|
Part 2: Việt Nam thật đẹp!
Sân bay Nội Bài
Bây giờ là tầm trưa, sân bay vẫn đông nghịt. Tiếng loa phát thanh, tiếng hành lí kéo lê trên sàn gạch còn có cả tiếng nói chuyện hòa lẫn vào nhau không khác gì cái chợ vỡ. Mà chính ra cái chợ còn quy củ hơn ở đây vì người dân thì chỉ nói có một ngôn ngữ là hét thôi chứ ở sân bay thì hàng trăm, hàng ngàn thứ ngôn ngữ tạp nham trên trời dưới đất được đem ra sử dụng đau đầu chết đi được.
Trong cánh cửa check out một thanh niên cao ráo, nhìn khá ngon zai chậm rãi bước ra. Mỗi bước đi đều cố nhấn nhá cho đế dép mài trên sàn gạch một cách triệt để tạo cho người đi sau một suy nghĩ chẳng mấy tốt đẹp về kẻ đi trước là anh. Nhưng mà vậy cũng chưa có gì to tát nếu như anh không quấn thêm một số thứ linh tinh trên người mà theo người Việt Nam nói thì rất giống đi buôn đồng nát. Cụ thể là cái nón màu đen hình thù kì lạ mà mỗi khi nhìn người ta thường liên tưởng tới phù thủy, còn có cái quần đáy dài tới tận mắt cá chân trông chẳng khác gì khố của người Ai Cập hay váy của công chúa Ấn Độ gì đấy, được mỗi cái áo phông màu đen là bình thường nhất thì lại đi kèm với cái măng tô màu tro bên ngoài nên thành ra lố không thể tả. Nói đến đây thì mọi người cũng đoán được kẻ độc và lạ đó là ai rồi chứ gì, chính là Cư Rít sư đó a. Người đi qua dù muốn hay không đều bị gu thời trang độc đáo của anh níu lại mà nhăn mặt. Có người còn dễ chịu đem máy ảnh ra chụp lại khoảnh khắc hiếm có của thảm họa thời trang mà đăng báo, riêng ai kia vẫn nghĩ mắt thẩm mĩ của mình là số 1. mặc cho người ta quay phim chụp ảnh, mặc cho người ta đàm tiếu sau lưng và mặc cho cái nóng đang dần lan tỏa trong người thì Kris vẫn mang theo niềm háo hức khó tỏ khi lần đầu tiên tới đây. Ôm trong tay hành trang gia dụng của mình anh hít một hơi thật dài cảm nhận mùi hương của vùng đất mới, nơi mà anh sẽ là chính mình trong những ngày sắp tới. Việt Nam, chờ tôi nhé!
Xa xa cũng từ trong khu check out đi ra, có hai con người một cao một thấp chứng kiến khung cảnh vừa rồi chỉ tự cảm thấy mất mặt. Xem ra 3 ngày sắp tới của họ sẽ vất vả lắm đây.
Ngày thứ nhất
Sau một đêm chằn chọc tỉ mẩn ngồi viết ra hàng tỷ địa điểm du lịch vào cuốn sổ nhật kí như nữ sinh cấp 3 thì cuối cùng Kris đã quyết định nơi đầu tiên mình muốn tham thú là Hồ Tây. Bởi theo như GG nói nơi này giống như trái tim của Hà Nội vậy, là một bờ hồ đẹp và còn có nhiều món ăn ngon. Nổi tiếng nhất là món bánh tôm, anh cũng chả biết có ngon hay không nhưng nhìn hình minh họa thì rất hấp dẫn. Vậy là không chần chừ anh bắt taxi tới Hồ Tây thưởng thức.
Phải vất vả sử dụng triệt để ngôn ngữ hình thể bà chủ quán mới hiểu rằng Kris muốn gọi món bánh tôm. Trước đó còn hỏi “rau, rau” gì đó, vì không hiểu nên anh đã nhất quyết từ chối. Giờ thì đang đợi món ăn thơm phức đưa ra.
Bà chủ quán đon đả bưng đĩa bánh đặt trên bàn, Kris cười cảm ơn rồi bắt đầu lau đũa. Chưa kịp gắp miếng đầu tiên vào miệng thì.
- Công an tới, chạy đi bà con!!!!!
