Bacham72 Tại 16-11-2013 22:39:07

[Shortfic | T] Con tim & Lý trí | Bacham72 | Kim Jaejoong - Joo - Honey Lee



https://live.staticflickr.com/65535/48677047692_7213dd4a4c_b.jpg




Author: Bacham72

Rating: T

Paining: Kim Jaejoong - Joo - Honey Lee

Category: Tình cảm.

Summary:

Mưa giữa biển khơi muôn trùng, sóng cao đầu, thuyền tình nhỏ đưa hai con người với trái tim yếu đuối lao nhanh vào khoảng không mù mịt, mạo hiểm một chuyến khám phá tình yêu là gì? Chỉ để khẳng định, Ta… yêu nhau đến như thế nào… cái lý trí của những kẻ trưởng thành bị đẩy lùi, nhường chổ cho con tim yêu thương.

Disclaimer: Thân tặng em Joongie_4rever.

Note:

Câu trả lời của Joo khiến ss có ý tưởng viết nên câu chuyện này.

Nhưng xin lỗi Joo vì ss đã khiến Joo già trước tuổi.

Và đã khiến Cục Bông nhà Joo đã trở nên như thế này.

Joongie_4rever Tại 16-11-2013 23:02:57

Hix, em phải vô quăng cục gạch ngồi hóng trước :((
Sis làm em xúc động quá đi mất
Mới tuần trước sis với em mới nói mà tuần này sis đã viết gần xong rồi {:523:}
Hiu hiu, cái poster đẹp quá sis ạ, hihi cái tóc cũng hơi hơi giống tóc em luôn. Còn cái mặt Cục bông trong này đúng cái mặt hồi xưa em bị lừa tình luôn ấy ạ {:548:}
Ở ngoài em hay bị nói tính tình con nít quá nên bây giờ sis viết tính em già dặn một chút cũng được ạ!!!
Mà nghe mấy câu nhá hàng em bị ấn tượng

"Ngày mai em làm gì"
"Đi hoang"
"Để làm gì"
"Tìm một người đàn ông khác, bắt mắt hơn anh, tài giỏi hơn anh"
"Ừ,làm thế em có quên được anh không?"
"Không! nhưng em vẫn làm"

=>>> Đọc mấy câu này xong độ tò mò của em tăng gấp mấy trăm lần đấy ss. Hiu hiu!!! ^_^

ôm ôm sis, tks sis nhiều nhiều ạ <3

Bacham72 Tại 17-11-2013 21:02:38

CHƯƠNG I: Ánh sáng lấp lánh.


Ngước nhìn vào khoảng không gian bao la rộng lớn, mang một màu xam xám, lấp lánh những sợi bạc rơi xuống từ nơi cao tít đó… tuyệt đẹp, mưa… cùng âm thanh của gió, của sóng biển gào thét dữ dội, mưa đêm trên biển vẫn đẹp trong mắt Joo, còn hàng đống công việc không tên ở nhà, nhưng cô vẫn đứng lặng nơi đây nhìn mưa, cô đưa tay lên, nhưng lại bỏ xuống khi không muốn mọi cảm xúc dừng lại bởi những con số xác định thời gian…

Hai tháng qua, cô đâu có phút giây nào rảnh rỗi như thế này, 2 tháng qua cô phải tập làm quen với cuộc sống mới, việc làm mới nơi hòn đảo Phú Quốc xinh đẹp và có cả những câu chuyện về những người tử tù nơi đây. Công việc dành cho lính mới, từ công ty mẹ chuyển xuống cho cô phải chấp hành, thế thôi, và cô đến đây cũng là vì công việc, nhân viên nào cũng có thời gian thử thách, nên mặc dù không như ý cô vẫn chấp nhận.

Cô hay suy diễn mọi thứ bằng lý trí, nhưng có những công việc bắt buộc lý trí cô phải chấp nhận thì cô tự an ủi mình bằng những suy nghĩ của con tim… rồi sẽ qua, tự an ủi mình trong tất cả mọi thứ, mọi điều đến với cô… dần quen, cứ thế cô ra đời, sống hòa vào đời… một mình lặng lẽ.

--

Bước trên con đường vắng ngắt theo thói quen, 7h tối… Jae đi thẳng từ công ty ra biển luôn vì hôm nay cuối tháng, công việc nhiều hơn mọi hôm nên anh ở lại giải quyết cho xong, khi anh có thói quen tối tối đi dạo ở biển. Vừa ra đến nơi thì trời đổ mưa như trút nước, bất đắc dĩ anh phải trú mưa khi không muốn quay về liền…

Một năm làm việc nơi đây anh vẫn cảm thấy sao xa lạ, lạc lõng quá, thế thì anh không về nhà đi… không… nhà nơi đấy anh cũng cảm thấy lạc lõng chơ vơ giữa những người quen đến thân thuộc… anh làm gì có người thân thuộc ngoài vị hôn thê và người nhà của cô ấy… hôn thê ư? Mọi thứ đều phải có giá trị của nó, cái giá của anh có được hôm nay đó là mất đi sự tự do của anh? Không! Thà rằng đánh đổi sự tự do cho điều khác thì anh chấp nhận, đằng này anh phải đánh đổi sự tự do vì tình cảm… anh không muốn xác định đó là tình yêu, vì thật sự anh đâu yêu, có những việc không như ý mà ta phải làm theo, anh cố bắt lý trí anh nghĩ như thế, rồi cũng tự an ủi bằng con tim mình… làm người phải có trước có sau… nhưng cái có sau này anh không muốn nhận lấy, những gì mà ân nhân đem đến cho anh, anh luôn nhớ, không thể quên, không bao giờ anh chối bỏ, nhưng để trả ơn bằng mọi thứ gì cũng được, trừ trái tim yêu của anh, vậy mà giờ đây anh cũng phải chấp nhận…

Anh mỉm cười, cố gắng xác nhận sự hài lòng, anh thở ra… chẳng thể quên ngày hôm đấy, cũng là một đêm mưa như trút nước, mưa ở Hàn Quốc và Việt Nam có gì giống nhau nhỉ? Anh không biết mưa ngày ấy có màu bạc lấp lánh như hôm nay không, vì đêm mưa hôm đấy, trước mắt anh chỉ có một cô gái nằm thinh lặng với dòng máu nơi cổ tay rơi lã chã cùng nước mắt… vì anh… khi anh đem Honey vào bệnh viện thì anh cũng tự đem mình vào con đường cụt… đôi mắt đẫm lệ của Honey nhìn anh… nghẹn lời, khiến anh phải dừng ngay cái lý trí lại để lắng nghe lời trái tim anh nói, dù nó chỉ thốt lên hai từ ”thương tâm”

Jae đưa tay lên, nhìn vào chiếc nhẫn đính hôn, mà anh không bao giờ muốn tháo ra nữa, chỉ để tự nhắc nhở mình… cái vòng tròn màu trắng lấp lánh này chẳng khác gì cái dây thòng lọng siết vào cổ anh, dây thòng lọng bằng loại thép đặc biệt không bao giờ tháo ra được, hay gỡ bỏ nó, anh nắm chặt tay mình lại… cái cảm giác lành lạnh từ vật kim loại giá trị đó theo dây thần kinh cảm giác truyền tận đến tim anh… lạnh… lạnh lắm… anh quay đi… tìm những khung cảnh quen thuộc để tự an ủi mình… anh đã trốn tránh, mượn công việc, rời xa vì thật… anh chưa thể chấp nhận, chưa chuẩn bị bước vào đời sống hôn nhân… viện cớ công việc, thật hèn nhát… anh tự cười bản thân mình… sao cũng được, anh hèn nhát thế đó, từ lâu rồi kìa, đâu phải bây giờ mới có… thế thì sao, thì anh không thể được nhận những gì mình có quyền nhận hay sao… thật, chưa bao giờ anh được nhận những gì mình muốn nhận cả…

Jae khựng lại… trước mắt anh… một người con gái với mái tóc dài xõa ra bay trong gió, gương mặt khẽ ngước lên, dõi mắt vào khoảng không gian vô tận… gương mặt nhỏ nhắn như ẩn như hiện trong màn mưa trắng xóa… lấp lánh… lấp lánh… một cô gái vô tư, không biết phiền muộn ư?… tinh khiết và trong như những giọt nước đang rơi từ trời… cô gái đưa tay ra… cánh tay dài vươn ra hứng những giọt mưa… bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ướt đẫm…

Jae quay đi, khi một cảm giác vừa lóe lên hiện hữu trong đầu… tại sao lại như thế này? Tự dưng anh chỉ muốn nắm lấy bàn tay đó, đem cô gái theo bên mình… anh cười gượng gạo, có chút cay đắng, chút bất mãn… nghĩ bậy, anh không cho phép mình nghĩ đến ai khác ngoài Honey… Hôm nay Honey chưa gọi điện cho anh… anh cúi xuống tìm điện thoại mặc dù chẳng có âm thanh nào nhắc nhở cho cuộc gọi, không gọi cho anh thì anh gọi vậy… bấm số… không có sóng, anh bước qua lại, cũng không có sóng… rồi cái đầu anh tự nghĩ đến sự việc mà anh đang muốn tiếp diễn… ý trời… anh cất điện thoại vào, nhìn qua cô gái… cô gái mặc bộ đồ dài màu trắng, không làm nhạt đi nước da trắng hồng của cô, anh nhìn lại mình… không chừng mình còn trắng hơn cô ấy, rồi anh tự bật cười một mình cho cái lý trí đang nghĩ vớ vẩn, viễn vông…

--

Joo vẫn ngẩng nhìn vào khoảng không trước mặt… thời gian trôi qua bao lâu rồi mà mưa vẫn thế… không ngớt, cô lại tự hỏi một mình trong từng ý nghĩ… Có bão à? Khi gió lớn hơn, tiếng sóng biển cũng theo gió mà gào thét dữ dội hơn, vậy thì… về thôi… về căn nhà trọ nhỏ bé, không thật sự ấm cúng, nhưng ấm hơn nơi đây rất nhiều… cô lao ra khỏi hàng hiên, khi hôm nay cô không mang dù, lẫn áo đi mưa… cái trời mưa tháng 8 này sao mà đột ngột thế.

Joo khẽ rùng mình khi một cơn gió lớn thổi đến, cũng như rùng mình để chịu màn nước xối xả chuẩn bị tắm mát thân thể, nhưng… Joo khựng lại, có gì đó khiến cô ngẩng lên… cái ô tròn rộng màu đen trên đầu xoay xoay, mang những hạt mưa bay bay xung quanh, chảy xuống theo những gọng thép sườn dù tạo nên một vòng tròn mưa thật thú vị, Joo đưa mắt lướt nhanh xuống cán dù… đập vào mắt cô là bàn tay của ai đó, những ngón tay thon dài màu trắng, rồi đưa mắt dọc theo cánh tay, vai… đàn ông…

--

Jae vội bước tới khi thấy cô gái ấy lao nhanh ra ngoài mưa, anh vội mở cây dù mà anh đem theo bên mình… nhìn con đường phía trước, anh thầm nghĩ… chúng ta cùng một đường phải không?

Joo khựng lại dừng mắt lẫn cảm xúc trước một người đàn ông… anh ta đang nhìn ra phía trước… con đường mà cô sẽ cất bước. Joo chưa kịp hiểu thì người đàn ông đứng bên cạnh quay nhìn cô… trái tim cô chợt như dừng lại… bởi cái nhìn trực diện của người ấy với đôi mắt màu đen, Joo chưa kịp nhận được ánh mắt ấy có nghĩa gì thì cô lại nhận được nụ cười nhẹ trên khuôn mặt sáng… cô bối rối…

-“ Tôi đưa cô một đoạn, nhà tôi ở hướng đó…?”

Câu nói lấp lửng bởi giọng nói ấm… Joo gật đầu khi hiểu…

-“ Nhà tôi cũng hướng đó! Cảm ơn anh!”

