|
Chap 2 Hữu tình cũng là vô tình
Thế gian rộng lớn vô song, ngoảnh lại luôn có người chờ đợi nhau, luôn cho mọi người một con đường lựa chọn.Nhưng thế gian rộng lớn bao la có thể dung nạp tất cả nhưng duy nhất một mình chàng là không thể.
*****
Mặc dù ngọc đế cau mày quát đuổi chàng đi, nhưng căn nguyên bản thân cảm thấy rõ ràng là rất vui ,vì trong cuộc hành trình này ,ngài không hề cô đơn.
-này mỹ nam-ngọc đế gọi
Trên một tửu lầu rộng lớn, nơi đẹp nhất của tửu lầu, đứng ở đây có thể nhìn thấy một kinh thành vô cùng náo nhiệt và tráng lệ,chàng tất thảy rất kinh ngạc vô cùng,quả nhiên ở trên ánh trăng đen nhìn mọi người vẫn không bằng nhìn thấy tận mắt.
Ngọc đế chậm rãi thưởng thức rượu, thấy bên tai yên lặng nên gọi chàng,vậy mà chàng lại chi đăm đăm nhìn xuống tửu lầu, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc,cứ như lần đầu tiên chàng được thấy khung cảnh này
Vốn biết chàng không phải người thường, trên mình mang nét quỷ dị thật không thể hình dung ra là loại khí chất nào,chỉ cảm thấy hơi giống mình nhưng lại căn bản là khác hoàn toàn
-mỹ nam mỹ nam-ngọc đế lại gọi, lần này khuyến mãi thêm từ
Chàng thôi không nhìn xuống dưới nữa mà xoay mình toàn tâm nhìn kẻ trước mặt,mơ hồ lại nở ra nụ cười mê hoặc lần nữa,ngọc đế nhìn nụ cười ấy mún ập mặt xuống bàn
-trời đừng nhìn ta thế chứ mỹ nam, người ta vốn dĩ là nam tử hán,hơn nữa…..tốt nhất ngươi chỉ nên dùng ánh mắt đó nhìn người mà ngươi yêu quý.
Chàng lại ôn nhu mê hoặc lòng người mà mỉm cười :
-hảo, ngươi nói sao thì vậy đi, mà ta ko phải là mỹ nam mỹ nam ,ta tên Vọng Nguyệt.
-ồ ta biết rồi-ngọc đế ung dung uống rượu tiếp
-thế con ngươi? Ngươi tên gì nam tử thiếu niên
Lời chưa dứt, rượu trong miệng cứ thế phun ra, hắn hắn sao mà……ngọc đế như ngài trải qua mấy vạn kiếp ,thời gian thì ước chừng cũng chẳng đếm nổi,đã xử lý và chứng kiến biết bao nhiêu chuyện,cư nguyên hiện tại vẫn thua một tên ôn nhu tuyệt mỹ trước mắt.
-ta tên là Thiên Tuấn Hạo.
Họ cứ như thế cùng nhau phiêu bạt,cùng nhau tham gia khởi nghĩa, cùng nhau đấu tranh cho dân chúng,rảnh rỗi cùng nhua luyện kiếm ,đọc sách, không thì hợp tấu đàn cùng nhau.
Một cánh đồng đầy hoa thơm,VọngNguyệt,chàng đang gãy một khúc , một khúc nhạc chậm rãi,đầy vẻ cô độc ,lãnh khốc,nhưng tựa như thu hút mọi vật chúng sinh trên thế gian này.
-ngươi ở đây à?ngươi gãy đàn cũng không tồi,để ta hợp tấu cùng ngươi- nói rồi ngọc đế từ trong tay áo rút ra cây tiêu màu trắng bạc, một cây tiêu làm từ tảng băng tinh vạn năm
Âm điệu tiếng tiêu vang lên cũng tựa hồ như tiếng cổ cầm kia, một điều gì đó trói buộc nó,nhưng nó căn bản không thể thoát và không muốn thoát, chỉ có thể cùng nhau nô đùa .
