Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 7023|Trả lời: 47
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Longfic] [Longfic | K+] The Phantom | Bacham72 | Kim Jaejoong - Christine | Completed

[Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
Tác giả







Author: Bacham72

Rating: K+

Pairing: Kim Jaejoong – Christine (nhân vật hư cấu)

Category: Romance - Spirituah

Status: Ongoing

Summary:

Hãy nhìn vào mắt anh, em sẽ thấy được thiên đường
Để anh cho em biết với những gì em đã đánh mất
Anh sẽ làm tất cả mọi thứ dành cho em
Tạo ra phép màu này tặng em
Tạo ra chỉ để tặng em, với tất cả những gì mà em cần…
Vì anh yêu em… anh mãi yêu em…*


Disclaimer: Chỉ nơi đây, cảm xúc mới là của chính mình.

Note:

Gởi lời chào đến tất cả các độc giả, cùng 2 Mod.

Đây là Bacham72 nhé ^^, nick này Kyo cho ss, từ đây ss sẽ dùng nick này để đăng những fic của Kim Jaejoong. Nếu có chổ nào sai Mod nhớ báo để ss sửa.

Cảm ơn 2 Mod và mọi người ^^


* Lời dịch bài hát Paradise của Kim Jaejoong.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Sofa
 Tác giả| Đăng lúc 10-7-2014 20:28:36 | Chỉ xem của tác giả
CÁC FIC KHÁC CỦA AU




Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Ghế gỗ
Đăng lúc 10-7-2014 21:48:23 | Chỉ xem của tác giả
Em là em ủng hộ ss nhóa, móa ơi
Trai gì mà trai đẹp dữ, ss lựa hình quá chuẩn luôn. Trai gái đều ma mị
Em là em hóng chờ nhá. Nhìn trai là muốn phạm tội rồi hà
Nhưng mà...christine ư...èo...s êm ngoại tềnh trong tư tưởng rầu

Bình luận

Cảm ơn em  Đăng lúc 12-7-2014 03:32 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Tầng
Đăng lúc 10-7-2014 22:16:19 Từ di động | Chỉ xem của tác giả
Àh à em tìm thấy rồi.
Há há poster cũng khá mê người.
Em sẽ theo ss tới cùng lun, keke.
Christine đọc tắt cũng là Chris nhỉ?

Bình luận

Cảm ơn bé  Đăng lúc 12-7-2014 03:32 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

5#
Đăng lúc 10-7-2014 22:29:06 | Chỉ xem của tác giả
có rồi nha ss

hehe em còn tưởng s skyo đăng cơ =.=

ss nói em nhất định phải đọc fic này mà phải không

nên em sẽ theo đến cùng ^^

Bình luận

Cảm ơn bé Min  Đăng lúc 12-7-2014 03:33 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

6#
Đăng lúc 10-7-2014 22:52:57 | Chỉ xem của tác giả
SS viết Fic mới rồi!
SS giỏi ghê lun! Ra Fic liên tục hà!
Em tủi thân quá! Có đứa con đầu lòng mà lo không tới nơi tới chốn... huhuhu
Ủng hộ ss neh!
Fighting!!!

Bình luận

Dạ! ^^  Đăng lúc 12-7-2014 11:07 AM
cái fic này ss viết từ lâu rồi, ss có tật viết xong rồi mới đăng, cảm ơn bé  Đăng lúc 12-7-2014 03:33 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

7#
 Tác giả| Đăng lúc 12-7-2014 03:38:56 | Chỉ xem của tác giả
THE PHANTOM

CHƯƠNG I

Thung lũng Paradis - Alpes – France

Mùa đông năm 1888.

Trong sự tĩnh lặng của bóng đêm có màu trắng bạc lấp lánh, đâu đâu cũng chỉ là cái không khí lạnh lẽo của những bông hoa rơi từ trời được gọi tên là tuyết, tiếng gió rít qua khe cửa đã đóng chặt, nhưng cũng đủ xoáy vào tận tâm can, Jae ngồi thinh lặng bên khung cửa kính, vẫn đôi mắt sâu nhìn ra bên ngoài kia… Paradis… từ khi được sinh ra cho đến tận bây giờ, có 13 năm tuổi, nhưng chỉ có 9 năm để nhận biết, mà dù có nhiều năm hơn nữa, cậu chỉ thấy mỗi sự lạnh giá nơi được gọi là mái nhà thân yêu, là Thiên Đường, chỉ nhận lấy được sự lẻ loi một mình, mà cái cảm giác đấy nó từ từ ăn mòn dần mọi thứ trong cậu, gói gọn duy chỉ hai từ: “cô đơn”.

Quá giản đơn đến bình lặng, để cậu có cảm nhận thực ra cậu chẳng có gì giữa Thiên Đàng trần gian này… đôi môi màu đỏ trên gương mặt trắng sáng khẽ nhếch lên, soi khuôn mặt xinh đẹp trong lớp kính mờ có hơi nước bởi tuyết, cậu khẽ cười… nụ cười bất mãn bên khóe môi, mà cậu chỉ có thể trao cho mình cậu… có gì thì chỉ có mình với mình, cậu đưa tay lên, ụp vào tấm kính, khi thấy hình ảnh gương mặt trong tấm kính khẽ nhòe đi, thì sao… cũng không thể che đi đôi mắt long lanh, bởi chính mình đang cảm nhận, để không cần phải thấy chính xác rõ ràng… như mọi lần trái tim cậu khẽ rung nhẹ, sẽ cũng chỉ có sự rung nhẹ dù là trước cơn gió lớn bên ngoài kia, cậu buông tay xuống, đôi mắt đấy chợt sâu thẳm… phải… cứ như thế này thì tốt hơn, không vô tư phiền muộn, như chết, như mất cảm giác vì mùa đông giá lạnh…

Chẳng có cái mùa nào trong năm làm cậu cảm thấy ấm áp, chẳng có lời nói âu yếm yêu thương của mẹ, chẳng có vòng tay mạnh mẽ của cha, để dìu dắt cậu bước… khiến cho cậu chẳng còn muốn đi đâu nữa, thậm chí đi tiếp con đường cuộc đời… khiến cậu bất động như kẻ tàn phế, lặng câm với những nghĩ suy, không thể thốt ra, giữ lại trong lòng đầy ắp, để một ngày, hai ngày, ba ngày… cậu chẳng thấy bằng lòng với bất cứ thứ gì xung quanh mình nữa… ghét bỏ mọi thứ, không cần trân trọng, chỉ theo ý mình, vì cha mẹ đã để con quen sống một mình…

Jae đưa mắt nhìn ra phía cổng, có hai cái bóng, một cao một thấp, bước xiêu vẹo trên tuyết khi con đường nhà cậu chưa có ai dọn dẹp cho đống tuyết rơi ngày hôm nay… mắt cậu không rời hai bóng dáng đấy đang tiến về phía nhà chính cho đến khi không thấy nữa, cậu lại đưa mắt ra khoảng không xa xăm trước mặt, lại đắm chìm trong những suy nghĩ, lại một mình lặng lẽ… lại như đếm tuyết rơi…

--

Veryl dừng bước trước một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ, đúng ra thì ông không có quyền đứng nơi đây, cửa chính, nhưng ông muốn một lần cuối tìm cho mình cảm giác tự do, vì bắt đầu từ bây giờ trở đi, mọi thứ đến trong cuộc sống của ông gần như chẳng còn thể làm chủ được bản thân mình, ông cảm thấy xót xa, khẽ siết chặt bàn tay bé nhỏ đang nằm gọn trong lòng bàn tay ông… đứa con gái mà ông lo lắng hơn bao giờ hết, yêu thương hơn bao giờ hết, vào cái phút giây mẹ nó, người ông yêu nhất lìa đời, nàng chỉ biết nhìn ông bằng đôi mắt to tròn long lanh bởi nước, bờ môi run rẩy, hơi thở nghẹn lại, nhắn nhủ vài lời cho giờ phút chia biệt.