Chẳng hiểu sao Joo không thể cười đáp lại mặc dù người ấy vừa trao cho cô nụ cười thứ hai… cô bước lỗi nhịp bên cạnh người ấy, mắt dán chặt xuống đường, như cố tìm một bước đúng nhịp… cô nhìn chân người ta… mỗi bước chân của người ta bước xuống, nước tản ra, tạo sóng nhẹ, một nhịp bước vững chãi, không như cô… đôi giày gót nhọn của cô có ít bề mặt tiếp xúc với đất có nước nhưng sao mỗi khi nó dậm xuống, nước lại bắn tung tóe lên như thế này… cô chợt cảm thấy mình nhỏ bé quá, như con bé oắt con đang nghịch nước trong những cơn mưa… chỉ có sự thinh lặng của quãng đường về nhà… cùng trái tim đập lỗi nhịp như bước chân của cô hiện giờ đi bên cạnh ai đó mà thôi…

Jae bước chậm rãi bên cô gái, cố gắng hòa từng bước chân mình đúng cái nhịp nghịch ngợm của cô ta… bên cô, tâm trạng anh đang nhận lấy cảm giác hồn nhiên của tuổi thơ, suốt ngày chỉ có sự vui vẻ…

Đường về nhà hôm nay sao ngắn lại mặc dù Joo cố bước từng bước nhỏ… cô đưa tay chỉ…

-“ Nhà tôi… ngã này…”

Joo ngập ngừng như tiếc nuối, cô dừng bước… ngẩng nhìn…

-“ Cảm ơn anh!”

Cô cố hạ giọng sao cho nghe truyền cảm nhất để lấy thiện cảm từ ai đó… lại một nụ cười mà cô không thể đáp lại…

-“ Vậy… tạm biệt!”

Giọng nói ấy cũng ngập ngừng…

Joo gật đầu chạy nhanh vào hàng hiên… cô bước nhanh dọc theo cái hàng hiên bé tí, muốn quay đầu lại… xem… ai đó… ra sao… nhưng cô không dám quay lại… chẳng bao giờ cô đối diện với một người lạ mà phải bối rối không tự chủ… nhưng trước người đàn ông này, cô mất kiểm soát… lý trí và cả con tim cô…

Jae lại bước từng bước… như thói quen, như mọi ngày một mình trên con đường dài, chẳng hiểu sao anh lại thích đi bộ từ khi đến đây ở và làm việc… từ nhà đến công ty khoảng 1 cây số, xa hay gần anh chẳng cần khẳng định, chỉ biết anh thích đi bộ, nhưng bây giờ anh đang phải khẳng định… con đường lỗi nhịp sao ngắn quá, cùng cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong lòng anh.

Joo quay nhìn lại khi đến trước cửa nhà… dáng người đàn ông cao lớn trong bộ veston màu xám đen, khuất dần trong đêm tối, ở con đường phía trước, với những bước chân vững chãi tự tin…

--

Jae đưa tay đẩy cửa bước vào nhà, anh bước nhanh vào phòng tắm khi cũng đã ướt hết nữa người… anh cho nước ở vòi sen dội thẳng xuống từ đỉnh đầu, tìm lại sự bình tĩnh… cái cảm giác như thiếu thiếu, hụt hẫng bao lấy anh… cô gái khó gần mặc dù anh đã cười với cô đến 3 lần, nhưng không có một nụ cười xã giao lịch thiệp nào đáp lại… thế là sao… anh chống tay vào tấm kính phòng tắm, ánh sáng màu kim loại lóe lên trong bụi nước như sương mù từ vòi sen tỏa ra, vẫn không thể che đi ánh sáng của cái vòng tròn đấy, nó làm anh khó thở… anh buông tay, rời phòng tắm, ra ngoài… anh bước qua phòng làm việc… cuộc đời anh là thế, buồn vui gì cũng đều chọn phòng làm việc mà ngồi suy ngẫm, chọn công việc để xóa mọi cảm giác… cho mỗi ngày lặng lẽ trôi qua…

--

Joo ôm gối thật chặt vào lòng, cô nhắm mắt, nhưng cái hình ảnh của ai đó cứ hiện hữu khiến cô không thể an giấc. Cô mở mắt nhìn ra cửa sổ, nước vẫn bắn xối xả vào kính chảy xuống, mờ mờ, cô nhét vào tai mình hai đầu của headphone, rồi tìm một bản nhạc êm dịu để tự ru mình vào giấc ngủ…

*Rầm* tiếng sét cùng ánh sáng chớp lòa khiến cô giật mình, cùng lời hát vang lên bên tai.

♫ Khi em trông thấy anh, cả địa cầu như vắng ngắt
Khi em trông thấy anh cõi thiên đàng như trước mắt ♫

Joo vội bấm stop, dòng chữ trên máy nghe nhạc chạy nhanh dòng chữ “Ngỡ đâu tình đã quên mình”, cô rút tai nghe ra, nằm duỗi chân, đưa mắt nhìn lên trần, như xuyên qua… chợt nghĩ… 23 tuổi…

--

Jae tựa người ra ghế, anh nhìn ra ngoài trời qua khung cửa sổ lớn… mưa vẫn thế, dai dẳng không ngớt. Anh đứng lên, lững thững bước về phòng ngủ… vô tình đếm bước chân của mình… anh ngã ra giường, đưa mắt nhìn lên trần… như muốn xuyên qua, cùng lúc anh dừng lại nơi con số… 27… quen quen… à, số tuổi của anh…

Trong không gian rộng lớn, ở một hòn đảo xinh đẹp với những bãi cát đủ màu, biển đủ sắc… một đêm có gió lớn, có sóng biển thét gào, có màn mưa xam xám lấp lánh… hai con người cô đơn cùng nhắm mắt trôi vào giấc ngủ… không hề bình yên.

Sae_Woo Tại 17-11-2013 21:46:09

bất ngờ nha, s ra fic mới, haizzz s thiên vị quá lại dẹp Woo của em rùi hiu hiu
Kyo lại được dịp sung sướng, *khóc òa*
Em hóng nhá *ủng hộ ủng hộ* bắt gạch hóng theo s
S cố nhên 5ting. Fic này nghe có vẻ hấp dẫn đây, hy vọng ko làm e thất vọng, ko thì em *đá đít* hahaha

kyoluvjj Tại 17-11-2013 22:20:33

hix nãy chi post chap 1 em thấy rùi, mà em đi luyện film ko cm đc


cho em hỏi honey là danh xưng hay cách gọi yêu của jae với bồ vậy chị


nghe mà rợn tóc gấy ko chứ há há ,jae điệu ghê há há có cô bồ tên lạ ghê


trời jae ngoại tình tư tưởng nhá ,đã có hơn ni mà còn mơ đến nàng joo



ko chung thủy =>đàn ông xấu nhưng vì đep trai nên con gái vẫn yêu ^- và vì là jae nữa chứ


chi bac em ghim chi ,viết cho mn sao em đoc thấy hay hơn viết cho em là sao nhỉ?


nhanh chap 2 nah1, em đang chờ coi sự ngoại tình tư tưởng của chàng

Joongie_4rever Tại 18-11-2013 00:05:34

Em vừa nghiền ngẫm chap 1
Sis biết e ấn tượng gì nhất ko ạ, vì ngay chap đầu sis cho cảnh Mưa vào đấy ạ
Em thích mưa lắm, không hiểu tại sao? Nên fic em viết cái nào bắt buộc cũng phải có mưa, dù fic vui hay fic buồn. Có lẽ mưa cho mình nhiều tâm trạng hơn sis nhỉ :)

Đọc đến bài hát mà ss nhắc tới, e liền nghĩ ngay tới một câu trong bài này "Tình không xót xa có nên gọi là tình?" Có lẽ rất hợp với tâm trạng của 2 nhân vật ấy ss ! Một người có lẽ không có ước mơ rõ ràng nào, còn một người bị trói buộc vào cái gọi là "ân nghĩa". Không hiểu sau này họ sẽ đối mặt với tình cảm của nhau như thế nào ?

Chap đầu fic miêu tả tâm trạng hay quá ạ, em hóng chap sau nha sis <3

Bacham72 Tại 18-11-2013 12:05:49

Joongie_4rever gửi lúc 18-11-2013 00:05 static/image/common/back.gif
Em vừa nghiền ngẫm chap 1
Sis biết e ấn tượng gì nhất ko ạ, vì ngay chap đầu sis cho c ...


Cảm ơn em đã khen về phần miêu tả tâm trạng, ss rất thích mưa, nhất là mưa trong mùa thu, nhưng trong fic này ss chọn mưa là một tâm điểm cho mối quan hệ và sự quan tâm nói lên tính cách của hai nhân vật chính.

Thật ra nói về phong cách viết của ss thì chẳng bằng ai, cách sử dụng ngôn từ của ss rất đơn giản, có khi lập đi lập lại nhiều từ. Thí dụ trong fic này sẽ có những câu, từ như: khoảng trời trống vắng… lạc lõng… cô đơn… bước chân tự tin vững chãi… bla…bla… được lập đi lập lại rất nhiều lần.

Đó cũng là điểm nhấn của ss, cũng là tâm trạng, tính cách của nhân vật mà ss phải sử dụng ngôn từ thích hợp, nhân vật trong fic này chỉ là những con người bình thường, giản dị, nên không thể có cái nhìn, cảm xúc, ý nghĩ khác đi được. Một người sống và làm việc đối diện với thực tế, chấp nhận thực tế thì không thể có những cảm xúc văn hoa, ý nghĩ bay bổng của một nhà thơ, một nghệ sĩ. Tuổi đời của nhân vật nam thì không nói, nhưng nhân vật nữ mặc dù chỉ mới 23, nhưng cô ra đời sớm nên có ý nghĩ già dặn. Chuyện tình oan trái của họ chỉ có thể khẳng định đó là thứ tình của con tim và lý trí, không thể là thứ tình của Romeo & Juliet.

Những câu chuyện của ss thật lãng mạn, nhưng không bao giờ có sự lãng mạn mang màu hồng như các em, sự lãng mạn của ss có màu vàng:

-        Màu vàng của nắng lấp lánh lung linh.
-        Màu vàng của hổ phách nồng nàn ấm áp.
-        Màu vàng của hoàng hôn êm đềm dịu dàng.
-        Màu vàng của kim loại biểu tượng giá trị vĩnh cửu.
-        Màu vàng của ký ức không hề nhạt phai.

Bởi thế, em đừng thấy phiền khi ss chỉ sử dụng ngần ấy ngôn từ, ss không cho phép bản thân mình viết văn hoa bay bổng hơn, nó không có cảm giác thực tế, ss chỉ muốn đưa em cùng mọi độc giả hòa mình cùng nhân vật chính để cảm nhận, không muốn em cũng như các độc giả mỗi lần đọc một câu chuyện nào đó của ss, thì các em chỉ có cảm giác đang đọc một câu chuyện thật lãng mạn hay bài thơ ngọt ngào.

Có thể nói, và ss tự tin với bản thân mình, những câu chuyện của mình không hay về ngôn từ tuyệt mỹ, không miêu tả sâu về cảnh vật, không có từ ngữ đắt giá, nhưng rất có cảm giác sâu sắc, gần gũi và chân thật.

“ Thứ có giá trị nhất không phải là thứ có vẻ bề ngoài phát sáng rực rỡ đến chói lòa, không phải thứ có giá trị kim tiền, mà là thứ mà bản thân mình luôn mong muốn có, và có được nó…”

Đây cũng là thông điệp của ss dành cho Joo. Mà ss đã đặt để lên nhân vật Jae.


Cảm ơn em cùng các độc giả, luôn luôn hóng… thật lòng tò mò… ^^

kyoluvjj Tại 18-11-2013 12:38:29

em không hiểu tại sao ss lai nói em ko thích jae trong fic này

em đoc mới chap 1 ,em cảm thấy em ko ghét jae ,nhân vật á


cũng ko sợ jae ,vậy thì sao em lai sẽ ghét nhỉ ?


chúc fic mới ss thành công nhá, cảm thấy chap 1 hút khác,chắc ban joo hop khẩu vi ss ^^em có cảm nhận có cảm xúc trong đó


em đang thực hiện 1 bộ long fic thời dân quốc tái xuất long fic ss ới

Bacham72 Tại 18-11-2013 23:37:54

kyoluvjj gửi lúc 18-11-2013 12:38 static/image/common/back.gif
em không hiểu tại sao ss lai nói em ko thích jae trong fic này

em đoc mới chap 1 ,em cảm...

ss không nói là Kyo không thích, mà ss chỉ nghĩ là Kyo không thích thôi, hỉ

ss cũng không nghĩ là Kyo ghét Jae đâu

giả sử như có chuyện đó thì ss nghĩ đó là ngày tận thế, hì

Cảm ơn lời chúc của Kyo

em có cảm nhận có cảm xúc trong đó

Nếu như thế Kyo có theo fic này đến cùng như từng theo fic Định mệnh không?

thật ss cũng không biết nhân vật Jae trong câu chuyện này có làm cho các em thấy thích không nữa

vì thật lòng mà nói, các em nhìn Jae ở một góc độ khác, ss nhìn ở một góc độ khác.

Đến bây giờ Jae vẫn không là idol của ss, cũng không là bồ nhí, nhưng Jae đem lại cho ss rất nhiều cảm xúc ^^

Bacham72 Tại 19-11-2013 00:02:25


CHƯƠNG II: Vòng tròn.

Jae thức giấc thật sớm lúc trời còn tờ mờ tối vì anh không có giấc ngủ ngon, mặc dù đêm qua anh làm việc đến 2h sáng, chạy bộ một vòng ở biển, chỉ có thế khi hôm nay anh cảm thấy mệt hơn mọi hôm. Anh đến công ty.

Joo lao nhanh vào tòa nhà Ánh Dương. Ngày hôm nay chuyển qua phòng mới. Trời, sao cô có thể ngủ quên thế này? Mà đúng thôi, cô thở ra… đêm qua cô có yên giấc đâu, mệt quá! Bốn năm giờ sáng gì đó mới chợt mắt, chưa bao lâu thì phải dậy, làm việc nào cũng mệt hết, chẳng có việc nào khỏe cả, tự dưng cô làm biếng, ước gì mình có một núi vàng, nhưng có câu ngồi không ăn núi cũng lở, sao cũng được, hiện tại cô chỉ muốn có núi vàng để ăn đến lở đây, cũng không thể có… cô lao nhanh lên trước khi thấy cánh cửa thang máy khép lại…

-“ Làm ơn!”

Cô đưa tay ra, mặc kệ biết là có thể làm mình bị thương… nhưng bàn tay cô chạm phải bàn tay ai đó… thật ấm…

Jae ngẩng nhìn khi cánh cửa thang máy khép lại, nhưng anh nghe được…

-“ Làm ơn!”

Theo quán tính anh hiểu hai từ đấy có nghĩa gì, nên anh đưa tay mình lên bấm nút giữ cửa, đồng thời anh đưa tay còn lại lên… nắm lấy… cánh tay dài đấy đang vươn ra… chỉ một lần, nhưng anh không thể nhầm lẫn, bàn tay của cô gái trong mưa… thật nhỏ nhắn mềm mại…

Cả hai khựng lại, khi có sự va chạm của bàn tay với bàn tay… ngắn ngủi…

Đứng bên nhau trong thang máy, chỉ có sự thinh lặng trên hai đôi môi khép không chặt… cùng nhịp tim bất ổn, cả những suy diễn trong đầu chung quy chỉ là một cảm giác… thật lạ…

Thang máy dừng lại, hai người hai ngã… chẳng hứa hẹn một điều gì… khoảng cách dần xa… hai bóng dáng thoăn thoắt trên hành lang quen thuộc, sự cô độc từ hai con người tỏa ra bao phủ cái hành lang nhỏ nhưng thẳng tắp đấy, khiến nó trở nên lành lạnh.

--

Joo bước từng bước chậm rãi, cô nhận việc mới, qua phòng giám đốc marketing thế chổ cho chị Lan nghỉ sinh sản, cô ghét cái công việc tiếp thị cho ngành du lịch, nó khiến cô tủi thân sao đấy. Tiếp thị du lịch nơi hòn đảo này đối tượng tốt nhất của thị trường là những cặp trai gái yêu nhau, mà cô thì có rất nhiều ý tưởng để cho những đôi tình nhân hưởng thụ những ngày nghỉ tuyệt vời nhất, thế thì sao, cứ cho người ta hưởng, còn sao số mình hẩm hiu thế này… 23 tuổi đầu, chưa có mảnh tình vắt vai… cô khụy chân, người lắc qua một bên khi chiếc giày bên phải của cô chợt chẹo đi… cô đứng thẳng lại, lắc lư cổ chân, cảm thấy nhói đau… đáng đời chưa, đòi tình vắt vai, đôi vai gầy guộc nhỏ không thể chịu đựng đến muốn té ngã, rồi cô bật cười với những suy nghĩ vớ vẩn của mình.

Joo dừng bước đưa tay gõ nhẹ lên cửa mặc dù cửa mở, cô bước tới… ngập ngừng bước vào khi thấy… người đàn ông của đêm mưa ngồi phía sau cái bàn làm việc lớn, cô đưa mắt đến bảng tên… Kim Jaejoong… anh ta không phải là người Việt ư?

Nghe tiếng gõ cửa phòng, Jae ngẩng lên… ngoài cửa, anh thấy cô gái có bàn tay mềm mại, cô gái như giọt nước mưa tinh khiết của đêm mưa hôm qua bước vào, với sấp hồ sơ lớn trên tay, cùng trang phục thư ký, hôm nay anh nhận thư ký mới, là cô ư? Anh bước nhanh đến đỡ sấp hồ sơ trên tay cô gái, với nụ cười trên môi.

-“ Chào cô…”

Jae ngập ngừng chờ đợi cô gái giới thiệu về mình, khi bìa sơmi có màu đen đựng hồ sơ của nhân viên mới anh còn để trên bàn chưa đọc.

Joo gật đầu chào.

-“ Chào giám đốc Kim!”

Joo chỉ nói ngắn gọn như thế, chẳng cần nói thêm nhiều, khi cô thấy hồ sơ lý lịch của mình đã nằm trên bàn giám đốc, cô bước qua bên bàn làm việc của mình… quái, thường thì phòng giám đốc không được đặt bàn thư ký, nhưng sao…?

Jae bước đến bên bàn thư ký được đặt trong phòng của mình, thường thì bàn thư ký không đặt trong phòng giám đốc, nhưng chị Lan là thai phụ nên anh đề nghị chuyển bàn làm việc vào đây, để chị không phải đi lại, nhưng quan trọng là anh muốn chú ý đến sức khỏe của chị, những ngày làm việc cùng chị, anh cảm nhận được thứ tình cảm của người chị dành cho em trai… thư ký mới thì sẽ chuyển về chổ cũ ư… anh không muốn… rồi anh sẽ phải lạc lõng cô đơn trong căn phòng này… ừ, mà sao cũng được, anh có đòi hỏi quyền riêng tư đâu, anh không cần diện tích rộng để anh bay nhảy, công việc của anh chỉ có ngồi một chổ… chán, nhưng chán ở đây còn hơn chán ở nhà…

Joo đỡ sấp hồ sơ trên tay giám đốc mới, cô hạ giọng:

-“ Giám đốc có gì căn dặn, có quy tắc gì? Điều kiện gì?...”

Jae bật cười nhẹ quay đi.

-“ Hiện tại thì không có gì cả, cô xem những hồ sơ 3 tháng vừa qua và kế hoạch sắp tới đi, nhưng chỉ buổi sáng hôm nay thôi nhé!”

-“ Dạ, giám đốc!”

Joo ngồi xuống khi vừa nhận lệnh, cô kéo sấp hồ sơ cao hơn đầu khi ngồi… đến bên mình.

Jae trở về ghế, ngồi xuống, kế hoạch khuyến mãi cho dịp cuối năm, tuần trăng mật… tự dưng anh rùng mình, vô tình nhìn vào dây thòng lọng nơi ngón tay, cảm thấy khó thở… anh tựa người ra ghế, chẳng hiểu sao lại có cảm giác sợ hãi thế? Anh đưa mắt nhìn qua cô thư ký mới… mất lịch sự, ít nhất thì cô cũng phải giới thiệu tên của cô chứ, cô nghĩ hồ sơ để trên bàn tôi thì tôi phải đọc sao, tôi là giám đốc, công việc ngập đầu… Ánh mắt anh dừng lại đống hồ sơ kia, cái đống hồ sơ đấy hiện tại còn đáng ghét hơn cô gái… che khuất mất cô ta… anh kéo bìa sơmi màu đen đến trước mặt, đặt tay lên… suy nghĩ… rồi lại đẩy qua bên… với cô, anh không muốn biết về cô với tư cách giám đốc và nhân viên… Tự dưng đòi hỏi gì mà lạ… anh lại ngẩng lên, đẩy cái ghế lùi lại, dừng ngay đúng tầm nhìn thấy gương mặt cô… xinh xắn, dể thương, đáng yêu… anh đang khẳng định cô gái thuộc tuýp nào… không, hiện tại cô chỉ thuộc tuýp người cứng nhắc khô khan, khó gần, mái tóc dài đêm qua được cô búi lại phía sau gọn gàng, gương mặt với sóng mũi nhỏ, đôi mắt to tròn, đôi môi… anh khẽ nhíu mày quay đi… cô nghiêm chỉnh thế để làm gì, chứng tỏ cô là nhân viên chuyên cần sao.

Joo chẳng thấy gì, những con chữ nhảy múa loạn xạ cùng nhịp đập trái tim của cô… cô cố làm vẻ mặt không cảm xúc trước Jaejoong… tên anh là Jaejoong ư? Giám đốc Trần thật dỡ, ông ta không biết điều động nhân viên, cô chưa có bạn trai, sao lại sắp xếp cho cô với ông… à không anh giám đốc bắt mắt này, hay giám đốc Trần cố tình thử thách cô… cô cũng chỉ là một người bình thường thôi, cũng có trái tim biết yêu thương mà… giám đốc Trần đáng ghét! Cô cố tình kéo sấp hồ sơ che khuất giữa hai người.

Thời gian trôi qua chậm quá, nhưng Joo chẳng nhồi nhét được thông tin gì từ đống hồ sơ trước mặt, cô chợt ghét khi bị ngồi đây.

Jae chỉ nghe tiếng kim giây của cái đồng hồ treo trên tường, rồi chẳng biết sao trái tim anh tự dưng đập theo nhịp tích tắt của nó… khiến anh cảm thấy khó chịu, lỡ cho cô thư ký thời gian để đọc hồ sơ rồi, chẳng lẽ bây giờ lại làm khó giao việc khác cho cô, mà công nhận lần đầu tiên anh thấy một cô gái vô tư đến thế, ngồi đó đọc, và đọc, chỉ có đọc… cái đống chữ vô cảm đấy cô có thể nhét hết vào đầu ư? Đầu óc cô chỉ chứa những thứ đó thôi sao? Anh quay đi, thế anh muốn người ta chứa gì mà anh nghĩ thế… chứa anh ư? Jae cảm thấy tức cười, anh kéo bìa sơ mi đến trước mặt, lật ra… anh dừng mắt đúng ngay ba dòng: tên, ngày tháng năm sinh, địa chỉ… Chỉ nhiêu đó, anh gấp bìa sơmi lại, kéo ngăn kéo, bỏ vào, đóng lại, khóa… anh thua cô rồi đấy.

Jae đứng lên khi đã đến giờ nghỉ trưa, anh lấy áo trên móc mặc vào, rồi bước đến trước bàn thư ký mới, gõ nhẹ lên bàn.

Joo vội ngẩng lên… nghe tiếp:

-“ Đến giờ nghỉ trưa rồi!”

Joo vội đứng bật dậy…

-“ Dạ, giám đốc, chúc ông bữa trưa ngon miệng!”

Joo buộc miệng, cô nhìn thấy đôi mày giám đốc khẽ nhíu lại… cô chỉ nghe được:

-“ Ờh!”

Rồi cái xoay người của giám đốc.

Jae bước nhanh ra cửa, câu nói của thư ký mới như gáo nước lạnh dội vào mặt anh khiến anh chỉ biết đáp lại như thế… anh thở ra… anh sẽ phải làm việc với một cái máy sao chứ?

