Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Xem: 12098|Trả lời: 435
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Other] Những Ngày Không Vui

[Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
Tác giả
Virtual Therapy Sesh.


Edit: Chủ thớt khó ở, tính tình chó điên, cắn bừa cắn bạ, đang trên con đường tìm chân lý cuộc sống.

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +300 Thu lại Lý do
Kites + 300 Cảm ơn bạn vẫn còn dành tình cảm.

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Sofa
 Tác giả| Đăng lúc 15-4-2018 12:38:35 | Chỉ xem của tác giả
"Chính vì chúng ta mập mờ nên chúng ta không là gì cả."

Tú nhìn điếu thuốc đang cháy dở được kẹp hờ giữa hai ngón tay thon dài. Thỉnh thoảng cô lại nhìn ra cửa sổ ngập tràn ánh đèn từ các toà nhà cao ốc phía đối diện. Đôi khi Tú nghĩ cô thật sự hồ đồ, nhưng lại có những lúc cô tỉnh táo đến không thể tin được. Một chuỗi các hình ảnh đã xảy ra ở quá khứ hàng đêm lại tìm đến cô. Đúng là người ta đã nhường đường cho cô chạy nhưng rõ ràng đèn đường vẫn là màu đỏ cơ mà? Tú thấy rõ như ban ngày hình dáng bàn tay thô ráp mà thon dài ấy, cảm nhận được hơi ấm và mùi thơm nam tính từ anh, thế nhưng phút chốc lại nghi hoặc rằng tất cả chỉ do bản thân cô tự tưởng tượng lấy. Cô nghĩ rằng do bản thân cô tự luỵ, là do cô quá khờ khạo để người ta dắt mũi đi như thế.

Nhưng, nói đi phải nói lại. Khuya hôm đấy, hai người dưới tác dụng của cồn nhưng vẫn còn làm chủ được bản thân, cùng nhau đi bộ về nhà. Cô vẫn còn nhớ sức nóng từ cơ thể anh áp sát cô từ phía sau. Cái ôm ngắn ngủi trong khoảnh khắc ấy như một ngọn lửa sưởi ấm lòng dạ sắt đá ngàn năm không tan của cô. Mỗi lúc anh khẽ cười với cô, mọi tiếng động xung quanh như lọt vào khoảng không vô định. Chỉ còn mỗi tiếng thình thịch như gấp rút phát ra từ lồng ngực cô. Lúc ấy, cô đã nghĩ: Không xong rồi.

Thời gian trôi qua đi, sự tương tác càng nhiều. Cô biết rằng mình không thể nào thoát khỏi cái hố này nếu như cô không biết kiềm chế bản thân mình. Và rồi điều cô sợ nhất đã đến. Ngày định mệnh đó như rõ mồn một trong kí ức của cô. Nụ cười quyến rũ đó không hướng về phía cô nữa. Ánh nhìn trìu mến giờ đã trao về một người khác. Tràn đầy yêu thương trong từng cử chỉ của anh chính là từng mũi kim đâm vào da, thật sâu để rỉ máu.

Cô vì anh mà làm mọi thứ, nguyện vì anh mà bỏ tất cả. Sau cùng, người bị bỏ lại chính là cô.

Là đau đớn một mình cô biết. Là khói đắng trong từng hơi rít thật sâu.

Vào lồng ngực, chạy thẳng vào tim. Ngập tràn bi thương. Vĩnh viễn chỉ một mình cô biết.

Bình luận

I haven't been back Kites for couple of years, you make me surprise at posting your diary so often :) Hope everything good to you.  Đăng lúc 30-1-2020 09:25 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Ghế gỗ
 Tác giả| Đăng lúc 18-4-2018 09:42:50 | Chỉ xem của tác giả
"Chưa ra trận đã đầu hàng."

Cũng chẳng phải tôi chưa từng thích một người. Nhưng thích thì cũng chỉ là thích thôi. Là lúc nào cũng âm thầm nhìn người ta, lặng lẽ đứng từ xa xem người ta âu yếm thương yêu người khác.

Ừ, là vậy đó. Đơn phương.

Quen rồi.

Có đôi khi tôi mơ màng không nhận thức được đâu là mơ và đâu là thật. Có lẽ vì đêm nào tôi cũng cảm thấy mình đau đớn khi nằm ngủ. Khi tỉnh dậy nỗi đau vẫn hư hư thực thực tồn tại ở đó. Khi thấy người ta nói chuyện với tôi thì tôi lại lầm tưởng người ta thích mình. Khi thấy người ta nói thương tôi trong giấc mơ thì lại hão huyền đó là sự thật.

Chính là hư hư thực thực, một không gian không tài nào thoát ra được.

Đến khi tôi tự mình dứt ra khỏi thảm cảnh có thể thấy trước đó, tôi lại cố hết sức mình để trốn tránh người ta. Đó chẳng phải là hèn nhát sao? Nhưng tôi chỉ muốn bảo vệ bản thân mình trước khi quá muộn thôi. Không phải cuộc chiến nào cũng phải đánh mới thắng.

