|
CHƯƠNG VI: Nếu có thể khép chặt mắt, tai không còn nghe… Liệu hỏi có biết thế nào là Xuân - Hạ - Thu - Đông
*Chát*
(Cái tát tai như trời giáng)
-“ Nếu mày không phải còn làm việc, tao sẽ dộng nát mũi mày đấy!”
-“ Lỗi không phải của em!”
*Chát*
(Thêm cái tát tai)
-“ Mày còn dám trả treo với tao à? Ở đây không có chuyện ai lỗi phải cả, tất cả là phải làm theo mà thôi!”
-“ Em chỉ muốn nói…”
-“ Câm… Mày muốn nói nhiều lắm chứ gì, về nói với mẹ mày đấy!”
-“ Anh…”
-“ Anh em gì với mày, mày không nhớ mẹ mày đã ngốn hết của tao bao nhiêu tiền à? Mày làm trả nợ là chuyện đương nhiên thôi!”
-“ Em không quên ơn anh!”
-“ Mồm mày chỉ nói thế, tụi bay ai mà không biết, mồm mép thì ơn nghĩa, bụng thì dao găm!”
-“ Em biết luật của anh mà!”
-“ Mày muốn nhắc chừng hay cảnh cáo tao hả thằng kia!”
-“ Em chỉ muốn đính chính thôi!”
-“ Đính con mẹ mày, mày muốn tao làm to chuyện lên đúng không? Cho cả mẹ mày biết!”
-“ Không… em xin lỗi, nhưng anh tha cho em, em không thể tiếp ông ta được!”
-“ Tao biết…”
*Hờ…………*
(Tiếng thở dài não nề)
-“ Quy tắt là chỉ uống rượu nói chuyện không đụng chạm. Nhưng mà hắn có lỡ tay quơ bậy thì mày chịu khó đi!”
-“ Nếu lỡ tay thì em nói gì, đằng này…”
-“ Đằng này sao hả, hắn bóp nát cậu nhỏ của mày à? Chỉ là hắn yêu thương thôi mà!”
-“ Anh… buông tay… em đau…”
-“ Đau hay thích đến không chịu nổi!”
-“ Em đau thật mà!”
-“ Mày làm như mày là con gái mới lớn, ngại ngùng gì nữa hả thằng ranh!”
*Im lặng*
-“ Mày làm công việc này tám tháng rồi mày nghĩ là tám phút sao!”
-“ Em hiểu!”
-“ Hiểu thì cứ ở đó mà làm đi, muốn biểu tình à? Mày nên nhớ đây là Sing đấy mày tưởng đây là Taiwan sao!”
*Im lặng*
-“ Mày mà không ngoan ngoãn nghe lời, tao sẽ nói với mẹ mày!”
-“ Đừng anh!”
-“ Tao biết mày ngoan mà, tao báo cho mày biết, tháng này mày không kiếm đủ số thì tiền quy định, thì tăng thêm lời đấy nhóc con!”
-“ Anh…”
-“ Anh em gì với mày, tiền là tất cả biết chưa đồ ngu! Không có tiền của tao mẹ mày được sống vui như bây giờ sao!”
-“ Em hiểu!”
-“ Liệu hồn đó, lát mà tao nghe khách phàn nàn là mày biết tay tao! Có trách thì chỉ trách mày quá đẹp trai! Hiểu chưa?”
-“ Em hiểu!”
*Cộc… cộc… cộc…*
(Tiếng bước chân rời xa)
-“ Kris, cậu không sao chứ?”
-“ Tớ hơi đau!”
-“ Chổ này à?”
-“ Ừ. Lúc nãy hắn mạnh tay lắm!”
-“ Tớ biết, lúc trước tớ bị qua rồi!”
-“ Tớ phải đi vệ sinh!”
-“ Cậu đi được không, tớ dìu cậu!”
-“ Không đi được cũng phải đi thôi!”
-“ Cẩn thận nhé, tớ ra trước đây, mắc công lát hắn nổi điên!”
-“ Cảm ơn cậu Jay!”
-“ Chúng ta đồng cảnh ngộ mà ơn nghĩa gì!”
-“ Phải…”
--
*Đùng… đùng… đùng…*
(Tiếng nhạc điện tử rất lớn)
-“ Cậu đổi món rồi à? Dillen! Dẫn tớ đến cái chổ ồn ào chết đi được!”