Chưa từng bao giờ biết ghét bỏ điều gì trong cuộc đời mình, nhưng nhìn thấy, nhận lấy sự chia biệt, biết rõ, hiểu cặn kẽ để chỉ khiến trái tim ông như vỡ ra, lúc đó ông ước ao mình như chẳng thể thấy gì, cái hình ảnh người vợ yêu dấu đau đớn trong những năm tháng cuối đời trên giường bệnh, nàng dần héo tàn trước sự chăm sóc nổ lực của ông… Chúa đã không chấp nhận lời khẩn khoản nguyện xin của ông, Ngài đã lấy nàng đi, như lúc Ngài ban nàng cho ông, không cần phải giải thích, rồi ông buồn bã tự an ủi mình, Ngài đưa cô ấy đến Thiên Đường, một Thiên Đường thực sự, ông biết chứ, nơi ấy là nơi hạnh phúc nhất, nơi ấy chỉ có yêu thương, không phiền muộn, lo lắng như nơi đây… Paradis… ông ngẩng nhìn…

Paradis hiện tại có một bầu trời tối, nhưng lấp lánh ánh sáng bởi tuyết… tuyệt đẹp, nơi đây là Thiên Đường trần gian, mong rằng con gái ông cũng hạnh phúc nơi này… mà làm sao có thể hạnh phúc, khi ông và con gái giờ đây thuộc về người ta, chủ nhân mới… bá tước Richardo, vì lo số tiền chữa bệnh cho vợ, ông đã từng hứa với kẻ giúp mình cũng là chỉ huy của ông, nguyện chung thành phục vụ, sức khỏe ông cũng giảm sút đáng kể từ cái ngày ông bị thương cho một cuộc chiến, khiến ông chẳng thể làm gì nên chuyện, hoàn cảnh khó khăn, thật nhục nhã khi không thể lo cho người mình thương yêu. Giờ đây, ông quyết tâm dành hết cho đứa con gái nhỏ 10 tuổi, báu vật của ông và vợ, viên ngọc quý của Thượng Đế ban cho ông.

-“ Christine à, từ bây giờ chúng ta sẽ sống ở đây nhé!”

Veryl chẳng nhận được gì dù chỉ là cái siết nhẹ tay, ông cúi nhìn đứa con gái, chỉ thấy cái đầu nó với mái tóc nâu, ông bước đi, kéo nó qua hướng phải…

--

Từ lúc mẹ mất, Christine rất buồn, cô bé chẳng muốn nói gì nữa, mặc dù là nói với cha, bé muốn dành một khoản thời gian riêng tư chỉ để nhớ đến mẹ, rồi mai này bé sẽ buông xuống, 10 tuổi, bé vẫn cần một người mẹ để chăm sóc, mặc dù một tháng qua bên cha, bé cảm nhận được cả tình yêu của mẹ từ cha dành cho bé… con xin lỗi, bé thầm nói với lòng, cho con hết tuần này thôi, rồi mai này con sẽ sống vì cha, với cha, trao cho cha cả tình yêu thương mà con dành cho mẹ cha nhé, bé bước theo cha, như 3 ngày qua, đến tận nơi xa xăm này, mà cha gọi nó là Thiên Đường… mặc dù trời tối, nhưng bé vẫn thấy nơi đây thật tuyệt đẹp…

Sau khi vào phòng, căn phòng nhỏ nhưng ấm áp bên hông tòa lâu đài sừng sững, cha để bé lại, ông đi đâu đó, không quên an ủi bé bằng nụ cười hiền hòa trên khuôn mặt già nua cho mọi thứ, những nếp nhăn nheo ấy không làm mất đi những đường nét góc cạnh phong trần của người đàn ông, không che đi đôi má lúm đồng tiền, không làm mờ đi đôi mắt sáng, bé ngồi lặng lẽ nhìn quanh căn phòng nhỏ, nhưng vẫn lớn hơn cái phòng riêng của nhà bé lúc trước, bé đứng dậy, đẩy cửa bước ra ngoài…

Trước mắt, không gian rộng lớn, với tiếng gió thổi rít qua tai nghe rợn người, nhưng không làm bé sợ hãi, bé bước ra sân viên… chẳng còn cỏ xanh mơn mởn, chỉ có lớp tuyết xốp nuốt chửng bàn chân nho nhỏ của bé. Bước từng bước chậm rãi, ánh mắt bé vẫn dõi vào bóng đêm lấp lánh, bé dừng lại, nơi cảm thấy thích hợp, ngẩng nhìn… những bông tuyết rơi xuống, như phủ lấy gương mặt bé … đẹp quá, nơi đây đúng là Thiên Đường dù chỉ là về đêm, dù trong mùa đông lạnh giá… bé đưa mắt ra xa, những ngọn núi cao sững sững vẫn thấy rõ khi đêm về cũng là vì bởi nó có màu trắng của tuyết, bé đưa tay ra, như hứng lấy những bông tuyết, cảm nhận xem nó có lạnh hơn lòng bé không? Lạnh đấy, nhưng chẳng lạnh bằng lòng bé, từ bây giờ trở đi, bé sẽ sống như thế nào? Bé muốn hỏi cha, nhưng chẳng thể hỏi, vì bé nhận thấy sự lo lắng trong đôi mắt sáng hơn sao trời đấy, không sao… vì dù có sống như thế nào bé cũng vững tin có cha bên cạnh dìu dắt… bé khẽ nhếch môi, cố gắng tập cười khi một tháng qua bé không còn biết cười nữa…

-“ Con gái của mẹ đẹp tuyệt trần khi con cười!”

Tiếng nói hôm nào của mẹ vọng về bên tai…

-“ Vậy nếu con không cười thì không xinh đẹp sao?”

-“ Một con người chỉ thật sự xinh đẹp bởi tâm hồn thánh thiện, bởi trái tim bao dung, bởi con biết yêu thương những gì con có, trân trọng hiện tại, ước mơ cho tương lai, mãn nguyện trong từng hơi thở, nhịp đập con tim, trong từng làn da, thớ thịt, trong nụ cười hạnh phúc!”


