Thì ra vợ yêu của anh được nhiều người chăm sóc quá đi mất!”

Minwoo đẩy Jaejoong ra.

-“ Cậu đáng ghét lắm đấy, Jaejoong!”

Minwoo hét lên bởi cánh tay đó vòng qua cổ anh siết chặt… Cả hai lại đùa giỡn quá mức cho phép…

Bên ngoài cửa… Mẹ Jaejoong và Suzy đứng nhìn nhau thì thầm.

-“ Bác không yên tâm. Lần trước tai nạn, chấn thương đầu. Edwin nói nó hay tự nói chuyện một mình. Giờ cũng thế. Bác phải dọn tới sống với nó. Nhưng vẫn không yên tâm. Nhà nó có một phòng. Nên bác nói thư ký thuê cho bác căn kế bên. Vậy cháu dọn qua với bác đi. Dù gì đêm hôm có hai người vẫn hơn một người!”

Suzy gật đầu nhẹ.

-“ Vâng!”



Bacham72 Tại 26-9-2019 17:25:22


CHAPTER 25


Jaejoong đứng chận ngay cửa phòng thay nhìn Minwoo, anh đưa tay chỉ chỉ…

-“ Cậu đó cậu đó… Hôm nay không chỉn chu như ý tớ thì đừng mong ra khỏi nhà!”

Minwoo tròn mắt nhìn mình trong gương.

-“ Tớ cũng chẳng muốn ra khỏi nhà đây!”

-“ Sao được! Cậu phải lo cho mẹ, cho Suzy. Còn cho cái đám nhân viên vì sợ bị thất nghiệp mà kéo tới bệnh viện năn nỉ ỉ ôi kìa!”

Minwoo đứng thẳng lại nhìn Jaejoong đến nghẹn ngào.

-“ Bác sĩ kết luận anh thông minh vượt bậc nhé! Cậu bán cái hết cho tớ. Trời ơi! Tớ đâu có ba đầu sáu tay, sao tớ có thể làm hai việc một lúc chứ! Lúc trước việc tối là do tớ làm, việc sáng là cậu làm. Giờ tớ phải làm luôn việc buổi sáng của cậu là sao. Tớ chỉ biết chữa bệnh thôi, tớ không biết kinh doanh!”

Minwoo gào thét trong tiếng cười đắc chí của Jaejoong. Jaejoong quay đi bước ra khỏi phòng thay.

-“ Không biết thì học. Cậu thông minh như vậy, lại có thầy thông minh hơn là tớ đây thì cậu học mấy hồi!”

Minwoo đuổi theo bước chân Jaejoong.

-“ Tớ không biết đâu. Cậu hành tớ vừa thôi. Phải là tớ sai, nhưng có lý nào tớ phải chịu…”

Minwoo khựng miệng khi Jaejoong ra hiệu:

-“ Bên đó nghe bây giờ!”

Jaejoong đẩy Minwoo ra cửa…

-“ Rồi… quá đẹp trai, đi làm thôi!”

Vừa nghe câu đấy Minwoo bật cười ngặt nghẽo có phần chua chát.

-“ Cậu đang tự làm mình hư hình tượng đấy, Jaejoong!”

Jaejoong quàng tay qua vai Minwoo, lôi Minwoo đi…

-“ Nhân dáng thì của tớ, còn cảm giác thì của cậu!”

-“ Trời ơi!”

Minwoo hét lên… Jaejoong cười.

-“ Không được kêu tên Đức Chúa Trời vô cớ. Okie!”

Minwoo bực bội bước lên trước… Đi thẳng ra khỏi chung cư. Bên ngoài có thư ký Park đứng đợi anh…

--

Người ta nói khi bình thường đã không được bình thường. Thì một chấn thương là rất rất không bình thường. Còn thêm một lần nữa thì sao nhỉ… Có phải qua đỗi không bình thường không…

Minwoo thả mình vào ghế trước bên cạnh thư ký Park. Anh nhắm mắt lại nói nhỏ:

-“ Đến công ty thì đánh thức tớ!”

Thư ký Park vội đáp:

-“ Dạ vâng sếp!”