"Bầu trời năm ấy không xanh mãi
Anh của tôi giờ đã phải lòng ai?"
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Tầng
 Tác giả| Đăng lúc 21-4-2018 06:36:35 | Chỉ xem của tác giả
"Nhu nhược đến thế là cùng. Chẳng phải em đã từng nói sẽ bỏ cuộc sao?"

Thiếu sót lớn nhất của đời tôi chính là sự nhu nhược. Trước đó là không biết kiềm chế.

Con mẹ nó, đúng thiệt là bực mình.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

5#
 Tác giả| Đăng lúc 2-5-2018 09:12:36 | Chỉ xem của tác giả
"Phải thay đổi thôi Thư ơi. Em không thể nào mãi mãi cứ bướng bĩnh mà sống buông thả như vậy được."

Nhưng thay đổi thế nào? Tôi chính là như vậy. Bướng bĩnh bất cần. Anh có trải qua những đau khổ mà tôi phải chịu đựng không? Chính những nỗi đau đó đã làm nên con người tôi hôm nay. Anh không có quyền chất vấn tôi hay một ai khác.

Tôi không mong đợi anh thông cảm hay phải hiểu được những gì tôi phải trải qua. Chỉ mong anh tôn trọng quá khứ của tôi. Và nếu sau này có đi chung trên đường, thì hãy bước nhanh hơn tôi một đoạn.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

6#
 Tác giả| Đăng lúc 6-5-2018 10:26:44 | Chỉ xem của tác giả
"Cám dỗ khó lường, trải qua bi thương mới biết không dứt ra được."

Lạc lối. Phải. Chính là lạc lối. Tôi không rõ mình đang đi đâu. Chỉ biết men theo đường cái mà đi. Cũng không hi vọng tìm được đích đến mà chỉ biết đi như một cái xác không hồn. Thỉnh thoảng tôi dừng chân quay đầu lại để nhìn về quá khứ ấy.

Hoang tàn và cám dỗ.

Những lúc như thế tôi thật chỉ muốn co giò chạy về phía ấy. Để màn đêm đen hút tôi vào.

Tĩnh mịch.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

7#
 Tác giả| Đăng lúc 15-5-2018 03:50:04 | Chỉ xem của tác giả
"That's it for today."

It was never my intention to hurt anybody's feelings because that would be the last thing I would ever dare to think of.

'Not all people are human beings', I know there was a deeper meaning of it but never knew it would be something I would choose as my motto. Yeah, you got me, not really 'my motto' but still. The stories I considered as moral lessons did not always have a slot in my memory. They were wild enough to spike my emotions but not strong enough to maintain for a stable land in my brain. Therefore, it was understandable to why I kept avoiding people.

I tried, guys, I did. It just simply happened to not occur accordingly to my plan.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

8#
 Tác giả| Đăng lúc 17-5-2018 02:28:04 | Chỉ xem của tác giả
"I woke up dead tired."

Indeed I did. I woke up early this morning and felt like dying. My whole body was aching like it was beaten to death. I could barely move an inch but still had to start the day against my will. Nothing had been stuffed into my stomach for two days and things had gone wrong in every possible way. I did not know any better than to drag my rotten chunk of flesh out of bed. What could I have done? Nothing.

It was tiresome and disappointed. I could have let it go but failed to do so.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

9#
 Tác giả| Đăng lúc 23-5-2018 03:10:31 | Chỉ xem của tác giả
"Nguyệt nhập sương khê bi.
Ức dữ quân biệt niên,
Chủng đào tề nga mi.
Đào kim bách dư xích,
Hoa lạc thành khô chi.
Chung nhiên độc bất kiến,
Lưu lệ không tự tri."

Trăng chiếu vào sương phòng buồn bã
Nhớ năm cùng chàng từ biệt
Trồng cây đào vừa ngang mày ngài
Nay đào đã cao hơn trăm thước
Hoa rụng trơ thành cành khô
Rốt cuộc riêng mình chẳng thấy
Nước mắt rơi, chỉ mình tự biết mình.

.

Chán nản quá bây ơi...
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

10#
 Tác giả| Đăng lúc 24-5-2018 02:04:42 | Chỉ xem của tác giả
"Tin được không? Anh ta còn một tuần nữa là kết thúc cuộc đời mình, vậy mà còn ngồi đây... (...)"

Tin hay không cũng không liên quan gì đến họ. Chẳng qua cuộc đời họ nhàm chán quá nên đang kiếm chuyện để nói thôi. Không ai đâu rảnh rỗi mà hầu chuyện với bọn họ. Thế nên, miệng đời như thế nào thì mặc kệ, cứ bơ đi mà sống là công cuộc hàng đầu để sống cuộc đời thanh thản.

Muốn sống bình an một đời là một việc vô cùng khó khăn. Có cố gắng bao nhiêu cũng không thể nào chạm được cái cảnh giới vô dục vô cầu. Cũng như Lục Tịch đã nói:

"Nếu tồn tại tức là có tội
Nếu có tội tức phải diệt vong."

Giờ đây ai thắng ai thua còn chưa biết được thì đừng huênh hoang hay chỉa mõ vào chuyện người khác. Bình sinh ghét nhất mấy bọn ăn hại nhiều chuyện. Đã vậy còn thêm mắm thêm muối. Mấy đứa như vậy nên bị ngâm lồng heo đi. Tức chết đi được.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách