Bacham72 Tại 8-8-2014 20:47:03

[Longfic | MA] Khổng tước | Bacham72 | Jung Il Woo - Kim Jaejoong - Lee Donghae - Sae | Completed


https://live.staticflickr.com/65535/48716498727_c91d3ba844_b.jpg




Author: Bacham72

Rating: MA

Pairing: Jung Il Woo - Kim Jaejoong - Lee Donghae - Sae

Category: Tình cảm

Status: Ongoing

Disclaimer: Nơi đây, cảm xúc là của Au, nhưng câu chuyện là của Sae.

Summary:

Bản thân tôi là Khổng tước. Dù chỉ là một con khổng tước mái. Nhưng…

Trong cái lồng đẹp đẽ, chỉ cần tôi muốn tung cánh, thì cái lồng nhỏ bé đấy chẳng thể nhốt nổi tôi. Vỡ toang mọi thứ tuyệt đẹp, bởi tôi thật sự đẹp hơn cái lồng nhỏ bé đó.

Trong căn nhà xinh xắn, khang trang, khi tôi xòe đuôi, mọi thứ xung quanh phải nhường bước lặng yên nhìn ngắm bởi sự rực rỡ của chính tôi, chẳng phải tôi trong mắt anh là thế.

Trong mặt hồ thơ mộng yên tĩnh, không cần lúc nào tôi cũng phải chỉ biết lẽo đẽo theo sau một bóng hình, bờ bến đó xa lắm, nhưng tôi đâu phải là con vịt biết bơi, mỗi khi tôi uốn mình, soi xuống mặt hồ, sự yên tĩnh thơ mộng đấy cũng phải lay động vì hình dáng tôi.


Casting:





https://live.staticflickr.com/65535/48715993903_4e0e6c8c1a_b.jpg


https://live.staticflickr.com/65535/48715993853_f5063d7efa_b.jpg


https://live.staticflickr.com/65535/48716325346_a0600bb16d_b.jpg


https://live.staticflickr.com/65535/48715993758_e3d4c620f9_b.jpg




Note:

Có rất nhiều thứ muốn nói với Sae, nhưng cũng nên chỉ là đơn giản cho khỏi mệt tâm, bởi đây là quà. Và món quà này thì phải gởi lời xin lỗi trước, nhưng chẳng hiểu sao lại muốn gởi cho Sae, cho trọn:

1.        Lời hứa
2.        Sự làm biếng
3.        Chia sẻ

Đã hứa với Sae viết fic với Il Woo, với Donghae nhưng vì làm biếng nên chỉ có thể góp lại chung để mà viết, để mà chia sẻ. Riêng nhân vật Jaejoong trong fic này, vì từ trước đến giờ chỉ được nghe từ miệng Sae, 3 người đàn ông này, nên mới chọn cả Jae cho đủ 3 nhân vật. *Dù gì Jae ss đã quen viết rồi, nên viết dễ hơn*

Và có chút ăn gian nhé, quà sinh nhật cũng như là quà cưới, há há.

Bánh lần này khác lần trước, bởi nhà ss chỉ còn lại chocolate, cùng cà phê giải khát, thế nên cái bánh này mới không biết nó có màu gì? Mang hình thù gì?

Nơi đây… Không có ước mơ. Không có chân-thiện-mỹ. Không có cái gọi là tính nhân văn. Không có con người hoàn hảo trong mộng.

Chỉ có chủ nghĩa hiện thực, và một chút siêu thực để đẩy tình tiết đến đỉnh điểm hoang mang giữa cuộc sống đầy sóng gió hiện tại mà mỗi con người chúng ta đang phải trải qua, nhưng vì bản tính yếu đuối. Phải… nơi đây chỉ có sự yếu đuối mà chúng ta phải dấu đi, bởi con người có cái gọi là cảm xúc, có cái gọi là tham-sân-si, yếu đuối quyết dấu đi cái màu đen đấy, trong một khoảng lặng thật sâu của những tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương, cái cách của mỗi con người nơi đây phản kháng lại để chỉ tự giữ mình, yêu thương bản thân mình khác nhau, nhưng chung quy chỉ là phản ứng khả năng tự vệ của một loại động vật được lên cấp bằng hai từ: “con người” mà thôi. À, còn nữa, cái khiếm khuyết của mỗi nhân vật nơi đây không làm nên một kiểu mẫu nhất định, để ai đó có quyền phản bác. Bởi… câu này thì ss biết rằng Sae biết rõ:

“ Ai trong các ngươi sạch tội, hãy ném đá chị này trước đi!” (Gioan 8:7)

Một góc nhìn khác, để được nhận thứ mà con người ta gọi là ích kỷ, hận thù, ám ảnh, ảo giác về tình yêu, tự do, và cả sự bình yên. Cái ánh sáng nhỏ nhoi luôn bị bóng đêm phủ kín, dập tắt mọi thứ gọi là hy vọng, dù mong manh.

Ss nghĩ Sae đủ lớn để nhận món quà này rồi, còn không thì thôi, cứ đem về, bởi bánh đã làm ra, không ăn thì cũng nên nhìn ngắm một chút nhé Sae.

Chúc Sae thêm một tuổi, thêm một niềm vui, bước vào cuộc sống hôn nhân gia đình chỉ để đón nhận những điều gọi là mỹ mãn, biết chia sẻ mọi thứ với người mình yêu thương, biết thông cảm… lùi một bước trời cao biển rộng. Luôn hạnh phúc nhé nàng Chim ^^

Cũng rất thật lòng hoan nghênh toàn bộ độc giả muốn cùng Au chia sẻ món quà này cho nàng Chim.

Cảm ơn mọi thứ mà chúng ta đang trao cho nhau.



Ps: Già quá phải không Sae? Ừ, là thế đấy, bởi ss không thể dừng lại cái thời gian đang trôi đi trong cuộc đời mình…

Suỵt, còn đây là mặt tối nhé… Dạo này nàng chỉ biết đi chơi với “xe ôm”, không thèm chơi với ta nữa, nên ta hựn nàng, ta quyết phải giết nàng, hahaha… *cái này là cười nghẹn lòng đấy nhé*

Và cái mong muốn duy nhất ta muốn từ nàng là không được đè ta ra hun ta 1000 cái, có không đâu mà cho nàng hôn sẵn vậy… nhưng Ếch hôn thay nàng cũng được, không thì chia 3 cho 3 tên đàn ông, mỗi người 333 nụ *công nhận chia sao nó chẵn thế, lại còn là số đẹp. haha* còn lại 1 nụ ta dành cho nàng, haha *cái này là cười thâm hiểm nè* hahaha………

1791999 Tại 8-8-2014 20:53:31

Em ấn tượng với đoạn note của ss đấy
Công nhận người từng trải cái nhìn cũng vừa phải
Mà em hỏi ngu cái ss Sae sắp cưới à?
Hê hê em dòm qua fic thấy có vẻ lạ
Mà còn MA nữa
Ko biết là kinh dị hay sao

Bacham72 Tại 8-8-2014 21:02:06

1791999 gửi lúc 8-8-2014 08:53 PM
Em ấn tượng với đoạn note của ss đấy
Công nhận người từng trải cái nhìn cũng vừa...

Tình cảm mà nhóc.

MA nhóc chưa đủ tuổi, đi đâu vào đây???????

ss post lấy ngày đấy mà, vì hôm nay sn ss

thông thường mỗi lần đến sn mình, ss tự đề ra một mục tiêu để thử thách mình, bắt mình hoàn thành

nhưng hôm nay sn rùi mà chưa hoàn được nữa, mặc dù nó đã lên đến 34 chap, hahaha

ss đuối như củ chuối.

MA hết cả năng lượng. một mình xử lý 3 tên đàn ông đủ chết đứ đừ.

tám ở đây mod hỏi thăm nhá...

kyoluvjj Tại 8-8-2014 23:21:23

em sẽ theo fic này, danh dự l


vì ss dám để 1 người xếp jae sau 2 người đàn ông yêu sae


em đi đoc từng chữ từng lời của ss để em tính sổ với chim 1 thể


khổng tước rất thú vi *****


em đã đoc qua 4 nhân vật của ss


+Jung Il Woo là 1 người đàn ông tàn nhẫn ích kỷ nhưng cũng dễ tổn thương.Không để em bay đihông để em thoát khỏi l chiếc lồng này.


em sẽ cảm nhận đc rằng,nếu 1 ngày sae rời khỏi,anh ta sẽ chết .

.Một người đàn ông xấu xa, nhưng em lại động lòng người đàn ông này.


+Jae


ss đã cho em thấy nhân vật này chính là điểm mốc, điểm tựa ,điểm an toàn


uhm thì em ko yêu anh,nhưng anh yêu em, khi nào em mỏi cánh thì hãy quay về bên anh,anh luôn sẵn sàng dang rộng đôi cánh .


em sẽ thấy anh ta chính là muốn nói và muốn cho ai kia bik rằng dù thế giới có ruồng bỏ em, thì anh sẽ không buông tay.



_Dong Hae.

em cảm thấy nhân vật này giống như không tin tưởng bất cứ gì, ngay cả bản thân.Nhưng Sae đã chứng minh anh ta sai


và cô chính là 1 mặt khuyết mà trái tim anh tìm kiếm,nhưng lý trí che mờ ko cho anh biết .




Nói chung em hỉu thế chả bik dúng hay sai.Nhưng cảm giác đoc xong chính là em hỉu như vậy.



+Sae

1người con gái chung tình và thích ngược đãi.Haaa, dù có biết hiện thực anh ta tàn nhẫn, xấu xa và luôn giam cầm cô, nhưng vì trái tim đã nhận thức đc điều mà cô đoc đc trong những lần anh ta tổn thương với cô, đó chính là 1 sự đau đớn,cô đơn và lạnh lẽo .





beauty.s2_beast Tại 9-8-2014 10:02:06

ồi ôi MA hehe

đọc qua thấy hứng à nha ss dù cái fic phantom vẫn chưa ngâm xong :(

mà có cả Dong Hae của em nữa

hic 3 anh em đều thích hết đó à

ss viết đi

xong phantom có gì em sẽ đọc

mà ss ơi fic này có ngược không, đọc qua dàn cast em dự là Il Woo và Sae sẽ ngược nhau lắm đây

Bacham72 Tại 10-8-2014 21:14:08

KHỔNG TƯỚC

CHƯƠNG I

Nam - Incheon - Đầu thu năm 2004.
Tối một ngày thứ sáu.

Trời gió… có giọng nói mang âm trầm.

-“ Em thích gì nhất Sae!?”

Sae ngẩng nhìn trời xa xa, trả lời câu hỏi của Jaejoong.

-“ Rất nhiều thứ!”

Jae nhận lấy cái giọng bình thản nhưng đầy sự khẳng định, anh nhìn cô bạn nhỏ bên cạnh, với mái tóc xõa dài ngang lưng bay trong gió, tiếp:

-“ Anh có thể đem đến cho em nhiều thứ, nhưng không phải là bây giờ, cho anh thời gian!”

Jae hạ giọng hai từ cuối.

Sae vẫn ngước nhìn trời xa xa, đang có những cơn gió mạnh như muốn cuốn đi hết mọi thứ trước nó, vẫn buông một câu bình thản.

-“ Em làm gì có thời gian để cho anh!”

-“ Chúng ta có, còn có mà!”

Giọng Jae khẽ lạc đi, thật sự thì chúng ta có rất nhiều thời gian mà, khi hiện tại anh chỉ mới 18 còn Sae 16, thì anh nghe:

-“ Chúng ta còn nhỏ phải không anh Jae, nên anh cho rằng chúng ta có quá nhiều thời gian trước mắt chứ gì, ừ mà đúng đấy chứ, em chỉ mới 16 thôi, em còn nhỏ quá để phải hứa hẹn một việc quan trọng, quyết định cuộc đời em!”

Jae khẽ đưa tay mình ra, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trước mặt, anh siết tay nhẹ…

-“ Không bắt buộc em phải hứa, chỉ là mong em nhớ rằng mỗi khi em cần, em sẽ có anh ở bên!”

Sae để yên bàn tay mình trong cái bàn tay lớn, thật ấm áp, ấm áp thì sao, thì không thể lấy làm cơm để ăn khi đói, ấm áp thì không thể làm nước uống mỗi khi nắng hạn khát khô, ấm áp chỉ có thể sưởi trong mùa đông giá lạnh. Nhưng xin lỗi anh, em đã lớn lên trong cái lạnh giá, thì em chẳng còn biết thế nào là lạnh nữa.

-“ Nhưng trước khi có anh bên em, có tất cả những thứ mà em thích, thì chúng ta phải xa nhau đúng không? Anh Jae!”