Rồi anh lái xe đi. Từ khi sếp tỉnh lại trong bệnh viện. Ai sếp cũng coi là bạn… Gần gũi một cách không bình thường. Nhớ lại lúc đám nhân viên đến thăm bệnh sếp. Cứ tưởng sếp nổi trận lôi đình.

Không ngờ sếp vui vẻ đón tiếp hết… Gì vậy trời? Cái kiểu khác lạ này anh không quen cho lắm. Anh thích ngược đãi thì phải. Không được nghe sếp dùng lời nói châm chọc. Anh như thiếu cái gì đó.

Edwin đang nghĩ miên man thì nghe sếp hét lên:

-“ Mặc kệ tớ!”

Minwoo hét lên khi Jaejoong không để anh yên, hắn lãi nhãi bên tai anh suốt. Nhưng anh chợt nhớ có Edwin ở bên, anh ngồi thẳng lại hạ giọng:

-“ Từ đây đến mai sau này. Tớ có nói gì, làm gì thì cậu cứ coi như không thấy không nghe nhe. Sếp của cậu đấy, Edwin! Tớ không hiểu sao cậu lại có thể theo hầu hắn nữa!”

Edwin tròn mắt, không biết làm gì hơn là đáp gọn:

-“ Dạ sếp!”

Rồi anh nhấn ga cho chiếc xe mau đến công ty. Anh hình dung ra sớm muộn gì thì cũng có ngày anh đến bệnh viện khám bệnh mất thôi…

--

Minwoo ngồi giải quyết công việc của công ty với Jaejoong bên cạnh chỉ dẫn… Với những việc không quen này. Anh cảm thấy hắn giỏi. Và giờ anh mới biết rõ số tài sản hắn nắm trong tay… Hắn giàu kinh khủng…

Anh cũng dần biết hắn cô đơn đến thế nào. Đời hắn chỉ có công việc và công việc… Hắn chán là phải. Ai cũng nhìn vào tài sản của hắn… Vì đó mà yêu thương hắn…

Hỏi sao hắn từ chối những mối quan hệ không tốt này… Nhìn hắn hướng dẫn anh trong từng việc, thấy hắn rất cẩn thận, bỏ tất cả tâm huyết vào. Sao người ta có thể lấy đi thành ý của hắn bằng việc lừa gạt hắn nhỉ…

Anh cũng chợt cảm thấy mình tội lỗi quá… Không biết sao để bù đắp… Bởi tính ra thì anh hạnh phúc hơn hắn nhiều…

-“ Minwoo!”

Minwoo giật mình khi nghe Jaejoong gọi:

-“ Cậu thả hồn đi đâu đấy? Cậu không làm xong việc này thì cậu đừng hòng tan ca. Tối nay cũng không cho cậu đến bệnh viện!”

Minwoo nhìn Jaejoong, buộc miệng:

-“ Cậu đúng là sếp đấy. Tớ đang nghĩ tội lỗi của tớ!”

-“ Cậu khối tội đấy Minwoo!”

Minwoo gật đầu nhẹ:

-“ Tớ phải làm sao? Jaejoong!”

Jaejoong thả mình vào bộ ghế tiếp khách trong phòng.

-“ Làm trọn công việc tớ đang làm. Trách nhiệm của tớ hiện tại không chỉ có mẹ và Suzy!”

Minwoo ngã người ra ghế, anh xoay ghế hướng ra cửa sổ, nhìn lên bầu trời trong xanh…

-“ Cậu sẽ bên tớ luôn chứ? Jaejoong!”

Minwoo nhận lấy bàn tay vỗ vỗ lên vai mình.

-“ Ừ! Tớ không hạnh phúc, không có nghĩa là cậu và Suzy không hạnh phúc. Nói cho tớ biết hai cô cậu muốn làm đám cưới như thế nào?”

Minwoo đưa tay bóp trán…

-“ Cậu đồng ý sao?”

Jaejoong thở ra.

-“ Cho cậu hết rồi còn gì mà bảo đồng ý hay không!”

*Reng……*

Tiếng chuông điện thoại để bàn vang lên cùng tiếng thư ký Park.

