Chap 2 Chỉ Trách Số Phận Đùa Giỡn Giữa Ta Và Nàng.
-ta hỏi chàng ,chàng có từng yêu ta không?
-ta chỉ có thể nói với nàng rằng : cả cuộc đời này là ta nợ nàng,là ta không phải với nàng.Nàng muốn giết ta ,ta cũng không một lời oán trách.Nhưng ta xin nàng,xin nàng lần cuối,hãy tha cho mẹ con nàng ấy.
-ha……….chàng khiến ta cảm thấy thật buồn cười .Chàng cầu xin ta tha cho ả và con của hai người,thế còn con mẹ con bọn ta thì sao ?
-nàng nói sao?
-chàng cũng không ngờ đúng không ?ả chỉ xin cho chàng đứa con gái,một tiểu nha đầu,còn ta…ta đã xin ra một thằng con trai,một tiểu quỷ.
……………..
-ta xin lỗi.
-đừng nói xin lỗi với ta nữa,những lời xin lỗi của chàng chỉ khiến ta chán ghét và căm hận tột cùng.
****
Sau đêm mặn nồng tân hôn ấy,sáng ngày hôm sau,khi bầu trời vẫn còn mờ ảo bởi ánh sáng màn đêm ,ta đã không lời từ biệt mà lên đường.Chuyến đi này bản thân ta không hề biết rằng ta và nàng lúc bắt đầu cũng là lúc kết thúc.Bọn ta sẽ không thể tiếp tục mối lương duyên này nữa.
-sư phụ và tướng quân hãy bảo trọng.
Sư phụ và tướng quân đã cùng ta đi xuống núi, nhưng nếu có thể ta không muốn họ tiễn ta,không muốn họ nhìn dáng ta ra đi, từ khi mất phụ hoàng,mẫu hậu và đất nước.Ngạo Long ta không sợ gì cả chỉ sợ lại có cảnh phân ly.
-Ngạo Long,con không từ biệt thê tử mình sao? nó khi tĩnh sẽ rất buồn đó.-tướng quân quan tâm lo lắng
-con thật không muốn để Thiên Nhai nó tiễn con sao?-lần này đến sư phụ ta
Ta cau mày mỉm cười nhẹ lắc đầu nhẹ nhìn hai người ,hai người như đấng sinh thành thứ hai của ta mà trả lời lại rằng :
-kể từ ngày đó, kể từ lúc con mất tất cả, con rất sợ cảnh phân ly .Nếu có thể con cũng không muốn hai người đến tiễn con đi chặng đường dài này.
Họ như hiểu được cảm giác trong lòng ta , và cũng hiểu điều ta băn khoăn day dứt không thể buông là gì,nên ta không cần nói họ cũng có thể nhìn thấu.
-con an tâm, thê tử con chúng ta sẽ chăm sóc.
Nghe được câu nói đó,ta cũng đã an tâm gác lại tất cả, tập trung trả thù cho phụ hoàng,mẫu hậu và còn cơ nghiệp phục quốc .
********
Ngày thứ nhất ta ra đi ,nàng ấy đã đến rừng trúc nơi kỷ niệm giữa ta và nàng để đợi ta quay về.
-chàng thật nhẫn tâm, đến khi đi cũng không để ta tiễn chàng ,ta biết chàng lo lắng điều gì,giờ ta đã là thê tử chàng,ta sẽ không làm bậy,không nông nỗi, ta sẽ ở đây chờ chàng,chờ chàng quay về.
Ngày thứ hai nàng cũng ra rừng trúc đợi lấy ta ……………..
Ngày thứ ba cũng y như ngày thứ hai và ngày thứ nhất ………..
Cứ như thế từ hôm ta ra đi cho đến nửa năm sau,nàng cũng vẫn kiên quyết chờ ta quay về,chỉ khác lần này nàng đến cùng với đứa con đứa con mà nàng mang thai ,giọt máu của ta.
Nàng hướng ánh mắt của mình về hướng kinh thành Ngô quốc, tay liên tục xoa cái bụng to tướng ấy,vui vẻ trò chuyện cùng hài nhi chưa chào đời .
