|
CHAP 5: LOVE YOU MORE THAN I CAN SAY
Đối với những người luôn bận rộn như Khun và Tiff, cách tốt nhất để đối phó với những tình huống như thế này chính là để công việc cuốn mình đi. Cả hai người quay cuồng trong hàng đống việc phải làm, họ tự cho phép mình tạm quên đi, không liên lạc với đối phương, bởi có lẽ lúc này câu trả lời chỉ có thể là tổn thương.
Ngày comeback càng gần kề thì Khun càng lo lắng và sợ hãi. Hai năm trước, nói đến 2PM thì gần như họ không cần phải e ngại bất cứ ai, thế nhưng sau hai năm im ắng và tất cả những gì đã xảy ra thì không thể nói trước được điều gì. Trailer comeback đã được tung ra và nhận được sự phản hồi nhiệt tình từ dư luận, thế nhưng điều này không thể làm giảm bớt sự lo lắng từ các thành viên. Sau hàng loạt những chấn thương, họ đã không thể thực hiện những concept mạnh mẽ vốn đã là thương hiệu của 2PM. Có ai hiểu được nỗi đau của họ khi nhìn thấy JunHo đứng trên sân khấu biểu diễn với một chiếc đai bảo vệ lưng và chi chit những mũi tiêm giảm đau hay Taec mang cánh tay băng bột đến concert? Lần comeback này đối với họ mang nhiều ý nghĩa, vì nó sẽ là liều thuốc thử cho sự thay đổi trong phong cách âm nhạc- mềm mại hơn, sâu lắng hơn và trưởng thành và mang nhiều dấu ấn cá nhân hơn; cũng là câu trả lời cho tình yêu của fan hâm mộ dành cho họ- liệu nó có còn nồng nhiệt như xưa?
Khun nhận ra đối với Vic, nỗi đau của anh không còn quá sâu sắc, có lẽ chính vì trong khoảng thời gian khó khăn nhất của anh không có sự có mặt của cô. Trái lại, anh nghĩ tới Tiff nhiều hơn, những lúc trằn trọc không ngủ được vì mệt mỏi và lo lắng, anh lại mong mỏi được đọc một mẩu chuyện cười của cô để lòng mình yên ổn lại. Nhưng Khun không cho phép mình liên lạc với cô vào lúc này-khi mà anh vẫn chưa thể xác định rõ câu trả lời của bản thân- thì tiếp tục mong đợi bất cứ sự động viên nào từ cô ấy chẳng khác nào là sự lợi dụng.
Rốt cuộc giờ G cũng đã điểm, Come back when you hear this song được tung ra. Có nhiều bình luận trái chiều về bài hát và MV, nhưng nhiều người khá thất vọng và cho rằng đây là một sự lựa chọn quá “cầu toàn”. Đến A.D.T.O.Y thì những bình luận càng phân hóa rõ ràng hơn- một bộ phận hài lòng và cho rằng Grown thể hiện rõ sự trưởng thành của 2PM, một bộ phận lại cho rằng họ đang đánh mất “chất” của mình. Ở thị trường Hàn Quốc, album mới thậm chí không thể đạt được all-kill, ngược lại nó lại được đón nhận rộng rãi ở nhiều nước châu Á.
Thành thật mà nói, đối với 2PM hay JYPE, album lần này không hề thất bại, lượng sale rất ổn định, phản ứng của fan về album cũng mở ra cơ hội để các thành viên thử sức với các tác phẩm tự sáng tác và tự sản xuất. Họ cũng đã giới thiệu được một chất nhạc phù hợp với hình ảnh manly, chững chạc của 2PM mà các nhóm nhạc khác khó có thể biểu diễn được.
Thế nhưng, không thể phủ nhận một chút thất vọng khi mà họ khá vất vả để có thể chiến thắng trên một show âm nhạc, và cũng mệt mỏi với quá nhiều đồn đoán liên quan đến từ “flop”, “hết thời”. Họ không quá để tâm nhưng những điều đó phải nghe quá nhiều lần thì bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy không vui.
Sau một hồi đọc comment trên net, Khun cảm thấy tâm trạng không tốt lắm, dù gì đi nữa thì cũng phải thừa nhận lần comeback này bị ảnh hưởng không nhỏ bởi lỗi lầm của anh. Khun quyết định sẽ đi ra ngoài một lát để thay đổi không khí.
.
.
.
Tại trung tâm mua sắm.
Khun đứng gần kệ đĩa đang trưng bày album của họ, có khá nhiều fan đang chọn mua và bàn tán, họ đều cười rất tươi. Điều này khiến Khun cảm thấy vui vẻ hơn, sự nỗ lực của 2PM vẫn rất có ý nghĩa mà, đúng không?
Một người vội vã rời khỏi quầy thanh toán và lướt qua Khun, dáng người đó làm Khun liên tưởng tới một người, thế nên Khun bước nhanh hơn để đuổi theo…. Cô gái đó có vẻ rất vội nên đi khá nhanh và va phải người khác làm cho túi đồ cô ấy đang cầm trên tay rơi tung tóe. Trong đó, đều là Grown…
Trong lòng Khun có một cảm giác nói không nên lời, anh bước tới trước, giúp cô ấy nhặt từng cái album một cho vào túi, trái tim anh như có ai nắm chặt lấy, nó vừa đau nhói vừa run rẩy.
Cô gái kia hoàn toàn bất ngờ khi nhận ra Khun, không khó để nhận thấy vẻ bối rối dù là cô ấy mặc một chiếc hoodie trùm kín đầu và đeo kính mát to bản.
Hai người lẳng lặng nhặt từng món đồ rơi, không nhìn vào nhau. Sau khi xong, cô gái đứng dậy, cúi người cảm ơn rồi nhanh chóng bỏ đi.
Khun đứng đó, cảm giác ngọt ngào và cay đắng trào dâng trong lòng anh cùng một lúc. Hình như mây mù trong lòng anh đã bị xua tan để thay thế bằng một điều gì đó rất khác. Anh muốn kéo cô ấy lại để nói lời cảm ơn, nhưng với cô ấy có lẽ điều này là thừa thãi…
.
.
.
- Taec, cậu còn thức không đấy!- Khun đẩy cửa vào phòng Taec
- Gì vậy?- Mắt Taec vẫn không rời khỏi màn hình, cậu ấy đang nằm dài trên giường nghịch laptop
- Tớ muốn nói chuyện với cậu một lát
Taec ngẩng lên nhìn Khun
- Lúc chiều tớ nhìn thấy Tiffany- Khun chậm rãi kể lại
- Thì sao? Taec nhướng mày
- Cô ấy đã mua rất nhiều album của chúng ta
- Cậu cảm động à?
- Mình không nghĩ là cô ấy vẫn làm nhiều điều như vậy, sau chuyện hôm trước
- Cậu đánh giá thấp con bé rồi- Taec nhỏm dậy, nghiêm túc nhìn thẳng vào Khun- Cậu nói điều này với mình có nghĩa là cậu đã có quyết định?
- Ừ, mình nghĩ mình có thể cho bản thân mình một cơ hội.
- Đừng quên là mình sẽ không tha cho cậu nếu cậu làm tổn thương con bé, dù cậu có là bạn thân của mình thì cũng không ngoại lệ
- Sẽ không đâu, bây giờ mình đang rất là tự tin đây
- Được, bây giờ thì quý ngài tự tin đi biến đi để cho tôi lướt net nào.
Taec đẩy Khun ra ngoài, nhưng anh không tiếp tục công việc còn dang dở mà ngồi cười như một thằng ngốc. Anh tin chắc rằng chỉ cần Khun chịu mở lòng với Tiff thì Tiff sẽ thành công, nhanh thôi. Taec chộp lấy điện thoại hí hoáy nhắn tin cho Jessica…
.
.
.
.
Tiff ra khỏi trụ sở SM sau một cuộc họp về kế hoạch sắp tới của nhóm. Ngay lúc đó, điện thoại của cô reo vang, một số lạ
- Xin chào!
- Fany, là anh đây, Nichkhun
- Anh…đổi số điện thoại rồi à?
- Không, anh chỉ sợ em sẽ không nghe máy nếu gọi bằng số của anh- Khun cười
- Đâu có…- Tiff chối bay, nhưng cũng có thể như thế thật, cô vẫn chưa biết phải đối mặt với anh như thế nào.
- Vậy sao? Không đùa nữa, em vừa xong việc phải không?
- Sao anh biết? -Tiff ngạc nhiên
- Gián điệp ở ngay cạnh em đấy- Khun cười khẽ
Tiff nhìn chung quanh và dễ dàng nhận ra Jess đang nhìn cô bằng vẻ mặt hết sức kỳ quái. Thảo nào suốt từ sáng đến giờ Jess cứ có cái vẻ hào hứng và thần bí. Cô dứ dứ nắm đấm về phía Jess làm Jess ôm bụng cười ngặt nghẽo.
- Sao, thấy gián điệp chưa em? Vậy bây giờ em có thể đi uống café với anh được không?
- Em…- Tiff ngập ngừng, việc này không phải là quá bất ngờ sao?
- Nể mặt anh một lần đi mà- Khun giở giọng nài nỉ
- Vâng ạ!- Cuối cùng thì Tiff cũng đầu hàng
Khun nói địa điểm cho Tiff, nhìn cô đang lóng ngóng tiến về phía chiếc xe màu hồng rồi mới lái xe đi.
.
.
.
Khun ngồi vào chỗ đã đặt trước ở quán, anh không nhận ra là mình đã mỉm cười trên suốt đoạn đường tới đây.
Không bao lâu sau Tiff cũng đến, cô vẫn còn có vẻ bất ngờ và lúng túng.
- Sao nhìn anh mãi thế, anh có phải động vật quý hiếm đâu- Khun bật cười khi thấy Tiff cứ nhìn mình mãi
- Em...hơi bất ngờ– Tiff cúi mặt, nói lí nhí
- Anh xin lỗi, anh làm em buồn nhiều lắm phải không? Khun dịu dàng nhìn cô
- Không có đâu!
- Anh đã không biết gì hết mà làm tổn thương em, anh rất tiếc.
- Anh không cần phải như vậy, anh không có lỗi gì hết, đó là vì em muốn làm như thế thôi- Nước mắt Tiff bắt đầu trào ra, ý anh là cô đừng có làm những việc ngốc nghếch đó nữa sao? Chẳng lẽ ngay cả quyền được quan tâm đến anh cô cũng không có?
- Đừng khóc- Khun rướn người lau nước mắt trên mặt cô- Em khóc thì anh sẽ đau lòng lắm. Thực sự thì nếu không có em, anh cũng không biết mình đã có thể vượt qua được mọi chuyện chưa.
Nhưng Tiff vẫn không thể ngừng khóc, Khun ảo não cúi đầu
- Hình như anh chỉ có thể làm em khóc thôi thì phải. Fany, em có thể cho anh cơ hội làm em cười được không?
Tiff mất một lúc lâu mới có thể nhận ra anh vừa nói gì. Nhưng cô không dám khẳng định ý nghĩa của câu nói đó… Có thể là sự thực sao?
Khun đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy cô phản ứng gì, anh mỉm cười
- Fany, đừng nói là em lại từ chối anh đấy nhé. Fan hâm mộ mà biết anh cứ liên tục bị từ chối thế này thì mất mặt lắm.
- ….- Tiff vẫn chưa thể định thần lại, điều anh nói là thật sao?
- Anh biết là quá đột ngột. Anh cũng không thể khẳng định là anh sẽ làm em hạnh phúc, nhưng anh muốn chúng ta cho nhau cơ hội. Anh chưa thể nói rằng anh yêu em ngay lúc này, vì nó sẽ là giả dối; nhưng anh không muốn bỏ lỡ, em hiểu không?
- Là thật sao anh? -Nước mắt vừa hơi kềm chế được lại tuôn trào, Tiff chưa bao giờ nghĩ là cô sẽ chờ được cái ngày này
- Thật mà, đừng khóc nữa- Khun chấm nước mắt cho Tiff- Em mà khóc nữa thì ngày mai hai chúng ta sẽ lên báo đấy.
Tiff bật cười. Lúc này trông cô rất thảm hại, nửa khóc nửa cười, lớp trang điểm lại nhòe nhoẹt hết, nhưng chẳng hiểu sao Khun lại cảm thấy đây mới là gương mặt xinh đẹp nhất trên đời…..
|
|