WinnieWiny Tại 2-5-2015 09:58:11

Chap 25:

http://i95.photobucket.com/albums/l155/Irene_Tran/981cf2752a58cef02b1996709ce05d91_zps1qmczntu.jpg

Minha đang tiếp tay, phải, là cô đang tiếp tay cho kẻ khiến Luhan phải chết vì cô. Nhưng cô biết phải làm gì khi kẻ đó chính là Minwoo, và cô biết phải làm gì khi chính bọn người mà cô luôn yêu quý ấy đã gây ra cái chết cho anh trai cô. Han Minha trước giờ là kẻ luôn rạch ròi nhưng chuyện này thật quá khó để phân định đúng và sai.

Và khi nhìn Minwoo bị Sehun kéo đi, Minha lẳng lặng theo chân họ. Chắc chắn có những chân tướng đáng giá cô đang cần. Cho đến khi nghe thấy những lời nói đó, Minha đã hoàn toàn biết bản thân đang muốn làm gì.

Oh Sehun có dòng máu của anh trai cô trong người.

Zhang Yixing là kẻ đã cứa con dao bén ngót vào cổ người cô thân yêu nhất/

Vậy thì có lý do gì để bọn họ tiếp tục nhởn nhơ mà sống.

Đưa tay bấm chuông cửa của căn nhà nằm khuất trong một con hẻm nhỏ, Minha bình tĩnh chờ người ra mở cửa.

- Minha. – Kang Minhyuk không giấu được sự ngạc nhiên.

- Em muốn gặp Henry.

- Em nói gì vậy. Henry sao lại ở đây?

- Đừng nói dối em. Mọi lời nói dối dừng lại ở đây là đủ rồi.

“Để con bé vào”

Một gióng nói điềm đạm vang lên từ trong nhà. Minhyuk nghiêng người bất lực để cô bước vào. Henry đang ngồi trên sofa, tư thế rất thư thả. Han Minha lại gần, không chờ đợi mà lên tiếng trước.

- Em muốn hỏi anh...

- Ngồi xuống đi, nói cho anh nghe trước tại sao em lại biết anh ở đây? – Rồi Henry liếc nhìn sang Minhyuk. – Lấy cho Minha một cái gì đó nhé. Em biết con bé thích gì mà.

Kang Minhyuk đưa mắt nhìn sang cô rồi bước vào quầy bar. Minha nghe lời ngồi xuống ghế, cô rất ít khi cãi lời Henry.

- Anh và Donghae đã luôn có mối liên hệ đặc biệt, hai người luôn xuất hiện cùng nhau trong cùng một không gian. Em đã biết điều này từ mấy năm trước rồi.

- Vậy sao? Em thông minh hơn anh nghĩ. – Henry vươn người rồi đổi tư thế. – Vậy, bây giờ em muốn biết điều gì đầu tiên.

- Lý do, để anh thu nhận em và Minwoo. Mục đích thật sự của các anh là gì?

- Anh của em và anh là bạn thân. Chỉ vì điều đó thôi. Còn về Minwoo, anh có nhiệm vụ phải chăm sóc cô bé đó.

- Nhiệm vụ? Đó là gì?

- Đợi cho đến lúc cô bé đó bắt đầu thực hiện định mệnh của nó, anh sẽ hướng nó đi theo đúng hướng.

- Có nghĩa là ngay từ đầu, anh đã biết tất cả. Kể cả việc Zhang Yixing đã làm với gia đình em.

- Đúng vậy.

- Tại sao lại giấu em.

- Vì chưa đến lúc.

- Là vì nhiệm vụ của Minwoo?

- Phải.

- Chết tiệt. Cái nhiệm vụ ấy quan trọng đến như thế nào. Nó chẳng qua chỉ là sự tàn sát cùng với lời nguyền quái quỷ kia.

- Anh không thể nói sâu thêm Minha. Nó chỉ gây bất lợi cho em mà thôi. Em nên trở về đi.

- Em chỉ muốn biết thêm một điều nữa. Kết cục của trận chiến này là gì?

- Nó tùy thuộc vào sự lựa chọn của người trong cuộc.

Han Minha sững người rồi lại gục mặt xuống. Cô đứng lên bước ra khỏi cửa, chẳng buồn chào tạm biệt ai. Kang Minhyuk bước ra từ quầy bar, trên tay vẫn còn cầm cốc trà mật ong. Anh nhẹ nhàng đặt xuống bàn rồi tự mình ra tiễn Minha. Đợi đến khi cửa đóng hoàn toàn, Bae Suzy mới rời khỏi chỗ núp sau bức tường, thong thả nói.

- Tại sao không nói thẳng cho cô ta biết anh lưu cô ta lại cũng là vì có mục đích.

Henry im lặng không nói. Lúc đó, Minhyuk bước từ bên ngoài vào nghe được cũng vô cùng ngạc nhiên.

- Là có ý gì vậy?

- Kang Minhyuk. Anh có biết trong bọn họ ai khó giết chết nhất không? Đó là Healing. Vì kẻ đó có thể tự cứu chữa cho mình. Chỉ có một cách khiến hắn chết, là khiến hắn không còn muốn sống nữa. – Lila cong môi cười nhẹ, gằn từng chữ. – KHI-BỊ-GIẾT-BỞI-NGƯỜI-HẮN-YÊU-THƯƠNG-NHẤT.

- Im đi, Lila. – Henry gắt lên.

- Anh đang lợi dụng cả tình cảm của người không liên quan? – Kang Minhyuk bất mãn quay sang Henry.

Henry giữ im lặng, đứng lên trở về phòng. Là anh muốn sao, không, anh chẳng muốn gì cả. Tất cả chỉ vì những quá khứ ám ảnh lấy anh, chỉ là vì những nhiệm vụ không thể chối bỏ, chỉ vì cái gọi là nghĩa vụ, định mệnh cứ mãi quây chặt lấy anh.

Minwoo thừ người ngồi đối diện với tấm gương. Trên giường là rất nhiều mẫu váy đang được xếp ra. Nhưng cô không buồn đụng đến, cứ mãi bần thần như thế. Còn một tiếng nữa sẽ đến giờ hẹn với Sehun, sẽ là lần cuối cùng cô cho pháp cả hai được buông thả quên hết tất cả, trước khi chính thức bị cuốn vào vòng xoáy vô định của định mệnh.

Có tiếng gõ cửa, giọng của Minha vang lên từ bên ngoài. Sau lời đồng ý từ Minwoo, cô mở cửa bước vào liền nhìn thấy trạng thái bất thường của cô bạn. Cô tiến về phía chiếc giường, nhấc một bộ váy màu xám lên đưa cho Minwoo.

- Mặc cái này vào. Đi hẹn hò rồi trở về thực hiện lời hứa với tớ.

- Tớ không muốn. Phải chi ngày hôm nay đừng bao giờ qua.

- Tớ lại muốn nó qua thật nhanh. Chết sớm, kết thúc sớm, quá tốt cho một niềm đau chưa kịp thành hình, phải không?

Rồi Minha dúi chiếc váy vào tay Minwoo, gằn giọng.

- Mặc nó vào đi. Nó màu xám, hợp với cậu, cả cô ả Ám nguyệt cũng sẽ rất thích.

Nhìn vào bộ váy trên tay mình, Minwoo thở dài ngước lên cô bạn, đôi mắt tràn đầy thương hại.

- Từ khi nào cậu lại đáng sợ như vậy, Minha?

- Tớ ư? Tớ nghĩ tớ vốn rất đáng sợ rồi đấy chứ. Chỉ vì cậu chưa từng nhận ra thôi.

Minha đóng sầm cửa phòng lại sau lưng. Chỉ có Minwoo vẫn ngồi một mình đối diện với tấm gương lớn, đưa bộ váy lên người ướm thử. Màu xám đen, ám nguyệt, ám nguyệt. Thật sự quá ghê tởm. Cô xoay người ném nó xuống đất một cách tức giận. Minwoo thở dốc, quỵ gối xuống, thất thần nhìn hình ảnh phản chiếu của mình đang trở nên méo mó nhạt nhòa như một loại quái thai. Chỉ có một thứ vẫn còn nguyên vẹn ý nghĩa: giọt nước mặn đắng đang lăn trên má.

Mọi người đều đang thu dọn hành lý. Bọn họ đang chuẩn bị cho chuyến đi đến Bermuda, tìm ra cách để hóa giải lời nguyền đó dù hy vọng rất mong manh. Mỗi người giữ lấy cho mình vài món kỷ vật từ người đã chết. Sehun sau khi sắp xếp đồ đạc của mình, dành một ít thời gian để nhìn lại một lần nữa cánh rừng nơi anh và Minwoo hay dạo bước, khu vườn nho nhỏ mà anh từng cùng cô hái từng lá ra diếp. Rất có thể, sau chuyến đi này, anh sẽ không bao giờ được gặp lại cô một lần nữa. Ai mà biết được chứ, anh không đủ can đảm để chắc chắn về bất cứ điều gì.

Đột nhiên, từ bên trong vang ra tiếng đổ vỡ. Anh lập tức xoay người chạy vào. Junmyeon đang nắm lấy cổ áo Yifan rất chặt, trong mắt hằn lên tia máu giận dữ.

- Nói gì đi Wu Yifan. Chối bỏ đi, nói rằng không phải là anh đi.

- Cậu nói đúng. Là anh, anh đã vô tình giết chết Luhan.

Ngay khi đó, có tiếng động rất lớn. Một bóng người lao đến thật nhanh, nhanh chóng tách Junmyeon ra khỏi Yifan và ném anh ta vào một góc tường, nhoài người đến đánh liên tục vào người Wu Yifan. JongIn phải ngay lập tức kéo Sehun ra. Yifan không có chút chống cự, tựa người vào tường. Trên tay Baekhyun vẫn là lọ thuốc chứa loại độc đã giết chết Luhan. Bọn họ tìm thấy nó trong hành lý của Yifan. Chanyeol tiến đến gần anh ta, cúi người xuống.