Joo ngẩng nhìn nơi cửa khi không còn dáng ai… cô ngồi xuống ôm lấy đầu, rõ ràng là cơ hội, sao cô không biết nắm bắt thế này… ghét quá đi mất, thế thì, cô đứng bật dậy… cái lý trí của cô đi dạo rồi ư, cô bước nhanh ra ngoài… trên hành lang vắng lặng trước mặt, có bóng dáng của người đàn ông bước từng bước chậm rãi, tiếng giày nện nhẹ lên gạch đá hoa cương, vẫn nhịp bước đều đặn vững chãi… cô bước theo… đến tận canteen…

--

Jae đặt phần ăn của mình xuống một bàn nơi góc khuất, bản thân là giám đốc nhưng anh không bao giờ lên nhà hàng ở tầng trên cùng để dùng bữa, đơn giản thôi, anh không cầu kỳ cho mọi thứ nơi đây, anh muốn hòa nhập, nhưng chẳng ai dám ngồi dùng bữa với giám đốc Kim này, người Việt Nam mến khách ư? Sao anh chẳng cảm nhận được điều đó… anh ăn cùng với tiếng ồn ào của mọi người, anh thích không khí náo nhiệt để anh biết được thế giới này không chỉ có mình anh… ánh mắt anh dừng lại nơi quầy, hình dáng của thư ký Chu Tuyết Minh bước từng bước chậm rãi, tìm chổ ngồi… Jae mỉm cười nhẹ, giờ này hết chổ ngồi rồi, ngoài chổ của anh, anh nhìn thẳng chờ đợi, tỏ ý…

Joo đưa mắt tìm kiếm một chổ ngồi, quái… không có, chật ních, ồn ào, ánh mắt cô dừng lại, cái bàn góc khuất… phát ra ánh sáng, từ giám đốc Kim, cô bật cười nhẹ, bước đến... thật cái bàn đó phát ra ánh sáng mà, ánh mắt cô chạm phải đôi mắt màu đen, như mời gọi… cô ngẩng cao đầu tự tin bước đến, bắt đầu từ giây phút này trở đi, Joo không cho phép thần trí của cô nghỉ phép trước giám đốc Kim… Joo đưa mắt nhìn vào cái ghế đối diện giám đốc.

-“ Xin lỗi, tôi có thể ngồi chổ này chứ?”

Jae gật đầu.

-“ Mời cô!”

Joo ngồi xuống, đặt phần ăn của mình lên bàn, bắt đầu… cô cúi xuống ăn chậm rãi, cố gắng giữ vẻ thản nhiên như trước một người bạn thân, cố che đi cảm xúc ngại ngùng… đối với cô, mỗi khi gặp chuyện gì khó, cô sẽ đối diện trực tiếp, nghĩ thế cô ngẩng lên… sự tự tin chợt bay vèo trong cô, khi cô thấy… giám đốc Kim đang cúi xuống ăn… bình thản… chẳng thấy gì ngoài cái mũi cao thẳng của giám đốc, hàng lông mi cong vút đen tuyền, hàng lông mi của con gái, cô chợt cảm thấy ganh tị mọi thứ từ khuôn mặt ấy… một vẻ đẹp mỹ miều.

Jae ngẩng lên, ánh mắt anh chạm phải ánh mắt cô thư ký… đôi mắt to tròn đang chứa đựng thứ cảm xúc hờn ganh… anh chợt hiểu… ai cũng thế, nhìn anh lần đầu: ngưỡng mộ, lần hai: ngất ngây, lần ba: ganh tị… khiến anh cảm thấy khó chịu, bởi… anh không phải mỹ nhân như trong mắt mọi người nhìn thấy… anh ngồi tựa ra ghế, đáp lại…

Joo bối rối cúi xuống, khi cô vừa nhận thấy sự không hài lòng ở đôi mắt sâu của giám đốc Kim, đôi mắt đầy sự mê hoặc, kiên định, dứt khoát, chứng tỏ bản lãnh đàn ông của mình… cô cảm thấy tức cười với suy nghĩ lúc nãy của mình, thì tôi vẫn xem ông là đàn ông đấy thôi, nhưng chỉ là… một gã đàn ông có vẻ đẹp của… không nghĩ nữa, đến đây thôi, nếu không giám đốc Kim sẽ không hài lòng, ông ta đang cảnh cáo cô đấy!

Jae không rời mắt bởi thư ký mới, nụ cười phảng phất trên khuôn mặt xinh xắn khiến trái tim anh chợt đập mạnh… anh đứng lên, từ chối cái cảm giác vừa đến trong anh…

-“ Cô tự nhiên nhé, tôi xin phép đi trước!”

Joo lại bật dậy.

-“ Dạ!”

Jae bước từng bước tự tin rời canteen, để cô thư ký mới ở lại.

Joo quay người nhìn theo, cảm giác bị bỏ lại đằng sau vây lấy cô, khiến cô ngẩn ngơ, tiếc nuối… cô quay đi, cầm lấy phần ăn của mình, lẫn của giám đốc… dọn dẹp.

--

Trở về phòng làm việc, Joo thấy giám đốc đã ngồi ở bàn làm việc với đống hồ sơ, cô nhìn đồng hồ, chưa tới giờ… vừa mới ăn xong, cô không muốn mình bị đau bao tử, nên cô trở ra.

-“ Tuyết Minh!”

Joo khựng lại bởi giám đốc Kim gọi cô… hai chữ Tuyết Minh thật ngọt từ khuôn miệng giám đốc với giọng ấm rõ phát ra khiến cô có thật nhiều cảm xúc… cô bối rối bước đến.

Jae ngẩng lên…

-“ Tôi phát âm không đúng tên cô à?”

Joo lắc đầu. Jae mỉm cười.

-“ Cô có sao không?”

Joo lại lắc đầu. Jae lại mỉm cười.

-“ Cô pha dùm tôi tách cà phê!”

Joo gật đầu.

-“ Khẩu vị của ông?”

Jae khựng lại… ông… mặc dù anh biết cô thư ký lịch sự, nhưng sao anh cảm thấy xa cách, khó gần từ từ “ông” thế không biết…

-“ Như chỉ dẫn là được rồi, cảm ơn!”

Joo gật đầu quay đi, vừa ra đến cửa cô lại nghe.

-“ Tuyết Minh!”

Lần này thì Joo giật bắn mình khi phải suy nghĩ về việc pha tách cà phê như chỉ dẫn.

-“ Xin lỗi!”

Jae hạ giọng, Joo đứng yên tại chổ lắc đầu nhẹ.

-“ À… không có gì… tại tôi chưa quen với cái tên trong hồ sơ thôi!”

-“ Vậy mọi người gọi cô là…?”

-“ Joo!”

Jae gật đầu.

-“ Okay, cô đem hồ sơ này qua phòng quảng cáo dùm tôi nhé!”

