Bacham72 Tại 28-10-2014 20:17:27

[Shortfic | T] Bông hoa ăn thịt người | Bacham72 | No Min Woo - Kim Jaejoong | Completed




https://live.staticflickr.com/65535/48677047962_b5a493c73b_b.jpg




Author: Bacham72

Rating: T

Pairing: No Min Woo - Kim Jaejoong

Category: Fantasy - Spiritual

Status: Completed

Disclaimer: Chỉ nơi đây, mới thuộc về Au.

Summary:

Min Woo cùng Jaejoong đứng trước thiên nhiên hùng vĩ và kỳ bí… thám hiểm… thật cái vùng đất xa lạ này có gì cho chúng ta khám phá nhỉ… cả hai đồng nhìn nhau, chợt nghĩ… nó quá to lớn đối với chúng ta, sao chúng ta chỉ đi có hai người… thì sao có thể xem xét một cách cụ thể để rút ra một kết luận chắc chắn chứ… cả hai đồng thở ra… thanh âm với những cung bậc cao ngút, như gió lao vào khoảng phía trước, đám cây rậm rạp cũng không thể cản nổi cái âm điệu có cảm xúc chán chường… thất vọng… dội đi dội lại, lan ra một diện rộng lớn, bay lên cao, nhào xuống đất… dõi đến tai Nữ hoàng của các loài hoa,đánh động cả Rum Lands thức giấc…

Note: Mừng lễ Halloween. Cảm ơn các độc giả ủng hộ ^^

1791999 Tại 28-10-2014 21:30:38

Chắc đây là loạt fic mừng haloween hoành tráng nhất đấy.
Nghe cứ như hai bạn này đi vào rừng amazon.
Nhập lậu giống hoa ăn thịt người mới.
Haha lảm nhảm thế thôi, mau ra chap nha ss.

Bacham72 Tại 31-10-2014 01:38:54

BÔNG HOA ĂN THỊT NGƯỜI


CHƯƠNG I



♫ You and I go hard at each other like we’re going to war
You anh I go rough, we keep throwing thing and slamming the door…♫



Thanh âm rộn ràng của chuông điện thoại được sử dụng bằng bài hát “ One more night” vang lên, Min Woo thò tay ra khỏi tấm mền dày tìm kiếm… cái bàn tay với những ngón tay thon dài di chuyển trên tấm drap trắng… mò mẫm, sờ soạng… một cách điệu nghệ, nhưng hoàn toàn không mò được “cục cưng” của mình, cái điện thoại màu hồng có nạm đầy những viên đá lấp lánh, cùng những đường viền vàng cực chói… giá trị của nó là ở đâu, không phải loại điện thoại đời mới nhất, đắt tiền nhất, mà giá trị của nó ở chổ được chủ yêu đến mức gần 5 năm không buông bỏ mà thôi, cái “cục cưng” mà Min Woo luôn luôn đem theo bên mình, tối thì đem lên giường trùm chăn sờ soạng, sáng ra cũng giữ chặt không buông, chẳng lúc nào rời, ăn cũng nhìn ngắm, tắm cũng canh chừng, ra ngoài thì cặp kè bên mình, những lúc cô đơn thì ôm ấp nói cười… và quan trọng nhất là nó được chủ luôn luôn thay đổi trang phục ấn tượng… đến nỗi còn hơn một cô nàng very very sexy, khiến ai cũng phải ngoái nhìn, và tên của nó là “cục cưng”…

Nhưng hiện tại “cục cưng” của Min Woo chạy trốn đâu mất rồi, để khiến cho anh phải thò đầu ra khỏi mền, nhướng mắt tìm kiếm, rõ ràng cái âm thanh réo rắt đâu đây, nhưng sao chẳng thấy…

--

Jaejoong đứng giữa sân bay với hàng ngàn người qua lại tấp nập cho một buổi sáng sớm mùa xuân thật tươi đẹp, nhưng cái cảm giác mà anh đang cảm nhận được chẳng đẹp chút nào, rõ ràng đã hẹn với ông ta, nhưng đã trễ 10 phút rồi sao không thấy ông ta đâu, rõ ràng tiếng chuông điện thoại ở đầu dây bên kia, nhưng sao không có ai bắt máy, ngủ gì mà lắm thế, người già thì phải thức sớm chứ, anh đây có bao nhiêu tuổi đâu, vậy mà… 5h sáng rồi, giờ này anh đã tập xong thể dục, ăn sáng cũng xong, thậm chí là tắm rửa xong… anh bước qua bước lại, cũng may mình cẩn thận, chuyến bay 7h, nhưng giờ đến cũng là vừa rồi, vì còn rất nhiều công việc để anh cùng ông ta bàn bạc… anh khựng bước khi tiếng chuông dứt, cùng tiếng…

“ Alo…”

Lè nhè… chưa tỉnh… Jaejoong chỉ có thể khẳng định như thế… thì nghe tiếp:

“ Ai đó…”

Vừa nghe xong, Jaejoong muốn đứng hình, vậy là sao, rõ ràng 3 ngày trước mình có điện đến hẹn với ông ta rồi còn gì… giờ này bảo ai đó, rõ ràng mình nói ông ta lưu số mình lại, giờ đã không lưu sao, nhưng trước người lớn tuổi, hơn nữa giờ đây anh là người nhờ cậy ông ta, nên anh hạ giọng xuống nước…

“ À… là cháu nè… phóng viên đấy, 3 ngày trước cháu có hẹn với chú…”

Đầu dây bên kia.

Min Woo mở to mắt, nhưng rồi nhắm lại bởi thật sự anh không tài nào tỉnh nổi, chỉ mơ hồ đáp lại…

“ Cháu nào…”

Theo quán tính mà thôi.

Ở đầu đây bên này.

“ Trời… sao chú mau quên vậy…”

“ Tớ chẳng có thằng cháu nào để mà bảo quên đâu nhé!”

Min Woo ngồi dậy tung mền, tự dưng cảm thấy bực bội, mới sáng sớm thì có đã có thằng điên đánh thức, nhưng anh chưa kịp cúp máy thì nghe…

“ Hợp đồng hai triệu của chúng ta…”

Min Woo tỉnh hẳn, và ký ức của 3 ngày trước hiện hữu…


*****


Buổi chiều gần tan tầm, trong một văn phòng cao cấp được thuê để mở… ngồi ngáp ruồi… chẳng hiểu tiến sĩ Choi mở cái văn phòng này làm gì, 3 năm hầu hạ ông ta, anh chẳng thấy ông ta có một người nào thăm hỏi chứ đừng nói là khách hàng, cũng bởi tại papa đề ra mệnh lệnh cuối cùng, nếu không 3 năm qua anh đâu chịu khó như thế này, đến đây để làm việc, sẵn tiện học hỏi, học hỏi điều gì ở ông ta? Ngồi thiền, giữ hơi cho ấm bụng… Còn làm việc ư… mặc dù cái pho tượng đấy chẳng bao giờ nhúc nhích, nhưng nội chừng nghe ngóng, để ý thôi cũng đủ mệt…

Con người ta cứ thiền thì đâu có thể tịnh tâm, đâu có tốt, để ông ta cứ ngồi lì một chổ không hoạt động khiến ông ta lên cơn đau tim phải nhập viện rồi phát hiện hiện ra thêm chuỗi bệnh tiếp nối theo sau cho cái tuổi già bóng xế, tưởng chừng thoát được cái cảnh đày đọa thử thách để biết tiền làm ra rất khó khăn, để chuẩn bị sẵn lòng mà nhận cái gia tài kết xù của papa, gia tài của cha mẹ dĩ nhiên phải để lại cho con cái, mà của cha mẹ cho con rồi thì là của con, nó muốn làm gì thì làm, cớ sao lại như vầy:

-“ Mày không chịu làm chỉ biết ăn thì đến núi cũng phải sập, chỉ biết hoang phí, có biết ba mày tìm tiền cực khổ đến thế nào không?”

Con trai của ba biết chứ, ba cực đến nổi chỉ biết ngồi một chổ chỉ tay năm ngón, đầu óc thì chỉ có suy nghĩ làm sao để vắt kiệt mồ hôi nước mắt của cả thiên hạ dưới quyền của ba. Phải… là ba làm ra tiền cực khổ lắm lắm. Nhưng ba không dám sài, thì để con cái của ba sài dùm ba, chứ tiền là giấy mà ba, để lâu quá nó cũng mục rữa, bản thân nó cũng đã thối rồi, thế thì con cái này giúp ba dọn rác thôi mà…

-“ Cái thằng học ai mà ăn nói ngang ngược, đầu óc bã đậu chỉ chứa toàn những thứ không đâu, chỉ biết làm biếng ngồi không hưởng…”

Con trai đầu óc bã đậu thì cũng là do ba sinh ra, ăn nói ngang ngược cũng do ba tạo thành, và làm biếng thì cũng do ba giữ chặt lấy nó mà thôi…

Cái thời nó được lên 5… trong một ngày sinh nhật của ba, giám đốc công ty thực phẩm Super Food.

-“ Trời ơi… Min Woo, mày mới 5 tuổi đầu mà chạy rong suốt không ngồi yên, mai này chắc mày đi bụi luôn áh!”

Nó bị cấm chạy nữa năm, chẳng biết chân nó có bị teo không, nhưng nó quen không thèm chạy nhảy như những đứa con nít khác nữa…

Năm nó lên 10… trong một ngày sinh nhật của ba, tổng giám đốc công ty thực phẩm Super Food.

-“ Min Woo à, sao con cứ thụ động một chổ thế, làm quen bạn đi con, nếu con không có bạn, ba sẽ không cho con đến trường nữa!”

Đi học đối với nó là việc biết mình đang sống, nên nó phải làm theo lời ba vì sợ không được đến trường, dù đến trường chỉ để ngồi yên một chổ.

Năm nó được 13… sinh nhật nó… quý tử của tổng giám đốc.

-“ Mày đừng nghĩ mày đẹp trai con nhà giàu thì cứ chơi bời nhé! Mới có 13 tuổi đầu mà bồ bịch lung tung, đám con gái đánh nhau vì mày để người nhà người ta đến mắng vốn, nếu mày còn trăng hoa như thế tao cắt hết chi phí của mày!”

Nó bàng hoàng chẳng biết phải bước theo hướng nào để đi cho con đường tương lai trước mặt, nó đành nhắm mắt làm liều…

Kết quả…

Min Woo, con trai tổng giám đốc tập đoàn thực phẩm danh tiếng toàn Châu Á, Super Food là một cậu con trai xinh đẹp nhưng lại bị hâm…

Ai cũng nghĩ và nói như thế, dù chỉ là nói lén sau lưng… nó có tai để nghe ngóng… Chán đời, chán thứ gọi là gia đình, nó thoát ly, nhưng khi chuẩn bị đi thì nó phát hiện ra một sự thật… ba nó giàu đến kinh khủng, hơn những gì trên giấy tờ kê khai… nó quyết định ở lại… hưởng… nhưng trước khi hưởng thì nó phải nằm gai nếm mật để biết đồng tiền có giá trị như thế nào khi ba nó muốn nó hiểu…

Không có mẹ từ lúc nhỏ, nhưng mẹ kế thì có đến hàng tá, có mẹ kế còn nhỏ hơn nó, chăm sóc nó còn hơn chăm bồ yêu, khiến nó không thể nằm gai ở nhà, nó đổi phương án khác… để nó cam lòng làm tớ cho cái lão tiến sĩ Choi lẩm cẩm là bạn thân của ba nó, dạy bảo nó… Tiến sĩ Choi giỏi nhất là gì… cái gì trên đời này ổng cũng biết, nhưng chỉ là biết trên giấy, trong sách, đầy rẫy nhan nhản trên mạng, còn thực tế thì “NO”… để ông ta dở dở ương ương, khiến nó vốn đã hâm như người ta nói giờ thì khùng thêm… nhưng nó không thể buông cái bài học làm người này ra, ba nó tuyên bố:

-“ Ngày nào tiến sĩ Choi chưa cho mày tốt nghiệp thì mày đừng có mà vác mặt về đây hưởng gia tài!”

Mình nó là con duy nhất, ba nó không sinh thêm đứa nào dù có nhiều vợ sau, bởi ba nó nghĩ, mắc công ông ta bị con hãm hại bởi cái gia tài… đôi lúc nó nghĩ, ba yêu gia tài hơn hay nó hơn, nó không thể nào định được, bởi nói thật ra ba nó còn hâm hơn nó, lúc thì ông chìu chuộng nó hết mực, đòi gì có đó, lúc thì xin viên kẹo cũng chẳng cho, nó nhìn mặt ba nó mà sống, bởi ngay từ bé ông đã dập tắt mọi ước mơ của nó, để nó vô tư trong tất cả mọi thứ, chỉ có một mục tiêu khiến nó lết thân trai tráng qua từng ngày dài chán chường vì cái gia tài kết xù mà thôi.

Ừh… không, trong lúc nó rảnh rỗi, nó đề ra những kế hoạch hoành tráng sau khi nhận được tài sản mà ăn có đến 10 đời cũng không hết, cái gia tài này còn hơn dãy Himalaya, thì cỡ người mong manh như nó gặm đến bao giờ mới hết, chỉ là sự hù dọa của ông, ông tưởng nó còn bé như lúc lên 5 đó à… ừ thì là thế, trong mắt cha mẹ con cái lúc nào cũng chỉ là một đứa bé…

Hợp đồng hai triệu, hai triệu chỉ là hạt cát trong cái gia tài, chẳng qua, tiến sĩ Choi tuyên bố:

-“ Cậu thay tôi nhận hợp đồng này, tôi sẽ cho cậu tốt nghiệp!”

Bởi thế nó thay mặt tiến sĩ Choi nhận cái hợp đồng đầu tiên trong đời của ông ta, khi ông ta được bác sĩ phán rằng không được đi đâu ngoài cái bệnh viện…

Hai triệu chỉ là trong tương lai, trong cái ước mơ gì đó của một tên phóng viên lạ huơ lạ hoắc đề ra… không chắc chắn, chưa có gì gọi là thực tế nên anh nhanh chóng quên là vậy…


*****


“ Chú đã hứa với cháu, nhưng chú đã trễ nữa tiếng rồi, chuyến bay này không thể dời lại đâu!”

Min Woo đứng dậy với sự chán chường, vẫn ôm ấp cục cưng bên tai…

-“ Mới có trễ nữa tiếng mà la om sòm, có biết tớ bận nhiều việc lắm không, được rồi, tớ đến liền!”

Jaejoong nghe tiếng cằn nhằn, âm điệu của người già khó tính, nhưng cách xưng hô lại kỳ lạ, không ăn nhập vào đâu với đâu, ai không biết tiến sĩ Choi hâm đơ, nhưng ngoài ông ta ra anh không còn ai để trông cậy cả… mọi thứ đều không do anh làm chủ, kể cả cái thân một mình tự do như anh…

Jaejoong nhìn cái đồng hồ lớn gắn trên cao, đứng giữa sảnh lớn của sân bay, anh không muốn nhúc nhích chứ đừng nói đi đâu, bởi nếu như anh cử động, anh có cảm giác thời gian phải trôi đi… thời gian trôi đi nhanh quá, thoắt chốc đã đến gần 30, cái tuổi này mà chưa có gì trong tay, sự nghiệp, cái nhà, thì đừng mong có người để yêu… yêu ư… chẳng ai yêu anh thì anh cần gì phải yêu ai nhỉ, rõ ràng quá mà… là anh không từ chối thiên hạ này, nhưng cả thiên hạ này lại từ chối anh… ký ức hiện lên, theo từng con số trên mặt đồng hồ…



*****


5 tuổi… buổi chiều trong cô nhi viện Théresa.

-“ Nói cho Soeur biết mai này con sẽ làm gì, Jaejoong?”

Câu hỏi bất ngờ nên nó thinh lặng vì chưa nghĩ ra…

-“ Vậy Soeur ví dụ cho con lựa chọn nhé… giám đốc, bác sĩ, luật sư, chính trị gia, thầy giáo, phi công, cảnh sát, lính cứu hỏa, khoa học gia, kỹ sư điện tử, thần tượng… và đặc biệt là làm linh mục…”

Còn… còn nhiều lắm, đến nỗi nó chóng cả mặt, hoa cả mắt… cứ như chính mình phải làm hết mọi công việc đó, nó ngã ra đất… ngất…

Đến khi nó tỉnh lại thì nó thấy mình đã được chọn vào khu “Tĩnh”… Tĩnh là gì… là phải tĩnh tâm khi chưa có mục tiêu mà phải sống với tương lai thế nào… cái lớp tĩnh trên dưới tròn 20 đứa y như nó… mặt đứa nào cũng ngơ ngác, và không cần nhìn mình nó cũng biết mình đồng bọn với bọn chúng… và vì chưa biết theo ngành nào nên bọn nó sướng hơn đám con nít khác đó là chưa học vào chuyên môn, có nhiều thời gian rảnh hơn, nhưng đặc biệt những bọn bạn khác không ai thèm chơi với bọn nó… thế là cả đám 20 đứa chỉ suốt ngày quây quần bên nhau, bàn tính lựa chọn ngành gì…

Năm lên 8…

Tối tối vào sau 9h là tất cả phải lên giường ngủ thì bọn nó cứ chụm lại bàn bạc, trong màn đêm tối đen đặc, chẳng thể phân biệt mặt mũi ai, có chăng chỉ là giọng nói, trong cái khoảng khắc này, tai nó hoạt động mạnh nhất để tối nào nó cũng nghe thấy vang lên những câu đại loại như thế này…

-“ Giám đốc ư… mày tưởng là vua thời xưa sao, giám đốc làm sai thì người chịu tội là giám đốc trước tiên…”

-“ Bác sĩ ư… bác sĩ chữa bệnh cho người khác chứ chẳng thể chữa cho mình bởi có chẳng thể tự mổ bụng mình trước bàn dân thiên hạ…”

-“ Luật sư à… suốt ngày chỉ biết cãi nhau, không đúng cũng cãi sao cho đúng, không khéo bị ăn bạt tai hồi nào không biết…”

-“ Chính trị gia… hứa không là bọn dân cho ăn đạn, chẳng khác nào tự mình leo lên thớt cho người ta làm thịt…”

-“ Thầy giáo… thầy giáo thì phải biết chịu đựng đám con nít quậy phá, bộ tưởng là trường Dòng hay sao mà có kỷ luật, chẳng khác nào làm rối cho bọn chúng chơi…”

-“ Phi công… được đi khắp phương trời, nhưng chỉ hưởng gió với mây, mọi thứ đều là cát bụi hư vô không đâu là điểm dừng chân, là nhà, rồi một ngày nào đó lỡ như gặp khủng bố thì hết đời…”

-“ Cảnh sát… đối diện với nguy hiểm, lao mình vào chổ chết… nhưng chết rồi thì sao? Biết có được gọi là hy sinh oanh liệt không, lỡ như…”

-“ Lính cứu hỏa thì còn tệ hơn… chết chắc, đã vậy chết còn xấu xí nữa chứ, co quắp và còn đen thui, còn gì đời trai đẹp nữa…”

-“ Khoa học gia, thì suốt ngày ngồi trong phòng lạnh, suốt ngày đeo kính chúi đầu nghiên cứu… gì chẳng biết, vì một khi nghiên cứu một thứ gì đó thì có khi phải dành hết trọn một đời cũng chưa chắc đã xong, cái công việc dài lê thê đó chẳng khác nào tự giết mình chết dần, chết mòn…”

-“ Kỹ sư điện tử… đừng nghĩ là điện tử thì phục vụ tốt cho bản thân mình nhé, có nó con người ta trở nên làm biếng hơn, trong từng suy nghĩ, sức khỏe xấu hơn bởi tiếp xúc quá nhiều với điện năng, bị ung thư chắc luôn nè…”

-“ Thần tượng ư… trước khi làm thần tượng thì phải làm tượng thần trước đã, đó là phải chịu khó cho người ta nhào… nặn… nắn… rèn… không được sống theo ý mình bao giờ…”

-“ Còn làm linh mục…”

-“ Tất cả ngủ mau!”

Tiếng thét của ai đó khiến bọn nó tản ra…

Jaejoong một lần nữa… ngất…

10 tuổi… cậu quyết định, chọn nghề phóng viên, vì phóng viên cậu có thể tiếp xúc được tất cả mọi người với nhiều lĩnh vực khác nhau, nội chừng tìm tài liệu để phỏng vấn một nhân vật đặc biệt thôi thì cũng phải tìm chút thông tin về công việc đó để làm câu hỏi, vậy tính đi tính lại cậu cũng gần như làm hết được mọi việc rồi…

Kết quả…

Cái thân mong manh bé nhỏ suốt ngày học hết cái này, cái kia mỗi thứ một chút, với niềm tin cho tương lai tươi sáng, nhưng cái sức khỏe cùng tinh thần không sáng chút nào… nhồi nhét vào đầu nhiều quá đâm ra phản tác dụng… cả cô nhi viện Théresa ai cũng biết… Jaejoong… thằng nhóc siêng năng nhất trường và cũng hâm nhất trường…



Bacham72 Tại 1-11-2014 00:22:58


CHƯƠNG II

Min Woo đứng giữa sảnh chính của sân bay… lớn… anh xoay người bằng đôi chân dài, xoay luôn đầu một cách điệu nghệ, đảo đôi mắt to tròn long lanh… chẳng thấy tên nào gọi là phóng viên cả…

Phóng viên trong mắt Min Woo ra sao? Một anh chàng thấp thấp, hơi mập mập, da đen, mắt kính dày, quần áo đơn giản chẳng hạn như quần Jean áo Pull hiệu cá sấu, trên người lỉnh kỉnh túi, còn trước ngực là cái máy chụp hình to với ống kính dài như muốn lôi cả người cắm mặt xuống đất…

Không có… thật không có… anh thò tay vào túi áo veston, lục lọi… quái… cục cưng từ sáng đến giờ cứ thích chơi trò trốn tìm… một túi… không thấy… hai túi… không thấy… anh bắt đầu hoảng, bởi không có cục cưng… anh không có sức sống… không có cục cưng, anh cảm nhận thế giới này chỉ còn mình ta…

Min Woo giật mình khi nghe…

♫ You and I go hard at each… ♫

Thì cũng là lúc anh chạm tay vào cục cưng, mừng rỡ…

--

Jaejoong đang gọi cho tiến sĩ Choi, anh lại đưa mắt đảo một vòng… không thấy tiến sĩ Choi…

Tiến sĩ về ngành khoa học tự nhiên, lại chuyên về thiên nhiên trong mắt Jaejoong ra sao?... Một ông chú gầy gầy với mái tóc muối tiêu, khuôn mặt đăm chiêu với cái mắt kính gọng vàng, ẩn trong đôi mắt dài có đuôi chân chim là sự yêu thương bao la vô bờ bến với tất cả mọi thứ trên đời, thoạt nhìn trông rất khó gần, khó tính, nhưng mọi thứ đều được gọi là thuận theo tự nhiên mà thôi.

Nhưng không… không có… chỉ có một tên con trai cao gầy da trắng đứng sau lưng anh, giờ là đối diện với anh… hắn mặc veston chỉnh tề loại dự tiệc trang trọng chứ không phải loại ves để làm việc văn phòng, Jaejoong khẽ chói mắt bởi hắn vừa rút ra cái điện thoại màu hồng lấp lánh, cực chói… nhưng giờ là lúc anh phải tìm tiến sĩ Choi… anh lùi lại vài bước, vì… hai cuộc gọi với khoảng cách ngắn dễ lẫn lộn… và thật ra thì lẫn lộn gì anh chẳng biết, chỉ biết tai anh giờ không được như ngày còn bé, thế thôi…

Vừa nghe chuông dứt, Jaejoong vì nóng lòng nên chẳng thèm nghe lời chào “Alo” theo quy tắc lịch sự, anh nói liền, với một chút dỗi…

-“ Chú ơi, chú đến chưa?”

Cố gắng hạ giọng với người lớn lắm rồi đấy nhé, kiên nhẫn này ta chẳng có thừa đâu… anh nghĩ như thế đồng thời anh nhìn tên con trai đối diện trước mặt…

Tai anh không còn thính, hay mắt anh chẳng còn sáng, chỉ biết anh ngây người khi tên con trai đấy trả lời… nhanh và chính xác đến không thể chối…

-“ Đến rồi, nhưng tớ có thấy cậu phóng viên đâu!”

Min Woo xưng hô như những người bạn đồng tuổi, vì anh nghĩ tên phóng viên chắc còn trẻ, nếu không hắn không bao giờ chọn tiến sĩ Choi làm người dẫn đường cho hắn, chắc hắn mới ra nghề…

-“ C…h…á…u… đứng ở đây nè…”

Jaejoong lắp bắp, bởi như không tin những gì trước mắt, tự dưng trong cái đầu chứa nhiều thứ, cũng có một chổ đủ để anh thấy… tương lai sụp đổ…

Min Woo nhận lấy cái giọng lắp bắp… hắn sao thế… bệnh à… hoãn chuyến đi sao… thế thì đời nào anh mới tốt nghiệp nhỉ, anh hạ giọng như để cấp cứu cái tình hình có chuyển biến tồi tệ cho tương lai rực rỡ huy hoàng của anh…

-“ Tớ cũng đứng ở đây nè…”

Bốn con mắt…

Hai to tròn long lanh lúc nào cũng như ươn ướt trong mọi cảm xúc, khiến người đối diện phải lắng lòng theo…

Hai to dài sắc sảo lúc nào cũng như đọc hết được mọi cảm xúc, khiến người đối diện nhận thấy sự thông hiểu quan tâm.

Chạm nhau… ngớ… ngẩn… ngây… dại…

Làn môi màu hồng trên gương mặt sáng khẽ nhích lên bên khóe, gượng cười cho mọi thứ, cố gắng làm biến đổi một màu đen tối trước mặt.

Đôi môi màu đỏ khẽ mở ra trên gương mặt sáng, nhỏ thôi, không hé răng, cố gắng định nghĩa cho cái tương lai đang sụp đổ mọi hy vọng dù chỉ là mong manh…

Giữa sân bay rộng lớn, buổi sáng mùa xuân tràn đầy không khí nhộn nhịp có, hối hả có, phơi phới có…

Nhưng khiến mọi người đều dừng chân, dù không dừng thì cũng phải ngoái đầu nhìn lại…

Hai tia sáng cực chói đang soi rọi… dập tắt mọi bóng đèn trên cao kia… dập tắt luôn ánh nắng vàng rực rỡ…

Hai hình thể mang một chút mong manh, một chút mạnh mẽ có hai gương mặt thiên thần, tuyệt mỹ như bông như hoa… khiến ai nhìn cũng mê, ai thấy cũng đắm… hồn lâng lâng như lạc vào tiên cảnh…

-“ Chuyến bay Incheon – România xin thông báo, chỉ còn 20 phút nữa cất cánh…”

Jaejoong lao đến… bởi tiếng nói của một nàng nhân viên hàng không chắc là phải xinh đẹp, bởi từ trước đến giờ anh toàn nghe tiếng mà bắt hình dong… giọng nói thật nhẹ nhàng không như cái ngày anh còn thơ bé đấy, khẳng định một điều rõ ràng, khiến anh muốn ngất, nhưng không thể ngất trong cái giây phút quan trọng này…

Min Woo thấy tên con trai lạ huơ lạ hoắc mà nãy giờ đứng đối diện với anh lao đến bên anh, thoắt chốc hắn túm lấy anh lôi đi… vào cổng số 13…

--

Min Woo thinh lặng ngồi nhìn tên con trai đối diện… sẵn lòng an tọa trên máy bay ư… chưa… để giờ đây anh cảm thấy không hài lòng cho mọi thứ… thật là… chẳng biết nói sao bởi nghẹn lời… phóng viên… lần đầu tiên anh thấy một tên phóng viên bắt mắt như thế, chẳng khác nào tài tử, sao hắn lại làm phóng viên, gương mắt sáng, đôi mắt màu nâu đen, đôi môi màu đỏ thắm, Min Woo nhíu mày, hắn có tô son không nhỉ, mái tóc hắn cũng có màu nâu bóng… phóng viên, không thể nào… hắn ốm gần như anh, anh thấy hắn nhìn, nên nở nụ cười xã giao lịch sự.