Kris giật mình bởi tiếng hét chói tai của thím nào đó. Dù không hiểu thím ấy hét cái gì nhưng anh cũng có một dự cảm chẳng lành. Mọi người xung quanh cuống cuồng bỏ chạy, bà chủ hớt hải kéo đồ nghề bàn ghế vào trong góc. Đĩa bánh còn chưa kịp ăn của anh cũng bị hất đổ xuống đất trong màn náo loạn vừa rồi. Trong phút chốc cả hàng người ăn uống ban nãy không còn một ai, Kris ngơ ngáo đưa đôi mắt ốc nhồi lên tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng hoàn toàn thất bại. Chẳng có ai giải thích chuyện gì đang diễn ra, mất mấy giây anh mới thấy hai người đàn ông mặc quân phục xanh lá, trên đầu đội mũ có gắn ngôi sao đi tới. Chưa kịp mừng rỡ vì bắt được phao cứu sinh thì Kris nhận ra họ chính là cảnh sát. Tình huống này giống như kiểu bạn bị chết đuối giữa đại dương và được cứu bởi con tàu nguy nga Titanic sau đó thì cùng chìm. Thế mới biết rào cản ngôn ngữ nó ghê gớm như thế nào.
Vẫn là xa xa, trong góc khuất của hè phố có hai kẻ ôm nhau cười tới nội thương. Để lại ấn tượng đậm đà trong lòng người dân Hà Nội về việc giới trẻ ngày nay có xu hướng phát điên giữa công viên thành phố.
Kết quả ngày đầu tiên, mọi thứ đều tốt đẹp ngoại trừ việc miếng ăn tới tận miệng còn bị đạp đổ. Kinh nghiệm rút ra là không nên ăn trên lề đường mà hãy vào nơi nào an toàn hơn như nhà hàng chẳng hạn. Còn nếu bắt buộc phải ăn ngoài đường thì hãy vận dụng các giác quan cho thuần thục cụ thể là mắt phải nhìn xem có cảnh sát hay không, chân phải luôn trong tư thế bỏ chạy còn tay thì phải linh hoạt đưa đĩa thức ăn ra khỏi vòng nguy hiểm. đạt được trình độ đó thì level ăn vặt của bạn đã lên tầm cao mới.
Kí tên: kinh nghiệm của người thường xuyên ăn uống, Kris.
Ngày thứ hai
Tưởng rằng ngày đầu tiên kết thúc thảm hại như thế sẽ khiến tinh thần ai kia bị khủng hoảng mà không dám ra đường nào ngờ hôm sau Kris vẫn anh tuấn tiêu sái đi ra khỏi khách sạn hướng tới nơi tham quan tiếp theo. Ho Chi Minh mausoleum, nguyên văn đấy Google Map đã tìm thì chỉ có chuẩn thôi. Người ta vẫn nói muốn tìm hiểu một quốc gia thì lịch sử chính là con đường ngắn nhất, huống hồ Việt Nam lại là một đất nước có lịch sử đánh giặc còn dài hơn cái vạn lí trường thành của Trung Quốc, không tìm hiểu đúng là thiệt thòi. Mà Kris thì đâu phải con người dễ dàng chịu thua kém, cũng muốn ra vẻ ta đây am hiểu văn hóa đa quốc gia cho nên đích đến thứ hai của anh trong chuyến đi này chính là lăng chủ tịch Hồ Chí Minh.
