Bacham72 Tại 25-8-2016 01:10:43

[Oneshot | T] Hẹn ước | Bacham72 | Hyungwonho | Completed




https://live.staticflickr.com/65535/48671049942_3abef885ce_b.jpg



Author: Bacham72

Rating: T

Pairing: Shin Ho Seok - Chae Hyung Won

Category: Spiritual

Status: Completed

Disclaimer: Ngoài kia, họ là chính họ. Còn nơi đây họ thuộc về câu chuyện này… *Hehe*

Summary:


Nếu như anh không có một điều ước nào, thì anh cũng hẹn được ở bên em!


Warning: Boylove.

Note: Như lời ss hứa rồi nhé Mod! *Xây nhà*

kyoluvjj Tại 25-8-2016 23:59:00

Gì đây giờ em mới thấy


ôi chi đã bơm đồ ăn cho em


má sấpnhỏ đang đói fic lắm về hai đứa này


lên wat đoc toàn vik hoc sinh ko à,huhuhu

Bacham72 Tại 26-8-2016 23:56:59

PART 1

Thượng Hải - Tháng 6 Năm 1930

Wonho nắm chặt tay Hyungwon chạy nhanh trên con đường vắng, bỏ lại phía sau những dãy đèn rực rỡ của đô thị sang trọng. Phía trước là biển, cậu ngửi được mùi mặn và mùi tanh nồng của cá khô khi đây không là cảng chính.

Rời đi… đó là giải pháp tốt nhất cho hai người. Mặc dù nơi phương trời mới cả hai đều không biết rõ ra sao. Chỉ cần thoát được là đủ. Từ khi cậu nắm lấy bàn tay này, cậu đã tự hứa với lòng mình sẽ bảo vệ Hyungwon khỏi mọi thứ xấu xa nhất trên đời.

Cậu cho rằng mình chỉ là một người bình dị, thứ cậu có chỉ là lòng quyết tâm, đối với cậu sống chết không có nghĩa lý gì cả. Nhưng từ khi Hyungwon xuất hiện. Cậu mới biết cuộc sống này có ý nghĩa như thế nào. Cậu quay đầu, bắt gặp đôi mắt to và làn môi ướt, nó đỏ thắm trong đêm, gương mặt xanh xao khiến cậu đau lòng.

Để đánh đổi mọi thứ cho cái cảm giác mà cả gia đình cậu cho là ghê tởm, cậu sẵn sàng bảo vệ Hyungwon. Thật sự thì đến bây giờ, cậu vẫn chưa hiểu mình đang nghĩ gì nữa, chỉ biết không có ai có quyền làm tổn thương Hyungwon, kể cả cha mẹ mình.

Có những định luật được đặt ra từ ngàn xưa, không thể thay đổi. Cậu dị hợm trước mắt mọi người trong gia đình để không ai yêu thương. Cậu chỉ muốn hỏi một điều, phải chăng thích một người là cái tội…

Ừ, thì cái tội của cậu lớn lắm… Tiểu thiếu chủ dám đi yêu một đứa người hầu được mua về bằng tiền, chỉ để hầu hạ cậu, mà đứa hầu đó lại là con trai như cậu. Có trách chỉ trách tính khí thất thường của cậu, thiếu gia ương ngạnh trong căn nhà rộng lớn. Chưa từng hài lòng với bất cứ thứ gì từ người cha đem lại.

Trong thâm tâm cậu, trong trí óc cậu… cha là người tàn nhẫn, tước đoạt sinh mạng kẻ khác để giữ lấy cuộc sống của mình, cướp đoạt tài sản của kẻ khác để cung phụng cho những ham muốn, chia rẽ tình yêu chân thật, ganh tị với những gì đẹp đẽ trên thế gian này, đạp đổ mọi thứ khi mình không hài lòng… tất cả… tất cả đều khiến cho cậu không khuất phục để cậu tỏ ra là một đứa con bất vâng lời trong mọi chuyện.

Cũng như bao kẻ khác, cậu trong mắt cha không phải là con để thương yêu, mà là công cụ để tiếp nối những thứ mà cha cho rằng mình đã làm nên… Cậu nhốt mình lại khi không thể đấu nổi với cha, cho những hình phạt khắc khe đầy sự ngược đãi… để cậu bình lặng sống tiếp nối con đường mà cha đã mở cho cậu.

Để một ngày, cậu nhận thấy… mình chẳng là khổ cùng cực so với Hyungwon… đứa con trai mà trong một lần cha đem về sau một phi vụ làm ăn. Cha bảo với cậu… nợ đấy, hàng của cha, một món hàng nguy hiểm tặng cho con, mặc con chơi đùa.