Lúc đó, Christine đã nhíu mày không hiểu cho lắm, nhưng bé cũng nở nụ cười ôm chầm lấy mẹ, dụi đầu vào lòng mẹ, ôi… bé thích cái cảm giác này, lòng mẹ rộng nhưng thật ấm áp, mẹ đưa tay lên vuốt mái tóc bé, rồi hôn lên trán, bé đáp lại mẹ bằng nụ hôn ở má thật mạnh, thật sâu, cho cảm xúc yêu thương của mình dành cho mẹ, khác với tình yêu bé dành cho cha…

--

Jae thinh lặng như mọi lần, nhưng tâm trí cậu không thinh lặng, những câu hỏi dồn dập không cần được trả lời liền ngay tức khắc, không giống cái tính khí của cậu kể từ ngày mẹ mất đi… Cái con bé đó là ai? Sao nó có thể xinh đẹp đến thế? Sao nó dễ thương đến thế? Bàn tay nó kìa, mũm mĩm, khiến cậu chỉ muốn nắm lấy, khi cậu biết cái bàn tay đó rất mềm mại và ấm áp, như bàn tay mẹ mặc dù nó đang đưa ra dưới trời hứng tuyết mà không có đôi găng nào bao lại? Sao trái tim cậu lại khẽ rung nhẹ khi thấy nụ cười trên gương mặt xinh xắn thế kia? Sao đôi mắt nó to tròn quá vậy? Sao long lanh đẹp quá vậy? Sao phẳng lặng, êm đềm quá? Sao cậu chỉ muốn đắm chìm vào đấy, bình yên cho những tháng ngày cô độc, cho những giấc mơ êm đềm?

Jae đứng lên, rời phòng, ra ngoài sân viên, nơi có con bé thiên thần xuất hiện… cậu ngẩng nhìn trời cao, tự tin bước lững thững bởi lớp tuyết xốp dưới chân không làm cậu chao đảo… cậu ngước nhìn trời… Ngài ban cho con thiên thần này sao? Vậy con nhận lấy, không từ chối nhé! Cảm ơn Ngài!

--

Christine khẽ giật mình lùi lại vài bước khi thấy một anh trai xuất hiện trước mặt, bé vội cúi xuống khi không quen biết bất cứ điều gì nơi xa lạ này.

Jae nhíu mày, cái ấn tượng thật không tốt của con bé trao cho cậu, khi cậu trao cho nó sự xuất hiện đột ngột của mình ư? Đâu có, tại nó mãi mê suy nghĩ, nên mặc dù cậu đã đứng trước mặt nó đến một lúc, nó mới nhận ra… Jae vội bước đến, khi nó vội quay đi.

Christine quay đầu thật nhanh, và cũng thật nhanh cô bé chạy về phòng, bởi lúc nãy cha có dặn không được đi lung tung.

Jae vội lao theo, nhưng cậu cũng vội khựng bước, đứng lặng nhìn cái dáng nhỏ bé thoăn thoắt biến mất trước mặt cậu… không vội, cậu xoay người, ngẩng nhìn đúng cái hướng của con bé đã nhìn lúc nãy… Paradis này là của cậu… của mình cậu duy nhất, cũng như con bé đấy, ở trong Paradis, thì cũng thuộc về cậu mà thôi… 13 tuổi, cậu tự nhận đây là rung động đầu đời…

--

Christine quay lại đóng chặt cửa, bé xoay người áp chặt lưng mình vào, như cố giữ, không để bất cứ thứ gì, điều gì xâm nhập qua cánh cửa, cũng như bé đang giữ chặt lấy trái tim, tự dưng nó đang run rẩy… bởi người anh trai lúc nãy, với gương mặt lấp lánh ánh sáng, đôi mắt thật sâu, thật đen ẩn chứa những cảm xúc sâu sắc và lắng đọng, ánh nhìn thiết tha trao cho bé, như thầm bảo: “ Anh sẽ luôn nghĩ đến em, quan tâm đến em hết lòng!”

Christine bật cười… như câu tỏ tình, chỉ là của tên nhóc ăn chưa no, mặc chưa ấm… bé vội lao qua giường, anh trai khiến bé biết cười ra tiếng như xưa rồi ư… bé quơ vội cái gối, nghiêng đầu, vùi mặt vào, tìm kiếm cảm giác lòng mẹ… cũng êm ái lắm, nhưng chẳng có cảm giác ấm áp, bé khép mắt lại, mong rằng nơi đây thật bình yên…

--

Tiếp nhận Veryl là quản gia Chevis, chỉ một số câu hỏi thông thường, những nội quy dặn dò cho quy tắc trong lâu đài, cùng lời nhắn lại của ngài Richardo:

“ Không cần phải xem mình là nô lệ, cứ ở đây làm những việc mình có thể làm!”

Trong lòng ông, ngài Richardo không những là ân nhân giúp ông trong việc thuốc men chữa bệnh cho vợ, cũng là ân nhân năm xưa cứu ông một mạng nơi chiến trường, bởi thế ngài có yêu cầu gì, ông cũng sẵn sàng đáp ứng, nhưng từ miệng quản gia Chevis, ông chỉ nhận lấy một lời cảnh báo duy nhất:

“ Đừng làm phật ý của thiếu gia Jaerik, mỗi khi cậu ấy muốn gì chỉ nên đáp ứng!”

Chẳng biết đó là lời dặn riêng của ngài Richardo hay của quản gia Chevis nữa, ông chỉ cảm thấy, thiếu gia này nguy hiểm không nên để con gái ông lại gần, có vậy thôi…

Ông đưa tay đẩy cửa phòng, bắt đầu từ giờ trở đi, ông và con gái sẽ ở đây, căn phòng này không tiện cho hai cha con ở, ông được quản gia sắp xếp cho ở bên khu trái phía Tây, gần chuồng ngựa, vì nơi đấy có công việc cần người làm, con gái ông thì không tiện ở nơi có không khí không trong lành như nơi đấy, nhìn bên ngoài cái sắp xếp của quản gia Chevis nói lên sự ưu ái của ngài Richardo dành cho ông, nhưng sao ông chẳng cảm thấy như thế.

Nhìn đứa con gái xinh đẹp nằm ngủ bình yên trên giường, nó có mỗi tính xấu như thế thôi, cứ nghĩ đến ngủ là lăn kềnh ra ngủ liền, mặc kệ nơi đâu, ông bước đến ngồi xuống giường, đặt nó nằm ngay ngắn, nó khẽ xoay người nhưng không tỉnh giấc, thật là… con gái như thế xấu tính lắm con gái biết không, ngủ như chết vậy, mặc ai muốn làm gì thì làm, đó là cái thiệt thòi và đầy khuyết điểm của con gái đấy, ông phải sửa thôi, nghĩ thế ông lay nó dậy…

-“ Christine! Christine!”

Chỉ để nhận lấy cái giọng nhão nhẹt cùng gương mặt phụng phịu…

-“ Cho con ngủ thêm tí nữa!”

