Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 1831|Trả lời: 5
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Oneshot] [Oneshot | K] Trap | Bacham72 | Henry Lau | Completed

[Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
Tác giả








Author: Bacham72

Rating: K

Pairing: Henry Lau – Yonah (nhân vật hư cấu)

Category: Spiritual

Status: Completed

Summary:

Henry vội bước tới, chỉ để nhận lấy cái bàn tay đấy khẽ chạm vào trái tim bên ngực phải của anh… không… rõ ràng trái tim anh là bên trái, anh vội quay nhìn vào tấm gương lớn trước mặt… lùi lại… ngã phịt xuống ghế… run rẩy… cùng cái xoay lưng của hai người, một là người anh yêu, một là anh bạn thân, khuất mất dần nơi cánh cửa nhà anh…

Disclaimer: Chỉ nơi đây mới thuộc về tôi.

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Sofa
 Tác giả| Đăng lúc 16-6-2014 11:34:12 | Chỉ xem của tác giả

-“ Ngay từ lúc quen tôi, em biết tôi ra sao mà!”

Giọng điệu lạnh lùng cùng cái xoay lưng dứt khoát… những hạt mưa vẫn còn lất phất rơi.

-“ Em biết!”

Giọng bình thản cùng bước chân vội vã đuổi theo… dậm những vũng nước mưa tung tóe.

-“ Em đừng theo tôi nữa! Nếu em sợ!”

-“ Em không sợ, nhưng chỉ là cho anh…”

-“ Không cần…”

-“ Anh không cần em nữa ư…?”

-“ Không muốn biết…!”

Yonah dừng lại… hình dáng thân thương dần dần xa trước mắt… từng câu nói quen thuộc đến nằm lòng, vẫn như những mũi dao nhọn xoáy sâu vào trái tim cô, khiến cô đau thắt ngực, cô vội bước nhanh theo cái dáng đi nhanh nhẹn đấy… anh là thế, bao giờ cũng tiến về phía trước, chưa từng biết dừng bước là gì, để cô mãi như là một cái bóng, không phải lẳng lặng phía sau anh, mà cứ mãi đuổi theo anh, qua từng năm tháng… để cô có được gì, chỉ là những nỗi đau…

Phải chăng? Cô tự hỏi lòng, rằng: Mình yêu anh bằng tình đơn phương… Không! Đơn phương thì phải có nghĩa là chỉ riêng một bên, không có sự thỏa thuận hay tham gia của bên kia, nhưng anh cũng có cảm tình với cô cơ mà… cô biết… mặc dù anh không bao giờ tỏ ra bằng cử chỉ hoặc lời nói, tình cảm đó chỉ chứa đựng tận sâu đáy mắt anh… cô nhìn thấy, cô cảm nhận được mà…

Vậy là cô yêu một mình à? Cũng không đúng… rõ ràng là anh vẫn hiện hữu trước mắt cô đấy thôi, nhưng sao anh lại lạnh lùng thế, chưa từng dám hỏi anh điều đó, chỉ vì sợ sự trả lời vô cảm của anh! Không… cô cũng nghe được cái giọng đấy thường nghẹn lại khi nói đến tình yêu…

Đối với anh, em là cuộc tình thứ hai? Để anh có cảm giác nhàm chán, để anh có cử chỉ bất cần. Còn với em, anh là người đầu tiên, và có lẽ cũng là cuối đời, vẫn tự hỏi lòng, sao em có thể khẳng định như thế? Có quá sớm không cho hai năm chúng ta quen nhau…

Hai năm sẽ dài cho chúng ta luôn bên nhau, nhưng quá ngắn cho chúng ta có nhiều khoảng cách không thể gần gũi nhau, là ai từ chối… anh là đàn ông con trai, đâu là con gái để phải ngại ngùng giữ ý, nhưng người tạo khoảng cách luôn lại là anh, điều đó khiến cho em cảm thấy em không là một cô bé đáng yêu để anh trân trọng rồi… em không biết nữa, trái tim em cứ luôn làm chủ toàn bộ con người em, em ghét bỏ chính bản thân mình, ghét luôn cả trái tim mình, sao có thể yêu anh nhiều đến thế.

Đôi lúc em nhốt mình trong bóng tối, với những giọt nước trong mắt tuôn rơi, khép chặt đôi môi không bật ra tiếng nghẹn ngào. Nói lời đẹp đẽ yêu anh, mà anh không thèm nghe, thì làm sao có thể tuôn lời hờn trách… yêu đơn phương là thế, yêu một mình là thế, thiệt thòi khi yêu là thế… phải không anh… ừ, cứ là thế, bất cứ điều gì anh nói đúng em cũng sẽ cho là đúng, như giờ đây anh nói anh không biết, em cũng phải giả vờ như không biết… đơn giản có vậy thôi, yêu thì cần chi những lý giải phức tạp… Em sẽ không biết mệt mỏi, nếu như có anh bên cạnh cùng em bước. Nhưng không! Chưa từng bao giờ để em sánh bước cùng anh, anh ỷ mình chân dài, ỷ mình năng động… bắt em bước đuổi theo sau anh… nếu như em té xuống, anh có quay lại đỡ nâng em không…

Không biết… như anh, bắt chước anh, để tự giết chết bản thân mình… em sợ lắm, sợ rằng em té xuống để chậm một nhịp bước của anh, là em sẽ mất anh, sao em chỉ có thể nghĩ như thế, để em cố gắng không bao giờ cho phép mình té xuống, cái nhịp bước vội vã có đôi lúc chân bắt quàng chân, em cũng không được quyền té xuống, để anh khỏi phải nhọc thân quay lại đỡ lấy em… bao nhiêu đó chẳng thể chứng tỏ cho anh biết… em yêu anh nhiều đến dường nào sao… Henry… em rất muốn gọi tên anh, trong mỗi giờ mỗi phút, rằng:

Henry, chờ em với!