Cậu trước mặt cha là đứa không biết lý lẽ, cha chưa từng hiểu cậu, nhưng Hyungwon lại khác…

Đứa con trai mà ngày đầu tiên xuất hiện trước mặt cậu, với gương mặt xanh xao, thân thể gầy còm, mái tóc cắt ngắn sát đến độ như là tù binh, cộng với những vết vằn vện vì voi da trên thân thể khiến cho cậu ngắm nhìn…

Nó quỳ gối trước mặt cậu, thiếu gia của gia tộc Nguyên… thinh lặng… cậu chiêm ngưỡng đứa gọi là nô lệ của mình, được cha đem về cho cậu nhân dịp sinh nhật mà không có gia đình chúc mừng. Tất cả người lớn đều viện cớ công việc, để bỏ bê cậu. Món đồ chơi nguy hiểm mà cha nói, thật sự thì sự nguy hiểm của nó là gì, cậu rất muốn biết, cậu lấy lại oai phong, mặc dù cậu là Nguyên Hổ, nhưng sơn lâm của cậu bị cha lấy mất, để cả dốc núi cũng không có cho cậu dung thân…

-“ Ngẩng lên!”

Đứa con trai nghe mệnh lệnh, ngẩng đầu lên, để cậu chạm phải cái nhìn đầy ma lực trong đôi mắt long lanh, có những xúc cảm lẫn lộn trong đấy, mà nó bị nhốt lại… như cậu, như cậu… tự dưng cậu tìm được chính mình từ đôi mắt đó, cảm giác thật lạ kỳ…

Đột nhiên cậu nghe tiếng gió, chưa kịp định hình thì cậu ngả ra giường, nhận lấy một thân thể nhanh nhẹn như báo vồ lấy cậu, nhận lấy ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt long lanh hiện hữu đầy hận thù, đang biến nhanh thành con dao nhọn tước đoạt sinh mạng cậu… cậu không phản kháng, cậu đã không quen phản kháng với mọi thứ quanh mình từ lâu lắm rồi…

Cậu khép mắt lại, chấp nhận tất cả như mọi lần, chấp nhận mọi thứ mà cha cho… nhận lấy hai bàn tay gầy guộc siết chặt cổ cậu, cậu khép mắt lại, nhưng theo bản năng cậu rít lên vì nghẹt thở… cậu mở to mắt, lại bắt gặp đôi mắt long lanh màu nâu đen, lại nhìn thấy hình ảnh mình trong đấy…

Cậu khẽ nhếch môi, không vẽ nên được ý nghĩa của nụ cười, cậu bằng lòng ra đi, càng sớm càng tốt… những lời nói xuất hiện nhanh trong đầu cậu, lời chào tạm biệt cậu chỉ gởi lại cho cuộc sống mà thôi, mặc kệ cha mẹ có yêu thương cậu như điều mà họ từng khẳng định…

Bàn tay lỏng dần như chẳng còn sức, Wonho tỉnh trí thì đúng lúc cậu nhận lấy một bờ môi chạm vào bờ môi mình… trong tích tắc cậu cũng biết được đôi môi ấy rất mềm mại, và còn khẳng định rõ ràng hơn khi nó trượt nhanh bên khóe môi trái của cậu, nhận lấy thân thể bất động trên người mình, hơi thở yếu dần, cả nhịp đập của trái tim cũng vậy, khiến cậu bật dậy đẩy người con trai mà giờ như chỉ là cái xác không hồn…

Wonho không là bác sĩ hay y tá, thứ cậu có chỉ là những thước phim ngọt ngào, và trong lúc cấp bách này, đáng lý ra cậu gọi người làm đến để gọi bác sĩ, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại tự ý diễn vai trò bác sĩ như cinema…

Bàn tay cậu đặt lên ngực tên con trai, kích tim theo cái kiểu kỳ lạ nhất mà cậu làm theo quán tính riêng biệt của mình, cậu là đứa giỏi chứ không phải ngu dốt, thứ gì ấn tượng chắc chắn cậu sẽ nhớ mãi không quên…

Bước thứ hai Wonho đưa tay lên, nắm chặt cái mũi cao cao đó, rồi đấy cằm của tên con trai lên, trong phút chốc cúi xuống, đáng lý ra phải có hơi mới có thể truyền, nhưng chẳng hiểu sao thay vì truyền hơi thì Wonho lại lấy mất đi hơi thở của kẻ khác… thật là…

Chẳng biết do nguyên do gì, chỉ biết tên con trai mở mắt, đôi mắt dần to hơn, tròn hơn khiến cho Wonho chợt nhận ra, mình đã làm quá mức cho phép, để cậu ngồi thẳng lại, chỉ thấy gương mặt đó hồng lên… thì cho rằng à… sống lại rồi… mà thôi…

Bắt đầu từ đó, sự sống lại mà Wonho đem lại cho tên con trai hay chính con trai đem đến cho Wonho khiến cậu không cần phân định rõ ràng nữa. Chỉ biết cuộc sống của cậu không thể thiếu đi Hyungwon mà thôi.

Nhưng thứ tình cảm mà cậu trao ra khiến cho cả gia đình cậu nổi giận, để tước đoạt sinh mạng của một con người thực thụ trong mắt cậu nhưng chỉ là một tên nô lệ trong mắt cha.

Vẫn là từ trước đến giờ không có điều gì có thể cản cha ngừng lại khi cha đã quyết định làm, biện pháp tốt nhất mà cậu chọn đó là đưa Hyungwon rời khỏi nơi đây, cả hai sẽ cùng đến một nơi thật xa, có thể là tận cùng trái đất, để chỉ sống những ngày tháng bình dị êm đềm bên nhau…

--

Dưới bầu trời rực đỏ vì những đám mây đen khi đêm về, như báo hiệu một điều chẳng lành, khi Wonho kéo Hyungwon chạy trốn, tức nhiên cậu phải nghĩ đến những nguy hiểm cùng tai họa mà hai người sẽ phải gánh chịu, nhưng đôi mắt long lanh đấy cứ thôi thúc cậu, trao cho cậu sự vững tin vào chính bản thân mình, để cậu mạnh dạn bỏ lại hết tất cả mọi thứ để chọn Hyungwon…

Wonho dừng bước… tiếng sóng vỗ rì rào báo hiệu biển bình yên mặc dù bầu trời có thêm gió và sấm sét, cơn mưa này chắc là sẽ lớn lắm đây, tiếng đèn nhấp nháy xa xa trong bóng đêm đầy dẫy sự nguy hiểm phát ra tín hiệu của hai bên giao dịch cho một chuyến đi…

Wonho quay nhìn, tìm đôi mắt long lanh và bờ môi đỏ thắm, tự hứa với lòng sẽ đưa Hyungwon đến nơi bình an, cậu siết chặt bàn tay… to lớn cũng như mình, cậu chưa từng bao giờ hỏi, trong lòng Hyungwon cậu là người như thế nào?

Cậu sợ… cậu yếu đuối với những sự thật phũ phàng mà cậu nhận được từ trước đến giờ, nhiều lắm, vậy mà nó không trở thành thói quen. Sao cũng được… chỉ cần Hyungwon không buông tay cậu là đủ…

Con thuyền nhỏ cập bờ, cậu phóng xuống kéo theo Hyungwon.

*Đùng*

Một tiếng súng vang lên trong đêm, phá tan và làm át đi cả tiếng sét, cậu thấy đau nhói nơi bàn tay mình, khiến cậu nhìn xuống…

Giữa hai bàn tay nắm chặt, một màu đỏ dần lan tỏa, cậu nhìn lên… chỉ thấy đôi mắt đấy long lanh hơn, rồi nước từ đâu đó lấp đầy đôi mắt màu nâu đen, như nhấn chìm hình dáng cậu…

Cậu kéo mạnh Hyungwon về phía mình, lấy thân mình đỡ lấy viên đạn thứ hai mà theo bản năng riêng biệt của cậu nhận thấy, cậu không muốn gục ngã trong vòng tay Hyungwon, cậu không muốn để Hyungwon thấy cậu yếu đuối…

Cả hai đều đã ở trên thuyền, cậu thở dốc, cảm thấy có gì đó lành lạnh đang di chuyển trong thân cậu, khi nó đi đến đâu, cậu thấy mất cảm giác nơi đó…

Chợt cậu ngả ra phía sau… như cái ngày đầu tiên cậu ngã ra giường đấy… trái tim cậu chợt se thắt, khi thấy ánh mắt long lanh chuyển đổi đầy tia hận thù khiến cậu chới với, chính bàn tay mà cậu từng hứa không buông giờ đây lại đẩy cậu ra xa…

*Tủm*

Tiếng động cùng làn nước lạnh dần nuốt lấy cậu, trong khoảng không đen đặc, cậu cố gắng tìm một hy vọng mong manh… cậu đưa tay ra, giữa dòng nước chơi vơi, tìm lấy những điều mà cậu cho là có thật trên thế gian này…

Cả một khoảng không lạnh giá, thân thể mong manh quay đi, rời xa cậu, tiếng động cơ của thuyền máy mất dần… Cậu không muốn khép mắt lại, cậu chỉ muốn… một lần cuối, nhìn thấy tình yêu của mình đã được đáp trả bằng sự cay đắng nhất… cậu mấp máy môi…

-“ Hyungwon…”

Nước tràn vào khoang miệng cậu… mặn cho tất cả mọi thứ mà cậu đã trao đi… cậu khép mắt lại… trong đầu cậu văng vẳng tiếng nói của ai đó…




“ Nếu như anh không có một điều ước nào, thì anh cũng hẹn được ở bên em!”


kyoluvjj Tại 28-8-2016 00:33:16

Part 2 em chờ đợi sự phản ứng nào phảng phất trong mắt Hyungwon


ngược lắm


Wonho như có tất cả nhưng lại hầu như ko có, cái cậu ko nó to đến nỗi ko có gì mua đc


Hyungwon chính là cái to mà cậu thiếu???


cảm động lúm


ôi thời xưa khắc nghiệt


mà em ko hỉểu về vu tên ss

Bacham72 Tại 2-9-2016 23:51:39

PART 2

Hongkong - Tháng 5 Năm 1967

Hyungwon thinh lặng ngồi trong phòng hội nghị lớn. Công việc làm ăn bắt buộc cậu phải đương đầu. Trong thời buổi khó khăn, thứ mà cậu gọi là tương lai không phải nơi chốn này. Nhưng hiện tại cậu phải ngồi và không được rời khỏi nơi đây, trách nhiệm của một đứa con cho một gia tộc khiến cậu không được phép làm theo ý mình.