Jaejoong nhận lấy nụ cười của tiến sĩ Choi… không thể nào, hắn trẻ thế kia thì làm sao có thể làm tiến sĩ nhỉ, chắc mới ra trường đây, trời ơi, sao anh vội vã thế, ít nhất cũng phải đến tận văn phòng chứ có cớ nào bàn bạc một công việc quan trọng cả đời chỉ gặp nhau qua điện thoại đâu… bao giờ cũng thế, cái lỗi này anh không khắc phục được, lúc nào cũng hấp tấp vội vàng, nhưng anh tin vào chú Jung, người giới thiệu tiến sĩ Choi cho anh… thật là ngưỡng mộ, nhìn tiến sĩ Choi chắc hẳn là con nhà giàu có, bởi tay chân hắn có vẻ còn mềm hơn con gái, mặc dù anh chưa chạm vào, làn da trắng, khuôn mặt không có một nếp nhăn, đôi mắt màu nâu hạt dẻ, cùng mái tóc cũng thế, nội chừng bộ đồ trên người tiến sĩ thôi cũng thuộc hàng hiệu, nhưng sao tiến sĩ lại ăn mặc như thế này cho việc đi khảo sát vùng Transilvania… hành lý… giờ anh mới nhớ, hình như tiến sĩ Choi đi tay không… trời…

Min Woo nhìn thấy bộ đồ trên người tên phóng viên mới chợt nhớ ra mình đang làm gì và đi đâu… trời… không cần nhìn xuống người mình, và có lẽ giờ mới là lúc anh tỉnh táo… chết chưa… hôm qua đi dự tiệc cưới thay mặt tiến sĩ Choi, bởi ông cũng đã tuyên bố thay mặt ông trong tất cả mọi việc, nếu không, không có tốt nghiệp, biết anh sợ mà cứ hù hoài… đợi bao giờ có bằng tốt nghiệp, ổng sẽ chết với anh…

Từ lâu rồi Min Woo chẳng đến chốn đông người, ngồi cùng bàn với mấy vị tiền bối, tưởng thoát mọi thứ, ai dè mấy ổng nhậu còn hơn thanh niên, lại uống toàn rượu nặng, khiến anh say đến nổi thật tình tối qua cũng chẳng biết sao về được đến nhà, sáng sớm tên phóng viên đã gọi hối thúc, khiến anh chưa kịp tỉnh lại bực bội quên mất… mình đang đi Transilvania với nhiệm vụ dẫn dường… cái núi với rừng Hoia Baciu rậm rạp đó bảo anh mặc ves à, nội chừng đi dạo thôi cũng thấy khác người rồi, thật là… Min Woo đưa tay lên đấm vào đầu mình…

Jaejoong sững người, bởi cái cử chỉ quen thuộc của anh đang hiện hữu trước mắt, như tấm gương soi, tiến sĩ Choi… anh quay đi cố bắt mình quên thế nào là “Hâm quá đi” câu mà anh thường trách mình… cùng với nắm đấm tự đấm vào đầu…

Min Woo dừng tay… anh ngồi thẳng lại… mà dù có ngồi thẳng hay nghiêng… ngả… ngữa gì thì anh cũng chẳng thấy thoải mái, bởi cái hạng vé khuyến mãi không vừa với chân anh… tại hắn…

Jaejoong quay lại khi thấy… à không, là do anh cảm nhận được bởi… thật cái ghế ngồi nơi đây cũng chẳng vừa với chân anh, từ nãy đến giờ bốn cái đầu gối chạm nhau như chẳng thể nhúc nhích, giờ tiến Sĩ Choi đang cố nhúc nhích… nhận lấy ánh mắt khó chịu không hài lòng như răn đe khiến anh co giò lên, bỏ hẳn lên ghế để dành cái chổ chật hẹp cho đôi chân dài của Tiến sĩ Choi…

Min Woo nhận lấy cái khoảng không gian ngắn ngủn phía trước, thôi thì có còn hơn không, anh duỗi thẵng chân vì thật lòng anh hết chịu nổi rồi, giờ có cả ngày đường dài trước mắt, trời… có chết không? Có… chết…

Jaejoong vội nép luôn cả người bởi đôi chân dài đấy duỗi thẳng ra hết cỡ như chỉ muốn đạp cả vào mặt anh… Tiến sĩ Choi có học nhưng thật là vô ý thức… chính xác tiến sĩ là con nhà giàu có rồi, bởi nãy giờ tiến sĩ tỏ rõ thái độ không quen với những thứ hạng tầm thường, Jaejoong khẽ nhíu mày quay đi… vậy tiến sĩ giàu sao lại còn ra điều kiện bắt anh bao luôn cả vé máy bay… thật là… tên giàu có bủn xỉn…

Min Woo rút chân lại, anh nhìn thấy trên cái gương mặt sáng đấy với ánh mắt có chút bất mãn, chút dè bỉu… hắn đang nghĩ về anh, và nghĩ như thế nào thì anh phải nhìn thẳng vào mắt hắn mới biết, nhưng giờ cái đôi mắt đấy đang dõi ra phía cửa sổ máy bay, anh không nhìn theo… Vì có gì ngoài đấy đâu mà nhìn sao? Không… là anh sợ độ cao… anh sợ nhìn thấy mây bay bên cạnh mình, sợ nghe tiếng gió ào ạt… sợ cái không khí lành lạnh chứa đầy Nitơ… nó khiến anh nhớ mẹ… tự dưng cái cảm giác cay cay xộc lên mũi…

Anh dõi mắt vào tận cùng cái không gian trước mặt, tìm kiếm điểm kết thúc, nhưng không, cái khoảng không đó tối đen sâu hun hút, một lỗ đen của vũ trụ, một lỗ đen của đời anh… yếu đuối để bắt mình mạnh mẽ đối diện, mạnh mẽ thì mới biết thật ra mình yếu đuối… không ai chia cùng những cảm giác với những suy nghĩ theo năm tháng lớn lên, chỉ là những câu hỏi rồi tự trả lời, biết chắc chẳng có chính xác, nhưng không thể nào dừng mình lại được, bởi như thế anh mới biết mình đang làm gì.

Min Woo thò tay vào túi… chỉ có “ cục cưng” mới làm anh khuây khỏa, làm anh nguôi ngoai nỗi nhớ mẹ da diết… anh mở máy… cục cưng này là chính do bàn tay anh, công sức thật sự của anh làm ra để mua nó, nên anh rất yêu là vậy, không muốn bỏ đi, thay cái mới, có thể nói nó như là người mẹ, người yêu, người tri kỷ trong từng ngày tháng cô độc bên tiến sĩ Choi… chẳng biết vốn dĩ anh thụ động hay không, mà bên tiến sĩ Choi anh làm biếng trong mọi thứ, chỉ quanh quẩn trong văn phòng cùng ông ta, dù anh cứ đi qua đi lại, rồi tan sở về nhà, ngồi chơi cùng cục cưng… anh nhốt mình lại vì papa muốn thế sao… không… anh nhốt mình lại là vì anh không muốn mở lòng mình ra để yêu một người nào đó, vì một khi đã yêu thì anh khó có thể buông bỏ được, có làm gì để biết mất… anh yếu đuối trong từng suy nghĩ, mệt mỏi trong từng cảm xúc, để lãng quên đi cách làm người như thế nào là đúng từ lâu rồi…

Jaejoong mặc dù quay đi, nhưng từ trước đến giờ vẫn là thói quen hoạt động tai… anh nghe từ trong cái không khí tĩnh lặng này có điều gì đó khiến anh quay nhìn, chỉ thấy… tiến sĩ Choi đang nhìn thẳng anh, với đôi mắt to tròn long lanh thật sáng… à không, là như thế này mới đúng, tiến sĩ Choi đang… phải nói sao nhỉ, có chút bối rối từ cái nhìn như xuyên suốt đấy, nhưng biết chắc là không phải, bởi tiến sĩ Choi nói đúng hơn là ông ta đang đạt tới cảnh giới thoát xác, đôi mắt đấy có cái nhìn đối diện với anh, nhưng điểm dừng trong đáy mắt đấy lại là một khoảng không vô định…

Anh biết, vì anh cũng thường ngồi như thế này, đưa tâm trí mình đến một nơi xa xăm nào đó, ngẫm nghĩ lại cuộc đời mình… cực khổ nào anh cũng có thể vượt qua, cái anh cần hiện tại là một sự thành công cho sự nghiệp mà anh đã chọn lựa, biết rõ sức mình, sống thực tế nên anh chẳng mơ mộng xa vời, cứ nghĩ sáng đến sở làm, chiều tan về nhà, tối đi chơi đây đó, tìm một cô bạn cùng chia sẻ những điềuxảy ra quanh ta trong hằng ngày cho cuộc sống là đủ, nhưng từ khi xin được việc ở một tòa soạn nhỏ… anh cũng chẳng mong nhảy vào tòa soạn lớn, nói chung anh tự biết sức mình… tưởng mọi thứ như ý, ai dè… tổng biên tập bắt anh chịu trách nhiệm mục tin mà ông ta bảo là quan trọng nhất của tờ báo… lá cải…

Anh học để làm gì, chỉ là để đến những văn phòng cao cấp, những tòa nhà lớn để phỏng vấn những nhân vật đặc biệt, có cớ nào bắt anh suốt ngày chạy quanh những con phố tìm… bới… móc… rác đâu trời… nhưng vì cái hợp đồng lỡ ký, hơn nữa anh vừa mới đổi một chổ ở tốt hơn nên không thể cãi… bướng… tổng biên tập cho là thế, mỗi ý kiến của anh đều được xung vào cái điều luật gì đó chẳng biết, anh chỉ biết… trừ tiền… tiền là gì… là thứ để con người trao đổi mua bán… bán gì mua gì… bán mồ hôi, mua nước mắt… cay và đắng là hành trang anh gói gọn đem theo bên mình cho những ngày tháng một mình tự do…

Tự do… có thể làm được mọi thứ sao… không anh thèm có ai đó quản lý, đôi lúc anh nghĩ, giết chết cha tổng, ở tù, có người quản lý, có người nuôi… tiếp xúc quá nhiều với những tin giật gân, anh còn phải thổi phồng nó, có anh tòa soạn tự dưng ăn nên làm ra, ấy vậy mà cha tổng không khen ngợi, không tăng lương, còn đày đọa anh còn hơn nô tỳ thời xa xưa, khiến anh hết chịu nổi, bởi kiên nhẫn này ta không có thừa, quyết đứng lên giành lại công bằng, bởi đâu thể ra đi âm thầm chứ, như thế thì thật chẳng có chút gì ấn tượng để lại trong cuộc đời của anh…

Vùng lên để nhận lấy điều gì, ba tên bảo vệ xông vào lôi đi, quăng vào xe cứu thương, trực chỉ bệnh viện tâm thần… thật muốn anh điên mà…

Nằm nhà hay nằm nhà thương có người quản lý… thôi thì nằm nhà chắc ăn hơn bởi anh chán việc lấy tin vịt lắm rồi… thời gian rảnh rỗi anh lại ngẫm nghĩ những tháng ngày đã qua, anh kết luận cũng như tìm ra một mục tiêu nhất định để bước trước khi anh chuyển công việc khác… mà nói thật ra là vì chưa biết tìm việc gì khác để làm, cái gì anh cũng biết, nhưng không đâu ra đâu… dở dở ương ương, để đã hâm lại thêm khùng… không… anh là con người bình tâm tĩnh trí nhất cho tất cả mọi việc… nhưng vùng lên trong từng suy nghĩ cũng chỉ là trong tích tắc, anh lại bắt mình hiểu… tự ta biết thân ta…

Kế hoạch của anh là gì? Viết một quyển sách có ích cho đời, bản thân anh là người thích khám… phá… mọi thứ, anh chọn những điều kỳ bí trên thế giới, lục tung trên mạng, anh thấy rừng Hoia Baciu trong vùng Transilvania có cảnh núi non hùng vĩ, tiện thể thích hợp cho anh đi xả stress luôn, thế là anh chọn đây là điểm thứ nhất… nếu như cuốn sách viết tốt, anh bán được cho nhà xuất bản lớn thì ít nhất anh có hai triệu… hai triệu số tiền không nhỏ đối với anh, anh sẽ có thể mua được một căn nhà có cuộc sống bình yên để còn đi tìm việc khác để làm… bạn gái ư… bạn gái ngày nay rất hiện đại, không có tiền thì không chơi… mà anh vốn dĩ từ trước đến giờ rất thích chứng tỏ mình là người đàn ông gallant, mà thế thì phải chịu chi tiền… lại tiền… anh ghét tiền nhưng anh lại cần nó… bởi tiền có thể làm nên mọi thứ… kết luận của anh…

Transilvania thật có những chuyện kì bí, để anh chẳng dám đi một mình, anh nhát gan ư, ừ có chút… bởi chẳng gì phải xấu hổ khi anh không muốn chết một mình khi chưa thực hiện xong ước mơ, hơn nữa anh không phải là nhà thám hiểm để quen biết đường đi nước bước, cung cách làm việc tìm kiếm ở một nơi kỳ bí, anh tìm người đi cùng… chú Jung trong tòa soạn cũ bảo có quen với một người giới thiệu cho anh… tiến sĩ Choi, chú nói ông ta chuyện gì cũng biết hết, hỏi gì cũng trả lời được hết… nhưng đến giờ này, tiến sĩ Choi ngồi trước mặt anh, chỉ cho anh cái cảm giác không thể giao phó thân mình cho anh ta được chút nào, tự dưng anh chẳng còn tin vào ai nữa cả, kể cả bản thân mình.

-“ Chúng ta chỉ có 3 ngày ở Transilvania thôi, tiến sĩ!”

Jaejoong hạ giọng, anh đang bắt đầu cũng cố niềm tin của chính mình, nhận được câu trả lời.

-“ Ừ, thì 3 ngày, vì ở đó có gì đâu chơi!”

Jaejoong khẽ ngẩn người, nhưng hiện tại theo thói quen nghề nghiệp anh bao giờ cũng phải ở vị trí chủ cho những cuộc phỏng vấn.

-“ Theo… à không theo tiến sĩ thì nơi đó không phải là có những chuyện lạ sao?”

-“ Chuyện lạ thì nơi đâu chẳng có, chỉ qua là lạ như thế nào đối với mọi người mà thôi!”

-“ Vậy tiến sĩ cho rằng đó chỉ là những tin đồn!”

-“ Truyền miệng một vấn đề cũng nên được gọi là giao tiếp thì nghe có vẻ tốt hơn!”

Tiến sĩ Choi đang trả lời những câu hỏi của Jaejoong đây sao, hay đang trả lời cho một tờ báo, dù chỉ là hạng báo nhỏ chuyện đưa tin vịt. Jaejoong tiếp:

-“ Theo tôi được biết thì rừng Hoia Baciu là một khu rừng bí ẩn…”

-“ Ừh thì chúng ta cùng nhau khám phá sự bí ẩn, chẳng phải anh muốn như thế sao?”