*****
Sau khi cùng nhau hợp tấu mệt mỏi,cả hai nằm lăn ra, hóng gió mát của một buổi chiều tà, nhìn bầu trời cùng nhau thưởng thức ,họ cùng nhau trò chuyện, và tại đây ngọc đế biết được rằng thì ra chàng quả nhiên không hề bình thường
Cùng sinh ra một nơi với Bàn cổ, lại có thể sống lâu như thế, điều đặc biệt những vết thương trên người lại rất nhanh khỏi.Ngọc đế có lẽ cảm thông nhất chính là hắn sinh ra đã là một người vô cùng cô độc.Lòng ngài bất giác buồn bã
-Vọng Nguyệt, từ nay ta sẽ là người nhà của ngươi, là bạn hữu của ngươi,là gia đình của ngươi,ngươi sẽ không cô đơn lẽ loi tồn tại trên thế gian này nữa
Khó môi cong cong mỉm cười, trong lòng dâng lên một xúc cảm thật khó tả, nhưng họ chẳng thể ngờ, mãi mãi họ cũng không thể làm bạn hữu hay người nhà với nhau,trời định sẵn giữa họ chỉ có thể là kẻ thù và một trận huyết chiến mà thôi.
*****
Thiên đình-Ngọc Dương cung
Ngọc đế nhận được tin gấp từ trên trời nên đã vội trở về thiên đình,cầm sớ mà thần tử ngài dâng lên thật không thể tin vào mắt mình.Bạn hữu mà hắn quen chính là Ma thần, một kẻ sinh ra từ bóng đêm,sống cùng bóng đêm và gieo rắc bóng đêm.
Chả trách vì sao ngài luôn cảm thấy hắn khác thường, chả trách vì sao bọn yêu ma lại quá lộng hành, bởi vì chúng có được sức mạnh từ hắn .
Nghĩ đến đây ngài khẽ run run, thật sự buộc phải thu phục hắn sao ? thật sự dồn hắn vào đường cùng sao?dù không muốn nhưng bắt buộc phải làm, bởi sự xuất hiện của Ma Thần là điềm báo nhân gian gặp đại nạn.
Mà lúc này là lúc loạn nhất,Tần Thủy Hoàng đã băng hà, mọi nơi nổi lên khởi nghĩa, sinh linh há chẳng phải một trận đại nạn lầm than .
-truyền lệnh xuống Thiên Vô tướng quân dẫn mười vạn thiên binh thiên tướng đi truy bắt Ma thần ,tránh nhân gian một phen lầm than.
…………………
…………………………
……………………………….
Giao đấu, chàng rõ ràng không hứng thú đánh nhau, cũng chẳng hiểu vì sao phải đánh, nhưng ở đâu ra một đám người đòi bắt mình,muốn chạy nhưng không thể, chỉ còn cách ngâng chiến
Các yêu ma trong ma giới tộc ,từ đâu xuất hiện, dự là binh lính cũng không thua phía bên kia, bọn chúng chắn trước chàng, một nam tử với mái tóc ,đôi mắt đỏ như máu, giữa trán có một ấn ký ma.
Phong thái rất uy nghiêm và rất khí thế, gương mặt cũng khá hoàn mỹ,xem ra hắn chính là lãnh đao của đám yêu ma đang đứng trước mặt chàng.
- bọn thiên tướng các người dám tổn hại vương của chúng ta sao?,điều đó là không thể, bản tọa thân làm ma tôn tuyệt nhiên không để các ngươi làm càn.
Bọn thiên tướng theo lời của tên n tóc đỏ nói mà chàng nghe được , bên đó cũng có một vị dũng tướng gương mặt cũng rất hoàn hảo, lại vô cùng lạnh lùng đáp lời lại nam tử tóc đỏ :
-bọn yêu ma các ngươi, để chúng ta hôm nay tiêu diệt một lần hết các người,để tránh lầm than-người đã nói từng câu từng chữ rõ ràng ấy chính là Thiên Vô tướng quân.
Cả hai bên đều hô lên, và thế từ cuộc đối đầu truy bắt Ma thần là chàng lại phút chốc biến thành cuộc chiến tiên ma.Trận chiến kéo dài mấy ngày mấy đêm, trời long đất lở ,không ai nhường ai cả, và bên ma có vẻ hơi yếu thế một chút.
Từ xua đến nay nhân gian vẫn luôn bảo tà không thể thắng chánh, mà lúc này tình cảnh là như thế, đứng ung dung,nhìn lãnh đạm chiêm ngưỡng vẻ đẹp của trận uyết chiến này.Rõ ràng con dân chàng vì chàng mà chiến đấu.
Vậy mà lúc này đây chàng chỉ lặng lẳng như mặt hồ, không chút gơn sóng mà đứng nhìn khung cảnh trước mắt.,nhìn thấy từng con yêu ma gụt xuống vì chàng, lòng bỗng bắt đầu có một chút khó chịu.
Chàng đưa tay ra phía trước, từ trong tay một luồng âm khí phóng ra hất tung mười vạn thiên binh ,khiến mọi người một phen chao đảo mà lùi lại chục bước.
Lúc này thân ảnh chàng đã thoắt ẩn hiện đứng chắn trước con dân chàng, phong thái tuy ung dung nhưng lãnh khốc vô cùng, đôi môi cong khẽ cười đầy mê hoặc tà mị nhưng lại thập toàn tà ác.
Ánh mắt sắc lạnh không chút gì sự sống trong đó,cứ thế lại tiếp tục đưa tay ra bắn vào thiên tướng một loại âm khí nặng nề, các thiên tướng không khỏi nôn ra một ngụm máu ,sau đó quay lại truyền ma khí vào con dân mình.
Con dân của chàng vì nhận được ma khí nên dường như được trọng sinh trở lại, những yêu ma bị đánh tan hồn phách cũng được chàng nhanh như chớp níu lại ban cho sức sống mới .
Trong lúc không để ý, từ đằng sau rất nhanh một thanh âm của Kiếm chém thẳng vào người chàng, máu không hề rơi, thân thê chi thấy đứt ra một khúc ,nhìn vào chính là bóng đêm u tối đầy hắc ám.
Người chém chàng chính là Thiên vô tướng quân lúc nãy ,chàng quay lại, bờ môi cong cong lên,ánh mặt đột nhiên lóe lên ánh hào quang hắc ám đẹp đẽ nhưng lại bao quanh đầy mùi tử khí.
Thiên Vô tướng quân liền bi khí đó mà cắt thành làm hai rồi cứ như thế tan vào hư không ,chàng rat ay một cách tàn nhẫn không lưu tình ,giọng chàng đềy lãnh đạm :
- tại sao lại truy bắt ta? Tại sao lại sát hại con dân ta? Khai…………-thanh âm đầy quỷ dị
Một nam tử thân tóc dài đen bới cao để tung bay trong gió, mình mặc chiến bào, vẻ mặt lãnh lẻo và rất uy nghiêm, xung quanh bao lấy hắn là một vầng hào quang sáng rực chói.
Hắn xuất hiện,các thiên tướng liền quỳ gối thỉnh an, lúc này đây chàng đã hiểu kẻ muốn truy bắt mình là ai
-Ma thần- giọng nói mạnh mẽ và vô cùng lạnh lùng,cứ như trước đây giữa họ là chưa từng có một đoạn hữu duyên nào cả .
-ha
Chàng cười thống khổ, cười khuynh đảo, gương mặt bi thương đau xé tột cùng, rốt cuộc chàng bị kẻ tin tưởng nhất phản bội chính mình, phản bội lại lời hứa năm xưa .
-rốt cuộc là tại sao?- ánh mắt chàng cũng không để thua người đó.
-trẫm rốt cuộc là chủ tam giới, hôm nay đích thân xuất trận bắt ngươi đem giết,để ma chướng không vì ngươi mà sinh sôi nảy nở trong nhân gian .
Ngọc đế đứng tiêu sái và uy nghiêm, mình vận long bào màu vàng kim quang, hai tay đan chéo ở phía trong vành tay áo, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn kẻ trước mắt mà đáp, chỉ là khi nghe đến đây,chàng chỉ có thể bật cười lần nữa
Nụ cười thê lương tuyệt đep và vô cùng mị hoặc ,chàng từ từ tiến lên,đến gần hơn với kẻ mà chỉ mấy chục năm trước vẫn còn cùng chàng ngao du thiên hạ hành hiệp trưởng nghĩa
Cánh tay chàng hảo hảo đưa lên cổ ngọc đế, ánh mắt yêu nghiệt nhìn ngài, .ung dung nói, ung dung cười.
- Hảo, ngươi nghĩ có thể giết ta sao ngọc đế? thật vinh hạnh cho ta khi người đích thân xuất trận.
Gương mặt ngọc đệ lúc này tuy vẫn lạnh lùng nhưng từ trong ánh mắt đã có vài tia khác thường,ngài nói :
- Ma thần, ta xin lỗi, ta không thể không giết ngươi, ngươi chính là sự tồn tại khiến sinh ra ma chướng thế gian này
Nghe đến đây lòng chàng rất là thoải mái, đúng là không còn gì nữa, đã không còn gì thì hãy quyết tâm cắt đứt chẳng nên dây dưa thêm nữa,chàng buông tay khỏi cổ ngọc đế ,tiêu sái thoắt ẩn đi rồi hiện ra bên cạnh con dân mình.
Chàng quay lại ra lênh cho bọn yêu ma trong ma tộc không được can thiệp,nếu ai dám,chàng sẽ giết chết người đó.Và đương nhiên con dân của chàng không dám làm trái ý vương của họ.
Rồi chàng dõng dạc nói , một thanh âm nhẹ nhàng hơn so với lúc nãy nhưng vẫn vô cùng cứng rắn lạnh lùng :
-được, ta nghĩ tình năm xưa, sẽ đứng đây cho ngọc đế giết, nếu ngài không thể giết được ta thì là lúc chính ta sẽ tiêu tiêu giết các người
-Vọng Nguyệt
“hừ”chàng cười lạnh đáp :- đừng gọi ta Vọng Nguyệt,ngươi cũng không phải Tuấn Hạo năm nào.
-đúng,trẫm không phải,ngươi cũng không phải.
Giọng ngọc đế thanh âm khẽ run, bởi vì chàng đã quyết liệt ân đoạn như thế không khiến ngài có một chút xót xa và chua xót, thật tình ngài không tin và cũng không muốn tổn hại chàng
Nhưng bách tín,dân của ngài ở tam giới sáu cõi đang chờ ngài bảo vệ, ngài không thể không tổn thương một người mà hại đến muôn vạn người,ngài chỉ có thể tổn thương chàng ,ngài chỉ có thể thất hứa với chàng , ngài chỉ có thể chĩa mũi kiếm “bích lăng tuyết” của ngài vào chàng
Người bạn duy nhất của ngài, người thân duy nhất của ngài, giờ đây chính thức ngài đã phản bội hắn.Nghĩ có thể ngẩng người than vãn.
Vọng Nguyệt-Ma thần,chàng cau mày nhìn kẻ trước mắt,thân phận cao quý,chí tôn đang có một vẻ mặt vô cùng tức cười.
-Ngọc hoàng đại đế, ngài còn chờ gì nữa, giết ta đi, nên nhớ cơ hội ta cho ngài chỉ có một,nên hảo hảo giết cho tốt, nếu ta không chết thì ngài cùng bọn thiên tướng chuẩn bị chịu chết đi
Từ trong tay ngọc đế, một luồng gió lạnh bao phủ , tiếp sau đó là thanh “Bích lăng tuyết kiếm “ mà ngài hay dùng hiện ra, rất nhanh chém thẳng người phía trước .
Một nhát, hai nhát, ba nhát, bốn nhát, năm nhát…………..
Rốt cuộc chỉ thẩy thân thể hắn cắt thành từng mảnh được làn khí hắc ám bao quanh ,sắc mặt vẫn vô cùng bình thản mà nhìn, bình thản mà cười.
Mọi người ngạc nhiên vì sao rốt cuộc Ma thần không chết, ngọc đế liền nhớ lại sớ tấu ngày hôm đó, mới nghiệm ra chàng được sinh ra từ bóng tối của đất trời, sự sống của chàng chính là tâm ma trong chúng sinh.
Muốn diệt được chàng trừ khi phải giết hết nhân loai,à giết hết những người bất luận tiên hay ma hay loàingười sản sinh tâm ma ,đều phải giết.Có như thế mới diệt được Vọng Nguyệt chàng.
Hiểu ra đạo lý, ngọc đế buông lỏng cánh tay đang cầm kiếm hạ xuống ,nghe văng vẳng bên tai giọng của chàng vọng lại
-ngọc đế, là ta cho ngài cơ hội nhưng ngài không biết nắm bắt,bây giờ đến lượt ta trả lễ
Ngọc đế cau mày nhìn Ma thần, giận dữ quát:- ngông cuồng, có trẫm ở đây há để cho ngươi làm chuyện xằng bậy, giết không được thì ta sẽ tìm cách giam lỏng ngươi.
-ha ha ha –chàng cười vô cùng quỷ dị, toàn thân chàng bắt đầu biến đổi, mái tóc đen dần chuyển sang màu trắng tinh khôi,ánh mắt đen lấy đẹp đẽ chuyển sang màu trắng ,gương mặt tuấn tú hoàn mỹ ôn nhu vô khuyết trở nên sắc lạnh, lãnh đam, tàn khốc .
Nếu hình dàng lúc nãy đã khiến mọi người sợ hãi, thì chính hình dáng thật bây giờ khiến mọi người muốn rung mình.Nét đẹp muốn ăn trọn linh hồn của kẻ thù .Tiêu sáihiên ngang nhìn kẻ thù mà cười.
Trong tay chàng liền hiện ra cổ cầm,vung tay những thanh ma âm sắc nhọn như muốn xuyên thủng màng nhỉ kẻ đich, muốn moi tim của họ,những con người mang trong mình tiên khí.
Binh mã lúc này bị chàng tiêu tiêu ung dung dùng ma âm từ cổ cầm làm cho điên loạn mà hồn phách phá tan tứ tung.
Ngọc đế thấy tình hình không ổn tay nắm chắc kiếm lao thẳng tới bên ma thần chàng, nhằm ngăn chàng tiếp tục đàn ra những ma khúc kinh thiên ấy.
Nhưng ngài càng vận tiên khí thì ma âm càng ăn sâu vào ngục phủ ngũ tạng của chàng. Bất tri bất giác ngài ngã xuống từ không trung.
-ngọc đế.
-haaa, ngọc đế dù ngài là chủ tam giới thì sao? ngài cũng chỉ là người phàm trải qua vạn kiếp tu luyện mà được chọn ra,còn ta sinh ra đã hòa làm một với đất trời,ngài mãi không đấu lại ta.
Chàng đưa tay vút lấy thanh bích lăng tuyết kiếm từ trong tay ngọc đế tới tay mình, chàng vuốt ve nó, nhìn nó bằng một cặp mắt vô cùng tà ác .
-ngọc đế, là ngươi bức ta, ta rõ ràng không muốn tổn hại ai cả, nhưng ngươi và lính của ngươi lại truy bắt ta,còn tổn hại đến con dân ta, ta nói cho ngươi biết,nếu ngươi chịu chết dưới thanh kiếm này, ta sẽ tha cho họ, ta sẽ mãi biến mất
Cứ tưởng phản kháng, cứ tưởng lại cùng chàng đối đầu,nhưng ngọc đế đã từ bỏ:-được
-hảo ,ta toại nguyện cho ngài, ngọc đế.
Thanh kiếm vung lên,chỉ chém đứt lọn tóc đen của ngài, thanh kiếm cũng ngã xuống đất, kêu lên một tiếng “keng “
-tại sao?
Chàng mỉm cười ,nụ cười đã dịu lại,khác xa nụ cười quỷ dị tà ác lúc nãy, nhưng lạị lànụ cười lạnh nhất:
-ta nợ ngài ta đã trả, ngài nợ ta cũng đã trả, từ nay chúng ta không ai nợ ai..Ta làm thế không phải vì ngài, chẳng qua thú vui ở nhân gian đã làm ta cảm thấy chán, ta ở đây đã vô cùng khó chịu, chi bằng ta quay trở về nơi vốn dĩ thuộc về ta đánh một giấc ngủ dài thật đã .
-đa tạ và xin lỗi
-hừ, ngài dưỡng thương cho thật tốt, cai quản con dân ngài thật tốt, nếu con dân ngài không sinh ra tâm ma, thì mãi mãi con dân của ta cũng không có cơ hội thắng.Nơi này và ngài vốn rất hữu tình nhưng cũng vô tình tuyệt đối.
Ma thần biến mất, không một ai biết chàng đã đi đâu,chỉ cảm thấy bầu trời đột nhiên tối lại, một ánh trăng đen dị thường hiện ra,rồi cũng nhanh biến mất,trả lại sự bình yên và trong xanh cho bầu trời
Trước khi đi,Ma thần cũng đã lén trị thương cho ngọc đế, căn nguyên ngài chính là không thể tổn hại đến người bạn duy nhất này.
- hừ hừ, Vọng Nguyệt đến khi đi ngươi cũng muốn trẫmphải ân hận sao ?tại sao lai cứu trẫm…………………ngài hét lớn thật to, thanh âm u uất u buồn.
END
|
|