Như mọi lần, nhưng ông quyết hôm nay phải dựng nó dậy dù bây giờ chỉ là giờ để ngủ…

-“ Christine… Chris…”

Nhưng nó chẳng để ông gọi xong tên nó…

-“ Một lát nữa thôi, mặc kệ trời sáng…”

Khiến ông buông tay… mặc kệ trời sáng thì không sao, nhưng con đang mặc kệ mọi thứ đấy Christine… ông nhìn nó, cái gương mặt xinh xắn thánh thiện này chắc chẳng ai có thể làm tổn thương, ông không muốn yên tâm, nhưng cũng bắt mình phải nghĩ những điều tốt, tiếng nói hôm nào của vợ ông vang lên trong tâm trí…

-“ Chàng đừng lo lắng, con gái chúng ta xinh đẹp, ngoan ngoãn, dịu dàng thì sao ai có thể nhẫn tâm làm tổn thương chứ!”

Veryl đứng dậy, bước ra cửa, ông xoay người khép cửa lại, hình dáng thiên thần nhỏ bé đang say giấc nồng từ từ biến mất trước mắt, nhưng không bao giờ có thể biến mất trong tâm trí ông…

Ông bước trên tuyết, qua khu phía Tây cho ngày mai sớm tinh mơ bởi cái công việc thiếu người từ mấy bữa nay… ông ngẩng nhìn trời đêm có tinh tú lấp lánh, có vợ ông hiện hữu… Thiên Đường… mong nàng sẽ luôn bên nó bảo vệ nó…

--

Jae đưa tay tắt hết đèn trong phòng, cậu bước đến bên cái giường rộng lớn, êm ái, thả mình xuống… lạnh lẽo quá… cậu chẳng thèm đốt lò sưởi, để tập quen… để ốm… để cha ngó mắt đến, trao cho cậu một ánh mắt, một bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc, bàn tay của mẹ đã từ lâu rồi không còn, mọi thứ về mẹ chỉ còn là trong ký ức… cha bắt cậu phải mạnh mẽ như một người đàn ông, một chiến binh… Để làm gì? Nối tiếp con đường chinh chiến của cha ư? Rồi bận rộn với gươm giáo bỏ quên người mà mình yêu thương à? Không… không bao giờ cậu quên được hình ảnh mẹ mong manh đứng trước hiên nhà ngóng chờ cha trở về từ chiến trường, mẹ không cho con trai mẹ bên mẹ vào những lúc đấy, vì trời lạnh…

Sao mẹ chỉ đứng dưới trời lạnh ngóng trông cha, sao cha chỉ có thể trở về trong những ngày đông giá… mẹ bảo lạnh lắm, nhưng mẹ đang hứng lấy sự lạnh lẽo của cha dành cho mẹ… không, cậu không thích làm đàn ông kiểu đấy, và cậu đã phải chịu hình phạt khắc khe cho một chiến binh không biết kỷ luật từ cha, người không từng xem cậu là con trai bao giờ… cậu không bao giờ quên mất sự dạy bảo của cha, một lần nữa cậu lại phản kháng, và cậu lại đầu hàng, bởi cha lớn hơn cậu nhiều… lớn… lớn lắm, và cũng lạnh lùng, thậm chí tàn nhẫn hơn cậu nhiều, để rồi cậu chỉ biết đi con đường mà cha đã đặt để cho cậu, với những uất ức trong lòng, chỉ biết đáp trả lên những người khác dưới tay cậu… thế thì sao, hiện tại cậu chỉ dưới một người trên vạn người… Ồ không, chỉ là trên trăm người, không sao… dù là bao nhiêu người thì cũng không quan trọng, chỉ cần cậu là chủ nơi Paradis này là cậu mãn nguyện lắm rồi… Jae khép mắt lại… bình yên cho một đêm trôi qua lặng lẽ như mọi đêm…

--

Gió vẫn thổi rít trong đêm, như xoáy vào tận tâm can của những người có nỗi lòng ẩn khuất, dãy Alpes sừng sững hùng dũng lạnh lùng, thung lũng Paradis… thiên đường trần gian có khung cảnh nên thơ, thật đẹp, có thiếu gia Jaerik với làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ thắm, đôi mắt đen sâu hun hút, ánh nhìn mạnh mẽ có chút lạnh lùng, mái tóc đen nhánh mềm mại ôm trọn lấy gương mặt sáng ngời, sóng mũi cao thanh thoát, nhìn như thiên thần… nhưng… Jaerik… được toàn bộ trên dưới 300 người phục vụ đều biết và hiểu rõ… Jaerik được mệnh danh là thiên thần bóng đêm… bất cứ một ai, không thể làm phật ý của Jaerik muốn, Jaerik yêu cầu, không một kẻ nào dám cãi lại chủ nhân tương lai của Paradis tuyệt đẹp này… để chủ nhân ấy biết nhàm chán cho mọi thứ có sẵn, quá dễ dàng để đoạt được trong tay, để chủ nhân càng lúc càng quá quắc hơn cho cái đầu thông minh mà chỉ biết dùng để phục vụ ý thích riêng tư của bản thân mình…

Mọi lời nói, ý nghĩ chỉ được quyền có tận sâu trong tâm trí cho kẻ dưới, chẳng ai cùng nhau một lần họp lại, chẳng cần có thông điệp truyền miệng, nhưng ai cũng chỉ có một câu nằm lòng giống hệt nhau:

“ Jaerik, là thằng nhóc tàn nhẫn và xấu xa…”
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

8#
Đăng lúc 12-7-2014 09:09:06 | Chỉ xem của tác giả
Helloo ss lại là em đây
Mở đầu câu chuyện khá là bí ẩn
Về cả thân thế của hai người đều không rõ ràng
Và cái này thật sự là năm 1888?
Ôi, một câu chuyện trong cổ tích

Bình luận

Đúng năm 1888 bé, Pháp - Châu Âu, hiện đại mà em, giữa thời kỳ Khai Sáng, hihi  Đăng lúc 13-7-2014 06:27 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

9#
 Tác giả| Đăng lúc 13-7-2014 18:34:20 | Chỉ xem của tác giả
THE PHANTOM

CHƯƠNG II

Christine giật mình thức giấc, cô bé vươn vai duỗi người sau giấc ngủ sâu bởi mệt mỏi vì quãng đường dài cùng cha đến đây, bé đưa mắt nhìn quanh, bé luôn luôn chấp nhận mọi thứ đến với mình, chẳng còn biết bất ngờ là gì cả, có lẽ bé đã quen đối diện với những điều không như ý xảy ra trong cuộc sống của mình, và cả những người xung quanh mình, rời xa mái nhà thân yêu, ngôi làng thân thiện, nhưng nghèo nàn, đến đây, cũng chỉ cũng là thuộc về ai đó… bé chẳng biết sao nữa, chỉ biết cha bán mình trả ơn, bán luôn cả bản thân bé…

Christine ngồi dậy… bé uể oải, chẳng muốn chấp nhận cái chuyện này, tự dưng thuộc về ai đó, khiến bé không cam tâm chút nào, nhưng chẳng thể làm gì, nhất là cãi lại lời cha, mẹ đã dặn dò rất kỹ, rằng: yêu thương, vâng lời, lo lắng và cả chăm sóc cho cha nữa, 10 tuổi, làm sao bé có thể làm được nhiều việc như thế, mẹ giao cho bé, để bé phải quên với nỗi đau mất mẹ à, 10 tuổi, bé chẳng muốn lớn hơn cái tuổi chút nào, như thế sẽ có nếp nhăn, không còn xinh đẹp…

Christine đẩy cửa bước ra ngoài… bé khựng lại, bầu trời trong xanh cao vời vợi, gió thổi se se lạnh, bé mới nhớ đến áo ấm, nhưng không, bé chỉ muốn đi tìm cha liền ngay tức khắc, chỉ muốn mỗi khi thức giấc, cái hình ảnh đầu tiên là gương mặt phong sương của cha, cùng đôi mắt ấm, nụ cười dịu dàng trao cho bé mà thôi…

--

Jae ngồi thẳng lại khi thấy một cái bóng thoáng qua trước khung cửa kính, con bé thiên thần đang đi đâu thế kia? Cậu chồm người tới, bên cửa sổ đưa mắt nhìn, không bước ra ngoài, nó phải là người đến chào cậu, vì cậu là chủ nhân tương lai, là thiếu gia nơi Paradis này… cái dáng nhỏ bé đó thoăn thoắt bước trên tuyết, nó không có áo ấm, nó không lạnh à? Hay nghèo hèn đến nỗi không có lấy một cái áo ấm? Thoáng chốc nó biến mất trong tầm nhìn của cậu…

Jae đứng lên đi ra, rời khỏi phòng, đến phòng sách… căn phòng chứa đầy sự uy quyền của cha, giờ dành cho cậu…

Những bước chân nện trên gạch đá hoa cương nghe rõ mồn một, khiến cho tất cả mọi người làm công trong tòa nhà lớn dừng lại, mọi thứ, công việc, ý nghĩ, chỉ để đứng đợi thiếu gia đi ngang qua mà hành lễ cúi chào… Ba ngày nay, cái không khí trong nhà không ngột ngạt, không căng thẳng, thậm chí không tĩnh lặng như mọi khi chỉ vì thiếu gia Jaerik không đi ra khỏi phòng, ai cũng lo lắng vì thường thiếu gia nhốt mình như thế thì sẽ có một trò chơi mới thật hoành tráng và bi thương, ai sẽ là nạn nhân nhỉ… họ chẳng dám thở dài, chỉ biết chuẩn bị để đón nhận, không cần phải phản kháng mà thôi.

Quản gia Chevis bước vội về phía phòng sách khi ông cũng đã nghe được tiếng bước chân của thiếu gia Jae… ai chứ ông quá rành tính khí của thiếu gia lắm rồi, thiếu gia trở nên cứng đầu, cố chấp, hư hỏng và thật tàn bạo từ cái ngày mẹ thiếu gia mất, từ cái ngày thiếu gia chính thức được dạy dỗ bởi người cha vô cảm, bá tước Richardo, mới 13 tuổi đầu, cậu nhóc đã hoàn thành mọi thứ cần có của một chiến binh, chỉ để gì? Hành hạ kẻ dưới để có niềm vui, bá tước Richardo cũng là một người tàn nhẫn, nhưng có lẽ chẳng bằng con trai của mình, đúng như người ta có câu:

“ Con hơn cha là nhà có phúc”

Phúc đâu ông không thấy, chỉ biết sớm muộn gì, thiếu gia cũng gặp phải nạn khi cậu ta đi gây sự khắp nơi, xung quanh toàn là kẻ thù, chẳng ra thể thống phong cách của một quý tộc, cái cậu cần học lấy đó là trở thành một quý ông lịch lãm kìa, trong cái thời bình yên này, cần gì phải sản sinh ra một thứ vũ khí giết người này chứ…

Một thằng nhóc có bất thường như thế nào thì cũng có thể dạy dỗ, nhưng nó nhận lấy từ cái thiên đàng trần gian này nhiều sự tối tăm hơn là ánh sáng, nhiều sự lạnh lùng vô cảm hơn là tình yêu thương, ông đã cố gắng tận trung báo đáp, cố gắng thay ngài Richardo làm cha, để nó bằng lòng nhận lấy, tưởng mình có khả năng, tin vào điều kỳ diệu, chỉ cần trao yêu thương là được, không ngờ đó chỉ là một trò mới thu hút nó, rồi năm tháng trôi qua, lại chứng nào tật nấy… qua bao lần kinh nghiệm, ông chỉ rút ra được một kết luận duy nhất, để tự nhắc nhở mình, dạy bảo kẻ hầu mới mà ông phải thay liên tục cho vừa ý thiếu gia rằng:

“ Không thể từ chối những gì thiếu gia Jaerik muốn!”

Đơn giản thế thôi, nếu không muốn thiệt thân… Hôm nay, thiếu gia lại muốn chơi trò mới gì nhỉ… ông gõ nhẹ lên cửa, để nhận lấy tiếng nói trầm ấm bên trong…

-“ Vào đi!”

Quản gia Chevis bước vào cúi đầu kính cẩn, rồi ông ngẩng lên, thật… không thể nào có thể tin và đoán được những gì trước mắt, chỉ cho sự đẹp đẽ bên ngoài… thiếu gia chỉ mới 13 tuổi, nhưng đã là một thiếu niên tuấn tú, làn da trắng, mái tóc đen, gương mặt thanh thoát như thiên thần, một chàng trai dịu dàng, rồi sẽ là một quý ông lịch lãm ân cần, giọng nói ấm áp… tất cả chỉ là vẻ bề ngoài, cái con người đấy mai này sẽ còn phải thay đổi, đẹp hơn cho hình thể, xấu xa hơn cho tính cách… một thiên thần của bóng đêm, sẵn sàng đốn ngã kẻ thù chỉ bằng một ánh mắt, không cần phải ra tay…

Jae ngã người ra ghế, đưa mắt nhìn lão quản gia già hơn cả cha mình, lão rất được việc, rất biết phục vụ cậu, cậu chỉ thích lão vì điều ấy, chẳng bao giờ cậu quên việc lão dám cả gan trèo cao đòi làm cha cậu, thay cha dạy dỗ cậu trong những phép tắc, những chân thiện mỹ của một con người… trái hẳn với những gì cha đã dạy dỗ, khiến cậu như kẻ mộng du, chẳng biết nên chọn con đường nào để bước, khiến cậu bất mãn càng thêm bất mãn, để cậu luôn nổi loạn. Jae hạ giọng:

-“ Ba ngày nay ta không ra khỏi phòng, cha ta có về chưa?”

Quản gia Chevis bắt đầu lo lắng cho cái kiểu hạ giọng của thiếu gia, đáp liền:

-“ Dạ thưa, ngài chưa về ạ, cũng không có tin tức gì!”