Jae khẽ buông tay Sae ra, anh quay đi cúi xuống:

-“ Anh không thể làm khác hơn, xin lỗi em! Hay là anh…”

-“ Anh không có lỗi!”

Sae vội chặn lời Jaejoong khi biết anh tiếp theo câu gì…

-“ Chẳng ai có lỗi…”

Sae thở nhẹ ra…

-“… Chỉ có phần số của chúng là thế là thôi!”

Đôi mày Jae khẽ nhíu lại, biểu cảm sự đau lòng, bất an.

-“ Anh không bằng lòng với cái gọi là phần số mà được đặt sẵn cho đời mình!”

Sae đồng tình, có chút quả quyết.

-“ Ừh, vì anh là đàn ông! Và đàn ông thì phải xem trọng sự nghiệp!”

Jae tỏ ý miễn cưỡng chấp nhận.

-“ Mong em hãy hiểu cho anh!”

Sae lên giọng:

-“ Em hiểu chứ, vì chúng ta là tri kỷ mà lại!”

Sae quay nhìn, cô đưa tay ra nắm lấy bàn tay ấm to lớn, mỉm cười cho tri kỷ của cô yên lòng.

-“ Em còn nhỏ để phải hứa một việc quan trọng, nhưng em sẽ giữ trong lòng, trong tâm trí để trước khi em quyết định một việc gì, em cũng đặt chuyện này lên hàng đầu mà quyết định!”

Jae lặng người nhìn cô bạn nhỏ trước mặt, em luôn mạnh mẽ để làm gì, trước anh, tri kỷ của em, thì không cần phải dấu diếm gì cả, chúng ta đã lớn lên cùng nhau, quá thông hiểu mọi thứ của nhau rồi mà.

-“ Cảm ơn em, anh sẽ nhớ những gì em nói, làm hành trang cho những ngày tháng rời xa em!”

Jae bật cười nhẹ lên giọng như khỏa lấp trái tim đang se thắt của mình, như để giữ cái giọng không nghẹn ngào cho phút chia biệt.

-“ Anh sẽ đi sớm, chuyến bay 5h sáng, em không cần phải tiễn anh, chúng ta chia tay ở đây, hẹn em bốn năm sau, anh sẽ về, mong ngày đó em vẫn nơi đây chờ đợi anh!”

Sae bật cười nhẹ đáp lại:

-“ Khi đó em đã 20, không biết lúc đó em còn lưu giữ hình ảnh anh trong em nữa không!”

Jae cúi xuống…

Chỉ để cho Sae thấy cái gương mặt màu trắng, thật quen thuộc thân thương, hàng mi cong đen tuyền che đi những uẩn khúc trong đôi mắt có cái nhìn thật sâu, sóng mũi cao, bờ môi màu đỏ của con gái, tất cả tất cả đều là sự tuyệt mỹ… dành cho em ư? Không, em không dám bởi cái gương mặt này đây đã từng làm cho em nhớ mỗi khi đêm về, rồi mai này với thời gian trôi qua thiếu vắng đi, em sẽ phải nhớ đến như thế nào, hay quên đi như thế nào… thôi thì, em nên giữ lại mọi thứ không phải chỉ cho em, mà còn là cho cả anh, cuộc đời chúng ta từ trước đến giờ chỉ gói gọn trong 4 chữ “không có ngày mai” thì anh cần chi em hứa hẹn cho cái ngày mai nào đó.

Sae đứng lên… cô ngước mặt hít một hơi thật sâu, lại đè nén cái cảm xúc đang đến, cô giữ vững mình trước mọi thứ như quen thuộc.

-“ Em xinh đẹp chứ?”

-“ Ừ, em rất xinh đẹp!”

-“ Xinh đẹp hơn cả anh phải không?”

Rồi Sae lao mình xuống con dốc, bật tiếng cười giòn tan…

-“ Em đứng lại đó Sae!”

Cô bỏ mặc tiếng hét của tên con trai chỉ lớn hơn cô hai tuổi, đứa con trai mà chẳng biết từ bao giờ cô chỉ thân thiết với mỗi một mình nó, cùng nó chia sẻ mọi thứ, mà từ ngày cái ngày đầu tiên, trong mắt cô nó chỉ như là một đứa con trai yếu đuối, rồi cũng chẳng biết từ bao giờ, nó trong cô rất mạnh mẽ, không giống với vẻ bên ngoài của nó, để trong mỗi lúc cô yếu đuối, cô thét gọi tên nó…

-“ Anh Jae… cứu em!”

Để từ lúc đó cô luôn có anh Jaejoong bên mình, trong mỗi lúc, mọi nơi, cứu lấy cô… như tri kỷ anh Jaejoong hiểu cô rất nhiều dù cả hai không có nhiều khoảng thời gian để tỏ bày mọi thứ, cũng như cô, rất hiểu anh Jaejoong, từ đấy người làm nó chính là cô, trước anh Jaejoong cô trở thành nó… mong manh yếu đuối, không bắt mình mạnh mẽ nữa. Trước anh Jaejoong, cô trở thành nó… chỉ muốn hờn dỗi nhõng nhẽo, mới đầu như chỉ là một đứa con nít, rồi là em gái, rồi là con gái, và mai sau này cô biết rõ nhưng cô sẽ không bao giờ nói ra, cô không bao giờ muốn nói trước bất cứ một điều gì, vì cô không có đủ tự tin để tin vào những phép màu, trong đời cô chỉ có sự thực tế phũ phàng, cô đành khép môi lại, nuốt cái ngôn từ mà cô chỉ muốn thốt ra… “ Em muốn mình là người phụ nữ của anh, một mình em duy nhất mà anh dành cả đời anh để chăm sóc, lo lắng, thương yêu, chìu chuộng…”

Jae phóng đến, chỉ cần như thế thôi, anh đã ôm trọn Sae trong vòng tay… phải đối với anh, em chỉ có thế, vì chúng ta quá hiểu nhau, nào đừng bay nữa, cho anh được có em trong lòng, một lần cuối cho những ngày chúng ta rời xa nhau, anh không là chim, nhưng anh sẽ phải bay đến phương trời xa lạ, rời xa người con gái bé nhỏ mà anh quý mến, chỉ để gì… để tìm một phương trời mới thật hạnh phúc, để đón em cùng về với yêu thương…

-“ Bắt được em rồi!”

Sae bật cười xoay người, nhưng cũng không thể rời khỏi vòng tay của Jaejoong, cô quay lại, vẫn trong cái vòng tay mạnh mẽ của một tên con trai có vẻ đẹp như một đóa hoa rực rỡ, cô ngước nhìn, chỉ để nhận lấy ánh mắt thật sâu, long lanh giữa đêm vắng lặng, giữa trời gió mênh mông…

Jae lặng người đi, cái khuôn mặt xinh xắn đang ngước nhìn anh mà không phải là ai khác, trao cho anh cái nhìn thật sâu, như muốn lưu giữ lại hình ảnh anh trong ký ức… ừ, thế nhé, cho anh biết anh rất hạnh phúc bên em, khi cuộc đời của chúng là những ngày tháng đau khổ, chỉ có cái khoảng thời gian ngắn ngủi ta bên nhau là ta tìm được bình yên thôi em à, vậy anh xin gác lại giây phút bình yên này, để tìm sự bình yên vĩnh cửu trường tồn.

Jae cúi xuống… lần đầu tiên anh chạm môi vào người con gái anh yêu, để bày tỏ cảm xúc đang đến trong lòng, để bày tỏ những lời yêu thương, nhưng chỉ có thể như thế này… khi môi của người con trai chạm vào trán của người con gái, nó có ý nghĩa gì em biết không Sae… đối với mọi người đây chỉ là nụ hôn của những người thân, nhưng riêng bản thân anh nó có ý nghĩa anh chỉ muốn được che chở cho em đến suốt đời, anh từ từ dời môi xuống sóng mũi khi thấy đôi mắt Sae khẽ khép lại… nào cho anh hơi thở của em, để biết em tồn tại anh cũng mới có thể tồn tại, cũng như trao cho em hơi thở này, sự sống này mà thôi…

Sae khẽ khép mắt, điều cô đang nhận lấy bây giờ, không chỉ là cái cảm xúc của người thân trao cho người thân trong giờ phút chia biệt, mà là em đang nhận lấy sự an ủi khi chúng ta phải rời xa nhau, 4 năm… vẫn như thế em không dám hứa hẹn, chỉ là mong thời gian chóng qua…

Jae bước lùi lại, anh rời môi từ chót mũi của Sae, anh chờ đợi, đôi mắt màu nâu đen đấy đang mở ra, để anh thấy hình ảnh anh hiện hữu trong đôi mắt đấy, một đôi mắt to tròn đẹp long lanh như đôi mắt của chim câu, trước anh, em nhỏ bé lắm, khiến anh phải giữ gìn, không thể để ai cũng như anh làm tổn thương…

Sae mở mắt… chỉ như thế thôi phải không anh, vì chúng ta còn nhỏ quá mà, trước mắt cô, chỉ có khuôn mặt sáng, đôi mắt chứa đựng bao lời yêu thương, nhưng chưa thể nói ra vào lúc này, nhận lấy đôi môi màu đỏ khẽ mở ra, ánh sáng lấp lánh từ khuôn miệng anh đem đến, một thứ ánh sáng diệu kỳ ấm áp… cô quay đầu chạy mất, để…

Jae đứng lặng, nhìn theo… buông lời thì thầm…

-“ Tạm biệt em, ngày mai này… có một ngày mai này chúng ta cũng sẽ một lần đứng giữa trời gió, để anh có thể đường đường chính chính đem đến mọi thứ em cần, kể cả cái tình yêu của anh dành cho em, bằng môi chạm môi em nhé…”

Hình ảnh cô bé nhỏ nhắn khuất dần trong tầm nhìn của anh, Jae quay đi, mỉm cười hạnh phúc, anh ngước nhìn trời cao, bước lững thững trong đêm vắng, gió như muốn thổi bay đi tất cả, tiếng rít trong đêm xuyên qua mọi vật cũng không thể cản bước đi của gió, hiện tại anh theo cơn gió này rời xa em, và tương lai anh cũng sẽ theo cơn gió này mà về bên em… hãy ngủ bình yên trong những đêm không có gió, không có tình yêu mà anh tạm cất đi, không trao cho em, Sae nhé…

--

Sae lao nhanh xuống con dốc, rồi lại chạy lên dốc, bằng tất cả sức lực của mình, cô muốn… một lần nữa, khẳng định sức bền bỉ của cô, để mai này cô vẫn có thể mạnh mẽ, yên lòng sống với sự chờ đợi, cô dừng bước, quay nhìn… phía xa kia, trong khoảng sáng mờ ảo, nhưng cô vẫn thấy rõ, cái dáng cao gầy bước đi… cô buộc miệng…

-“ Anh Jae… em sẽ chờ anh về…”

Rồi cô lại quay đầu lao vào cánh cửa cổng nhà cô, một ngôi nhà nhỏ bé, không thể chứa đựng được nhiều thứ, bởi cô chẳng có nhiều thứ gì để chứa cả, nên nó chỉ có thể chứa được nỗi đau… Đến trước cửa nhà, cô nhìn xuống đất… thở nhẹ, bước lên bậc tam cấp, đẩy cửa bước vào nhà, cô đi thẳng vào căn phòng nhỏ phía bên trái của bếp, một căn phòng bé tẹo, nhưng rất ấm cúng, cô đưa mắt nhìn lên tường, cái đồng hồ gỗ với những chạm khắc tinh vi mà giờ nó chẳng ra hình thù gì, nhưng nó vẫn có thể buông ra nhịp đều đặn, tích tắc… tích tắc… 2h sáng…

Sae xoay người, thật nhanh cô tung mền, vùi mình vào cái nệm mỏng trong góc phòng, cô kéo mền trùm kín đầu… vô tình tấm mền phủ lên mặt cô, tạo nên cái va chạm nhẹ… cô nhẹ nhàng căng cái mền ra… rồi một lần nữa khẽ chạm trán mình vào đấy, lòng cô tự dưng nôn nao… cô buộc ý nghĩ so sánh… không bằng đôi môi màu đỏ của ai đó, cô hỉnh mũi lên, lại so sánh… vẫn không mạnh mẽ bằng đôi môi màu đỏ, cô nhắm chặt mắt lại, ngước hẳn mặt lên, còn ở đây, dù chưa có nhưng cô biết, sẽ vẫn không bằng đôi môi màu đỏ.

