|
The first story
WHY???
Author: Yuki_Hooseki
Pairing: Doo Joon (Beast) & Lizzy (After School)
Disclaimer: Nhân vật thuộc về All My Love, nhưng kết cuộc thì là do au tự suy diễn...
Ost: Play Ur Love (After School)
Rating: K
Category: Sad
Summary: Em vẫn không thể hiểu tại sao anh chỉ nhìn thấy em vào lúc đêm xuống, còn vào ban ngày thì em dường như vô hình trước mặt anh dù rằng em vẫn bám theo anh từng giây từng phút ấy thôi... Doo Joon à, anh có thể nói cho em biết không???
Casting
Yoon Doo Joon as Yoon Doo Joon
1 chàng trai có thể nói là lụy tình đến ngốc nghếch, anh yêu Geum Ji và sẵn sàng làm "đầy tớ" cho cô mọi lúc mọi nơi. Nhưng Geum Ji lại không hề yêu anh, đối với cô Doo Joon chỉ là 1 người bạn không hơn không kém...
Anh đã dốc toàn tâm toàn ý để yêu 1 người nhưng đối với người ấy tình yêu của anh không là gì cả. Hết lần này đến lần khác cô ấy đã bỏ mặc anh nhưng tại sao anh vẫn cứ mãi yêu cô ấy và lờ đi 1 người đang ở bên cạnh anh?
Lizzy (Park Soo Young) as Park Soon Deok
Là bạn trao đổi qua thư của Doo Joon ngày anh ở trong quân đội. Khi anh xuất ngũ, cô quyết định rời Busan để lên Seoul tìm Doo Joon với ước mong được trở thành bạn gái của anh
Em cứ luôn bám theo anh nhưng dường như đối với anh em là người không hề tồn tại... Rồi đến khi cô ấy thật sự rời bỏ anh... anh vẫn không hề nhìn thấy em cho đến khi mặt trời buông xuống... Tại sao chứ???
Son Gain as Hwang Geum Ji
Geum Ji luôn xem Doo Joon là bạn thân của mình nên cô luôn kéo anh đi mua sắm khi cô vui, đi uống vài ly rượu khi cô buồn, tâm sự với anh khi cô chán nản... Bản thân cô không hề biết rằng Doo Joon yêu mình và rồi khi biết được điều đó... cô đã quyết định ra đi...
Thật sự từ trước đến giờ tớ luôn xem cậu là bạn thân của tớ, tớ không hề để 1 rằng ánh mắt cậu mỗi khi nhìn tớ lại rất khác so với khi cậu nhìn Soon Deok... Nhưng Doo Joon à, tớ xin lỗi, giữa tớ và cậu không thể tồn tại 1 thứ gọi là tình yêu đâu...
Em hiểu mà, em chỉ vờ như là chưa biết
Không, quả thật em chẳng biết bản thân mình cần gì cả
Chỉ sợ rằng sẽ mãi đánh mất anh
Anh bước đi, hòa lẫn vào nước mắt
Anh đừng đi, thiếu anh… em chẳng thể nào tồn tại
1 buổi tối yên bình như bao buổi tối khác… Soon Deok vừa dắt con chó của mình đi dạo về thì tình cờ cô nhìn thấy Doo Joon đang ngồi 1 mình trên sân thượng…
- “Doo Joon oppa, tối rồi sao anh không vào phòng ngủ mà lại ngồi đây?” – Soon Deok tiến lại gần hỏi nhưng Doo Joon vẫn ngồi đó, mắt anh nhắm nghiền lại và không hề trả lời cô
- “Oppa!” – Soon Deok 1 lần nữa gọi Doo Joon nhưng lần này cô gọi to hơn lần trước
- “Cô? Lại là cô à?” – Cuối cùng thì Doo Joon cũng chịu mở mắt ra… anh nghiêng đầu hỏi Soon Deok
- “Lại nữa sao?” – Soon Deok thầm nói. Sở dĩ cô nói như thế là vì từ khi Geum Ji đi du học và nói với Doo Joon rằng có thể mãi mãi cô không trở về thì bắt đầu từ lúc ấy Doo Joon lại trở nên rất kì lạ…
Đấy là lần thứ hai Geum Ji bỏ rơi Doo Joon rồi nhỉ? Nhớ lần trước khi Geum Ji nói thẳng với Doo Joon là anh không hề giúp được gì cho cô và trả lại tất cả đồ mà Doo Joon đã tặng… Anh đã trở nên “bất bình thường” 1 lần rồi còn gì… Lúc ấy anh ăn rất nhiều mà không hề biết no, luôn tỏ ra vui vẻ và coi như không hề có chuyện gì trước mặt mọi người… Nhưng có ai biết rằng khi đóng cửa phòng lại thì người con trai vui vẻ, lạc quan ấy lại gục xuống và òa khóc lên như 1 đứa bé lên 3… Nhưng lần này có vẻ khác lần trước nhỉ? Các thói quen hằng ngày không hề thay đổi, cơm cũng ăn đúng 3 bữa không dư… Chẵng lẽ anh đã thật sự từ bỏ Geum Ji?
