WinnieWiny Tại 9-3-2015 00:02:50

[Shortfic | K+] Vỡ Nát | WinnieWiny | Park Chanyeol - Byun Baekhyun - Fictional Girls | Shot 6 - End: Tàn tro

http://i95.photobucket.com/albums/l155/Irene_Tran/ZA_zpsdetofx1i.jpg


Author: WinnieWiny

Characters: Fictional Girl, Baekhyun, Chanyeol.
Pairings: Chanyeol - Baekhyun, JongIn - Kyungsoo

Rating: K

Disclaimer: Họ thuộc về chính họ, Au chỉ sở hữu Fictional Girls

Category: Sad, Romance

Summary:

Hạnh phúc với một số người lại rất khác

Hạnh phúc với một số người khác lại đồng điệu

Vì cậu, tôi đã làm tất cả

Nhưng cuối cùng, cái giá và những gì tôi chấp nhận hi sinh lại không thể cân bằng

Từ khi nào tôi nhận ra, chúng ta đồng điệu

Chúng ta mang chung một chấp niệm

Với những người khác nhau

Với tôi, đó là cậu

Với cậu, lại không bao giờ là tôi...

WARNING: Fic có đề cập đến mối quan hệ nam x nam, cân nhắc khi đọc

Cast

Byun Baekhyun

Giữ trong lòng quá nhiều ân hận, quá nhiều chấp niệm

Liệu có bao giờ cậu thấy bình yên

Đã bao giờ cậu thử quên

Để trở lại là Byun Baekhyun của khi xưa

http://i95.photobucket.com/albums/l155/Irene_Tran/Mobile%20Uploads/140831_01v_zpsasggnemm.jpg

Part Chanyeol

Hơn một lần cậu tự hỏi mình

Cái cậu đạt được và cái giá phải trả liệu có cân bằng

Không trả lời cậu, không ai có thể trả lời cậu

Vì sao đi đến bước đường này

Con đường cậu đã chọn, đã khi nào lạc lối

http://i95.photobucket.com/albums/l155/Irene_Tran/Mobile%20Uploads/b523dae2jw1eja3hlpfijj215o0rswxi_zpsf8juddxk.jpg

Hwang Jiah

Số phận có thể nắm trong tay không

Tất cả những gì cô để lại

Chỉ là sự dằn vặt đớn đau cho người cô yêu

Và những vết thương sẽ không bao giờ khép miệng

http://i95.photobucket.com/albums/l155/Irene_Tran/Mobile%20Uploads/baek-su-min-baek-sumin-kfashion-korean-fashion-ulzzang-Favim.com-441845_zpswb87rcbv.jpg

Yoo Hana

Chọn đi, số phận cho cô chọn

Và cô chọn trái tim mình

Nhưng nó lại sai mất rồi

Chỉ là tự ảo tưởng

Là một con búp bê đáng thương bị bỏ rơi

Là trò chơi của những kẻ dối trá

http://i95.photobucket.com/albums/l155/Irene_Tran/Mobile%20Uploads/tumblr_m5r9vxpPPT1r63uuao1_500_zpsbllh86a4.png

kyoluvjj Tại 9-3-2015 01:48:36

ta nói ta sẽ theo fic này nhá


nhảyvào thấy tưafic vỡ nát là vui rùi


lướt sơ thấy au toàn vik bi ngược,cùng chiến hữu rùi



ấy nhưng au chuyên hiện đai mình lai cổ trang


mấy cái kia bùn nhưng ko hợp gu mình, mình thích cái fic này


theo fic này nhá au .


thich nữ chính cuối đó rất hay có vẻ người xấu !!!!!!


cô gái này có vẻ nhận nhìu bi ai nhất

1791999 Tại 9-3-2015 05:16:09

Có một sai sót nhỏ ss
Baekhuyn chứ ko phải Beakhuyn
nó sẽ phát âm thành sai a
dù sao cũng mong ss ra đều fic vàhoàn hết

WinnieWiny Tại 9-3-2015 08:50:54

Shot 1: Tớ nhớ màu mắt trong veo của cậu

http://i95.photobucket.com/albums/l155/Irene_Tran/CC3B320mE1BB99t20nE1BB97i20nhE1BB9B20chE1BB9D20anh20E1BB9F20C491C3A2y202_zpsfnqma0ym.jpg

Lắng nghe bài hát này trong khi đọc nhé: WHEN DARKNESS FALLS

Cậu không phải là Baekhyun.
Cậu có nhớ lời cậu nói không Baekhyun?
Rốt cuộc, cậu là ai Baekhyun?
Tôi có quen cậu không, Baekhyun?

Tôi còn nhớ buổi sáng hôm ấy, nắng rất chói chang làm không gian vô cùng oi ả. Tôi ngồi một mình dưới tàng cây, cố mong chờ một ngọn gió thổi qua để xua đi cái nóng hầm hập. Giờ tự học lúc nào cũng thật chán, tôi lại thích ngồi một mình hơn là việc léo nhéo với những con người vô vị kia. Tôi khi đó mười chín tuổi, bộ đồng phục mới màu đỏ rực vừa vặn ôm lấy cơ thể, mái tóc thẳng dài, gương mặt xinh đẹp cân đối. Tôi biết mình nổi bật và tôi luôn tự hào về điều đó. Tôi cũng thích tạo cho mình một vỏ bọc lạnh lùng cố hữu như một sự tự nhiên phải đi với những cái đẹp, như thế sẽ an toàn hơn. Cũng như việc tôi ngồi đây một mình, cũng là một cái vỏ bọc.

-        Hwang Jiah. Bạn là Hwang Jiah phải không?

Tôi ngước lên nhìn người trước mặt, lãnh cảm gật đầu. Việc này tôi gặp quen rồi, cậu ta cũng không phải là người đầu tiên.

-        Tôi tên Byun Baekhyun. Hãy nhớ kỹ tên tôi. Vì bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi chính thức theo đuổi bạn.

Tôi hơi nhếch môi, cong lên thành một nụ cười. Câu nói này tôi nghe rất quen, có rất nhiều người từng nói với tôi như vậy nhưng lại chưa có người nào mạnh bạo và thẳng thắn như cậu chàng này. Tôi hiếu kì nhìn kỹ gương mặt cậu ta: hơi dài, môi cậu ta thật mỏng, mắt một mí bé tí hin lạ còn quả đầu ngố tệ. Thật thú vị, tôi lại chưa từng gặp chuyện thú vị như thế này.

-        Ừ. Tôi sẽ nhớ. Byun Baekhyun.

Tháng năm, tháng nóng. Tôi rất ghét nóng, giá lạnh hợp với tôi hơn nhưng tháng lạnh lại khiến tôi nhớ về một người không nên nhớ. Không khí ở Bucheon cũng không khác Seoul là mấy. Hồi mới chuyển đến đây, tôi còn ngỡ mình phải mất một thời gian mới thích nghi được nhưng mọi thứ vẫn có vẻ dễ dàng. Tôi cũng sẽ quên nhanh người đó thôi, quên đi ngôi trường kia và tập sống một cuộc sống mới. Tôi liếc nhìn cậu chàng đang nằm trên giường bệnh của phòng y tế. Thương tích nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ nhưng lại viện cớ nằm ì ra ở đây. Tôi đưa tay vuốt nhẹ vết thương trên mặt cậu, thầm nghĩ cậu ta thật ngốc. Con gái đánh nhau mà cũng lao vào đỡ đòn. Tôi chịu việc này quen rồi, cũng không phải là không biết cách đối phó, đâu cần cậu ta bị đánh đến mức này cơ chứ.

-        Byun Baekhyun. – Tôi gọi. Biết ngay là cậu ta đang giả vờ ngủ.

-        Có mình.– Cậu ta ngay lập tức mở mắt dậy.

-        Cậu còn nhớ lời cậu nói khi lần đầu tiên gặp mình không?

Cậu ta bất ngờ nhìn tôi rồi lại hơi bối rối gật đầu. Tôi bật cười gõ nhẹ vào đầu cậu ta, đúng là đồ ngốc.

-        Byun Baekhyun, mình đợi cậu.

Ừ, đợi cậu. Đợi cậu thử làm mình cảm động thêm một lần nữa.

Byun Baekhyun có bề ngoài nhỏ bé, chỉ cao hơn tôi một chút nhưng khi tôi mang giày cao gót, tôi sẽ cao hơn hẳn cậu ta. Vì thế cậu ta rất thích sưu tập lót giày. Chỉ có tôi biết được bí mật đó, kể ra cũng không phải cậu ta nói cho tôi biết, là tôi tự tìm hiểu mà ra. Vì thế khi đi cạnh cậu ta, tôi sẽ mang giày bệt.

“Mây không che được mặt trời. Dù bầu trời có bị mây phủ mất thì mặt trời vẫn ở đó và chói chang”. Byun Baekhyun hay nói như vậy, tôi bị cậu ta ảnh hưởng nên cứ suốt ngày nhìn lên bầu trời, thử xem hôm nay có bao nhiêu mây, trời màu gì. Hôm nay trời có màu xanh của biển cả, đậm đà và sóng sánh. Tôi cúi mặt xuống nhìn tấm danh thiếp trên tay, hàng chữ màu hồng kiểu cách nhưng lại khiến người ta chán ghét. Tôi vo tròn nó lại và ném sang một bên.

-        SM Entertainment. Họ đến tìm cậu sao?

Tôi biết đó là Baekhyun nhưng lại không trả lời cậu. Nhìn cậu nhặt tấm danh thiếp lên và vuốt lại, tôi tức giận giật lấy xé nó ra nát vụn trước ánh mắt ngơ ngác của cậu. Tôi không quan tâm, tôi ghét nó, tôi ghét cái dòng chữ màu hồng ấy. Bỗng, tôi sực nhớ ra, Baekhyun cũng ở trong ban nhạc rock của trường.

-        Baekhyun, họ có đến tìm cậu không?

-        SM đấy hà? Ờ, họ…

-        Đừng. Cậu đừng nhận lời họ. Cậu đừng làm ca sĩ, được không?

Tôi như một con thú hoang đang phát điên. Phải, tôi thật sự sắp phát điên lên rồi. Mười chín năm trước, có một người đàn ông để mẹ tôi ở lại một mình. Tôi không biết người đàn ông đó, càng không có chút khái niệm về ông ta, chỉ là mẹ tôi, mỗi ngày, đều nói với tôi: “Có chết cũng không được yêu một tên ca sĩ”. Tôi không tin, tôi không tin lời mẹ tôi nói. Cho đến khi cách đây một năm, có một người cũng ôm tôi, bảo rằng cậu ấy muốn làm ca sĩ. Nên cậu ấy bỏ rơi tôi. Tôi căm ghét tất cả những ai làm ca sĩ, tôi đập nát mp3 mà cậu ấy tặng, bẻ gãy tất cả đĩa nhạc trong tủ, tôi từ đó, cũng không còn muốn nghe nhạc nữa.

Cuối tháng mười hai năm đó, mọi người háo hức chuẩn bị cho kì thi đại học. Còn tôi thì lại sắp đi xa. Mẹ tôi bảo đưa tôi đi điều trị. Tôi cũng đã nói với Baekhyun. Cậu ấy hứa là khi không phải đến trung tâm, cậu ấy sẽ đến bệnh viện chơi với tôi. Tôi vẫn hay hỏi cậu ấy đang muốn thi trường gì, cậu ấy chỉ trầm ngâm không nói, tôi cũng không muốn hỏi nữa.

Tháng hai lại đến, tôi nằm trong bệnh viện nhìn hoa lê rơi lác đác xuống bậc thềm. mẹ tôi chuyển tôi lên Seoul, vì ở Seoul họ nói có thể trị được bệnh của tôi. Tôi không tin, bệnh của tôi sao có thể trị chứ. Rồi tôi cũng sẽ đóa hoa lê, từ từ rơi rụng mất khi mùa xuân qua đi. Có quá nhiều thứ không thể cầu được ước thấy, cuộc sống của tôi cũng như cát chảy qua tay, vốn là không thể nắm bắt.

Hôm nay, Baekhyun hứa là sẽ đến. Cậu ấy bảo là cậu ấy đã thi đậu đại học và quen được rất nhiều bạn mới. Có một người mà cậu ấy muốn đặc biệt giới thiệu với tôi. Tôi ngồi dậy chải lại tóc và cột lên một cái nơ xinh xắn, thêm một chút son. Mẹ tôi bảo con gái lúc nào cũng phải thật xinh đẹp. Baekhyun mở cửa bước vào, trên tay cậu là một hộp bánh gạo cay, tôi thích ăn bánh gạo cay. Phía sau cậu là một dáng người cao ngông nghênh, cao hơn cậu nhiều, dáng người rất lâu rồi mà tôi tưởng chừng đã quên, dáng người mà tôi không phải đi giày bệt khi đứng cạnh.

-        Đây là Park Chanyeol, bạn thân của mình. Còn đây là Hwang Jiah.

Cậu vô tư giới thiệu mà không để ý đến gương mặt cứng đờ của tôi. Park Chanyeol ôm bó hoa đến cho tôi, nói một câu chào xa lạ. Tôi bất giác mỉm cười, hóa ra chỉ có tôi mơ mộng hão huyền. Tôi nhìn Chanyeol không rời mắt, thời gian một năm, cậu vẫn không thay đổi gì, vẫn là nụ người ngô nghê ấy. Chỉ có tôi là thay đổi, một năm trốn chạy của tôi, vậy mà vẫn quay về lối cũ.

Tôi nhìn cành lê xum xuê lá, đã qua mùa hoa rớt trên vai người mỏng manh rồi. Tôi lại trở về tôi của một năm trước, ngồi dưới tàng cây chờ đợi một ngọn gió sẽ xua đi cái oi ả của trời trưa. Tôi ngước lên bầu trời, hôm nay trời màu xanh thiên thanh, thêm một chút mây trắng bồng bềnh, lại cao và rất xa. Tôi ngước nhìn Baekhyun bên cạnh, nắm chặt tay cậu.

-        Đừng làm ca sĩ, được không?

-        Đó là ước mơ của mình, Jiah. Mình mong cậu ủng hộ.

-        Ừ. Mình ủng hộ. Vậy… chúng ta chia tay nhé.

Tôi nói nhẹ bẫng rồi đứng lên đẩy giá treo ống dẫn dịch trở vào phòng bệnh. Tôi là một con người ích kỷ, tôi sẽ ích kỷ đến cùng. Nắng hanh hanh thiêu đốt mọi thứ. Tôi bước lên giường và co mình lại. Tôi biết Baekhyun đang đứng sau lưng tôi, tôi cũng không quay lại, chỉ cố nhắm mắt. Đến khi mở mắt ra, tôi không còn thấy cậu nữa. Cậu ấy đi rồi.

Tháng ba rồi, tôi không còn nhìn thấy cậu ấy nữa. Cậu ấy từ ngày đó cũng không quay lại. Tôi thẫn thờ ngồi một mình dưới tàng cây, cũng chẳng còn ai chạy đến bảo rằng sẽ theo đuổi tôi nữa. Mái tóc lưa thưa, tôi giấu trong chiếc mũ len màu trắng. Bây giờ, có gió hay không có gió cũng như vậy thôi, bầu trời có xanh hay không, cũng không cần tôi quan tâm đến. Tôi đã nói với mẹ rồi, tôi quyết định dừng hóa trị, tôi muốn quay về Bucheon. Seoul này ngột ngạt quá, tôi không thích. Chanyeol xuất hiện từ xa, tôi có thể nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy không đi cũng Baekhyun.

Hội trường sân khấu vô cùng đông vui và nhộn nhịp, có rất nhiều người đang ở đây. Tôi lần mò tìm được chỗ ngồi của mình ghi trên tấm vé. Vé Chanyeol đưa cho tôi là vé mời, nên vị trí cũng vô cùng ổn. Ngồi đây, tôi có thể nhìn thấy toàn bộ sân khấu buổi showcase đầu tiên của EXO. Tôi có thể nhìn thấy Baekhyun, nhìn thấy cậu ấy đang vui vẻ như thế nào. Có lẽ, sân khấu mới là nơi thuộc về cậu ấy.

Nhưng, Baekhyun trên sân khấu xa lạ quá, Byun Baekhyun bây giờ là ai. Tôi nhớ cậu trước kia chạy đến với tôi dưới tàng cây mùa hạ, mặt hơi dài, đôi mắt tí hin, môi rất mỏng cùng quả đầu ngố tệ. Byun Baekhyun của tôi, không phải người trên sân khấu. Tôi đứng lên và bước ra ngoài, tôi đi tìm cậu, về Bucheon tìm cậu.

Tàng cây sân trường cũ, tôi ngước nhìn bầu trời, mắt hoa lên. Hôm nay trời rất nhiều mây, không có nắng, trời màu trắng xôm xốp như cây kẹo bông gòn. Tôi còn nhớ cái ngày tôi gặp cậu, trời lại trong xanh, trong veo như màu mắt cậu.

-        Hwang Jiah.

Tôi giật mình quay người lại, mỉm cười khi nhìn thấy gương mặt cậu: hơi dài, môi rất mỏng, đôi mắt tí hin và quả đầu ngố tệ. Tôi biết mà, về đến đây, tôi sẽ tìm thấy cậu. Tôi ngồi đợi dưới tàng cây này, đợi bao nhiêu ngày rồi, mới đợi được cậu. Cậu cuối cùng cũng đã về. Byun Baekhyun, tôi nhớ cậu. Cậu chạy đến gần tôi rồi đột nhiên quỳ xuống, khóc nức nở. Tôi bối rối cúi xuống nhìn cậu, lấy tay kéo cậu dậy. Nhưng cậu không nhất quyết không đứng lên, cậu như không nghe thấy tôi, và sự thật là thế. Cậu ấy không thể biết tôi đang quỳ xuống bên cạnh, đôi tay chạm vào làn da ấm nóng của cậu và tự thấy rùng mình trước sự lạnh lẽo của bản thân. Quỳ ở đó, và khóc. Tôi nghe tiếng cậu nói, nhưng lại không thể mở miệng đáp trả.

-        Mình về rồi, mình về rồi Hwang Jiah. Mình về rồi.

Cậu về rồi, tôi biết. Tôi biết chứ nhưng không thể nói với cậu là tôi biết và nhớ cậu. Cuối cùng, gió cũng thổi đến. Ngọn gió tôi đợi suốt hai năm cũng thổi đến, gió thổi tung cành lá, chiếc lá nhẹ nhàng xuyên ngang qua người tôi.

“Hãy trở thành một ca sĩ nhé, Byun Baekhyun. Tớ nhớ màu mắt trong veo của cậu”

Dù mọi thứ đã vỡ nát.

Lời thì thầm cuối cùng, tôi dành cho cậu, để nương theo ngọn gió lạ, mà bay xa.

WINNIE
TO BE CONTINUE

kyoluvjj Tại 9-3-2015 13:28:53

đocnôi dungshot 1 thìhình như au vẫncòn đi hoc hả ?


ko bbik hỉu đúng shot 1 như au muốn diễn tả ko ?


mình tóm tắt lai những gì mình hỉu nhá


1 ngày tình cờ Bh gapJa ==quen nhau ấn tg, rồi ho hoc chung lớp


Bhmuốn làm ca sĩ mà Jalai ko mún nên ho chia tay


chanyoen thich jia mà jia lai thich Bh


nhưng Bh làm cô tổn thương, nên dù khi B hquay về trái tim cô nguội lạnh ???????


có lẽ mới vào nên chưa rõ nên có 1 số điểm ko hỉu



tai sao Ji a lai ko mún Bhlàm ca sỹ ? wae ? mình tưởng là giết người hay phản bội hay làm khuynh đảo gia tộc ji a mới đau lòng chứ, chứ Bh làm ca sỹ sao cô ko cho phép




đocshot 1 có vẻ như chan yoen xuất hiện ko nhìu nhưng lai để lai ấn tg cho người đoc,chờ shot 2 để lý giải những điều ko hỉu

WinnieWiny Tại 9-3-2015 14:05:11

kyoluvjj gửi lúc 9-3-2015 01:28 PM
đocnôi dungshot 1 thìhình như au vẫncòn đi hoc hả ?




Có lẽ mới shot 1 nên còn nhiều khó hiểu.
Tóm lại là Jiah và Chanyeol quen nhau khi Jiah còn ở Seoul. Nhưng sau đó Chanyeol vì muốn trở thành ca sĩ mà làm tổn thương Jiah. Cộng với vết thương về người cha vì nghiệp diễn mà bỏ rơi mẹ con cô, nên cô hận người ca sĩ.
Jiah chuyển đến Bucheon, đến trường Baekhyun. Ở đó Baekhyun có lẽ gặp Jiah ở đâu đó và quyết định theo đuổi cô. Cuối cùng hai người họ quen nhau.
Sau đó Jiah bị bệnh nan y chuyển đến Seoul để điều trị. Lúc đó Baekhyun cũng đến Seoul để làm thực tập sinh và gặp Chanyeol, dẫn Chanyeol đến thăm Jiah.
Vì biết Baekhyun muốn làm ca sĩ, nên Jiah muốn chia tay.
Chanyeol đến gặp Jiah để đưa cho cô tấm vé mời đến showcase của EXO.
Jiah quyết định trở về Buchoen. Và cô qua đời ở đó, linh hồn vẫn ở lại dưới tàng cây sân trường cũ.
Baekhyun biết được Jiah đã chết liền về Buchoen. Nhìn thấy anh, cô quyết định để anh thực hiện ước mơ của anh, giải thoát cho Baekhyun.
Đó là khúc cuối đó.
Mình lấy bối cảnh sân trường thôichứ mình overteen rồi bạn :)

kyoluvjj Tại 9-3-2015 15:28:49

WinnieWiny gửi lúc 9-3-2015 02:05 PM
Có lẽ mới shot 1 nên còn nhiều khó hiểu.
Tóm lại là Jiah và Chanyeol quen nhau khi Jia ...

ban giải thích là mình rùi đó


thì ra là vậy ,chanyoen vàji a từng có mối tình khắc cốt ghi tâm nhưng vì ca sỹ, vì danh vong ánh hào quang


anh phản bội cô,cô đau lòng bỏ đi nơi đau thương


tai nơi đó cô gap Bh



Bh cũng nối gót làm ca sỹ


shock nên chia tay


đau lònghơn có lẽ chay đến chân trời vẫn gap lai kẻ khiến mình tổn thuong sâu sắc


í như vậy thì ji a iu chan yoen chứ ko iu B H RÙI


có vẻ căng à ,shot2 nhanh nhé ban để xem diễn biến

1791999 Tại 10-3-2015 17:22:00

Chap 1 nhé
Em bảo cho nó kịch tính chứ có bảo cho một đống bi thương đâu ss
Ngược thì ko phải sở trường của em
Nhưng nhìn người khác bị ngược rất thú vị
Dù sao thì cũng ship Chanbaek nên...
Ss làm sao cho 2 đứa đều vui vẻ nha nha

WinnieWiny Tại 12-3-2015 22:56:30

Shot 2: Park Chanyeol - Đã bao giờ hối hận

http://i95.photobucket.com/albums/l155/Irene_Tran/Mobile%20Uploads/2015-03-12_11-05-24.jpg_zpsebmdcw1a.png

Vẫn là nhạc nền, nghe nó và tiếp tục đọc, để cùng một cảm xúc với tác giả:MOONGATE

Có những tàng cây sẽ mãi xanh. Dù không còn nắng chiếu qua kẽ lá, dù mọi thứ có mờ đi trong hồi ức.

Tôi hơn một lần làm điều sai lầm, làm tổn hại chính mình và tổn hại đến người khác. Tất cả chỉ để phục vụ cho sự ích kỷ cố hữu. Con người làm quá nhiều chuyện sai lầm như tôi lại chưa một lần hối hận. Với tôi, tất cả chỉ là do lập trường, do thế giới quan khác nhau, đúng sai chỉ phân biệt trong tiềm thức, nên tôi nhận định tôi không sai.

Cho đến khi tôi gặp lại em trong bộ trang phục bệnh viện. Tôi biết em ghét nhất là trang phục bệnh viện, em cho rằng nó rất xấu. Nhưng bây giờ, em buộc phải mặc nó, và nhìn tôi bằng ánh mắt hờ hững. Vòng tay của em bây giờ thuộc về Baekhyun - người bạn thân nhất của tôi.

Tôi sẽ hạnh phúc khi nhìn thấy em hạnh phúc. Ít nhất, một trong hai chúng ta phải hạnh phúc. Nhưng tại sao lại cứ phải là Baekhyun, tại sao không phải là ai khác. Tôi tự hỏi, nếu ngày đó, tôi không làm em tổn thương đến thế, có khi nào em sẽ không bao giờ gặp cậu ta, và sẽ không có ngày hôm nay. Câu chuyện này đã rất khác.

Tôi tiễn Baekhyun ra khỏi cổng bệnh viện, còn bản thân thì lại quay ngược trở lại, tìm em. Em vẫn ngồi trên giường, trên mái tóc thưa mỏng là một chiếc kẹp nơ xinh xắn, chỉ khi em xem ai đó vô cùng quan trọng, em mới cài chiếc kẹp đó. Thói quen này, em hơn một lần nói với tôi, những thói quen kì lạ của em.

Tôi đưa tay gõ cửa và bước vào. Em ngước lên nhìn tôi, ánh mắt đầy sự bình thản. Tôi biết, đó là khi em phẫn nộ, là khi em đối diện với kẻ thủ ác của cuộc đời mình. Tôi hiểu rõ em, hiểu rõ từng thông điệp trong cử chỉ của em, cũng như tôi hiểu rõ bản thân mình, tôi bây giờ chỉ tràn ngập sự đố kị.

-       Những câu nói lâu rồi không gặp hay đại loại thế bỏ qua đi. Vào chủ đề chính đưa cậu trở lại đây, Park Chanyeol.

Tôi cong môi cười cay đắng. Em vẫn gai góc như vậy, tràn đầy sự kiêu hãnh như một nữ hoàng nắm trong tay mọi thứ. Tôi trước kia đã từng bị thu hút bởi cá tính ấy, đến nỗi tưởng rằng tôi sẽ không thể sống thiếu em. Nhưng thời gian một năm qua, tôi vẫn có thể tồn tại với mục đích, hoài bão của mình. Mà không có em. Con người cứ tưởng rằng nói một câu không thể thiếu nhau thì có thể thiên trường địa cửu. Cho đến khi câu chia tay trôi qua kẽ môi một cách dễ dàng đến không ngờ, câu nói kia chỉ là một thứ sáo rỗng của những kẻ mộng mơ chớm biết yêu.

- Cậu và Baekhyun thật sự yêu nhau?

- Là đang chúc phúc hay đang đố kỵ?

Em đặt ánh mắt hờ hững lên tôi. Nó khiến tôi thấy khó chịu, tôi chỉ muốn bẻ ngoặc đầu em sang một hướng khác, đừng bao giờ nhìn tôi như thế. Câu hỏi của em, sự giễu cợt hiện hữu rõ ràng thay vì là một sự tò mò hiển nhiên. Tôi khó chịu nheo mắt, phải chi em đừng hiểu rõ tôi như vậy.

- Cậu yêu Baekhyun, tôi rất vui. Vì đó là dấu hiệu cậu đã thoát khỏi ám ảnh thành kiến với thần tượng. Tôi chúc phúc cậu bên cạnh cậu ta, đừng như tôi.

- Thần tượng? Từ khi nào tôi chung sống hòa bình với những kẻ như cậu.

- Byun Baekhyun là thực tập sinh của SM, cùng với tôi. Khi thấy tôi đi cùng cậu ta, đáng lẽ cậu phải nhận ra chứ.

Tôi mỉm cười rồi bước ra khỏi phòng bệnh. Sự khoái trá đầy ích kỉ xâm chiếm lấy tôi. Quả nhiên đúng như tôi đoán, em không hề biết Baekhyun đến Seoul không phải là để ôn thi đại học như cậu ta nói. Đó là một thuận lợi, một điểm yếu mà tôi thỏa sức lợi dụng. Để tách em ra khỏi cậu ta. Tôi thà giành giật, chứ nhất định không bao giờ nhường. Tôi không phải là một kẻ cao thượng, đó là cụm từ vô dụng dành cho những kẻ yếu đuối mà Park Chanyeol tôi không bao giờ được trở thành.

Tôi ngồi bên cạnh Baekhyun, yên lặng để cơn gió lạ thổi tung mái tóc bồng bềnh của cả hai. Hóa ra thời gian có thể trôi nhanh như vậy, chúng tôi lại sắp debut rồi. Ước mơ bao lâu nay của tôi, ước mơ mà tôi đã từ bỏ rất nhiều thứ để đạt được, cuối cùng đã nắm trong lòng bàn tay. Hoa lê bắt đầu vào mùa, tôi chăm chú ngắm nhìn chúng, khoái trá với ý tưởng của mình. Baekhyun lặng thinh với ý nghĩ của cậu ta. Tôi luôn muốn biết cậu ta đang nghĩ gì, tại sao lại luôn liếm đôi môi như vậy, hành động đó của cậu lại khiến tôi thấy kì lạ, từ chính mình. Vô thức, tôi đưa tay vuốt mái tóc lòa xòa của cậu, tóc cậu thẳng và dài, nó khiến tôi mãi mãi muốn chạm vào nó, dù tôi biết hành động của mình rất ... biến thái.

Có một ngày Baekhyun lại đi thăm em, tôi từ chối không đi cùng. Nếu tôi có mặt, những điều cần diễn ra sẽ không diễn ra, nó lại không nằm trong kế hoạch của tôi. Tôi ở phòng tập luyện tập, thỏa mãn khi tưởng tượng viễn cảnh mà tôi nhọc công dàn dựng. Tôi hơn một lần hỏi mình, có phải bản thân lại đang gầy dựng một hành động sai trái, có khi nào sẽ phải một lần hối hận. Càng nghĩ, tôi càng không cho là thế, chỉ khác nhau ở lập trường. Nhưng mãi đến sau này, tôi mới nhận ra mình không chỉ một lần hối hận, tôi nhiều lần tự trách nhiều lần đớn đau. Hóa ra Park Chanyeol tôi cũng có ngày này.

Là do em hay là do ước mơ không đủ lớn, tôi đã hỏi cậu ta như vậy khi cậu ta nói với tôi rằng muốn rút ra khỏi dự án EXO. Tôi cho rằng chỉ cần để em biết sự thật, hai người sẽ chia tay. Nhưng, tôi không ngờ. Baekhyun, cậu yêu em đến như vậy ư, sẵn sàng từ bỏ tất cả ư. Tôi chưa từng như vậy, chưa từng buông tay bất kì điều gì vì em. Tình yêu của tôi, chỉ là sự ích kỷ. Nghĩ về điều đó, tôi càng cảm thấy mình là kẻ xấu xa. Tôi căm ghét sự cao thượng, tôi căm ghét việc nghĩ đến cảnh em và Baekhyun ở bên cạnh nhau, hạnh phúc hơn tôi. Vậy thì tôi thà làm kẻ phản diện ích kỷ, nhất định không để hai người đến với nhau. Cuối cùng, mọi ý định của Baekhuyn đều không thể thực hiện. Cậu ta vẫn là một phần của EXO, và em vẫn ở lại bệnh viện đó, cô đơn với sự dày vò do chính em tạo ra.

Nhưng tôi không thể nhìn thấy Baekhyun cười, tôi càng không thấy cậu ấy một lần nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến như xưa. Cậu ta giận tôi, vì tôi nói cho em biết điều đó. Tôi thản nhiên mà không chút mảy may hối lỗi. Tôi không cho rằng mình sai, tôi làm điều đúng với trái tim tôi. Cho đến khi tôi nhìn thấy cậu ấy một mình ngồi trong góc phòng tập, đôi mắt như hàng vạn nỗi buồn chất chứa. Tôi biết, từ ngày ấy, cậu ấy từng nhiều lần đến bệnh viện, nhưng chưa từng đến trước mặt em, chỉ đứng nép mình thật xa. Tôi hiểu, cậu ấy đang cố bứt mình ra khỏi em, nhưng nỗ lực ấy chỉ khiến cậu thêm đau đớn. Một ngày nào đó, cậu ấy ném hết mọi thứ trên tay xuống phòng tập, chạy đi. Tôi lao đến giữ cậu lại, sợ rằng cậu ấy sẽ làm chuyện gì đó. Byun Baekhyun muốn đến phòng giám đốc nhất quyết rút khỏi dự án. Một tin tức không hề tốt về bệnh tình của em, tôi biết. Nhưng tôi không thể nhìn cậu ấy như vậy. Tôi đẩy cậu ta trở lại, cố gắng thức tỉnh mọi thứ trong cậu ta, cố gắng làm cậu ta tỉnh lại, cố gắng khiến cậu ta bình tĩnh. Lần đầu tôi thấy cậu ta khóc. Cậu ta chưa từng khóc, dù những lời dè bỉu chê trách khi được chọn vào EXO chỉ qua mấy tháng luyện tập. Vậy mà bây giờ, cậu lại khóc, vì em. Tôi khi đó mới nhận ra, sự đố kỵ của tôi không đến từ em, mà đến từ cậu ấy. Tôi ghen tỵ với em, cậu ấy vì em mà làm tất cả, nhưng chưa từng vì tôi mà làm chuyện gì.

Mục đích ngay từ ban đầu của tôi, không phải là tìm cách để níu kéo em, mà là tìm cách để giữ cậu ấy.

Tôi nhìn Baekhyun chìm trong giấc ngủ, cảm giác an yên khe khẽ lan ra trong tim. Tôi có thể giữ cậu ấy như bây giờ không. Tôi có thể mãi mãi bên cạnh cậu ấy không. Có những mộng ước có thể thành sự thật, nhưng cũng có những mộng ước mãi mãi trong tâm tưởng. Tôi chưa bao giờ hoang mang thế này, tôi chưa bao giờ chơ vơ thế này.

Hoa lê rớt trên con đường, không khí đậm đặc mùi thuốc tẩy trùng cho dù mọi người cố gắng lờ nó đi, sự ngột ngạt ấy vẫn âm ỉ gây nên sự chán chường nơi này. Những bệnh nhân ở đây, bao giờ họ dám mơ về một khu vườn không mùi thuốc tẩy, không tiếng băng ca chạy xồng xộc, không tiếng thở dài, không tiếng khóc nấc, không nỗi sợ hãi khi nhìn thấy một người bạn cùng phòng nữa ra đi. Tôi hiểu những gì em phải đối mặt, những gì em đã trải qua và sắp phải trải qua. Nhưng tôi không đủ cao thượng để ngăn mình đưa cho em tấm vé xem showcase của EXO. Tôi muốn em hiểu ước mơ của Baekhyun, tôi muốn em, rời khỏi cậu ấy, rời khỏi chúng tôi. Để Baekhyun là của riêng tôi.

- Vẫn câu hỏi đó, là đang đố kỵ hay đang chúc phúc?

Em nhìn vào mắt tôi, xoáy sâu vào tâm hồn tôi. Tôi bối rối tránh ánh mắt đó, vì thế, tôi không kịp nhận ra sự khác lạ trong ánh mắt em. Sự buông xuôi.

- Là đố kỵ. Với cậu. Tôi đố kỵ với Hwang Jiah cậu.
Em mỉm cười, nắm chặt tấm vé của tôi trong tay. Em có hiểu hay không, em có hiểu những thông điệp mà tôi muốn gửi đến thông qua tấm vé ấy. Em đã hiểu hay cố tình không hiểu. Em đẩy chiếc xe lăn quay lại, lăn về phía phòng bệnh của mình. Giọng nói em, giọng nói cuối cùng em dành cho tôi đầy lạnh lẽo nhưng đầy sự chua chát, giễu cợt và thương hại.

- Cậu vẫn rất ích kỷ, Chanyeol. Có khi nào cậu tự hỏi mình sẽ phải hối hận?

Em không đợi câu trả lời của tôi, đã biến mất sau những hành lang dài. Câu hỏi của em chỉ là sự khẳng định, em không hề tò mò, vì em biết rõ câu trả lời. Câu trả lời cay đắng nhất mà tôi phải nhận lấy.

Tôi lao đến chỗ Baekhyun. Cậu ấy đã ngồi dưới tàng cây ấy rất lâu rồi. Cậu ấy ngồi như chờ đợi một ai đó, đợi em tha thứ cho cậu ấy, đợi em trở về cùng cậu ấy. Nhưng em sẽ không bao giờ về được nữa. Thân xác em tựa như quả cầu pha lê đầy kiêu kỳ nhưng dễ vỡ,và cuối cùng nó đã vỡ nát. Tất cả mọi thứ đều đã vỡ nát.

Tôi, đã biết hối hận. Không phải vì Baekhyun, mà là vì em. Hwang Jiah, tôi nợ em, tôi nợ em cuộc đời em, tôi nợ em mối tình chúng ta, tôi nợ em sự ngây thơ phút đầu, tôi nợ em vết thương tôi gây ra cho em, tôi nợ em mối tình đã vá víu vết thương lòng ấy, tôi nợ em vì tôi đã nhẫn tâm làm vết thương ấy một lần nữa rách toạc. Tôi nợ em mọi thứ đã vỡ nát.

Nếu tôi khiến câu chuyện này khác đi, nếu tôi có thể mang tất cả quay về vị trí xuất phát để sữa chữa. Thì Jiah, chuyện của ba chúng ta, sẽ như thế nào. Nhưng, tôi hiểu rõ hơn ai hết. Trên đời này cái gì cũng có, chỉ là không có "Nếu như".

Và tôi nhận lấy một cú đánh từ Baekhyun. Phải, đánh đúng lắm, cho đáng kiếp tôi. Là tôi có lỗi với cậu, có lỗi với em. Nếu người đánh là Baekhyun, tôi tình nguyện để cho cậu đánh tôi chết. Để tôi có thể quên được cậu, để tôi thôi ngụp lặn trong những dằn vặt, và những cảm xúc đơn phương dành cho cậu. Tôi cầu xin cậu đánh chết tôi, tôi cầu xin cậu cứ làm bất cứ điều gì để cậu trút giận.

Nhưng Byun Baekhyun dừng lại. Cậu đau đớn nhìn vào tôi, tôi nhìn thấy sự đau khổ đến tột cùng của cậu. Tôi hiểu, tôi biết, vì biết cậu quá rõ nên tôi nhìn thấy cả sự căm ghét trong ánh mắt ấy. Tại sao lại nhìn tôi như vậy, tại sao lại căm ghét tôi như vậy. Tôi có thể làm bất cứ điều gì, nhưng xin cậu đừng hận tôi.

Baekhyun thả lỏng tay, cậu buông tôi ra, khóe môi hơi nhếch lên, giọng nói rít từ sự phẫn nộ:

"Cậu rồi sẽ đau đớn như tôi, Park Chanyeol".

Tôi bây giờ vẫn chưa đủ đau đớn sao. Tôi bây giờ chưa đủ dằn vặt sao. Không, cậu không thể nào biết tôi đang đau đến mức nào, khi nhìn thấy đôi mắt sắc lạnh ấy, khi nhìn thấy bóng cậu dưới tàng cây tiếp tục đằm mình trong hình bóng vô hình. Lời nói của cậu, như một mũi dằm đâm sâu vào tim tôi, và thỏa sức làm nó rát bỏng.

Tôi hối hận. Tôi hối hận. Ngay từ bắt đầu, tốt nhất đừng khiến tôi gặp ai cả, kể cả Hwang Jiah và cậu. Để chúng ta sẽ không bao giờ có kết cục này.

Mọi thứ đều đã vỡ nát. Kể cả đối với cậu hay tôi.

WINNIE
TBC

1791999 Tại 13-3-2015 12:38:54

Haizz chap này tự nhiên làm em nghĩ đến hồi EXO mới debut
Hồi đó ngày nào em cũng chửi EXO như chửi chó
Giờ thì …vẫn vậy
Chanyeol trong này giống đơn phương Baekhuyn nhỉ?
Còn Baekhuyn thì chả ra làm sao hết ss
Cứ để bị dắt tới dắt lui
Rồi thì cũng chẳng biết nó thực sự muốn cái gì
Giống với Buyn Baekhuyn ngoài đời quá
trang: [1] 2
Phiên bản đầy đủ: [Shortfic | K+] Vỡ Nát | WinnieWiny | Park Chanyeol - Byun Baekhyun - Fictional Girls | Shot 6 - End: Tàn tro