|
PART 2
Lâu đài Schönbrunn - Vienna. Năm 1921.
Thấm thoát 7 năm trôi qua, Jae luôn mang trong lòng sự thương nhớ dành cho người con gái xa lạ, hằng đêm anh ngồi nơi đây, bên Giếng phun Neptune, anh vẫn giữ mãi lời hứa trong lòng, bất lực trước cái gọi là số phận làm nô, công việc không có giờ giấc, phải làm mọi thứ, không có một thời gian ngắn ngủi thảnh thơi nhưng sao lại chỉ nhớ em… có ai đã từng biết nhớ đến một người thì mới có thể hiểu được rõ tâm trạng này, nó như một mũi dao găm nhẹ nhàng đâm vào trái tim, từ từ… thật sâu đến lúc đau không thể thở, rồi nó rời trái tim ta, để ta chơi vơi trong sự thương nhớ khôn nguôi… đôi lúc anh tự hỏi lòng… Giờ này em đang ở đâu và làm gì? Em có một cuộc sống hạnh phúc hơn anh không…
Rồi cũng như mọi lần, anh chỉ biết có cầu nguyện cho mọi thứ… đắm mình trong màn đêm giá lạnh, anh vẫn không cảm thấy cái lạnh nào lạnh bằng trong trái tim anh, chỉ muốn có bàn tay nhỏ nhắn siết lấy, chỉ muốn cái đầu ai tựa vào, cho những ngày ngắn ngủi ta cùng bước bên nhau. Giữa cái gọi là thời gian và không gian, mọi thứ đều phải trôi không thể cưỡng lại được, và hiện tại, anh cũng muốn mình được trôi đi đấy chứ, nhưng sao đôi chân anh không cho phép anh bước đi thế này… tìm em… đã hứa với em, nhưng 7 năm qua rồi, anh vẫn là một kẻ vô dụng… anh rất nhớ em…
--
Điều gì gọi là hạnh phúc, phải chăng những điều mong mỏi được trở thành hiện thực, hạnh phúc đôi lúc nó thật đơn giản, nhưng có được sự đơn giản đó Jae phải chờ đến 7 năm.
Jae đứng lặng nhìn người con gái trước mặt… em lộng lẫy trong bộ quần áo đắt tiền, mái tóc màu vàng ánh kim vẫn xoăn tít, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn lẫn trong mái tóc đấy, vẫn đôi mắt có màu xanh lục như đại dương, nhưng bờ môi khô nứt nẻ ngày ấy giờ thì đỏ thắm, em xinh tươi quá khiến anh chẳng dám nhìn lâu, có điều gì ngăn cách giữa hai ta, không vì thời gian, không vì nỗi nhớ, mà là cái địa vị khác biệt… thì ra em là tiểu thư quý tộc à… sao em lại bị trộn lẫn trong đám người bần cùng, để anh dám mở trái tim nhỏ bé này ra yêu em mà không biết lượng sức mình.
Anh không dám bước đến, và không thể nào bước đến bởi cái phận làm nô không cho anh có nhiều cái quyền hạn hơn cả sức mình có được, đời đã răn dạy anh như thế… vậy thì em hãy bước đến đi… như cái ngày đầu tiên em té ngã vào anh đấy, như cái đêm nhận lấy sự tàn ác của bọn người lạ mặt, để chúng ta được bên nhau, bàn tay nào rời khỏi bàn tay nào, giờ đây anh chỉ có thể lặng im để em kết nối… anh vô dụng quá, lại một lần nữa để em tìm anh…
Nhận lấy vòng tay nhỏ bé ôm chặt, Jae chỉ muốn đưa tay mình ra giữ lấy, nhưng anh không thể làm vấy bẩn bộ quần áo đắt tiền bằng đôi tay dính đầy đất, không thể giữ được em rồi, bởi giá trị của em không phải để dành cho anh, trái tim anh chợt đau nhói, còn hơn là nỗi đau vì nhớ thương từ bao năm qua… thật sự đây không phải là ngày tương phùng, mà đây mới là ngày ly biệt… giờ đây anh không thể giữ lại điều gì, kể cả cái ước mơ được bên em…
--
Có những điều gọi là bất ngờ đến hạnh phúc, và hiện tại Jae đang được nhận cái bất ngờ thật hạnh phúc… anh đã có quyền sánh bước bên người con gái mà anh yêu thương, trong một miền đất mới, miền đất mà anh cho rằng chỉ có hạnh phúc và tự do.
Lâu đài Cachtice - Slovakia - Năm 1922.