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của tất cả mọi người trong nhà mà thôi… Soon Deok hiểu điều đó rõ hơn ai hết vì chính cô cũng đã từng nghĩ như thế cho đến khi cô bắt gặp anh ngồi 1 mình trên cái sân thượng lạnh giá này vào tháng trước.
- “Này, sao không ngồi xuống đi, đứng đó làm gì?” – Doo Joon lấy tay vỗ vỗ vào khoảng đất trống bên cạnh mình…
Tiếng nói của Doo Joon kéo Soon Deok trở về với hiện tại… Cô không nói gì, chỉ mỉm cười rồi lặng lẽ ngồi xuống… Doo Joon bắt đầu trở nên kì lạ như thế này từ tháng trước, ngay sau cái ngày Geum Ji ra đi… Buổi sáng thì anh rất bình thường nhưng không hiểu sao khi màn đêm buông xuống thì anh lại trở thành 1 người hoàn toàn khác… giống như người bị tâm thần phân liệt vậy… 1 người vui vẻ hoạt bát ban ngày còn 1 người thì trầm lặng ít nói vào ban đêm… Hiện tượng này không thường xuyên xuất hiện, trung bình thì 1 tuần con người ấy mới xuất hiện 1 lần và lần nào cũng “biến mất” khi ánh bình minh ló dạng…
- “Bộ cô theo dõi tôi hay sao mà lúc nào tôi mở mắt ra cũng thấy cô vậy?” – Doo Joon quay sang hỏi Soon Deok với ánh mắt nghi ngờ
- “Theo dõi gì chứ? Em cũng ở đây mà…” – Soon Deok nhìn bâng quơ đâu đó, cô muốn lãng tránh đi ánh mắt của Doo Joon lúc này…
- “Vậy à… cô ở chung nhà với tôi sao? Vậy sao tôi không biết nhỉ? Mà nói thật cho cô biết… thật ra tôi đang thắc mắc 1 chuyện…” – Doo Joon thở dài rồi nhìn xa xăm lên bầu trời, dường như anh đang phải suy nghĩ về 1 điều gì đó
- “Chuyện gì?”
- “Tôi vẫn không hiểu tại sao tôi ở nhà này nhưng lại không có chút kí ức gì về nó cả… còn nữa… mỗi khi tôi tỉnh dậy đều thấy mình ở đây và cô luôn là người xuất hiện bên cạnh tôi… Tại sao vậy?”
- “Anh thật sự muốn biết sao?”
- “Uhm…”
- “Được rồi, vậy thì bắt đầu từ ngày hôm nay… mỗi ngày anh hãy thực hiện 1 điều ước của em… em sẽ kể cho anh nghe 1 chuyện về anh… được không? A~ing!” – Vừa nói Soon Deok vừa đưa 2 ngón tay lên ngang mắt tạo thành 1 hình chữ V cùng với ngữ điệu A~ing rất dễ thương…
- “Ha… cô thật là…” – Nhìn thấy hành động đó của Soon Deok đột nhiên Doo Joon bật cười… 1 nụ cười đúng nghĩa đầu tiên sau ngày Geum Ji ra đi…
- “Cuối cùng anh cũng chịu cười rồi à?” – Soon Deok cũng mỉm cười… Phải, có lẽ người ta nói đúng, hạnh phúc là 1 thứ gì đó rất đơn giản và giờ đây hạnh phúc của cô chính là nụ cười của Doo Joon, 30 ngày Geum Ji ra đi là 30 ngày anh gượng gạo cười cho qua chuyện… Dù cho giờ đây người ngồi cạnh cô là Doo Joon nào đi chăng nữa thì đối vớ cô đó cũng là 1 điều tốt… không phải cho cô mà là cho chính bản thân anh…
Rồi “con người ấy” mỗi ngày mỗi xuất hiện nhiều hơn và cứ thế cho đến hơn 1 tháng sau dường như đêm nào con người ấy cũng xuất hiện và mỗi lần như thế anh ta đều ngoan ngoãn thực hiện những điều ước vô lý và ngốc nghếch của Soon Deok … Sở dĩ gọi những điều ước ấy là vô lý và ngốc nghếch bởi vì quả thật những điều Soon Seok muốn anh làm cho cô rất trẻ con và không có gì gọi là khó để thực hiện cả… Ban đầu anh cứ nghĩ rằng cô sẽ bắt anh trèo đèo vượt suối hay hái sao trên trời cho cô… nhưng không, những điều cô muốn anh làm cho cô chỉ là những chuyện rất đơn giản… nào là yêu cầu anh cõng đi 1 đoạn đường, nào là cùng nhau mặc áo đôi… còn không thì yêu cầu anh ăn những món ăn do chính tay cô làm… đôi khi chỉ đơn thuần là cùng nhau nắm tay đi dạo quanh công viên… Những điều ước đơn giản đến lạ kì…
Và hôm nay cũng giống như những đêm khác… anh lại lặng lẽ xuất hiện trên sân thượng và bên cạnh anh vẫn là cô…
- “Này nhóc A~ing, hôm nay em muốn anh làm gì cho em đây?” – Doo Joon mở mắt dậy và lập tức quay sang hỏi Soon Deok
- “Anh lại đến rồi à? Mà… anh còn muốn thực hiện những điều ước của em sao? Không phải anh đã biết hết tất cả về con người mình rồi sao, Doo Joon “ban đêm”?” – Soon Deok quay sang mỉm cười tinh nghịch nói với Doo Joon
- “Phải, quả thật trong thời gian qua, em đã cho anh biết tất cả về con người “ban ngày” của mình, và dần dần anh cũng đã nhận thức được điều đó… Anh biết “anh ta” đối sử rất tệ với em… Có phải không?”
- “Không đâu anh à, Doo Joon “ban ngày” đối xử với em rất tốt mà…”
- “Em muốn giấu anh sao? Anh nhận thức được đấy… tuy em không nói ra nhưng anh vẫn cảm nhận được… dù gì anh vẫn là 1 nửa của “anh ta” mà… Lúc trước anh cũng hay suy nghĩ, tại sao em cứ hay bắt anh thực hiện những điều ước “tầm thường” đến vậy… Nhưng bây giờ thì anh đã hiểu… em muốn anh thay anh ta làm những chuyện mà “anh ta” không muốn làm với em có phải không?”
Không biết từ lúc nào mà Doo Joon “ban đêm” biết được điều đó… nhưng đó cũng không hẵn là sự thật bởi vì Doo Joon “ban ngày” đâu phải là chưa bao giờ mặc áo đôi với cô… cũng đâu phải chưa bao giờ cõng cô trên lưng… Chỉ khác nhau là những lúc ấy Soon Deok phải ép lắm anh mới miễn cưỡng làm… Còn đối với Doo Joon “ban đêm” thì anh lại thực hiện những điều đó 1 cách rất vui vẻ…
- “Hì… từ bao giờ anh biết được điều ấy vậy?”
