|
Don't take anything out without my permisson
Chapter 4
~ o.O.o ~
Ngày cãi vả. Tháng chán chường. Năm tâm sự.
.
.
.
Đây là lần đầu tiên cô đến quán rượu phải không ? – Yong hỏi với giọng châm chọc khi chứng kiến thái độ của Mi Soo từ nãy đến giờ. Hết xoay sang trái rồi lại sang phải, ngó nghiêng tứ phía và giờ thì đang nhìn chằm chằm vào li rượu trước mặt với vẻ rất ư là căng thẳng.
_Đâu…đâu phải ! Em cũng đi uống nhiều lần rồi đấy chứ ! – Cô nói, cố giữ cho giọng mình được dõng dạc, hiên ngang một chút để che lấp đi nỗi bất an trong lòng.
_Thế thì mau uống đi! – Anh khiêu khích.
_Phải…uống…uống sao ? – Mi Soo lắp bắp. Hết nhìn anh rồi lại nhìn li rượu.
_Thế cô nghĩ vào quán rượu để làm gì? Tán ngẫu sao? – Yong càng đùa dai.
Trót đâm lao thì phải theo lao. Giờ muốn bỏ chạy cũng không được nữa. Cô đành nhắm mắt làm liều. Nuốt khan một tiếng rồi hít thở thật sâu, cô cầm li rượu lên một cách thật khí thế rồi nhắm tịt mắt, đánh ực một cái. Cảm giác cay xè nhanh chóng bùng lên ở cuống họng. Cô hít lấy hít để. Chả hiểu loại thức uống này có gì ngon lành mà mấy tay bợm nhậu cứ uống hết ngày này qua tháng nọ thế kia.
Yong cố giấu ý cười trong mắt. Nhìn cái dáng vẻ uống rượu nhăn nhó, khổ sở ấy mà bảo là đã đi uống qua rồi thì ai mà tin cho được chứ, hành động cứ gọi là phản bội lại lời nói chan chát ấy. Như biết được mình đã bại-lộ-chân-tướng, Mi Soo vội vã đổi chủ đề để tránh bầu không khí ngượng nghịu giữa hai người. Và cô cũng sợ nếu anh tiếp tục truy vấn theo vài câu về rượu nữa thôi thì cô sẽ phải kiếm lỗ mà chui xuống đất mất. Đúng là “cái miệng hại cái thân” mà.
_Chẳng phải anh có chuyện buồn sao? Chuyện gì thế? Hay là… chuyện chia tay vừa rồi? – Cô hơi ngập ngừng ở câu hỏi cuối. Sợ bản thân đã nhắc đến chuyện không nên nói. Nhưng dường như sực nhớ ra điều gì, cô thở hắt ra rầu rĩ:
_Mà có biết thì cũng chỉ sợ chẳng giúp gì được cho anh. Em không giỏi trong việc an ủi người khác lắm – Cô ủ rũ. Thật sự là như thế. Cô có thể bỏ ra hàng giờ lắng nghe những rắc rối, muộn phiền của bạn mình để giúp họ khuây khỏa hơn nhưng lại không giỏi đưa ra những lời an ủi và khuyên nhủ cho họ. Thậm chí đôi khi cô còn vứt toẹt vào mặt họ những câu nhận xét thẳng thắn khi thấy bạn mình buồn vì những chuyện chẳng ra gì. Người hiểu thì không nói gì, người không biết hay bảo cô tàn nhẫn, không biết cảm thông. Nhưng với cô điều đó chẳng quan trọng lắm, Mi Soo cứ đơn giản sống theo cách mà mình muốn, chẳng suy nghĩ gì nhiều. Tuy sống mạnh mẽ là vậy nhưng trong chuyện tình cảm, cô khá nhút nhát.Hiếm khi thể hiện tình cảm của mình cho đối phương biết. Cũng như với Ji Yong, tuy đã thầm thích anh đã 2 năm nhưng cô vẫn không dám thổ lộ với anh và nói cho ai biết cả, ngoài hai cô bạn thân. Cứ lặng lẽ mà đơn phương.
Rồi chẳng nói chẳng rằng, cô lặng lẽ rót cho mình một li rượu rồi uống cạn. Như để cho vơi bớt sự thất vọng về bản thân. Tại sao không thể cá tính như Ha Na hay mạnh mẽ như Na Mi? Quả thật khi tâm trạng con người ta chán nản, sầu muộn thì cái nhìn về mọi thứ của bản thân cũng mang một gam màu u ám. Mi Soo vốn không phải là người hay so sánh bản thân và ghen tị với người khác. Thậm chí trong cuộc sống hằng ngày, cô còn khá tự tin ở một số lĩnh vực và tự cho mình có quyền tự hào về điều đó nữa. Nhưng còn giờ đây, nhìn đâu thì cô cũng chỉ thấy sự thua kém của bản thân so với mọi người xung quanh. Điều đó quả thật tệ hại. Càng suy nghĩ cô càng buồn bã, cứ thế mà liên tục rót hết li này đến li khác. Thật kì lạ, giờ cô không còn cảm thấy cảm giác cay nồng như lúc đầu,ngược lại nó làm cho cô cảm thấy khá dễ chịu.
Cũng giống như vấp ngã hay thất bại của con người chăng?
Nếu đã từng trải thì sẽ không thấy quá đau và khó chấp nhận nữa.
Chai sạn rồi thì sẽ bớt đau thôi.
Giờ đây đầu óc cô không còn nặng trĩu và nghĩ quá nhiều như lúc mới bước vào đây. Lúc này tâm trạng cô hơi lâng lâng và có cảm giác nhẹ nhõm hẳn đi.
_Chẳng phải cô cũng có chuyện không vui sao? Là chuyện gì thế? – Nhận ra thái độ không ổn nơi nơi Mi Soo, Yong vội vàng gợi chuyện để cô có thể tạm dừng việc uống rượu lại. Anh sợ rằng cô cứ uống lấy uống để thế này không sớm thì muộn cũng ngã lăn quay ra mà thôi. Người ngoài nhìn vào không hiểu chuyện lại cho rằng anh dụ dỗ con gái nhà lành người ta say xỉn để thừa cơ giở trò. Vốn chỉ định trêu đùa, ai ngờ cuối cùng lại “rước họa vào thân”.
_À…ừ… chuyện ở chỗ làm đấy mà. Hức! – Cô nấc cụt – Hôm nay em gặp phải một ông khách mắc dịch…
…
_Thế rồi cô bị ông chủ đuổi việc à? – Anh hỏi khi nghe xong câu chuyện.
_Không. Hức. Ông khách đó mới bị chủ em cầm cây lau nhà đánh đuổi đi đó chứ. Hức – Mi Soo bảo. Giọng đã có vẻ lè nhè của người say rượu.
_Huh? Ông ta bị chủ cô đuổi đi sao? – Thật không thể tin được, đúng là những chuyện liên quan đến cô gái này đều kì lạ và không ngờ tới được. Tưởng rằng sau những rắc rối cô gây ra từ đầu bởi sự thiếu kiềm chế và nhẫn nhịn của bản thân sẽ làm vị chủ cửa hàng phật ý mà đuổi việc. Cuối cùng lại hóa ra ông ta quay sang “trả thù rửa hận” dùm cô ta nữa. Quả là không thể đoán trước được hành động gì của cô ấy. Yong nhìn cô đầy vẻ tò mò.
_Hức. Đừng nhìn em với ánh mắt kì thị như thế. Ai bảo ông ta “điếc mà không sợ súng” – Cô phẩy tay.
*Flashback*
_Bao lâu thì mới xong đây? – Anh ta hỏi với vẻ sốt ruột.
""
_Tôi hỏi cô đấy? Có nghe không? Bao lâu thì mới xong hả? – Người khách bắt đầu lớn tiếng khi thấy cô không có bất kì phản ứng nào.
_Khoảng 30 phút nữa – Vẫn không hề ngước nhìn anh ta, Mi Soo dài giọng trả lời.
_Và tôi sẽ làm nhanh hơn nếu anh thôi léo nhéo đấy! – Cô lẩm bẩm đủ để mình bản thân nghe thấy.
_Thật là mất thời gian quá đi. Cô có thật sự biết cài không thế? – Người ấy vẫn không ngớt lời cằn nhằn.
"..."
_Tôi chưa thấy chỗ nào làm ăn tệ như ở đây. Tác phong lề mề. Nhân viên thì bất lịch sự!... – Sự chỉ trích của ông ta vẫn không có dấu hiệu dừng lại trước thái độ “im như thóc” của Mi Soo.
"..."
_Ơ! Thời buổi này mà có người vẫn xài win 98 cơ đây. Thật là lạc hậu, quê mùa! – Ánh mắt người khách dừng lại trên chiếc máy đang được cài đặt của một vị khách nước ngoài.
"..."
_Người nước ngoài mà lại lạc hậu thế kia à? Hay vì keo kiệt, bủn xỉn! – Có vẻ như mục tiêu của anh ta đã được chuyển toàn bộ từ Mi Soo sang vị khách nước ngoài tội nghiệp kia.
"..."
_Mà này, sao tiệm cô không mua phần mềm bản quyền về để cài đặt cho khách nhỉ? Giá thành có bao nhiêu đâu? Như tôi đây này, toàn xài bản quyền thì mới yên tâm được….- Dường như sự chỉ trích lúc đầu đã được chuyển sang sự cảm thán bản thân lúc nào không hay. Trên đời này quả là loại người nào cũng có. Chỉ tội cho một Yoo Mi Soo không biết kiếp trước đã làm nên tội tình gì ghê gớm mà kiếp này phải chịu cảnh “rửa tai” thế này.
.
.
.
_Xong rồi! – Mi Soo đột ngột thông báo cắt ngang “bầu tâm sự” từ nãy giờ của người khách.
_Xong rồi sao? – Cậu chàng hỏi với vẻ bị cụt hứng.
_Mời quý khách kiểm tra! – Cô nhanh nhẹn đứng lên nhường chỗ cho anh ta ngồi vào để chạy thử chương trình. Quả thật là “sức người có hạn”, mong muốn tha thiết nhất của cô trong giây phút này chính là tống khứ cái tên vô duyên, bất lịch sự và lắm mồm này ra khỏi tiệm càng nhanh càng tốt. Chỉ sợ nếu phải chịu đựng thêm vài chục phút nữa, Mi Soo sẽ không đảm bảo được bản thân có gây nên cảnh tượng hoang tàn, khủng khiếp nào hay không.
_Quý khách đã kiểm tra kĩ rồi chứ ạ? Phần mềm của chúng tôi không hề có lỗi gì phải không? – Mi Soo liến thoắng khi thấy anh ta đứng lên với vẻ hơi thất vọng. Có vẻ như cậu chàng đã kiểm tra kĩ lưỡng và không tìm được bất kì sơ suất gì.
_Tốt lắm! Vậy giờ cài vào máy tôi nào! – Vừa nói, anh chàng vừa loay hoay lôi chiếc laptop từ cặp ra.
_Sao ạ? – Cô hỏi với vẻ ngạc nhiên.
_Tôi bảo là lấy chiếc đĩa phần mềm cô vừa cài thử ở trên cài vào máy tôi đi! – Anh ta lặp lại với giọng ra lệnh.
_Nhưng…
_Nhưng nhị gì! Nhanh lên! Tôi không có thời gian đâu! – Người khách bắt đầu cáu khi thấy Mi Soo không có vẻ gì là làm theo lời anh ta nói.
_Nếu cài cho máy anh tôi sẽ tính phí đấy! – Cô nhanh chóng thông báo trước khi bị anh ta ngắt lời một lần nữa
_Cái gì? Tính phí? Các người có nhầm lẫn không? – Người khách hỏi lại với vẻ không tin vào tai mình.
"..."
_Bán phần mềm cho khách thì các người phải có nhiệm vụ cài đặt cho người ta chứ. Tính phí là thế nào?
"..."
_Mấy người ăn lời vừa thôi chứ! Đừng có chèn ép người khác quá đáng!
"..."
_Định vừa ăn cướp vừa la làng á! Không cần! Tôi không mu-...
_Yah! Đủ rồi đấy nhá. Đừng thấy người khác nhịn nhục mà làm tới. Chỉ có vài ngàn won mà hành hạ, đày ải người khác đủ điều. Nói người khác mà sao ông không xem lại bản thân thế? Chính ông mới keo kiệt, bủn xỉn đến phát sợ đấy. Lại còn bất lịch sự, vô văn hóa, lắm mồm nữa chứ….. – Đến lúc này thì cô thật sự không nhẫn nhịn được nữa, máu nóng cứ gọi là bốc ngùn ngụt lên đỉnh đầu, bao nhiêu bất mãn, bực mình từ đầu đến giờ cứ gọi là bộc phát ra cả. Mua chỉ có một cái đĩa mà đày ải người ta đủ điều, xỉa xói đủ kiểu, bắt người ta loay hoay cả buổi, giờ lại tuyên bố không mua. Úi trời ơi, Bồ Tát mà có ở đây chắc cũng không chịu nổi huống chi một người trần mắt thịt như cô. Đúng là người xưa nói cấm có sai: “ Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân mình”. Giờ phút này Mi Soo thật sự thật sự thấm thía câu nói này đến tận chân răng kẽ tóc.
_Cái gì? Cô vừa nói gì hả? Cô…cô dám mắng tôi? – Người khách há hốc mồm kinh ngạc.
_Đúng, tôi mắng anh đấy! Đàn ông con trai gì mà mồm năm miệng mười. Cả mười người con gái như tôi chắc cũng không nói nhiều được như anh đâu. Cái gì mà bản quyền rồi mắng người ta keo kiệt. Xin thưa, win 98 của người ta là bản quyền hẳn hoi đấy anh ạ. Còn máy của anh thì gì nào? Chỉ sợ cái bản quyền XP anh còn không với tới ấy chứ mà xỉa xói người khác. Nếu đã muốn xài bản quyền thì đến đây mua bản ăn cắp bẻ crack của chúng tôi làm gì? Rồi bắt cài đặt vào máy nữa – Mi Soo tuôn một lèo với vẻ hả hê.
Khuôn mặt của người khách ấy bắt đầu tím tái đi vì giận nhưng điều đó vẫn không hề làm cô cảm thấy sợ hãi. Ai bảo trời sinh cô đã là người thẳng tính thế chứ. Không giống một Na Mi khéo léo, giỏi che giấu cảm xúc và giả vờ cực giỏi hay một Hana lạnh lùng, phớt lờ sự đời. Mi Soo là người khá bộc trực. Buồn, vui, yêu, ghét – mọi cảm xúc của cô đều khiến người dễ dàng nắm bắt được qua thái độ và cách cư xử. Khi ra ngoài làm việc, cô cũng đã cố gắng kiềm nén cảm xúc bản thân, rèn luyện cho mình tính nhẫn nhịn nhưng dường như cũng chẳng thay đổi được gì. Na Mi cũng đã nhiều lần mắng cô là ngốc. Nếu cứ giữ tính tình như thế thì ra đời chỉ thiệt thòi bản thân. Nó sẽ khiến người khác dễ dàng nắm được điểm yếu bản thân mình và biết được những điều mình nghĩ. “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời” a.
_Ông chủ! Ông chủ đâu? – Với cái đầu bừng bừng lửa giận, người khách bắt đầu la lối, quát tháo “điệp khúc cũ”.
_Ông ra mà xem nhân viên của ông làm ăn thế nào này? Cô ấy dám mắng té tát váo mặt tôi này… - Người khách bắt đầu kể lể khi thấy Myung Soo từ xa đi tới.
Nhưng khác với dáng vẻ khẩn trương, vội vã lần đầu khi nghe tiếng gọi, ông bước đến với vẻ chậm rãi, ngao ngán.
_Ông mau đuổi việc cô ta đi. Cô ấy dám mắng tôi là…
_Được rồi! Được rồi! Đây này. – Nói rồi ông dúi vào tay người khách mấy tờ tiền khi nãy.
_Ơ, đây là cái gì? A, ông định bịt miệng tôi để mọi chuyện êm xuôi bằng mấy đồng tiền lẻ này à ? Ông chủ à, ông đánh giá thấp tôi quá đấy –Anh ta vẫn tiếp tục lên giọng.
_Không phải mua chuộc gì cả. Chỉ là tôi hoàn lại tiền mà khi nãy quý khách đã trả cho chiếc đĩa phần mềm thôi. Xin thứ lỗi, có lẽ chúng tôi không đáp ứng được yêu cầu của quý khách ! – Myung Soo từ tốn trả lời.
_A ! Thì ra các người là cùng một giuộc à ? Tôi hiểu rồi. Ông đang bênh vực cô ta phải không ? Thật là một các tiệm không ra gì ? Hay là giữa ông và cô ấy có quan hệ gì nên mới bênh nhau chằm chặp thế ? Trâu già mà muốn gặm cỏ non sao.
_Trâu già…Cỏ non… Cái…cái đồ mất dạy. Mày vừa nói ai thế hả ? Bỏ ra có mấy ngàn won mà muốn đè đầu cưỡi cổ người khác thế à ? Đồ nít ranh, miệng còn hôi sữa. Lúc ông đây lăn lộn ngòai đời chắc chú mày còn ở truồng tắm mưa đó nhé. Mày dám vô lễ với người đáng bậc cha chú thế á ? – Đây là lần đầu tiên Mi Soo và mọi người trong tiệm nhìn thấy ông chủ mình tức giận như thế. Ai nấy đều sửng sốt đến mức mở to mắt mà nhìn.
_Tôi nói không đúng sao ông già ?Nếu không có gì thì việc gì phải phản ứng dữ dội vậy ? Có tật rục rịch sao ? – Vừa lùi lại, người khách vẫn ngoan cố cãi.
_Mày…mày… - Vừa nói Myung Soo vừa nhìn quanh tìm kiếm, nhìn thấy cây lau sàn ở gần đấy ông nhanh chóng chụp lấy vụt tới tấp vào người anh ta – Hôm nay, ông sẽ cho mày biết ta. Đánh chết cái thằng mất dạy như mày. Không thì ông không phải Park Myung Soo.
_Ông chủ ! Ông chủ !... – Thấy tình hình có vẻ nguy cấp, mọi người trong tiệm xúm lại can ngăn. Mi Soo và Minzy phải ra sức giữ lấy ông lại, không sợ ông đánh chết được người ta mà chỉ sợ ông tuổi già sức yếu, lên gân một hồi lại nằm đơ cán cuốc thì khổ mệnh.
Thừa lúc mọi người giữ Myung Soo, người khách nhanh chân chạy ra ngoài. Vẫn không thua, anh ta còn cố nói ngoái lại – Coi chừng đấy nhé. Tôi sẽ đi kiện cho mà xem.
_Ông cha nhà mày ! Đồ mất dạy…….
_Ông đây mà bắt được thì mày biết nhá ! …..
_@#$ !&*$#@!*&(%$#*^%.
*End flashback*
.
.
.
(TBC)
|
|