-“ Sếp! Mẹ sếp và Suzy bên ngoài này muốn gặp sếp!”

Minwoo và Jaejoong tròn mắt nhìn nhau. Minwoo hạ giọng:

-“ Nói họ vào đi!”

Vừa nói anh vừa đứng lên, bước ra bộ ghế tiếp khách… Cánh cửa mở ra, Minwoo thấy Suzy bước vào… một mình. Anh nhìn ra nghe Suzy nói:

-“ Mẹ anh có việc chút, bảo em vào trước!”

Minwoo đưa tay ra.

-“ Em ngồi đi! Uống gì nào? Sao hai người rảnh vậy, kéo nhau đến đây thăm anh. Anh khỏe rồi mà!”

Suzy ngồi xuống lắc đầu nhẹ.

-“ Cảm ơn anh! Em ghé qua chút rồi đi. Bác nói tiện đường đi siêu thị ghé vào đây chơi chút thôi!”

Minwoo tròn mắt nhưng cũng gật đầu, thấy Suzy nhìn quanh, hai bàn tay đan vào nhau, là anh biết Suzy có điều gì muốn nói, anh hạ giọng:

-“ Có việc gì muốn nói với anh à?”

Suzy gật đầu nhẹ.

-“ Em nói với anh việc này. Có gì không đúng anh bỏ qua cho. Bác nói anh không thích ai sắp xếp cho anh bất cứ việc gì!”

Minwoo khẽ ngước nhìn Jaejoong như bảo: *Là cậu đấy* nghe Suzy tiếp:

-“ Sáng nay… Có một ông bác ghé nhà. Ông ấy năn nỉ mẹ anh là muốn được gặp anh!”

-“ Không!”

Minwoo khẽ giật mình khi nghe Jaejoong buộc miệng, trong tiếng tiếp của Suzy.

-“ Mẹ anh nói, bác ấy là ba của anh!”

Minwoo ngã người tựa ra ghế, chờ đợi phản ứng tiếp theo của Jaejoong.

-“ Mẹ nói em vào hỏi anh trước. Nếu được, mẹ đưa ông ấy vào sau. Ông ấy đang ở dưới lầu!”

Jaejoong bước nhanh tới trước mặt Minwoo.

-“ Không!”

Minwoo thở ra thật nhẹ, hạ giọng:

-“ Anh… không muốn gặp!”

-“ Bác ấy nói… Muốn lần cuối được nói lời xin lỗi với anh!”

Jaejoong quay đi… Minwoo đành tiếp:

-“ Không có ý nghĩa gì nữa!”

Suzy đứng lên.

-“ Em nghĩ… mình nhiều chuyện quá rồi. Nỗi đau của anh, em không thể hiểu. Em chỉ nghĩ… Anh có thể đến bệnh viện làm từ thiện, tức anh có thể yêu hết mọi người, dù người đó tốt hay xấu. Nhưng tốt hay xấu đều không do chúng ta có quyền phán quyết. Phải không Jaejoong!?”

Thấy Suzy quay đi, Minwoo đưa tay chỉ Jaejoong ra hiệu. Suzy bước ra cửa, vừa đi cô vừa nói:

-“ Anh là bác sĩ, anh hiểu tâm nguyện của người sắp ra đi là như thế nào!”

Jaejoong nghiến răng bước tới bên Minwoo.

-“ Tại cậu đấy!”

Minwoo nhún vai đáp nhỏ.

-“ Nhỏ mọn!”

Rồi quay nhìn Suzy, nói với theo.

-“ Em ghét anh cũng được, nhưng anh xin lỗi!”

Suzy quay lại, cô nhìn Jaejoong, lắc đầu nhẹ.

-“ Đó là quyền của anh! Chào anh!”

Cánh cửa khép lại. Minwoo ngã người ra ghế.

-“ Cậu không thấy mình ích kỷ quá sao Jaejoong!?”

Minwoo đứng lên bước ra khỏi phòng, trong tiếng của Jaejoong.

-“ Cậu đi đâu đó?”

-“ Tớ mắc đi toilet được không!”