- “Anh không hiểu sao “cậu ta” lại không yêu em nữa?” – Doo Joon lờ đi câu hỏi của Soon Deok rồi ngồi tựa lưng vào tường nói
- “Sao ạ?” – Soon Deok hơi ngạc nhiên về lời nói của Doo Joon… Câu nói ấy của anh đột nhiên làm cho Soon Deok nghĩ đến nhiều điều… Phải rồi... tại sao Doo Joon kia lại không thích cô chứ, mỗi lần cô ở bên cạnh anh là anh đều tránh né, những gì cô làm anh đều cảm thấy bực bội và khó chịu dù cho đó là điều tốt cho anh… Nhớ có lần anh thi đấu thua và trở nên biếng ăn… cô đã vất vả làm rất nhiều món ăn ngon, thậm chí cực khổ bắt gà và leo lên núi hái nhân sâm để nhờ bà Young Ok nấu cho anh ngồi gà hầm ngon nhất cốt chỉ mong Doo Joon có thể ăn uống bình thường trở lại… Nhưng tất cả công sức của cô đều đổ sông đổ biển vì dù cho món gà hầm ấy có ngon đến đâu đi nữa và tình cảm của cô có sâu nặng đến đâu đi nữa thì cũng không bao giờ sánh được với món cơm trộn đơn giản của Geum Ji cũng như tình cảm mà anh dành cho cô ấy… Thật sự Doo Joon đâu biết rằng Soon Deok đã khóc rất nhiều vì anh, ngoài mặt thì lúc nào cũng “A~ing” rồi làm ra vẻ dễ thương, đáng yêu nhưng bên trong lại đang rất buồn vì phải níu kéo 1 tình yêu trong vô vọng… Điều đó có lẻ là điều duy nhất cô và anh giống nhau… hai con người đều lụy tình đến kì lạ…
- “Oppa à…” – Soon Deok gục đầu lên vai Doo Joon mà nói, có vẻ như công việc ở học viện hôm nay đã khiến cô quá mệt mỏi rồi - “Tại sao… anh chỉ nhìn thấy em tồn tại bên cạnh anh khi đêm xuống, còn ban ngày thì không?”
Doo Joon nhìn sang Soon Deok thì thấy cô đã ngủ say mất rồi… chợt 1 nụ cười nhẹ nở trên khuôn mặt Doo Joon rồi anh từ từ cuối mặt mình xuống và thì thầm vào tai Soon Deok
- “Vậy… em có muốn anh luôn nhìn thấy em dù cho đó là ban ngày hay ban đêm không, nhóc A~ing của anh?”
---------------------------------------------
I just wanna stay with you babe…
I just wanna stay with you babe…
I just wanna stay with you babe…
Tiếng chuông báo thức vang lên khiến Soon Deok tỉnh giấc… Thế là 1 buổi sáng lại đến và điều đó cũng có nghĩa là “anh” đã đi rồi nhỉ? Soon Deok ngồi dậy với gương mặt chưa hoàn toàn tỉnh ngủ… cô cứ ngồi thừ người trên giường với đôi mắt nhắm nghiền lại… Không hiểu sao ngày hôm nay cô không muốn thức dậy chút nào cả… Có phải vì không có “anh”?