Min Woo chặn lời phóng viên…

-“… Hết rồi chứ gì, cứ thế mà cùng làm việc nhé, tôi mệt, muốn nghỉ một lát, đường bay dài mà…”

Rồi Min Woo nhắm mắt lại… anh lười biếng trong cả việc nói cùng với ai đó, mặc dù chỉ nói về công việc của chung… thực sự anh có muốn đi xa như thế này đâu, chẳng qua là cái bằng tốt nghiệp… papa ép anh, tiến sĩ Choi cũng ép anh… chưa từng được làm chủ cho mọi thứ, để nó trở thành thói quen phụ thuộc, chỉ thích nhất là được làm chủ cái gia tài kết xù…

Jaejoong cũng nhắm mắt lại… nghỉ ngơi… cho những ngày qua bôn ba chuẩn bị mọi thứ… anh rất muốn sự đơn giản để khỏi làm bản thân mình mệt nhọc, nhưng được lo chu toàn trong mọi thứ, để khỏi phải áy náy khi xảy ra sự cố gì, nhất là cái sự cố không đâu là bản tính của anh… để anh có được gì… cũng không thể làm chủ được tình hình cùng bản thân mình… cố gắng làm hết sức mình là đủ, từ bao giờ anh biết hài lòng? Từ toàn bộ những việc không đâu vào đâu xảy ra với anh…

Khuyến mãi là gì? Là khuyết khích việc mua hàng bằng việc hạ giá hoặc kèm theo quà tặng…

Nhưng trong ý nghĩ của Jaejoong và Min Woo thì lại khác… chẳng qua ta không có nhiều tiền nên phải mua hàng khuyến mãi thôi…

Tiền vẫn là sức mạnh muôn thuở, và để chứng minh mình chẳng có và chưa có sức mạnh đấy thì đành yếu đuối chấp nhận phần số hiện tại mà thôi.

Ba lần đổi máy bay, vẫn là cái khoảng nhỏ không vừa với chân ai cả… mệt mỏi buông thả mọi thứ, vẫn thế…

Min Woo chỉ có cục cưng đem theo bên mình, phó mặc cho nơi mà mình đến, quyết đến để làm trọn cái mục tiêu vĩ đại… hưởng gia tài.

Jaejoong mặc nhiên không tin cũng bắt mình tin, đặt để bản thân mình vào một nơi xa lạ cùng cái con người đối diện là lạ… để làm trọn ước mơ vủa mình… viết được một quyển sách nổi tiếng.

Lạ cũng chẳng có bao lâu, chuyến bay cuối cùng, cố tạo cái không khí cùng cảm xúc hồ hởi nhưng chỉ nhận lấy được câu nói của ai đó, như tình cờ đi qua, vậy mà cái tình cờ đấy chẳng khác nào sét đánh ngang mày…

-“ Ủa Min Woo, cậu đi đâu đây? Sao tiến sĩ Choi lại cho cậu đi xa ông ấy như vậy?”

Cái tên đối diện chỉ cười trừ nhíu mày đáp thản nhiên.

-“ À, cháu thay mặt tiến sĩ Choi đi làm việc đấy mà!”

Rồi hai người nói đôi chút về tiến sĩ Choi… thật sự… đang ở trong cái bệnh viện St Mary ở Hàn quốc, giờ quá xa xôi với Jaejoong…

Bàng hoàng, anh ngạc nhiên đến ngớ ngẩn sao… không… là một lần nữa anh cố bắt mình như không biết chuyện gì đang xảy ra… nhưng trong anh vẫn vang lên một câu hỏi duy nhất…

* Vậy hắn là ai?*

-“ Tôi là phụ tá cho tiến sĩ Choi!”

-“ Vậy cậu lừa tôi à?”

-“ Tôi lừa cậu chuyện gì?”

-“ Tự nhận mình là tiến sĩ Choi!”

-“ Tôi nhận hồi nào? Là cậu luôn miệng gọi tôi như thế đấy chứ?”

-“ Vậy sao cậu không đính chính?”

-“ Chỉ là một danh xưng thôi mà, cứ nghĩ cậu thích gọi thì tôi để thế thôi!”

-“ Thế… thì còn rất nhiều đấy, nhưng thôi… thì chẳng thể thôi đâu, thật là…”

-“ Thật thì là thật đấy… yên tâm tôi giỏi không kém gì tiến sĩ Choi đâu, tôi sẽ đưa cậu đến nơi về đến chốn, mang theo một bụng kết quả mãn nguyện!”

Thinh lặng vì chẳng còn gì để nói… nghề của phóng viên, nói hỏi là chính, giờ đây thinh lặng, phải chăng kết thúc nghề phóng viên…

--

Rồi cũng đến được nơi mà mình muốn đến.

Min Woo cùng Jaejoong đứng trước thiên nhiên hùng vĩ và kỳ bí… thám hiểm… thật cái vùng đất xa lạ này có gì cho chúng ta khám phá nhỉ… cả hai đồng nhìn nhau, chợt nghĩ… nó quá to lớn đối với chúng ta, sao chúng ta chỉ đi có hai người… thì sao có thể xem xét một cách cụ thể để rút ra một kết luận chắc chắn chứ… cả hai đồng thở ra… thanh âm với những cung bậc cao ngút, như gió lao vào khoảng phía trước, đám cây rậm rạp cũng không thể cản nổi cái âm điệu có cảm xúc chán chường… thất vọng… dội đi dội lại, lan ra một diện rộng lớn, bay lên cao, nhào xuống đất… dõi đến tai Nữ hoàng của các loài hoa, đánh động cả Rum Lands thức giấc…


1791999 Tại 1-11-2014 11:13:59

Em đọc xong chap 1 quay lại xem category
Cái này sao mà quá
Cái category lừa tình sao
Đọc hài hài thế nào á ss
Còn rất special!!
Bạn Min Woo rất là good, em mà bạn này chắc cũng sống chết ko dám từ bỏ gia tài
Há há tự nhiên ss làm em thấy hứng thú với cái thể loại trá hình này~

Bacham72 Tại 1-11-2014 20:47:36


BÔNG HOA ĂN THỊT NGƯỜI


CHƯƠNG III

Bản thân Min Woo từ trước đến giờ cứ ở yên một chổ, đâu như Jaejoong suốt ngày nhong nhong đi lấy tin cho tòa soạn, nên chỉ trong một buổi là Min Woo không đi nổi nữa, anh chán chường và luôn tự hỏi, tại sao mình phải điên theo tên phóng viên đó nhỉ… anh ngồi phịt xuống một tảng đá, như mặc kệ mọi thứ…

Jaejoong đi sau Min Woo, anh thấy Min Woo thả mình vào phiến đá to như cái giường đôi, anh cũng làm theo… thật hắn gầy nhưng cũng khỏe gớm, đi suốt một buổi… anh ngã nằm ra bên Min Woo khi thấy Min Woo cũng ngã nằm ra… cái tảng đá mát lạnh và trơn láng như cái phản gỗ cổ, đưa mắt nhìn lên… chỉ có những tán lá cây rậm rạp che mất đi bầu trời, anh hạ giọng:

-“ Tôi đang tự hỏi, tôi đang làm việc này có đúng không?”

Min Woo đang muốn thở dài thì anh nghe tên phóng viên nói thế, cái đầu của anh lại chợt xẹt qua cái tương lại rực rỡ vụt mất, anh lên giọng, vẫn là cứu vớt cái tình hình tồi tệ…

-“ Đúng… ai cũng có ước mơ để theo đuổi, để thực hiện…”

Jaejoong khẽ nhíu mày, anh vẫn không dời mắt khỏi khoảng không um tùm lá cây có màu xanh lục đậm khi đêm về… giọng điệu của hắn y như dụ ngọt con nít, anh tiếp:

-“ Cậu tên Min Woo à?”

Min Woo thấy tên phóng viên có vẻ như chấp nhận nên trả lời liền:

-“ Phải, còn anh tên gì?”

-“ Jaejoong? Cậu là gì của tiến sĩ Choi!”

-“ Phụ tá…”

Min Woo chợt nghĩ nên thêm vào…

-“ Đắc lực, tôi làm với tiến sĩ Choi 3 năm rồi! Còn anh là phóng viên à?”

Jaejoong đáp buồn cộng với sự chán chường.

-“ Ừh! Nhưng giờ không làm nữa!”

Thấy Jaejoong như có vẻ muốn tâm sự, nên Min Woo lại hỏi:

-“ Sao vậy?”

Jaejoong trả lời với tiếng thở dài.

-“ Công việc không như ý!”

Min Woo hùa theo:

-“ Phải, chúng ta chẳng thể làm chủ mọi thứ, đôi lúc kể cả bản thân mình!”

-“ Mọi thứ không như chúng ta nghĩ, như chúng ta đề ra làm mục tiêu để chúng ta phấn đấu đạt ước nguyện!”

-“ Vậy anh mong điều gì ở nơi đây?”

Tiếng cười nhạt:

-“ Khi chưa đến tôi có rất nhiều kế hoạch, nhưng giờ đây mọi thứ đều tiêu tan, ở đây chẳng như đồn đãi!”

Min Woo khẽ nhíu mày đáp lại như cái máy được gài sẵn chương trình.

-“ Rừng Hoia Baciu được nói đến với những tác hại vật lý như người vào đây sẽ bị chóng mặt, buồn nôn, phát ban, họ luôn có cảm giác bị theo dõi, những khuôn mặt xuất hiện trong những bức ảnh mà không thấy được bằng mắt thường, nó còn nổi tiếng về dĩa bay, ánh sáng kỳ lạ… tiếng nói ma quái, nhưng thật… chúng ta có bị gì đâu nhỉ, à không…”

Jaejoong vội quay nhìn Min Woo, thật từ trưa đến giờ anh có thấy gì khác lạ trong người đâu, Min Woo khác à… anh vội ngồi dậy, lấy cuốn sổ tay nhỏ ra, để ghi chép như thói quen…

Min Woo nhướng mày nhìn Jaejoong, hắn làm việc lẹ thế, vậy hắn có mau lẹ khi cho anh ăn không nhỉ, anh ngồi dậy, nhìn thẳng vào mặt Jaejoong, hạ giọng đi kèm với nụ cười thân thiện…

-“ Tôi đói…”

Rồi anh nhìn qua cái balo to của Jaejoong, khi anh chẳng mang theo gì…

Jaejoong như té bật ngữa… chẳng ăn nhập đâu cả, có chút mất hứng, chút bực bội, anh lên giọng:

-“ Hợp đồng chỉ là bao vé máy bay thôi, chứ không có bao thức ăn à nhe!”

Min Woo bực bội nhưng vì anh luôn là kẻ thức thời, vận dụng cung cách mỗi lần xin xỏ papa một điều gì, làm cái mặt thảm thương thì anh dư sức có thừa…

-“ Sáng anh giục tôi, làm tôi chưa kịp chuẩn bị gì cả, anh lại mua vé khuyến mãi gì mà chúng ta chỉ có việc bước xuống máy bay này, nhào lên chiếc khác, có được ra khỏi đường bay đâu, bảo sao tôi mua được chút gì?”

-“ Sao anh không chuẩn bị từ trước, chúng ta đã hẹn xong cho chuyến đi này từ 3 ngày trước rồi còn gì?”

-“ Đến phút cuối tiến sĩ Choi mới báo cho tôi, tối hôm trước tôi lại đi dự tiệc cưới thay mặt cho ông ta, anh biết đó tôi có phải là bạn của những người già đâu, ngồi cùng bàn với họ, ho uống toàn rượu nặng lại ép tôi, khiến tôi say chẳng nhớ và biết gì cả!”

Jaejoong xìu xuống, bản thân anh là người nhạy cảm, thấy cái khuôn mặt trắng sáng đôi mắt to tròn trong veo như trẻ thơ, với đồng tử giãn hết cỡ, không có dấu hiệu nói dối thì tự dưng anh không thể kìm lòng, anh biết có những tình huống trớ trêu thường xảy ra trong cuộc sống, nên anh kéo cái balo của mình lại gần bên mình, lầm bầm…

-“ Tôi chỉ chuẩn bị cho mình tôi thôi, giờ hai người… sao đủ chứ?”

Min Woo biết thời cơ nên anh tiếp liền:

-“ Ở đây không có gì cả, chúng ta ở thêm sáng mai rồi về thôi, tôi biết có nhiều chổ hay hơn chổ này để viết sách đấy, tôi sẽ đi cùng anh!”

Jaejoong ngước lên, nhận lấy nụ cười hiền hòa thân thiện, anh cười đáp lại.

-“ Anh rất biết lấy lòng người khác!”

-“ Là tại anh có tấm lòng nhân hậu thôi!”

-“ Tôi thương người nhưng chẳng ai thương tôi!”

-“ Rồi một ngày anh sẽ nhận được phước!”

-“ Tôi chẳng nghĩ đến nữa!”

-“ Sao không… mọi người đều nên nghĩ đến điều tốt đẹp của cuộc sống!”

-“ Để làm niềm tin vượt qua ư?”

-“ Phải, anh thật thông minh!”

-“ Anh cũng rất biết nói chuyện!”

Nhiều nhiều lắm… cả hai cùng ăn, cùng uống, cùng chia sẻ, cùng một cách nghĩ… cùng tâng bốc nhau…

Chỉ có đám người trong Rum Lands dõi theo hai tên lạ mặt từ chiều cho đến tối này nghe lấy chỉ muốn nôn ọe… thật là… chưa từng thấy trình tự sướng nào kinh khủng như thế…

Trong đêm tối… cái ánh sáng của đèn flash máy chụp hình nhấp nháy… làm cả đám người ẩn trong bóng đêm làm chuyện mờ ám té bật ngữa… xỉu hết… nhiệm vụ thất bại…

--

Nữ hoàng Rose chễm trệ trên cái ngai đầy hoa thơm ngát đủ màu sắc nhưng thật sự lòng chẳng yên bởi đám thuộc hạ đang quỳ mọp dưới kia cho cái nhiệm vụ thất bại, nhưng từ nãy giờ bà dành hết sự kiên nhẫn cho một giờ đồng hồ để lắng nghe lý do, nhưng cái đám 20 người được việc đấy chẳng tên nào thốt nên lời, như trúng phải bùa chú, như bị cắt mất lưỡi, bà đành lên tiếng, kìm lại sự nổi giận đang một lớn dần trong người bà, lần cuối…

-“ Các ngươi không có gì để nói hay sao?”

Thật ra đám thuộc hạ đấy không phải là bị mất lưỡi mà tai của cả đám như chẳng còn nghe thấy gì, bọn người vội ngẩng lên, nhìn Nữ hoàng… nhưng như chẳng thấy Nữ hoàng đâu, chỉ thấy cái hình ảnh của hai tên lạ mặt bên nhau, cùng chụm vào nhau cười đủ kiểu tự sướng mà thôi… cả bọn đồng loạt không hẹn mà cùng hoảng loạn la lớn vì chẳng biết phản ứng như thế nào…

-“ Ah…………………”

Nữ hoàng Rose giật bắn mình, may mà bà chụp kịp cái thành ghế để giữ mình lại, nếu không chắc bà lộn đầu xuống những bậc thang trước mặt rồi… nhìn đám thuộc hạ mà bà cho là đắc lực nhất chạy toán loạn, thoắt chốc cái sảnh lớn chỉ còn là thảm gạch bong bóng soi rọi, tĩnh lặng như tờ… bà thở ra chẳng thể trách hờn gì, bởi bà nghĩ… thật cái đám được việc đấy thực sự già rồi… bà cho gọi đám hậu nhân…

Trong thoắt chốc như lúc đám chiến binh già biến mất, sự xuất hiện của 8 chiến binh được huấn luyện bằng sự tinh nhuệ có mặt đợi lệnh… Nữ hoàng nhìn xuống, chỉ thấy thứ mà người ta gọi là tuổi trẻ đầy nhiệt huyết hiện hữu đều trên 8 tân binh đấy, chúng xuất sắc trong việc thi tuyển chọn cùng những bài học khảo sát, nhưng thực tế thì chưa có kinh nghiệm gì, biết được không? Mà không được thì cũng phải được, bà dõng dạc:

-“ Không được manh động, chỉ dõi theo, sáng mai báo cáo rồi ta tính tiếp!”

Cái đám tân binh đồng loạt…

-“ Dạ!”

Thật lớn, đứng lên cúi đầu hành lễ rồi lao đi…

Lần đầu tiên nhận nhiệm vụ mà lại, bao nhiêu năm rồi, mặc dù được huấn luyện nhưng chẳng có việc làm… giờ đây… cái nhiệm vụ lại quá dễ… theo dõi… chẳng ai bảo nhau, quyết làm tốt vì lần đầu phải lấy lòng sếp… thẳng tiến hướng Nam, nơi có hai con người lạ mặt xâm nhập Rum Lands… một miền đất trù phú và hiền hòa, sạch trong tinh khiết từ ngọn cỏ đến con người… không vụ lợi, không tranh giành, tính toán, cùng san sẻ yêu thương nhau… là thiên đàng của trần gian…

--

8 chiến binh xuất sắc dừng bước, dừng cả ánh mắt, dừng luôn nhịp đập trái tim bởi… cái gì thế kia…

Trên phiến đá lớn như một cái giường, hai gã đàn ông đang nhắm mắt với hơi thở đều, nhẹ… khuôn mặt trắng sáng như lấp lánh trong đêm tối… đêm nay không trăng nhưng sao để cho ta thấy rõ… tuyệt mỹ nam nhân trong từng đường nét ngũ quan đáng yêu đến mức…

8 chiến binh không thể kìm lòng lao tới… quyết chiếm hữu, quên mất nhiệm vụ chính của Nữ hoànggiao, nhiệm vụ mà lần đầu tiên chưa làm xong đã thất bại…

Nói về Rum Lands… ẩn sâu trong rừng Hoia Baciu, nơi mà chưa từng có ai có thể chạm chân đến, một thung lũng tuyệt mỹ với hàng ngàn bông hoa dị thảo đẹp đến mê đắm… dân ở Thung lũng Hoa chỉ có khoảng 100 người, nhưng đặc biệt chỉ là hoa với hoa, kể cả con người… không có tùng bách, không có đàn ông… Truyền thuyết cùng lời dạy bảo từ ngàn đời xa xưa tổ tiên truyền lại… đàn ông là những gã xấu xí đến tởm lợm, độc ác, tàn nhẫn, vô nhân đạo, không nên chạm vào… bởi thế người nào vào rừng cũng bị xua đuổi ngay tức khắc, sống từ ngàn năm qua, Nữ hoàng Rose chứng kiến biết bao nhiêu chuyện, nhưng đây là cái chuyện lạ nhất từ trước đến giờ mà bà thấy, đó là hai tên lạ hoắc kia không nhiễm phải bùa chú của làng Hoa… bà làm việc cẩn thận, nên chưa đưa ra một quyết định nào, chỉ dõi theo rồi tính tiếp…

Chẳng ai có thể ngờ, nói đúng ra là cái đám thuộc hạ chiến binh cũ không biết có phải vì già nua, mắt kém, tai lãng không mà sao như bị mất hồn, để Nữ hoàng mới sai đội tân binh, thực sự nếu như đám thuộc hạ đấy làm tốt mọi việc, thì đâu phải xảy ra cớ sự này…

Lần đầu tiên thấy đàn ông, tất cả 8 chiến binh đứng lặng nhìn ngắm, bởi dù gì cũng sợ cái thứ mà tổ tiên từng nói ghê gớm đấy… cả đám nhìn nhau… đều có chung một ý nghĩ… chẳng thấy ghê gớm chổ nào cả… cái gương mặt sáng với đôi mắt nhắm để có được hàng mi cong vút, sóng mũi cao với hơi thở nhè nhẹ phập phồng, cùng làn môi mềm mại… mái tóc ngắn nhưng cũng đủ để buông thả xuống gương mặt thánh thiện, vài sợi tóc vương trên cổ cao, cái vành tai nhỏ như gọi mời… vậy ghê gớm chổ nào nhỉ…?

Cả đám lại đồng nhìn nhau… chẳng ai nói với ai cả, nhưng hiểu hết đấy, bởi chúng ta sống chết có nhau mà lại… khám… phá… sự ghê tởm của hai gã đàn ông… cả đám đưa tay lên… nhưng chưa kịp chạm vào thì tiếng động làm họ lùi bước, thoắt chốc họ đã ẩn mình sau cây to…

Jaejoong xoay người, anh hé mắt, chỉ thấy Min Woo đang ngủ say… anh cũng mệt mỏi nên nhắm mắt lại… yên lòng vì thật sự chẳng có gì xảy ra cho bọn anh…

Không gian lại tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng gió đêm hòa cùng thanh âm từ hơi thở sâu, hòa quyện vào nhau làm nên sự bình yên… bình yên là cảm giác đem đến cho 8 chiến binh hiện giờ, để họ bình yên bước đến… tiếp tục công việc dỡ dang của riêng bản thân từng người… trong sự bình yên…

--

Min Woo duỗi thẳng người, lần đầu tiên anh ngủ ngon như thế, bởi có làm việc, có hao năng lượng, có đói, ăn mới ngon, rồi ăn ngon và no xong thì ngủ kỹ, anh xoay người nhìn… tên phóng viên… Jaejoong… à anh nên gọi hắn là anh vì lịch sự cho cái tuổi tác, cho những câu chuyện tâm sự đêm qua, trãi lòng cùng người xa lạ, để nhận lấy sự chân thành thật thà, giờ đây chúng ta còn hơn là tình tri kỷ…

Min Woo lặng nhìn như chiêm ngưỡng… thật… trên đời này còn có nhiều người khổ hơn mình… mai này khi mình nhận gia tài, mình nên đầu tư vào công việc của anh vậy… thích anh… bởi… anh có tấm lòng nhân hậu quan tâm em như mẹ em… mặc dù Min woo chẳng biết gì về mẹ, tất cả mọi thứ do cậu nghĩ ra mà thôi…

Jaejoong giật mình mở mắt, anh nhận lấy đôi mắt to tròn long lanh của Min Woo, cậu ta như một đứa trẻ bởi sự giữ gìn của một người cha… đêm qua đã trãi lòng cùng nhau, nhận lấy tình thân thuộc còn hơn cả gia đình… anh quyết định, mai này sẽ làm việc cùng hắn chứ không cần phải làm việc với tiến sĩ Choi nữa, dù hắn có hay không biết nhiều thứ, chỉ cần đồng hành với nhau, việc gì ta cũng có thể làm được.

-“ Buổi sáng tốt đẹp!”

Min Woo đáp lại.

-“ Buổi sáng tốt đẹp!”

Theo thói quen anh đưa tay vào túi áo… mò mẫm… không thấy… anh ngồi bật dậy, thật sự hoảng bởi tin chắc rằng tối qua anh cất cục cưng trong túi áo bên này… anh đưa hai tay lên, như mọi lần sờ soạng trên cái giường đá, lục tung mọi thứ bừa bãi như bãi chiến trường, vết tích của hai người hôm qua, tìm kiếm.

Jaejoong vội né qua, Min Woo đang tìm gì thế kia, cậu ta làm đồ dùng của anh tung tóe, và còn như muốn lục tung anh lên, anh co rúm người lại, bật cười lớn:

-“ Nhột…”

Min Woo không chừa chổ nào kể cả Jaejoong, thật… mỗi lần mất đi cục cưng là anh không thể bình tĩnh làm chủ bản thân mình, anh đưa cả hai tay quen chạm vào… giữ lấy cục cưng như hằng ngày anh mân mê, mò mẫm giờ đây đặt để lên thân thể Jaejoong sờ soạng một cách bạo lực như chiếm đoạt…

Jaejoong bật cười ngã ngữa ra giường đá, anh không thể nào cản nổi cái bàn tay đầy thái độ thiếu đứng đắn trong quan hệ giao tiếp đấy, thật bàn tay cậu ta mềm quá, như bàn tay con gái, khiến anh nhột rân người…

-“ Sao không có?”

-“ Có gì chứ?”

Cuối cùng thì Jaejoong cũng kìm lại được tiếng cười của mình buông câu hỏi trong cái nhíu mày của Min Woo, cậu ta đang có cảm xúc hụt hẫng như mất đi thứ quan trọng, anh nghe tiếng đáp gọn.

-“ Cái điện thoại của em, anh có thấy đâu không?”

Jaejoong kéo tay Min Woo ra khỏi người mình thì cũng là lúc anh đã bị Min Woo lột mất áo…

Min Woo dừng tay để chỉ đưa mắt nhìn… cái thân thể gầy nhưng vẫn có những đường cắt nét, làn da trắng thì không thể nào dấu đi cái điện thoại màu hồng của anh được, thì cũng là lúc anh nhận lấy cái bàn tay có cùng ý nghĩ, cùng mục đích như mình trên người mình.

-“ Cậu mặc áo ves nhiều túi, kiểm tra kỹ xem!”

Đến lượt Min Woo la lên.

-“ Nhột…”

Nhưng cũng chẳng thể cản nổi lòng nhiệt huyết dành cho người thân, cùng sự quan tâm quá mức độ cần thiết cho tình cảm giao tiếp giữa hai người… thoắt chốc hai cái áo của Min Woo cũng bị Jaejoong lột sạch…

-“ Ah……………………”

Tiếng hét lớn của ai đó vang lên, như dội khắp núi rừng, bay tận cùng vào cái xó xỉnh ẩm thấp nhất, qua khe núi, qua đồng cỏ, tuôn trào xuống Thung lũng Hoa… đến tai Nữ Hoàng… bà run rẩy… nhận ra thanh âm đấy là của 8 tân binh…

Min Woo cùng Jaejoong ngẩng nhìn… cả hai như đứng hình, bởi họ thấy… 8 tuyệt sắc giai nhân đang há mồm hét lớn, mắt không rời khỏi hai thân thể… bán nude… trong phút chốc, sự nhạy cảm mà cả hai đều có thừa chỉ biết túm lấy áo của mình, vừa mặc vừa co giò chạy… cả hai chạy bên nhau, đến đâu thì chẳng biết, chỉ biết có đường thì chạy mà thôi… bởi… trên thế gian này không có ai xinh đẹp tuyệt trần đến thế, trừ ra là tiên, mà làm gì có tiên cho cái thời đại xấu xa này, chỉ có ma… ma nữ… xuất hiện với hình dáng cùng gương mặt tuyệt đẹp để quyến rũ đàn ông… giờ là lúc để hai chàng thể hiện…

-“ Áh……………………”

Cái thanh âm với âm bậc cao vút xé toạc ánh sáng ban ngày, như xoáy tan bụi bẩn trong góc xó xỉnh, cắt nát núi, tuôn trào như dòng nham thạch chảy xuống thung lũng, khiến Nữ hoàng một lần nữa giật bắn mình… âm thanh của hai kẻ xa lạ… bà đứng bật dậy… tiếng bước chân càng gần… vậy… thì… thôi… rồi…

Jaejoong cùng Min Woo gần như cắm đầu cắm mặt xuống đất chạy lấy chạy để, nhưng không làm sao có thể dừng lại cái hình ảnh trước mắt mình… những đám cây cao ngất vụt qua trước mặt, thay vào đó là cái cây gì nhỉ… đợt thanh âm thứ hai lại vang lên nhỏ hơn, nhưng lại có nội lực hơn, khiến cho những bông hoa hai bên đường thức giấc, sợ hãi… ngạc nhiên há hốc mồm…

Đối với người ở Thung lũng Hoa, thì hai gã đàn ông này đang náo động sự yên tĩnh và quấy rối họ, nhưng đối với Min Woo và Jaejoong thì… sự kỳ lạ và bí ẩn là đây… những bông hoa to và cao ngất có cái miệng đang há ra cùng những cái răng gớm ghiếc, chuẩn bị như đớp lấy họ mà thôi.

8 chiến binh tinh nhuệ đuổi theo phía sau, nhưng lúc nào như cũng chậm một bước, không tài nào ngăn cản hai tên đàn ông đó đang đến dần với Thung lũng Hoa, cảm nhận sự bất lực, cảm nhận được thế nào là đàn ông và phụ nữ… cảm nhận được… ta mãi đuổi theo nhau mà không có được nhau…

Chân dài là có lợi nhất trong lúc này… Jaejoong cùng Min Woo quyết không dừng lại… vì cả hai còn yêu đời lắm lắm, khi chưa thực hiện được ước mơ của mình…

*Tủm*

Tiếng động như rơi xuống nước, nhưng không có âm thanh hifi theo sau, không có cả âm thanh surround… vậy cái gì rơi, và rơi vào cái gì…

Trên chiếc lưới có màu xanh biếc của cỏ cây tươi mới tràn đầy sức sống… hai con ong… à không… hai con người được gọi là đàn ông đang nằm e ấp… với dáng điệu tuyệt mỹ cùng gương mắt trắng sáng chìm vào giấc ngủ ư… không, là bị ngất đấy… toát đầy vẻ gợi cảm, mùi hương quyến rũ, dụ hoặc nhưng bông hoa trong thế giới kỳ bí… Rum Lands.




1791999 Tại 2-11-2014 07:51:37

Ss viết hài được mà
Đọc cũng thấy khớp với mạch truyện nữa
Có mấy đoạn tí sốc như chỗ tiên mà tụi kia kêu ma nữ ế
Rồi cái đoạn cuối “tủm” âm thanh gợi hình rất tốt
Em thích fic này nghe, tiếc rằng chỗ thể loại ko ghi funny nên ko biết kết như thế nào
Làm ơn HE

Bacham72 Tại 2-11-2014 19:40:34


CHƯƠNG IV

Min Woo mở cửa xe, chiếc xe đua đời mới nhất với sàn thấp nhưng cũng đủ chứa được cái dáng cao gầy của anh, anh thò cái chân dài ra trước theo quy tắc xuống xe, sau đó là mái tóc bóng láng màu nâu vàng được chải hất lên, ép gọn để lộ hai bên tai, một bên khẽ lấp lánh, bên còn lại thì sáng chói, bởi những viên kim cương, nhưng cũng không thể che đi khuôn mặt sáng ngời, đưa ánh mắt long lanh dõi vào khoảng không phía trước, anh thản nhiên bước những bước tự tin trong đôi giày có một không hai được đặt riêng cho giới quý tộc Châu Âu, mùi hương của một loại nước hoa đặc biệt lan tỏa ra dần càng lúc càng rộng, như để đánh thức hay báo trước gì đó, chỉ biết từ đằng xa, đám nhân viên của một nhà hàng sang trọng hành lễ cúi đầu… bước lên bậc tam cấp có trải thảm nhung đỏ, anh đưa tay lên… tiếng gì đó y hệt như tiếng lá xào xạc, mọi người đã cúi đầu sâu giờ thì như hành lễ quỳ gối đón tiếp ông hoàng của mọi thời đại… à không… là họ cúi xuống lượm tiền… tiền được trải dài theo nhưng bước chân anh, như lá mùa thu nhưng không được rơi từ cây, mà rơi từ cái người cũng gầy tương tự như cái cây, có tên Min Woo…

Sự tĩnh lặng của một nhà hàng sang trọng, với cái bàn duy nhất hình tròn đặt ở giữa sảnh lớn đến có thể chứa cả trăm bàn ăn như thế… Min Woo từ tốn ngồi xuống khi được kéo ghế, anh tỏ thái độ lịch lãm buông lời nhỏ:

-“ Cảm ơn!”

Liền sau đó là lá tiền được đặt lên bàn… nhận lấy cái cúi đầu cám ơn quen thuộc của người xung quanh, anh hài lòng, nở nụ cười… dịu dàng tuyệt đẹp như hoa trong mùa xuân… rạng rỡ và sáng chói…

Min Woo khẽ cúi xuống, anh cầm cái điện thoại vẫn có màu hồng, nhưng thay vào những viên kim cương cực chói cùng những đường viền vàng ngày trước, thì giờ đây là những viên đá Phỉ Thúy đổi màu cực hiếm, giờ đây anh chẳng cần phải mò mẫm, sờ soạng tìm kiếm cục cưng nữa, bởi lúc nào anh cũng đeo cục cưng ở cổ, cách thức của anh Jaejoong dạy anh, mà thật có tác dụng đó chứ, từ khi đeo cục cưng ở cổ tự dưng anh có tự tin hơn…

Nhìn cục cưng một cách say đắm, đưa ngón tay thon dài lướt nhẹ trên mặt cục cưng, Min Woo đảo mắt theo sắc màu đỏ đang hiện dần lên trên mặt cục cưng… anh dừng tay… chạm nhẹ… số Jaejoong hiển thị… anh nhẹ nhàng từ tốn đưa cục cưng lên tai, lắng nghe nhịp tim của cục cưng, từng nhịp từng nhịp thật khiến cho con người ta phải hòa theo… nhận lấy thanh âm cao cao ở đầu dây bên kia…

“ Anh đang bận việc, không đến được đâu?”

Thật là mất hứng mà…

“ Anh đã hứa…”

“ Phải… nhưng cậu biết đó, có những việc không như ý mình…”

“ Anh đang ở đâu, em đến phụ anh!”

“ Anh đang ở trung tâm COEX Mall!”

“ Okay, em đến liền!”

Min Woo đứng lên… thật nhanh anh rời khỏi nhà hàng, lâu quá không gặp nhau dự định cùng anh Jaejoong ăn một bữa ra trò, nhưng anh bận, mà anh bận gì nhỉ, đi xem thử cho biết…

Chiếc xe đua lao nhanh trên đường, thoắt chốc Min Woo đã có mặt ở trung tâm mua sắm COEX Mall… anh khẽ khựng bước, bởi như từ trước đến giờ, anh vẫn không quen đến chổ đông người… người đâu mà đông thế, nhưng đã lỡ mạnh miệng khẳng định với Jaejoong, không thể nào nói không được… anh đưa mắt dõi vào cái đám đông như đống bùi nhùi… không… hình như giống rắn hơn… anh bước từng bước đếm thầm… một… hai… ba… bốn… anh bắt đầu khẽ choáng, nhướng đôi chân đã dài, nhướng cái chiều cao có thừa… vẫn không thể thấy anh Jaejoong đâu cả… anh cố lách mình vào đám đông, chỉ nhận lấy cái ánh mắt không hài lòng khó chịu bởi anh không xếp hàng… xếp hàng để làm gì… anh đi qua nơi khác, lên trên nhìn xuống là cách tốt nhất…

Tìm kiếm mãi mới có một chổ lý tưởng, anh yên tâm đứng trụ vững chắc như… cột cờ… ánh mắt tròn dừng lại như hai cái đèn pha với ánh sáng laser được dùng trên sân khấu… anh đã thấy anh Jaejoong…

Jaejoong cúi xuống… ngẩng lên… cúi xuống ngẩng lên như cái máy… nụ cười ấm luôn xuất hiện trên khuôn mặt sáng… bờ môi đã đỏ giờ như đỏ thêm, trao đi ánh mắt thật sâu, trao luôn cảm xúc thân thiện, như cả thiên hạ này đều là bạn của ta, là người thân của ta… nhưng cái đám thiên hạ trước mặt anh kia… ôi… sao còn dài thế này… từ chiều đến giờ, anh mỏi quai hàm, mỏi tay lắm rồi… những chữ ký mà giờ đây anh có nhắm mắt lại cũng có thể ký tặng theo thói quen, nhưng anh bắt đầu không muốn, nhưng làm sao dừng lại được… Min Woo bảo đến giúp, nhưng sao chẳng thấy cậu ta đâu vậy trời…

Nhận lấy chỉ có vài câu quen thuộc mà anh cứ phải trả lời, khôngthể nhắm mắt bỏ qua, ở vị trí phóng viên, họ sẽ bị đuổi sớm, còn ở vị trí người nổi tiếng được phỏng vấn, họ cũng sẽ phải điên, nhưng hiện tại dù anh ở vị trí nào cũng phải biết kìm lòng mình lại, bởi người ta nói, người của công chúng là phải nhìn mặt công chúng mà sống, rõ ràng mình nhìn mặt họ, nhưng họ chẳng thể nhìn mình, dưới con mắt của họ mình chỉ là một điều tuyệt mỹ cần phải thể hiện càng lúc càng phải tuyệt mỹ hơn… anh không muốn… không muốn chút nào, anh muốn hét to lên, nhưng cái miệng anh mắc phải cười và trả lời những câu hỏi dư thừa đến nhàm chán rồi…

-“ Anh có người yêu chưa?”

Buồn… cũng phải trả lời…

-“ À… cảm ơn em, anh chưa nghĩ đến!”

-“ Anh xinh đẹp quá!”

Choáng… cũng phải trả lời…

-“ À… cảm ơn em, em cũng xinh gái!”

-“ Anh thích gì nhất?”

Nghẹn lòng… cũng phải trả lời…

-“ À… anh thích nhiều thứ?”

-“ Chừng nào anh mới ra sách mới?”

Mong đợi nãy giờ mới có người vào vấn đề chính, khiến Jaejoong mừng rỡ ngẩng lên khi nãy giờ anh vừa cúi xuống vừa ký tên trả lời, anh hồ hởi lấy hơi đáp một cách chân thành…

-“ Hiện tại anh đang viết một câu chuyện về thế giới thứ ba…”

-“ Ôi… anh viết về ma à… sao anh viết về cái thứ xui xẻo đấy chứ… anh không biết rõ bản thân mình ra sao à… dấn thân vào chốn đấy làm gì, bao nhiêu người đẹp đang chờ anh, sao anh lại đi làm bạn với ma nữ nhỉ…”

Cái mong đợi như sao băng, vụt tắt trong tiếng nói thao thao bất tuyệt của một cô gái… xinh đẹp phải biết… Ôi trời, con gái đẹp nhưng vô duyên quá, bởi thế Thượng Đế rất công bằng là vậy…

Rồi tự dưng đám người phía trước ùa tới, nháo nhào như gặp phải ma, khiến Jaejoong té ngửa ra đất, anh chưa kịp định hình mọi thứ, chỉ biết anh chết chắc giữa biển thịt người này…

Min Woo nhào đến… chẳng biết bằng cái bản năng gì, chỉ biết nhiệm vụ của anh là phải đưa anh Jaejoong ra khỏi đám hỗn loạn đó, thoắt chốc… không qua một sự huấn luyện đặc biệt nào, anh còn hơn là cận vệ số một thế giới, với cái nhân dáng mảnh khảnh như chỉ để trưng, anh kéo được anh Jaejoong chạy ra đến cửa… thật sự thì chân dài chỉ có để dùng trong việc chạy hay sao…

Jaejoong vừa thoát được cái đám như biểu tình chống đối, ừ cái đám đấy đang biểu tình chống đối việc anh viết cuốn sách thứ hai về thế giới thứ ba…
Như gió… như bão… như mưa… kèm theo cả sấm sét… đám người phía sau đuổi theo sát nút…

-“ Anh tác giả xinh đẹp ơi… đứng lại cho chúng em nói này…”

Tác giả xinh đẹp nghe xong, còn co giò chạy nhanh hơn, bởi thật sự bọn em chỉ nhìn thấy sự xinh đẹp của tác giả, chứ chẳng biết tác giả đã viết được gì…

Min Woo cho chiếc xe đua đời mới nhất lao đi trong cái ánh hoàng hôn vừa mới tắt… bên cạnh là anh… tác giả xinh đẹp ư… Min Woo bật cười lớn…

-“ Cậu còn cười anh?”

Min Woo cười lớn hơn trong tiếng nói dỗi của Jaejoong, cố đính chính…

-“ Em không muốn nhưng không thể kìm lại anh à!”

--

Một tiếng sau.

Cả hai ở bờ sông Hàn, lâng lâng dõi mắt vào khoảng không vô tận, tiếng thở dài kèm theo âm điệu chán chường, thất vọng cho mọi thứ…

-“ Tại sao số anh khổ thế, rõ ràng ước mơ đã thành hiện thực, nhưng sao lại không có kết quả như ý thế này, cậu biết đó, sách của anh bán chạy nhất… mà chỉ để làm cầu nối cho đám người chỉ biết thỏa mãn sỡ thích riêng mà thôi, anh dám cá với cậu, đám sách đó có tương lai làm đồ lót nồi… hờ……… anh mệt mỏi quá, bộ anh viết tệ lắm à?”

-“ Không… đâu…”

Hy vọng chợt lóe lên để mang cái giọng chán chường đấy cao hơn một bậc.

-“ Thật chứ?”

-“ À… ý em nói… em chưa đọc!”

Sự thật bao giờ cũng mất lòng…

-“ Cậu không ủng hộ anh ư, như giao kèo, cậu phải là người đọc đầu tiên khi sách anh phát hành cơ mà!”

-“ Em bận việc quá, anh viết chi nhiều thế, nhìn quyển sách dày cộm là em làm biếng ah!”

Vẫn là sự thật… lòng…

-“ Thôi, về với em, chúng ta có cháo ăn cháo, có cơm ăn cơm, bôn ba chi bên ngoài cực khổ…”

Đôi mắt sâu giờ đây tròn xoe, mà lại long lanh… cúi đầu chấp nhận số phận…

-“ Ừ… về với cậu vậy, vì anh sợ đám độc… giả… đấy lắm rồi!”

Min Woo cười lớn gật gù…

-“ Thật… anh đúng là tác giả… giỏi…”

-“ Nhưng có mình cậu biết thưởng thức thì có ý nghĩa gì, giờ chúng ta đi đâu…?”

-“ Rum Lands?”

Jaejoong mặc dù nãy giờ đã tu đến 6 lon bia, nhưng anh vẫn còn một chút tỉnh táo để nhìn Min Woo, dù mắt anh có mờ thì tai anh theo bản năng từ lúc nhỏ vẫn thính, để dù ngồi ở đây, bên sông Hàn có gió lạnh làm khô mắt, có màn sương trắng che phủ xung quanh, anh vẫn có thể nhận ra cái âm điệu thánh thót của nữ giới.

Min Woo nhìn Jaejoong, rõ ràng anh chưa kịp trả lời, mặc dù anh cũng đã nốc hết 6 lon bia, rõ ràng từ sau hôm dự tiệc đám cưới thay tiến sĩ Choi thì đô rượu anh tăng lên rõ rệt… cái giọng đấy là của con gái… là ai…

Cả hai đồng quay nhìn… chỉ thấy 8 tuyệt sắc giai nhân quen thuộc… và cũng quen thuộc cả hai đồng bật dậy… lại chạy… suốt đời cứ như thế này sao… cả hai lao nhanh vào chiếc xe đua thấp một cách điệu nghệ, Min Woo đưa cái bàn tay mềm ra, nhưng…

-“ Chìa khóa xe đâu?”

Chưa kịp nhận được sự trả lời… thì chiếc xe lao đi như tên bắn, giờ đây chân dài đã là vô dụng, còn tay dài chỉ để nắm chắt lấy thành xe, nơi nào có thể vịn lại được để giữ mình… khi chiếc xe lao nhanh vào cái khoảng không mơ hồ nào đó.

-“ Áh……………………”

Thanh âm quen thuộc đồng vang lên, như bản song ca bất diệt với cung bậc tràn đầy cảm xúc… đánh động mọi thứ…

--

Nữ hoàng Rose vội lùi lại, bịt lấy tai, cả đám tân binh cùng làm theo thế bởi hai cái gã đàn ông đang tự hét trong giấc mộng say nồng…

Min Woo cùng Jaejoong trên chiếc xe đua đời mới lao xuống cái thung lũng chỉ hoa và hoa, cả hai lại đồng buông lời…

-“ Không…”

Rồi tung cửa xe… bật dậy…

Ánh sáng trước mặt vụt lóe lên, cực chói, khiến cho Jaejoong cùng Min Woo đưa tay lên che đi… cố mở to mắt nhận ra… hình như chúng ta vừa nằm mộng… một giấc mộng chung đôi… cả hai đưa mắt nhìn quanh… một căn phòng màu trắng hồng thật đẹp, với những khung cửa sổ cao ngất có hình vòng cung phủ rèm ren hồng phấn, mọi vật trưng bày sử dụng trong phòng đều có màu trắng sữa, riêng tấm thảm dưới nền có mảu đỏ mà thôi… ánh mắt từ cái màu đó đấy mà cả hai đang đặt để dần dần di chuyển, gần… gần hơn… như góc độ lia máy quay lại gần thứ quan trọng nhất trong khung phim mà cần phải nhìn thấy mới tỏ rõ… hiện tại…

Jaejoong và Min Woo đồng giật bắn mình, cùng nhìn nhau trao đi cũng chỉ là để tự khẳng định với nhau, bởi nơi chốn xa lạ này, chỉ có hai ta là không lạ với nhau, nhưng giờ đây lại lạ cho tất cả mọi thứ trước mắt…

-“ Áh…………………”

Cả hai lại đồng la lớn… có lẽ sau chuyến đi này giọng cả hai tiến thêm một bậc, nếu như mọi thứ không như ý nghĩ, có lẽ chúng ta nên tập làm ca sĩ thì hơn, bởi càng lúc âm vực chúng ta càng rộng, càng sâu, càng dư thừa… thoắt chốc cả hai nhào vào tấm mền bông lớn để che đi gì…

Đám người bên ngoài nháo nhào bu quanh căn phòng có chứa hai gã đàn ông lạ mặt, ai nhanh chân thì dành được chổ tốt, ai chậm chân thì chỉ có thấy những cái đầu của người cùng bọn, nhưng vòng trong ngoài đều không dời bước, càng lúc càng như thắt chặt thêm, người ở Rum Lands có là bao, vừa đủ tròn trăm chứ mấy, nhưng con số tròn trăm đấy đều đang hiện diện nơi đây… chiêm ngưỡng gì… sinh vật lạ ngoài trái đất ư… không… là đàn ông mà từ trước đến giờ họ chưa từng được tận mắt chứng kiến, giờ đây họ được quyền chứng kiến một cách triệt để, một cách rõ ràng đến… trần trụi…

Jaejoong cùng Min Woo nép vào nhau, thôi thà như thế này còn hơn là nép vào đám người, à không đám ma quái ngoài kia, thật bọn chúng quái gỡ quá mà, sao lột hết đồ của ta ra…

Cả hai chỉ muốn hùng hồ tỏ rỏ bản lĩnh đàn ông mà hét lên như thế, nhưng giờ đây y phục không còn trên người tự dưng tự tin cũng bay mất… áh… áh cái đám đấy có phải là mẹ của ta đâu, sao lại thấy ta trong hình dạng sơ khai thế này, cũng chẳng phải là người yêu, là vợ sao lại ngang nhiên chiêm ngưỡng thân thể nguyên thủy của ta… chỉ là trong ý nghĩ, làn môi khép chặt bởi sự nghẹn ngào không thể làm được gì, khuôn mặt trắng sáng giờ đỏ lên, hòa với nhau thành màu hồng…

Đám người xung quanh chỉ nhận lấy điều đó… thật hai gã đàn ông trên giường còn xinh đẹp hơn bông hơn hoa nơi đây, khiến họ đều có chung ý nghĩ, giữ lại mãi… dù chỉ làm màu để bổ sung bộ sưu tập quý hiếm cho Rum Lands.

Nữ hoàng Rose đưa tay lên, đám người giãn ra nhường chổ cho bà, bà bước đến, đã đến lúc giải quyết khi bà thấy hai gã đàn ông có vẻ bình tĩnh rồi, bà bước vào phòng, một mình… vì bà biết như thế sẽ tốt hơn…

Min Woo cùng Jaejoong nằm dí trên giường trùm chăn tận cổ vì thật không thể đi đâu khỏi cái mền bông lớn này, cả hai thì thầm với nhau khi thấy… một người phụ nữ bước vào, dáng điệu thanh thoát, nhẹ như sương mai, rực rỡ như nắng sớm, lấp lánh như trăng rằm…

Jaejoong lên tiếng trước:

-“ Hình như chúng ta đang trong mộng… cổ tích…”

Min Woo cũng dùng giọng âm đáp lại.

-“ Không đâu… em thấy… chúng ta đang lạc vào thế giới kỳ bí của rừng Hoia Baciu!”

-“ Một phát hiện đáng kinh ngạc!”

-“ Rất tốt để anh viết một quyển sách với những điều lạ chưa từng công bố!”

-“ Sách ư… thôi, anh đã thấy cái tương lai trước mắt trong mộng vừa rồi rồi!”

Nói đến đó thì họ đã thấy rõ, người phụ nữ kia, Jaejoong cùng Min Woo đồng thốt lên…

-“ Một vẻ đẹp khó cưỡng…”

Nữ hoàng Rose vừa nghe thấy câu nói vô duyên đấy thì đâm ra bực bội, bà sấn sổ bước tới, cái hành động mà không bao giờ, chưa từng bao giờ bà thể hiện, bởi đàn ông đúng là những tên xấu xa…

-“ Các ngươi muốn cưỡng ta sao…”

Cả Min Woo và Jaejoong cùng bối rối, bởi chính họ cũng không biết sao mình lại thốt ra câu ấy, cả hai đồng lắc đầu…

-“ Không có!”

Đáp một cách thật thà như một thằng nhóc trước cô giáo khó tính, nhưng trong phút chốc hai thằng nhóc đấy phản kháng lại câu.

-“ Người muốn cưỡng là bà mới đúng!”

-“ Sao lại lột đồ chúng tôi?”

-“ Bà có ý gì?”

-“ Quần áo của chúng tôi đâu?”

Nữ hoàng dừng bước, sát đuôi giường, bà dõng dạc trả lời, dập tắt cái ý nghĩ nổi loạn của hai kẻ tù binh trong tay bà.

-“ Các ngươi có biết các ngươi đã xâm nhập Rum Lands trái phép không?”

Cả hai nghe xong đồng nhìn nhau, rồi nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt nghe tiếp:

-“ Rum Lands ngàn năm qua không ai dám đến, sự bình yên và tinh khiết nơi đây muôn ngàn đời không đổi, giờ đây hai ngươi ngang nhiên làm ô uế nơi này, chỉ vì ta có lòng thánh thiện nên mới giữ lại, bản thân hai ngươi ô uế cần phải tẩy trần!”

Vừa nói xong từ đâu đó có đám người… con gái nhào tới… thoắt chốc cái mền bông bay mất, cả Min Woo cùng Jaejoong theo quán tính tự nhiên vội đưa tay lên, che đi chổ cần phải che lại… bàn tay dĩ nhiên là phải nhỏ hơn so với thân hình, chổ cần che đôi lúc không thể che hết bởi chưa có kỹ thuật thì làm sao có thể làm một cách điệu nghệ được, thôi thì che được bao nhiêu thì bao, bởi như vầy cũng là có thành ý không thẹn với lòng là đủ rồi… bản thân ta còn tinh khiết sạch trong thì cần gì tẩy trần… áh áh… có phải còn nguyên si để gọi là tẩy trần với… áh áh… không thể được… ta đây dù là đàn ông chính hiệu, nhưng chỉ thích với người ta yêu mà thôi, mà hiện tại người ta yêu chưa có…

-“ Không………………”

Vẫn là cái âm thanh có nội lực như muốn phá tan Rum Lands, giờ đây rõ ràng khi có thêm âm tiết khẳng định… nhưng vào đây thì hai gã đàn ông không thể làm chủ bản thân mình nữa…

*Tùm*

Lần này thì họ đã rơi xuống nước thật sự bởi có âm thanh hifi cùng âm thanh surround đi cùng…

Làn khói trắng mù mịt bay lên, hòa quyện vào khoảng không gian mờ ảo… trên mặt nước dập dềnh, những đóa hoa đủ màu sắc chen nhau bơi trong nước, che phủ hai thân thể nguyên thủy, trong từng thớ thịt, từng làn da, từng cử chỉ… làm đám người trong Rum Lands ngẩn ngơ nhìn ngắm… say sưa đưa mình vào khung cảnh thật nên thơ… hai bóng dáng trông mảnh khảnh nhưng vẫn toát ra một chút gì đó mạnh mẽ… cuốn hút… cái không gian tĩnh lặng như tờ, chỉ có tiếng nước chảy nghe… chẳng vui tai mà lại gớm mắt… Jaejoong cùng Min Woo lấy hơi lặn xuống nước, thật giờ đây ta chỉ ước ao biến thành cá để suốt đời khỏi phải ngoi lên để nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng trước mắt… đám người đó toàn là nữ giới đủ tuổi đang chảy nước dãi như sông tỏ rõ thèm khát ta… chết chắc… chẳng lẽ đời trai đẹp lại kết thúc như thế này… trong dòng nước… cái thanh âm có nội lực vẫn vang lên…

-“ Trời ơi… cứu con…”



Bacham72 Tại 4-11-2014 01:17:09


CHƯƠNG CUỐI

Thật sự là người chứ đâu phải cá, Jaejoong hoạt động tai luôn cả dưới nước, anh ra hiệu cho Min Woo bởi thật sự thì cả hai chẳng còn hơi nào… ngoi lên vì biết có lẽ không còn ai cả… đúng thật… cả hai thở dốc, ngước mặt tìm lấy tìm để cái không khí trong cái động như động bàng tơ đầy nhện hám sắc… không còn một ai… cả hai đảo mắt nhìn quanh, một lần nữa cho chắc ăn, nên lên tiếng:

-“ Ai đó… đâu hết rồi…”

-“ Ta có việc muốn nói…”

Hỏi không trả lời, dụ cũng không ra, vậy chắc là đi hết rồi… nhỉ… cả hai ra hiệu với nhau.

-“ Chúng ta lên thôi!”

Min Woo lên tiếng trước, Jaejoong gật đầu:

-“ Ừ, nước lạnh quá, cậu lên trước đi!”

Min Woo mắt đã tròn giờ lại tròn thêm…

-“ Sao là em, anh lớn anh lên trước đi!”

-“ Cậu bảo anh lớn là lớn gì?"

-“ Lớn tuổi là anh, chứ anh tự nhận mình lớn gì?”

-“ Tại sao lớn thì phải đi trước?”

-“ Sao không đó là quy luật mà, già chết trước chứ sao?”

-“ Chứ không phải già cả chậm chân nên đi sau sao?”

-“ Thôi, chúng ta cùng lên!”

-“ Okay, nhưng khoan đã… chí ít chúng ta cũng cần phải có cái gì đó quấn người chứ?”

Vừa nói dứt lời thì Jaejoong đã nhìn thấy… thứ hữu ích cho lúc này…

Min Woo cũng dừng ánh mắt mình nơi góc động, một bụi cây có lá to lớn…

Cả hai mừng rỡ, quên mất trước sau như thế nào, cả hai phóng lên bờ như nhái, phóng đến bụi cây như báo cheetah, chụp lấy cái lá to nhất… ụp vào nơi cần giữ gìn… chết… lấy gì giữ lại… không có dây… cả hai quay đầu, đưa mắt dáo dác tìm kiếm… thật… chỉ còn cách này… cả hai lẳng lặng nhấc chân bước từng bước, cố gắng sao cho không phát ra một tiếng động, cả thở cũng như không dám thở… giờ đây cả hai đều có chung một ý nghĩ và một điều ước…

“ Ước gì đừng có gió…”

Thật thảm thương cho đời đàn ông nơi cái Thung lũng Hoa kỳ dị này… tưởng chừng không có ong bướm, tức hoa phải biết trân trọng, nhưng không ngờ, thật… những bông hoa tự sinh tự diệt này không cần ong bướm sao… Cả đám hoa đang ẩn mình trong tận cùng bóng tối… bởi lệnh của Nữ hoàng, nhưng lệnh hiện tại không làm sao cản được sự tò mò… nhất là của cái đám tân binh, 8 bông hoa tuyệt sắc đấy thì có đến 3 nàng là công chúa, 1 nàng là tể tướng tương lai, 1 nàng là dũng sĩ xuất sắc nhất, 1 nàng là nhà bác học, 1 nàng thần y, nàng còn lại là siêu đầu bếp…

Bản thân ai cũng có trách nhiệm riêng của mình, nhưng cái trách nhiệm riêng đấy tạm gác qua một bên, vì cả đám đều có chung một nhiệt huyết, chỉ muốn bảo vệ đất nước nhỏ bé xinh đẹp của họ mà thôi… Giờ đây, bảo vệ đất nước họ quên mất, họ chỉ muốn bảo vệ 2 gã đàn ông này trước Nữ hoàng của họ, một Nữ hoàng với ý chí sắc đá, lạnh lùng bậc nhất, còn hơn là máy giữ quy tắc không thể đổi thay…

Không thể từ chối được mà, cái hình ảnh trước mắt khiến họ ngất ngây, khiến họ say đắm… hai gã đàn ông với làn da trắng mịn màng gần như không có một tì vết, mùi thơm của nhưng bông hoa được ướp làm hương bay phản phất từ hai thân thể mới được tẩy trần… bàn tay mềm với những ngón tay dài trông thật đáng yêu đang đặt để lên cái nơi quan trọng… giờ đây họ chỉ muốn có gió nổi xung thiên, nhưng ước muốn của nữ nhân nơi Thung lũng Hoa không bao giờ trở thành hiện thực, tiếng thầm thì trong bóng đêm…

-“ Cứ như thế này thì chàng sẽ cảm lạnh mất!”

Đó là tiếng của thần y, tiếp theo sau là tiếng của nàng siêu đầu bếp.

-“ Chắc chàng đã phải mất hồn vì Nữ hoàng, cần phải bồi bổ cho chàng!”

-“ Theo ta được biết thì nên trả chàng cho thế giới của chàng, vì sinh vật sống trong môi trường tự nhiên sẽ phát triển tốt hơn!”

Không cần hỏi cũng biết đó là ý của nàng bác học.

Nàng tể tướng lo cho đại cuộc lên tiếng:

-“ Trả chàng cho thế giới loài người, rồi chúng ta sẽ bị phát hiện, không được!”

Nàng dũng sĩ hùa theo:

-“ Phải đấy, đất nước nhỏ bé có kẻ xâm lăng, làm sao mình ta địch nổi!”

Tiếng đồng loạt thở hắt ra, trong tiếng quả quyết.

-“ Bắt chàng làm phò mã là tốt nhất!’

-“ Ừ, vì như thế Nữ hoàng sẽ không làm tổn hại đến chàng!”

-“ Nhưng hai người đàn ông sao chia được cho ba chúng ta!”

-“ Èo…”

Đám thần buông sự ngạc nhiên cộng sự dè bỉu bởi 3 nàng công chúa của họ kết luận…

Đoàn kết tốt, kỷ luật tốt, sinh ra một thế lực mạnh mẽ, nhưng giờ đây chỉ vì hai gã trai đẹp, nữ nhân sinh lòng đố kỵ, chỉ biết thương thân mình, cái tình cảm chị em chấm dứt bởi có kẻ khác giới chen vào, vậy cái mệnh lệnh của tổ tiên quả là không sai chổ nào… cãi nhau xong rồi thì đánh nhau… hỗn loạn lần đầu tiên được xảy ra qua bao thiên niên kỷ, chấn động tinh thần Nữ Hoàng, bà quyết định, giải quyết dứt khoát…

--

Như mọi quốc gia dân tộc, bản án tử hình đều có, ở Thung lũng Hoa này cách thức nào để chọn cho cái chết thì phải suy nghĩ kỹ đã…

Thứ nhất: Thiêu sống trên giàn hỏa.