Jae đưa tay lên thành ghế, nghiêng người qua một bên chống cằm lên, đôi mắt vẫn không rời quản gia Chevis với ý nghĩ… ta cho ông một phút để nói cho ta biết con bé vừa xuất hiện trong nhà ta là ai…

Quản gia không nghe thiếu gia đáp trả, ông đành tiếp khi chẳng có việc gì mới để báo cáo:

-“ Thưa thiếu gia, chúng ta vừa nhận thêm hai người vào làm việc!”

Jae ngồi thẳng lại, nghiêm chỉnh như bảo ta đang nghe, quản gia Chevis lại tiếp:

-“ Là hai cha con, người cha là một chiến binh ngày trước của chủ nhân, vì bị thương không thể chinh chiến, nên chủ nhân cho phép về quê, sau này họ đến nhờ vả cho sự quen biết cũ, ông chủ giúp đỡ, họ hứa ở lại đây làm việc để trả ơn, một phần nữa ngày trước ông chủ đã cứu hắn ta một mạng!”

-“ Ông dài dòng quá đấy, có nghĩa là họ thuộc về cha ta đúng không?”

Quản gia Chevis khẽ giật mình, khi ông bắt đầu nói đến việc này thì ông đã có cảm giác hối hận, biết ngay mà, nhưng chẳng thể dừng lời khi chưa nói xong, khi thiếu gia chưa cho phép, khi thiếu gia đang muốn nghe, dù là có dài dòng lủng củng như thế nào… chẳng cần hỏi gì nhiều, chỉ cần ai bước vào Paradis này đều cũng thuộc về thiếu gia, từ lâu rồi thiếu gia đã ban ra cái quy tắc như thế… mặc dù thiếu gia lúc nào cũng mở miệng ra là cha trên nhất, nhưng cha thiếu gia có bao giờ ở nhà đâu, bởi thế thiếu gia là nhất rồi, ông đành gật đầu nhưng lại nói:

-“ Ông chủ có nhắn lại, cứ tiếp nhận, nhưng không được xem họ là nô lệ!”

Jae mỉm cười bên khóe môi, cậu biết quản gia Chevis rất hiểu ý cậu như cậu hiểu ông ta, ông muốn mình ngoan ngoãn à, ừh… ta sẽ ngoan ngoãn nếu con bé đó ngoan ngoãn, đơn giản có thế thôi.

-“ Ta có cần phải đích thân đi thăm hỏi người làm mới trong nhà mình như ông đã từng dạy, là phải hòa nhã thân thiện với mọi người không, quản gia Chevis!”

Quản gia Chevis lắc đầu buồn, ông nói liền:

-“ Dạ, để tôi đưa họ đến chào thiếu gia!”

Rồi ông đi nhanh ra ngoài, tự dưng ông ghét chính bản thân mình, dạy dỗ những điều tốt đẹp cho cái thằng nhóc thông minh kia làm gì, chỉ để nó dùng vào việc đen tối, ý đồ của nó… thật, chẳng ra làm sao cả… thật đáng tiếc cho mọi thứ.

--

Christine bước theo cha, cùng một ông lớn tuổi mà cha đã nói là quản gia vào trong nhà chính, bé đưa mắt nhìn quanh, trên những mảng tường lớn, những bức tranh với hình thù kỳ quái, những kệ giá bằng gỗ cao lớn đặt lên trên đấy toàn là gươm đủ loại, đâu đó trong những góc phòng là những đôn gỗ có những bình cổ với những hoa văn rất đẹp, thảm nhung dưới chân thật êm ái, những đường mạ vàng trang trí dọc theo những bức tường của hành lang rộng lấp lánh… mọi người dừng lại, bé đứng nhìn khung cửa cao ngất trước mặt, chạm chổ tinh vi, nhưng không thấy được là hình thù gì cả… mọi thứ nơi đây là lần đầu tiên bé được thấy trong đời, mà bé chỉ có thể hình dung bằng hai từ: ” đẹp đẽ” mà thôi, quản gia đưa tay lên cửa gõ nhẹ:

-“ Vào đi!”

Tiếng nói thật trầm bên trong vọng ra, Christine vội bước đến bên cha, nắm chặt lấy bàn tay cha, khi phải gặp người lạ…

Veryl vừa gặp con gái bên khu Tây, chưa kịp nói thì có người truyền đạt bảo ông đến nhà chính ra mắt thiếu gia, ông không tính dẫn con gái mình theo, nhưng không được, khi quản gia Chevis bảo cả hai, ông vội cùng con gái đến nhà chính, thì thấy quản gia đứng trước cửa đợi ông, ông chỉ biết đi theo… hôm qua, quản gia nói ngài Richardo còn ở ngoài biên cương mặc dù bây giờ là thời bình, nhưng không thể để biên giới lơi lỏng cho kẻ thù tấn công, trong nhà chỉ có thiếu gia Jaerik, nhưng cũng phải cần chào hỏi, nhận lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ấm áp trong lòng bàn tay to lớn của mình, Veryl cúi xuống… cũng chỉ thấy một màu nâu từ mái tóc con gái thân yêu, khiến ông chỉ biết siết nhẹ lấy bàn tay nó an ủi… có cha bên con…

Christine ngẩng nhìn cha khi bé vừa nhận lấy cái siết tay thật ấm, chứa đựng đầy tình thương bao bọc bé, khiến bé chỉ biết đáp lại nụ cười từ trái tim của mình, từ tình yêu của mình dành cho cha.

Trái tim Jae khẽ rung nhẹ như mọi lần, nhưng cái cảm giác thật khác lạ, khi cậu nhìn thấy nụ cười rạng rỡ ấm áp, như ánh nắng sớm trong buổi bình minh vào một ngày xuân mới của con bé thiên thần… trong ánh sáng ban ngày được rọi vào phòng qua những khung cửa kính, cậu thấy được toàn bộ gương mặt con bé thật rõ ràng, không như tối qua… mái tóc nâu bồng bềnh xoăn nhẹ với những lọn tóc mai phủ quanh khuôn mặt trái soan trắng, lông mày thanh, đôi mắt to tròn cũng có màu nâu với hàng mi cong vút, cái mũi thon nhỏ, đôi môi với nụ cười được có từ trong tâm, từ tình yêu chân thật… cậu muốn có điều đấy, điều mà cậu chỉ được nhận lấy từ mẹ, mà từ lâu cậu không còn được nhận… con bé xinh đẹp, dịu dàng, thuần khiết… hơn cả mẹ cậu, người mà cậu từng cho rằng, đẹp nhất thế gian này… cái bàn tay nó đang nắm chặt lấy tay người đàn ông kia, cha của nó, nhưng sao cậu chỉ muốn bắt đầu từ bây giờ trở đi, vị trí đó là của cậu, mình cậu duy nhất.

Quản gia Chevis bước tới hạ giọng giới thiệu:

-“ Thưa thiếu gia đây là người làm mới trong nhà, Veryl Dawkins!”

Veryl bước tới, vẫn nắm chặt tay con gái mình, cúi đầu.

Christine cũng cúi đầu theo cha.