Sae bật cười tung mền ra, đưa mắt nhìn lên cái trần cũ kỹ mà giờ đây nó chỉ có màu ố vàng, gương mặt ai chợt hiện hữu, cùng nụ cười sáng lấp lánh, cô đưa tay lên… muốn nắm bắt, nhưng vội buông tay xuống… không, em không thể ích kỷ như thế, khó khăn lắm anh mới có được cơ hội này, em nên vui mừng cho anh mới phải, người bạn tri kỷ của em… chưa từng chia sẻ với anh, chỉ nhận lấy từ anh sự chia sẻ… cô kéo mền trùm kín đầu… bắt đầu từ đây, em sẽ không nhìn tên con trai nào nữa, anh nhé, em chỉ có thể tạm hứa với anh như thế mà thôi… cô lại ngước mặt lên, mỉm cười chạm đôi môi mình vào tấm mền … bật cười hạnh phúc, bình yên với những khoảnh khắc ngắn ngủi, ngày mai này không có anh ở bên, em sẽ cố bước đi một mình…

--

Tiếng động quen thuộc làm Sae thức giấc, cô vừa mở mắt thì cũng phải nhận lấy những gì thật quen thuộc…

-“ Con quỷ nhỏ, mày dấu nó đi đâu rồi!”

Sau tiếng thét đầy sự giận dữ tức tối, cũng là lúc Sae thấy mình lao đi vào một góc phòng bên kia, hòa mình cùng đống đồ ngổn ngang trong phòng của cô, chưa kịp phản ứng, dù cô quen thuộc với những gì tiếp diễn theo sau…

-“ Lớn nhỏ như nhau, chẳng biết chia sẻ, tao là gì trong cái nhà này, là một con chó à…”

Trước mặt Sae chỉ có cái mặt đất nham nhám, vẫn cái đau nơi đầu bởi mái tóc cô bị nắm lấy, rồi bị kéo mạnh…

-“ Hôm nay mà mày không khai ra thì mày chết với tao…”

Thì cũng là lúc trước mặt cô là một cái hồ nước, thật nhanh, Sae chỉ có thể thật nhanh hít một hơi dài… cái cảm giác lạnh toát quen thuộc, cô nhắm chặt mắt, run rẩy… cô sợ nhất là cái trò tra tấn này, vẫn như muôn thuở hai tay cô quờ quạng trong cái không gian nào đó mà cô không bao giờ có thể nhận biết rõ ràng…

Đột nhiên, cô thấy được mọi thứ… cái gương mặt đen đúa xấu xa mà cô phải gọi bằng một từ đẹp đẽ là “cha”… không… từ lâu rồi, cha trong mắt cô chỉ là một thứ xấu xa tàn nhẫn khiến cô ghê tởm, đến độ hận thù… nhận lấy cái giọng gằn lại như muốn kìm chế… cần gì hắn phải kìm chế chứ…

-“ Mày có nói không? Con mẹ mày đâu rồi? Lại như cũ, trốn mất rồi đúng không? Mày giỏi hơn nó nhiều há, dám thản nhiên đối đầu với tao!”

Xong một lời luận tội, thì là cái trò tra tấn… đôi lúc cô nghĩ, tại sao mình không phản kháng… phản kháng ư, có chứ… nhưng cô vẫn không thể nào làm lại nổi cái gã to lớn đang hăng máu kia… tay cô chạm vào cái thành hồ nhám, thật nhám thật lạnh, như những gì nó đang chứa trong lòng nó… nước… cô bắt đầu bị sặc vì lần này cái bàn tay như gọng kìm thật chắc dìm đầu cô trong nước lâu hơn…

Sae ngữa mặt thở dốc, cái mũi cô hiện tại như chỉ để uống lấy nước, mặc dù nãy giờ cô uống bằng miệng đã đầy một bụng…

-“ Con này lì ta, nói… thét lên đi, gọi cả cái thằng quỷ nhỏ của mày đến cứu mày đấy, tao thách mày câm lặng được bao lâu…”

Sae vùng vẫy… gọi ư… không… em đã hứa không giữ anh lại, để anh bình yên với cơ hội duy nhất của anh… mặc dù bây giờ cái ngôn từ mà cô muốn thét lên chỉ có một là:

“ Anh Jae… cứu em…”

Nước từ cái hồ mà cô uống đầy trong người chỉ để tuôn ra bằng đôi mắt, nhưng không tuôn trào sự hận thù trong cô đối với cái con người trước mặt… để cô nhận lấy những cái tát tai như trời giáng, để cô nằm lặng thinh, chỉ biết co mình lại, chịu đựng những cú đấm, cú đá không thương tiếc, không biết mệt mỏi của gã đàn ông đã tuổi già bóng xế… cô đưa tay lên, ôm lấy đầu, giữ cho cô khỏi phải tổn thương, vì nơi đây quý giá lắm, nó lưu giữ người con trai mà nó yêu thương, lưu giữ gã đàn ông mà nó hận thù, lưu giữ hình dáng của mẹ, mà mỗi lần nó nghĩ đến nó vừa yêu vừa ghét… cùng những nỗi đau thương mà nó từng trải qua, đang trải qua, và tương lai nó phải luôn nhận lấy… đến bao giờ… nó đang nghĩ, đến bao giờ thì nó không biết, bởi nó không dám quyết định dừng lại cái nỗi đau này…

Jae lao nhanh lên con dốc, trước khi đi anh chỉ muốn nhìn Sae lần cuối, dù biết rằng giờ này em đang say giấc nồng, nhưng chẳng hiểu sao mỗi bước chân của anh như thúc anh nhanh hơn, cái cảm giác em đang gặp nguy hiểm trong tâm trí anh… và đúng như ý nghĩ của anh… không bao giờ anh có thể quên được cái hình ảnh này, không vì nó quá quen thuộc để anh nhớ mãi, mà cái hình ảnh này chỉ khiến anh có cảm giác đau đớn mỗi khi anh nhận lấy mà thôi… càng đau đớn hơn khi em không như mọi lần, hét toáng lên gọi anh với mọi nỗi đau, em lặng im, khép mình lại, chỉ để giữ lại cho anh bình yên trên con đường mà anh đã chọn để cất bước…

-“ Sae!”

Sae ngẩng đầu ngước nhìn… khi nghe tiếng gọi quen thuộc… cái dáng mong manh mảnh khảnh yếu đuối đấy lao đến… không, em biết… anh mạnh mẽ lắm…
Sae ngã ra khi nhận lấy cái bàn chân to lớn cùng một lực mạnh mẽ giậm thẳng vào đầu cô, cô té ngữa ra những vẫn thấy rõ, cái gã cao lớn to xác cũng ngã xuống… bất động…

Jae buông cái cây sắt xuống khi anh biết chỉ có như thế này mới có thể dừng lại mọi thứ… anh đỡ đầu Sae dậy buông lời xót xa…

-“ Sae… em có sao không?”

Sae gượng dậy trong vòng tay của Jaejoong, cô lắc đầu đưa mắt nhìn cái thân thể to lớn đang im lìm như cái xác chết… chết… cô vội nhìn qua Jaejoong, mấp máy môi, rồi cô vội lao đến bên cái thân thể to lớn đấy… cô run rẩy đưa tay lên đặt lên mũi… Sae thở ra buông tay, nhưng lại chợt nhớ, cô đứng bật dậy kéo tay Jaejoong.

-“ Anh đi đi, chuyện này để em giải quyết một mình được rồi!”

Jae lắc đầu…

-“ Không… anh sẽ ở đây với em cho đến khi mọi chuyện phải được giải quyết…”

-“ Đến giờ lên máy bay rồi!”

Sae hét lên chặn lời Jaejoong, cô đẩy mạnh Jaejoong ra khỏi sân viên.

-“ Cơ hội này không thể bỏ đi, hứa với em… anh sẽ trở về cùng với những gì mà em cần!”

Sae dùng hết sức mình đẩy Jaejoong ra khỏi cái cổng nhà cô… thật nhanh cô đóng sập, khóa lại bên trong…

-“ Sae… mở cửa ra, còn không anh sẽ ở đây đó!”

Sae áp chặt lưng mình vào cánh cổng, nhận lấy cái nhịp đập mạnh vào cánh cổng của Jaejoong, nhưng sao cô lại chỉ cảm thấy cái bàn tay to lớn ấm áp như đang chạm vào bờ lưng cô, như vuốt ve an ủi, quan tâm lo lắng mà thôi… anh đã làm cho em rất nhiều thứ rồi… chuyện này em có thể giải quyết một mình, đừng để mai sau này em biết, anh hối hận cho ngày hôm nay! Xin lỗi anh, em không thể nghĩ khác đi cho mọi thứ, bởi những gì em nhận lấy trong 10 năm qua đều là những sự thật phũ phàng… trước anh, em vẫn nuôi một hy vọng, dù là mong manh… tin vào ngày mai tươi sáng của anh đem về… đi đi anh… và cố trở về với em thật sớm nhé…

Sae quay nhìn, chỉ thấy cái cổng sắt cũ kỹ lỗ chỗ đủ màu, nhưng cô như có thể nhìn thấy xuyên qua cái cổng đó, hình dáng ai thân thương, gương mặt ai gần gũi, đôi mắt đầy sự quan tâm, đôi môi màu đỏ chỉ để thốt lên những ngôn từ quan tâm lo lắng… nhưng muốn anh Jaejoong đi yên lòng, thì chỉ có cái cách này…

Sae chạy lại góc sân, nhấc cái ghế gỗ nhỏ đến trước cửa, cô leo lên… giờ thì cô có thể nhìn thấy Jaejoong…

Jae ngẩng lên, chỉ để thấy… gương mặt đầy những vết màu tím, cùng những vết sướt màu đỏ nhỏ, khóe môi lưu giữ dòng máu chưa khô… nhưng sao anh lại thấy gần gũi quá, thật xinh đẹp quá… nụ cười dịu dàng từ đôi môi nhỏ bé tỏa sáng lấp lánh trong cái bóng đêm đen, sáng trong tận cùng những đau khổ…

-“ Tạm biệt anh Jae!”

Sae đưa tay lên vẫy…

-“ Qua bên đó ổn định anh phải nhắn tin về cho em biết đấy!”

Rồi bàn tay Sae chuyển hướng, xua đuổi…

-“ Nhanh đi anh, anh đừng ỷ mình rằng có chân dài nhé!”

Jae lặng người đi, chẳng thể nào thốt lên ngôn từ gì cả, em biết… anh sẽ đi nếu như em có thái độ này… vui mừng lạc quan không lo lắng ưu phiền, tự tin có thể vượt qua tất cả, nụ cười lạc quan ư… tất cả đều là giả dối… trong mắt em anh chỉ đọc được những nỗi đau, cùng những ngôn từ…

“ Jae, anh không thương em, sao anh lại bắt em phải diễn trò trước mặt anh…”

Chỉ là lời nói đó mà thôi… phải, nếu anh không đi, em sẽ phải mãi diễn trò, cái trò giả dối mà anh và em không bao giờ muốn diễn trước mặt nhau, giữa chúng ta chỉ có sự chân thật…

Sae cảm thấy mệt mỏi, bởi sự lì lợm của Jaejoong, cô nhảy xuống ghế thật nhanh, lượm… lượm… rồi thật nhanh cô phóng lên ghế với cục đá lớn, cũng thật nhanh cô giơ tay lên, ném thẳng vào người Jaejoong.

Jae vội né qua, khi thấy một vật lao tới phía mình, anh nghe tiếng động lớn bên cạnh, anh biết đó là cục đá… anh lùi bước, lên giọng như mọi lần, cố che dấu đi cái cảm xúc nghẹn lòng…

-“ Sae đáng ghét, sao chọi anh bằng cục đá lớn chứ?”

Nhận lấy tiếng cười rộn ràng, nhưng sao anh không cảm nhận được sự vui vẻ thế này, trong đấy chỉ có thanh âm đau thương.

“ Vậy thì dép nè!”

Cái giọng như đùa nghịch đấy từ nay anh sẽ không nghe được nữa, Jae đưa tay lên, anh chụp lấy cái vật mà Sae vừa khẳng định… anh quay đầu thật nhanh… Sae thật đáng ghét, tặng cho người ta vật kỷ niệm chỉ là chiếc dép của em…

Nụ cười tắt trên môi, Sae lặng nhìn cái dáng thân thương rời xa cô… em chẳng có gì quý giá để dàng tặng anh, chỉ có chiếc dép cũ kỹ, nhận lấy đi anh như những gì em muốn nói với anh… là lời hứa duy nhất mà em chỉ có thể hứa với anh ngay hiện tại mà thôi…

Jae lao nhanh vào nhà, anh lấy hành lý bỏ chiếc dép của Sae vào túi xách, anh lao đi trong đêm vắng, với nụ cười trên môi, dù chỉ như thế này thôi anh cũng yên lòng rồi Sae à… được giữ lại bước chân của em trên con đường đời mà em phải bước… một nữa thôi, cũng đủ rồi, để anh biết mỗi khi em bước vào những con đường nào đó hay một ngả rẽ khác, bằng đôi chân khập khiễng, em cũng sẽ nhớ rằng có anh… Ngày mai này, anh sẽ về… sẽ cúi xuống đặt vào chân em, đôi giày hoàn hảo êm ái, để em chỉ có thể bước trên con đường thênh thang bằng phẳng ngập tràn nắng và hoa… Sae nhé…

Sae bước xuống cái ghế, như bước vào cửa địa ngục, quay về với đau thương, chỉ một mình gánh vác, cô ngữa mặt nhìn trời… từ đâu đó trong cái đêm đen, những hạt nước tuôn xuống trên khuôn mặt cô… cô nhắm mắt lại hứng lấy, như muốn gội sạch những đau thương…

16 tuổi, nó còn nhỏ cho mọi thứ, cái tuổi chỉ để mộng mơ đấy đã không có lúc nó được lên 6, đối diện với mọi nỗi đau, mọi sự dối trá, mọi sự thật thương tâm đến tàn nhẫn, nó bắt buộc mình phải sử dụng cái đầu óc non trẻ của mình để tiếp nhận, để nó phải già đi trước tuổi, biết đón lấy không từ chối, cái mà nó có thể thể hiện chỉ là sự ganh ghét, hận thù, không cam tâm… và có cả sự bất cần…


Hss2105 Tại 11-8-2014 08:36:28

Em có thể thấy như Jae là thiên thần hộ mệnh cho Sae vậy.
Lúc cô cần, anh ở cạnh. Nhưng một khi thiên thần chọn con đường khác, ngã rẽ của hai người dù cùng tiêu chí vẫn về bên nhau nhưng cây cầu nối nó đang bị nứt đi rồi.
Ở Sae, đúng là con gái hay yếu đuối, nhưng ở fic này em không nói cô ấy yếu đuối đâu. Vì dù cô gọi cầu cứu Jae nhưng những đoạn cô vẫn kiên trì, mạnh mẽ theo cách riêng của mình.
Ở Jae, em hơi giận anh, anh yêu cô, anh bảo vệ cô, nhưng thấy anh đang ích kỷ và dối chính bản thân mình.
Em đợi chap 2 nhé.

kyoluvjj Tại 11-8-2014 11:42:33

đoc rùi có thể thấy sae ko yêu jae

chap này cô đang lầm tưởng tình yêu với tình thân

sae luôn gap bất hanh, luôn muốn mưu cầu hanh phúc, và vì có jae nên trái tim nhỏ bé ấy có thể dũng mạn đương đầuvới hiện thực tàn khốc .

nên khi jae bảo đi, cô ko giữ lai, và khi anh nói chúng ta còn quá nhỏ để hứa hen gì


và vì thế nên cô ko yêu anh nên cũng ko bùn hứa hen


có lẽ sae cần jae,nhưng sae ko yêu jae


còn về jae, một thiên thần trong mắt cô a gái, nhưng ngày anh quyết đinh ra đi, cũng chính anh đánh mất cơ hội có đc cô.


xin lỗi dù anh là người đến trước,nhưng vì anh từ bỏ anh chỉ có thể cầu nối cho sae với woo.^^

Bacham72 Tại 11-8-2014 21:38:43


KHỔNG TƯỚC

CHƯƠNG II

Il Woo thinh lặng đưa mắt nhìn ra phía xa kia, chỉ là một màu tối trong màn mưa trắng xóa, nhưng anh vẫn có thể thấy rõ đó là một ngôi nhà nhỏ, cánh cửa xe đóng kín, nhưng sao anh vẫn nghe được thanh âm của mưa thế này, những tiếng rơi rào rào thật to, nhưng cũng không thể che dấu đi những tiếng nấc từ lòng anh cho cái ngày nào đó… thật xa ư… không đến bây giờ nó vẫn còn hiện hữu, anh ghét mọi thứ, cái thân phận thật sự của mình, để anh phải rời xa người mà anh yêu thương, và cũng vì cái thân phận ấy mà người mà anh yêu thương nhất xua đuổi anh… mẹ chỉ cần con trai mẹ trở về với tư cách một thiếu chủ của một gia tộc, người nắm toàn bộ quyền hành trong tay, con trai mẹ chỉ mới 17 tuổi đầu, tuổi còn phải cắp sách đến trường, nếu được mẹ đón thì nó cảm thấy rất xấu hổ, nhưng nó lại thích cái sự quản lý của mẹ, bởi tâm tính nó luôn là kẻ nổi loạn, muốn mẹ kìm cặp lại mọi thứ, nhưng mẹ buông tay, lại còn từ chối, mặc cho nó đứng giữa trời mưa gió khóc lóc van xin, bởi nó không dám đứng giữa trời quang mây tạnh để thể hiện cái cảm xúc yếu đuối trước mẹ, chỉ vì nó muốn mạnh mẽ để bảo vệ mẹ, hết… cho mọi thứ.

Bắt đầu từ hôm nay, từ giây phút này, nó ngồi đây ôn lại mọi kỷ niệm về mẹ, trước ngôi nhà thân thương mà mẹ không cho phép nó vào, 9-9 sinh nhật của nó, và như muôn thuở, 9-9 này nó được sinh ra một lần nữa, để trở thành một thiếu gia thật sự… để một ngày nào đó nó trở về đón mẹ đến nơi mà mẹ mong muốn, nhưng nó không cam tâm, giờ đây trong mỗi khắc trôi qua, nó chỉ cảm thấy sự ghét bỏ của mẹ, của cả thiên hạ dành cho nó… mặc kệ, bắt đầu từ đây nó sẽ phải mặc kệ mọi thứ, con đường của nó bước đi sẽ là của riêng nó làm chủ, cái bước chân này của nó là phải lạnh lùng như từng bước chân hiện tại nó đang rời xa yêu thương…

“ Không có sự yêu thương trên đời này, chỉ có tiền mới có thể giải quyết mọi thứ…”…

Mẹ đã trao cho nó câu này, bắt nó giữ chặt để làm kỷ niệm, làm lời giao ước với mẹ… và nó sẽ giữ nhé… vì nó biết nghe lời mẹ… mưa càng lúc càng lớn hơn.

--

Sae quay phắt người lại khi nghe tiếng động, cô vội vụt chạy ra cổng khi thấy cái gã to lớn đấy bật dậy, từng bước chân khập khiễng vì sợ, vì đau băng băng xuống con dốc, lao vào màn mưa trắng xóa, cô đang trốn chạy mọi sự đau đớn, đắng cay của gã to lớn, cô biết nếu như cô bị bắt lại, cô sẽ phải chết… không, cô không thể để mình chết dễ dàng như thế, nhất là chết trong tay gã ấy… không đáng chút nào… thật không đáng chút nào…

Mặc dù tiếng mưa rào rào như lấn át mọi thứ, nhưng Sae vẫn nghe được cái nhịp bước chân thật rõ đuổi theo phía sau cô…

-“ Á……………”

Cô hét lên dùng hết sức vì cô biết rõ hiện tại cô không còn anh Jaejoong bảo vệ cô… cô ngoảnh đầu nhìn lại… vẫn cái dáng to lớn đấy, lao theo cô… trái tim cô đập vội vã, hơi thở ngắt quãng, cả người cô lạnh toát, cô biết chỉ một giây phút nữa thôi, cô sẽ không thể thoát…

Sae dừng bước, nhìn xuống… độ cao này chắc khoảng 4 mét, cô nhắm mắt làm liều, còn hơn lọt vào tay gã đấy, cái gã mà cô phải buộc miệng nén lòng gọi “cha”… Sae khụy xuống, cảm giác như cái chân trái của cô đang rớt ra khỏi thân cô, cô gượng dậy, tiếp tục con đường chạy trốn, vì điều gì… sao cô phải cứ chạy trốn chứ, cô đâu phải là tội phạm, không làm một cái lỗi gì đó gọi lớn để mà né tránh tội lỗi… rõ ràng số tiền đó là mồ hôi nước mắt của cô và mẹ, đâu có phải dễ có, để phải dễ cho cái gã mà chỉ biết suốt ngày say xỉn đòi tiền, hắn là cha cô, chứ có phải là con cô đâu mà bắt cô nuôi nhỉ… hắn chưa từng nuôi cô một ngày nào mà… chỉ có mẹ… chính vì điều này khiến cô không thể bỏ mẹ một mình, để cô ở lại ôm cái nỗi đau, nỗi sợ, nỗi hận thù trong lòng, ôm chặt lấy nó để bảo vệ người mà cô yêu, cô ghét… mẹ… cô thề với lòng, không bao giờ cô lấy một người chồng xấu xa như thế… vừa xấu tính, vừa không đẹp trai, vừa không có nghề nghiệp, thứ gã đó có chỉ được gói gọn trong 2 từ “tồi tệ”

Sae cắn chặt răng, bởi cô thấy đau nơi cái chân trái quá, có khi nào cứ chạy với vết thương này khiến cô bị què không nhỉ… què… không, thà cô chết chứ không thể bị tàn phế… Sae quay nhìn, vẫn cái dáng to lớn phía sau trên con đường dốc, thật… với cự ly này thì cô cũng bị bắt lại là cái chắc, cái đường tắt mà lúc nãy cô tính toán và làm theo thật là sai lầm… nó chỉ cản bước của cô lại mà thôi… cô lại ngước nhìn, lại tiếp tục, đến đâu hay đến đó…

Sae nhìn thấy phía ngã ba trước, nơi ngả rẽ, một cái xe màu đen đậu nơi đó, cô chợt nghĩ ra một điều, cô tiến về phía đó…

Sae như chạy vào con đường ngã ba, cố tình cho gã to lớn thấy, nhưng được một đoạn cô quẹo lại, tiến tới bên hông cái xe màu đen to lớn… cô vội mở cửa xe, chỉ là theo ý nghĩ, và như đúng ý nghĩ của cô, cánh cửa xe mở ra dễ dàng, và thật dễ dàng cô lao vào trong…

Il Woo khẽ giật mình quay qua, chỉ thấy một con nhóc toàn thân ướt nhem, mái tóc dài rủ xuống phủ kín mặt… anh ghét nhất là cái hình ảnh này, nó khiến anh như đang nhìn thấy chính anh… yếu đuối, mong manh trong mưa… anh từ chối, vì bây giờ anh đã là con người hoàn toàn khác mất rồi…

Sae bật ngửa ra, té xuống đất rời khỏi xe, cô ngẩng lên nghẹn lòng bởi mình vừa bị tên con trai trong xe giơ chân đá ra ngoài không thương tiếc… cô bật ngồi dậy… chỉ thấy một tên con trai với gương mặt sáng, mái tóc đen nhánh chải gọn, chỉ có sự lạnh lùng… cô quay đi lao mình vào bóng đêm có mưa lớn, không thể ở lại để dổi hờn hay thậm chí là đánh chết thằng nhóc đó bởi nó tàn nhẫn với cô…

Il Woo quay đi, nhưng trước mắt anh hiện giờ chỉ thấy đôi mắt màu nâu đen với những giọt lệ long lanh, chỉ thấy cái hình dáng yếu đuối, như con chim nhỏ mắc mưa, run rẩy trong trời gió lạnh, mà anh không thèm cho nó chổ trú… một con chim sẻ đang chờ chết dưới bão tố của cuộc đời…

-“ Về nhà!”

Tài xế Ahn đề máy, cho xe lăn bánh bởi câu nói lạnh lùng của thiếu gia Il Woo, những gì mà thiếu gia trải qua, ông là người hiểu rõ nhất, cũng như những gì vừa xảy ra ông cũng thấy rõ, nhưng ông không ngờ thiếu gia lại lạnh lùng quá, còn hơn mẹ mình đấy chứ, rồi đây mọi thứ sẽ phải xoay theo dòng đời được sắp đặt sẳn gọi là định mệnh… mới đây thôi, thiếu gia đã là một con người khác…

Sae bước từng bước khập khiễng nhìn theo cái xe màu đen không rời… cô chỉ thấy cái dáng của một thằng nhóc ngồi trong chiếc xe bóng lóng, sang trọng… cô mỉm cười bên khóe môi, cái môi bị bầm dập để cô biết mình đang có nụ cười khinh bỉ mà thôi…

Sae quẹo thêm một ngã rẽ… nơi đây là con hẻm tăm tối, dơ bẩn, đầy rác hôi thối, nhưng cô cũng nhắm mắt lao vào… cô đi sâu vào trong cái hẻm, lựa một góc khuất, cô thả mình vào cái hốc nhỏ, chỉ vừa với thân cô, chỉ vừa với thân nhỏ bé của cô mà thôi, nếu như là anh Jaejoong thì không vừa chắc… anh Jae… cô bó gối, bó cái chân đau khiến cho nó làm cô đau tận tâm can… cô gục xuống với hơi thở ngắt quãng… chúng ta đang chơi trò năm mười anh Jaejoong ơi, anh có tìm thấy em không… đừng để em trong nỗi đau này lâu quá anh nhé…

Sae đưa tay lên bịt chặt miệng… không… anh Jaejoong đi mất rồi, anh không tìm kiếm em nữa, thời gian của anh, anh đã đem vào những ước mơ, không còn dành cho con bé xinh đẹp trong mắt anh nữa, một con bé rất yếu đuối luôn cần sự bảo vệ của anh… em nhớ anh… anh Jae…

--

Trong con hẻm tối tăm, dơ bẩn rác rưởi, nơi đang chứa chấp một con người nhỏ bé, thì bên ngoài con hẻm đó là một con đường nhỏ, nhưng thật sạch sẽ, có một cái dáng cao cao bước đi giữa trời mưa…

Donghae tay cầm chắc cây dù bởi gió lớn, nhưng vẫn không dừng lại bước chân của mình, giữa đêm trời mưa như trút nước… sao mưa lớn quá nhỉ, thật lạ… điều gì khiến anh không thể ngủ, chỉ mới 6h sáng, nhưng bầu trời vẫn là một màu tối với từng tia sét xẹt qua lại… nãy giờ đi trong mưa mới nữa tiếng, nhưng anh cảm thấy bắt đầu lạnh rồi… nhìn quanh với những con đường ngang dọc vắng ngắt, mưa đã mấy tiếng đồng hồ, nên chưa ai ra khỏi nhà cho những công việc sớm mai… anh ngẩng nhìn trời, khiến cho cây dù trên tay anh cũng chao đảo theo gió, anh đưa tay còn lại lên, nắm chặt cán dù bằng cả hai tay, kéo cây dù sát xuống đầu, lầm lũi bước đi trong mưa, trong trời sáng mà lại có màu đen chỉ để tìm chú chó nhỏ, nó đã lạc mất, bởi mẹ anh cố tình đem vứt bỏ…

Từ trước đến giờ anh đâu có bạn nào thân thiết ngoài nó, chẳng ai thèm chơi với anh, chỉ vì anh yêu thích động vật, những sinh linh nhỏ bé, bọn cùng lứa chúng cho anh là kẻ lập dị, lập dị chổ nào nhỉ… bất cứ mọi thứ gì trên đời này cũng có sự sống cơ mà… mà anh cũng lập dị đấy chứ, chẳng phải mẹ anh đã từng mắng chửi anh như thế khi anh cản mẹ không cho mẹ giết con chuột, hay con gián phá hoại nhà anh, mẹ lại còn nhìn bằng ánh mắt bàng hoàng, ngẩn người ra với cái hành động bao che cho một lũ phá hoại… khiến lúc đó anh chỉ biết cười trừ và chấp nhận, anh là một kẻ lập dị.

Donghae khựng bước trước con hẻm chứa đầy rác, anh dỏng tai nghe ngóng, có tiếng động, chú cún nhỏ của anh, nó trong đấy, đang sợ hãi nép mình, bởi bị một trận roi đòn của mẹ, trước khi mẹ nhẫn tâm ném nó ra đường… anh bước vào, đưa mắt tìm quanh trong cái tối tăm, tìm giữa ánh sét thoáng chớp sáng bên trời…

Donghae đứng lại… anh buông cây dù… sững người… trước mắt anh, trong cái hốc bồn nước… một hình dáng cuộc tròn của một con người… anh khụy xuống khi tự dưng nhận từ cái nhân dáng đó nỗi sợ hãi và đau đớn… cái đống lù lù đấy có mái tóc màu đen phủ kín không thấy đâu là mặt, đâu là thân… anh đưa tay ra, chạm vào… lạnh toát… chết… chết rồi ư… nghĩ thế anh kéo mạnh… cái thân hình nhỏ bé đấy ngã ra, để anh nhìn được rõ… cái gương mặt đầy những vết máu, thật nhanh anh đưa tay lên, đặt lên mũi… hơi thở thoi thóp, không thể suy nghĩ được điều gì khác, anh cúi xuống, bồng lên… nhẹ tênh, như không có thân xác… nhẹ tênh như hồn ma… vất vưởng…

Donghae lao nhanh ra khỏi con hẻm với một cô bé trên tay… cô bé nhỏ nhắn quá, để anh được ôm trọn trong lòng chặt hơn, để anh dù có đang sải những bước chân dài là chạy, vẫn không thể để rớt mất cô bé…

Sae cảm nhận được có thứ gì đó ấm áp đang sưởi ấm thân thể lạnh giá của cô, cô ráng mở mắt, không thể thấy gì… chỉ thấy cái ánh sáng lấp lánh trong đêm… cô khép mắt lại, buông xuôi tất cả mọi thứ… chỉ có thể thốt ra trong đầu… Jae…

--

Jae ngã lưng ra ghế, khép mắt lại… anh không thấy bình yên khi đang an tọa trên chiếc máy bay đưa anh đến khung trời mơ ước, anh nắm chặt hai tay… giờ phút này đây anh chỉ muốn được ở bên em thôi Sae à… điều gì khiến chúng ta phải chia xa thế này, sự nghèo nàn có phải không, ngay từ lúc nhỏ ta lớn lên bên nhau, hai ta đều hiểu rõ, chỉ có tiền mới có thể làm được mọi thứ… cầm chặt cái học bổng trong tay, anh muốn buông xuống, nhưng cái ngày đó Sae đã nhét vào tay anh, bắt anh thề, mặc dù cô và anh không bao giờ tin vào lời thề… rằng anh sẽ phải nắm lấy nó trước, rồi mới có quyền nắm lấy tay cô… phải… cơ hội này chúng ta đều hiểu không có lần thứ hai trong đời, nhưng nếu anh chọn cơ hội này, biết anh còn có cái cơ hội là được nắm tay em không… sao anh cứ cảm thấy mọi thứ không như ta nghĩ, ta ước mơ thế này… Từ trước đến giờ, trong những lúc rảnh rỗi ta bên nhau, chỉ để nói về những ước mơ, rồi cả hai đều bật cười, chúng ta quá già so với tuổi của mình, quá già để hiểu đó chỉ là những câu chuyện tầm phào, những câu chuyện không có thật…

Jae khẽ mở mắt, anh nhìn ra ngoài qua khung cửa, chẳng có gì chỉ là một màu tối… anh đã để em lại trong bóng đêm, để em lại một mình với nỗi đau, anh không thể tự tha thứ cho bản thân mình… Sae… em yêu anh như thế đó sao? Em bắt anh bước đi con đường này, bắt anh rời xa người mà anh yêu nhất… sao anh không thể từ chối? Sao anh không thể làm theo ý muốn của mình trước em, là vì…

-“ Anh yêu em hơn bản thân mình!”

Em đã trả lời dùm anh thế đấy, rồi em mỉm cười, bảo rằng em thật hạnh phúc khi có anh yêu thương, vậy yêu thương em thì làm theo ý muốn của em nhé… anh đang làm theo mọi ước muốn của em đây Sae… như muôn thuở, không bao giờ từ chối vì thật sự… anh yêu em hơn bản thân anh mất rồi… Sae… anh nhớ em…

--

Sae giật mình mở mắt, cái ánh sáng mờ mờ màu vàng làm cho cô cảm thấy tâm mình tịnh lại, cô khẽ ngóc đầu nhìn quanh… bệnh viện… không chỉ có mình cô, trong căn phòng rộng lớn đầy giường bệnh và bệnh nhân… một sự tĩnh lặng cho đêm về… đêm… sao cái thời gian trôi chậm thế, cô nhớ rõ ràng lúc anh Jaejoong đi thì đã 4h sáng rồi cơ mà… chẳng lẽ đã một ngày trôi qua, cô gượng ngồi dậy… bỏ chân xuống giường… hôm nay là ngày mấy nhỉ… cô ráng cố lê cái chân đau của mình, mà giờ đây đã được băng lại, bước vào toilet…

Sae nhìn mình trong gương… cái gương mặt đầy những vết chằng chịt dù chỉ là những vết sướt nhỏ, cô đưa tay lên chạm vào… cứ như thế này thì 4 năm sau chưa chắc gì anh Jaejoong nhận ra mình… còn anh Jaejoong, đến lúc đó càng tuyệt mỹ, thì sao có thể dành cho cô… cô bật cười, ngẩng mặt nhìn lên trời, mà giờ chỉ có cái trần nhà… Anh đến chưa nhỉ? Jae… qua bên đấy một mình, anh sẽ được làm quen với nhiều bạn mới, anh có nhớ đến em nữa không, con bé xinh đẹp chỉ là xinh đẹp trong cái khu phố nhỏ, còn anh, trước một thế giới rộng lớn, có biết bao nhiêu mỹ nhân, tha hồ để anh ngắm nhìn, rồi anh có chọn lựa không…? Jae đáng ghét… anh mà làm thế thì anh chết với em…

Sae bật cười nhẹ, lại nhìn mình trong gương, sao chỉ mỗi khi nghĩ đến anh, em mới có thể tìm thấy chút lạc quan nhỉ… nụ cười tắt trên môi cô… chưa từng nghĩ có anh trong đời, giờ lại đẩy anh rời xa em, không giữ lại… Bởi thế, nếu mai này em không có anh bên cạnh, thì cũng là lỗi do em, không biết quý trọng… từng giọt nước trong mắt Sae rơi xuống… em đang hối hận đây… Jae… là lỗi của em…

--

Donghae bước vào bệnh viện với một túi xách lớn, có cháo, có trái cây tươi, có thức uống dinh dưỡng, đã hai ngày rồi cô bé mê man bất tỉnh, cho cái bệnh suy nhược cơ thể, cũng may là chân không bị sao, chỉ bị nứt xương nhẹ… Sau khi bác sĩ làm xong mọi thứ, đưa cô bé lên phòng, anh mới có dịp nhìn ngắm cô bé… cô bé với gương mặt nhỏ nhắn, như cái nhân dáng của cô, cái mũi cũng thon thon, đôi môi cũng nho nhỏ… trông thật dễ thương mặc dù trên cái khuôn mặt đấy đầy những vết sẹo… cái này chắc là nhìn thấy đau lòng lắm đây, bởi con gái mà lại, anh đặt tay vào cái túi mỉm cười, bởi trong đây anh có chứa cả kem dưỡng da liền sẹo đặc biệt mà anh lấy trộm của mẹ anh… anh bật cười cho cái tâm tính của mình… mẹ tha lỗi cho con, mai mốt con có tiền con sẽ mua cái khác cho cô bé rồi trả lại cho mẹ cái này… rồi anh bật cười lớn hơn… bởi cái tính không phải lập dị của mình, mà con trai của mẹ thật xấu xa với mẹ, mẹ đừng trách con trai, vì con trai chỉ muốn mình thật sự đẹp đẽ trước người con gái này mẹ à… con trai mẹ đã biết phải lòng ai đó mất rồi… thế mẹ nhé, cứ như thế mẹ nhé…

Donghae khẽ khựng bước, nhưng anh vội lao vào, dù cái phòng chứa đến mười mấy người, nhưng cái giường có cô bé thì anh không thể nào lầm lẫn… trống trơn… anh xoay người đảo mắt một vòng, chợt khựng lại trước cánh cửa màu xanh trong phòng… cô bé đang đi ra… anh thở phào nhẹ nhõm… chuẩn bị một nụ cười để bước đến tự giới thiệu mình, vì hai ngày mê man trên giường cô bé đâu nào biết có anh…

Sae ngẩng nhìn khi tự dưng có ai đó chặn bước khập khiễng của cô… biết cô đang bị thương không, có muốn gì hay có mắc đến đâu đi chăng nữa thì cũng phải đợi cô ra đến ngoài rồi mới vào chứ… nhưng cô khựng lại, bởi cái gương mặt thật sáng, đôi mắt có cái nhìn thật thẳng, trao đi sự tin tưởng, đôi môi khẽ giản ra, với nụ cười không mở, nhưng lại khiến cho cô cái cảm giác thật lạc quan, ấm áp.

-“ Bé vào trong đây mà anh tưởng bé đi đâu chứ?”

Cái giọng lên cũng chứa đầy trong thanh âm toàn là sự vui vẻ, nhưng ngôn từ thì vô duyên, cánh tay đưa ra đỡ lấy cô, thản nhiên như quen biết từ bao giờ, khiến cho cô đã khó chịu còn thêm ngạc nhiên.

-“ Bé thấy trong người thế nào rồi?”

Sae tròn mắt vẫn bước theo cái dáng của tên con trai cao cao đang bên mình đỡ lấy mình, hắn có phải là bác sĩ đâu, càng không phải là người nhà cô… người nhà… Sae chợt nhớ ra… thì nghe tiếp:

-“ Là anh đưa bé vào đấy đấy, tối kia, trong con hẻm… trời mưa…”

Sae đã nhớ rõ rồi… cô gượng cười đáp nhỏ:

-“ Cảm ơn!”

Lại nhận được nụ cười không hé răng, cô vẫn thấy chỉ có sự ấm áp…

Donghae đưa cô bé đến bên giường, anh thản nhiên… à không tự nhiên như đã quen thân với cô bé…

Sae ngồi xuống giường bởi cái tên con trai nhấn cô ngồi xuống, rồi thật nhanh hắn cúi xuống nắm lấy chân cô kéo lên, và thế là theo quán tính tự nhiên, cô phải nằm ngã ra giường, hắn kéo ghế ngồi xuống sát bên giường cô, như chỉ để cản cô lại, không cho cô đi đâu nữa…

-“ Ăn cháo nhé!”

Rồi hắn đứng lên bước đến cái túi lớn mà hắn để trên cái bàn bên cạnh giường, hắn suy nghĩ rồi hắn buông tay…

-“ Khoan đã để anh ra ngoài hỏi bác sĩ bé uống thuốc trước khi ăn hay sau khi ăn!”

Donghae nói xong, anh đi nhanh ra ngoài…

Thật nhanh như mọi lần, như cái cách mà Sae vẫn phải đối diện qua từng ngày tháng, cô bỏ chân xuống giường, lao nhanh ra ngoài không kém cái tên con trai lạ hoắc kia… chạy trốn… là điều mà cô làm đến thuộc lòng… cô chỉ biết hiện tại mình nên làm như thế mà thôi…

Sae lại bước trên đường với cái chân đau, vậy là hai ngày trôi qua rồi à, giữa trời sáng, có nắng nhẹ, cô không biết giờ đây mình có nên về nhà không? Mọi lần như thế này cô sẽ đến nhà anh Jaejoong, nhưng bây giờ cô không còn nơi để về nữa, đi xa thì chẳng thể đi bởi cái chân què này, thôi thì về nhà rồi tính sau, vì trước sau gì cô cũng không thể bỏ mẹ ở lại…

--

Donghae sau khi hỏi xong bác sĩ việc uống thuốc, anh hồ hởi về phòng, một lần nữa anh sững người đưa mắt nhìn quanh, anh bước nhanh đến cái toilet mà đang mở rộng cửa dù anh đã thấy rõ bên trong không có ai… anh lao ra ngoài… bước những bước sải dài, càng lúc càng nhanh như chạy, đưa mắt nhìn quanh, tìm kiếm trong vô vọng… anh muốn gọi thật to… nhưng anh nào biết tên cô bé…

Donghae dừng lại trước con đường rộng lớn trước mặt, chỉ có gió… em đi như thế sao, em đang bị thương cơ mà… sao không để anh chăm sóc, bản tính anh rất yêu quý mọi thứ, dù là những động vật nhỏ bé nhất… à mà em là sinh linh nhỏ bé, tối hôm ấy trong lòng anh, em nhỏ bé quá, yếu đuối quá, khiến anh chỉ có một ước muốn được mở rộng vòng tay, giữ gìn, trân trọng em mà thôi… sao em lại đi như thế…


Bacham72 Tại 12-8-2014 20:49:05


CHƯƠNG III

Những ngày tháng thật buồn như muôn thuở trôi qua, Sae khép mình lại giữ lấy mọi đau thương không ai chia sẻ, những lời hỏi thăm đầy sự lo lắng của anh Jaejoong được anh dùng tay để viết, chỉ để cho cô càng cảm thấy đau lòng bởi sự cách xa này… và để anh Jaejoong yên lòng, cô bắt đầu biết nói dối, những khoảnh khắc bình yên mà cô có được ngắn ngủi lắm, nhưng cũng đủ để cô viết nên một câu chuyện tươi sáng dành cho anh Jaejoong, để anh yên lòng học tập… anh Jaejoong thông minh, cô biết chắc rằng anh không tin, nhưng cô cũng biết chắc rằng trước cô, anh Jaejoong yếu đuối, chỉ duy trước mình cô thôi, cũng đủ để cô cứng đầu nói dối… riết rồi sẽ phải quen thôi, sẽ phải tin thôi, như cô đây, hai năm qua, cô ăn đòn cùng ăn cơm cũng đã quen rồi, nhưng làm sao thì làm cô cũng cố giữ lại cái đầu và gương mặt, để giữ lại những gì gọi là đẹp nhất trước anh Jaejoong…

Chỉ còn hai năm, hè anh Jaejoong không về, cô không cho anh Jaejoong về, vì cô biết anh rất vất vả trong việc sinh hoạt phí, anh nói với cô, anh sẽ sử dụng hết mọi thời gian quý báu để rút ngắn khoảng thời gian học hành của mình để với sớm với cô… cô thấy vui vui, buồn buồn… về rồi thì sao, anh Jaejoong phải đi làm, mà muốn có được nhiều thứ để dành cho cô thì anh Jaejoong phải dành hết thời gian cho việc làm, cũng chẳng thể bảo vệ cho cô nữa… cô đã nhiều lần bàn tính với mẹ, bí mật rời xa nơi này, để ông cha già mắc dịch mặc kệ hắn sống chết, nhưng mẹ chỉ thinh lặng với những giọt nước mắt tuôn như mưa, rồi đáp gọn:

-“ Con không hiểu đâu!”

Cái câu này cô nghe đến quen thuộc, đến nhàm chán, cô không hiểu thì mẹ phải nói cho cô hiểu chứ, cớ sao lại như cái mệnh lệnh ép buộc cô phải nhận lấy nỗi đau này, cô đã 18, cái tuổi đẹp nhất của con gái, cái tuổi này quá dư thừa sự trưởng thành để hiểu về cuộc sống gia đình rồi, nhưng mẹ vẫn thinh lặng, thế là cô lại cảm thấy ghét mẹ, rồi nhìn mẹ lặng lẽ một mình, chăm sóc cho cô khi mẹ biết cô giận mẹ, vì mỗi khi cô giận, cô không muốn ai đến bên cạnh, ai hỏi han, nhất là ai đó chạm vào mình… mẹ chỉ lặng lẽ bỏ vào cái xách tay đi làm của cô một cái bánh nhỏ, một viên kẹo ngọt mà cô thích… chỉ bao nhiêu đó thôi, rồi mẹ lặng lẽ nhìn theo bước chân của cô, nép mình trong một góc đường khuất, chỉ bao nhiêu đó thôi thì cô lại mềm lòng, yêu thương mẹ quá, để đồng ý cam chịu như mẹ, gánh lấy nỗi đau… đôi lúc cô chỉ cảm thấy mình thật ngu si. Tin vào điều kỳ diệu à? Làm gì có… không bao giờ có…

--

Trong suốt hai năm, ngày nào trên đường đi học về Donghae cũng chọn con đường có con hẻm ngày nào để về nhà, mỗi lần đi qua con hẻm, anh luôn dừng bước để nhìn vào, để nhỏng tai nghe ngóng, nhưng không có một tiếng động gì, con hẻm vẫn như muôn thuở, vẫn chứa đầy rác bốc mùi, nhưng sao lại không có bóng dáng em, đôi lúc anh nghĩ, như thế thì tốt đấy, em không còn phải đau đớn, hay muộn phiền vì một điều gì đó để tìm đến nơi tối tăm này trú ngụ, em có nơi khác tốt hơn, sạch đẹp hơn thì anh nên mừng cho em mới phải.

Hai năm qua, đôi mắt nâu đen long lanh đấy, cái mũi thon thon đấy, nhân dáng nhỏ bé đấy lưu giữ trong tâm trí anh, cả trong trái tim này, mỗi ngày nó càng một sâu… nặng, để anh phải giữ gìn… rất nhớ… chưa từng biết đến tên em… mọi thứ như chưa được gọi là hoàn toàn, như một nữa… à, ừ… là một nữa yêu thương không trọn vẹn, sao anh chỉ có cái cảm giác này mỗi khi nghĩ về em thế, cô bé xa nhưng lại không thấy lạ… em ở đâu? Anh mãi tìm giữa khoảng trời rộng lớn, có lẽ chúng ta thật sự không có duyên…

--

Cách xa nhau… ở giữa khung trời xa lạ, cái mà Jae muốn có duy nhất ở hiện tại chỉ là Sae, nhưng anh biết không thể có điều ấy, muốn nói với Sae thật nhiều, muốn kể cho em nghe mọi thứ, nơi đây… giữa bầu trời trong xanh, mà lúc nào anh cũng muốn được nắm tay em đi trên những con đường rộng lớn, cùng trao cho nhau nụ cười trong tâm, ánh mắt chúng ta chỉ có thể chứa đựng hình ảnh đối phương. Những lời em trong những trang giấy to, nhưng chỉ có vài dòng ngắn ngủi, chỉ là sự giả dối, anh biết, nếu như có đem thằng cha của em đi tẩy não, chưa chắc nó đã biết đổi tính đâu em… cũng chính vì những lời nói dối này khiến anh chỉ muốn rút ngắn lại cái khoảng cách 4 năm của chúng ta… trong những lúc đêm có gió, anh chỉ hình dung ra được em, để rồi anh cảm thấy đau lòng quá, chút hối hận cho việc rời xa em… đợi anh về nhé Sae… dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, em phải giữ mình đợi anh về, đem em ra khỏi chốn đau thương… anh rất nhớ em… Sae…

--

Seoul - 2006

Il Woo đứng trong phòng nhìn ra ngoài trời trong xanh qua tấm kính lớn, chỉ có những đám mây bay bềnh bồng, yên bình như từng ngày tháng trôi đi trong đời anh… hai năm qua anh học được rất nhiều thứ… để biết mình đã trưởng thành khi không có mẹ ở bên, khi phải dối diện với những ganh ghét, tị hiềm của một đại gia đình, điều gì khiến cho giữa con người với con người phải đối xử với nhau như vậy mẹ biết không… gia tài… cái gia tài mà ai cũng tưởng chừng to lớn đấy, khiến ai cũng mê muội đâm đầu vào tranh giành…

Il Woo mỉm cười bên khóe môi, cho nụ cười chỉ có sự khinh khi trong tất cả mọi thứ, nhất là cái gia tài ảo đấy, kể cả mẹ cũng mù quáng tin theo, nếu không phải anh chống đối cha ra mặt, thì anh cũng chẳng biết được, mọi thứ bên trong hiện tại chỉ là một cái thùng rỗng, mục nát hết rồi, lớp sơn lấp lánh bên ngoài mai này sẽ không che đậy được nữa, mặc cho cả thiên hạ tranh giành chém giết nhau, anh không muốn đụng vào, nhưng người như anh làm sao có thể nói bỏ là bỏ… người như anh là gì trong cái gia tộc này…

Với bà nội… cháu rơi
Với mẹ lớn… con hoang
Với dì nhỏ… con ngoài hôn thú
Với cha… con trai ghẻ
Với anh chị em… thằng mất dạy
Với cháu… cậu, chú có bệnh truyền nhiễm không thể lại gần
Với người làm… là một tên ăn bám

Chẳng ai chấp nhận anh chính thức, vì mẹ anh có bước chân vào cái gia tộc này chính thức đâu, mẹ đẩy con vào cái hang sài lang, vào chốn xấu xa tồi tệ, để con phải nhận lấy thứ xấu xa nhất nơi đây, chứ không phải nhận lấy được thứ gọi là tiền mà có thể làm nên tất cả như mẹ từng nghĩ… bởi thế đừng bao giờ mà nhìn cái bề ngoài để suy đoán bất cứ mọi thứ gì mẹ nhé…

Đã hiểu rõ như vậy đấy, thế thì sao, thì anh không thể rời đi, vì gì ư… vì con muốn mẹ biết mẹ đã xô con trai mẹ xuống vực mất rồi, nó đã chết từ cái ngày mưa 9-9 năm nào, mẹ đã mất con trai, còn nơi đây cái hang sài lang thì chỉ có thể nhận thêm một con sói, thậm chí con sói đó sẽ trở thành quỷ khi mọi người nuôi nó như thế này thôi, là lỗi của các người mà tự gánh lấy, đơn giản có thế… dùng hết thời gian hai năm để nhẫn nhịn, để học cho thật tốt, để mai này có thể đứng dậy nắm lấy mọi thứ mà những gì nơi đây trao cho nó… không, nó không lớn, chưa trưởng thành, để nó luôn có tấm lòng đố kỵ, hận thù đầy trong tâm, để nó luôn luôn thích được nhìn thấy những kẻ từng đạp nó dưới chân… sẽ có một ngày bị nó đạp lại, là vậy đó… trao đi gì thì nhận lấy thế thôi, đơn giản có thế thôi, nó mới hài lòng mãn nguyện cho mọi thứ…

--

Nam - Incheon - 26/1/2007

Tuyết rơi nhiều, mọi cảnh vật bắt đầu được phủ một màu trắng xóa, tất cả đều chìm trong sự thinh lặng, dưới mái nhỏ cái không khí lành lạnh có từ muôn thưở giờ càng có nhiều, để mọi thứ như chết… gió vẫn thổi khi đêm về… Sae ngồi trước cái bánh nhỏ, có thắp duy nhất một ngọn nến, cô nhìn chằm chằm vào ánh sáng leo lét ở ngọn nến, những hình ảnh từ đốm sáng đấy soi rõ mồn một như hiện về trong ký ức của cô, tiếng nói có thanh âm cao cao nhưng ấm áp vang lên bên tai.

*****

-“ Trời… Sae, em hà tiện thế? Sinh nhật của anh mà mua cho anh cái bánh chỉ để anh há miệng ra là nuốt trọn vào thôi sao?”

Một tiếng cười trong veo, mà một năm chỉ có thể xảy ra một lần vang lên giữa trời lạnh, có chút run rẩy khi đang giữa sân viên…

-“ Thì anh ăn một mình đi, em không ăn đồ ngọt!”

-“ Vì sao thế?”

-“ Vì em sợ mập!”

-“ Hahaha…”

Giọng cười rộn rã như chỉ muốn người đối diện phải cười theo.

-“ Em bé thế kia, chỉ như cây que kem mà bảo mập!”

-“ Nhưng em sẽ mập!”

Cái khuôn mặt xinh xắn ngước lên, luôn cãi lại những gì mà anh bạn của nó nói:

-“ Cầu nguyện rồi thổi nến đi!”

Jae mỉm cười nhắm mắt lại…

Để cho Sae chỉ thấy một điều mà cô chỉ có thể thốt ra bằng hai từ “ tuyệt đẹp”, phải chỉ có gần ở bên Jaejoong, cô mới biết thế nào là đẹp, cho mọi thứ.

-“ Em muốn biết anh cầu nguyện gì không?”

Jae hỏi.

Sae vội đưa tay lên đặt ngón tay lên môi Jaejoong.

-“ Suỵt, nói ra là hết linh đấy!”

Jae bật cười nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn.

-“ Anh có nói cho em nghe đâu, anh chỉ hỏi vậy thôi!”

Sae rút vội tay ra, cô hăng hái chu mỏ vào cái bánh nhỏ xíu chỉ như nằm gọn trong lòng bàn tay, như muốn dành thổi mất cái ánh sáng nhỏ bé nhưng sáng lung linh đấy.

-“ Thổi nến sinh nhật của anh là em sẽ phải nhận thêm một tuổi đấy!”

Jae nói nhanh đồng thời anh kéo Sae lại, rồi đưa miệng vào.

*Phù*

Ngọn nến tắt lịm, cả khoảng không như chìm vào một màu tối, nhưng Jae vẫn thấy đôi mày Sae nhíu lại, hai tay cô đưa lên, thật nhanh cô chồm người tới giật lấy cái bánh mà cô mới khẳng định, cô sẽ không ăn vì sợ mập. Cái cảnh này diễn ra bao lần rồi, nên Jae đâu phải không có kinh nghiệm, thật nhanh anh đưa tay lên, chỉ cần có như thế thì anh đã nắm trọn cái bánh trong tay, anh đưa lên miệng há ra thật to.

Như mọi lần Sae thích cái trò này, giành bánh sinh nhật của anh Jaejoong, bởi cô rất thích ăn ngọt, cũng như anh Jaejoong vậy, có lẽ cô và anh đã chịu quá nhiều cay đắng, nên là do một phản xạ tự nhiên của tâm lý chăng… không giữ ý, trong tất cả mọi thứ, Sae lao vào đè Jaejoong nằm ra đất chỉ vì quyết giật lấy cái bánh mà thôi.

Jae cũng chẳng thèm giữ ý trước cô bé mà anh thích, anh thương nên cũng sẳn sàng vật lộn với Sae để giữ lại cái bánh… nhưng anh biết chắc anh sẽ thua cô, vì một khi Sae muốn gì thì phải có cho bằng được, cái tính khí này để anh chỉ cảm thấy đau lòng, bởi em thiếu thốn quá nhiều thứ, để một khi em muốn là em không thể buông tay…

Sae biết anh Jaejoong sẽ nhường cho cô, nhưng anh Jaejoong này ác lắm, trước khi nhường cũng phải khiến cô bỏ mồ hôi công sức ra mới có thể có được, anh đang dạy em mỗi khi muốn có một thứ gì đó thì phải dùng hết năng lực phải không… ừ, là thế, em học được rồi và anh sẽ chết với em…

Tiếng cười giòn tan của hai đứa trẻ vang lên trong đêm vắng, theo gió càng vọng khắp cả một khung trời nhỏ.

Jae dừng tay, anh nằm lặng yên, nhìn Sae đang ngồi trên người anh, thản nhiên cầm lấy cái bánh, há miệng thật to để nhét vào, tích tắc cái bánh biến mất, thay vào đó là cái miệng ngồm ngoàm, cùng đôi mắt long lanh, có nụ cười lấp lánh, khuôn mặt khẽ nghếch lên thách thức… khiến trái tim Jae se thắt lại, sự đụng chạm như thế này khiến anh rạo rực, anh vội ngồi dậy từ chối cái cảm giác đang đến, khi chúng ta còn quá nhỏ, ừ mà không, em đang dần lớn lên bên anh, và anh lớn hơn em để anh có cảm giác sớm hơn em đúng không Sae. Jae đẩy Sae té qua một bên.

Sae nằm bật ngữa ra đất, miệng vẫn nhai ngồm ngoàm, mắt vẫn không rời anh Jaejoong… nhìn mặt anh thật tức cười… sao anh ấy lại đỏ mặt nhỉ, đáng lý ra là giận hờn vì bị cướp mất bánh mới đúng chứ, thật mình đáng ghét mà, mua cho anh Jaejoong cái bánh, bắt anh cầu nguyện rồi không cho anh ăn, thật là xấu xa… nhưng em thích thế đấy, chỉ thích dành lấy những gì anh thích, những gì anh thích phải dành cho em… ai biểu anh mến em, thương em, rồi mai này em sẽ biết rõ anh yêu em… anh nghĩ em còn nhỏ quá ư, em đã trưởng thành trước tuổi để biết em có cảm giác gì mỗi khi em chạm sát vào anh, nhưng hiện tại em chỉ muốn từ chối, vì em sợ có được rồi mất đi, đau đớn lắm, thà rằng cứ như thế này, chúng ta bên nhau, vui ngày nào hay ngày đó, vì cuộc đời chúng ta luôn là 4 từ “Không có ngày mai!”

Jae quay đi, anh biết mình sẽ không kìm chế được nữa, trong cái giây phút này anh chỉ muốn lao tới, ôm chặt Sae vào lòng, siết mạnh vòng tay để thấy em nghẹn lại hơi thở, để em ngước mặt lên, để anh cúi xuống, trao cho em tình yêu bằng môi chạm môi mà thôi.

Sae bật ngồi dậy, cô chồm tới, choàng tay qua cổ anh Jaejoong, thì thầm vào tai anh.

-“ Đáng đời anh, ai kêu chê bánh nhỏ, haha…”

Jae rụt người lại, cái thanh âm vui tươi đấy, chỉ khiến cho anh nhận lấy sự ấm áp, để mỗi lần như thế anh quay đầu lại chỉ để nhận lấy nụ hôn bên má của Sae dành cho anh.

Sae chạm môi vào má anh Jaejoong hôn một cái rõ to.

*Chụt*

-“ Sinh nhật vui vẻ!”

Cô chỉ chúc anh Jaejoong như thế, nhận lấy sự vui vẻ thật sự của anh bằng câu nói đùa nghịch.

-“ Không vui vẻ bởi em ăn mất bánh của anh!”

Rồi anh Jaejoong sẽ hỏi tội cô… bằng cách nắm chặt hai tay cô, bắt cô hôn lại một cái thật rõ ràng… cô thích như thế lắm, chẳng hiểu sao nữa, thích được đối diện với anh Jaejoong, nhìn thẳng vào mắt anh, tìm hình ảnh mình trong đôi mắt màu đen như sâu thăm thẳm đấy, để cô rơi vào cái khoảng không vô tận, nằm ngủ bình yên trong bóng đêm đen, có anh Jaejoong bảo vệ.

Jae thích nhất là như thế này, em mỉm cười đồng ý sự bắt đền của anh, nhận lấy ánh mắt nồng ấm của Sae trao cho anh, như muốn nói, em thích anh, rồi mai này anh biết sẽ có một ngày em nói 3 từ “Em yêu anh” Anh sẽ chờ đợi được ngày đó, và giờ đền cho sự chờ đợi của anh, đền mọi thứ mà em trao cho anh không trọn vẹn nào Sae…

Sae nhướng người tới, cô nghiêng đầu qua, từ từ chạm đôi môi vào cái má của tên con trai trước mặt, có làn da mịm màng còn hơn cô, mềm ấm như cái má của một đứa bé, cái cảm giác rạo rực chợt đến, cô để yên đôi môi mình, dừng lại… cho mọi thứ cảm xúc được thăng hoa…

Jae khẽ khép mắt lại, chỉ muốn lưu giữ cảm giác này thật sâu trong ký ức, mọi thứ sẽ không phai tàn cho thời gian trôi qua, anh sẽ nhớ mãi những giây phút hạnh phúc ngắn ngủi ta có bên nhau, bình yên quá, bên em anh chỉ cảm thấy được sự bình yên, em như con chim bồ câu trắng tinh khiết đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh, chỉ có anh tồn tại trong đôi mắt đấy, chúng ta sẽ làm gì để có những ngày tháng vui vẻ này mãi mãi nhỉ? Vẫn luôn luôn là câu hỏi không bao giờ có giải đáp…

*****

Sae rụt người lại, rồi cô lại chồm người tới, chu môi ra thổi tắt nến, giờ đây không có anh Jaejoong để cô phải dành giật nữa, cái bánh vẫn nhỏ bé như ngày nào để em có thể há miệng ra nuốt trọn, không có anh hỏi tội em bắt em đền trả bằng cái thơm bên má… em đã 18 rồi, anh có thể đòi hỏi cái thơm ngay môi rồi đấy, nhưng giờ anh xa quá… mà mỏ em lại không quá dài, để từ đây có thể gởi cái hôn đầy nhớ thương cho anh tận phương trời xa xăm cách biệt…

Sae bật cười bởi cái suy nghĩ vớ vẩn của mình, cô cầm cái bánh lên, há to miệng, cô bỏ vào, nuốt trọn, từng giọt nước trong mắt cô rơi xuống, sinh nhật… cái sinh nhật lần thứ 3 cho ba năm chúng ta xa cách rồi anh Jaejoong ạ, nhưng sao càng lúc em càng nhớ anh thế này, cố quên đi, nhưng em càng ép lòng mình quên thì càng lại nhớ, đêm nay em cảm thấy lạnh quá, muốn có anh ôm chặt lấy, muốn ngã đầu vào khuôn ngực anh, anh đã lớn rồi, không… đối với em anh lúc nào cũng lớn cả, cũng mạnh mẽ cả, còn trước anh, thì dù bao nhiêu năm qua đi chăng nữa, em cũng sẽ chỉ nhỏ bé mà thôi.

-“ Anh Jae…”

--

Melbourne - Australia

Jae chạy nhanh trên đường, cái bánh anh đang cầm trên tay nhỏ bé như ngày nào, bởi thế anh không sợ làm đánh rơi, hay làm hư mất đi vẻ đẹp của nó, có xấu xí thế nào thì Sae cũng bỏ trọn vào miệng, 3 lần rồi, anh không được em mua bánh, và dành ăn bánh nữa, chỉ có anh một mình, thổi nến cầu nguyện rồi tưởng nhớ đến những giây phút chúng ta bên nhau thật vui vẻ trong ngày sinh nhật anh, em không bao giờ cho anh chúc sinh nhật em, em đùa rằng: Như thế là anh bắt em tự nhận là mình đã già, không em không muốn già trước anh, để em còn nhỏ bé mãi, để em có thể nhõng nhẽo dỗi hờn đúng không?

Tại em không biết đó thôi, chứ khi em lớn, thì anh cũng lớn, bởi thế em luôn nhỏ bé trước anh mà, những cái bánh anh không bao giờ ăn, chỉ biết ngồi nhìn, để tìm lại cái cảm giác ấm áp khi môi em chạm vào má anh để đền vì cái tội dành ăn với anh, nhưng hiện tại anh không có được điều đó, chúng ta gần sắp được ở bên nhau rồi, anh vui lắm… anh sẽ về, sẽ mua cho em thật nhiều bánh nhỏ trong ngày sinh nhật của mình, rồi em sẽ ăn bằng hết, để anh có thể bắt đền em thật nhiều bằng những nụ hôn, cho những ngày tháng thương nhớ vì xa cách… tuyết rơi rất nhiều, ở nhà có như thế không em? Chắc em đang lạnh lắm! Anh cũng thế, đứng dưới trời tuyết rơi dày đặc, anh chỉ muốn mình có cánh để bay về nhà… nhà em đấy, để được ôm em trọn trong vòng tay, cùng nhau đem lại cho nhau cái cảm giác ấm áp, và bình yên mỗi khi chúng ta được ở bên nhau… anh cũng chỉ có thể nói một câu quen thuộc đến nhàm chán…

-“ Đợi anh nhé!”

Jae lao nhanh qua đường khi miệng thì nói Sae đợi anh, nhưng anh không đợi được… cái ánh sáng từ đâu đó khẽ chớp lòa bên anh… cái bánh nhỏ nhoi trong tay anh bay lên, mất hút vào khoảng không màu trắng xóa bởi tuyết… sao nó không đưa anh cùng bay, trở về với em…

-“ Sae…”

Jae chợt thấy đau đớn, rồi trong tích tắc nó như mất dần cảm giác cho mọi thứ, anh chỉ thấy một màu trắng của tuyết, chạm thân vào tấm thảm xốp lạnh lẽo… đầu anh như vỡ toang, tuôn trào mọi thứ gọi là kỷ niệm, anh đưa tay lên, ôm chặt lấy đầu cố giữ lại… không… hình ảnh Sae đang mờ dần… anh buông tay thét lên…

-“ Sae…”

Một màu tối đen sâu thăm thẳm…

--

Nam - Incheon

Sae giật mình mở mắt, có gì đó như đang bóp nát trái tim cô, cô nghẹn lại hơi thở, bàng hoàng rùng mình, cái cảm giác lạnh toát mặc dù cô đang trùm kín mền, vùi mình trong tấm nệm mỏng nhưng rất ấm… nhưng sao mồ hôi cô lại tuôn đổ thế này… Jae… anh Jae… có điều gì đó… anh đang gọi em đúng không… sao em không thể nghe anh gọi một cách rõ ràng như mỗi lúc em thét lên gọi anh thế này…

Tiếng động của cửa phòng cô bật ra, cô lại giật mình ngẩng nhìn… cái cửa mà cô có đóng lại bằng cách nào thì cũng được mở ra bởi cái con người xấu xa, tồi tệ, cái gã to lớn vẫn như cũ, ngàn năm không đổi, hắn lại muốn gì cơ chứ… cô bực bội đứng dậy, bước đến cái ngăn kéo trong tủ, buông giọng lạnh lùng chấp nhận như 3 năm qua.

-“ Chỉ có bao nhiêu đây thôi, cầm lấy rồi cút đi!”

Sae quăng tiền xuống đất, ngước nhìn với sự khinh khi, đã từ lâu rồi cô không bị tra tấn, nhưng ăn đòn bình thường vài cái đánh thì cô cũng phải nhận lấy.

-“ Con quỷ cái, mày nghĩ tao là chó chắc, được tao sẽ làm chó cho mày coi!”

Sae ngã bật ra đất, bởi cái thân thể to lớn đấy lao tới… đè chặt lấy thân cô…

-“ Là tại mày khiêu chiến trước, có gì cũng là do mày gánh chịu!”

Những cái tát tai như trời giáng, nhưng cái làm Sae bất ngờ là bàn tay xấu xa tàn nhẫn đấy đang xâm chiếm cơ thể cô… cô ráng cố vùng vẫy, nhưng biết chắc mình vẫn chưa thể làm lại cái gã to lớn đầy sự hung hăng đấy, cô buộc miệng:

-“ Cha là cha con mà!”

Chỉ để nhận lấy cái gương mặt đen đúa xấu xí cùng tiếng cười gằn như kìm lại… hắn đang kìm lại ư, nhưng giờ không như mọi lần, cô chỉ muốn hắn thật sự kìm lại trong mọi thứ, cái ý đồ không thể xảy ra.

-“ Tao tưởng mày quên mất rồi chứ, đến cái giây phút này mày mới biết sợ sao, gọi tao là cha à, tao nói cho mày biết, lúc trước mày còn nhỏ lắm, để mày không biết rõ mọi sự, nhưng bây giờ mày lớn rồi…”

Sae run rẩy khi bị giữ chặt dưới cái thân xác dơ bẩn, cô cảm thấy đau ở cạnh hàm bởi cái bàn tay như gọng kìm đang giữ lấy, như bắt cô phải đối diện với cái sự thật gì đó mà hắn muốn cô biết, hai tay cô không thế nhúc nhích bởi cũng bị hắn kẹp cùng thân thể cô, bằng hai cái chân của hắn, càng lúc cô càng cảm thấy khó thở…

-“ Con quỷ nhỏ càng lúc càng xinh đẹp, cho thằng khác thật tao thấy uổng quá, nói cho mày biết, tao chẳng phải là cái thằng cha của mày, thằng cha mày đã quất ngựa truy phong từ lúc mày mới hình thành trong bụng mẹ mày đấy, tao chỉ là thằng ở lại chịu trách nhiệm, bởi thế những gì mẹ mày và mày đã lấy của tao thì phải trả lại cho tao, có thế thôi, đời là thế đấy, con ngỗng ngốc ạ! Để tao dạy mày biết đời, biết lớn cho xong cái nhiệm vụ mà mẹ mày bắt tao gánh nhé!”

Sae vùng vẫy mạnh hơn, nhưng không thể nào làm lại, cô dần đuối sức bởi những cái tát tai để giữ cô không biết nổi loạn, giờ đây chỉ có tiếng cười khả ố, đôi môi dơ bẩn chạm vào da thịt, cô nhắm chặt mắt trong sự sợ hãi kêu thét lên…

-“ Anh Jae… anh Jae…”

Nhưng cô biết chắc anh Jaejoong không đến… không thể đến… nhưng cô vẫn kêu gào tên Jae… vì Jaejoong đối với cô rất quan trọng…

--

Melbourne – Australia

Chỉ có tiếng Sae gọi văng vẳng bên tai, chỉ có cái thân thể như bất động, đôi mắt Jae cũng chỉ có cái ánh sáng lóa nhòa không rõ, anh không muốn nhắm mắt lại, vì anh biết chắc khi anh nhắm lại, anh sẽ không còn thấy em… Sae… tiếng gọi của em nghe thống thiết, xoáy vào tâm can anh, khiến nó đau đớn xót xa quá mức… sao lại như thế… sao anh lại như trở nên vô dụng thế này, không thể đến cứu em… đã có chuyện gì xảy ra cho em… nói cho anh nghe nào, sao chỉ có tiếng gọi tên anh, mà không có ý nghĩa của những điều em đang cần… nói đi em… cứu em… để anh biết mình phải làm gì cho cái giờ khắc này chứ, anh như đang lạc vào cái khoảng không nào đó thật mơ hồ… nói đi em…

-“ Máu ra rất nhiều, giảm Forane, tăng thông khí…“

Tiếng ai đó xen vào giữa hai chúng ta, như ngăn cách chúng ta được về cùng nhau… Jae bất lực khi hình ảnh trước mắt chỉ là một màu tối đen, anh buông xuôi mọi thứ…

--

Nam - Incheon

Máu ra rất nhiều… từng giọt máu trinh nguyên chảy dài trên con đường trốn chạy, ghê tởm cho mọi thứ, giờ đây em muốn kết thúc tất cả, nhưng em không muốn bỏ lại mình anh… anh Jae ơi… tha thứ cho em… em đã không còn là em nữa, tất cả mọi thứ không thể dành cho anh trọn vẹn… từ đây chúng ta phải xa cách nhau rồi, không còn cái hạn định là cột mốc cho chúng ta dựa vào để làm hy vọng được ở bên nhau… đau đớn quá, em đau đớn lắm, khắp cả thân thể, trong tận tâm hồn, kể cả trái tim yêu thương… về đâu, em biết về đâu bây giờ, mọi thứ chợt vụt tắt trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi…

Sae lao mình xuống con dốc đầy tuyết, mong muốn tuyết trắng xóa có thể xóa sạch những vết dơ trên thân thể cô… không, cô ngồi dậy lết từng bước, trong cái màu trắng xóa tuyết có màu đỏ của cô… máu em đã chảy ra trên con đường đi đến địa ngục… không bấy lâu nay em vẫn ở trong cái địa ngục đấy chứ, chỉ là giờ đây em đang rơi, xuống từng tầng tối tăm… càng đau đớn hơn của 18 tầng địa ngục, cho đến tầng thứ mấy em mới có thể được dừng lại… không, em biết chắc là không thể dừng lại nữa rồi anh Jae ơi… giờ đây em dơ bẩn, như rác rưởi, chỉ nên ở chổ chứa rác rưởi…

--

Donghae bước từng bước chân chậm rãi như muôn thuở, vẫn con đường quen thuộc, anh đi không biết mỏi mệt dù trong đêm đông giá lạnh, vẫn kiên trì tìm kiếm hình dáng người con gái mà anh mới gặp lần đầu đã yêu… sao 3 năm qua anh vẫn không thể quên được dù bây giờ anh không còn là kẻ lập dị, với thật nhiều bạn, thậm chí thật nhiều con gái vây quanh anh, nhưng sao anh chỉ có cái cảm giác trái tim mình đập bất ổn trước em thế này… tồi tệ, xấu xa cho mọi thứ, khi không biết em là ai? Em ở đâu? Thậm chí là em tên gì?

Donghae khựng bước, trên nền tuyết màu trắng có những giọt màu đỏ, anh lao vào con hẻm, anh đã hình dung ra điều đó…

Donghae chạy nhanh trên đường vắng, lớp tuyết không thể cản bước chân của anh, bồng em trên tay như thuở nào, và như ngày ấy, em nhẹ tênh như không thân xác như hồn ma vất vưởng… không, sao em không có thân xác, cái thân xác mong manh nhỏ bé đang đẫm đầy máu… ai đã khiến em ra nông nổi này… cho anh biết… cho anh biết… anh sẽ giết nó… cho em…

Những hình ảnh lại nhập nhòe, cái hơi ấm của 3 năm trước hiện hữu, Sae không quên và Sae biết chắc là ai rồi… một lần thôi cũng để cô lưu tâm bởi cô không là người bội bạc…

--

Donghae nắm chặt tay cô gái đang nằm hôn mê bất tỉnh, anh không thèm giữ ý khi lần này anh chọn phòng riêng cho cô… anh biết em đau đớn lắm, đau đớn nhất là cái tâm hồn em cũng bị tổn thương, anh đã hỏi rõ mọi thứ, trao đổi với bác sĩ trước, để anh không bỏ đi bất chợt, để bất ngờ mất dấu em, khi em trốn chạy… bác sĩ nói anh phải túc trực bên em… ừ, thì anh sẽ túc trực bên em… đối với em, anh chắc là người xa lạ. Đối với anh, em thật gần gũi, để anh được quyền làm gì đó của em… anh trai, bạn thân… anh cũng hài lòng để có được quyền chăm sóc cho em.

--

Từng ngày trôi qua lặng lẽ… tất cả đều chìm vào cái bóng đêm đen… mặc dù ở hai phương trời cách biệt, nhưng thật sự ta đang được ở cùng nhau… bởi ta là tri kỷ của nhau… đúng không… đúng không…

Nhưng mọi thứ không như ta mong muốn… cuộc đời này thế đấy… nhiều đắng cay hơn là hạnh phúc… một người quên đi tất cả, một người nhớ mãi tất cả… để bước chân ai không tìm về, để cho ai cảm thấy hụt hẫng bước vào con đường lầm lạc đau thương.



trang: [1] 2 3 4 5 6 7
Phiên bản đầy đủ: [Longfic | MA] Khổng tước | Bacham72 | Jung Il Woo - Kim Jaejoong - Lee Donghae - Sae | Completed