Mùa đông cũng sẽ ấm áp khi có người mà ta yêu thương bên cạnh, tuyết rơi nhiều trong những ngày cuối năm, Jae ngồi nhìn người con gái mà anh yêu trước mặt… em đẹp quá, dưới ánh lửa màu vàng của lò sưởi, trong men rượu cay nồng, gương mặt nhỏ nhắn đấy thật hồng hào, đã mất đi cái màu trắng bệch như ngày nào, đôi môi đỏ nở nụ cười rạng rỡ… làm sao anh có thể học ngoan trước một cô giáo xinh đẹp như thế này, em đang dạy anh làm người quý tộc, để được sánh bước cùng em, em thánh thiện hoàn mỹ, cả gia đình của em cũng thế.
Đã từng được nghe em kể gia đình chỉ có hai cha con, lại bị lạc nhau bởi chiến tranh, em lạc lõng bơ vơ khi mới trải đời, cũng may mắn được người con trai xa lạ yêu thương để ý, chăm sóc, giờ là lúc em đền đáp công ơn của anh, xóa bỏ cái gọi là thân phận thấp hèn, cha em đồng ý để anh sánh bước cùng em, đến nơi đâu nhỉ, mọi nơi trên khắp thế gian này, đó là điều mà anh mong ước nhưng không dám nói ra, thật nhiều bất ngờ em đem đến cho anh khiến anh như mơ hồ để muốn vùi mình đắm chìm, mặc kệ mọi thứ, cái lý trí không còn hiện hữu trong anh, chỉ có lời trái tim lên tiếng… đã biết nói với em rồi, rất nhiều là đằng khác, nhưng anh vẫn giữ lại 3 từ “ Anh yêu em”
Để cho đến lúc anh cảm thấy mình thật sự xứng đáng em nhé…
--
Thời gian lại trôi qua… thấm thoát 3 năm tròn, Jae đã cố gắng làm hết sức mình để khẳng định trước người con gái cùng cha cô ấy là anh không phải kẻ tầm thường, anh vùi đầu vào công việc chỉ để có thứ mà người đời gọi là sự nghiệp, giá trị dành cho em, tiểu thư của dòng họ Bathory.
--
Mùa thu năm 1925.
Mọi thứ anh đều đã chuẩn bị, chiếc nhẫn cầu hôn với viên kim cương giá trị, nhưng em có biết không? Đối với anh em là tất cả, vô giá… vượt trên mọi thứ, mọi vật được cân nhắc bằng việc tính toán, nhưng cũng phải làm cho đúng lễ nhỉ, đêm nay anh sẽ cầu hôn em, sẽ mạnh dạn nói yêu em bằng tình yêu chân thật nhất của trái tim anh… tính ra là bao nhiêu năm cho cái ngày đầu anh biết yêu em nhỉ… 10 năm hơn chút đấy thôi… ừ lâu quá, anh đã để em phải già đi trong sự chờ đợi, mặc dù anh biết em chấp nhận chờ đợi anh, tha thứ cho anh, như mọi lần, để anh biết em cũng yêu anh nhiều… nhiều như anh vậy…
Jae bước qua bước lại trong cái phòng sách lớn, anh suy nghĩ rất nhiều để chọn địa điểm tỏ lời cầu hôn với Alina Bathory, và cuối cùng anh chọn phòng sách, bởi nơi đây là nơi hẹn hò nhiều nhất của hai ta… anh bật cười nhẹ cùng với hạnh phúc, ngẫm nghĩ lại thật tức cười đấy chứ… chúng ta chỉ có nói với nhau và bên nhau cho việc học hành mọi thứ, để anh cảm thấy em không những xinh đẹp mà quá giỏi giang như một người đàn ông, chỉ là cái thời cuộc này em vẫn không thể ra mặt, ừ, mà có phải vì thế mà em mới cần đến anh không… không… không đâu, anh nghĩ đi đâu vậy, sao lại dành cho em những điều xấu xa khi em quá hoàn hảo chứ… lại là lỗi của anh, nhưng thật anh không có tự tin cho mấy…
Jae dừng bước trước khung cửa sổ cao, ngoài kia… vườn chỉ chỉ một màu vàng của lá rụng… đẹp quá… anh thích cái không khí này, nó khiến anh cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn ngủ, giờ đây anh có quyền ngủ trong em rồi…
Có tiếng bước chân vội vã, chẳng hiểu sao Jae chỉ muốn dành bất ngờ cho Alina nên anh bước nhanh đến bức bình phong ở bức tường phía đông của căn phòng… anh nghe tiếng động của cửa, rồi không chỉ có tiếng bước chân của riêng Alina, rõ ràng cha Sagan đi công việc rồi, nhưng giờ đây anh lại nghe…
-“ Con mệt mỏi lắm rồi!”