Joo bước đến, cầm lấy rồi đi ra… ra đến cửa, cô lại khựng bước khi nghe…

-“ Joo à!”

Trái tim cô đứng lại, dừng đập khoảng 3 giây… cô ngập ngừng quay lại…

Jae bối rối đứng lên.

-“ Xin lỗi, tôi sẽ cố sửa chữa lỗi này, tôi nói lại một lần nhé, cô đem hồ sơ này qua phòng quảng cáo, sau đó đến phòng lưu trữ lấy cho tôi bộ hồ sơ A8, rồi pha dùm tôi tách cà phê!”

Joo gật đầu.

-“ Thật không còn gì chứ giám đốc?”

Jae gật đầu…

-“ À… ừ không còn gì?”

Jae đi về chổ của mình.

Joo nhìn rồi vội quay đi, cái dáng điệu suy nghĩ của giám đốc Kim khiến cô thấy bối rối…

Joo bước như người vô hồn trên hành lang dài… cô nhìn xuống, rõ ràng chân mình đang đạp trên đất, sao có cảm giác lâng lâng như bay thế này… cô bước nhanh hơn như khẳng định, biết vậy để giám đốc Kim gọi cô là “Tuyết Minh” còn hơn là “Joo à”

--

Ba tiếng đồng hồ trôi qua, giám đốc Kim xoay cô như chong chóng, chưa bao giờ cô phải làm việc với thời gian chặt chẽ đến thế, mọi thứ giám đốc Kim đưa ra, chính xác đến từng milli giây để giải quyết, không được hơn, cô có cảm giác mình đang làm việc với một cái máy có tốc độ ánh sáng, nhưng điều làm cô cảm thấy muốn chết đi được là hai từ “ Joo à… Joo à…” cứ lập đi lập lại từ giọng nói ấm rõ đó có cả sự ngọt ngào, dịu dàng… của giám đốc Kim…

Joo đứng pha tách cà phê thứ hai… nhìn dòng nước màu nâu đặc chảy ra từ ống kim loại, cùng âm thanh nước chảy vào cái ly bằng sứ, khói tỏa lên nghi ngút…

“ Nóng hơn lúc nãy nhé!”

Giám đốc Kim dặn cô khi điều cô đi pha ly cà phê thứ hai, ông ta bảo điều cô đi, không hề sai bảo, không nhờ vả, tự dưng khẳng định để làm gì, cô biết thư ký cũng có bổn phận pha cà phê cho sếp của mình mà… cô cầm lên, vô tình chạm phải thành ly, nóng… có nóng quá không nhỉ?

Joo bước chậm lại trên hành lang khi ly này cô lỡ tay quá nước, khói vẫn bốc lên nghi ngút, ly lúc nãy đã nóng rồi, ông ta còn đòi nóng hơn, ông ta muốn nóng đến phỏng miệng ư, ừ mà cứ thế đi… để ông ta không gọi cô Joo à… Joo à một cách thân mật nữa… cô bật cười… đáng ghét… cái âm điệu của ông ta khiến cô không tự chủ, ông ta có biết là… là gì nhỉ, Joo ngẩng lên tìm một khoảng trời, những ý nghĩ vẫn tiếp diễn trong đầu cô… cô lại bật cười một mình, thật ngày hôm nay cô cảm thấy rất vui… khởi đầu tốt, tự dưng cô thấy đời đẹp quá, hài lòng, điều này có phải được gọi là hạnh phúc không?

Joo khựng lại trước cửa phòng… giám đốc Kim đang nghe điện thoại, cô chỉ nhìn thấy một bên mặt khi ông ta xoay cái ghế qua bên phải, nơi có cái cửa sổ lớn đã được kéo mành lên… bầu trời có màu đỏ của hoàng hôn, mang theo màu vàng cam đó tràn ngập phòng, phủ lên mọi đồ vật, nhưng đặc biệt, nó chỉ thật sự lấp lánh khi dừng ở người đàn ông mà… sinh ra trên thế gian chỉ khiến người ta mê đắm… cô lặng người đi… một hình ảnh tuyệt mỹ…

Tách cà phê trên tay cô chợt rung mạnh… cái giọng nói ấm ấy vang lên thật rõ… mặc dù không nói với cô, và được nói bằng tiếng Hàn, vốn tiếng Hàn cô không nhiều, nhưng cô cũng có thể nghe và hiểu những từ đơn giản… vốn tiếng Hàn cô không có nhiều nhưng sao cô lại cảm nhận và hình dung được rõ như thế này, từng từ ngọt ngào của ai đó chợt biến thành mũi dao đâm vào trái tim cô… đau đớn, hụt hẫng… khung cảnh khẽ nhòe đi… cô nhìn xuống bàn tay ai đó để khẳng định một lần nữa… cô bước lùi lại… cái bàn tay với những ngón tay thon dài, bàn tay không cầm dù mà cô không hề để ý đến… một ánh sáng lấp lánh tỏa ra đập vào mắt cô, khiến khung cảnh đã nhòe còn chói hơn, khiến cô cảm thấy con đường phía trước chói lòa, không thể bước tới.

Joo quay đầu chạy nhanh ra ngoài, từng bước chân của cô làm cô cảm thấy nghẹn lại, nghẹt thở, từng giọt nước trong mắt cô vội vã tuôn rơi… cô lao nhanh trên con đường vô định hướng, tìm khoảng trời bình yên ư? Không bắt đầu từ bây giờ trở đi, cô biết cô không còn bầu trời bình yên, không còn khoảng không trầm lặng…

Đứng trước biển, trước những con sóng thét gào, Joo bật khóc nức nở… ai làm gì cô mà cô khóc chứ… nhưng sao tự dưng nước trong mắt cô lại tuôn rơi thế này, cô bắt lý trí của mình ra lệnh cho trái tim mình dừng lại mọi cảm xúc… đặt tay lên ngực, cô cảm nhận… nó đang quặn đau, vì điều gì nhỉ… vì những cảm giác vừa đến lại vừa đi, cái này có phải gọi là đau đớn và tổn thương không? Không, không liên quan đến người ta… là tự cô… là tự cô một mình rung cảm…


trang: [1] 2 3 4
Phiên bản đầy đủ: [Shortfic | T] Con tim & Lý trí | Bacham72 | Kim Jaejoong - Joo - Honey Lee