Từ nhỏ đến lớn, cậu đã phải nhồi nhét vào đầu thứ mà mình chẳng muốn nhận, cậu trở nên trầm lặng, những giây phút thảnh thơi thì cậu chỉ có khung trời nhỏ trước mắt, với khoảng thời gian không đủ để vẽ nên một ước mơ gì…

Quyền hành cậu nắm trong tay, trước mắt mọi người nó to lớn lắm, nhưng với cậu chỉ là thứ vô bổ. Mỗi khi cậu mệt mỏi, cậu chỉ muốn được ngả ra, nằm êm êm đến không bao giờ dậy nổi nữa. Với cái đầu tính toán để tìm con đường sống dành cho mọi người. Cậu phải dấu đi mọi cảm xúc của mình.

Tiếng nói đều đều rót vào bên tai này thì sẽ bay mất bên tai kia, chán ngắt với những kế hoạch, báo cáo không làm thay đổi hay tiến triển gì mới mẻ hơn. Thứ mà Hyungwon hiện đang lưu giữ trong đầu đó là kết thúc buổi họp này càng sớm càng tốt.

Cuộc sống giữa thời cuộc bấp bênh khiến cho việc làm ăn gặp nhiều trở ngại, vẫn biết lời lỗ trong việc làm buôn bán là điều đương nhiên. Nhưng những chú bác của cậu lúc nào cũng đổ mọi trách nhiệm, cũng như đòi hỏi cậu phải chịu trách nhiệm cho mọi thứ.

So với mọi người có mặt trong căn phòng này, cậu là đứa nhỏ tuổi nhất, điều đó phải chăng họ đang ăn hiếp cậu, cậu vẽ nguệch ngoạc lên hồ sơ, tất cả đều là dấu chấm hỏi… mà cậu không thể lý giải hoặc hỏi ai tận tường để hiểu hết mọi ý nghĩa của nó…

Giờ đây, ngoài những trở ngại cho việc làm ăn buôn bán, cậu còn phải đối diện với một thứ nguy hiểm mang tên Hồng Vệ Binh, cậu ghét cái kiểu làm ông chủ lớn có cận vệ theo cùng. Nhưng lệnh của gia tộc ban ra, đó là phải giữ gìn sinh mạng cậu, bởi cậu là đầu, là lãnh đạo chính của gia tộc họ Thái.

Về nhà an toàn, đó là điều mà làm cho cậu cảm thấy phiền phức nhất, mọi người luôn cho rằng, phải bảo vệ ông chủ, nhưng riêng cậu, cậu chỉ cảm thấy mình là tội nhân, đi đâu cũng phải có người dòm ngó, canh giữ.

--

Hyungwon thả mình vào cái giường hình ovan rộng lớn, cậu đưa mắt nhìn tấm rèm bằng ren phủ màu trắng xung quanh giường, là giường của con gái mà mẹ bắt cậu nằm… Từ khi còn bé, mẹ chỉ muốn cậu hưởng thụ những gì tốt đẹp nhất trên thế gian, và bao nhiêu thứ đẹp đẽ trong mắt mẹ đều dành cho nữ nhi… Để khỏi bị quấy rầy, cậu luôn là đứa trẻ ngoan ngoãn, chưa từng phản đối điều gì mà cha mẹ muốn từ cậu, cậu chính là hình tượng mẫu tuyệt đẹp nhất trong mắt mọi người.

Cậu đưa mắt nhìn ra khung cửa nhỏ, như một trang giấy màu đen, mà cậu không có viên phấn màu hồng, nên chẳng có thể vẽ được bất cứ gì… khiến cậu cảm thấy chút bất mãn, chút buồn bã để cậu khép mắt lại từ chối.

Nhưng trong tích tắc, đập vào mắt cậu là cái vết nhỏ màu nâu bên góc cửa sổ. Thật sự mà nói đây là không gian thở của cậu, bởi thế nó có một chút bụi trần cũng khiến cậu cảm thấy khó chịu, xốn xang, để cậu bật dậy bước nhanh đến…

Vừa đến bên cửa sổ, Hyungwon thoáng thấy cái bóng chớp trên mặt kiếng khiến cậu quay phắt lại nhìn… chỉ để nhận lấy một bóng đen lao tới, đẩy mạnh cậu lưng áp chặt vào tường, một cánh tay mạnh mẽ chấn ngay cần cổ cậu, khiến cho cậu mất dần hơi thở…

Cậu đưa mắt nhìn, chỉ có đôi mắt hiện hữu bởi cái khăn đen bịt mặt, một đôi mắt thật sâu màu đen tuyền, và có chiều hướng rộng như bầu trời, long lanh lấp lánh như chứa cả hàng ngàn tinh tú, những ngôi sao của ước mơ, cậu thấy lòng mình chợt nhẹ tênh, khi cảm nhận được, nó chứa cả ước mơ của cậu… những ước mơ không thể thực hiện, nhưng giờ đây cậu lại thấy sự hồi đáp…

Hyungwon thở rít lên bởi thiếu oxy, đôi mắt cậu từ từ khép lại, như chìm vào một giấc ngủ bởi thuốc, rõ ràng cậu ngửi được mùi gì đó, cậu cảm thấy có chút hài lòng…

Hyungwon ngả xuống, đập vào ánh nhìn he hé của cậu là ánh sáng cực chói, giữa khoảng chói chang đấy, cậu thấy có gì đó màu đỏ bay bay. Liền ngay đó trong đầu cậu tự dưng vang lên 3 từ “ Hồng Vệ Binh”. Ánh sáng đột ngột mất, cậu không biết gì nữa.

--

Tiếng nước chảy khiến Hyungwon như chợt tỉnh, cậu gượng dậy, cảm thấy đầu đau nhức nhối, cậu ngước mặt, mở mắt nhìn xung quanh, một mùi hôi thối tràn vào khoang mũi cậu, như vào tận cả cuống họng, khiến cậu khẽ ho khan.

Chẳng biết tiếng ho của cậu có phải đánh thức đứa ngồi đối diện cậu không, cậu chỉ biết hắn nhúc nhích. Cậu cũng muốn xoay người như hắn… nhưng không, cậu nhìn xuống người mình… mới biết mình đang bị trói chặt ở ghế.

Cái hình ảnh cao lớn tiến đến trước mặt cậu, trong một khoảng ánh sáng vàng yếu ớt, cả khoảng không bao trùm lấy cậu chỉ là một màu đen, nhưng cậu vẫn đủ ánh sáng để nhận biết… vẫn là chiếc khăn bịt trên mặt, để cậu chỉ thấy đôi mắt có những ước mơ… tên con trai theo nhân dáng mà cậu nhận diện được dừng lại trước mặt cậu khoảng 1m, rồi hắn đột ngột lao đến…

Từ đằng xa có tiếng động những bước chân vang lên dồn dập… ngày một gần, ngày một vang vang, cậu nghe tiếng nói trầm ổn mang đầy mệnh lệnh vang lên bên tai…

- “ Im lặng, nếu cậu phản kháng, cậu sẽ chết!”

*Chết* là được giải thoát, đó là sự hiểu biết của Hyungwon, bởi thế câu ấy khiến lòng cậu lại một lần nữa cảm thấy nhẹ tênh… sao cũng được, dù gì cậu cũng muốn buông bỏ mọi thứ đang có rồi.

Cậu bị lôi đi, càng lúc càng nhanh, những bước chân phía sau khiến cho cậu và tên đó chạy nhanh hơn… Giờ thì cậu có đủ tỉnh táo để biết, cậu và hắn đang chạy trong lồng ống cống, mà cái ống này to lớn, tức là ống chính, có thể dẫn ra biển…

Không một ánh sáng nào trước mắt để soi rọi tìm một hướng đi. Sự tối tăm dơ bẩn bao quanh trên con đường ngột ngạt dường như vô tận. Hyungwon đang cố chuyển hướng ý nghĩ của mình qua một việc khác, chẳng hạn như giờ cậu mới biết nơi cậu sinh sống có những thứ như thế này…

Nhưng ý nghĩ đó lại vụt đi qua tri thức cậu, Hiện tại, có một cảm giác đang thấm dần vào trong tim, cậu nhận biết rõ khi thấy nhịp tim mình đang tăng dần, không chỉ vì những bước chân chạy thục mạng của cậu… mà trái tim cậu cứ se thắt rồi rung lên, theo chiều hướng khác biệt mà cậu chưa từng được nếm trải.

Một sức mạnh, như một luồng điện truyền từ bàn tay đấy qua bàn tay cậu, khi hắn nắm chặt lấy tay cậu không hề buông, dù cậu đã té xuống đến 3 lần… Tự dưng, cái ý nghĩ về con đường mà Chúa đã vác Thập Giá…

Cậu là một con chiên ngoan Đạo, không bao giờ làm chuyện bất nhân, ác đức… à mà không… giờ nên suy nghĩ bị treo trên Thập Giá sẽ như thế nào mà thôi…

Cả hai khựng bước, khi con đường phía trước hết lối, tiếng nói thật nhỏ nhưng sao cứ như xoáy vào tai cậu:

- “ Quái! Rõ ràng lối này có đường thông!”

Hyungwon thở nhẹ ra… cậu rất biết cách đối diện… Cả hai quay người, sẵn sàng làm gì đó thì cậu chưa biết, nhưng cậu nhận lấy cái siết tay thật nhẹ, cái gật đầu thật khẽ, cái ánh mắt trao đi sự tin tưởng mang tên “Bảo vệ”

Hyungwon thầm cười trong đầu, cận vệ của cậu không phải là hắn, hắn là kẻ thù, vừa bắt cóc cậu từ buổi tối, còn giờ thì cậu không biết chính xác là thời gian nào…

Một đám người xông tới, cậu bị đẩy lùi ra sau, hắn lao đến phía trước, buông tay cậu… Ngay lúc đấy, cảm giác hụt hẫng khẽ in dấu thật đậm trong tim, cậu khẽ gập người xuống, theo quán tính đưa tay chạm vào ngực, cảm thấy mất nhịp thở…

Trong bóng tối, chỉ có tiếng động làm chủ mọi giác quan, Hyungwon biết rõ đó là một cuộc chiến không cân sức. Cậu dỏng tai lên nghe ngóng, sao mình không thể tìm thấy gì trong bóng đêm này, cậu bước lùi lại bởi tiếng gió, giơ tay lên đáp trả… chỉ là phản xạ tự nhiên… cậu rất biết cách tự bảo vệ mình.

Đột nhiên cậu lại té lùi lại vài bước, nhận lấy thân thể ai đó ngả vào cậu, cùng tiếng nói vẫn âm điệu đấy…

- “ Chạy đi, bên lối phải!”

Thật nhanh Hyungwon nhìn qua phải, cậu lao vào bóng đêm tăm tối đầy mùi hôi thối, có gì đó vướng chân cậu, khiến cậu vùng ra, rồi nhảy cẩng lên… ý thức của cậu đang ra lệnh cho cậu chạy trốn…

Tiếng nước chảy nghe ngày càng một lớn, kèm theo đó có chút gió thổi bạt vào mặt, Hyungwon cảm nhận đường ra… biển…

Hyungwon khựng bước, trước mặt cậu, một khoảng trời rộng lớn với hàng ngàn tinh tú lấp lánh, những ước mơ trên bầu trời cao không thể thành hiện thực, nó mãi treo nơi đấy, có lúc gần lúc xa, để mãi mãi vẫn tồn tại… như đôi mắt ai…

Nghĩ đến đó Hyungwon quay đầu… chỉ thấy trước mắt là một lỗ đen sâu hun hút, đầy sự nguy hiểm… cậu phân vân… Chưa quyết định được thì cậu nghe tiếng gió, vẫn là cái bóng cao cao lao vào cậu, liền theo đó là tiếng súng… cậu đưa tay ra… nhưng không thể làm được gì, ngoài việc nhận lấy một thân thể… cậu té ngữa ra, nước đen có mùi nồng nặc tràn vào khoang miệng cậu, cậu chợt bị đẩy lùi ra… rơi xuống…

Hyungwon ngẩng lên, cậu để mình trong tư thế rơi tự do, vì cậu muốn trước lúc mình ra đi cũng tìm được sự thanh thản… Cậu đưa tay lên chỉ để chào tạm biệt… Nhưng lại không ngờ, bàn tay cậu được một bàn tay nắm lấy…

Ấm áp… gần gũi… thân thương… Tại sao chỉ một cái nắm tay, cậu lại nhận được nhiều xúc cảm đến thế? Thân thể cậu dừng giữa khoảng không đầy gió, lắc lư như chuông… Tiếng súng thứ hai vang lên… cậu cảm thấy bàn tay mình ươn ướt, bởi dòng nước màu đỏ từ bàn tay ai kia chảy xuống tay cậu…

*Buông tay*

Đó là điều duy nhất phải làm vào lúc này… cậu thấy khoảng trời nhỏ trong đôi mắt đen tuyền đang ngập lụt trong nước, nhấn chìm ngàn ngàn ước mơ… đôi mi dần khép lại, bờ môi mấp máy không thể thốt nên lời.

Tự dưng chẳng hiểu sao Hyungwon lại cảm thấy mình nên là người lên tiếng, cậu bật ra thanh âm mà không biết nó có từ trong cậu bao giờ…

- “ Wonho!”

Đôi mắt đấy khép lại, một giọt nước rơi đúng ngay bờ môi cậu, chảy vào khoang miệng, có vị ngọt… nhưng vừa xuống đến cổ họng cậu, vị ngọt chuyển thành vị đắng…

Những ngón tay mở ra, rời khỏi… Hyungwon rơi đột ngột… cậu khép mắt lại, tiếng ai đó vang lên bên tai cậu…


“ Nếu như anh không có một điều ước nào, thì anh cũng hẹn được ở bên em!”




Bacham72 Tại 11-9-2016 22:58:18


END

Tây Hải - Tháng 12 Năm 1999

Wonho đứng đầu mũi thuyền, anh trầm ngâm tĩnh lặng hít hà cái hơi lạnh trong một ngày mùa đông. Bầu trời xám xịt báo hiệu điềm xấu. Nhưng với Wonho, bản tính và nghề nghiệp anh đã xấu, thì anh chẳng còn biết sợ xấu là gì…

Anh hắt hơi liên tục 3 cái, kèm theo sau là ho khan. Trong sinh hoạt hằng ngày, dù anh có mệt lả người, anh cũng không cho phép mình bệnh, cũng như yếu đuối trước mặt ngàn đứa em.

Trách nhiệm công việc không chỉ của riêng mình anh. Con đường hiện tại anh đi cũng chẳng phải tự do anh chọn. Khi anh sinh ra nó đã có, và để bước vào đời, bằng những bước chân chập chững, anh trưởng thành sớm vì con đường đấy đầy gồ ghề chông gai.

Wonho móc túi lấy điếu thuốc, anh bật quẹt châm lửa, anh thích dùng diêm, dù anh không là người hoài cổ. Ấy vậy anh cũng thích uống trà, điều đấy khiến anh trở nên nghiêm nghị và trầm tính hơn.

Bao nhiêu lần nóng nảy, chỉ để nhận lấy điều thiệt, anh có quá đủ kinh nghiệm rồi. Wonho nhìn mỗi cây diêm vừa lóe đốm lửa, nó đã chợt tắt vì gió lớn, nhưng anh vẫn kiên nhẫn đốt cây diêm khác, cứ như thế, anh như người máy đã lập sẵn chương trình.

Tốt hay không cho việc làm nãy giờ của anh, anh biết có người sẽ nói anh vớ vẩn, có người bảo anh điên, rồi cũng sẽ có người bảo anh ngu, hoặc ngớ ngẩn… Còn đám đàn em của anh thì biết rõ… Đại ca của bọn họ là kẻ cứng đầu lì lợm nhất thế gian.

Cuối cùng thì Wonho cũng đốt được điếu thuốc, anh hít một hơi đầy phổi, cảm thấy thật khoan khoái và hài lòng… anh chẳng giỏi gì, chỉ có cái tội lì, mà không biết đó có được gọi là giỏi không nữa…

Nếu anh không lì, tức anh không thể đứng ở vị trí này. Wonho đưa mắt nhìn ra xa… biển trong mùa đông không những lạnh mà còn quá âm u. Nhìn mắt thường với tầm nhìn không được bao xa, đám sương mù trên mặt biển dày đặc, anh ngẩng nhìn trời rồi đưa tay nhìn đồng hồ, trong đầu vang lên câu…

*Mẹ kiếp thằng nào khoái hẹn trên biển vào mùa đông, xem chừng nó ngu chưa từng thấy*

Wonho lại rít thuốc, anh góp phần làm cho không khí mịt mù thêm… Anh vẫn dõi mắt ra phía trước, như đang kiên trì cố xuyên thủng màn sương trước mặt kia, để tìm kiếm cái thằng đối tác vớ vẩn.

Nếu phi vụ 69 không xảy ra chuyện, anh chẳng thèm hạ mình mà đi đón tiếp nó như thế này… nghe đồn thằng nhóc đó bảnh trai, tài giỏi và là con nhà quý tộc…

Wonho nhíu mày anh lại đưa điếu thuốc lên miệng, lần này anh hít một hơi ngắn, rồi phả khói ra thật nhanh, liên tục… cả đám khói dày trước mặt anh, khiến anh thích thú đưa tay lên chậm vào nó vẽ nghệch ngoạc…

*Hình thù đẹp đấy…*
Câu nói lại xuất hiện trong đầu Wonho…

*Đẹp trai, học giỏi thì sao, mày không có kinh nghiệm làm việc gì cả, nếu mày không có thành ý, tao thề sẽ làm thịt mày khi mày đày đọa tao*

Nghĩ đến đó Wonho lại hắt hơi liên tục, anh đẩy mạnh tay khi có thằng nào đó quàng vào cổ anh một dãi khăn len dài… thật dài… Wonho quay qua, theo quán tính anh đưa tay lên đáp trả phản kháng khi không đồng ý, thằng đàn em té bật ngữa ra sàn tàu, rồi lồm cồm bò dậy chạy vào trong.

*Có vài cái hắt hơi, tụi bay lại khiến tao trở thành cụ như thế này…*

Nhưng đó cũng chỉ là lời nói trong đầu, được phát ra trong mắt, khi Wonho là kẻ kiệm lời…

--

Hyungwon đứng trước mũi thuyền… biển với anh là khoảng đất rộng, nhưng không có chổ cho bước chân anh. Mùa đông năm nay sao không có tuyết rơi phủ trên mặt biển.

Anh thích ngắm nhìn đám sương mù, để anh không thể thấy phía trước, để anh muốn dừng lại bước chân của mình, vậy mà trách nhiệm không cho phép anh. Papa đã hứa, trong vòng 6 tháng con kiếm đủ tiền cho ba đi, rồi con được tự do.

Làm gì có 2 từ “Tự do” ở papa, nếu papa cho anh tự do thì giờ này nơi anh đứng phải là London mất rồi, anh thích theo nghề thiết kế thời trang, nhưng làm gì có chuyện đó trong nhà anh, những công việc liên quan đến nghệ thuật, papa anh không bao giờ chấp nhận.

Cuộc sống của anh đã được định sẵn, viết sẵn như một câu chuyện, một kịch bản phim. Và giờ thì đến đoạn mấy, chương mấy rồi nhỉ? Anh chỉ biết đã đến lúc hoàng tử cưới công chúa.

Theo cổ tích thì là kết truyện, hết phim, có chăng làm thêm một đoạn bonus là bầy con nheo nhóc. Hyungwon khẽ rùng mình… anh sợ phải chăm sóc lo lắng cho ai, cho bất cứ thứ gì, anh chỉ muốn ung dung tự tại theo đuổi đam mê.

Không nghĩ nhiều, chỉ cần chúi đầu vẽ mẫu, rồi lên mẫu, rồi mãn nguyện khi thấy thành quả của mình được ra mắt, dù không có thương hiệu, thì cũng là chính do bàn tay, khối óc anh làm ra…

Anh thích thời trang, dĩ nhiên anh hay để ý tiểu tiết về con người, và cũng chăm sóc bản thân rất đặc biệt, vợ sắp cưới của anh luôn luôn ngưỡng mộ anh, cũng như rất tự hào khi đi bên anh.

Cảm giác khi cô ấy vòng tay vào tay anh, sánh đôi thật đẹp, ai cũng nói anh và cô ấy Trời sinh một cặp, tiên đồng ngọc nữ. Còn riêng bản thân anh… Vòng tay mỹ nhân thì anh lại có cảm giác là gông xiềng. Khi cô ấy tự ý hôn anh, thì anh chỉ cảm thấy cô ta đang đóng dấu, rằng anh thuộc về cô ấy, của riêng cô ấy… Nhưng anh không bao giờ nói ra hay phản kháng, bởi anh biết có chống đối cũng không được gì, đành để hơi cho ấm bụng.

Hiện tại, anh chưa biết tính cách nào… dời hôn lễ có rất nhiều cách, anh là đứa thông minh, lắm trò nhiều mưu. Nhưng trò nào qua được mắt papa mới là quan trọng, khi ông ta thuộc loại cáo già, đừng mong gạt gẫm…

Sau phi vụ này, anh sẽ đi London, nói rằng chuẩn bị quần áo hôn lễ, chắc papa đồng ý, nhất là cô vợ sắp cưới của anh, là phụ nữ ai không thích trưng diện.

Sau khi đến London, anh sẽ tạo ra một phi vụ bắt cóc… Tống tiền ư? Không được? À… khủng bố cũng nên, một thằng theo phe phái nào đó. Kẻ tâmthần có vẻ khiến papa anh tin hơn… nghĩ đến đó Hyungwon khẽ nhích môi, hài lòng.

--

Đám sương mù vẫn dày đặc trên mặt biển, nhưng với khoảng cách càng gần nhau, Wonho và Hyungwon bắt đầu trông thấy nhau. Khi hai đầu mũi tàu chạm vào nhau, cả hai đều hơi chao đảo, rồi cùng bước đến đầu mũi…

Wonho vì muốn Hyungwon qua bên thuyền của mình bàn việc, anh mới đưa tay ra mời…

Hyungwon biết mình tự ý chọn cuộc gặp mặt như thế này là không phải cho lắm, nhưng anh không là đứa bé để cần ai phải đỡ nâng, nghĩ thế Hyungwon hất tay Wonho ra, đồng thời anh tự mình phóng qua…

Wonho bước lùi lại vài bước, anh hơi bất ngờ, mà không biết tại sao khi bàn tay tên con trai kia vừa chạm vào tay anh, dù chỉ là cái hất tay, tự dưng anh cảm thấy đau thắt ngực.

Hyungwon sau khi đứng vững anh mới quay nhìn… ánh mắt anh chạm phải đôi mắt đen tuyền, như hút anh vào đấy… một đôi mắt có chiều sâu và rộng như cả không gian… trái tim anh khẽ run rẩy…

Cả hai dần tiến bước đến gần nhau hơn, khi cả Wonho và Huyngwon dường như không có một thứ gì ngăn cách, cả hai không thể rời đi ánh nhìn đang trao cho nhau, rồi từ từ cả hai đưa tay lên, chạm tay nhau… vô thức buộc miệng đồng thanh…


- “ Nếu như anh/em không có điều ước nào, anh/em cũng hẹn được một lần ở bên nhau…”




08/09/2016


kyoluvjj Tại 14-9-2016 00:40:48

From mod:

Oneshort -3 part- 100 $


tháng 10 pm em nhận tiền nhá, cap cái ảnh này để em tính tiền.^^+bao gồm phí nhắn tin choMOD
trang: [1]
Phiên bản đầy đủ: [Oneshot | T] Hẹn ước | Bacham72 | Hyungwonho | Completed