-“ Lần trước cậu bảo chán, nên tớ đưa cậu đến chổ hấp dẫn hơn, chọn bàn bên kia đi!”
-“ Thôi đi về, nhức đầu vì lo bao nhiêu việc, qua đây nghỉ ngơi, thì cậu khiến tớ đau đầu thêm!”
-“ Về thì cậu về mình đi, khó khăn lắm tớ mới có hai vé, cậu nghĩ đây là chổ nào chứ, à mà cậu ở Shanghai cậu đâu biết!”
-“ Cậu học ăn chơi từ lúc nào thế?”
-“ Từ lúc cậu bảo tớ mà chọn nó thì đừng chọn cậu!”
-“ Tớ nói thế hồi nào?”
-“ Tám tháng trước, mà thôi tớ chọn cậu rồi nên không nói đến nó nữa, hơn nữa cậu không thích nhắc đến nó!”
-“ Tớ nói vậy và cậu làm theo sao?”
-“ Ừ, cậu có thói nói chơi, hay nói dỗi đâu!”
-“ Cậu… thật là…”
-“ Vậy sao cậu không chuyển tiền cho tớ, nên tớ nghĩ cậu làm thiệt!”
-“ Tớ có chuyển mà!”
-“ Cậu chỉ chuyển phần sửa sang lại phòng vẽ thôi!”
-“ Vậy tại sao cậu không nói rõ với tớ?”
-“ Nói sao… cậu không muốn nghe thì sao nói!”
-“ Cậu thật là… vậy nó…”
-“ Nó sẽ tự hiểu công việc không xong, với tổng giám đốc Huang đây, không đền hợp đồng là may lắm rồi!”
-“ Bó tay với cậu luôn!”
-“ Tớ làm theo ý cậu thôi mà!”
-“ Vậy tớ nói cậu đi chết thì cậu cũng đi chết sao?”
-“ Phải, hoàng đế ra lệnh, thần phải nghe theo, mà chúng ta vào đây để tranh cãi chuyện đã qua rồi à?”
-“ Ừ… tám tháng rồi gần đủ thời gian để một con người sinh ra!”
*Hahaha*
(Tiếng cười lớn)
-“ Cậu biết nói đùa từ lúc nào vậy, Xiao Ming!”
-“ Thế nó giờ sao rồi?”
-“ Ai biết… à không tớ biết, cậu nhìn kìa Xiao Ming hướng mười một giờ… Khi ông Cam đưa cho tớ hai tấm vé, ông ấy nói đặc biệt lắm ông ấy mới mời, bảo đảm thoải mái, nhưng tớ không nghĩ nó thoải mái kiểu này!”
-“ Kiểu này là gì? Ý cậu muốn nói gì, Dillen!”
-“ Xin lỗi đụng chạm cậu, may quá như ý cậu rồi, mà nó thay đổi nhiều quá, phải nó không nhỉ!”
-“ Như ý? Cậu nghĩ tớ hạ cấp như đám kia sao!”
-“ Hạ cấp? Cậu có biết tiền cũng không mua vé vào đây được không! Ở đây là Sing đấy!”
-“ Thì sao?”
-“ Thì đây là món đẳng cấp đến độ chỉ hoàng cung mới có, hợp với cậu đấy hoàng đế, mà thôi không thích thì về!”
-“ Cậu xem tớ là trẻ con à, dắt mũi tớ!”
-“ Ồn ào và phiền chết đi được!”
-“ Cậu ngon lắm đấy Dillen!”
*Hahaha*
(Tiếng cười sảng khoái)
-“ Tớ biết đúng khẩu vị của cậu mà! À mà sao không có ai phục vụ mình vậy? Chắc mặt cậu khó chịu quá! Để tớ mai mối cho cậu một em xinh đẹp nhất nhé, bên hướng ba giờ cậu đồng…”
-“ Gọi nó!”
-“ Nó…?”
-“ Kris!”
-“ Kris? Không phải là…”
-“ Cậu không gọi tớ gọi!”
-“ Được… cậu nóng tính vậy…”
-“ Ah! Hai anh đẹp trai, lần đầu thấy hai anh đến, em là chủ bar, hai anh cần gì, để em sắp xếp, bảo đảm để đời!”
-“ Ừ, bọn anh đến chơi lần đầu, anh tên Dillen…”
-“ Tôi muốn cậu ta!”