-“ Xin chào thiếu gia, tôi là Veryl Dawkins, là một binh sĩ cũ của ngài Richardo và giờ là người tôi tớ trung thành của ngài!”

Jae mỉm cười hài lòng, mặc dù chỉ là nụ cười bên khóe môi.

Tự dưng Christine cảm thấy không hài lòng với những gì cha nói, bé ngẩng lên… chỉ thấy một đứa con trai độ tuổi thanh thiếu niên, cùng lắm chỉ lớn hơn bé vài tuổi mà để cha phải kính cẩn cúi đầu, mà xưng là tôi tớ, có khuôn mặt trắng sáng đẹp đẽ, đôi mắt màu đen tuyền với cái nhìn sâu sắc và lắng đọng, ánh nhìn thiết tha của tối đêm hôm qua, nhưng chỉ khiến cho bé có cảm giác không hài lòng mà thôi.

Jae thản nhiên đón nhận ánh mắt to tròn long lanh màu nâu có cái nhìn không hài lòng cho điều gì đó, không khuất phục, ánh mắt kiên định tỏ rõ vị trí của mình… vị trí của bé chỉ là nô tỳ của ta, có chăng thì ta rộng lòng ban phát cho bé cái chức danh mới mà ta đã phá luật bởi sự xinh đẹp của bé, là bạn… thế thôi… bé không được nhìn ta bằng ánh mắt đấy, bé phải trao cho ta ánh nhìn sâu lắng, dịu dàng đầy sự yêu thương từ trong chính trái tim bé, rằng ta sẽ là người quan trọng nhất trong đời bé, để bé luôn cần bên, luôn dõi theo, luôn yêu thương nhất, hình dáng ta sẽ tồn tại trong bé, duy nhất… mãi mãi là duy nhất, mà thôi.

Quản gia Chevis cùng Veryl không khỏi ngạc nhiên khi thấy hai đứa nhóc nhìn nhau không rời.

Veryl vội siết lấy tay con gái, như bảo nó dừng lại, nhưng nó vẫn mặc nhiên như pho tượng, như bị cuốn vào cái thằng nhóc mà ông phải gọi là thiếu gia kia, thiếu gia nhìn thật bắt mắt với vẻ đẹp tuấn tú.

Jae đứng lên, bình thản bước đến khiến quản gia Chevis khẽ lùi một bước nhưng không thể không để mắt đề phòng.

Christine ngẩng lên, khi đứa con trai lớn đã đứng trước mặt bé, anh trai cao lớn hơn nó hẳn cả cái đầu khiến nó ngước lên cao hơn chỉ để khẳng định, nó là của nó, không là của một ai cả.

Jae khẽ cúi xuống, chỉ để nhận lấy cái gương mặt xinh xắn với đôi môi ươn ướt căng mọng như trái cerise đỏ thắm, Jae đưa tay lên, bất giác chạm nhẹ những ngón tay vào đôi môi đấy.

Christine vội lùi lại né tránh.

Chỉ khiến cho Jae không hài lòng, cậu buông tay, nắm lấy bàn tay bé nhỏ còn lại kia, xoay người thật nhanh cất bước, buông lời ra lệnh:

-“ Được rồi, hai người đi làm việc của mình đi!”

Jae bước nhanh rời phòng sách, kéo theo con bé thiên thần.

Christine không biết sao cũng bước theo anh trai lớn.

Để lại hai người đàn ông đứng nhìn với sự bất ngờ, mà không có bất ngờ thì cũng không thể phản kháng, bởi ai cũng phải nên biết dù là người cũ hay mới rằng: thiếu gia muốn thì không thể cãi lại…

Christine bước vội vã theo sau gót chân anh trai, bởi anh trai có đôi chân dài còn bé thì chưa có, bàn tay anh trai thật lạnh, không như tay cha, tự dưng bé không thích, nên vụt ra…

Jae mặc nhiên kéo con bé ra ngoài, đến đâu thì cậu chưa biết, đang mãi suy nghĩ cùng cảm nhận cái bàn tay mềm mại ấm áp đấy thì tự dưng con bé vụt ra, khiến cho cậu chỉ biết quay lại và theo thói quen làm theo tiếp những gì mà mình cho là muốn thì cứ làm.

Christine vừa vụt tay ra được thì lại bị anh trai nắm lấy, lần này là cổ tay, bàn tay anh trai như gọng kìm siết chặt lấy, để cho bé biết lần này bé không thể rút ra nữa, anh trai mặc nhiên lại lôi bé đi nhanh hơn, khiến bé vừa ra đến cửa thì đã té xuống.

Jae xoay lại khi con bé té xuống, muốn giả không đi tiếp sao, cái trò này cậu quá quen thuộc rồi, cậu kéo mạnh con bé đứng lên, tiếp tục kéo nó ra ngoài sân viên đến chuồng ngựa, giờ đây cậu chỉ muốn đi dạo cùng con bé, trên con tuấn mã phi nước đại, ôm chặt lấy nó trong lòng mình đưa nó dạo quanh Paradis đầy vẻ đẹp thơ mộng, đến những con đường núi đầy sự hiểm nguy, khiến nó thấy được cả thế giới rộng lớn của cậu, của riêng mình cậu, dù có đầy sự nguy hiểm thì cậu cũng sẽ bảo vệ nó…

Christine hét lên khi không thể chịu nổi sự mạnh bạo của anh trai.

-“ Đau!”

Jae mặc nhiên như không nghe, không biết, cậu vẫn bước với những bước chân thoăn thoắt tiến đến chuồng ngựa…

Veryl nhìn thấy con gái mình bị thiếu gia lôi đi đâu đó như lôi một cái bao gì đó khiến ông đau lòng, nhưng ông đang phải nghĩ suy xem có cách nào để dừng lại cái ý muốn gì đó đang hiện hữu trong đầu thiếu gia một cách tốt đẹp nhất, thấy thiếu gia đi về phía chuồng ngựa, ông vội đi theo.

Jae dừng bước trước con ngựa quen thuộc, cậu thắng cương, dẫn ra khỏi chuồng, điều này thì cậu thích tự mình làm, cậu leo lên, rồi cúi xuống thật thấp, chỉ để kéo con bé lên cùng, con bé đã được cậu buông tay, nên nó lùi lại từ chối, chứ không dám chạy trốn, khiến cậu biết tha thứ cho con bé bởi sự từ chối này, nhưng không thể bỏ qua, cậu xuống ngựa, cúi xuống bế con bé lên thật dễ dàng, đặt nó lên ngựa rồi ngồi lên phía sau nó, thúc ngựa phi nước đại, lao vào khoảng không gian rộng lớn trước mặt…

Veryl chỉ biết đứng lặng há hốc mồm, mọi thứ nhanh như chớp, làm ông cảm thấy thật thán phục cho thiếu gia, chỉ mới là thiếu niên, sao có thể thuần phục trong mọi thứ thế này, mai sau thiếu gia chắc chắn là một chiến binh xuất sắc với sức khỏe thật tốt… nhưng đang mùa đông, tuyết ngập lối, thiếu gia đưa con bé đi đâu thế kia, bên ngoài đó, đầy dẫy những hiểm nguy cho mùa đông giá lạnh…