--

Minwoo nhìn Jaejoong trong gương ở bồn rửa tay.

-“ Cậu bảo không hận không ghét. Sao cậu không cho ông ấy gặp cậu!”

Jaejoong thở nhẹ ra.

-“ Để làm gì. Tớ không nhân từ để làm việc bác ái như cậu!”

Minwoo gật đầu:

-“ Okie! Tôn trọng sếp hơn hết thảy trong mọi việc!”

-“ Sếp…”

Tiếng thư ký Park gọi, Minwoo bước nhanh ra… thấy Edwin chạy tới…

-“ Ba… của sếp… mẹ sếp gọi… dưới nhà…”

Minwoo nhún vai bước theo Edwin.

-“ Cậu nói không ra câu, không hiểu cậu nói gì?”

Edwin nhấn thang máy:

-“ Suzy và mẹ sếp dưới nhà. Sau khi Suzy chuyển lời sếp thì ba sếp ngã ra xỉu!”

Minwoo bước vào thang máy với Edwin.

-“ Vậy gọi cấp cứu chứ sao gọi tôi!”

Minwoo nhìn quanh, không thấy Jaejoong bên cạnh. Anh mỉm cười… Bảo không liên quan mà hắn phóng xuống nhà còn nhanh hơn anh…

Xuống nhà đúng như ý nghĩ của Minwoo… Anh thấy Jaejoong đang ngồi kế bên mẹ nhìn ông già tóc bạc đang gục ở trên xe lăn… Anh bước đến… trong tiếng gọi của mẹ Jaejoong.

-“ Jaejoong…”

Anh thinh lặng nhìn qua Jaejoong. Thấy Jaejoong nhìn anh với đôi mắt có nước…

Suzy vội nắm lấy tay Jaejoong.

-“ Ông bị bệnh tim, nghe em báo ông không chịu nổi!”

Minwoo bình thản.

-“ Gọi cấp cứu!”

-“ Em gọi rồi nhưng anh…!”

Minwoo khẽ nhướng mày như muốn nói.

*Hắn cho phép anh làm mới được chứ!*

Jaejoong bước đến bên Minwoo.

-“ Cứu ông ấy!”

Minwoo nhún vai, anh nói với Suzy.

-“ Phụ anh…”

Edwin cùng bà Soo mở to mắt nhìn Jaejoong… Cả hai như pho tượng trong sự chuyên nghiệp của một bác sĩ đang sơ cứu cho ông Kim. Cả hai nhìn nhau như không ai tin vào những gì mình đang thấy…

Con trai bà… sếp của mình… học làm bác sĩ từ hồi nào… mà sao hai người thân nhất với hắn lại không thể biết…

Tiếng còi hụ của xe cứu thương vang lên, nhân viên y tế đem cáng vào. Bà chỉ nghe Jaejoong nói.

-“ Anh đi theo xe cấp cứu. Em cùng mẹ đi sau. Còn cậu Edwin, cậu đưa mẹ và Suzy đi nhé! Cảm ơn cậu!”

Cả ba lật đật theo sau…



Bacham72 Tại 26-9-2019 17:32:28


LAST CHAPTER


Bà Soo cùng Suzy và Edwin ngồi một chổ nhìn vào phòng cấp cứu. Mãi lâu Suzy mới lên tiếng.

-“ Bác đừng lo, Jaejoong rất giỏi!”

Bà Soo như người mất hồn chẳng đáp lại. Edwin khều Suzy rồi ra hiệu. Cả hai đứng lên bước ra một góc. Edwin hỏi nhỏ:

-“ Sếp tớ sao được vào đó, vậy Suzy?!”

Suzy tròn mắt.

-“ Jaejoong là bác sĩ giỏi”

-“ Hả?”

Đến lượt Edwin tròn mắt ngạc nhiên. Trong tiếng tiếp của Suzy:

-“ Trong đó còn có thầy Kang nên anh không cần phải lo!”