-“ Ah… Anh này thật biết chọn, Kris ư? Em nó rất ngoan và lại còn rất đẹp trai nữa nên nó hết giờ trống cho tối nay rồi! Em giới thiệu đứa khác cho anh nhe, chỉ là thua Kris một chút về khoản diện mạo thôi!”
-“ Nó đứng đó không nãy giờ!”
-“ À, em nó đang đợi khách! Hắn ta đi vệ sinh, em có thể dẫn nó qua đây chào anh, rồi hôm khác em xếp giờ cho anh!”
-“ Ở đây là nhà từ thiện à? Phải xếp hàng mới đến phần mình!”
-“ Anh thật biết nói đùa!”
-“ Cậu không nghĩ là tôi có thể san bằng chổ này à?”
-“ Ối anh thật biết đùa!”
-“ Ôi đời, hoàng đế nổi giận, cậu kêu Kris qua đây đi!”
-“ Dạ, nhưng nơi đâu cũng có quy tắc anh nhé!”
-“ Quy tắc là do mấy người đặt!”
-“ Phải… Phải nhưng ai cũng là khách quý của em, em khó xử lắm!”
-“ Được rồi ông chủ, nó say đấy nên phát ngôn bừa bãi thôi!”
-“ Anh Dillen hiểu cho tụi em là tốt rồi! Để em gọi nó! Kris…”
*lenhkeng*
(Tiếng rèm hạt pha lê chạm vào nhau)
-“ Anh Ken gọi em?”
-“ Để anh giới thiệu hai ông chủ này muốn gặp cậu, anh ấy tên Dillen, còn đây là…”
-“ Là gì thì không cần phải giới thiệu!”
-“ Dạ… Kris à, em trò chuyện với hai ông chủ chút, lát ngài Dam ra anh sẽ nói cho em!”
-“ Dạ!”
-“ Chúc vui vẻ nhé!”
-“ Ừ!”
*lenhkeng*
(Tiếng rèm hạt pha lê lại chạm vào nhau)
-“ Chào hai anh, em có thể ngồi được không?”
-“ Không - Được!”
-“ Vậy em đứng cũng được, hai anh muốn uống gì?”
-“ Mọi người thường uống gì thì tụi anh uống thế!”
-“ Không cần!”
-“ Cậu sao vây? Xiao Ming! Gọi nó qua đây chỉ để vầy thôi à?”
-“ Mắt tớ không còn tinh tường, nên phải nhìn gần mới thấy giống gì thôi!”
-“ Cậu thiệt là! À Kris dạo này cậu vẫn khỏe chứ?”
-“ Vâng, em khỏe!”
-“ Mẹ thế nào rồi?”
-“ Vâng, mẹ khỏe, xuất viện rồi! Nếu chỉ để gọi em qua đây hỏi như vầy thì em xin lỗi, chuyện cá nhân không được đem vào đây nói, là quy tắc của bar!”
-“ Ờ… vậy cậu đi làm việc đi!”
-“ Dạ… chào hai anh!”
-“ Cậu gọi ông chủ giúp tôi nhé, cảm ơn cậu!”
-“ Dạ!”
*lenhkeng*
(Tiếng rèm hạt pha lê chạm vào nhau)
Ánh sáng màu vàng trên cao rọi xuống những hạt pha lê trong suốt của bức rèm thưa, láp lánh lấp lánh trước ánh nhìn từ đôi mắt xám đen, dõi theo phía sau lưng của ai đó. Bờ vai gầy trong mắt ai giờ như gầy guộc hơn.
Phải gánh chịu mọi lo toan của cuộc sống, ai đã đặt để lên đôi vai đấy một cơ hội đau thương. Lãnh đạm có phải là từ chối cảm xúc thật của lòng mình? Hay… chỉ là một sự… Làm biếng? Sợ hãi?
Có quá nhiều thứ không đến phiên mình làm chủ, bởi thế chọn cho mình giải pháp không thấy, không nghe… Nhưng vẫn không thể không nói… Dù chỉ là những lời cay độc làm tổn thương chính bản thân mình…
Trên gương mặt sáng láng đấy, giờ được tô vẽ trông bắt mắt hơn, nụ cười từ đôi môi đỏ chưa từng thấy lần nào, giờ mới thấy cũng đủ để biết thế nào là giả dối, đôi mắt đen long lanh long lanh… À không, chắc hẳn nơi đây toàn là pha lê, mượn cớ che đậy đi những tội lỗi dơ bẩn…
|
|