-con ngoan , phụ thân con đang đi làm một chuyện rất quan trọng, phụ thân sẽ sớm quay về bên chạnh mẹ con ta, con nghĩ xem nếu phụ thân con quay về biết được sự tồn tại của con sẽ vui biết chừng nào.
“á á “-con đạp mẫu thân sao ?con thật hiếu động,nên nghĩ đặt tên con là gì nhỉ? Hay là để phụ thân con về đặt tên cho con?con muốn sao ?
“á á”-con lại đạp mẫu thân, thật hư thiệt,hư giống phụ thân con,hihi.
Thiên Nhai,nàng ôm đứa con trong bụng cùng hy vọng chờ đợi ta hết ngày này sang ngày khác, dù gần đến ngày sinh nở nhưng nàng vẫn không nghe lời sư phụ và tướng quân, vẫn trốn ra rừng trúc đợi ta quay về.
-phu quân ,con chúng ta sắp chào đời rồi,khi nào chàng mới quay về.
“á á” cơn đau dữ dội,khiến nàng không thể đứng vững,phải tựa vào thánh trúc kế bên,nước ối tuôn ra dữ dỗi .
-bụng ta,con ta, không lẽ con chọn giây phút này để đến thế giới này sao?còn cả tháng nữa mới đến mà,con nóng lòng muốn gặp phụ thân mình như thế ư?
Lúc nàng dằn co,vật lộn để con của cả hai chào đời,cũng là lúc ta đã đột nhập thành công vào tẩm thất của Sở Chiêu Vương,kế hoạch báo thù bước một đã thành công.
-á…………..-nàng đang cố sức để rặng đứa nhỏ ra
Và lúc đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời trên tay nàng cũng là lúc bàn này của ta đã chém bay đầu Sở Chiêu Vương ,thù ta đã trả thù được bước đầu tiên .Ngày ta đoàn tụ với mọi người cũng có thể gần hơn một chút.
****
Ngày ta bỏ nàng lại ra đi năm đó ta tròn 23 tuổi còn nàng 20 tuổi , và khi đứa con giữa hai người bọn ta được 8 tuổi nàng vẫn đợi ta ở rừng trúc,sự đợi chờ mòn mỏi 9 năm trời,nhưng tin tức duy nhất nàng biết thông qua phụ thân nàng và tướng quân là Sở Chiêu Vương bị ám sát.
-mẫu thân, phụ thân sao vẫn chưa quay về, người đợi như thế không thấy mệt sao ?
Nàng giờ ra dáng của một người mẹ, điềm đạm,trưởng thành hơn,lại dịu dàng .Nàng ôn nhu ngồi xuống xoa đầu con trai an ủi .
-con trai ngoàn, phụ thân con sắp về rồi, chờ phụ thân con sao ta cảm thấy mệt được chứ?
Đứa con trai kháu khỉnh ấy cau mặt lắc đầu,dùng ánh mắt đầy ngấn lệ nhìn mẫu thân nó,rồi dùng cái giọng oán trác phụ thân bạc tình của nó:
-không phải thời hạn giữa phụ thân và mẫu thân đã qua lâu rồi sao? hài nhi cũng đã 8 tuổi mà người thì vẫn chưa về….
Nàng đưa tay ôm hai cái má phụng phịu đang hờn dỗi ấy
-không phải thế đâu,nhất định phụ thân con sẽ quay về thôi,nhất định,ngoan đi rồi mẫu thân dẫn con vào kinh thành chơi.
Lúc này con trai ngoàn mới chịu mỉm cười .
*****
Một năm nữa lại trôi qua,con trai của ta cũng đã lên 9 ,thời gian bọn ta xa cách cũng tròn 10 năm, ngày hôm nay,bầu trời rất đẹp ,nàng đã cùng con trai ta vào kinh thành dạo chơi.Sớm không đi,muộn không đi,cả hai bọn ta lại chọn giờ khắc đó mà đi trên con đường đó.
Như số phận sắp đặt ,như vận mệnh trêu đùa,kiệu phủ phò mõ của ta đi ngang nàng,trên kiệu ta đang cùng công chúa Ngô quốc và cũng là thê tử của ta,cùng đứa con gái 7 tuổi. mặt giáp mặt bắt gặp ánh nhìn của đối phương.
Ta lung túng chả biết nên đối diện với nàng như thế nào ,nàng vẫn cứ tư thế chắn ngang đoàn người của ta,vẫn dùng đôi mắt đó nhìn ta,ánh nhìn đầy vẻ ngạc nhiên,không tin vào mắt mình.
-phò mã ,chàng nhìn gì vậy ?
-phụ thân người nhìn vậy ?
Cả hai lần lượt gọi ta,và nàng cũng đã nghe, ta là người luyện võ nên ánh mắt rất sắc bén, chỉ liếc sơ ta đã thấy toàn thân nàng đang run,không phải run vì sợ,mà run vì giận,sát khí cũng từ từ mà lộ rõ lên.
“nước mắt rơi “ nàng khóc…..thật sự nàng đã khóc .
-to gan, dân thường ngươi dám chắn ngang đường của kiệu phò mã và công chúa.-tên lính hét lớn vào mặt nàng.
Dù là ngữ khí lẩm nhẩm trong miệng nhưng ta vẫn đoán ra được nàng nói gì:
-phò mã,công chúa,phụ thân……..
Nhìn nàng đau,ta cũng rất đau,nhưng ta biết làm sao đây khi số phận sắp đặt rằng tình yêu của ta không phải là nàng mà là thê tử hiện tại của mình.Giây phút ánh mắt ấy nhìn ta một cách oán giận mà dùng khinh công biến mất cùng cậu nhóc nhỏ bên cạnh,ta đã biết ngày tương phùng để giải quyết tất cả không còn xa nữa .
*******
Chỉ ba ngày sau ,phủ phò mã của ta đại náo loạn cả lên vì sự mất tích của công chúa và hài nhi nhỏ bé của ta, ta lờ mờ đoán ra tác phẩm mất tích này là do nàng,nàng thật sự tìm đến .
- thưa phò mã vẫn chưa tìm được công chúa và tiểu thư
-tiếp tục tìm cho ta………….
Đến khi tênlính vừa bẩm báo đi,thì nàng xuất hiện, trong bộ xiêm y quen thuộc mà ta và nàng từng mặc .Hỷ phục của chúng ta.
-là nàng đúng không ? -ta lao thẳng đến bên canh,cầm chắc cánh tay nàng lên,dùng đôi mắt giận dữ để chất vấn nàng.
Nàng nhíu mày nhìn ta,nhìn ta một các đau lòng tuyệt vọng ,ánh nhìn đó khiến ta rợn tóc gáy,sợ hãi ,bất giác buông tay ra .Ánh mắt ta từ lúc nào tự hỏi không thể nhìn vào đôi mắt xinh đẹp kia nữa .
- nàng ấy và con gái ta vô tội,nàng thả ra đi.
“chích…nhói…đau “ ta lại dán một mũi dao vô hình vào tim nàng .Nàng vẫn nhìn ta cười,nhưng trong nụ cười ấy không còn hồn nhiên,không còn vui vẻ….chỉ còn là nụ cười của sự tuyệt vọng và đau đớn .
-nếu ta không thả thì sao?chàng giết ta chứ ?-ngữ khí nàng vô cùng sắc nhọn và lạnh lùng .
Ta lo lắng và sợ hãi, vì nàng nói là nàng sẽ làm, nàng xưa nay vẫn rất ghét sự lừa dối ,nàng chắcchắn đang rất hận ta.
-vở kịch phục quốc và trả thù của chàng hay thật, từ phụcquốc trở thành yêu, từ kẻ thù trở thành người nhà.Nếu chàng yếu lòng như thế,hãy để ta giúp chàng giết chết chúng.
Ta thật sự giận dữ, ừ thì là do ta,làdo ta không đúng không nên lừa nàng,không nên cướp đi sự trong trắng ấy,không nên yêu người khác,không nên làm phò mã của kẻ thù.Nhưng thê tử và con gái ta là vô tội,nghe thấy nàng nói những lời ấy ta thật sự giận và cứ thế ta hết lần này đến lần khác cứ tổn thương nàng .
Ta nắm cái cổ nhỏ bé của nàng,nhìn nàng một cách hậm hực,nàng lại có thể cười trong lúc này.
-nàng cười gì? nếu nàng làm hại mẹ con nàng ấy ta sẽ giết nàng.
Lời nói vừa rat a khiến nàng không thể đứng vững ,nàng xém ngã .
- chàng vì ả mà thù không báo, phục quốc cũng không cần,chàng vì ả bỏ rơi bách tín,phản bội lại thê tử ,sư phụ và phụ hoàng và mẫu hậu.
Ta biết mình hơi quá đáng,ta bình tĩnh trở lại,lời ta chỉ có thể nói là:
-ta xin lỗi.
Nàng từ phía sau ta nói vọng ra ,cùng mũi thương chỉa thẳng vào ngực ta
-chàng đã vô tình thì đừng trách ta tàn nhẫn,nếu muốn cứu mẹ con chúng hãy đến Tuyệt tình cốc.Nếu giờ Ngọ ngày mai ta không thấy chàng thì hãy chờ nhận xác chúng.
Ta quay lại,định nói thêm gì đó với nàng,nhưng nàng đã giống như làn gió, xoẹt đết rồi xoẹt đi .
*****
Đúng vào giờ Ngọ ngày hôm sau,như đã hẹn,ta đã có mặt tại Tuyệt Tình cốc.Vẻ mặt hôm nay của nàng hết sức lạnh lùng, nếu như hôm qua nàng vẫn còn cười ,dù nụ cười đau đớn thì hôm nay chỉ toàn nhìn ta,nhìn thê tử ta và con gái một cách oán hận,sát khí đùng đùng
Công chúa và con gái ta ,bị nàng treo lơ lửng giữa vực thẳm của đỉnh núi.Nếu rớt xuống thì có lẽ chỉ banh xác .
-Thiên Nhai !
-phò mã cứu thiếp-thê tử tội nghiệp cầu cứu ta
-phụ thân …….
Ta lòng như lửa đốt,nhưng biết không thể chọc giận nàng .
-ta đã đến theo yêu cầu của nàng rồi,nàng thả công chúa và con gái ta ra đi.
-chàng đau lòng sao ?chàng càng đau lòng thì ta càng không muốn thả.-ánh mắt nàng rất cương quyết.
Ta giận dữ,không thể kiểm soát bản thân nữa ,ta tự tay lần nữa làm tổn thương nàng,lần này cầm thương chỉa vào người nàng không giống như lúc xưa là để vui đùa mà là để đối đầu,để có thể cứu được hai người quan trọng của ta.
-chàng lại muốn giết ta ?
-ta không muốn, nhưng là nàng ,do nàng ép ta.
Thật sự lòng ta không muốn, ta biết mình nợ nàng quá nhiều ,ta định cứu được công chúa và con gái xong thì tính mạng này sẽ do nàng xử lý.Nhưng nếu số phận buộc ta giết nàng ,thì ta sẽ tạ tội bằng cái chết sau khi cứu họ.
-chàng nghĩ chàng có thể thắng được ta sao ?-vẻ mặt nàng đầy vẻ kiêu ngạo
-quá khứ ta đã từng thắng nàng rất nhiều lần
-haaaa “ cười khẩy “ quá khứ nhưng không phải là hiện tai.Nếu chàng tự tin như thế ta sẽ cho chàng cơ hội.Nếu chàng thắng,ta sẽ thả họ,hai ta không còn nợ ai cả.Nhưng nếu chàng thua, ta sẽ rạch nát mặt chúng, cắt mạch máu chúng, rồi cho chúng rơi từ đây xuống tan xương nát thịch.
Nàng và ta giao chiến,người bắt đầu tấn công là ta, không ngờ sau 10 năm,hai người bọn ta còn có thể đánh nhau như ngày nào.Nhưng hồi đó là vui vẻ,giải trí,còn giờ là sinh tử tồn vong.
10 năm không đấu với nàng,ta không ngờ võ công của nàng lại lợi hại như thế, hay là do ta võ công là thụt lùi ,không còn là đối thủ của nàng nữa.
Chẳng mấy chốc ta bị đá văng ra xa,cây thương thì rớt xuống vực.
-phò mã,phụ thân……….-họ lo lắng cho ta
-ta không sao- ta trấn an họ
Nàng lạnh lùng dùng chân đạp lên ngực ta ,dùng mũi thương chỉa thẳng vào cổ họng của ta ,chỉ cân đâm một phát ta khó mà sống được .Lần này ta thật sự đã thua,đã thua nàng mất rồi,chỉ hy vọng mạng ta có thể đổi lại mạng sống hai người .
-ta thua rồi,nàng muốn giết tùy nàng,nhưng đừng làm hại đến họ-lần nữa ta cầu xin nàng.
Nàng giờ lại mỉm cười, mỉm cười một cách đau đớn như ngày hôm qua,như ngày chứng kiến ta ở trong kiệu.
-đến giờ phút này điều chàng cầu xin ta là mạng sống của họ mà không phải là của chàng ?tại sao?-
Thiên Nhai nhìn mẹ con họ oán hận,nhìn ta oán hận,đau đớn,khó chịu,bức bối ,ta lúc này thì có thể đối diện nàng,nhìn vào ánh mắt đó,ta đáp:
-vì họ là người thân của ta.
-còn ta thì sao?nàng ấy là thê tử của chàng?chả lẽ ta không phải?vậy tại saolại tàn nhẫn với ta như thế? Chàng nói ta biết tại sao? tại sao?
Nàng đạp thật mạnh vào lòng ngực của ta, nàng đau bao nhiêu,hận baonhiêu,nàng đap càng mạnh bấy nhiêu.
-nàng đương nhiên cũng là người thân,người quan trọng của ta- ta đáp.
Lúc này nàng thôi đạp ta mà ngồi xuống bên cạnh ta ,nước mắt của nàng không ngừng rơi
-ta hỏi chàng ,chàng có từng yêu ta không?
-ta chỉ có thể nói với nàng rằng : cả cuộc đời này là ta nợ nàng,là ta không phải với nàng.Nàng muốn giết ta ,ta cũng không một lời oán trách.Nhưng ta xin nàng,xin nàng lần cuối,hãy tha cho mẹ con nàng ấy.
-haaa……….chàng khiến ta cảm thấy thật buồn cười .Chàng cầu xin ta tha cho ả và con của hai người,thế còn con mẹ con bọn ta thì sao ?
-nàng nói sao?
-chàng cũng không ngờ đúng không ?ả chỉ xin cho chàng đứa con gái,một tiểu nha đầu,còn ta…ta đã xin ra một thằng con trai,một tiểu quỷ.
Đến lúc này ta mới để ý từ nãy giờ ta đã quên đi sự tồn tại của một cậu bé ,cậu bé mà ngày hôm ấy ta đã gặp tại kinh thành.Ta nhìn nó một cách hối tiếc và ân hận:
-nó tên là gì?
“cười khẩy “nàng đáp :- tên?nó sinh ra trên đời này được 9 năm nhưng vẫn chưa được đặt một cái tên .
Ta không thể tin là mình nghe được lời nói đó:
-tại sao ?-ta hỏi dù rằng ta không có tư cách để hỏi
-là bởi vì chàng,ngày qua ngày ta luôn nói với nó, tên của con sẽ do phụ thân con đặt ,nhưng nó không hề biết rằng nó từ lúc sinh ra đã không có phụ thân.Lúc đó, bây giờ và cả sau này.
Đứa trẻ đó vẫn lo lắng nhìn nàng:-mẫu thân.
Ta thở dài rồi lại nói : -ta xin lỗi.
-đừng nói xin lỗi với ta nữa,những lời xin lỗi của chàng chỉ khiến ta chán ghét và căm hận tột cùng.
Nàng đi đến bên vực núi ,một nhát chém đứt dây đang trói mẹ con họ, và cứu họ lên .Công chúa và con gái ta cứ thế bình an chạy đến bên ta ,gia đình nhỏ này đã đoàn tụ hạnh phúc .
Nàng từ từ đi đến bên con trai mình ,ôm cậu bé vào lòng , từ đằng sau ta có thể thấy tấm thây gầy ấy đang rất đau đớn, đang dần mất hết ý thức
-con trai ngoan , mẫu thân xin lỗi vì đã cho con hy vọng nhiều về phụ thân để rồi thất vọng
Ta đứng dậy, nhìn công chúa, nàng ấy gật đầu,thấu hiểu cho ta, ta đi đến bên Thiên Nhai, gọi tên nàng,nhưng chưa kịp đến gần,chưa kịp gọi đã bị nàng ngăn lại
-đừng gọi tên ta, đừng nhìn ta,cũng đừng đến gần ta, ta kể từ giây phút này ân đoạn nghĩa tuyệt với chàng, ta chả muốn nhìn thấy chàng nữa.
Nàng nhất quyết ôm con trai xoay lưng lại với ta
-con trai ngoan hãy hứa với mẫu thân sống thật tốt dù không có mẫu thân,hãy hứa rằng sau khi mẫu thân đi hãy tự mình đặt cho chính bản thân mình một cái tên.Từ cái tên ấy hãy coi như lần nữa được sinh ra.Hãy làm cậu bé không cha,không mẹ,không sự chia cách,để rồi phải chứng kiến phụ thân tàn nhẫn vô tình như thế..
-mẫu thân …..-đứa trẻ ấy lại gọi
Vòng tay nàng ôm con được siết chặt hơn
-mẫu thân đinh ôm con cùng rời khỏi thế giới này,nhưng lại không nỡ nhẫn tâm,chỉ có thể ích kỷ để con trai một mình trên cõi đời này.
-đừng bỏ hài nhi
-mẫu thân xin lỗi,con trai ngoan,hãy nhớ khi trưởng thành,nếu không yêu người ta hơn sinh mạng của bản thân thì tuyệt đối đừng nên lấy họ,đừng để ai đó lại giống mẫu thân con.
Nàng nói xong,tự mócđôi mắt xinh đẹp của mình .
-- nàng hét lên đau đớn, khóe mắt nàng máu chảy rất nhiều .
Ta chạy đến ôm lấy nàng , ta đau nhói, ta đau khi thấy nàng tự hủy hoại bản thân vì con người như ta, thật sự không đáng .Nàng ấy xô ta ra,nhưng ta vẫn cương quyết ôm lấy nàng.
Lần nữa nàng ,lại chính nàng làm ta khóc, nước mắt ta rơi trên khuôn mặt đầm đìa máu kia
-tại sao ?nếu nàng hận ta thì giết ta, sao lại tự mình hủy hoại mình như thế
-giết? được ít lợi gì sao ? ta móc đôi mắt này ra, vì cả cuộc đời này ta nhìn lầm,yêu lầm một người như chàng.Nếu như chàng không yêu ta,ta thả chàng tự do, ta để lại đứa con này,để cho chàng cả đời này ân hận,hối tiếc.Bản thân nó có tha thứ cho chàng không thì coi tạo hòa của chàng
-hãy sống hạnh phúc, hạnh phúc luôn phần của ta
Nàng xoay mình thoát khỏi vòng tay của ta,lao thẳng xuống vực,ta chạy theo vung tay nắm lấy tay nàng .
-đừng,ta sai rồi, nàng đừng từ bỏ mạng sống này, ta và nàng cùng làm lại từ đầu.
-đừng dối gạt nhau nữa, lòng chàng từ lâu vị trí ấy đã không còn thuộc về ta.Nếu đã vô tình hà cớ gì gieo hy vọng đến cho ta .
Nàng vung chưởng đánh vào người ta, khiến ta phải buông tay nàng ra, thân ảnh ấy từ từ chìm xuống vực sâu.
-không
-mẫu thân
- tuy tình cảm ta dành cho nàng không phải yêu,nhưng nó thật sự là một tình cảm đặc biệt ,giữa chúng ta chỉ thiếu một sợi chỉ đỏ của số phận,nàng vẫn có một vị trí quan trọng trong lòng ta, tại sao không giết ta? Tại sao nếu tha cho ta thì lại không cho ta cơ hội sửa sai ?tại sao lại chon con đường này,con đường khiến ta ân hận,day dứt,đau nhứt cả đời chứ?
“ bốp bốp “ lực đánh nhẹ chả đau đớn nhưng sát khí của nó khiến trái tim ta như bị xé ngàn mảnh.Ừ thì con trai t a đang đánh ta,nó đang khóc bù lu bù loa đánh rối rít vào lưng ta ,vì mẫu thân nó,nên nó đánh ta,đánh con người bội bạc đã cướp đi mẫu thân của nó.
-là ông,là ông hại chết mẫu thân ta, trả mẫu thân ta lại đây .
THE END |