|
Tôi dắt tay em đi, vào một ngày đẹp trời của buổi chiều mùa hè oi ả. Những chiếc lá già buông mình, trải đầy khắp mặt đường, nhuộm một màu vàng xinh đẹp. Bàn tay thon dài xinh đẹp của em đan vào tay tôi. Thật sự, ngay lúc này, tôi dường như muốn thời gian ngừng trôi vậy. Bởi vì, bởi vì lí do gì nhỉ? Vì tôi yêu em?
“Anh à, em mỏi chân, đi không nổi nữa, anh đi nhanh quá.”
Em ngồi bệch xuống đất, dẫu có biết là mất hình tượng bao nhiêu, dẫu rằng có thể làm bẩn bộ váy trắng đẹp nhất mà em yêu thích, em vẫn tỏ ý làm nũng tôi. Nếu là trước đây, khi tôi là cậu nhóc tám tuổi, em là cô bé mập dễ thương năm tuổi, ắt hẳn lúc đó tôi sẽ không ngại ngần véo mạnh vào cái má của em và nói rằng: “Là em đi quá chậm đấy chứ.”, như vậy em sẽ rưng rưng nước mắt òa lên khóc, dẫu biết tôi mặc kệ. Nhưng mà bây giờ, tôi đã là chàng trai hai mươi bảy tuổi còn em đã là một cô gái hai mươi tư, chúng tôi chẳng thể nào quay lại để sống cùng với những ngày tháng ấy mãi được.
Tôi cúi xuống, nhẹ nhàng vén tóc mai em lên, khẽ xoa đầu em, cười nhẹ:
“Mau lên, không còn kịp nữa.”
Em vẫn như vậy, vẫn trẻ con làm nũng tôi, vẫn trẻ con vô cớ giận dỗi tôi, vẫn trẻ con vô cớ ghét bỏ tôi, và vẫn trẻ con vô tâm. Vẫn vô tâm như vậy.
Em cười tươi rói giữa nắng hè oi bức, nhẹ nhàng đứng dậy, lần nữa nắm lấy tay tôi, chậm chạp bước.
“Không phải em đi chậm đâu nhé, là anh đi nhanh đấy.”
Tôi khẽ bật cười. Đúng vậy, em mãi là trẻ con. Mà em là đứa trẻ con duy nhất, tôi muốn được chiều chuộng, cưng yêu suốt đời.
“Ăn kem nhé, anh mua.”
Em bỗng nhảy cẫng lên, đôi mắt hiện lên nét vui sướng không nói lên lời, nhưng chợt em dường như nhớ đến chuyện gì đó, đáy mắt thoáng lên một chút buồn.
“Không được, ăn kem sẽ bị lạnh bụng.”
Nụ cười trên môi tôi khẽ đông cứng lại, nhìn cô gái trước mặt mình, cô gái trẻ con mà bản thân mình từng yêu thương hết mực, cô gái trẻ con mà mình tình nguyện bỏ cuộc đời để chăm sóc.
“Ừ, đi thôi.”
Đúng, em vẫn vô tâm như vậy, vẫn hời hợt như thế..
--
“Đẹp không anh?”
Trong bộ váy cưới trắng muốt, em xoay vòng trước mắt tôi.
“Ừ.”
Tôi phải nói điều gì hơn đây? Vì ngay trước mắt tôi, một cô dâu xinh đẹp nhất trần đời đã xuất hiện. Có lẽ, em so với thiên thần, còn đẹp hơn rất nhiều.
Tôi nhìn em, cười buồn. Ngồi đây và ngắm cô dâu bé nhỏ ấy, tôi cảm thấy bản thân thật vinh dự.
“Đừng liếc mắt đưa tình vào vợ yêu của tôi như thế chứ.”
Những mơ mộng viễn vông đang được vẽ ra, thì tôi lại bị đánh thức bởi câu nói này.
“Đến rồi sao?”
Tôi quay sang cười nhẹ nhàng với người đó như thay một lời chào hỏi.
“Ừ, đã lâu không gặp.”
Khẽ gật đầu, tôi đứng dậy rời đi, không nói lời tạm biệt. À không, phải nói là không muốn nói lời tạm biệt. Nếu nói lời ấy, thì phải nói tạm biệt tình yêu của tôi.
“Anh đi ăn với chúng em đã nhé?” – Em gọi tôi lại, cất giọng đầy nài nỉ.
“Không.” – Tôi chỉ vội buông ra một câu trước khi mở cửa.
Đúng, vì tôi chẳng hề muốn nhìn thấy tình yêu của họ diễn ra như thế nào, vì sao ư? Mỗi ngày em đều kể cho tôi nghe đến mức tôi có thể nhận ra hôm nào ngày nào là kỉ niệm gì của hai người họ.
Em, đúng là vẫn vô tâm như vậy.
Lại bước trên con đường trải đầy nắng ấy lần nữa, nhưng lần nữa này hay bất cứ lần nữa về sau, chỉ còn một mình tôi, sẽ không có em bên cạnh, nhẹ nhàng và tinh khiết như những tia nắng vàng trong trẻo ấy. Những năm tháng đó, chắc chỉ có mình tôi nhớ, chắc chỉ có mình tôi muốn sống lại thời gian đó thêm một lần.
Một buổi chiều nắng trải đầy, hơi ấm của người luôn bên cạnh đã biến mất, chỉ còn tôi với tôi. Chẳng còn gì cả.
END.
|
|