- “Nhóc A~ing… dậy ăn sáng đi nè, rồi còn dắt Doosil đi tập thể dục nữa này…” – 1 giọng nói quen thuộc vang lên và đương nhiên theo phản xạ của 1 con người vẫn còn ngái ngủ thì chỉ có thể đáp trả bằng 1 tiếng “Vâng” nhão nhẹt mà không hề phát hiện ra điều gì đó bất bình thường ở đây…
- “Nhóc A~ing…” – Tiếng gọi ấy lại 1 lần nữa vang lên
- “Vâng em nghe rồi mà…” – Soon Deok vừa trả lời vừa nằm vật xuống giường… - “Mà khoang đã… A~ing” – Nhưng chưa đầy 5s sau đó cô lại ngồi bật dậy và chạy ra khỏi phòng
- “Nhanh lên nào, ăn sáng xong anh và em sẽ cùng đi làm…” – Doo Joon nói trong khi đang loay hoay dọn đồ ăn ra bàn
- “Oppa… sao… sao hôm nay anh…” – Soon Deok ngập ngừng bước ra khỏi phòng…
- “Là anh đây…”
---------------------------------------------
Thời gian dần trôi… ngày lại qua ngày… Con người “ban ngày” của Doo Joon đã hoàn toàn bị giấu vào trong và thay vào đó là 1 Doo Joon “ban đêm”… Không ai trong nhà biết điều đó cả, họ chỉ thấy dạo này Doo Joon hơi khác so với bình thường và điều đáng ngạc nhiên hơn là họ không còn nhìn thấy cái cảnh Soon Deok ngày nào cũng bám theo Doo Joon và bị Doo Joon xua đuổi nữa… Mà thay vào đó là 1 cảnh tượng rất dễ thương trong mắt mọi người… Doo Joon ngày nào cũng chăm sóc và lo lắng cho Soon Deok rất cẩn thận, sáng thì hai người cùng đi làm, chiều về lại tay trong tay đi dạo quanh công viên… Dường như đối với Soon Deok… khoảng khắc ấy là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời cô, vì tất cả những gì cô mong ước Doo Joon đã giúp cô hoàn thành… nhưng… đâu đó trong trái tim Soon Deok vẫn còn 1 khoảng lặng… cô không thể giải thích nỗi cảm giác của mình lúc này… Park Soon Deok… không phải đây là tất cả những gì mày muốn sao? Vậy tại sao bây giờ mày lại cảm thấy khó chịu và xa lạ như thế này?
- “Nhóc A~ing… em sao vậy?” – Doo Joon ngạc nhiên hỏi khi nhìn thấy Soon Deok đứng thừ người trước cổng nhà
- “Oppa, em có chuyện muốn nói với anh…” – Soon Deok nghiêng đầu nhìn Doo Joon với ánh mắt buồn bã…
- “Có chuyện…” – Doo Joon chưa kịp nói thì đã bị Soon Deok kéo lên sân thượng…
Hai người đứng đó rất lâu… không ai nói với ai bất kì câu nào và rồi cuối cùng Soon Deok cũng lên tiếng…
- “Oppa à… Anh… có thể thực hiện cho em 1 điều ước nữa không?” – Soon Deok quay lại nhẹ nhàng nhìn vào mắt Doo Joon
- “Ngốc ạ, đương nhiên được rồi… vậy hôm nay em muốn anh làm gì cho em đây?” – Doo Joon mỉm cười xoa đầu Soon Deok nói
- “Oppa, anh… anh có thể trả lại Doo Joon kia cho em không?” – Vẫn ánh mắt đó nhìn Doo Joon, nhưng giờ đây trái tim Soon Deok như đang bị ai đó bóp nghẹn… Cô đã tự giằng vặt bản thân rất nhiều trước khi đưa ra quyết định này… Bởi vì 2 lý do… 1 cho anh và 1 cho cô…
Lý do thứ nhất – Lý do dành cho anh: Cô nhận thấy rằng mình không thể quá ích kỹ cứ mãi giữ lấy Doo Joon này ở cạnh mình… cô cần phải trả lại Doo Joon cũ cho mọi người, cho gia đình anh, cho bạn bè anh… Dù cô biết rất rõ 1 điều là nếu như Doo Joon kia trở lại thì cô sẽ không còn được anh kêu bằng nhóc A~ing nữa, cũng không còn được cùng anh tay trong tay dạo quanh công viên nữa… Nhưng cô vẫn mặc kệ tất cả… Vì từ trước đến giờ những điều cô làm đều là vì Doo Joon, cô không quan tâm rằng bản thân mình sẽ đau khổ đến thế nào, cũng không cần biết cuộc sống sau này của mình sẽ ra sao… Tất cả chỉ vì cô yêu anh và mong anh hạnh phúc…
Và lý do thứ 2 – Lý do ích kỷ của riêng cô: Cô không muốn chỉ 1 phần con người anh yêu cô, điều cô muốn là từ đầu đến chân, cả con tim và lý trí của anh đều hướng về cô… Đó có phải quá ích kỷ hay không? 1 nửa vẫn không đủ sao Park Soon Deok? Có lẽ mọi người vẫn cho rằng cô ngốc nghếch và lụy tình… nhưng kẻ ngốc nghếch và lụy tình ấy vẫn mong muốn có 1 tình yêu đích thực và hoàn hảo dành riêng cho mình… Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là… Cô vẫn rất yêu Doo Joon “kia”… đó là điều duy nhất không thể thay đổi…
- “Nhóc A~ing… em vừa nói gì vậy?” – Doo Joon ngạc nhiên mở to mắt nhìn Soon Deok
- “Em xin lỗi, nhưng em không còn cách nào khác, dù cho anh có làm gì đi chăng nữa thì em vẫn cảm thấy có 1 khoảng trống trong tim em… với lại… với lại… em cần trả 1 Yoon Doo Joon thật sự lại cho mọi người…”
- “Vậy có nghĩa là dù cho anh làm bất cứ điều gì thì vẫn không thể thay thế tên Doo Joon kia sao?”
- “Oppa, em xin lỗi…”
- “Vậy dù cho em sẽ phải chịu đau khổ khi anh ta quay lại?”
- “Em chấp nhận điều đó…”
- “Từ trước đến giờ… chưa bao giờ anh thất hứa với em và bây giờ cũng vậy, anh sẽ thực hiện điều ước của em… Nhưng xin em hãy nhớ rằng… trên thế giới này vẫn luôn tồn tại 1 người yêu em… đó chính là anh… 1 Yoon Doo Joon chỉ nhìn thấy mỗi em khi màn đêm buông xuống…” – Nói xong Doo Joon tiến lại gần Soon Deok và đặt lên môi cô 1 nụ hôn… Nụ hôn đầu tiên và cũng là cuối cùng của họ… - “Vĩnh biệt em… nhóc A~ing của anh…”
Ngay khi nói xong Doo Joon gục xuống trên vai Soon Deok… lúc này trên khóe mắt cô… những giọt nước mắt đã lăn dài từ lúc nào không hay…
- “Oppa, không phải là em không yêu anh… nhưng em không đủ tự tin rằng em sẽ giữ được anh cả đời… em sợ… sợ 1 ngày em thức dậy, bên cạnh em không phải là anh mà là tên ngốc chỉ biết làm em khóc và đau khổ… Em nghĩ đến lúc đó cả anh và em đều sẽ không thể chấp nhận được điều đó… Thà là ngay bây giờ em buông tay… anh à!
---------------------------------------------
Sáng hôm sau Doo Joon thức dậy trong căn phòng của mình với cái đầu nhức như búa bổ… Anh không hề biết chuyện gì đã xảy ra… thời gian như ngừng lại với anh ngay đêm đó… Anh bước ra khỏi phòng và nhìn quanh… Căn nhà… mọi người… dường như không có gì thay đổi… Mà không… có 1 chút gì đó thiếu vắng… A~ing… Phải rồi… Park Soon Deok…
- “Con dậy rồi à?” – Mẹ của Doo Joon hỏi khi thấy anh bước ra khỏi phòng
- “Dạ” – Doo Joon nhìn mẹ mình rồi gật đầu
- “Ya, thật sự con đã làm gì con bé vậy hả?” – Mẹ của Doo Joon tức giận hỏi
- “Gì là gì ạ? Mà con bé nào?” – Doo Joon nhìn mẹ mình ngạc nhiên
- “Còn hỏi nữa hả? Thì con bé Soon Deok chứ ai? Không hiểu hai đứa làm gì… rõ ràng hôm qua còn nắm tay nhau vui vẻ đi chơi, vậy mà sáng nay con bé dọn đồ đi mất rồi” – Giọng nói của bà càng lúc càng lớn hơn
- “Dọn… dọn đồ?” – Doo Joon dường như không tin vào những gì mẹ anh nói… Anh liền chạy vào phòng của Soon Deok để kiểm tra… nhưng quả thật căn phòng đã trống không…
Hẫng lại 1 giây rồi sau đó anh lập tức chạy ra đường tìm cô… Chạy mãi, chạy mãi… bản thân anh cũng không biết tại sao mình lại như thế này vì rõ rằng khi cô ở bên cạnh anh, anh luôn cho cô là phiền phức vậy thì đáng lẽ ra khi cô đi anh nên vui mừng mới phải chứ? Nhưng dường như có 1 động lực nào đó khiến đôi chân anh cứ chạy… nó chạy không ngừng… chạy qua hết con phố này đến con phố khác… và rồi dừng lại khi nghe được 1 tiếng động rất mạnh… 1 cô gái đã bị chiếc xe đâm phải và không thể qua khỏi… bên cạnh cô là 1 chú chó và trên tay cô vẫn đang cầm 1 tấm hình lúc bé của 1 chàng trai
Bỗng nhiên ngay lúc đó những dòng ký ức không biết từ đâu lại ùa về…
- “Oppa à… đã qua 12 giờ rồi, qua lễ trưởng thành của em mất rồi…” – Soon Deok mếu máo nói
- “Con bé này… thời gian có thể quay ngược lại mà…” – Nói xong Doo Joon tiến lại gần và cầm tay Soon Deok lên, anh vặn kim đồng hồ trên tay cô trở về tời điểm lúc 10 giờ – “Bây giờ mới là 10 giờ thôi, vậy là chưa qua lễ trưởng thành của em… Phải không?”
- “Được rồi, vậy thì bắt đầu từ ngày hôm nay… mỗi ngày anh hãy thực hiện 1 điều ước của em… em sẽ kể cho anh nghe 1 chuyện về anh… được không? A~ing!”
- “Vậy… em có muốn anh luôn nhìn thấy em dù cho đó là ban ngày hay ban đêm không, nhóc A~ing của anh?”
- “Oppa, anh… anh có thể trả lại Doo Joon kia cho em không?”
Những dòng ký ức như những thước phim quay chậm ùa về khiến cho đầu Doo Joon nhức như búa bổ… nhưng khi cơn đau qua đi… anh vội nhìn sang nơi người con gái đang nằm và vội chạy đến bên cô… Nhưng tất cả đã quá trể, Park Soon Deok đã không còn bên anh nữa rồi…
Cho đến giờ phút này anh mới chợt nhận ra 1 điều là… dù cho hiện tại anh là Doo Joon của “ban ngày” hay là Doo Joon của “ban đêm” thì anh cũng đã lỡ yêu cô bé ngốc đó mất rồi… Nhưng… có lẽ anh đã quá muộn màng để nhận ra điều đó… Bởi vì khi anh hiểu rõ trái tim mình cần cô thì cũng là lúc cô cũng đã ra đi, rời xa cuộc đời anh… mãi mãi…
Park Soon Deok à… thật ra không phải từ đầu anh không yêu em, mà chẳng qua là vì anh là 1 thằng ngốc, trước giờ anh luôn nghĩ rằng không ai có thể thay thế Geum Ji trong trái tim anh… Nhưng khi anh nhận ra hình bóng em đang dần hiện hữu thì cũng là lúc anh không chấp nhận được sự thật đó… Vì thế anh đã để 1 con người khác của mình đến với em… Nhưng… anh sai rồi nhóc A~ing à… anh thật sự sai rồi… Chỉ vì sự cố chấp ngớ ngẩn của anh đã khiến em đau khổ và giờ đây… anh phải trả giá cho cái sự cố chấp cứng đầu ấy… chính là trong suốt quãng đời còn lại này anh chỉ có thể nhìn thấy em… trong những giấc mơ vô vọng của anh mà thôi!
|
|