Henry, nhìn xem em hôm nay có khác lạ không?

Henry, cái kẹp tóc này hợp với em không?


Không… em biết những điều phiền phức của con gái anh không bao giờ để tâm…

Vậy:

Henry, em làm món bánh mà anh thích nhất đấy, anh ăn đi!

Henry, anh đi đôi giày này đẹp đấy!

Henry, quả đầu mới của anh thật bắt mắt!”


Cũng không… anh không cho phép em để mắt quan tâm đến anh…

Dù có làm gì, thì anh cũng không hài lòng, muốn được theo sau anh ư, thì phải làm một con búp bê không có cảm xúc… em chẳng có cảm xúc đâu, nếu như hai năm trước em không nhìn thấy anh, là phải… là tại em nhìn thấy anh trước, là tại em tự mình bắt đầu trước cho cuộc tình đơn phương một mình này, chỉ có nhịp đập trái tim em rối loạn khi thấy anh, là em tự lụy tình, không thể trách anh… cảm xúc là do anh mang đến, em nên nhận lấy, đó là điều duy nhất anh cho em, dù chỉ là những cảm xúc cay đắng… điều cuối mà em muốn nói trong lòng…

Henry! Đối với anh, em là ai?

--

Em muốn hỏi, đối với anh, em là ai sao? Đừng bao giờ em thốt ra câu đấy, nó khiến anh phải trả lời thật trong tâm trí, nhưng không thật trong trái tim, chính bản thân anh đây còn không muốn tự trả lời điều đấy cho mình biết, đó là lý do để chúng ta rời xa nhau, anh là thằng khốn nạn, không yêu, không thương, vậy mà cứ bắt em phải theo mãi không rời… mắng chửi anh đi, những hờn dỗi của con gái, để anh biết mình đầy tội lỗi, cố tình bỏ quên một chân tình của em… đối với em, anh là người yêu đầu tiên duy nhất, nhưng đối với anh, em lại không là thế, anh chẳng muốn khẳng định bất cứ một điều gì, cứ mơ mơ hồ hồ sống tiếp con đường vô nghĩa của anh…

Có những điều mình muốn, nhưng không trở thành hiện thực bao giờ, đó là những gì anh nhận được trên con đường đời của anh, để anh tự mình không cho phép mình thèm muốn bất cứ một điều gì nữa, trở nên yếu đuối để tự bảo vệ mình khỏi bị tổn thương, anh xấu xa như thế đấy, đừng yêu anh làm gì, chẳng có gì tốt đẹp nơi anh, thì lấy gì anh dành cho em những điều tốt đẹp, em trong trắng ngây thơ, dịu dàng, người em cần có bên cạnh em không phải là anh, giữa chúng ta có rất nhiều khoảng cách, không cần phải rút ngắn làm gì, cứ cách xa nhau để nhận lấy cái nhìn không thực, như ước mơ tuyệt đẹp của tâm hồn trong sáng, đừng lại gần sát bên nhau, mọi thứ lấp lánh bên ngoài sẽ vụt tan biến…

Em chọn anh vì điều gì anh không cần biết, chỉ biết anh thích như thế này thôi, cứ mãi theo sau anh, nếu em muốn, để mai này khi em biết rõ con người anh, em chỉ cần dừng lại, hoặc xoay người cất bước, để anh khỏi phải nhìn thấy… mình bị bỏ rơi… Không có để không biết mất, không yêu để không biết chia xa, không thương để không cần biết nhớ… đơn giản có vậy thôi, ý nghĩ của một thằng tồi tệ… là anh…

Luôn theo phía sau anh, bằng những bước chân âm thầm, cùng sự thinh lặng, đôi lúc anh muốn nghe em gọi… Henry… nhưng tuyệt nhiên không? Sao em không như những đứa con gái khác, làm phiền anh suốt bởi con gái là thế đó mà, muốn được người con trai mà mình yêu thương để ý chiều chuộng, là trong mắt anh chỉ có mình em thôi, muốn em chọc anh đến khiến anh cáu gắt, để anh biết, dù chẳng biết từ bao giờ em đã chi phối mọi cảm xúc của anh…

Giữa chúng ta chỉ có những lời nói vô cảm, anh đã cố ý bước chậm lại, chỉ để đợi em vượt lên, để biết em hiện hữu trước mắt, để được quyền nhìn em, nhưng không… khi anh dừng lại thì em cũng dừng lại, vậy giữa chúng ta chẳng thể gọi là yêu nhau, vì có bước chân thôi cũng lỗi nhịp, thế thì trái tim sao có cùng một cảm giác… dừng lại đi em, khi anh không thể dừng lại, đừng theo anh nữa, em không sợ, nhưng anh rất sợ, rằng anh sẽ làm em tổn thương… vết thương thật sâu khiến em mãi khắc ghi vào tâm khảm, không thể xóa nhòa, bởi anh biết, em quá lụy tình anh rồi, em ngốc nghếch, khiến anh phải lo lắng quan tâm ư? Ừ… là thế… là thế…

--

Henry ngồi vào xe… anh chần chừ năm giây, năm giây đối với anh rất quan trọng khi anh là một tay đua, không cho phép cái khoảng thời gian nào hơn nữa dù trước người mình yêu thương, anh với người giơ tay đóng cửa, bởi sự chần chừ của Yonah … làm anh cảm thấy yên lòng…

Yonah dừng bước… em không sợ đi cùng anh, lao vào con đường tối tăm trước mắt với tốc độ kinh hồn, chỉ vì em tin tưởng anh có thể đưa em đến cuối con đường đấy an toàn, dù biết rõ con đường đấy đầy những hiểm nguy, cho rằng em chia sẻ với anh cũng được, hay em làm phiền anh cũng được, chỉ muốn được đi cùng anh, vì biết đâu mai này, chổ bên cạnh anh, sẽ không còn dành cho em nữa…

Cánh cửa xe đóng rầm… Henry cho xe chạy vào đường đua, điểm bắt đầu… nữa vui nữa buồn… em lại một lần nữa không bỏ anh một mình, nhưng thật anh chỉ muốn em đứng ở xa kia, dõi mắt theo anh từng giây phút, để có thể chăm sóc cho anh, khi anh thật sự vấp ngã, đối với anh đó là sự chia sẻ, chứ không phải em ngồi đây, bên cạnh anh, cùng anh bước vào con đường tối tăm này, tiếng súng báo hiệu quen thuộc, cũng như công việc quen thuộc, Henry lao nhanh vào con đường thăm thẳm trước mặt, cuộc sống anh là đây, em không thể biết, không bao giờ biết những câu chuyện đau đớn từng xảy ra trong đời anh, để một lần nữa anh từ chối một chân tình… sao anh không thể buông bỏ thế này, biết rõ rằng sẽ có những điều không như ý, không muốn.

Cuộc sống anh là sự nguy hiểm, tự anh đã chọn, nhưng anh không muốn chia sẻ sự nguy hiểm này cho bất cứ người con gái nào nữa, em hiện tại như cô ấy, để anh cứ vấn vương sao? Phải, là thế… em giống hệt cô ấy, để anh lại yếu đuối không thể từ chối, anh không yêu em vì em đâu, anh yêu em vì em rất giống cô ấy, người con gái mà lần đầu tiên anh cảm nhận được thế nào là tình yêu… Henry lại cố bắt mình nghĩ theo một lý do không thực.

Yonah run rẩy, thật trong thâm tâm cô, cô rất sợ mọi thứ khi ngồi trên chiếc xe đua đang lao đi với tốc độ kinh hồn, cảm nhận toàn thân mình như đang bay, nhẹ tênh, từ lúc tiếng súng vang lên, nó đã là tiếng chuông tử thần sẵn sàng lấy mạng của cô và anh, không… nó đã lấy mạng của cô rồi, chẳng phải hiện giờ cô cảm nhận mình như chẳng còn thân xác, chỉ là cái hồn nhẹ tênh bay loạn xạ không tìm được phương hướng thôi sao…

Chẳng có tiếng gì dù là tiếng gió, chỉ có tiếng động cơ gầm rú nghe đến ghê rợn, báo hiệu sự tang thương, Henry vẫn dõi mắt vào cái bóng đen vô tận đang nuốt lấy anh… không nó không bao giờ nuốt chửng mất anh, chỉ là giữ anh mãi trong lòng nó, mặc anh vùng vẫy, vẫn thản nhiên nhấn chìm anh, nó chỉ nuốt đi em… nó đã lấy mất em từ anh… ký ức hiện về…

--

Ba năm trước.

Trong một đêm mưa tầm tã, vẫn chính nơi con đường này, vẫn đúng giờ phút này, Henry ngồi trong chiếc xe đua mới nhất, mới đến nỗi anh chưa kịp làm quen hay thích nghi với nó, để anh đánh mất Babe chỉ vì một sự cố rất nhỏ, một lỗi mà anh chưa từng nghĩ là mình sẽ phạm phải… Babe ngồi kế bên anh như Yonah hiện giờ.

Babe là một cô gái dễ thương, mái tóc màu hạt dẻ, mắt xanh, môi đỏ thắm, nụ cười rạng rỡ hồn nhiên không chút phiền muộn, cô bé đôi lúc rất trưởng thành, nhưng đôi lúc rất trẻ con, có mọi suy nghĩ đến tự nhiên, trình bày thẳng thắn với anh một cách rất chân thật, đến gần gũi, là người Pháp, cô ấy có cái nhìn rất thoáng trong cuộc sống, lại có tính cách lãng mạn trong tình yêu, nên chẳng bao lâu thì anh rất mến, đến độ quyến luyến không muốn rời, đi đâu anh cũng muốn Babe theo cùng.

Đối với anh cũng như Babe đó là chia sẻ mọi thứ giữa hai con người yêu thương nhau, nhưng chính cái giây phút quan trọng cần được chia sẻ đấy thì anh lại không chia cùng Babe… chỉ trong tích tắc, tay lái bị lạc, anh đã để mất Babe vĩnh viễn… nhìn Babe đôi mắt đầy những giọt lệ màu đỏ, trái tim anh như ngừng lại, toàn thân chết lặng, để anh không thể đưa Babe kịp đến bệnh viện, mặc dù chiếc xe anh thuộc hàng đẳng cấp cùng tay lái của anh không phải loại tầm thường, chỉ có Babe bị tổn thương cho cuộc đua ấy… nụ cười vẫn rạng rỡ trên môi Babe, cùng lời nói nghẹn lại bởi cái hơi đang tàn dần…

“ Em không hối hận khi gặp được anh, đối với em đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất… quên em đi, xin anh bước tiếp con đường mà anh chọn, đừng vì một ai đó nhất là em mà bỏ đi sở thích của mình, vì khi đấy, anh không còn là anh…”

Cái giây phút cuối cùng đó anh chỉ muốn Babe là một cô bé biết dỗi hờn, nhưng không… Babe thẳng thắn dứt khoát cho sự chia xa của hai người, sao Babe lại tự quyết định cái chuyện mà cần đến hai người mới có thể giải quyết… là thế… để anh nhốt mình trong lặng câm, tưởng nhớ Babe theo từng năm tháng.

--

Một năm trôi qua, Henry trở về cuộc sống như trước, vẫn giữ trong lòng hình bóng Babe, bước tiếp con đường mà Babe từng nhắn nhủ đừng dừng bước, không… không chỉ vì riêng Babe, bản thân anh còn có trách nhiệm với những người bạn quanh mình, và cũng tại nơi con đường tốt tăm này, anh gặp Yonah.

Yonah như tia sáng nhỏ nhoi lấp lánh trên con đường của anh… chẳng từ chối, cũng chẳng nhận lấy, cứ để tự nhiên bên mình, rồi dần dần anh cảm thấy Yonah như con đom đóm nhỏ nhoi quanh quẩn bên anh, mang đến cho anh sự ấm áp, dù chỉ là phía sau, từ từ dùng ánh sáng yếu ớt đấy sưởi ấm trái tim lạnh giá của anh, bao nhiêu lần anh cố gắng tự bảo lòng, là mình chỉ để ý đến Yonah vì cô ta rất giống Babe trong cái việc suốt ngày lẽo đẽo theo anh, nhưng không, Yonah không thể nào giống Babe, vì Yonah trưởng thành hơn Babe rất nhiều.

Yonah dùng sự thinh lặng của mình, để quan tâm chăm sóc cho anh, chỉ là những điều nhỏ nhặt thôi cũng đủ để một lần nữa anh cảm nhận được chân tình… anh rất sợ, một lần nữa mình có để rồi lại mất đi, khi anh bước trở lại con đường này anh đã tự nói với lòng, không đem theo bên mình bất cứ điều gì nữa nhất là tình yêu, bởi anh có tài giỏi cách mấy thì anh cũng chưa từng biết yêu một người là như thế nào… từ chối, thậm chí lạnh nhạt đến vô tình, cố buông ra những lời cay độc nhất, nhưng chỉ được nghỉ ngơi vỏn vẹn 24 tiếng đồng hồ, Yonah chỉ cho phép anh nghỉ ngơi như thế, chỉ tự phạt mình như thế…

Nhưng Yonah nào có biết, không cần đến 24 tiếng, khi anh nghe những bước chân phía sau rời xa anh, cũng là lúc anh quay đầu lại, từ từ nhận lấy cái dáng mong manh tưởng chừng yếu đuối đấy đầu khẽ cúi xuống, bờ vai run rẩy… chưa từng bao giờ Yonah để anh thấy Yonah khóc… anh biết, vì Yonah không muốn nhận từ anh sự thương hại…

Không… chẳng có sự thương hại nào cả… chỉ có trái tim anh cùng cảm xúc nghẹn ngào khi Yonah nghẹn ngào… từ bao giờ Yonah đã chi phối những cảm xúc của anh, những lúc đấy anh chỉ muốn bước đến, vội vã bằng bước chân vội vã quen thuộc, giữ lấy Yonah, ôm chặt trong lòng, nhận lấy tiếng nức nở nghẹn ngào, nhận lấy đôi mắt màu đen trong veo đấy đầy nước, cái mũi nhỏ xinh xinh sụt sùi, môi mím lại lặng câm, vòng tay mong manh ôm chặt lấy anh, để anh biết Yonah cần anh nhiều đến thế nào.

Nhưng sao anh lại không cho phép mình làm thế… anh lạnh lùng, vô cảm ư… không… là vì… anh đã thật lòng yêu một lần nữa, với Yonah … mà không phải là Babe… con người ta có thể yêu bao nhiêu lần trong đời, trái tim này có thể nhận lấy bao nhiêu sự đau thương cho chia cắt? Không… anh không biết, không muốn biết… anh mâu thuẫn trong mọi suy nghĩ, mọi cảm xúc, mọi việc làm.

Hai năm bên Yonah … cái khoảng thời gian không có là bao, anh chưa từng đưa Yonah về nhà anh, căn nhà nhỏ bé lạnh lẽo trống vắng tốt tăm, biết rằng chỉ cần đem Yonah về, căn nhà ấy sẽ được thắp sáng dù là tia sáng nhỏ nhoi từ Yonah…

Hằng ngày, vào buổi sáng anh thường nhốt mình trong nhà, ngóng ra cửa, chỉ để đợi Yonah… em có chân mà, có miệng để hỏi, sao em lại không tự mình đến, chẳng lẽ khi khách đến nhà, anh cũng không thèm tiếp, có bao giờ anh la mắng em rằng: “Đừng đến nhà tôi!” chưa?… Chưa… sao em thông minh quá để làm gì, sao em cứ nghĩ cho anh để làm gì…
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Ghế gỗ
 Tác giả| Đăng lúc 16-6-2014 11:39:22 | Chỉ xem của tác giả

Tiếp theo


Nghĩ mọi thứ cho anh, chỉ để anh nhận thấy em không yêu anh nhiều như em từng khẳng định ư? Em biết chứ, đó là khoảng không gian riêng của anh, cùng người con gái mà anh yêu thương, thứ em cần không phải là được hiện diện trong mọi thứ vật chất tầm thường được gọi là nhà, thứ em muốn là trong tim anh có em, bao nhiêu đó thôi cũng đủ để em cảm thấy an ủi lòng mình quá rồi, biết rằng khó quên một cuộc tình tuyệt đẹp khi con tim đã khắc sâu.

Hai năm qua, giữa chúng ta không có khoảng trời hạnh phúc, thế thì sao có chút gì đó gọi là tuyệt vời đẹp đẽ, chỉ có đau thương, phải chăng một ngày nào đó em như cô ấy, ra đi trước mắt anh, anh mới thật sự giữ em trong lòng, bởi thế đôi lúc em cù lần cứ thích ngồi bên anh như thế này, còn mù quáng ước một lần anh lạc tay lái, để chỉ có mình em tổn thương, biết… chỉ phút giây đó mới khiến anh động lòng… thôi thì… mọi thứ hãy để cho cái gọi là định mệnh mang đến cho hai ta, em có nhiều thời gian để chờ anh, và cũng có sức lực để gánh lấy sự lạnh lùng của anh, chỉ cần 24 tiếng nhốt mình, em sẽ vượt qua tất cả, không phải là em mạnh mẽ đâu, chỉ là vì lòng em rộng lớn, có thể đựng đầy mọi thứ từ con người em yêu thương…

--

-“ Giảm 10 cho 500m tới, đánh vòng ngoài…”

-“ Em điên à?”

Henry hét lên chặn lấy cái giọng điệu lúc nào cũng bình thản như vô cảm đấy mỗi khi ngồi bên anh cho con đường đua.

Điều gì khiến anh cáu gắt đến thế, Henry… em rất muốn hỏi, phải chăng anh lo cho em, là em tin tưởng tay lái của anh mà…

-“ Khúc cua có 700m…”

-“ Em im đi, tôi cho em ngồi bên không phải là cho em tự quyết định mọi thứ!”

Yonah buông tập giấy xuống… lòng cô nghẹn lại, cả cái quyết định cho cuộc sống của em, anh cũng dành lấy, vì điều gì, không vì yêu thương có phải không anh, cô mím chặt môi… cảm thấy tội lỗi, quá tội lỗi khi đã cố ngồi trên xe anh, điều đó chỉ khiến cho cô cảm thấy mình là gánh nặng của anh, chẳng có cái thể thức nào cho cái cuộc đua chui này, chỉ có luật rừng thì cô làm chi cho đúng cái gọi là kỹ thuật mà cô đã cố học, chỉ vì muốn được chia sẻ cùng anh, cô đã quên mất ước mơ của mình, công việc đáng yêu của mình, làm đẹp cho đời bằng những bông hoa, Henry ghét hoa, nên buộc cô phải bỏ đi ước mơ của mình, anh có thể quyết định mọi thứ như muôn thuở…

--

Thật em điên rồi… em bảo anh làm thế có nghĩa là hy sinh em ư, thế thì ngay từ đầu em đừng ngồi bên anh, để anh không cảm thấy em là gánh nặng của anh, chắc chắn em đang nghĩ điều ấy, nhìn em trong kính chiếu hậu bên hông, anh đã thấy gương mặt không bao giờ biết nói dối cũng như giữ lại mọi cảm xúc của em, em đáng ghét… em nghĩ anh làm việc này là vì tiền hay sao, em nghĩ anh cần tiền hơn em sao… ừ, mà phải… chính anh luôn miệng khẳng định là thế, rõ ràng em nhìn thấy mọi cảm xúc trong đáy mắt anh, rõ ràng em thông minh để hiểu mọi thứ từ miệng anh tuôn ra chỉ là lời giả dối, nhưng em quyết làm theo lời anh nói, để anh chỉ thấy anh thật xấu xa trước em, không xứng đáng với em, là thế đấy, ý nghĩ của chúng ta giống nhau, nhưng khác nhau về ý nghĩa…

-“ Giải lần này trên một trăm…”

-“ Tôi ghét em!”

Yonah run rẩy… cuối cùng anh cũng thốt ra câu đấy, để em có thể buông xuống mọi thứ sao? không, để trái tim em bắt đầu từ đây dần dần chết vì anh… rằng anh không xem tiền quan trọng bằng em… đáng lý ra em vui mừng mới phải, nhưng sao em lại cảm thấy có điều gì đó quá khó khăn thế này, cái khúc cua phía trước như báo hiệu một bước ngoặc mới của chúng ta, nhưng nó tối đen thế kia thì chỉ có là bước ngoặc cay đắng…

Henry đưa mắt nhìn qua kính chiếu hậu, khúc cua này là nơi quyết định mọi thứ, như hôm nay nó quyết định luôn cả cái tình cảm dây dưa không có kết quả nào cho cuộc tình của anh và Yonah…

Những ánh đèn phía sau chớp lòa… chỉ có cách làm theo lời Yonah là đến đích, cô ấy rất thông minh và rất có năng khiếu tính toán xử lý trên đường đua, nhưng nếu như anh ngồi trên xe một mình thì anh sẽ không phải lo lắng… anh lại mâu thuẫn nữa rồi, làm theo em hay không làm theo… không…

-“ Tối nay về nhà anh nhé, Yonah!”

Henry buộc miệng, khiến Yonah bất ngờ…

Henry đưa mắt nhìn vào kính chiếu hậu chỉ để thấy khuôn mặt Yonah trắng bệt như không còn máu… anh đã làm em kinh sợ đến thế sao…

Câu nói như sét đánh qua tai của Henry làm Yonah như chết đứng… cái cảm giác không thể lý giải trong cô hiện giờ, chỉ biết mọi thứ như chợt dừng lại, kể cả chiếc xe đang lao đi với tốc độ kinh hồn này… anh… cho phép em đến với thế giới riêng của anh rồi ư?

Nơi đó có gì, đến đấy rồi, em sẽ phải thấy cái khung ảnh nhỏ nhỏ xinh trên bàn có anh cùng cô ấy không? Đến đó rồi em có phải chứng kiến tận mắt mình nào là cặp ly đôi, bàn chải đôi, khăn đôi, và cả áo đôi không? Thôi, nếu là thế thà rằng em bị bỏ mặc bên ngoài nhà anh còn hơn… anh đừng lôi em ra, dạy bảo em nữa, rằng anh chỉ yêu mình cô ấy, em thấy rõ rồi, biết rõ rồi… đừng… hành hạ em như thế, em sẽ chết mất.

Henry… ngày hôm nay em đã làm lỗi gì, để anh phải giở trò trừng phạt này, càng lúc anh càng giỏi nhỉ, hiểu rõ bản thân em để biết em sợ điều gì nhất, rồi lấy đó để mà răn đe em… mọi lần là 24 tiếng, vậy lần này là 48 được không? Hay nhiều hơn nữa, thậm chí đến một tháng… ừ, lần này là một tháng anh nhé, em sẽ không làm phiền anh, rồi anh sẽ lại cho em theo sau anh chứ… bởi em đã lụy tình anh mất rồi… em ngu si ngốc nghếch, chưa đủ tiền để đi tẩy não để khỏi còn nhận biết có anh trong tâm trí của em…

--

Sao em sợ hãi đến thế? Là anh thật lòng muốn em về cùng anh, để biết có em luôn hiện diện, ngôi nhà nhỏ đó đã từ lâu anh chôn hết mọi kỷ niệm xa xưa rồi, nó hoàn toàn mới để chờ đợi em, hay là em tưởng anh vẫn còn giữ lại thật nhiều kỷ niệm để bày tỏ lòng anh cho em biết sự từ chối… ừ, thì tối nay anh sẽ tỏ lòng anh cho em biết, nói thế nào nhỉ, thôi thì cứ thẳng thắn nói rằng:

“ Em làm bạn gái anh nhé!”

Rồi nếu như em gật đầu, anh sẽ tiếp:

“ Bạn gái rồi là người yêu nhe!”

Mặc em có cảm xúc gì mà không thể che dấu, anh cũng sẽ ôm em thật chặt vào lòng, và nói:

“ Anh yêu em!”

Như hiện tại, anh chỉ muốn buông tay ra, để ôm lấy em thật chặt trong lòng anh mà thôi, sao đến cái giờ phút quan trọng này anh mới có thể quyết định tỏ bày…

--

-“ Giảm 10, qua phải!”

Tiếng nói đột ngột vang lên, chẳng hiểu vì sao Henry làm theo, nhưng chợt thấy phía sau bên phải mình có cái ánh sáng vụt chói lòa, khiến anh bẻ tay lái qua trái… chỉ để giữ lại Yonah… người con gái anh đã yêu… yêu không biết từ bao giờ… khung cảnh bay lên loạn xạ bởi sự va chạm thật lớn, Henry chỉ kịp đưa mắt nhìn vào kính chiếu hậu, anh chỉ thấy cái gương mặt màu trắng không bao giờ che dấu được cảm xúc đấy chỉ có nỗi đau đớn cùng tiếng thét lớn…

-“ Henry…”

Bên tai anh… khung cảnh chợt tối sầm…

--

Thinh lặng nhốt mình trong căn phòng trống vắng, lạnh lẽo… cảm nhận sự cô độc, chỉ có tiếng tích tắc bởi cái đồng hồ gõ nhịp đều đặn cho thời gian trôi qua, cùng nhịp tim đập đều đặn của anh… Henry đưa mắt nhìn ra cửa, anh biết em sẽ đến, lần đầu cũng là lần cuối cũng được, anh sẽ mãi ở đây chờ em… em giận anh thật rồi, nên không còn lẽo đẽo theo sau anh nữa, em bỏ anh thật rồi… không vương vấn gì nữa sao em… anh lại một lần lầm lỗi, để đánh mất em, chúng ta chưa từng có khoảng thời gian bên nhau, gần gũi bên nhau, để bây giờ anh chẳng biết tìm em nơi nào, mất phương hướng, không có em bên cạnh dẫn bước, anh nên dừng lại thôi, vì anh sợ càng lúc anh bước đi càng xa em…

Yonah… Yonah… sao lúc trước anh không bao giờ gọi em như thế… đến với anh đi, để hôm nay anh cho em biết, anh nghĩ gì… bao nhiêu đó chưa đủ để em nguôi giận sao, một tháng rồi còn gì, chưa bao giờ anh cảm thấy mình bị nhốt lại như thế này, em biết rõ mà, anh không bao giờ muốn ở yên một chổ, nhưng giờ đây, một tháng qua, anh luôn ở đây đợi em về, em quên mất lời mời của anh mời em đến nhà rồi ư… em biến mất trên đời, ra đi không một lời từ giã, sao em không như Babe, ít nhiều gì cũng nên nhắn nhủ với anh một từ thôi cũng được, hoặc nhìn anh thật sâu trong mắt, để anh có thể buông xuống một lần nữa như đã từng buông một cuộc tình… là thế… là thế mà… mai sau này anh sẽ có còn yêu nữa được không… anh sẽ trả lời liền lập tức cho em biết… không… vì sao, rất đơn giản, vì chúng ta chưa đi chung trên con đường tình yêu đấy, hiện giờ giữa chúng ta chỉ là mới bắt đầu, đừng để anh chờ cái bắt đầu này lâu quá, Yonah à… anh rất nhớ em…

Có phải em đã quên mất anh? Ừ… có lẽ là thế! Anh không thể tìm ra một chút gì đó gọi là lý do tại sao chúng ta phải rời xa nhau. Không thể rời khỏi nơi đây chỉ để chờ đợi em đến… khó khăn lắm sao em… em nhốt anh trong sự chờ đợi, nhốt anh bằng chân tình của em, nhốt anh với mọi tội lỗi! Cố gắng thoát ra, tìm đến nơi con đường tối tăm đó, đầy dẫy những hiểm nguy, để một lần nhìn thấy em nằm gục với sự đau đớn mà anh đem đến cho em, để được ôm chặt em trong vòng tay, lắng nghe trái tim em đang đập yếu dần, chạm môi vào hơi thở yếu ớt…

Tại sao mọi thứ có thể tan biến một cách chóng vánh thế này… liệu thời gian có thể xóa nhòa hình ảnh anh trong em không, kể cả cái tình yêu chân thật của em nữa… chỉ thấy được mọi thứ dần nhạt nhòa, rồi mơ mơ hồ hồ trước mắt, như anh từng mong mỏi đây này… thật, anh quá xấu xa để nhận lấy mọi điều xấu xa rồi…

Anh mệt mỏi quá, chỉ muốn một lần khép mắt lại, hòa cùng em, bay cao trên bầu trời rộng lớn, đầy những vì tinh tú, hóa thân là gì anh không cần biết, chỉ biết ta luôn có nhau mà thôi… đừng đi nữa, hãy về bên anh, còn không thì hãy buông anh ra, để anh tìm em bằng những bước chân vội vã đến quen thuộc nào, cho anh một tín hiệu, một ánh sáng nhỏ nhoi trong cuộc đời tối tăm của anh, một tia hy vọng dù là mỏng manh, để anh có thế nhấc đôi chân yếu đuối, một lần nữa vượt bước trên con đường của mình, đem theo trái tim yêu thương… anh mâu thuẫn trong mọi suy nghĩ, trong mọi cảm xúc, để anh phải mắc kẹt trong cái góc nhỏ của trái tim em…

Đến với anh nào dù chỉ là một oan hồn không siêu thoát.

--

-“ Đây là nhà của Henry!”

Tiếng nói quen thuộc cùng những bước chân lặng lẽ đến quen thuộc… em đến rồi ư… Henry khựng bước… anh không thể rời mắt trước cái dáng mong manh đấy, lần đầu tiên anh mới nhìn rõ em, bộ trang phục màu trắng khiến cho làn da em nhợt nhạt quá, em hết giận anh rồi phải không, đôi mắt em màu đen sâu thẳm không linh hoạt, không long lanh, môi em tái nhợt… trái tim Henry chợt se thắt, anh vội bước lùi lại, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất… em như con ma không hồn…

-“ Anh sẽ ở đây với em, chúng ta nên lưu lại năm phút thôi!”

Tiếng ai đó âm điệu rất quen thuộc, nhưng câu từ thì như là cái hạn định chắc chắn của thần chết, hắn ta chỉ có phép em có năm phút lưu lại để thăm anh sao? Tên thần chết keo kiệt, khiến Henry quay nhìn… giật mình khi thấy… Kyuhyun…

Yonah bước đến với bó hoa thật lớn trên tay che khuất Kyuhyun… khiến Henry bước lùi lại thêm một bước nữa, em biết anh rõ ràng không thích hoa cơ mà, sao em đem hoa đến làm gì… nhưng anh không rời mắt khỏi Yonah… thấy Yonah đặt bó hoa to thật to lên bàn, những đóa hồng màu trắng tượng trưng cho điều gì, sao hôm nay anh lại muốn hỏi em… từng giọt nước trong mắt em rơi xuống, nhìn anh nào… anh đang nơi đây đợi chờ em…

-“ Chúng ta về thôi, anh tin Henry hiểu những gì mà em đã làm cho cậu ấy! Mọi chuyện sẽ bình yên cho ngày tháng trôi qua, cậu ấy sẽ hài lòng với những gì mà cậu ấy đã chọn!”

Henry run rẩy bước tới, cái câu từ đấy có gì đó thật khó hiểu…

Yonah đưa tay ra, trong cái khoảng không hư vô như đang cố chạm vào gì đó…

Henry vội bước tới, chỉ để nhận lấy cái bàn tay đấy khẽ chạm vào trái tim bên ngực phải của anh… không… rõ ràng trái tim anh là bên trái, anh vội quay nhìn vào tấm gương lớn trước mặt… lùi lại… ngã phịt xuống ghế… run rẩy… cùng cái xoay lưng của hai người, một là người anh yêu, một là anh bạn thân, khuất mất dần nơi cánh cửa nhà anh…

-“ Em đừng buồn nữa, mọi thứ chỉ là vật chất bên ngoài, ngày mai hội từ thiện sẽ đến nhận căn nhà này theo di chúc của Henry!”

Cái gật đầu thật nhẹ cùng giọng nói nghẹn ngào…

-“ Cảm ơn anh đã đưa em đến đây… cũng là vì lúc trước khi Henry rời khỏi, anh ấy đã từng bảo em đến nhà… em không thể giữ được gì gọi là vật chất để làm kỷ niệm, nhưng trong tim em luôn có anh ấy là đủ rồi… cũng như… đến phút cuối em biết mình đã được ở trong tim anh ấy như mình ước mong!”

Henry gục xuống, ôm lấy đầu… không muốn biết… đến giây phút này anh cũng không muốn biết điều gì đã xảy ra, anh co mình lại trong bóng tối thăm thẳm, nhốt mình giữa đau thương… cho thời gian trôi qua…

--

Trời sáng… tiếng động ồn ào làm anh như tỉnh giấc, anh ngẩng nhìn, từng toán người kéo vào nhà, rồi thi nhau khuân vác hết món đồ này đến món đồ kia ra khỏi nhà mà anh không thể làm được gì cùng tiếng nói…

-“ Tội nghiệp!”

Tội nghiệp ai? Sao họ kiệm lời thế, Henry giật mình khi cảm thấy mình đang bị đuổi ra khỏi nhà, anh gọi lớn mà không ai nghe thấy, bất lực buông tay mặc mình cuốn theo mọi người… đang xô đẩy anh về đâu… về đâu bây giờ, anh ngẩng nhìn bầu trời cao rộng lớn.

Đây là đâu? Ngẩng nhìn con đường sáng trước mặt… tìm kiếm bảng tên đường, chỉ thấy dòng chữ quen quen là lạ mà anh không tài nào đọc ra… hình như mọi thứ đều được đảo ngược… như trong gương…

Henry run rẩy đưa tay ra, muốn chạm vào mọi thứ, nhưng không thể, muốn vùng vẫy thoát ra, cũng không… anh thật sự bị mắc kẹt rồi… hoàn toàn bị mắc kẹt rồi…

Anh gục xuống, như thói quen trong một tháng qua, từng giọt nước trong mắt anh khẽ rơi, bờ vai run rẩy… Henry thinh lặng nhận lấy mọi thứ khi biết rõ… hiện thực tàn nhẫn…


Viết xong lúc 2:40 AM ngày 31 – 12 – 2013
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Tầng
Đăng lúc 26-6-2014 21:46:59 | Chỉ xem của tác giả
Đọc xong chỉ muốn thở dài một cái rồi nói "Tội nghiệp!" ss ạ.

Henry chìm trong cái bóng của quá khứ, mặc cảm tội lỗi với Babe mà không dám tiến tới với Yonah. Ngược lại, Yonah giống như bị tình yêu quá lớn dành cho Henry điều khiển, đánh mất cả con người thật của mình. Người ta nói khi yêu con người ta sẽ vì người mình yêu mà thay đổi, nhưng em không thích sự thay đổi này, nó làm Yonah trở nên nhu nhược, yếu đuối. Tuy rằng yêu Henry nhưng lại sợ phải đối mặt với câu trả lời của anh, hay trong chính thâm tâm cô lúc nào cũng đợi chờ một kết quả không tốt đẹp? Hai người vờn đuổi những nỗi sợ hãi đấy trong con người mình giống như đều đang ở trong một cuộc đua.

Tình yêu và sợ hãi thao túng tất cả, và trước khi có được đáp án, Henry trả giá bằng sinh mệnh của mình. Dù sao thì cuối cùng, cả hai đều đã biết rõ được vị trí của mình trong tim người kia. Thế nên, có lẽ cái kết này là hợp lí rồi.


P/s: Ngoài lề một tí, đọc cái tựa fic với tên nhân vật, em nghĩ, à chắc ss lấy ý tưởng từ bài Trap của Henry đây. Phải ko ạ?
Đọc đến đoạn đua xe thì em lại nghĩ ngay đến tay đua mô tô hôm kia xem trên ti vi, bị thích cái xe đua số 93 của bạn ấy, bạn tay đua ấy cũng sinh năm 93 cùng tuổi em luôn. Vừa xem vừa được nghe bố ngồi cạnh bình: "bọn này giỏi lắm, mỗi lần đua y như cược cả tính mạng, sống chết là chuyện thường tình" Đâm ra đoạn đấy không biết là đua ô tô hay mô tô nhưng trong đầu em chỉ toàn tưởng tượng là mô tô thôi
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

5#
 Tác giả| Đăng lúc 26-6-2014 22:04:12 | Chỉ xem của tác giả
hoathachthao28 gửi lúc 26-6-2014 09:46 PM
Đọc xong chỉ muốn thở dài một cái rồi nói "Tội nghiệp!" ss ạ.

Henry chìm trong cái b ...

Ah... lâu rồi mới gặp em, hihi

đúng rồi em, cái fic này viết từ bài hát Trap của Henry, đáng lý ra thì phải gọi đây là Songfic, nhưng mod Yool nói ở Box fanfic không có thể loại Songfic. nên ss phải để là oneshot.

Đúng ra là cả hai nhân vật chính đều mắc kẹt trong cái tình yêu của chính bản thân mình, họ không thể tìm ra lối thoát, nó khiến hai con người đấy trở nên yếu đuối.

muốn thoát ra một cách nhanh chóng *ss dùng hình ảnh của cuộc đua* con đường trước mặt sẽ có hiểm nguy
nhưng họ cũng phải vượt qua nó.

ss thích cái cách mà ss chọn cho nhân vật Henry, rõ ràng biết là Yonah đúng trong mọi thứ để cuối cùng anh cũng biết mình yêu Yonal hơn bản thân mình.

cảm ơn em đã dùng hai từ "tội nghiệp" thật... rất tội nghiệp cho những thứ mà con người ta không biết trân trọng.

cảm ơn em đã đọc ra được chủ điểm của câu chuyện này, cả hàm ý và thông điệp nữa.

PS: là đua xe ô tô, vì xe ô tô có quyền cho người ngồi bên chỉ dẫn. hihi


Bình luận

ss ko rành nữa, chỉ biết cái MV đấy, hai cái luôn nhe hình ảnh đều đẹp tuyệt, ca từ thì ngọt ngào phải biết, ss thoát nhe, chúc em ngủ ngon ^^  Đăng lúc 26-6-2014 11:08 PM
Chuẩn ss, bài Your Story của anh già hay kkk, mà anh già viết lời bài đấy thì phải  Đăng lúc 26-6-2014 10:50 PM
Kiểu lâu lâu ko viết nên đọc để hình dung lại cách viết, nh khi em cũng có ý tưởng từ phim vs nhạc, nhưng nó chớp nhoáng với ko lâu dài được, nên hay drop fic :((   Đăng lúc 26-6-2014 10:49 PM
một cái cảm hứng từ bài hát Your story của Hyun Joong, một cái nằm trong series Bad Guy, hihi  Đăng lúc 26-6-2014 10:47 PM
Cái đấy cũng là một cái hay nhỉ, ss thì nghe nhạc là có ý tưởng ngay, riêng phần Hyun Joong thôi mà ss có sẵn ý tưởng hai câu chuyện rồi, mà ko có thời gian viết   Đăng lúc 26-6-2014 10:45 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

6#
Đăng lúc 14-7-2014 22:11:53 | Chỉ xem của tác giả
Sao giờ em mới thấy câu chuyện này trời, Henry rùi KyuHyun nữa
Super Junior iu quý của êm. Nhưng mà câu chuyện này hay quá nên có choa suju chết cũng không sao s ạ
E chỉ dùng được 1 từ là bi thãm thôi, đọc xong lòng có 1 nỗi buồn mang mác
Em nghĩ lẽ ra hồn ma Henry gặp lại babe sẽ có chút an ủi cho độc giả hơn
Còn người ở lại sao cũng được. Cuối cùng là đau và đau
Babe làm Henry đau, Babe cũng đau khổ, Henry đi làm choa người ở lại cũng đau khỏ
Haizzz dìm nhân vật quá xá vậy trời
Thiệt là độc ác mà. Mà...truyện hay quá

Bình luận

Cảm ơn Sae nhé ^^  Đăng lúc 24-7-2014 01:47 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách