|
PART 1
Buổi tối, vào một ngày cuối tuần.
Trong nhà bếp lớn, vẫn như cũ, như không hề thay đổi trong vòng 8 năm, vẫn tiếng kêu của nồi niêu soong chảo va chạm vào nhau, giờ có thêm tiếng lách cách của những chiếc nĩa inox, bà Ran cảm thấy không khí thật ngột ngạt bởi cái công việc nhàm chán khi bên cạnh có thêm đứa con, như mọi thứ chẳng thể thay đổi khi 5 năm trước bà cố gắng thay đổi cái số phận nghèo hèn của mình.
Nhưng đâu lại vào đấy, và 5 năm qua, sự thay đổi mà bà nghĩ đang lớn dần lên bên bà… dễ thương và đáng yêu, lớn lên con gái sẽ là một phụ nữ xinh đẹp, bà tin con gái của bà sẽ có thể làm ước mơ của bà trở thành hiện thực, thôi thì… nuôi con cũng trông mong vào đấy, bà lên giọng phá tan bầu không khi tĩnh lặng:
-“ Ga Young à! Nếu như con có một thanh chocolate, con sẽ làm gì với nó?”
Bà Ran không nghe tiếng trả lời nên quay lại… thấy đứa con gái nhỏ 5 tuổi của bà vẫn say mê nghịch ngợm những chiếc nĩa, bà tằng hắng… thì nó vội ngẩng lên đáp gọn như một cái máy.
-“ Con chẳng làm gì cả?”
Ngạc nhiên bà lên giọng:
-“ Vì sao vậy con gái?”
Bà nhận tiếp cái giọng trong trong cùng đôi mắt long lanh không chút bụi trần.
-“ Vì có bao giờ con có cả thanh chocolate đâu mẹ…”
Bà Ran thở hắt ra, rồi quay đi, lòng bà lại khẽ thắt vì hoàn cảnh của mình…
Cùng lúc đó.
Trong căn phòng sách thật lớn. Hyun Ae ngồi nhìn đứa con trai của mình, 12 tuổi đáng lý ra nó phải là một chú nhóc chạy nhảy nghịch ngợm, biết tụ tập bạn bè, nhưng không, cuộc sống của nó chỉ là trường và nhà, một đường đi về, mà về đến nhà rồi thì chỉ có phòng sách, phòng ăn và phòng ngủ, nó như một cái máy được lập trình sẵn bởi ba nó, ông bà nội nó, mà họ đã nhồi nhét những thứ đó vào thằng bé từ khi nó mới lọt lòng, để bây giờ bà muốn thay đổi cũng không thể thay đổi.
Bà là gì? Là vợ, là dâu… nhỏ quá trong căn nhà lớn thật lớn này, kể cả trong mắt con trai, bà cũng chỉ là mẹ với cái tên gọi quen quen là lạ mà thôi, bà muốn nó có tuổi trẻ hồn nhiên trong sáng, nhưng cái công việc, trách nhiệm của gia đình đã đặt lên vai nó, để nó không còn như một thằng bé 12 tuổi nữa… thấy nó ngồi đến 3 tiếng đồng hồ bên bàn đọc sách, cả cái tư thế của nó cứng ngắt đến nỗi bà như đang sống cùng một người máy trong nhà này, ai đã lấy mất đứa con trai duy nhất của bà… cuộc sống, bà chỉ có thể nghĩ như thế, chứ không dám trách ai, bà đang cố thay đổi, dù được một chút nào hay chút đó vậy, nhưng nó có hiểu được ý của bà không… Hyun Ae lên giọng:
-“ Changmin à! Nếu con có một thanh chocolate, con sẽ làm gì với nó?”
Hyun Ae nhận lấy tiếng đáp nhanh nhảu của một cậu bé 12 tuổi không cần phải suy nghĩ:
-“ Chẳng làm gì cả, vì con chẳng bao giờ có một thanh chocolate…”
Làm cho người hỏi là mẹ khẽ sửng sốt, nhận thêm cái giọng lên, trở nên có phần khó chịu:
-“ Mẹ thấy đấy, con cả nhà máy chocolate, con ghét nó…”
Giờ thì cái giọng điệu bất mãn hòa cùng bước chân xải nhanh rời khỏi phòng sách…
-“ Con căm thù chocolate, vì nó mà con không có ba, và con nghĩ mẹ đừng bao giờ hỏi con về điều ấy nữa, chúc mẹ ngủ ngon!”