Sau một hồi lê lết cái xác vàng ngọc của mình trong chiếc taxi cuối cùng Kris cũng tới được nơi cần tới. Hồi hộp, háo hức chính là tâm trạng của anh bấy giờ nhìn hàng người dài thật dài nối đuôi nhau chờ đến lượt vào lăng mà trống ngực trong anh lại vang lên bùm bụp. Gì chứ? sao lại có cảm giác lạ thế này, “Bác” cũng không phải của nhà mình thế mà chưa gì đã có cảm giác thân quen rồi, thật giống học sinh tiểu học lần đầu đi bảo tàng. Chính là loại cảm giác mình sắp sửa sống lại quãng thời gian cũ đó. Vừa đi theo đoàn người viếng lăng vừa nghe hướng dẫn viên thao thao bất tuyệt, hiển nhiên Kris không hiểu cái gì nhưng vẫn rất chăm chú. Đặc biệt là khi được tận mắt nhìn thấy linh cữu của bác thì anh chính thức được mở rộng tầm mắt. Con người ăn mặc giản dị nằm trong quan tài pha lê, đắp tấm chăn mỏng kia chính là vị chủ tịch vĩ đại sao? nhìn thế nào cũng không giống, ở người không hề toát ra vẻ uy quyền, cao quý hay trang trọng như bao nguyên thủ quốc gia khác mà có cái gì đó rất gần gũi và chân thực. Nếu không phải biết trước người nằm kia là thành quả của công nghệ ướp xác thì có khi Kris còn tưởng bác đang ngủ, thật êm đềm và bình thản giống như cuộc đời thanh cao và giản đơn của người. Bước ra khỏi lăng rồi mà tâm hồn Kris vẫn bị xáo trộn mạnh mẽ bởi hình ảnh vị cha già dưới ánh sáng tựa vầng hào quang. Trước đây cũng từng nghe rất nhiều câu chuyện về bác, anh đã từng rất ngưỡng mộ sự tài giỏi và đức hạnh của bác nay trực tiếp nhìn thấy càng ngưỡng mộ hơn. Có lẽ sau chuyến đi này anh sẽ quay ra thần tượng Hồ chủ tịch cũng nên?
Cũng trong hàng người đó, hai kẻ hành tung mờ ám đưa tay lên quẹt mắt, sụt sùi, không phải cảm động quá đó chớ.
Ngày thứ hai thật ý nghĩ. Trái tim đồng cảm không nhất thiết phải chung một dòng máu, một giống nòi, một quốc gia chỉ cần có cùng tư tưởng thì trái tim sẽ tự động hòa hợp.
Ngày thứ ba
Ngày cuối cùng trong chuyến đi ba ngày ngắn ngủi, thật sự là Kris không biết làm gì trong cái ngày hôm nay. Những nơi nổi tiếng ở Hà Nội anh cơ bản đều đã đi hết, ngay cả chợ Đông Xuân cũng đi rồi. Nhờ thế mới biết rằng thì ra mấy bộ trang phục mà mình mặc trong Overdose có họ hàng cùng với mấy bộ đồ thể dục của các bác dạo quanh chợ sáng sớm, mà ở đây giá có hơn trăm ngàn VND trong khi những thứ kia lại ty tỉ tiền thật lãng phí. Ngồi từ sáng tới trưa nhận ra suy nghĩ lúc này là vô dụng, Kris đứng dậy vơ tạm áo khoác rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Cũng chưa biết nên đi đâu nhưng cứ ra ngoài rồi tính tiếp.
Kris vô tư dạo quanh đường phố Hà Nội, trong mắt anh cái gì cũng lạ lẫm, cũng xinh tươi. Ngay cả trò gì mà một đám con nít đi trốn rồi 1 đứa đi tìm cũng thú vị quá chớ. Bữa nào về phải rủ Tư Hạ và Nhung tỉ chơi với mình mới được. Kris tự nghĩ rồi cười tới siêu ngớ ngẩn chẳng biết rằng mình đã trở thành mục tiêu của kẻ xấu rồi.
Hoàng hôn dần hạ xuống, Kris cũng nhận ra đến lúc phải quay về nhưng đây là đâu ế nhở? Đường phố ở đây cái nào cũng giống nhau không có bản đồ chẳng khác nào mê cung mà đối với kẻ mù đường như Kris việc có bản đồ hay không cũng như nhau cả thôi, đơn giản anh còn không biết cách đọc bản đồ cơ. Có phần chột dạ Kris vội thò tay vào túi quần tìm điện thoại thì phát hiện không thấy đâu, ngay cả ví cũng bỏ quên trong khách sạn. Phen này anh chết chắc rồi.
- Cái what? Sao mình lại đãng trí tới thế cơ chứ! – Kris lầm bầm tự chửi.
Vừa rủa vừa nhìn xung quanh xem có thể nhờ vả ai không nhưng đây là giờ cao điểm, mọi người đều muốn trở về nhà thật nhanh làm gì có ai chú ý tới một thanh niên ngoại quốc lơ ngơ là anh chứ. Thế mà vẫn có người chú ý tới đấy.
- Hey you, can i help u? ( Này chàng trai, tôi có thể giúp gì cho cậu không?) – giọng tiếng anh bản địa vang lên.
Kris quay lại nhìn chủ nhân của giọng nói có chút mừng rỡ, đó là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, râu mày nhẵn nhụi, cách ăn mặc cũng gọn gàng nhìn sơ rất giống người có học thức.
- Oh, i...ican you show me the way to Love Money hotel? ( chú có thể chỉ cho cháu đường về khách sạn love money không ạ?) – Kris ngập ngừng đề nghị không ngờ việc nhờ vả lại khó thế.
Người đàn ông mỉm cười hiền hậu nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ gian manh tiếc rằng Kris không nhận ra. Ông ta suy nghĩ một chút rồi nói.
- Have you just been here? The first time? ( Cậu mới tới đây lần đầu đúng không?)
- Yes ( Vâng) – Kris cắn môi đáp.
- Oh, i see. The love money hotel? Let follow me ( Oh, tôi hiểu rồi, khách sạn Love Money, đi theo tôi) – người đàn ông ra hiệu cho Kris.
Kris nghe nói thế thì mừng rỡ cảm ơn rối rít đi theo, ngỡ rằng do mình ăn ở tốt nên ở nước ngoài rồi mà vẫn nhận được sự giúp đỡ. Không mảy may nghi ngờ người này vì sao lại tốt tới kì lạ như vậy.
Tại lùm cây gần đó
- Aishi, thằng này sao lại ngu đột xuất thế chứ, nhìn thế nào cũng bất thường ông kia trông giống lừa đảo quá! – giọng bảnh chọe của kẻ thứ nhất.
- Tư Hạ im lặng đi, chị nhìn thằng cha đó quen lắm không nhớ đã thấy ở đâu rồi. – kẻ thứ hai lên tiếng.
- Tuyết Nhung, có khi nào Kris bị bán cho mấy quán thịt dê không? – kẻ thứ nhất bật người dậy lo lắng.
Thế là rõ, hai người bí ẩn mấy ngày nay theo dõi Kris của chúng ta từ sân bay tới khách sạn chính là Hạ muội muội và Nhung tỉ tỉ. Lí do họ ở đây thì dài dòng lắm nhưng suy cho cùng là bảo vệ tên hâm kia thôi.
- Nhìn kìa ông ta đưa Kris đi đâu vậy? Đó đâu phải hướng về khách sạn... – Hạ muội muội hoảng hốt lay người kế bên.
- A! Chị nhớ rồi, đó chính là tội phạm truy nã hôm qua chị mới xem, kẻ chuyên buôn người sang Trung Quốc đó! – Nhung tỉ tỉ mặt biến sắc lắp bắp nói.
- Hả? Vậy Kris gặp nguy hiểm rồi, chúng ta còn không mau đi theo... – Hạ muội muội mất kiên nhẫn đứng dậy định đuổi theo thì bị Nhung tỉ kéo xuống.
- Chờ một chút, xem kìa...
Về phần Kris đi được một đoạn cảm thấy hình như sai đường, hơn nữa đoạn đường ông ta dẫn anh đi còn rất ít người qua lại, đã thế còn không có đèn đường. Kris nghi ngờ định hỏi thì tiếng gọi của ai đó vang lên.
- Nam, sao cháu về mà không nói bác một tiếng để đi đón mà phải ra khách sạn thế, đi mau về với bác. – người phụ nữ bản địa vội vàng chạy tới nắm lấy tay Kris tự biên tự diễn.
Kris bị bất ngờ nhưng cũng không có hành động gì phản kháng ngược lại còn cảm thấy an toàn hơn khi đi với người kia, anh quay sang cười với bác ấy. Người đàn ông chứng kiến cảnh tượng này hoàn toàn bị động gương mặt thoáng chốc lo lắng.
- À, bác trai và hai em cũng tới đó, họ đợi ngoài kia kìa, bác gọi họ vào nha, mình ơi
Người đàn ông nghe tới đó liền có tật giật mình, sợ hãi lùi ra xa rồi giả bộ nói.
- Bác cậu tới rồi thì tôi xin phép! – nói rồi lập tức bỏ chạy.
Sự việc diễn ra quá nhanh Kris ngơ ngác không hiểu mình vừa gặp phải chuyện gì thì lại nghe thím bên cạnh thở phào một cái nói cái gì đó. Tuy anh không rõ toàn bộ sự việc nhưng cũng lờ mờ đoán ra thím này vừa cứu mình thoát khỏi kẻ xấu.
- Kris ơi! – này là tiếng gọi của hai kẻ vô dụng vừa rồi.
Tuyết Nhung vừa gặp người phụ nữ không khỏi sửng sốt khi nhận ra đây là mẹ mình mà thốt lên tiếng “ mẹ” mặc cho Tư Hạ và Kris đứng nhìn ngây ngốc.
Sau một hồi nói chuyện qua lại thì ra bác đây là mẹ của Tuyết Nhung. Ban nãy nhìn Kris cùng người kia nói chuyện và đi theo đã cảm thấy không ổn, vừa rồi lại nghe tin kẻ kia chính là tội phạm buôn bán người thì càng lo lắng nên đi ra xem sao. Cũng may là chưa ra khỏi khu phố này nên bác mới dễ dàng tìm được và giả bộ làm thế để hù dọa tên kia cứu Kris. Tuyết Nhung nghe chuyện thầm thán phục mẹ mình sát đất, ai nghĩ được người phụ nữ chân yếu tay mềm này lại không màng an toàn mà đối đầu với tên tội phạm nguy hiểm như thế. Vừa rồi nếu không phải hắn ta yếu bóng vía thì liệu mấy câu bâng quơ của mẹ cô có công dụng không? Hai mẹ con nói tiếng việt khiến kẻ tàu khựa ngồi giữa chẳng hiểu mô chỉ gật gù đồng ý. Sau khi được Tuyết Nhung giải thích thì Kris mới vội vàng cảm ơn mẹ cô và tự trách mình quá nhẹ dạ. Bác gái chỉ cười bảo không sao, vì mới ra ngoài lần đầu chưa có kinh nghiệm sau này tốt nhất đừng đi một mình, xong xuôi bảo cả ba ở lại ăn cơm. Kris cúi đầu cảm ơn lời nhắc nhở, Tư Hạ và Tuyết Nhung cũng rối rít cảm ơn. Gì chứ đã ba ngày nay bọn họ phải ăn bánh mì trừ bữa rồi nay có cơm mới tốt làm sao.
Đợi mẹ đi rồi cả ba lại chụm vào bàn tán. Kris tỏ vẻ ngạc nhiên trước sự xuất hiện của hai người liền hỏi lí do. Tư Hạ nhún vai ra vẻ “ tao không phải âm hồn khó tan mà làm chuyện tự ngược bản thân như vậy, muốn hỏi thì hỏi chị ấy” còn Tuyết Nhung thì chỉ thẹn thùng xoa gáy nói:
- Là chị ép Tư Hạ chuyển chuyến bay, tại chị tò mò muốn biết cậu làm gì ở đây cho nên
- Vậy hai người theo dõi em ba ngày nay? – Kris nghi ngờ hỏi.
- Ờ, nhưng mà không phải theo dõi là âm thầm bảo vệ thôi.
-. – không nói lên lời.
Kết thúc ngày thứ ba đáng nhớ. Suýt chút nữa bị người ta gạt bắt cóc, cũng may còn gặp được người tốt giúp đỡ chưa bị bán sang Lào hay Campuchia. Ấn tượng về người Việt Nam trong mắt khách quốc tế nói chung và Kris nói riêng đã chiếm được cảm tình sâu sắc. Không chỉ thân thiện, hiếu khách mà còn rất dũng cảm. Đúng là những con người đáng trân trọng.
Ngày hôm sau, cả ba tạm biệt mẹ Tuyết Nhung rồi về khách sạn thu dọn đồ ra sân bay. Đáng lẽ còn định ở chơi thêm vài ngày nữa nhưng lịch nghỉ không cho phép nên đành tiếc nuối ra về. Ngồi trên máy bay xa dần mảnh đất hình chữ S, những gì đọng lại trong Kris chỉ còn là kỉ niệm. Một mảnh đất xinh đẹp, một vị lãnh tụ vĩ đại, những con người tốt bụng và cả món bánh hụt Hồ Tây nữa tất cả nhất định sẽ trở thành kí ức thật đẹp trong trái tim Kris. Tạm biệt Việt Nam, tạm biệt tình yêu của tôi, hẹn gặp lại. |
|