- Tại sao lại làm như vậy? Nói đi Wu Yifan?

Anh cúi đầu, lấy tay quệt bừa vết máu vương trên miệng.

- Là vì. Là vì...

Giọng nói đứt đoạn. Cánh tay Yifan ngay lập tức buông thõng, gương mặt trắng toát, khuôn miệng vẫn còn đang mở rộng. Chanyeol liên tục lay mạnh vai anh nhưng cơ thể anh ta đổ gục xuống sàn nhà. Anh run rẩy đưa tay kiểm tra nhịp tim.

- Anh ta, chết rồi.

Giọng Chanyeol khản đặc, chầm chậm xoay đầu lại nhìn tất cả mọi người. Tất cả cùng lao lại chỗ Wu Yifan, chỉ trừ một người vẫn đứng yên vị trí cũ, nét mặt không thoát được sự thương tiếc nhưng trong ánh mắt lại có tia khoái trá, nhẹ nhõm.

Minwoo mở cửa phòng, bước ra với bộ váy áo màu xám, nói một câu tạm biệt với Minha rồi ra khỏi nhà. Han Minha khi đó đang đứng bên quầy bar, đưa một tách trà mật ong lên miệng, nhưng ánh mắt vẫn liếc lên chú mục vào Minwoo đang bước ra cửa.

“Vui vẻ lần cuối cùng,hãy tận hưởng đi”

Minwoo đứng trước cửa đợi Sehun. Đã quá giờ hẹn nhưng vẫn không thấy anh đâu. Cô liên tục nhìn về phía ngôi nhà đối diện, rồi lại nhìn đồng hồ đeo tay. Cảm thấy không gian trong căn nhà yên tĩnh đến kỳ lạ, cô bước đến gần gõ cửa. Cánh cửa tự động hé ra sau cú chạm đầu tiên. Nó không khóa. Minwoo thu lấy can đảm đẩy nó, bước vào.

Căn nhà hoàn toàn vắng lặng và trống trải. Minwoo bước đến từng căn phòng một, không còn gì ngoài những mảng tường trắng toát. Tất cả đều đã đi rồi, Sehun đi rồi, thậm chí không thể gặp nhau lần cuối được sao. Minwoo nhoẻn miệng cười, lời nói thật giả khó mà phân biệt, ranh giới ấy lại quá mong manh. Nhưng cô không có lý do để hận Sehun, kết quả nếu đã bị định đoạt, thật hay giả có còn quan trọng đến như vậy. Minwoo ngồi bệt xuống sàn, cúi đầu chặn đứng dòng nước mắt đang lăn ra.

WINNIE
TBC​

WinnieWiny Tại 6-5-2015 05:09:00

Part 3: Ám nguyệt

http://i95.photobucket.com/albums/l155/Irene_Tran/Fantasy-Images9_zpslyxuoxdl.jpg


Chap 26

http://i95.photobucket.com/albums/l155/Irene_Tran/dark-moon_zps7e62e003.jpg​

Han Minwoo bước lên cầu thang nhỏ hẹp dẫn đến căn phòng nằm ở nơi cao nhất của ngôi nhà. Cô gõ cửa rồi đẩy cửa bước vào. Đó là một căn phòng mang đầy hoài cổ với mọi vật dụng đều làm bằng gỗ. Những họa tiết trường xuân được chạm khắc tỉ mẫn gợi nhớ đến căn phòng của một quý tộc Nauy. Đối diện cửa phòng là một bàn làm việc cùng chiếc ghế kiểu cách. Sau lưng nó là mảnh kính thủy tinh hướng thẳng về phía cánh rừng của khu dân cư cao cấp. Minwoo nhận ra đây là nơi Donghae dùng làm nơi theo dõi mọi cử động của họ. Donghae bước ra từ sau một giá sách cao ngất, từ từ tiến lại gần cô.

- Tìm anh có chuyện gì sao?

- Sehun đi rồi. Bọn họ biến mất như không khí.

- Chưa phải là họ chết. Đừng lo lắng thế.

Minwoo lặng thinh, cũng chẳng thể vì câu nói của anh mà bớt đi được phần nào lo lắng, chỉ làm rối thêm mối tơ trong lòng.

- Minha đã nói với em một vài chuyện. – Giọng cô lạnh lẽo vang lên. Donghae ngay khi đó dường như đông cứng. – Anh, Henry, Minhyuk và cả Bae Suzy đều có liên quan đến chuyện này.

- Minwoo. Em... Anh, xin lỗi.

- Em biết là anh chắc chắn có vai trò đặc biệt. Vậy, em cầu xin anh, khi chuyện này kết thúc, hãy chắc chắn Sehun được sống, có được không?

- Anh không thể hứa.

- Vậy sao?

Minwoo cụp mắt xuống thất vọng. Rồi cô xoay người bước ra khỏi phòng Donghae.

- Anh hứa. Anh hứa. Nhưng hãy chắc chắn em cũng có thể sống.

Donghae nói trước khi Minwoo bước đi. Cô không xoay đầu, chỉ lẳng lặng lên tiếng.

- Cám ơn anh.

- Tối nay là trăng tròn. Anh mong có thể nhìn thấy em kéo cây Lady Moon.

- Được.

Cô bước chân xuống cầu thang, trầm mặc. Có sống được hay không, cô cũng không thể chắc chắn. Cuối chân cầu thang là Bae Suzy, cô ta đang đợi cô.

- Xin chào. – Bae Suzy lên tiếng.

- Tôi nên gọi cô là gì?

- Lila. Tôi là một huyết hồn.

- Linh hồn tắm trong máu tươi. Dù không biết ý định thật sự của cô khi đến đây là gì, nhưng hãy giúp tôi chăm sóc Donghae.

- Cứ như là một lời trăn trối ấy nhỉ. Cô sắp chết sao?

- Có lẽ.

Minwoo buông lời nhẹ tênh rồi bước ra khỏi căn nhà. Suzy nhìn theo bóng lưng Minwoo, lại có chút cảm thán, khâm phục. Đây là lần đầu tiên Suzy cảm thấy phục một ai đó. Cái cách cô ta đối diện với cái chết, cái cách cô ta hờ hững, cái cách cô ta giấu diếm tất cả, nó làm Bae Suzy khâm phục.

Minha đang chăm sóc cho những luống hoa trước cửa nhà liền nhìn thấy Minwoo đang trở về. Cô không buồn quan tâm, chỉ chăm chú cho luống cây của mình. Minwoo tiến đến bên cạnh, cầm lấy một cái kéo, bắt đầu cắt tỉa. Cả hai lẳng lặng làm việc của minh, không ai đá đụng đến ai. Đột nhiên, Minha lại lên tiếng trước.

- Tớ đã đến trường, xin nghỉ phép dài hạn rồi.

- Ừm. Minha à, trước đây chúng ta từng nói, tớ không muốn làm Bella, tớ muốn làm Alice. Còn cậu thì sao, cậu chưa từng nói cậu muốn làm ai.

- Tớ à. Tớ lại không muốn làm ai cả. Cuộc đời tớ chẳng thể là sao chép của ai khác.

- Cũng đúng. Cuộc đời của chúng ta quá khác biệt. Nhưng tớ lại rất muốn bản thân là sao chép của một ai đó có một quãng đời bình bình yên yên mà sống.

- Ai mà chẳng mong muốn như thế. Người quá bình yên lại mong muốn sóng gió, kẻ tan nát bởi sóng gió lại chờ một ngày bình yên. Mọi thứ đều tồn tại nghịch lý.

Minha đặt bình nước xuống, lẳng lặng ngắm nhìn tất cả mọi thứ một lượt.

- Vấy máu rồi. Bao giờ mới rửa sạch?

Động tác của Minwoo đột ngột dừng lại. Cô đưa mắt nhìn hoàng hôn đang hạ xuống. Đàn chim chơi vơi bay tán loạn. Bọn chúng là đang sợ hãi sao.

Minwoo mở nắp hộp cây Lady Moon. Nó đã được cất giữ rất cẩn thận, bên trong một góc khuất. Đây là lần đầu tiên từ khi trở về từ Nauy, Minwoo mở nó. Vì cô thấy ghê sợ, ghê sợ cái sức mạnh kì bí của nó. Vuốt dọc theo thân đàn, sự lạnh lẽo thường nhật vẫn choáng đầy xúc giác. Minwoo cầm lấy nó, đứng lên bước vào cánh rừng âm i. Ánh trăng treo trên đỉnh đầu tỏa ra vầng sáng bạc...

Đứng giữa hàng cây bát ngát, Han Minwoo đặt cây đàn lên cổ, bấm dây và đặt cây vĩ vào vị trí của nó. Bản năng bảo cô kéo một đoản khúc xa lạ, khúc nhạc mà trước đây cô chưa từng kéo qua. Từ dây đàn xuất hiện những sợi ánh sáng mềm mượt tỏa ra bao lấy xung quanh cô. Cho đến khi đoản khúc kết thúc, những sợi tơ ánh sáng ấy tụ lại một chỗ, cuộn lại thành hình. Một người đàn ông.

- Ba. – Minwoo thốt lên lại càng không tin vào mắt mình, định lao đến ôm lấy ông. Nhưng ông đã đưa tay ngăn cản. Cô khựng lại, xúc động. – Không phải, không phải ba đã...

- Minwoo. Ba chết rồi. Bây giờ ta xuất hiện chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, dẫn con đi đến sự thật. – Rồi ông nghiêng đầu, hướng mắt về phía gốc cây xa xa. – Minha có muốn đi theo không?

Từ trong gốc cây, Han Minha bước ra, không ngừng thắc mắc tại sao ông ấy biết tên cô và biết cô đang đứng ở đó. Cô đã theo dõi Minwoo từ nãy giờ. Minwoo hơi chau mày.

- Cậu theo dõi tớ?

- Tớ chỉ muốn chắc cậu đang đi đâu giữa đêm tối thế này thôi.

- Đủ rồi Minha, Minwoo. Lại đây nắm lấy tay ta, ta dẫn các con đi.

Hai người bọn họ rụt rè tiến lại gần, vươn tay nắm lấy bàn tay tạo bởi những sợi ánh sáng. Không gian ngay lập tức như bị dồn ép, lồng ngực thít chặt, không thể thở được. Sau vài giây, cảm giác đó biến mất. Bọn họ đang đứng ở một thảo nguyên rộng lớn. Trời rất xanh và cao, cánh đồng cỏ bất tận chạy dài. Chính giữa thảo nguyên là một cái cây rất lớn. Thân cây sần sùi, không có màu gỗ thường nhất mà thay vào đó, lại là những vệt màu máu. Từ một chạc cây, có cái gì đó đang treo lủng lẳng. Cả ba cùng tiến lại gần. Minha, Minwoo bàng hoàng nhận ra đó chính là một người đàn ông bị treo cổ. Ba của Minwoo lẳng lặng lên tiếng.

- Con có còn nhớ bài hát Cây treo cổ không? Đó chính là bài hát của gia tộc chúng ta. Người đàn ông trong bài hát và người đàn ông này, là một. Tổ tiên của chúng ta.

Từ phía xa, có bóng dáng một nhóm người đi đến. Bọn họ có cả thảy mười hai người. Bọn họ tiến đến dưới chân kẻ bị treo cổ mà không hề nhìn thấy ba người họ. Minwoo quay sang nhìn ba cô khó hiểu.

- Bọn họ sẽ không nhìn thấy chúng ta đâu. Vì chúng ta không thuộc về thế giới này.

Một kẻ tiến lên trước một bước. Tặc lưỡi tiếc rẻ.

- Nếu hắn chịu im miệng, đừng dọa dẫm sẽ đi tố cáo chúng ta, ắt hẳn sẽ không có kết cục này. Cuốn sách đâu?

- Nó ở đây. – Một kẻ khoác áo choàng xanh đen bước đến. Kẻ cầm đầu cầm lấy cuốn sách.

- Chúng ta đã rất vất vả để có thể lấy nó từ thần điện của Freya. Nếu không phải gã này cản trở, mọi việc đã hoàn thành từ lâu.

- Ba người chết đó để hắn gánh tội cũng không phải điều tệ hại. – Gã mặc áo choàng tím kéo chiếc mũ xuống.

- Từ bây giờ, sức mạnh siêu nhiên thuộc về chúng ta.

Một giọng nói phấn khích vang lên, sau đó tất cả cười rộ khoái trá,

Ba của Minwoo quay lại nhìn cả hai, gật nhẹ đầu rồi nắm tay cả hai tiến lại gần thân cây, đặt tay lên đó. Lần này không khó chịu như lần đầu nhưng cũng không gọi là dễ chịu hơn. Bọn họ dừng lại ở một nơi tối tăm. Bầu trời không còn là màu xanh nữa mà trở thành màn đêm đầy sao, một vầng trăng bạc sáng lấp lánh. Xung quanh họ có rất nhiều thân cột như đang chơi vơi giữa trời. Kiến trúc kỳ lạ bằng đá cẩm thạch. Ba cô dắt cả hai tiến đến chính giữa thần điện. Ở đó có một cái ngai lớn bằng đá ở trên cao. Ngồi trên ngai là một người phụ nữ xinh đẹp trong trang phục bằng lụa trắng, mái tóc vàng xõa dài, đôi mắt màu xanh biếc, làn da trắng nõn nà trông rất tuyệt trần. Bên tay trái bà ta có một con mèo đen đang yên phận cuộn tròn. Dưới chân bà ta có một người đàn ông đang quỳ sụp. Là tổ tiên của gia tộc Shihan. Không, là linh hồn của ông ta, Minwoo có thể cảm nhận được điều ấy.

- Ngươi muốn ta giúp ngươi. – Bà ta vừa vuốt ve con mèo đen cửa nói giọng không chút cảm xúc. – Quả thật, bọn người ấy dám đột nhập thần điện của Freya ta, cũng rất đáng hận.

- Thưa nữ thần tôn kính. Bọn chúng đã vu oan và giết tôi vì tôi ngăn cản bọn chúng xâm phạm sự tôn nghiêm của Ngài. Tôi có thể làm bất kỳ điều gì, chỉ mong Ngài giáng lên bọn chúng một lời nguyền độc địa nhất.

- Đúng là bọn chúng đã xâm phạm đến ta. Nhưng nỗi hận của ngươi, ngươi phải tự thực hiện thôi, kẻ đáng thương. Vậy ta nguyền cho con cháu của bọn chúng sẽ có người hai người mang sức mạnh siêu nhiên, nhưng tất cả sẽ vì sức mạnh siêu nhiên này mà chết, không thể sống qua hai mươi lăm tuổi và bị giết bởi con cháu của ngươi. Nỗi oán hận của ngươi, ta sẽ cất vào Ám nguyệt. Lời nguyền chỉ kết thúc khi nỗi oán hận của người không còn.

Linh hồn người đàn ông quỳ sụp dưới chân nữ thần. Rồi tất cả lại biến mất, để lại ngai trống và một thần điện lạnh người. Ba của Minwoo quay lại nhìn cô, cất giọng nói.

- Lời nguyền đã được truyền từ đời này sang đời khác như thế. Chính ta trước đây cũng đã trải qua một trận tàn sát đẫm máu. Và bây giờ là đến lượt con.

- Nếu con không muốn giết người, có thể kết thúc mọi chuyện tại đây không?

- Định mệnh là cái không thể thay đổi, Minwoo.

- Một câu hỏi nữa. Kẻ đang sống trong cơ thể con là ai, con đã giết ZiTao và những người khác như thế nào, khả năng thật sự của con là gì?

- Minwoo. Huyết hồn Lila đã từng nói với con: có một số chuyện con phải tự mình tìm hiểu lấy. Nhưng ta sẽ giúp con.

Rồi bàn tay ánh sáng dịu dàng đặt lên mái tóc của Minwoo, rất dịu dàng vuốt nhẹ. Nhưng đôi mắt lại lóe lên tia sáng ma quái, hoàn toàn khác biệt với tia sáng tạo thành ông ta.

Gương mặt Minwoo nhăn lại đau đớn. Ông ta bắt đầu lầm bầm những câu nói âm u.

“Con chính là Ám nguyệt”

“Hãy nhớ ta đã chết như thế nào, mẹ con đã chết như thế nào, gia tộc của chúng ta, lão già Alan.”

“EXO đã giết tất cả. Bọn chúng truy lùng con, bọn chúng khiến con không còn là con người, bọn chúng khiến con ra tay giết người.”

“Thanh trừng hết đi, giết đi, hãy để tất cả trở thành hư vô.”

“Hắn có yêu con không. Không. Hắn chỉ muốn lấy mạng con. Hắn sẽ giết con nếu con cản đường hắn.”

Minwoo hét lên đau đớn. Từng lời từng chữ như đang được khắc bởi cây đục tàn bạo vào vỏ não cô. Minha lao đến hất mạnh tay của ba Minwoo ra, giấu cô bạn đang đau đớn sau lưng mình.

- Bác đang tẩy não bạn ấy sao? Dừng lại đi.

- Đây chẳng phải là điều con muốn sao, Minha. Để Minha giết Zhang Yixing, nó phải thực hiện nghĩa vụ của nó.

- Nhưng không phải bằng cách này. Nó làm bạn ấy đau.

- Nó đã yêu kẻ thù của nó. Đó là điều cấm kỵ. Nếu ta không làm vậy, nó sẽ nương tay hoặc đau đớn hơn thế khi chính tay nó giết kẻ nó yêu. Bây giờ, nó phải và chỉ có thể trở thành một cỗ máy giết người, không phải là một con người. – Rồi ông ta tiến đến gần, vươn bàn tay ra. – Tránh ra nào Minha.

Minha hơi chùn chân nhưng lại nhanh chóng thủ thế trở lại. Cô, nhất quyết không để Minwoo bị thương. Dù đó có là đi nữa, cũng không được phép tổn hại đến bạn của cô. Người đàn ông chùn chân, điều này có lẽ đã ờ trong dự đoán của ông ta.

- Rồi con sẽ phải hối hận, Minha. Cả con và nó.

Sợi tơ ánh sáng tạo thành ông ta như bị tháo khỏi nối buộc lỏng lẻo, từ từ tản ra dần và tan biến trong không gian khô lạnh. Minha thở dốc quay người lại đỡ lấy thân thể Minwoo. Có cái gì đó đã thay đổi, rõ ràng những lời nói đã kịp khắc sâu vào tâm trí. Han Minwoo gượng người đứng lên, đôi mắt âm u gần như vô hồn chuyển thành màu xám đen. Cô cất giọng nhỏ nhẹ.

- Tớ không sao, Minha. Đừng lo lắng quá.

Rồi cô chộp lấy bàn tay cô bạn, Minha thoáng giật mình vì sự khô lạnh của bàn tay ấy. Nó như một thứ buốt giá vĩnh cửu. Đôi mắt ấy nhìn thẳng vào Minha, cô có thể thấy chính mình trong đó nhưng không hề cảm thấy chút sự sống nào từ Minwoo.

- Đi thôi. – Minwoo khẽ khàng ra lệnh.

- Đi đâu?

- Gặp bạn cũ.

WINNIE
TBC​

WinnieWiny Tại 9-5-2015 15:03:40

Chap 27

http://i95.photobucket.com/albums/l155/Irene_Tran/bermuda-triangle_zpsbtnsyikj.jpg

Vừa đặt chân đến Lisbon (Bồ Đào Nha), JongIn kiệt sức ngồi phịch xuống bậc thang của một tòa nhà cũ gần đó. Cả nhóm không thể di chuyển bình thường vì cảnh sát Hàn Quốc đã ra lệnh cấm xuất nhập cảnh để hỗ trợ điều tra. Vì thế JongIn phải dùng dịch chuyển tức thời đưa tất cả ra khỏi Hàn Quốc rồi mới đến Lisbon.

Bảy người đứng bên bãi biển, khó nhọc nhìn quanh. Từ chỗ họ có thể nhìn thấy pháo đài Belem ở xa xa. Sau khi Wu Yifan đột ngột bị giết ngay trước mắt họ, tất cả đem thi thể anh ta nhanh chóng đi tiêu hủy, rải tro ở nơi đã rải tro của Tao và ngay lập tức rời khỏi đó. Nguy hiểm đã rất gần kề, bọn họ không thể tiếp tục trì hoãn được nữa. Về nguyên nhân Yifan giết Luhan, cũng chẳng còn ai muốn truy cứu mà dù có truy cứu cũng không làm được gì, người đã chết rồi.

Junmyeon đi tìm một chủ tàu đồng ý chở bọn họ, nhưng khi vừa nghe đến Bermuda, chủ tàu lập tức đổi thái độ kiên quyết từ chối. Liên tục mấy người như vậy khiến tất cả đều lo lắng. Chẳng lẽ bọn họ phải dịch chuyển tức thời ra giữa biển?

- Sẽ không ai đồng ý chở các cậu ra đó đâu. Bermuda không phải là nơi thử thách lòng can đảm.

Một ông lão đang ngồi trên mũi tàu gần đó lên tiếng. Ông ta đang gỡ lưới và những con cá nhỏ mắc trên lưới ném xuống biển.

- Ông biết nói tiếng Nauy. – Minseok ngạc nhiên lên tiếng.

- Những kẻ lang bạt người Bắc Âu xuất hiện trên khắp châu Âu tự do di chuyển này. Ta không phải là người Nauy duy nhất ở đây.

- Ông. Không biết ông có thể chở chúng cháu đến Bermuda không? – Kim JongIn lao đến.

Ông lão liếc đôi mắt mờ đục nhưng tràn đầy kinh nghiệm và sự tinh anh lên nhìn vào bọn họ. Khuôn miệng mấp máy tạo ra thứ tiếng rất khó nghe, thỏ thẻ như đang sợ xúc phạm một đấng linh thiêng nào đó.

- Bermuda là thần điện của Freya: vị nữ thần xinh đẹp nhất, quyền lực nhất Asgard. Bà ta nắm trong tay một nửa số chiến binh của Asgard. Vì thế bà ta là nữ thần kiêu ngạo nhất trong số các nữ thần. Sự kiêu ngạo ấy bị xúc phạm khi có kẻ nào đó dám đến gần thần điện, bất kể là tàu bè hay con quái vật sắt bay trên trời. Vậy các người nghĩ ta sẽ đưa các người đến đó à?

- Chỉ một lần thôi. Chúng cháu sẽ đưa mức giá cao nhất có thể. – Chanyeol tiến đến. Ông lão đưa mắt liếc sang phía cậu ta.

- Ta không bán mạng sống già cỗi mà rất vất vả để giữ này vì mấy đồng bạc lẻ của cậu, cậu thanh niên.

- Con thuyền của ông rất cũ kĩ rồi. Chắc ông đang rất muốn đổi cái mới. – Sehun ban nãy đứng lặng trong một góc đột ngột đề nghị.

- Đề nghị hay đấy cậu nhóc. Ra giá đi.

Đôi môi Sehun hơi nhếch lên một chút. Một cái giá hời cho lão ngư dân, như vậy là quá đủ. Sau khi nhận được số tiền vừa ý, lão ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc và rời khỏi đó. Không quên nhắn lại một câu chúc may mắn. Baekhyun chau mày nhìn Sehun.

- Chúng ta không biết lái tàu.

- Cũng như lái xe thôi, cứ lên thử đó đi/

- Chúng ta không biết đường. – Baekhyun vẫn không thôi lo lắng.

- Lão ta có thể để lại bản đồ hải trình.

Cả bọn đưa mắt nhìn nhau. Có lẽ Oh Sehun đã quá tự tin. Chiếc tàu nhổ neo và rời bến cảng. Lão ngư dân đứng sau những thùng hàng lớn, đôi mắt mờ đục hướng theo chiếc tàu. Lão ta biết bọn họ không thể trở về. Cách đây rất lâu, cũng từng có nhóm người đến đề nghị lão tương tự. Lão đã bán chiếc tàu đó cho bọn họ và mua một chiếc khác. Những người trước kia chưa từng quay trở lại. Đến bây giờ, lão lại bán chiếc này. Lão băn khoăn không biết có nên một chiếc tàu nữa không. Cuối cùng, lão tự thấy đủ cho một cuộc đời của lão. Giờ thì lão chỉ muốn dưỡng già. Lão ngư dân xoay người, rời khỏi bến cảng. Bầu trời phía sau lão, ở xa xa, đột nhiên chuyển thành màu đen. Gió thổi rất mạnh, những tờ gói hàng bay tứ tung. Một trong số chúng có chứa một nội dung gây chú ý: “Nguyệt thực toàn phần, ngày hôm nay.”

Con tàu rẽ sóng lướt nhanh trên biển. Cỗ máy cũ kĩ nhưng lại hoạt động vô cùng tốt chứng tỏ sự chăm sóc kỹ lưỡng khó tin của chủ nhân cũ. Hệ thống định vị đang hoạt động rất hiệu quả. Sehun liên tục kiểm tra vị trí của bọn họ trên rada, bên cạnh, Minseok vẫn chăm chăm vào bản đồ. Tất cả còn lại đang chật vật với cơn say sóng. Minseok ngước lên, rành mạch nói.

- Còn một dặm nữa sẽ đến tam giác quỷ. Anh không chắc lắm, chưa ai khaonh vùng rõ ràng cho nơi này.

Cả bọn nghiêm túc nín thở quan sát mọi thứ. Bầu trời đang dần tối đen đi vì những đám mây vần vũ. Thời gian dần trôi, dần trôi.

- Đã tiến vào rồi. – Minseok lẳng lặng thông báo.

Không gian đột nhiên rất căng thẳng. Từng người từng người một tự thử lại năng lực của mình. Tất cả đều rất tốt, không chút sứt mẻ. JongIn nghiêng mình hỏi:

- Có chắc là đã đi vào Bermuda chứ hyung?

- Rada và bản đồ nói vậy. Tọa độ chính xác. Anh cũng không rõ.

Ngay khi đó, tàu đột nhiên rung lắc thật mạnh. Mọi người ngả nghiêng. Những vầng mây đen kịt bắt đầu cọ xát những tinh thể lỏng lẻo tạo thành tia sáng vằn vện xé dọc bầu trời kèm theo những tiếng nổ lớn. Sóng ồng ộc cuộn lên những bức tường nước dữ dội đập vào mạn tàu. Baekhyun hốt hoảng hét lên.

- Junmyeon, Sehun, làm gì đó đi.

Junmyeon dùng hết sức, thử làm dịu lại những cơn sóng. Anh đem hết sức tập trung, trước giờ anh chưa từng thử ở một vùng nước rộng lớn như thế này.

Nhưng, không có điều gì xảy ra cả.

- Không thể. Anh không thể điều khiển được nữa.

Junmyeon hét lên. Sehun thấy vậy vội buông tay lái, Minseok nhanh chóng chạy vào cầm lấy bánh lái thay cậu. Sehun thử làm cơn gió dừng lại.

Dấu hiệu Vortex hiện lên. Nhưng vẫn không có gì dừng lại.

- Sehun, anh không thể điều khiển được nữa. Phía trước có cái gì đó rất lạ.

Minseok hét lên. Kim rada liên tục xoay tròn, nó điên loạn hoảng sợ như những kẻ đang có mặt trên tàu. Yixing và JongIn nhào đến mũi tàu, nhìn vào vùng nước đen thăm thẳm. Zhang Yixing xoay người lại và la lớn từ bên ngoài.

- Quay đầu. Nhanh lên, quay đầu lại.

Không ai nghe thấy anh nói cái gì trong tiếng sấm, tiếng gió đang gào rú tựa một loài thú điên loạn. Kim JongIn lập tức bước vào cabin, la lớn.

- Phía trước có xoáy nước. Quay đầu lại, ngay lập tức.

Nhưng đã không còn kịp nữa. Con tàu nhỏ bé như một món đồ chơi trong chiếc bồn tắm lớn nhanh chóng rơi vào lỗ xoáy vô định. Nước tràn vào cabin, tất cả ngập trong nước. Sẽ chết như thế này sao, kết thúc sao. Bọn họ còn chưa kịp vẫy vùng lần cuối, lại để họ chết. Bóng tối cùng sự ngột ngạt của nước tràn vào từng ngóc ngách của cơ thể. Tất cả lịm đi trong vô thức.

Hít vào lồng ngực luồng dưỡng khí khô lạnh, Kim JongIn bật người dậy, thở dốc nhìn quanh. Một vùng đất kỳ lạ được lát bởi lớp nền cẩm thạch lấp lánh. Những thân cột dựng lên cao ngất, dường như có thể chống đến trời. Những hình thù phù điều kì lạ khắc lên thân cột như đang kể một câu chuyện xa lạ, những thần thoại xa xưa. Bầu trời đen lại có một vật thể tròn vành, tối xám.

- JongIn.

Tiếng gọi tên anh xuất phát từ người bên cạnh. Anh xoay người liền thấy Sehun đã tỉnh. Những người còn lại cũng đang lồm cồm bò dậy, hoang mang nhìn khắp nơi như JongIn.

- Đây là đâu? – Yixing lên tiếng hỏi.

- Thần điện của Freya, hỡi những kẻ xâm nhập.

Một giọng nói vang lên ồm ồm từ vô định. Tất cả nhìn quanh để tìm ra nơi phát ra giọng nói. Nhưng không có gì cả.

- Đừng tìm ra, vì ta chỉ là một thứ không tồn tại. Những kẻ như các ngươi không được phép đến đây. Nhưng vì một lý do xa xưa, lời hứa cùa Freya đã cho phép các ngươi đặt chân vào nơi linh thiêng này. Trước khi bước vào định mệnh, hãy ôn lại lý do ấy.

Giọng nói im bặt. Từ trong vô định, những luồng ánh sáng tập trung lại và ngưng đọng thành một mặt phẳng thẳng đứng tựa hồ có một tấm thủy tinh chặn đứng lại. Những hình ảnh bắt đầu hiện lên kể một câu chuyện xa xưa. Về mười hai kẻ ngông cuồng tiến vào thần điện đánh cắp cuốn sách của Freya và dùng nó để tạo ra sức mạnh phép thuật. Về kẻ bị treo cổ treo cổ trên chạc cây ghê rợn và lời nguyền của Freya dành cho mười hai kẻ ngông cuồng. Cuốn sách được thu hồi trở về thần điện nhưng lời nguyền ngàn năm vẫn ám ảnh từ đời này sang đời khác.

Câu chuyện kết thúc. Màn chiếu ánh sáng mờ đi, tan thành thứ lân tinh kỳ dị bốc hơi khỏi đó. Từ phía xa xa sau màn sáng đang dần biến mất, bóng trăng xám tối xuất hiện hai dáng người quen thuộc đang nhìn thẳng vào họ, đứng dưới vầng trăng, bên cạnh cái ngai đá xa xỉ. Han Minwoo và Han Minha.

- Tại sao các em lại ở đây?

Junmyeon tiến lại gần, tất cả mọi người không khỏi ngạc nhiên. Han Minwoo đưa bàn tay lên mặt, đặt vào năm điểm: giữa trán, hai thái dương, hai hõm má. Vầng trăng đen úp ngược giữa trán sáng lên. Lớp da nhân tạo bị bóc tách dễ dàng. Minwoo ném chiếc mặt nạ mà bây giờ đang trở nên vô dụng sang một bên, cong môi lạnh lùng.

- Ta là Shinhan Woo. Lâu rồi không gặp, Oh Sehun.

WINNIE
TBC

1791999 Tại 9-5-2015 15:59:20

Gay rồi đây~
Tình hình là càng ngày càng nhiều người die mà cái sự thật nó cũng sắp phô bày rồi
Nhìn mà xem chuyện từ khi nào đã thành thanh toán lẫn nhau rồi
Ss đền Kris Wu cho em! Đền Huang Zi Tao cho em, đền đi~~
Em sẽ chống mắt lên coi nó HE như thế nào

WinnieWiny Tại 11-5-2015 08:57:58

Chap 28:​

http://i95.photobucket.com/albums/l155/Irene_Tran/9f606c08bb82c3b95560e4a78f5d8700_zps5khlfbqv.jpg

Sehun lặng người trước nụ cười lạnh lẽo cùng câu nói gãy gọn tàn độc của Minwoo. Ngay trong một khoảnh khắc, anh dùng hết sức lực lao đến chỗ hai người đang đứng, hệt như một mũi tên xé gió. Ngay khi gần chạm đến cô, một cái gì đó mỏng mượt đánh bật Sehun văng ngược lại. Phần lưng kéo lê trên mặt đá, lưng áo rách toạc, rướm máu. Khi đó, anh mới nhận ra, bên cạnh, Minha đang đặt đầu ngón tay lên những phím đàn vô hình, tạo nên một vòng tròn bảo vệ.

Baekhyun đỡ Sehun đứng dậy, hoảng hốt nhìn phần lưng đầy máu liền vội liếc sang Yixing. Anh vội chạy lại, thử đặt bàn tay lên vết thương, tập trung. Thật kỳ lạ, dấu hiệu kỳ lân hiện lên. Mọi người đều có thể sử dụng lại năng lực của mình. JongIn tiến lên, lớn tiếng.

- Cô là Shinhan Woo? Vậy cô chính là kẻ giết những anh em của tôi?

Minwoo hơi nhoẻn cười, lạnh lẽo trả lời.

- Vào cái đêm ta hiện nguyên hình, Huang ZiTao lại lượn đi lượn lại trong rừng và tình cờ thế nào lại bắt gặp ta. Lần đó tàn bạo như vậy, cũng là do trăng tròn nên ta cũng đặc biệt hưng phấn. Cũng khó trách, Han Minwoo muốn nương tay nhưng Shinhan Woo lại lên cơn thèm mùi máu.

- Minwoo và ngươi, là một người? – Sehun khó nhọc lên tiếng.

- Đúng. Bọn ta là một. Han Minwoo và ta là một. Cô ta từng tưởng rằng ta là ký sinh sống bám, nhưng bây giờ, cô ta chấp nhận ta. Ta chỉ là một ám niệm của cô ta. Hay chính xác hơn. Han Sehun, Oh Sehun, em chính là Minwoo đây.

Là giọng nói đó, là gương mặt đó nhưng câu nói cuối cùng lại khiến người ta cảm thấy ghê sợ hơn là một sự ấm áp. Và đó cũng là lý do vì sao, Minwoo lại quá dễ dàng chấp nhận việc mình đã giết hại một người như vậy. Không phải là cô bình tĩnh, mà là vì ai có thể bất ngờ trước việc mà bản thân mình đã biết từ lâu. Minwoo biết rõ việc mình đang làm với Tao, Minwoo ý thức được mình đang làm gì. Không bị điều khiển, không mất đi ý thức, vì cô chưa từng bị điều khiển bởi ai. Chỉ là ý thức tự động chối bỏ ký ức ấy ra khỏi tâm trí. Cho đến lúc cô bị tẩy não, hình ảnh ấy lại hiện lên rõ mồn một. Đến bây giờ, cô chính là Shinhan Woo, Minwoo nhận ra, dù ở bản thể nào, cô cũng là Shinhan Woo khát máu.

- Tại sao? Tại sao vậy, Minwoo?

- Các anh giết gia đình em, hủy hoại gia tộc em, đoạt đi sự sống của cả người không liên quan nhất, lão già Alan. Các anh nghĩ các anh sẽ không phải trả giá sao? Sehun, kết thúc tại đây đi, em mệt rồi.

- Đừng nói bừa. – Junmyeon chồm người tới. – ZiTao phát hiện ra cô nên cô buộc phải giết nó, vậy còn Jongdae, Kyungsoo, Luhan, bọn họ đã làm gì với cô.

- Junmyeon, em thừa nhận em đã giết Tao. Nhưng còn Jongdae, Kyungsoo, Luhan, em chưa từng ra tay. Điều đó, anh phải hỏi kẻ đứng đằng kia chứ.

Minwoo đưa ngón tay chỉ thẳng về kẻ đang đứng phía sau im lặng. Tất cả quay lại tìm kiếm. Gương mặt Kim Minseok tối lại, lòng bàn tay nắm chặt. Minwoo lại tiếp tục lên tiếng.

- Do Kyungsoo. Kẻ bị chôn dưới hố xi măng là Kim Minseok, đây mới chính là Do Kyungsoo, anh ta chưa từng chết. Chỉ là hoán đổi linh hồn với Kim Minseok và vùi anh ta vào hố mà thôi. Em nói đúng, phải không, Kyungsoo oppa?

Kim Minseok à không, Do Kyungsoo ngẩng đầu lên. Đôi mắt từ sợ sệt chuyển thành hoang tàn, tàn bạo nhìn thẳng vào Minwoo.

- Đêm đó, ngươi đã đến chỗ Tao bị giết. Là ta và Minseok hyung phát hiện ra ngươi. Ta đã cố gắng tấn công ngươi nhưng ngươi lại như một bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện. Minseok hyung bị ngươi đánh bị thương, còn ta lại bị ngươi khống chế.

- Để em kể tiếp đi. Không chừng kẻ ngoài cuộc như em lại rõ ràng hơn. Anh trong lúc cận kề sinh tử đã cầu xin được sống. Khi đó, em thử hỏi anh, anh có muốn sống không. Anh đã trả lời là có. Thế nên em thử chơi một trò chơi, hoán đổi linh hồn, và nói rằng anh chỉ có thể sống khi người còn lại chết. Vậy mà anh cũng không ngần ngại đóng băng cơ thể Do Kyungsoo và đẩy cơ thể ấy cùng linh hồn Kim Minseok xuống hố. Anh ngay sau đó đã nói là sẽ phục tùng em và em đã bảo anh đến gặp Donghae. Ở đó, anh ta giúp anh hoàn toàn thừa hưởng năng lực từ thân xác Kim Minseok. Có đúng không? Nhưng còn Kim Jongdae và Xi Luhan, em thật sự tò mò.

- Jongdae là một kẻ nhạy cảm. Cậu ta phát hiện tôi không phải Kim Minseok. Chúng tôi gặp nhau ở hồ bơi để nói chuyện. Hắn ép tôi nói ra sự thật, hắn muốn giết tôi, vì tôi đã hy sinh Minseok để giữ mạng. Tôi, trong lúc vô tình, đã giết hắn. Tôi đã rất hối hận, rất hối hận. Thế là ý nghĩ phải giết Shinhan Woo bộc phát. Tôi không dám tự làm, vì tôi sợ lời nguyền đó. Nên đã nói với Wu Yifan rằng cô chính là Shinhan Woo nhưng phải giết trong âm thầm nếu không muốn bị lời nguyền phát hiện và giết chết trước.

- Nhưng mũi tên đã trúng vào người Luhan. Anh ta trở thành kẻ chết thay. – Minha lẳng lặng tiếp lời.

- Khi Yifan hyung bị Chanyeol hỏi dồn, là anh đã giết Yifan? – Baekhyun run run lên tiếng.

- Anh đã đông cứng trái tim và mạch máu của anh ta. Yifan đang có ý định nói ra anh, anh sợ...

Kim JongIn lao đến đấm vào mặt của Kyungsoo mà bây giờ là gương mặt của Minseok. Yixing giữ lấy người JongIn, hét lớn.

- Đủ rồi. Chúng ta sẽ xử cậu ta sao. Bây giờ chúng ta phải biết ai là kẻ thù thật sự.

Rồi anh quay người lại nhìn thẳng vào Minha, thét lớn.

- Han Minha. Em đến đây, Shinhan Woo rất nguy hiểm. Cô ta sẽ làm hại cả em đấy.

- Không cần anh lo. So với Shinhan Woo, các anh lại chẳng ghê tởm sao? Số người cô ấy giết và số kẻ các anh giết chẳng hề thua kém.

Rồi cô lướt ngón tay thật nhanh, âm thanh tạo thành một mũi tên vô hình, lao vút về phía Do Kyungsoo, cắm thẳng vào ổ bụng của anh ta.

- Cái này là để trả thù cho Luhan và Jongdae. Em không muốn bẩn tay, tốt nhất anh ta nên tự trả giá.

Do Kyungsoo ôm phần bụng loang máu. Mũi tên không chạm vào chỗ hiểm nhưng đủ để khiến anh ta không thể cử động. Zhang Yixing không muốn chữa cho anh ta, cứ để anh ta như thế để trả giá cho lỗi lầm của mình, sau đó anh sẽ tính sổ với anh ta. Minwoo thư thái lên tiếng.

- Đủ rồi. Chúng ta bắt đầu đi.

Cô đưa một ngón tay lên trời, thần điện rung động dữ dội. Mặt đất dưới chân họ nứt ra rồi sụp xuống, để lại những mảng vực tối. Trong thoáng chốc, chỗ bọn họ đứng như những ốc đảo treo lơ lửng giữa không trung, xung quanh là những khoảng không vô tận. Ánh trăng tối xám trên đỉnh đầu họ như bắt đầu khuyết đi một góc rất nhỏ.

Kim Junmyeon tạo ra một dòng nước bắc ngang qua từ ốc đảo của họ sang ốc đảo của Minwoo. Bằng toàn bộ tốc độ, anh lao đến như một tia chớp. Cơn gió vút qua vành tai, anh cảm thấy như đoạn đường tiến tới rất xa, rất xa. Nhưng bằng tốc độ của mình, Kim Junmyeon chỉ cần một chút nữa là có thể chạm vào Shinhan Woo. Trong khi đó, từ phía cánh phải, Byun Baekhyun đồng thời đem tia sáng biến thành một thứ nóng bỏng có thể đốt cháy mọi thứ chiếu thẳng vào tay Minha. Vòng tròn bảo vệ có thể bảo vệ khỏi mọi thứ hữu hình, trừ những thứ vô hình, như ánh sáng. Ánh sáng của Baekhyun thiêu đốt cánh tay cô, Minha thét lên đau đớn và giật bàn tay lại. Cây đàn piano cùng vòng tròn bảo vệ biến mất. Thừa dịp tạo cơ hội cho Junmyeon tiến lại gần.

Đột nhiên, từ cánh trái, một bóng đen tốc độ bắt lấy Junmyeon đang lao tới ném sang một ốc đảo khác. Từ phía sau Byun Baekhyun, một thanh kiếm bén ngót đâm xuyên qua lồng ngực cậu. Kang Minhyuk vặn chuôi kiếm, một lỗ thủng tròn, xoáy sâu hệt như đang moi móc mọi thứ, máu thịt lẫn lộn rơi ra. Kang Minhyuk ghé vào tai Baekhyun, thì thầm.

- Đừng hòng đụng đến Han Minha.

Cơ thể Byun Baekhyun đổ ập, tắt thở. Cậu ta chết rồi. Minhyuk rút thanh kiếm ra, thỏa mãn nhìn xác chết trước mặt. Anh thở dốc nhìn về phía Minha đang ôm lấy bàn tay mình. Anh phải nhìn cô lần cuối cùng. Một kẻ như anh không thể giết người, vì một khi đã giết người, anh nhất định phải chết. Cắm mũi kiếm xuống nền đất, Kang Minhyuk đã sẵn sàng. Một ngọn lửa bùng lên từ giữa thân hình Minhyuk, trong thoáng chốc đã choáng lấy toàn bộ cơ thể. Anh gào lên đau đớn, co quắp cơ thể, chờ đợi từng mảng biểu bì bị ngọn lửa tàn bạo thiêu đốt, chảy ra như một loại nhựa rẻ tiền. Park Chanyeol sau khi thiêu sống Minhyuk liền chạy đến ôm lấy cơ thể mềm oặt của Baekhyun, giấu vào lồng ngực.

Trong khi đó ở một ốc đảo khác, Kim Junmyeon vừa lấy được tỉnh táo liền bị một cú đấm giáng vào giữa mặt. Henry đứng thẳng người, hét to.

- Đây là trận đấu giữa tao và mày. Trả giá đi Kim Junmyeon.

- Mày là ai? Tao không hề quen biết mày.

Junmyeon đứng dậy, ngay lập tức dùng một quả cầu nước vây lấy Henry, nhốt anh ta vào trong đó. Henry liên tục muốn thoát ra nhưng không thể. May mắn, Junmyeon vẫn để lại một khoảng không dưỡng khí ở đầu, đủ để Henry nói.

- Nhớ lại đi. Cách đây đúng sáu năm, mày đã giết chết một cô gái chỉ vì muốn biết tin tức của Shinhan Woo.

Km cau mày. Số người anh đã giết trong thời gian tìm kiếm quá nhiều, đến mức anh không thể nhớ ra hết. Nghe Henry nhắc lại, quả thật anh từng giết chết một cô gái, khá xinh đẹp. Khi đó sau khi ra tay, Kim Junmyeon còn có chút tiếc rẻ.

- Đó là người tao yêu. Là người tao yêu.

Henry lồng lộn lên. Suốt sáu năm trời anh lưu giữ Minwoo, mục đích chính là vì muốn dụ Kim Junmyeon ra mặt. Đến khi gặp được thì Donghae lại năm lần bảy lượt ngăn cản. Đến bây giờ, khi mọi thứ đã ngã ngũ, anh nhất định phải đòi lại món nợ máu.

WINNIE
TBC​

WinnieWiny Tại 11-5-2015 09:01:29

Chap 29


http://i95.photobucket.com/albums/l155/Irene_Tran/Black-Moon-Best-Wallpaper-hugohd.com__zpsqy9x5fnh.jpg​

Tình thế đang rất bất lợi cho Henry, Han Minwoo nhanh chóng liếc mắt qua. Vầng trăng úp ngược lóe sáng thật nhanh, quả cầu nước biến mất, dấu hiệu Water màu xanh cũng theo đó lặn đi. Henry thoát ra được liền nắm chặt cổ áo Junmyeon, dùng một đòn quật mạnh anh xuống nền. Cơ thể Junmyeon mềm oặt, anh không thể tiếp tục sử dụng năng lực nữa.

Khả năng lớn nhất của Shinhan Woo là vô hiệu hóa năng lực và đánh cắp nó.

Kim Junmyeon dùng hết sức bình sinh mà quăng người, gạt ngã chân trụ của Henry, theo đà đẩy anh ta xuống mép vực. Cả cơ thể Henry rơi xuống, tuy vậy tay vẫn nắm chặt tay của Junmyeon. Junmyeon gắng sức trụ lại, còn Henry treo mình lơ lửng trên mép ốc đảo. Bàn tay đã không còn sức, càng ngày càng lỏng lẻo, Henry nhận ra hoàn cảnh bây giờ, chỉ bất lực nhoẻn miệng cười u ám.

- Trả giá đi, Kim Junmyeon.

Henry dùng chút sức tàn còn lại giật mạnh tay Junmyeon xuống, sau đó buông người, cùng Kim Junmyeon rơi xuống vực sâu vô tận. Cuộc sống của Henry như vậy đã là quá đủ, anh đã trả được thù, có thể thanh thản mà tìm về với người con gái anh yêu. Giá cũng đã trả, ơn cũng đã báo, nghĩa vụ cũng đã hoàn thành. Giây phút Kim Junmyeon chết, anh cũng sẽ chết.

Han Minwoo nhìn hai người thân của mình, từng người từng người một chết đi. Sự đau đớn đến ngất lịm khi xưa lại ùa về, nhưng trái tim lãnh cảm đã vội chối bỏ, chỉ còn lại chút tiếc thương và sự giận dữ vô độ. Cô lạnh lùng nhìn thẳng vào bốn người còn lại, chú mục vào Sehun, môi miệng bật ra câu hỏi.

- Em từng hỏi anh nếu em cản đường anh, anh sẽ giết cả em sao? Anh đã trả lời là “Phải”. Một lần nữa, anh có thay đổi câu trả lời không?

Oh Sehun nắm chặt lòng bàn tay, đôi mắt tối lại. Anh định mở miệng ra nói điều gì đó nhưng Kim JongIn đã đẩy Sehun sang một bên mà lao đến chỗ Minwoo. Từ nãy đến giờ, cả anh và Yixing là sợ Minha bị thương nên mới chần chứ không ra tay. Nhưng Junmyeon và Baekhyun đã chết rồi, máu nóng không ngừng dồn lên đại não. Ngay tức thì, JongIn xuất hiện bên cạnh Minwoo, một tay bóp chặt phần cổ thon gầy, siết mạnh. Chân mày Minwoo hơi chau lại vì khó thở. Bỗng, một cái gì đó bén ngót chém xuống thật mạnh, tiếng chém gió vun vút vang lên. Cánh tay JongIn đứt lìa, máu đỏ không ngừng tuôn ra. Anh hoảng hốt ôm lấy phần bả vai ứa máu, không tin vào mắt mình khi Minha đang lướt ngón tay trên phím đàn vô hình, tạo ra dải âm thanh bén ngọt.

- Tôi sẽ bảo vệ cậu ấy, các người đừng mong ai đụng vào cậu ấy. – Han Minha gằn giọng.

JongIn vẫn không định từ bỏ, anh dùng cánh tay còn lại bẻ ngoặt cổ của Minwoo. Han Minha lập tức phản xạ bằng một dải âm thanh liền kề tạo ra những vết chém khắp người JongIn. Cơ thể anh đã không còn ra hình dáng của con người, máu thịt lẫn lộn, nát ra thành từng mảng nhỏ. Cái cuối cùng Minha có thể nhìn thấy là đôi mắt đau thương anh dành cho cô, không một chút oán hận, không một chút trách móc, một sự chấp nhận hiển nhiên. Đột nhiên, Minha nhận ra, cô đã giết người, lần đầu tiên cô giết người, lại là giết người đã luôn yêu thương mình.

Nhân lúc Minwoo đang yếu đi vì đòn tấn công của JongIn, Han Minha đang thất thần, Sehun tạo nên một cơn gió lốc, nhằm vào tim của Minha mà đâm tới. Cô ta phải trả giá, cô ta đã giết Kim JongIn, cô ta nhất định phải trả giá. Zhang Yixing vội tiến lên cản lại nhưng không kịp, cơn lốc mạnh mẽ tàn bạo cày nát trái tim Han Minha. Cô mở bàn tay chơi vơi đột nhiên buông thõng. Ước muốn chưa hoàn thành, chưa nhìn thấy Zhang Yixing chết, cô lại có thể chết như vậy sao. Yixing lao người đến, đỡ lấy người Minha, giọng run run không thể phát ra một câu nói hoàn chỉnh.

- Anh...chữa.. đúng rồi, anh sẽ chữa cho em... làm ơn, đừng chết, đừng chết..

Yixing đặt bàn tay lên vết thương nhưng Minha đã nắm lấy cổ tay anh hất ra. Cô không muốn nhận ơn huệ từ anh. Dùng chút lực tàn, cô cố nói.

- Nói cho em biết, tại sao lại tổn thương em?

- Vì... vì... Minha, để anh cứu em trước.

- Để em nói đã. Vì anh là kẻ đã giết anh trai em, anh đã biết điều đó ngay từ đầu. Nên anh luôn sợ hãi em, đúng không?

Minha oằn người ho ra máu, gương mặt xinh đẹp giờ đã nhuốm đầy máu tươi. Zhang Yixing hốt hoảng cố gắng cứu cô. Nhưng ngay khi đó, một cái gì đó đâm mạnh vào người anh từ sau lưng. Bàn tay Minha từ lúc nào đã vòng ra sau lưng anh, đoản đao đã được chuẩn bị sẵn rút ra cắm phập vào lưng anh. Cô xoay chuôi đao, từ đầu mũi nhọn xuất hiện ba thanh kim loại tỏa ra ba hướng, xé nát lá phổi Yixing. Thanh đao này là anh trai cô để lại cho cô bên cạnh sợi dây chuyền, không ngờ lại có ngày hữu dụng. Yixing thở dốc, đau đớn nhìn vào mắt Minha.

- Vì tôi không thể chết trước khi anh chết, nên Zhang Yixing, chết cùng nhau đi.

Cô nở nụ cười lạnh người, ánh mắt chứa đầy bi phẫn.

“Zhang Yixing, tôi, nếu có kiếp sau, nhất định sẽ không bao giờ gặp lại anh.”

Cô nhắm khẽ mắt, lòng bàn tay buông rơi một cách vô định, cơ thể mềm oặt đi. Zhang Yixing ôm Minha vào lòng, đem đầu c6 giấu trong ngực, thì thầm”

“Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ tìm lại em.”

Rồi anh từ từ để bản thân trở nên vô định, cũng như cô. Không biết sẽ đi về đâu, chỉ cần được ở bên cạnh Minha, trả lại mọi lỗi lầm, và được ôm cô như thế này, không vướng bận. Đủ rồi, anh cho là đủ rồi, cái chết thật ra cũng không đáng sợ như vậy.

Han Minwoo gào lên, lao đến tách đôi hai người ra. Chút cảm xúc của con người còn sót lại vì Han Minha mà bộc phát. Cô ôm lấy cô bạn mặc cho máu đang thấm qua người. Nước mắt Minwoo lăn xuống, cảm giác đau đến tột cùng của sáu năm trước chưa bao giờ vẹn nguyên như lúc này.

- Cô hỏi tôi, bây giờ tôi cho cô câu trả lời. Nếu cô cản đường tôi, đe dọa tôi, tôi sẽ giết cả cô. – Sehun giận dữ nói. Cái chết của JongIn và cả Yixing khiến anh không còn có thể cho mình chút xót thương dành cho Minwoo.

Han Minwoo cười gằn, đặt thi thể Minha xuống rồi lảo đảo đứng dậy. Vầng trăng trên đỉnh đầu cô đã chuyển màu đen tuyền một nửa. Cô không buồn nhìn Sehun, lại đưa mắt quét qua Park Chanyeol bên cạnh. Ám nguyệt lóe sáng, dấu hiệu Fire giữa hai vai sau lưng Chanyeol biến mất. Ngay tức khắc, một ngọn lửa tàn bạo xâm chiếm cơ thể Chanyeol. Anh ta quỵ người, co lại trong tư thế bào thai, gào thét đau đớn. Oh Sehun cật lực gọi tên anh. Cuối cùng, Park Chanyeol chỉ còn là một hình hài cháy xém. Sehun gào lên.

- Shinhan Woo, cô là con quái vật.

- Cái này là trả thù cho Kang Minhyuk. – Rồi cô bật cười, nụ cười khô lạnh, âm u và cả gượng gạo. – Quái vật ư, anh đã thật sự nhìn thấy quái vật chưa?

Ám nguyệt lại một lần nữa sáng lên. Tiếp theo là tiếng hét thất thanh rồi bỗng tắt lịm của Do Kyungsoo trong hình hài Kim Minseok. Anh ta nằm vật ra, cơ thể tái xanh và bắt đầu đông cứng lại như một loại tinh thể. Nếu đến lúc phải chết, có trốn tránh cũng sẽ chết. Anh ta ra tay với nhiều người như vậy, đến cuối anh ta cũng không thoát khỏi số phận.

- Bây giờ chỉ còn lại anh và tôi. Kết thúc được rồi, đến đây đi.

- Thật ghê tởm. – Sehun khinh miệt rít qua kẽ răng.

- Là ai ghê tởm. Là lỗi của tôi sao? Các người không có tội à. Ai khiến tôi ra thế này, ai đã dồn tôi vào bước đường cùng như thế này. Là tôi, là tôi sao?

- Đừng ngụy biện. Nếu trước kia giết tôi và cô chịu dừng lại, thì nào có ngày hôm nay.

- Phải. Tôi ngụy biện. Tôi là con quái vật, anh là thiên thần. Vậy thì đến đây, lấy mọi can đảm mà đến đây đi.

Oh Sehun rút thanh kiếm đang cắm trên mặt đất của Kang Minhyuk, lao đến chỗ Minwoo. Anh giơ thanh kiếm lên cao, nhằm thẳng vào ngực trái. Trong đầu anh khẳng định cô ta sẽ phản công nên đã định trước những phương án khác. Han Minwoo lại càng ung dung như thể đã đọc được hết tâm tư của Sehun, mỉm cười kì lạ.

Cô tránh người qua một bên, xoay người trên không, trong một khoảnh khắc, xung quanh cô như xuất hiện một luồng sáng bọc lấy thân người. Oh Sehun tức khắc quay lại, ánh mắt hiện lên sát ý, một cơn lốc lao đến thân người cô. Vầng sáng bao bọc xung quanh Minwoo ngay lập tức chắn lấy cơn lốc đẩy ngược nó quay về chủ nhân của nó. Sehun tung người tránh được phản đòn. Cơn lốc ngay lập tức lướt qua vai ai, phá nát ốc đảo bên cạnh. Anh đưa mắt nhìn thẳng vào Minwoo, dấu hiệu Vortex ngày càng đậm nét hơn. Minwoo lạnh lùng đưa mắt đáp trả lại anh, thân người cô lơ lửng trong không trung. Có một cách khác để giết anh ta nhanh hơn, là đoạt đi sức mạnh của anh ta. Nhưng Minwoo không thể làm như vậy, một sống một còn công bằng, cái kết cần phải được quyết định công bằng nhất. Cô nghiêng đầu, khoan thai mỉm cười lạnh người. Ánh sáng cực đại lao đến chỗ Sehun, sức sát thương của nó không thể xem thường được.

Năng lực của anh là gió, không có tác dụng với những thứ vô hình.

Nhưng, anh là kẻ được giao ước. Từ khi sinh ra, đã có một người nói anh chính là người thực hiện giao ước. Nghĩa là, anh đã giao ước với tử thần, một sức mạnh khác lạ, và người thực hiện giao ước chính là ba mẹ anh. Một khi anh sử dụng nó, nghĩa là, anh nộp mạng mình cho tử thần.

Oh Sehun phóng người lên cao, tự xoay vòng. Anh liên tục xoay người, tự biến bản thân thành một cơn lốc. Cơn lốc phát ra ánh sáng màu xanh ngọc quỷ dị, trên đỉnh cơn lốc, người ta nhìn thấy một vật phản chiếu ánh sáng sắc nhọn. Là thanh kiếm đã đâm vào người Baekhyun, anh đã cầm theo nó. Một mình cơn lốc thôi không đủ sát thương, anh cần một trợ lực khác.

Ánh sáng từ cơn lốc nhanh chóng phản pháo lại ánh sáng của Minwoo, đẩy lùi ánh sáng của cô. Cơn lốc giận dữ không ngừng tiến lên phía trước. Minwoo chau mày, anh mạnh hơn cô nghĩ rất nhiều lần. Cô mím môi gồng mình, luồng ánh sáng càng mạnh hơn kèm theo đó là áp lực dữ dội. Cơn lốc đã bị chặn đứng và có nguy cơ bị đẩy lùi. Không, nó không thể bị đẩy lùi. Khi hai áp lực lớn chạm vào nhau, nhất định, một trong hai bên phải biến mất. Sehun không thể dừng lại, vì sức mạnh này một khi đã khởi động là không thể dừng lại.

Nếu còn tiếp tục, bản thân Sehun sẽ bị chính cơn lốc của mình cày nát hoặc bị sức mạnh của Minwoo biến anh thành trăm mảnh.

Màn ánh sáng biến mất. Từ một trong hai bên.

Thanh kiếm cắm phập qua trái tim, xuyên thủng người Minwoo.

Bóng hình bé nhỏ cúi gập người vì cơn đau đến đột ngột.

Máu rớt xuống từng giọt, chảy dọc theo lưỡi kiếm.

“Nếu là Shinhan Woo, sẽ chẳng hề ngại ngần mà giết anh.

Nhưng em là Han Minwoo và Han Minwoo yêu Oh Sehun, nên không thể ra tay.”

Nếu lúc đó, Han Minha không ngăn cản ba cô, thì mọi cảm xúc yêu Sehun sẽ không còn, sẽ không hề đau đớn khi nhìn thấy người khác chết, sẽ vì chình mình mà sống. Nhưng, cô vẫn còn biết yêu, dù hận quá lớn nhưng yêu cũng lại quá nhiều. Nên chỉ mong anh sống. Đến phút cuối cùng, khi anh đâm kiếm vào người cô, Minwoo đột nhiên nhận ra, cô muốn anh sống, cô muốn anh được sống. Như vậy cũng tốt, cô không muốn sống như một con quái vật giết người. Chết như thế này cũng tốt. Minwoo đưa bàn tay lên ngực, sờ một ít máu, đưa lên ngang mặt, mỉm cười.

- Uống máu này đi, anh sẽ bất tử như anh muốn.

Bàn tay thả lỏng, đôi mắt vô hồn lấy lại màu đen lay láy, phản chiếu vầng trăng chỉ còn một góc nhỏ chưa bị hóa đen. Cô chưa chết, chỉ là đang rất mệt, rất muốn nghỉ ngơi.

Anh đứng lặng người trong màn đêm. Cuối cùng, anh đã làm gì. Anh đã làm gì thế này.

Sehun rút mạnh thanh kiếm từ người cô, Minwoo hơi giật người dậy vì đau. Máu tràn ra từ lỗ thủng, thấm ướt xung quanh.

Anh lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt Minwoo. Đôi mắt như căm hờn, lại gần như xót xa. Oh Sehun quỳ xuống, cắm thanh kiếm vào nền đất, một tay nâng đầu cô đặt lên đùi mình. Anh cúi người, đặt lên môi cô một nụ hôn, giữ nó ở đó thật lâu, lâu nhất có thể, tốt hơn là đừng bao giờ rời ra. Môi cô lúc nào cũng vậy, tràn ngập mùi mật ong và cam mật mặc dù bây giờ, anh nếm được cả mùi máu, trên người cô và trên người anh. Sehun hơi cúi người vì cơn đau đột ngột. Thanh kiếm đâm xuyên qua ổ bụng, ngập ngụa trong máu. Anh chẳng buồn quan tâm đến nó, ai đâm cũng được, ai ra tay cũng được, chỉ cần để anh bên cạnh cô như lúc này. Sehun kéo đầu Minwoo vào lòng ngực, gắt gao siết chặt lấy cô. Gương mặt anh tựa lên mái tóc mềm, nhịp thở từ từ chậm lại.

- Em trả mạng người thân cho tôi. Tôi trả mạng tôi cho em. Chúng ta xem như hòa.

Hòa ư? Tại sao trận hòa này lại tanh tưởi như vậy. Liệu có thể quay đầu, bắt đầu một cách khác. Liệu kết thúc có khác đi.

Có những nỗi đau chỉ nên đau một lần. Sống một lần đã quá mệt mỏi rồi, sao lại phải sống lần thứ hai.

Vầng trăng xám trên cao hoàn toàn chuyển màu đen.

Ám nguyệt, tất cả vật tế đều đã tế mạng cho ngươi.

Kết thúc tại đây. Có được không.

Cây đàn violin nằm trên sàn, vỡ nát.

Ánh trăng đưa tiễn nó bằng chút tia sáng ít ỏi.

END

*
*
*
*​
End trên danh nghĩa, nhưng còn một ngoại truyện nữa. Các bạn đợi nhé

1791999 Tại 11-5-2015 18:53:47

Kết thúc thế này, cũng coi như một nửa hạnh phúc
Cảm ơn lời hứa ko đền ai đó lại cho em
Thì để những người khác ra đi cùng họ
Để họ gặp nhau
Thật ra em cũng đoán được cái kết
Chỉ bất ngờ nhất là Kyung Soo thôi
Bí mật của cậu ấy cuối cùng cũng tìm ra đáp án
Uổng công có quá nhiều thứ đã ra đi
Bởi vậy mới biết con người đứng giữa ranh giới cái chết ai cũng ích kỉ như nhau cả
Ko biết ss đã đọc chưa
Nhưng 48h 1 trong những fic nổi tiếng của EXO cũng mang cho em cảm giác tương tự khi đọc fic của ss
Kris Wu trong đó cuối cùng vẫn phải dung cả cuộc đời của mình để đền tội cho những người đã chết

WinnieWiny Tại 12-5-2015 22:11:04



Đáng lẽ nó có một phần ngoại truyện nữa nhưng mình thấy nó khiến câu chuyện này diễn biến theo một cách khác đi. Nếu các bạn hài lòng ở kết thúc này, chỉ cần đọc ở đây. Còn nếu các bạn tìm kiếm một Happy Ending, mình sẽ post nó ở trang wordpress của mình trong tương lai gần.

Trang của mình: http://thewindpalace.wordpress.com


WinnieWiny Tại 11-9-2017 12:13:53

Đã bao lâu rồi từ khi fic này End, cũng đã mấy năm trôi qua rồi nhỉ.

Tôi nhận được sự ủy thác của ai đó, lời năn nỉ của ai đó mà bỗng nghĩ, phải chăng mình đã quá ác với nhân vật của mình. Phải nói rằng rất ít, rất rất ít fic của tôi được một cái HE đúng nghĩa. Vì thế phần hai được viết để kể tiếp câu chuyện đằng sau.

Freya đã nhận lời cầu xin của Lilas, xin cho tất cả mọi người một cơ hội sống lại. Nhưng có trời mới biết bà ta đã ban cho họ một cơ hội nhưng thế nào, bởi vì tâm tư Freya không phải tâm tư của con người. Bà ta muốn đạt được gì, muốn nhìn thấy gì, muốn bỡn cợt điều gì trong cuộc đời bất tử đằng đẵng của bà ta là điều mà Lilas không thể đoán, cũng không thể xin.

Phần hai của fanfic viết tiếp con đường chông gai của những nhân vật, để họ chứng minh với Freya một lần nữa: "Bọn họ có quyền được hạnh phúc"

ÁM NGUYỆT 2

NHẬT THỰC


https://thewindpalace.files.wordpress.com/2017/08/am-nguyet-2.jpg?w=645

Em còn nhớ khi nước mắt lăn dài trên gương mặt anh,
Khi em nói sẽ không bao giờ để anh rời xa.
Khi bóng tối kia gần như đã giết chết tia hy vọng của anh.
Em còn nhớ anh từng nói: “Đừng bỏ anh lại một mình”,
Nhưng tất cả chuyện đó sẽ biến mất mãi mãi sau đêm nay.

Hãy nhắm mắt lại,
Hoàng hôn đang buông xuống
Và anh sẽ ổn thôi.
Không ai tổn thương anh được nữa
Từ giờ đến khi bình minh
Anh và em sẽ được bình yên vô sự.

Anh đừng nhìn ra cửa sổ làm chi?
Mọi thứ đang rực cháy
Cuộc chiến khốc liệt ngoài kia vẫn đang tàn phá tất cả
Ngân nga mãi khúc hát ru này
Dù khi tiếng nhạc đã dứt

(Safe and Sound – Taylor Swift)

TRAILER

bybWwj8d7rk


LINK:
https://forum.kites.vn/thread/-k-am-nguyet-2-eclipse-winniewiny-exo-fictional-girl-on-going-496382-1-1.html
trang: 1 2 3 4 5 [6]
Phiên bản đầy đủ: [Longfic|T] Ám Nguyệt | WinnieWiny | Sehun - Fictional Girls - Lay| Spoiling part 2 | END