*Rầm*
Tiếng sập mạnh cửa phòng sách như sự dằn mặt của thằng con trai, mỗi khi bà nhắc đến chocolate là nó có cử chỉ đó, bà không trách nó hỗn hào, bà yêu nó đến độ dù nó có làm bà không vui đi nữa, chỉ vì bà hiểu, con nít không có tội, nó trở nên thế là vì những người lớn mà thôi…
Hyun Ae đứng lên, bước về phòng ngủ, cuộc sống của bà sao ngột ngạt quá, đừng tưởng có tiền là có tất cả, mọi thứ bà đều có, như mọi người phụ nữ ước mong, phu nhân của một nhà tài phiệt, ăn ngon, mặc đẹp… Hyun Ae bật ra thanh âm gì đó nghe nhạt nhẽo, rờn rợn mà bà nghĩ đó là cảm xúc của giọng cười… Ngay từ lúc còn bé, bà đã không ước ao một cuộc sống như thế này, nhưng vì sinh ra trong gia đình gia giáo, số phận của bà là đây khi không có lựa chọn khác.
Huyn Ae đẩy cửa phòng ngủ, bà thả mình xuống giường… con không có ba thì sao, mẹ cũng đâu có chồng… rõ ràng người còn đó, nhưng sao lại như mất đi thế này…
Bà xoay người… nhìn lên tấm ảnh cưới của 2 người… ông không yêu thì phải thương, không thương thì cũng phải mến, không mến thì cũng nên có chút quan tâm, bởi những gì ông làm, chúng ta đều hiểu đó là một trách nhiệm cho một cuộc hôn nhân thương mại, bà lại phát ra cái thanh âm quen thuộc… đời này là thế, mua bán mọi thứ, trao đổi mọi thứ trong cả cái tình cảm, và nhất là tình yêu thiêng liêng… bà khép mắt lại, bất lực trước mọi thứ, chẳng thể mong con trai thay đổi nữa…
--
Changmin đứng trước cửa sổ lớn nhìn ra sân viên, cậu quen rồi, cậu biết mẹ lo cho cậu, nhưng mẹ lo làm gì cho mệt, mọi thứ có thay đổi được gì đâu, và hiện tại cậu biết bằng lòng với số phận của mình rồi, như thế này đôi lúc bình yên sẽ tốt hơn, như thanh chocolate đã ra thành phẩm, mẹ cứ thế mà dùng, sao lại phải nấu lại, làm cho nó tan chảy, qua mỗi lần tái chế, nó sẽ không còn giữ được mùi vị ban đầu đâu mẹ à…
Changmin đưa tay xuống, thùng chocolate trước mặt… con trai của ba đã 12, nó không còn là đứa bé lên 3 để mà dụ ngọt bằng chocolate nữa, nhưng ba keo kiệt và hờ hững quá… rõ ràng chocolate này là của con, dù ba không đem đến thì nó vẫn là của con, vậy ba dùng thứ của con để mua chuộc con, thì ý nghĩ đó con sẽ phải hiểu như thế nào?