Giọng điệu của Alina nghe sao mà lạ, cái giọng gắt mà chưa bao giờ anh từng nghe, tiếp theo là cái giọng trầm của cha Sagan như muôn thuở…
-“ Mệt… có quá nhiều thời gian cho chúng ta, để không được bao giờ biết mệt!”
Jae khẽ nhíu mày…
-“ Hôm nay hắn cầu hôn với con đấy!”
-“ Thì mọi chuyện cũng sẽ phải diễn ra thế thôi!”
-“ Nhưng cha biết con không yêu hắn mà!”
Jae khẽ run rẩy… tự dưng anh cảm thấy trái tim thắt lại… anh bước tới thật nhẹ để anh nghe và thấy tiếp:
-“ Con chỉ yêu cha, em chỉ yêu mình anh duy nhất mà thôi, Sagan!”
Alina nhào người tới, thả mình vào trong lòng Sagan.
-“ Em đã làm mọi thứ cho anh, vì anh, chỉ để anh bắt em phải tiếp hầu kẻ khác, hắn là ai chứ? Một gã tầm thường trong mọi gã đàn ông! Ba năm qua em chịu đựng đủ rồi!”
-“ Em sai lầm rồi, hắn giá trị nhất trong mọi gã đàn ông, hơn cả anh đấy, Alina, em nên nhớ thật ra em cũng chỉ là một đứa nô tỳ, người không xứng phải là em mới đúng!”
Cái khuôn mặt nhỏ nhắn đấy đang ngẩng lên trao đi yêu thương cho ai… cha em mà… không phải… những hình ảnh khiến cho Jae cảm thấy có nhiều thứ kỳ lạ và nguy hiểm…
-“ Hắn không phải là thứ để chúng ta dễ dàng đối phó, nếu không anh không tự tay sắp xếp mọi chuyện, giờ đã gần đến đích thì em nói bỏ cuộc, yêu anh ư, yêu anh thì hãy chứng minh cho anh biết em vì anh có thể làm tất cả!”
-“ Em sẵn sàng vì anh mà làm tất cả, nhưng hầu hắn đến mức phải ân ái thì không, đám cưới, chẳng phải anh đẩy em vào vòng tay của hắn rồi còn gì?”
-“ Em là người phụ nữ đầu tiên được hưởng thứ giá trị nhất của bao nhiêu người tìm kiếm, mong muốn ước ao, hay em muốn bọn Zoran cướp hắn từ tay em!”
-“ Anh nên nhớ chính vì thế mà em nghĩ chúng ta giải quyết nhanh gọn lẹ tốt hơn!”
Jae chẳng muốn bước tiếp nữa, thì ra… cũng có những điều bất ngờ đến đau thương… giờ thì anh cảm thấy thật sự không muốn nhận lấy cái bất ngờ chưa được lý giải hoàn toàn… nhưng 3 năm qua rồi, anh không còn bé nữa, để không biết đối diện, giải quyết gọn lẹ, phải… khi mọi thứ đã vụt mất ta cố níu kéo để làm gì…
Jae bước ra chỉ để nhận lấy gì… đôi mắt màu xanh lục chuyển thành màu đỏ, đôi môi đỏ đấy cũng mở ra, cái nhân dáng mong manh giờ chợt mạnh mẽ lao tới… Jae chỉ kịp nhận lấy tiếng hét bên tai, trong tích tắc anh cảm nhận có gì lành lạnh cắm phập vào cổ anh, dòng máu trong người anh dồn hết vào một chổ tuôn ra nhanh thật nhanh…
Jae té xuống… văng qua một góc…
-“ Đã bảo em không được làm thế mà!”
Tiếng gầm gừ của cha Sagan như chỉ rít qua kẽ răng, Jae ngẩng nhìn, trong cái khoảng sáng mờ mờ anh cũng nhìn thấy cái khuôn mặt trắng toát, với hai con mắt màu đỏ, khuôn miệng mở ra… hai cái răng dài và nhọn mà được gọi là răng nanh, bàn tay cứng như gọng kìm chộp lấy cổ anh, khiến anh nghẹn lại hơi thở, nhưng anh vẫn có thể nghe được…
-“ Xin lỗi ngươi nhé, người đàn ông của ta!”
Rồi anh cảm thấy mình như bị lao đi, đến cái nơi tối tăm mịt mù, Jae khép mắt lại, chẳng muốn thấy gì nữa, cái sự thật kinh hoàng…
|
|