-“ Không được đâu Nữ hoàng, khói bay mù mịt làm ô nhiễm không khí mất!”

Thứ hai: Chặt đầu.

-“ Không được đâu Nữ hoàng, bởi cái hình ảnh đó ám ảnh lắm!”

Thứ ba: Ghế điện.

-“ Nhưng hiện tại đất nước ta đâu có điện…”

Thứ tư: Bỏ vào lồng, dìm xuống nước.

-“ Hiện tại nước nơi đầu nguồn cạn tới mức chỉ dìm được bàn chân!”

Thứ năm: Thuốc độc.

-“ Hạ thần phải xem sách mới chế độc dược được ạ, cho hạ thần thời gian!”

-“ Bao nhiêu?”

-“ Dạ ít thôi, khoảng 10 năm ạ!”

Nữ hoàng té ngữa ra ghế, bà chỉ muốn lên cơn co giật khi bắt đầu nghe đám chiến binh tinh nhuệ của bà góp ý, nhưng chung quy đều là một ý kiến, giữ lại 2 gã đàn ông này…

Tương lai của một đất nước nhỏ bé hiền hòa này ra sao thì Nữ hoàng cũng có thể hình dung rồi… bởi đám 8 đứa con gái lại nháo nhào tranh nhau mỹ nam…

Min Woo và Jaejoong hoàn toàn không thể nào thốt nên lời bởi cả hai đang bị trói chặt ở ghế ngồi chờ phán quyết, nghe bọn họ bàn tính, cả hai đều phát huy được hết cái cảm xúc mà cả đời có khi không thể hiện… nói sao thì nói, sao cái đất nước này không có nhân quyền vậy chứ, rõ ràng hai người tiến tới hôn nhân cũng phải có cùng ý kiến, chỉ có 2 người mà đến 8 người dành, hỏi sao biết phân chia thế nào, thành ý có cũng bằng không…

-“ Im ngay!”

Nữ hoàng Rose không chịu nổi nữa, bà gọi cho đội binh già nua của mình…

Đám 20 người tuổi già cũng không được nghỉ ngơi, từ lúc hai tên nhóc xuất hiện, các bà cảm thấy mệt mỏi y như Nữ hoàng…

-“ Nhốt họ lại”

Cả đám già lao đến bên hai thằng nhóc, nhưng vội đứng lại bởi.

-“ Ta nói bọn ngươi nhốt đám con gái kia kìa!”

Cả đám binh già vội quay qua, già thì làm sao làm lại trẻ, nhưng có một lợi thế là lấy thịt đè người, mãi đám già đấy mới hoàn thành xong nhiệm vụ.

Chứng kiến thêm nhiều điều, Min Woo cùng Jaejoong đều có chung một ý nghĩ, không bao giờ đụng đến phụ nữ… cả hai nhướng mày, ngước mắt khi thấy xinh đẹp khó cưỡng đang tiến về họ với gương mặt đầy sát khí… thở dốc cũng không thể thể hiện bởi họ đã bị bịt chặt mồm…

Nữ Hoàng dừng lại trước hai mối hiểm họa của đất nước mà giờ đây bà chỉ muốn tống khứ đi cho nhẹ nhàng mọi thứ, bởi bà cũng sợ đám 8 tân binh nổi loạn… nhưng ngẫm nghĩ lại đàn ông không thể tin tưởng, suy đi tính lại cách này là tốt nhất, trở lại mọi thứ như ban đầu…

-“ Ta sẽ trả tự do cho hai ngươi với một điều kiện!”

Jaejoong cùng Min Woo vội gật đầu tán thành chấp nhận, điều gì cũng được, miễn được rời xa nơi quái quỷ này, như mơ như thật, như thật không là mơ, thật là hãi hùng…

Nữ hoàng tiếp:

-“ Hai ngươi suốt đời phải biết giữ miệng, không được tiết lộ ra nơi này!”

Cái gật đầu liền.

-“ Nếu như hai ngươi tiết lộ, cuộc sống của các ngươi sẽ kết thúc!”

Hù dọa ra sao cũng được, cũng chấp nhận hết…

Nữ hoàng đưa tay lên… một làn khói hồng bay ra từ tay bà… một mùi hương thật quyến rũ, thật say đắm và như Min Woo và Jaejoong khẳng định… thật khó cưỡng… cả hai có cảm giác như bay lên, vào cái khoảng không nào đó… về nhà… trong tiếng gào thét của đám con gái the thé…

-“ Không…………”

--

Sáu tháng sau…

Min Woo lái chiếc xe đua đời mới nhất lao đi trên đường, tiến đến nơi cần đến… Từ đằng xa, anh đã nhìn thấy… anh Jaejoong…

Jaejoong bước ra khỏi cửa, anh bước sát lề khi thấy chiếc xe đua màu đen lao tới bên anh… dừng lại, theo thói quen trong 6 tháng qua, anh mở cửa xe, rồi ngồi vào… chiếc xe lao đi… trên con đường tối vì giờ này đã là 9h, tiếng nói trầm trầm vang lên.

-“ Hôm nay đến lượt cậu đấy!”

Min Woo lên giọng:

-“ Hôm qua là em rồi mà!”

-“ Nhưng nhiệm vụ hôm qua thất bại, nên hôm nay cậu phải làm tròn!”

-“ Sao cứ là lỗi của em, là tại anh đấy!”

-“ Sao lại là anh?”

-“ Không phải sao, anh biết em không giỏi trong việc câu dẫn phụ nữ mà!”

-“ Vậy cậu nghĩ anh giỏi chắc!”

-“ Không…”

-“ Vậy thì đúng rồi!”

-“ Anh không giỏi trong việc câu dẫn, nhưng xử lý tình huống anh giỏi hơn em!”

-“ Anh không biết chúng ta đã giao kèo!”

-“ Anh còn tính toán với em ư? Rõ ràng ai là người khởi xướng đến Hoia Baciu!”

-“ Cậu còn nhắc lại à? Chính anh cũng không thoát được nè, cậu chia rẻ tình anh em sao?”

*Hờ… trời ơi… cứu con…*

Cái thanh âm vẫn thế nhưng không bao giờ bay lên tận trời cao cả… vì cái trách nhiệm này phải gánh lấy cho sự tự do của mình, có giỏi thì chết đi… không…

--

Tận nơi xa xôi, trong căn phòng tối, có đặt một cái gương lớn mà người đời thường gọi là gương thần… Nữ hoàng Rose ngồi tựa lưng ra ghế bành, tay cầm ly rượu nhẹ với mùi hương hoa thơm nồng, nhấp từng giọt thưởng thức, với sự mãn nguyện cho mọi thứ, quyết định của bà dành cho 2 gã đàn ông mà bà biết không bao giờ giữ lời… bản án tử hình nào dành cho bọn hắn? Đó là một bản án tử hình của riêng Thung lũng Hoa, điều luật duy nhất dành cho kẻ dám xâm phạm… thật cái hình ảnh này làm quá ư là thích thú…

Như phim được chiếu trên màn ảnh rộng… thật hai thằng nhóc này quá bắt mắt…

Chiếc xe đua màu đen dừng lại, trước một quán bar nổi tiếng… rời khỏi xe là hai gã nam nhân, tóc chải hất lên, để lộ khuôn mặt thanh tú, sải những bước chân dài, trao đi nụ cười nữa môi đầy mê hoặc, trao đi ánh mắt sâu chứa chan tình… tìm kiếm con mồi của mình… thật là một sự khó khăn mà chỉ có thể dành cho 2 gã đàn ông này hoàn thành… tinh khiết… bắt tìm gái tinh khiết giữa đêm, thật cái vẻ đẹp khó cưỡng làm khó ta mà, 3 ngày 1 cô, không có hàng giao thì… chết từ từ…

Chết từ từ là chết như thế nào… rất đơn giản chết vì không thể kìm chế được bản lĩnh đàn ông, cái con mụ có vẻ đẹp khó cưỡng thật ác độc…

Tru tréo: có

Chửi rủa: có

Van xin: có

Ăn vạ: có

Lấy hết khả năng để làm một diễn viên xuất sắc, nhưng Min Woo và Jaejoong không làm sao có thể làm động lòng cái mụ ma nữ tuyệt tình…

Có một lúc quẫn trí chỉ muốn biết bà ta tuyệt tình tới đâu, cả hai không thèm giữ gì nữa, xông tới cưỡng cái thứ mà mình biết chắc khó cưỡng, chỉ để nhận lấy sự thất bại ê chề, tội nặng thêm, bản án phạt tăng ngày tháng… rồi cũng trong một lần chán chường tìm men say, cả hai chỉ muốn nhảy xuống sông Hàn tự vẫn… nhưng biết có chết không, nhìn trời để oán than cũng không thể, chỉ nhận lấy những giọt nước mắt của trời khóc tang thương, rõ ràng ta là nam nhi, có những ước mơ mục đích cần thực hiện, không thể yếu đuối vì một việc không đâu mà bỏ đi mọi thứ, thời gian trôi qua, rồi cũng sẽ phải thay đổi, ngẫm nghĩ lại thôi thì cứ bước tiếp con đường gian truân, bởi làm trai thì phải gánh vác bao nhiêu điều khó khăn để tỏ rõ mình là đàn ông đích thực…

Cả hai dừng lại… trước một con bé có dấu hiệu bông hoa hồng màu trắng trên đầu… bé tinh khiết… thật là tội lỗi cho hai gã đàn ông sắp bước qua tuổi băm… dụ dỗ con gái vị thành niên là tội ở tù cái chắc… nói qua nói lại, nghĩ đi nghĩ tới… thì vẫn là cái mụ xinh đẹp ó đâm… chính mụ ta cũng bắt cả hai trở thành kẻ vô học mất dạy, ăn chơi sa đọa, đểu cáng mất rồi…

-“ Chào em? Em đi một mình à?”

Min Woo lên tiếng trước bởi hôm nay là nhiệm vụ của anh.

Con bé ngước nhìn bằng đôi mắt long lanh trong sáng bối rối đáp lại.

-“ Dạ!”

-“ Vậy anh ngồi cùng bàn được chứ?”

-“ Dạ!”

Min Woo ngồi xuống, còn Jaejong thì bước đi, dù gì anh cũng phải đi tìm hàng của mình để lắp vào khoảng thời gian thất bại, nhưng anh vội khựng bước bởi con bé đã chồm tới giữ anh lại.

-“ Anh ngồi cùng luôn đi!”

Rồi nó thản nhiên kéo Jaejoong ngồi xuống, cả Min woo và Jaejoong đều miễn cưỡng bởi con bé này dạn dĩ hơn các con bé khác, chắc khó nuốt lắm đây, khi nó ngồi giữa, giữ Min Woo một bên, Jaejoong một bên…

-“ Hai anh uống gì, em khao?”

Cả hai cười nhẹ kéo tay con bé ra khỏi tay mình, nhưng nó chu mỏ như giận dỗi.

-“ Em bao được hết mà!”

Cả hai như đứng hình, nó nghĩ gì vậy trời… *bao* cả hai… còn gì cay đắng hơn, nó ngước khuôn mặt trẻ con lên, gọi… nước à… không phải… nó gọi lớn...

-“ Mammy…”

Cả hai nhìn nhau… nghe quen quen là lạ… rượu mới ah… nhưng câu hỏi được nhanh chóng trả lời thì cũng là lúc không thể đối phó, một đám người phụ nữ trong quán từ đâu đó xông tới… cái viễn cảnh lấy thịt đè người này cả hai đều chứng kiến, đến tận hai lần, để cả hai có đủ phản xạ nhanh nhất như dành cho robot… chạy… vẫn thế … chân dài chỉ để chạy thôi sao, nhưng chạy đâu dễ, càng lúc vòng vây tinh quái càng khó khăn để thoát ra hơn, vẫn cái thanh âm đầy nội lực chỉ biết vang lên bất lực cho mọi thứ đang dành cho bản thân mình…

“ Trời ơi… cứu con…………”

--

Đứng giữa trời gió, chẳng còn gì có thể mà giữ lại nữa, xấu hổ, thẹn với lòng còn lớn hơn hơn những gì bên ngoài mà ngày ấy ta cố giữ gìn… cả hai đều rút ra một kết luận chắc chắn… bởi làm gì thì làm, đừng bao giờ đắc tội với phụ nữ…

Một nơi xa xôi…

Nữ hoàng đưa tay lên… trong tiếng cười ngây ngất, từ lúc hai gã đàn ông xuất hiện, cuộc đời bà mới thấy thế nào là niềm vui… bà đứng lên, rời khỏi căn phòng tối, lướt đi nhanh nhưng vẫn giữ được dáng điệu thanh thoát, nhẹ như sương mai, rực rỡ như nắng sớm, lấp lánh như trăng rằm… với một vẻ đẹp khó cưỡng, nụ cười cùng ánh mắt sâu dõi vào trong bóng đêm…

Bông hay Hoa đều là một thứ đẹp đẽ… để con người ta chiêm ngưỡng, rồi muốn sở hữu, mạnh tay ngắt lấy, độc quyền chiếm hữu không cần biết tiếc thương… mong manh hay mạnh mẽ đều phải trải qua sóng gió… hiểu thế nào rồi chứ… phận làm bông hoa trôi giữa dòng đời…

Min Woo cùng Jaejoong ngước nhìn… trong màn đêm… trên bầu trời rực rỡ… những đóa hoa đủ màu sắc nở rộ, càng lúc càng to, càng lúc càng thấy rõ, đóa hoa nào cũng có cái miệng thật lớn há ra cùng những cái răng nanh nhọn hoắc, đồng loạt nhào xuống đầu cả hai… như muốn nuốt chửng… mọi thứ… Nhưng không… sao có thể làm mất đi hai công cụ có ích cho đất nước nhỏ bé tươi đẹp và tinh khiết là Rum Lands được…

Cả hai đồng nhìn nhau, cùng động viên cho nhau, bởi chỉ có hai ta mới có thể hiểu rõ nỗi đau cùng trách nhiệm mà ta phải gánh lấy này… bởi… trời sinh ta ra còn đẹp… hơn bông… hơn hoa…

Kết luận:

*Đẹp là một cái tội*


Viết xong ngày 30 - 10 – 2014

1791999 Tại 4-11-2014 21:38:00

Em đọc xong cả 5 chap rồi
ấn tượng nhất đoạn mấy nữ chiến binh hiến cách xử tử á
nghe mâu thuẫn kinh khủng
tính ra kiểu hài hước của ss thú vị đấy chứ ạ
cười nhẹ nhàng nhưng lắng đọng lâu hì hì
xie xie ss vì cái shortfic khá lạ này nhé! Love you!!!
trang: [1]
Phiên bản đầy đủ: [Shortfic | T] Bông hoa ăn thịt người | Bacham72 | No Min Woo - Kim Jaejoong | Completed