Changmin giơ cao thanh chocolate, cậu phóng tay… hôm nay được bao xa nhỉ… nhìn thanh chococlate bay lên cao, cậu cũng muốn một lần như nó, bay lên, qua cái cổng rào sừng sững nhốt cậu lại với cái địa vị thiếu gia của gia đình giàu có… cậu có mọi thứ ư… không… có một thứ mà cậu không có, đó là tình… mà giờ đây cậu không thèm nữa…
--
Ga Young núp trong bụi cây cảnh, nó còn nhỏ nên dù bụi cây nhỏ vẫn có thể che đi dáng nó, nhìn những thanh chocolate bay lên từ cái cửa sổ màu trắng đó, rồi thấy những thanh kẹo đấy nằm đầy dưới bãi cỏ trước mắt mình, nó chỉ muốn lao ra, chộp lấy, một thanh thôi, vì nó có bao giờ được ăn một lúc hết một thanh chocolate đâu, nó nuốt nước bọt, kìm hãm mong muốn của mình, vì nó biết, nó không có quyền đó. Nó đưa mắt nhìn cậu chủ trong cái cửa sổ màu trắng, căn phòng không bao giờ mở đèn, nhưng ánh sáng ngoài sân viên cũng có thể rọi vào cho nó thấy, cậu chủ như một người máy với cái động tác quen thuộc… ngày nào cũng thế, một thùng chocolate với 50 thanh ném cho bằng hết, trò chơi quen thuộc của cậu chủ nhà này…
Ga Young khẽ bước tới từ từ… từ từ… nó đứng lặng nhìn núi chocolate trước mặt, chỉ để đã thèm, tưởng tượng… sau đó nó sẽ thấy nghèn nghẹn nơi lồng ngực nhỏ, nó sẽ đưa mắt nhìn về cái cửa sổ như van xin, rồi nó sẽ phải chạy đi khi nhận lấy ánh mắt như có lửa chỉ để chứa sự không hài lòng, nó sẽ chạy về căn phòng cuối sân, nép mình lại chịu đựng… là thế là thế…
Changmin đưa mắt nhìn con bé con của người giúp việc trong nhà… ngày nào cũng thế, khi cậu ném chocolate ra sân viên thì nó cũng đến nhìn rồi lại nhìn cậu, như van xin, nhưng cậu không cho… thèm làm gì thứ cay đắng đó, bé nên xin anh kẹo ngọt thì tốt hơn, là anh lo cho bé thôi… cậu quay đi để tỏ rõ sự dứt khoát, cậu biết con bé đó sẽ vụt chạy mất về phía cuối sân…
Nhưng hôm nay thì lại khác… Ga Young bước đến cái cửa sổ… hôm nay là sinh nhật em đấy cậu chủ nhỏ… cậu có thể bỏ đi quy tắc dành cho em không? Nó bước đến sát bên cái cửa sổ, nhìn thấy cậu chủ đã lên giường nằm trùm mền kín mít, nó quay đi, yên lòng chạy đến núi chocolate, nó lao đến, như muốn đắm mình trong hương ngọt ngào bởi gió của đêm, những thanh chocolate dù có méo mó thì vẫn còn nguyên hương vị.
Hôm nay là sinh nhật nó, nó nên chọn một thanh nào còn nguyên vẹn thì tốt hơn… nó xòa cả hai tay vào đống chocolate nhanh mắt lựa chọn… cầm lên, đưa lên mũi hít hà… cậu chủ nhỏ sẽ không biết… không biết… nhanh nào… nó lột lớp giấy ngoài, giấy bạc, một màu nâu thật đẹp trong mắt nó, một hương thơm thật thơm, một sự ngọt ngào, nó há to miệng ra, đưa cả hai tay vào… cắn…
*Phập*
Một miếng lớn như cắn nát cả mấy ngón tay bởi thanh chocolate trên tay nó bay vèo qua tay cậu chủ, nó ngước lên, có chút sợ hãi, chút bất mãn.
Changmin đứng trước con bé nhỏ tham ăn, đã nói không được ăn chocolate của cậu mà, nhưng nó vẫn cãi lời, cậu vứt mạnh thanh chocolate đã được bóc giấy vào đống chocolate, kéo cúi xuống nắm lấy bàn tay nó kéo mạnh…
Ga Young gượng người lại trước cậu chủ nhỏ nhưng lớn hơn nó nhiều lắm… nó vội lên tiếng…
-“ Em muốn ăn mà, sao cậu chủ không cho em ăn chứ?”
Changmin lôi con bé về phía sân sau, cậu không trả lời khi nó léo nhéo phía sau cậu…
-“ Cậu chủ vứt đi mà… cậu chủ hoang phí… cậu chủ độc ác… cậu chủ không thương con nít… cậu chủ đáng chết…”
Changmin quay lại, nó vừa nói gì thế kia, dám rủa cậu đáng chết sao.
Ga Young thấy cậu chủ dừng lại, nên nó vụt mạnh tay ra, nó hét lên bởi không thể kìm lại gì nữa…
-“ Em ghét cậu chủ… hôm nay sinh nhật em đấy!”
Rồi nó vụt chạy mất…
Changmin dừng bước, trước mặt cậu con bé lao đi trong màn đêm, nó chạy đâu thế kia, tối rồi nó còn chạy ra ngoài làm gì, tiếng khóc nức nở vang lên giữa sân viên vắng lặng, khiến cậu lao theo…
Ga Young chỉ muốn rời đi khỏi chổ này, chẳng qua là mẹ nó không cho nó đi mà thôi… nó luôn hỏi tại sao nó không bao giờ có những thứ mà nó muốn có, những điều luật được đặt ra thật nhiều từ mẹ nó, với câu kết lại là…
-“ Muốn bị tống cổ ra khỏi nhà không?”
Ừ… thì nó muốn mẹ tống cổ nó ra khỏi nhà, nhưng trái với câu đấy thì nó bị nhốt vào phòng, có khi hơn cả một buổi, mẹ nó mới cho nó ra ngoài, nhưng chỉ được ở trong cái nhà bếp mà mẹ làm việc ở đó, giờ thì nó không thèm nữa, mẹ không tống cổ nó, nó cũng đi, nó đã được thêm một tuổi, lớn rồi… nó cố trèo qua cái hàng rào… khi nó đã trèo gần lên đến trên… đã bao lần nó tính thử, hôm nay để mừng sinh nhật, để chứng tỏ nó đã lớn, có quyền làm mọi thứ như ý muốn, nó sẽ trèo qua dù chỉ để chứng minh cho một mình mình biết…
Changmin đứng nhìn, con bé mũm mĩm như con heo đang trèo hàng rào… nó đu lên giữa những song sắt rồi như cuộn tròn dính vào đó… không nhúc nhích nữa bởi nó đã gần leo đến trên, cậu biết những cái cọc nhọn bằng sắt khiến nó sợ… chính cậu mà không bao giờ có ý tưởng trèo qua rào để trốn khỏi nhà, một ngôi nhà chỉ có sự lạnh lẽo… nó có gan hơn cậu…
Ga Young bắt đầu biết nó đang làm gì, chân tay nó chợt như mất cảm giác, bởi cái cọc nhọn mà giờ đây nó tận mắt thấy khiến nó sợ… nhưng nó cũng không thể nào xuống, cứ như vắt vẻo trên hàng rào, nó quay nhìn, thấy cậu chủ nhỏ ở dưới nó… xa quá… xa quá… nó vội gọi…
-“ Cậu chủ… cứu em… với…”
Nó cố gắng lắm mới thốt ra được như thế…
Changmin nhận lấy cái gương mặt với góc nhìn là lạ, từ trước đến giờ cậu đều cúi xuống nhìn nó, giờ cậu phải ngước lên… trông nó kìa, mặt tái mét, đáng đời bé, có sức chơi thì phải có sức chịu… nhưng không hiểu sao cậu không thể rời đi… đôi mắt to tròn màu nâu đen thật sáng… có điều gì đó trong đôi mắt đấy, như ánh sáng dẫn lối cho cậu bước đi, tìm một hướng cho riêng bản thân mình, như lửa hy vọng thắp sáng ước mơ, xóa tan đi màn đêm u tối, cậu đưa tay ra…
-“ Nhảy xuống đi!”
Ga Young thấy cái vòng tay nhỏ đưa ra, nó chẳng có tự tin như cậu chủ nói, nó lắc đầu.
-“ Cậu chủ… đi gọi người cứu em…”
Thản nhiên Changmin hỏi lại:
-“ Gọi ai?”
-“ Mẹ của em đấy!”
-“ Rồi nhỏ sẽ ăn một trận đòn thay cho chocolate trong ngày sinh nhật!”
Ga Young nghe thế nên đành hỏi:
-“ Cậu chủ có đỡ được em không?”
Changmin nghe con bé hỏi, tự dưng tự ái, bỏ tay xuống:
-“ Không!”
* Oa… Oa…*
Changmin lại đưa tay ra trong tiếng khóc mè nheo của con bé…
-“ Giờ đếm 1,2,3 không nhảy thì ráng mà ở đó cho đến sáng đi nhé!”
Ga Young nín bặt, nó biết cậu chủ nhỏ luôn nói một là một, hai là hai, nên nó lại nói:
-“ Cậu chủ đừng bỏ em nhé…”
Changmin gật đầu đưa tay ra… chỉ thấy cái cục tròn đó rơi xuống… trời, cậu đỡ bên này, nó rớt bên kia là sao, cậu phóng mình qua… ngã ra đất nhận lấy cái cục tròn đè lên trên người mình, cậu chỉ có thể thốt ra câu…
-“ Con kia, mày ăn gì mà nặng thế?”
Ga Young cảm thấy không đau gì cả, nên nó bật cười sung sướng, nhận lấy ánh mắt của cậu chủ thật gần, nó lồm cồm ngồi dậy rời khỏi thân cậu chủ… đứng lên, nó đứng nhìn cậu chủ đang nằm dưới đất trước mắt, thản nhiên nó phán:
-“ Em tha lỗi cho cậu đấy!”
Rồi nó lao nhanh về sân viên sau, vì sợ mẹ nó phát hiện ra là nó no đòn.
Changmin ngồi dậy, ê ẩm cả người… cái con nhỏ… làm ơn đúng là mắc oán…
--
Một năm sau, trong cái sân viên quen thuộc, cũng vào buổi tối…
Changmin đứng trước cửa sổ trong phòng, cậu đưa tay ném đi những thanh chocolate, từ trước đến giờ đây là trò giải trí của cậu, và giờ đây trò này càng vui hơn, cậu thấy thích hơn, bởi cậu có thêm một con cún…
Ga Young ngoài sân viên, giao hẹn với cậu chủ, nếu cậu chủ ném đi chocolate mà nó chụp được thì là của nó… nhưng nãy giờ cậu chủ nhỏ đã ném gần hết thùng mà nó chưa chụp được, ôi… nó phải giảm cân để nhanh nhẹn hơn mới được.
Dĩ nhiên là Changmin không bao giờ muốn con bé đó chụp được nên cậu cố tình ném lừa nó, nhìn thấy nó chạy qua lại, ừ mà không giống con cún, mà giống con lợn ủn ỉn hơn, tròn quay trắng bóc, gương mặt xinh xắn với nụ cười rạng rỡ của nó khiến cho cậu cảm thấy nhẹ lòng và còn vui vui… cậu thích bên nó như thế này, từ bao giờ, từ một năm qua, cậu và nó chơi chung với nhau, trong cái giờ tối này, mẹ nó thì mắc xem truyền hình với những bộ phim gì đó mà khiến bà ta mê hơn nó, còn mẹ cậu thì mắc phải đi dự tiệc tùng này nọ, cả đám người làm thì chẳng ai dám quản cậu, thế là cái giờ này là giờ của riêng cậu và nó, tha hồ chơi đùa mặc kệ thế nào là chủ và tớ… cậu chưa từng xem nó là tớ bao giờ, còn nó cũng chẳng xem cậu là chủ… chúng ta có trả tiền cho nhau đâu nhỉ…
-“ Ga Young bên trái nè!”
Cậu hét lớn rồi phóng tay, cậu bật cười sảng khoái, con bé ngốc bên trái của anh thì là bên phải của bé không biết suy ra gì hết…
Ga Young chạy đến bên cửa sổ, cú lừa này nó không thể tha cho cậu chủ nữa, nó lao đến…
Changmin sập mạnh cửa sổ xuống, cậu bật cười khi nó bên ngoài không làm gì được cậu cả, cậu biết chắc nó sẽ vào nhà, nó là thế, một khi quyết làm gì thì phải làm cho bằng được, cậu xoay người tìm chổ núp.
Ga Young chạy vào nhà để hỏi tội cậu chủ nhỏ của nó… giờ này thì nó có quyền ra vào nhà lớn, bởi bà chủ lớn đã đi rồi, còn ông chủ lớn, người mà nó sợ nhất thì chẳng bao giờ có ở nhà… nó tiến vào cái hành lang tối, như đã quen cho một năm qua cậu chủ dắt nó ra vào… gần đến phòng ngủ của cậu chủ, nó không chạy nữa mà bước từng bước, lại dậm chân thật mạnh, như thách thức, như quái vật sắp đến làm thịt người, nó còn lên tiếng báo hiệu:
-“ Ha… ha… em đến ăn thịt cậu chủ đây!”
Changmin đứng sau cánh cửa phòng mình, đưa tay bịt miệng cười… ăn thịt, đúng là con bé tham ăn…
Ga Young đưa cả hai tay lên đẩy mạnh cánh cửa phòng ngủ, bước vào, giơ cao hai tay như xòe móng vuốt, nó khựng lại, thường thì cậu chủ ngồi ở ghế đợi nó, nhưng hôm nay không thấy đâu, nó giật mình khi nghe cửa đóng cái rầm rồi sau đó là có tiếng gió, trên đầu nó là cái mền bông lớn trùm lấy cùng tiếng nói:
-“ Bắt được con quái vật rồi!”
Của cậu chủ thì cũng là lúc nó nhận lấy vòng tay ôm chặt…
-“ Thả em ra… thả em ra…”
Ga Young la lớn vùng vẫy, chỉ để nhận lấy cái vòng tay đó siết chặt hơn… nó làm bộ ngã ra…
Changmin vội buông tay, khi cậu thấy con bé trong tay mình đột nhiên ngã ra như xỉu…
*Phịt*
Nó rớt xuống thảm như một bao đồ, cậu vội lao tới kéo cái mền bông ra, chỉ thấy gương mặt tròn với đôi mắt mắt nhắm…
-“ Ga Young…”
Cậu vội gọi và lay mạnh nó, nhưng nó không nhúc nhích, cậu cảm thấy hoảng nên nhìn quanh… nước… cậu chỉ nghĩ ra được điều đó… cậu lao đến cái bàn trong phòng mình, cầm bình thuỷ tinh chứa đầy nước uống đem đến đổ hết vào mặt nó…
Ga Young bật dậy lao đến, rõ ràng nó chỉ đùa với cậu chủ thôi, định bụng làm cho cậu chủ bất ngờ nhưng cậu chủ lại khiến nó bất ngờ hơn.
Changmin ngã ra đất, cậu không thể làm gì vì nhận lấy cái dáng tròn quay đó nhào lên người cậu, cậu chỉ thấy cái đôi mắt màu nâu đen đang tiến dần về phía cậu, đôi môi nhỏ màu hồng chu ra…
-“ Bắt được cậu chủ rồi!”
Cái giọng trong veo của nó khiến cậu muốn nghe mãi, nghe mãi… cậu lặng người đi… cậu đủ lớn để biết trái tim cậu đang có nhịp điệu gì rồi ư… ừ… là thế…
--
Hai năm trôi qua…
Changmin đứng lặng nhìn con bé Ga Young trước mặt… nó đã được 8 tuổi, còn cậu 16… cái khoảng cách xa quá, như giờ đây cậu và nó có một khoảng cách thật xa… cậu vẫn nghe cái giọng trong veo đó vang lên như mọi lần…
-“ Cậu chủ đi du học, khi về phải có quà lớn cho em đấy!”
Changmin hạ giọng:
-“ Thế Ga Young muốn anh mua quà gì?”
-“ Quà gì cậu chủ tặng, em cũng thích hết!”
-“ Vậy… để xem…”
Ga Young tiễn cậu chủ lên xe, nó mỉm cười đưa tay lên bye-bye cậu chủ…
-“ Cậu chủ nhớ nhé…”
Chiếc xe lăn bánh… từ từ ra cổng, nó mới bắt đầu cảm thấy trong lồng ngực nhỏ của nó nghèn nghẹn, vô thức nó bước theo… trong đầu nó chỉ có ý muốn… một ý muốn duy nhất… không… cậu chủ đừng đi, đừng bỏ em một mình…
Changmin quay phắt lại, qua tấm kính của xe, cậu vẫn nhìn thấy rõ cái dáng tròn quay đó chạy nhanh trên đường, đuổi theo xe của cậu… bé về đi… bé như thế anh không an lòng để ra đi… với cái trách nhiệm của mình… giữa anh và bé đó là một tuổi thơ thật đẹp mà anh không bao giờ muốn quên đi, nhưng chỉ nên xem đó là kỷ niệm, mai này bé lớn bé sẽ hiểu… tạm biệt…
Ga Young dừng lại thở dốc… đã bảo phải giảm cân cho nhanh nhẹn hơn kia mà… chiếc xe màu đen mất dần trong tầm nhìn, thay vào đó là khung cảnh nhòe nhoẹt, nó quay đầu chạy nhanh về nhà… cảm nhận nó đã mất đi điều mà nó yêu thích nhất…
|
|