Edwin gật gật đầu rồi bước ra ghế ngồi xuống suy nghĩ miên man… Hay tiện đây là bệnh viện, mình đi khám luôn cho chắc ăn… Chuyện gì đã xảy ra vậy trời…

Rồi cả ba, mỗi người một ý nghĩ… Không ra đâu, vào đâu cho thời gian cứ thế trôi qua…

--

Một bữa tiệc nhỏ nhưng rất ấm cúng được bày ra ở nhà Jaejoong. Minwoo chỉ được ngồi khoanh tay… Ba, mẹ, Suzy cùng xuống bếp. Có cả Edwin hùa vào… Họ không cho anh làm gì. Cảm giác bị họ cách ly bắt đầu từ ngày anh nhận lại ba mình sau cơn đau tim của ông, tưởng chừng ông ra đi vĩnh viễn.

Chẳng biết Jaejoong ra sao. Nhưng Minwoo thì ghét nhất kiểu này, thụ động một chổ… Anh cứ nhìn Jaejoong và ngẫm nghĩ đủ thứ chuyện trên trời dưới đất… Hiện tại, anh và Jaejoong đang phải bàn tính làm sao để nói cho bọn người đó hiểu. Nhưng tính mãi đến bây giờ vẫn chưa ra.

Minwoo cảm thấy chán chường đến muốn làm lại một con ma. Còn Jaejoong thì cứ bước tới bước lui khiến anh nhìn theo đến chóng mặt. Anh ngã nằm ra giường thở dài…

-“ Cậu nghĩ ra chưa?”

Minwoo hỏi Jaejoong. Jaejoong dừng bước nghe tiếp:

-“ Edwin nói cậu rất biết viết tiểu thuyết cơ mà!”

Jaejoong thở ra.

-“ Còn cậu chẳng phải biết bịa chuyện y như thật sao?

Cả hai đồng thanh:

-“ Tốt hơn hết im lặng là vàng!”

Minwoo gật đầu tán thành.

-“ Mặc cho ai hiểu ra sao thì ra!”

Jaejoong lắc đầu.

-“ Mà không được. Cậu là bác sĩ cậu nói đi!”

-“ Cậu làm kinh doanh cậu giao tiếp giỏi sao cậu không nói!”

-“ Có ai thấy tớ đâu mà nói!”

Minwoo ngã nằm ra giường.

-“ Sao lại là tớ? Cái gì cũng do tớ làm là sao?”

Minwoo lại hét lên. Anh im bặt khi Jaejoong ra hiệu. Anh ngồi bật dậy khi thấy Suzy ở cửa phòng, nghe cô hỏi nhỏ:

-“ Em vào được không?”

Minwoo đứng lên gật đầu:

-“ Mời em!”

Suzy bước vào phòng.

-“ Mẹ nói em vào gọi anh chuẩn bị ăn cơm!”

-“ Nấu xong rồi à?”

-“ Dạ gần xong!”

-“ Vậy chúng ta ra đó!”

Minwoo bước ra trước nhưng khựng bước khi nghe Suzy gọi nhỏ:

-“ Jaejoong!”

Anh quay lại, mỉm cười:

-“ Anh nghe!”

Suzy bước tới, cô ngước nhìn Jaejoong rồi hạ giọng:

-“ Em sẽ đi học thêm ở Pháp!”

Minwoo sững người, nghe tiếp:

-“ Em nói với anh một tiếng, để anh biết vậy thôi!”

Minwoo cúi xuống, anh cố gắng:

-“ Em không thích ở gần bên anh nữa à?”

Suzy lắc đầu nhẹ.

-“ Em nghĩ mình cần một thời gian để hiểu rõ bản thân mình hơn!”

Minwoo gật đầu nhẹ, nắm lấy tay Suzy, cô ngẩng nhìn, anh hạ giọng:

-“ Anh không cho em sự tin tưởng. Anh luôn nhớ những gì mình đã đối đãi với em. Nên dù không muốn, thì cũng phải tôn trọng quyết định của em. Có những thứ xảy ra anh không làm chủ được!”

Minwoo buông tay bước lùi lại…

-“ Em có nhiều thời gian hơn anh. Nhưng không sao, anh sẽ đợi em về…”

Suzy cũng lùi bước, cô quay đi khi chạm phải ánh mắt long lanh có cái nhìn thật sâu lắng trên khuôn mặt bắt mắt. Cả hai đi ra… Món ăn dọn xong… Nên mọi người ngồi vào bàn ăn.

Minwoo ăn… nói… cười… với mọi người như chẳng có chuyện gì xảy ra… Chỉ có Jaejoong là biết Minwoo đang nghĩ gì. Nhưng anh cũng không biết phải làm sao. Có lẽ mọi người cũng nên cần một thời gian để suy nghĩ…

--

Minwoo đưa Suzy ra sân bay. Anh dặn dò Suzy đủ chuyện… Nhưng chỉ có một câu kết là: “ Giữ sức khỏe!”

Suzy cũng chẳng biết nói gì hơn. Cô gật đầu nhẹ bước vào phòng cách ly… Cô bước đi từng bước chậm rãi… Vào khoảng thời gian mà cô và Jaejoong xa cách… Anh biến mất sau ngày ra mắt mẹ, không một lời gởi lại.

Cô đã từng đứng ở bệnh viện để trông ngóng anh… Đó là khoảng thời gian cô bình tâm nhất để hỏi rõ con tim cùng lý trí của mình rằng: Cô có yêu Jaejoong không?

Hay cô chỉ vì thứ xúc cảm mà mình thiếu thốn để nhận lấy. Tình yêu đối với cô không vụ lợi, không tính toán ai thiệt hơn… Chỉ bình yên là đủ. Tháng ngày đó, cô không thấy bình yên như cô từng cảm nhận bên Minwoo.

Jaejoong nói đúng: Anh đã không cho cô sự tin tưởng. Thật cô nghi ngờ luôn cả bản thân Jaejoong, vì khoảng cách của cả hai quá xa vời. Một lần nữa cô không thể vượt lên chính mình…

Vào những ngày dọn đến cùng mẹ Jaejoong. Bà kể rất nhiều về anh… Về tuổi thơ thiếu vắng đi tình yêu của cha cùng sự giáo dục. Sự trưởng thành không ai dẫn dắt, khiến cho anh không dễ trao ra tình yêu, từ con tim chân thật nữa…

Anh sợ tổn thương. Còn cô lại sợ mình làm cho anh tổn thương. Rất khó để cô quên hình bóng Minwoo. Trong khi anh lại có cử chỉ, lời nói, ánh mắt nụ cười không khác biệt…

Rồi trong những lúc cô không kìm lại cảm xúc của mình, cô lại gọi tên Minwoo trước mặt anh. Thì cô không thể nào tự tha thứ cho mình… Thôi thì… Dừng lại ở đây. Với khoảng cách đủ để thấy nhau bình yên là tốt nhất…

Suzy an tọa trên máy bay, bên khung cửa cô chỉ nhìn thấy những đám mây bềnh bồng trôi. Cô khép mắt lại… Một giọt nước trong mắt cô rơi xuống… Trái tim cô se thắt…

Vào giây phút này, cô chỉ muốn anh lao đến giữ cô lại, ôm cô vào lòng thật chặt, để cô có thể mạnh dạn đến cùng anh… Tạm biệt anh…

--

Từng tháng ngày trôi qua bình dị… Minwoo đã thông thạo việc kinh doanh. Hiện tại anh bù đầu bù cổ vào mọi thứ mà Jaejoong để lại cho anh giải quyết, hắn có phụ anh đấy chứ.

Nhưng có khi hắn nổi chứng giữa chừng bỏ đi chơi. Một con ma như hắn mà có nhiều chổ đi chơi gớm. Sao lúc trước anh không biết đi đâu nhỉ… Ba hắn ra đi trong bình an và hạnh phúc bên anh.

Lúc đó hắn ôm anh thật chặt trên giường. Không cho anh đi đâu cả cho một đêm hắn thinh lặng không nói. Mẹ hắn trở về làng, bà bình yên khi mọi gút mắc trong lòng hắn đã được gỡ…

Edwin quen bạn gái. Anh thì chẳng cần Edwin hầu mình như hầu Jaejoong. Với anh nên đơn giản hóa mọi vần đề là tốt nhất. Suzy vẫn gửi email cho anh kể về chuyện học tập và báo sức khỏe.

Còn anh chẳng biết viết gì hơn là kể một câu chuyện hoang đường cho Suzy nghe… Nhưng dần dà, anh không còn thấy Suzy hồi âm nữa… Anh lo lắng dò la… Thấy bên đó không có chuyện gì xảy ra, nên yên tâm phần nào. Thầy Kang nghỉ hưu, anh phải tiếp quản thêm một nhiệm vụ…

Giờ thì anh hiểu tại sao người hiện đại thường ít lập gia đình là vậy. Có quá nhiều việc để lo lắng cho cuộc sống hối hả và cầu tiến này. Đôi lúc anh chẳng hiểu tại sao mình cứ phải làm làm và làm nữa… Chỉ biết có làm… làm và làm mà thôi…

--

Đáng lý ra là mọi hôm Jaejoong sẽ đứng ở cửa phòng thay bắt Minwoo chỉn chu trau chuốc. Nhưng vì hôm nay kỷ niệm thành lập công ty nên hắn nói hắn phải đẹp hơn anh.

Thì công ty của hắn, anh chỉ tiếp quản nên anh không thắc mắc gì. Anh chỉ thắc mắc một điều là gần đến giờ rồi mà hắn vẫn có thể thản nhiên đứng đó điệu đàng.

Cho anh đi trước thì hắn không cho. Hắn nói đi đâu cũng phải có đôi có cặp… Anh muốn lao đến bóp cổ hắn cho rồi. Dạo này công việc nhiều nên anh hay nóng nảy.

Còn hắn bảo tâm sinh lý anh không bình thường đi tìm bạn gái mới đi. Anh là bác sĩ hay hắn là bác sĩ nhỉ. Sức khỏe anh ra sao thì anh phải biết chứ. Anh thở dài đi ra khi không đợi được nữa.

-“ Tớ chờ cậu dưới nhà!”

Rồi anh đi thẳng xuống nhà, lấy xe trong tầng hầm, lái ra sân trước đậu xe ngồi chờ hắn… Mãi lâu, anh mới thấy hắn đi xuống. Anh giật cả mình khi thấy dưới ánh sáng của mặt trời… hắn còn chói lóa hơn gấp mấy lần… hắn thật là…

Jaejoong lâu lâu lắm rồi anh mới ăn diện lại, thì Minwoo phải chịu khó chứ. Nhìn hắn vẫn cẩu thả như ngày nào, giờ hắn lại gầy đi trông thấy. Anh hiếp đáp hắn quá rồi sao? Anh nghe…

-“ Cậu đấy! Tưởng mình là vai chính à? Đi trễ!”

Jaejoong bật cười nhẹ lên giọng:

-“ Dĩ nhiên, tớ là chủ công ty hơn nữa tớ có tiền mà!”

-“ Cậu học đâu ra cái cách coi tiền là trên hết đấy!”

-“ Học từ cậu. Từ lúc cậu lấy tiền của tớ đi làm từ thiện. Tớ mới thấy đồng tiền của tớ vạn năng!”

-“ Tớ tạo phúc cho cậu thôi!”

-“ Thì tớ cũng đâu có gào thét gì!”

Minwoo bật cười. Jaejoong tiếp:

-“ Vợ yêu của anh chịu cười rồi à? Dạo này vợ yêu cau có trông thật xấu xí!”

-“ Cậu ngon thì lãnh hết việc đi, thì tớ vui vẻ với cậu!”

-“ Cậu không vui vẻ là vì cậu không có Suzy bên cạnh!”

-“ Tại cậu đấy! Lúc đó đang tiến triển tốt đẹp. Cậu đuổi tớ ra khỏi nhà, tớ chỉ biết ra đường ngồi, không gặp cô ấy một khoảng thời gian, thì cô ấy nghĩ khác đi là phải thôi!”

-“ Thế bây giờ rảnh rỗi, thì lôi chuyện cũ ra cãi nhau à!”

Minwoo quay đi…

-“ Không thèm nói với cậu nữa, giữ hơi cho ấm bụng!”

-“ Có việc này, không biết tớ có nên nói với cậu không?”

Jaejoong hạ giọng. Minwoo gật đầu:

-“ Nói đi!”

-“ Tớ nghe đồn Suzy đã về đây!”

-“ Đứa nào đồn?”

-“ Edwin!”

-“ Sao cậu ta biết?”

-“ Cả hai có liên lạc với nhau!”

Minwoo thở ra. Cùng Jaejoong. Cả hai thinh lặng… Cho đến nơi. Minwoo quay hỏi Jaejoong:

-“ Bài phát biểu đâu?”

Jaejoong chỉ vào miệng mình.

-“ Đây!”

-“ Cậu chơi tớ à!”

-“ Tớ đứng bên cạnh cậu mà!”

Minwoo thở nhẹ ra.

-“ Hình tượng của cậu đấy!”

Jaejoong đáp liền.

-“ Còn cảm giác thì vẫn của cậu!”

Cả hai bước lên bục phát biểu sau tiếng vỗ tay chúc mừng… Jaejoong quay nhìn thành quả của mình được mọi người công nhận, anh thấy lòng nghẹn lại. Với những gì anh đã làm, thì chỉ là một bệ phóng vững chắc. Còn Minwoo mới là người đem đến tiếng vang cho ngày hôm nay.

Suzy đứng trong một góc tối. Cô dõi mắt nhìn lên trên cao kia, dưới ánh đèn cực chói. Cô thấy Jaejoong với từng cử chỉ, ánh mắt và nụ cười của Minwoo… Cảm giác của em không sai phải không anh. Câu chuyện được kể từ chính miệng anh, dù hoang đường đến đâu em vẫn tin là thật…

Cảm ơn con người đó… Đã cho em và anh gặp lại một lần nữa… Giờ đây em cảm thấy chúng ta chỉ nhỏ bé quá. Không xứng với một con người có tấm lòng cao cả bao dung…

Sự trưởng thành và chọn lựa hy sinh của anh ấy khiến cho em phải noi theo để mà sống. Để em biết trong cuộc đời này còn có cái gọi là đẹp nhất trên đời… Cô mỉm cười, cảm thấy sự bình yên… thật bình yên…

Minwoo khẽ giật mình khi nghe tiếng Jaejoong bên tai:

-“ Hướng mười một giờ!”

Anh quay nhìn theo hướng Jaejoong chỉ… Trong bóng tối mờ ảo, anh như thấy Suzy đứng đó đợi anh… Bài phát biểu đã xong, còn chụp ảnh đủ kiểu. Nhưng vì Jaejoong nên Minwoo cũng ráng làm tròn.

Sau khi mọi người an lòng tha cho giám đốc, anh mới được quyền đi tìm Suzy khi anh không thấy cô ở đó nữa… Cũng không thấy Jaejoong bên anh… Hắn lại đi quậy rồi chắc. Mấy ngày qua hắn kể chiến tích của hắn, mà khi anh nghe đến là vừa cười vừa khóc. Thật hắn dù có làm ma thì cũng phải thật khác là vậy…

-“ Minwoo!”

Minwoo quay phắt qua khi có ai đó gọi mình. Trừ Jaejoong ra, anh không còn nghe ai gọi tên anh nữa… Từ xa anh đã thấy Suzy đứng giữa hành lang có gió… Gió thổi man mát, rồi lại rì rào…

Anh nhìn thấy Suzy nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, bằng nụ cười dịu dàng… Trái tim dần đập mạnh, theo từng bước chân anh, đi về phía Suzy…

*Em đứng đó đợi anh nhé! Đừng đi đâu nữa. Để anh mạnh dạn bước về nơi có em chờ. Để một lần nữa anh có thể yêu em…*

Jaejoong lùi bước. Anh mỉm cười quay đầu… Lao ra màn đêm đen vô tận… Tất cả… Với anh… Mọi thứ giờ mới bắt đầu…





01/09/2019
trang: 1 2 [3]
Phiên bản đầy đủ: [Longfic | T] Yêu em thêm lần nữa | Aaenguyen | No Minwoo - Kim Jaejoong - Bae Suzy | Completed