Christine sợ hãi co rúm người lại… chưa từng được ngồi trên ngựa, bây giờ lại với tốc độ kinh hoàng khiến bé chỉ biết vòng tay qua người anh trai ôm chặt lấy anh trai, nhắm chặt mắt, ngả đầu vào ngực anh trai… vòm ngực rộng nhưng ấm áp, khác hẳn bàn tay anh trai…

Jae chẳng biết con bé có đang nghe được trái tim cậu không, cậu chỉ biết cậu đang nghe trái tim mình đập loạn nhịp, cảm nhận cái má phúng phính của con bé chạm vào khuôn ngực dù qua những lớp vải, Jae cũng cảm thấy mềm mại quá, mùi hương gì đó từ mái tóc con bé xộc vào mũi, một hương thơm nhẹ khiến tâm hồn Jae dịu lại, thanh thản, cậu đưa mắt nhìn phía trước mặt, một màu trắng tuyệt đẹp, cậu dừng ngựa trên đỉnh dốc, hạ giọng:

-“ Mở mắt ra nào!”

Christine nhận lấy giọng nói trầm ấm nhưng đầy sự ra lệnh, bé khẽ mở mắt ra, trước mắt bé, một khoảng trời trong vắt có màu xanh dịu, những triền dốc với thảm tuyết trắng xóa, gió thổi vi vu bên tai, ánh nắng mặt trời màu vàng óng soi rọi khiến cho cái bề mặt màu trắng ấy lấp lánh lấp lánh, bé ngẩng nhìn, nhận lấy gương mặt anh trai thật gần… ánh sáng phản chiếu soi rõ trên gương mặt anh trai, với đôi môi đỏ thắm, nụ cười hé nở…

Jae mỉm cười hài lòng khi con bé đang trao cho anh ánh mắt ngưỡng mộ, đôi mắt nó thật đẹp, thật cuốn hút, rồi mai này bé sẽ nhìn anh bằng sự yêu thương, rồi mai này bé lớn, lớn hơn nữa, đôi mắt đấy sẽ chỉ có anh hiện hữu, đôi môi này chỉ dành cho anh.

Christine cúi xuống, buông tay, có gì đó thật lạ đến trong bé, không thể giải thích được…

Jae thúc ngựa khi thấy con bé buông vòng tay, con ngựa lao xuống dốc như tên bắn…

Christine lại vội đưa tay ôm lấy anh trai, lại vùi đầu vào khuôn ngực rộng, lại nhắm chặt mắt, khiến cho…

Jae cảm thấy hài lòng mãn nguyện cho ý đồ của mình mà cậu hiểu đó là xấu xa, ừh… thì cậu là thế, xấu xa từ lâu lắm rồi kìa…

--

Christine thả mình xuống giường, bé cảm thấy đau nhức toàn thân, chỉ muốn chết, chẳng muốn gì nữa cho cái buổi sáng dạo chơi trên ngựa cùng thiếu gia Jaerik, bé cố mở mắt ra, nhưng không thể, giờ đây bé chỉ muốn nghỉ ngơi… nhưng trước khi ngủ bé cũng cố dặn lòng, ngày mai sẽ không bao giờ có chuyện tương tự xảy ra nữa.

Veryl lại đứng lặng nhìn đứa con gái đang say giấc nồng, cũng may là không có tai nạn gì xảy ra trên đường đi đâu đó của nó với thiếu gia, chỉ biết thiếu gia khi về đến rất hài lòng, thiếu gia thích con bé ư… nó mới 10 tuổi đầu chứ mấy, chỉ 10 tuổi nhưng còn bé đã xinh đẹp, lớn lên nó sẽ là tuyệt sắc giai nhân, để khiến ông phải lo lắng nhiều hơn, biết có thể được ở bên cạnh giữ gìn nó không, con gái càng xinh đẹp càng bạc mệnh, rồi chẳng có ai yêu thương con bằng tấm chân tình, chỉ có vẻ bên ngoài làm người ta say đắm, tranh giành để gây ra bao đau thương mà thôi… ông quay đi, không thể không làm việc, rồi mai này ông sẽ nghĩ ra cách phải bảo vệ con gái như thế nào khỏi những gã đàn ông xấu xa, mà trong đó có cả thiếu gia Jaerik.

Jae cũng thả mình xuống giường sau khi tắm xong với dòng nước ấm đầy sảng khoái, cậu khép mắt lại, lâu rồi cậu không đi dạo như thế, khiến cậu cũng cảm thấy chút mệt mỏi, chưa bao giờ cậu cảm thấy bình yên như bây giờ, hài lòng mãn nguyện như bây giờ… Christine… em thật dễ thương…

Một ngày thật êm đềm trôi qua, bình yên cho khoảng trời mùa đông tĩnh lặng, đêm về tuyết vẫn rơi, gió vẫn rít qua khe cửa, nhưng đêm nay lò sưởi đã được đốt lên, ai đó ngồi bên đàn dạo một khúc nhạc hạnh phúc, âm thanh ngọt ngào bên trong tòa lâu đài sừng sững theo gió bay vào… bay ra… bay đến bên khu nhà trái phía Bắc, có căn phòng, có một cô gái nhỏ bé đang nằm lặng yên trên giường, đưa mắt nhìn ra khung cửa kính, dõi mắt lên tận bầu trời cao đưa hồn mình thoát tục, nhập vào thanh âm của từng phím đàn bay vút lên tận khoảng không rộng lớn, tìm kiếm người mình yêu thương… mẹ…

Những ngón tay lướt đều trên những phím đen trắng, Jae không dừng lại cái cảm xúc của mình, lâu rồi cậu không đụng đến đàn, vì cậu căm ghét cái việc có bao nhiêu uẩn khúc cũng mượn tiếng đàn để bộc lộ, nhưng giờ đây, cậu chỉ muốn Christine lắng nghe được cõi lòng cậu qua những thanh âm thanh thoát, những lời mà cậu không thể thốt ra… bởi vì chúng ta còn quá nhỏ, nhất là em đấy Christine… cậu tự hỏi tình yêu là gì? Có phải là đây? Rung động của trái tim chỉ mới 13 tuổi… cậu sẽ nhớ mãi cái khoảnh khắc này… cậu khẽ khép mắt, mỉm cười…



Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

10#
Đăng lúc 13-7-2014 18:57:25 | Chỉ xem của tác giả
Công nhận mỗi chap của ss đều rất dài
Đọc cũng không có cảm giác ngắt quãng
Và bạn trẻ Jae yêu hơi bị sớm á
Christine thì ngây thơ và trẻ con hơn
Nhưng mà sống ở một nơi bí ẩn như tòa lâu đài này thì không biết sẽ ra sao nữa?

Bình luận

hihi, chap dài là bởi ss "nhiều chuyện" đó mà. Rung động của trái tim nhé ^^. Cảm ơn bé nhiều, hihi  Đăng lúc 15-7-2014 07:44 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách