|
Về đến nhà, Thiên Tú chúc Tại Trung ngủ ngon, rồi mạnh ai nấy về phòng… nhưng chỉ được một lát, hai người đàn ông đấy, một người qua phòng làm việc, một người qua phòng vẽ… cuộc sống chung một nhà như cái không khí của Đà Lạt lành lạnh… mặc dù như người ta nói… không có phụ nữ trong nhà là thế… căn nhà này sẽ không có phụ nữ bao giờ ư… không, có đấy…
Thiên Tú cầm cọ… chỉ cần một vài đường đơn giản… chân dung của Em hiện ra, mặc dù đây là lần đầu tiên anh vẽ phái nữ… anh dừng tay ngắm nhìn, người con gái dịu dàng, thuần khiết… anh hai không thích, anh biết… nhưng với người con gái này, không giống mọi phái nữ mà anh hai ghét… anh bật cười nhẹ, lâu rồi anh mới cười ra tiếng, trong mắt anh hai không có phái nữ hiện diện, thì sao anh hai biết đâu là xấu, đâu là đẹp nhỉ…
Anh đứng lên, bước lại cửa sổ, nhìn ra xa… vực thẳm trước mặt chỉ cho anh thấy đầu những ngọn thông oằn mình trước gió, gương mặt người con gái ấy lại như cứ hiện lên trước mặt… trái tim anh khẽ se lại… Em là ai? Bất chợt anh nhìn thấy gương mặt anh qua lớp kính, một gương mặt của con quỷ… anh đưa tay bịt lấy vội lùi về, tránh xa lớp kính…
Lần đầu tiên đến đây định cư, anh hai đã chuẩn bị một căn nhà đầy đủ tiện nghi hiện đại bậc nhất nơi thành phố Đà Lạt, nhưng anh không đồng ý… hãy bình thường giản dị, vì anh không muốn ai chú ý đến mình, anh hai chìu theo ý anh… để hằng ngày anh nhốt mình trong căn nhà lạnh lẽo này, anh vẫn thấy một con ác quỷ hiện hình qua những tấm kính cửa. Anh quay đi, bước nhanh về phòng ngủ… bỏ lại người con gái lần đầu tiên xuất hiện trong nhà anh, xuất hiện trong tâm trí anh…
--
Tại Trung nghe tiếng đóng cửa phòng ngủ của em trai, anh thinh lặng đứng lên, ra khỏi phòng sách cũng là phòng làm việc của anh, bước đến phòng vẽ… anh đẩy cửa bước vào… đập vào mắt anh là bức họa của người con gái nào đó, anh bước tới chậm rãi… màu vẽ như còn chưa khô nơi đôi mắt khiến anh cảm thấy… thứ động vật đáng ghét như đang khóc… trái tim anh chợt se lại… anh đưa tay lên với sự giận dữ, thứ nước mắt cá sấu không thể làm anh rung động… nhưng anh chợt nhớ, kìm lại sự giận dữ của mình, anh quay đi bước ra ngoài, với cánh cửa đóng sầm…
--
Thiên Tú nghe tiếng cửa đóng sập mạnh, anh biết anh hai đã thấy gì… bức chân dung của người con gái… thứ mà anh hai vẫn gọi và cho là động vật đáng ghét nhất trên thế gian xuất hiện trong nhà anh hai… không đó phòng vẽ của anh, thuộc quyền sở hữu của anh… anh hai không có quyền đụng vào…
Thiên Tú đi qua phòng vẽ… bức họa vẫn nguyên vẹn, màu vẽ chưa khô nơi đôi mắt khiến anh cảm thấy Em đang khóc… anh bước đến… anh hai đã mắng chửi gì Em à, có không… sao Em lại khóc vậy, hay Em đang đau? Em đang đau lắm phải không? Anh chia sẻ cùng Em nhé! Em yên tâm, anh mời Em về nhà của anh hai, nhưng mời Em vào phòng anh, thì anh hai không có quyền gì đâu Em à, hay là anh mở cửa, thông phòng này nhé, để Em mạnh dạn bước vào, không phải đi ngang qua cái phòng khách của anh hai, để anh hai không làm Em tổn thương.
Anh sẽ không để anh hai làm Em tổn thương, nhưng Em cũng nên thông cảm cho anh hai của anh nhé… chỉ cần bên anh hai lâu, Em sẽ biết anh hai tốt lắm… Anh bước đến, đưa tay lên… chạm vào má của người con gái trong bức họa… ba chúng ta đang giống nhau đấy, có những nỗi đau chỉ biết chôn kín xuống tận đáy lòng, không thể chia sẻ…
--
Tại Trung ngã ra giường, đưa mắt nhìn lên trần… em trai anh biết rung động, biết yêu rồi à, muộn quá đấy khi em trai đã 28, còn anh 30 rồi… Anh bực bội ngồi dậy… thì sao… cuộc đời anh không cần động vật đáng ghét yêu thương, chăm sóc… anh còn nhiều việc phải làm hơn là nghĩ đến thứ tình yêu mù quáng, sẵn sàng bỏ những đứa con mình để chạy theo… anh đưa tay ôm lấy đầu…
Bà là người tôi yêu thương nhất, nhưng bà lại làm cho tôi ghét hận bà nhất… tôi không do bà sinh ra à? Rõ ràng bà là người tạo ra tôi, sao bà không biết thương tôi, bà chỉ biết thương bản thân mình, ích kỷ chạy theo tên đàn ông mà bà cho là không thể thiếu trong cuộc đời của bà, bỏ mặc tôi van xin khóc lóc, quỳ lạy dưới chân bà, để níu kéo bảo bối, hahahaha…
Thần tượng sụp đổ, bảo bối thì ra chỉ là… mà tệ còn hơn giấy xí thì tôi đang nhớ đến làm gì… thứ động vật đáng ghét… bà khiến tôi ra sao, tôi không thèm nói, nhưng bà khiến em trai tôi ra nông nổi như ngày hôm nay thì tôi không thể tha thứ… vì bà mà tôi đã cố trốn tránh đến đây, cái mảnh đất xa lạ không ai thân thuộc, không cùng ngôn ngữ, để tôi phải ép lòng hòa vào nó, để khỏi phải nhìn thấy khung cảnh cũ từng một thời tôi yêu thương, khỏi nhìn thứ động vật đáng ghét là bà…
Nhưng tôi không thể nào xóa mất hình ảnh bà trong tâm trí tôi… sao bà lại sinh ra tôi với một trí nhớ tốt như thế này… mọi thứ trên thế gian này đều có mặt ưu và khuyết… trí nhớ tốt khiến tôi thuận lợi trong mọi việc làm, trong sự nghiệp, nhưng lại làm cho tôi lòng đầy hận thù… còn riêng bà, chẳng có mặt nào ưu cả, chỉ có khuyết, để tôi cảm thấy mọi bọn phụ nữ trên thế gian này chỉ có khuyết mà thôi… tôi không thèm, không cần… nhưng em trai tôi thì không như thế, tôi không muốn nó sống một cuộc sống như tôi, tôi muốn nó phát triển bình thường…
Tại trung lại ngã nằm ra giường… anh cần sự tỉnh trí để dẫn dắt làm gương cho em trai… bác sĩ khuyên em trai anh nên có một cô bạn gái, anh phải làm sao? Chưa từng thấy nó nhìn người con gái nào, mà bây giờ, nó lại vẽ chân dung của người ta… vậy là… hình ảnh lúc nãy lại hiện lên trong cái trí nhớ siêu tốt của anh, người con gái lặng lẽ ngồi bó gối thinh lặng trong đêm vắng, có những điều không thể suy nghĩ, chẳng thấy đẹp chút nào… thậm chí xấu…
Anh đứng lên… con gái Việt Nam sao nhỉ? Anh chợt khựng lại, đưa tay đấm mạnh vào tường… anh đi thẳng vào toilet, đưa bàn tay có máu vào vòi nước, một dòng nước màu đỏ cuốn vào hố đen nhỏ… bạn gái, anh không muốn đưa nó về Hàn Quốc, vậy về đó chọn một đứa cho nó sao, với gia sản hiện giờ của anh, chỉ cần anh lên tiếng, sắp hàng dài cả cây số còn được huống hồ gì… nhưng có đúng như ý nó không? Ôi, cái động vật đáng ghét đó cần gì vẻ bề ngoài, nếu nó muốn chơi, anh sẽ tìm cho nó kiểu chơi, muốn sống suốt đời anh sẽ tìm thứ sống trọn suốt đời…
--
Sáng… Tại Trung đến công ty, anh ngạc nhiên khi thấy Thiên Tú đi dạo, điều mà 6 năm qua nó chưa từng làm, thấy anh đi ra nó mỉm cười…
-“ Chào anh hai!”
Chỉ có sự ngạc nhiên nên Tại Trung chỉ gật đầu chào rồi lên xe… anh nhìn kiếng chiếu hậu, dáng nó bước vào nhà thoăn thoắt đầy sức sống… con quỷ trong nhà anh đang thức giấc hay sao… không, anh không muốn gọi em trai anh là thế, nhưng lúc nào nó cũng bắt anh gọi thế, nghĩ thế, nhìn nhận thế… mỗi lần nó bắt anh, lòng anh lại đầy hận thù… cái gương mặt với những vết sẹo chằng chịt đấy, anh có dư tiền của để xóa đi, nhưng nó không chịu… là sao…
Nó muốn anh cứ phải đau, muốn anh phải nhớ đến lời anh hứa sao… không, anh không như động vật đáng ghét, bỏ quên lời hứa, anh là anh, không bao giờ hứa suông, cũng như thất hứa với em trai của mình… vậy nó để đó làm gì? Dằn vặt anh sao? Hình ảnh ngày ấy hiện lên trong tâm trí… năm anh lên 10, còn em trai thì 8 tuổi…
Trong một ngày cuối năm của mùa đông, sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo khó, anh thương mẹ, thương em khi cha anh đã bỏ 3 mẹ con anh đi mất, mẹ nhọc nhằn nuôi anh, mặc dù chưa từng nói ra, nhưng anh yêu mẹ lắm, để phụ giúp mẹ, ngày cuối tuần thay vì cùng bọn bạn chơi đá banh hay bóng chuyền, luyện tập thể thao thì anh đi bán hàng rong… anh dối mẹ, chỉ vì sợ mẹ lo lắng… để mẹ an lòng vì đã quá mệt nhọc… thế mà…
Sau một buối tối rong ruổi trên đường, miệng mỏi vì chào hàng, chỉ mong khi bước vào nhà, mẹ vòng tay ôm lấy anh và trách yêu, con trai ham chơi thế, không cho em đi cùng, vì sao thế? Không phải là con đi chọc ghẹo con gái đấy chứ? Nhiều nhiều lắm… những lý do hoang đường, không đúng sự thật, nhưng đầy tình yêu thương… anh sẽ gật đầu “Dạ!” chỉ cần bao nhiêu đó, đủ để anh vượt qua mọi thứ… nhưng những lời nói đó không bao giờ có… không thể có… Khi anh về, anh chỉ nhận được tiếng khóc của em trai… nức nở nghẹn ngào… anh không thể quên, tiếng khóc như cố thoát ra bởi nỗi đau như đang bóp nghẹt trái tim nó… trái tim non nớt cùng tiếng gọi trong veo…
Anh bị xô bật ngã ra khi chạy nhanh vào nhà, bởi mẹ… anh lồm cồm bò dậy, trước mắt anh một thằng bé với gương mặt hồng hào xinh đẹp níu lấy một người lớn với khăn gói trên tay… bỏ nhà theo trai… bỏ hai cục nợ… anh như em trai, cố níu kéo, khóc lóc, van xin, và hứa thật nhiều… nhưng không, chỉ có sự lạnh lùng trên khuôn mặt mà anh từng yếu mến, yêu nhất trên đời, là bảo bối, là thần tượng… để đáp cùng sự lạnh lùng đó, bà ta đã làm cho gương mặt xinh xắn của thằng em trai anh ấm áp với cái ấm nước sôi…
Không… anh chỉ nghĩ được đó là lỗi, không thể tha thứ mà thôi… gương mặt xinh xắn dần chuyển màu trong vòng tay của anh… đôi mắt khép lại, nhưng từ đôi mắt khép đấy dòng nước mắt tuôn trào, khuôn miệng nhỏ nhắn với nụ cười rạng rỡ mọi khi, giờ đây khép chặt… không một tiếng nấc… cõng nó trên vai, anh hứa… không bao giờ để em trai biết đau đớn nữa…
Rồi thời gian trôi qua, anh làm tất cả để cho em trai có khuôn mặt như lúc mới sinh ra, nhưng nó không nhận, chỉ duy nhất điều đó là nó không nhận từ anh… nó sống lặng lẽ trong bóng tối, nó nói, quỷ thì phải ở trong bóng tối… trong lòng anh, em trai là thiên thần… không là quỷ, anh mới chính là quỷ… nhưng hôm nay nó lại cười, vì cái động vật đáng ghét mới xuất hiện tối hôm qua… để đó… chỉ cần em trai thích, anh sẽ lấy cho em trai… dù có phải lấy cả mặt trời, anh cũng sẽ lấy… cho em trai…
--
Thiên Tú bước qua nhà bếp, tự dưng hôm nay anh muốn tự mình làm bữa sáng cho mình, mặc dù bác Tư đang làm bếp…
-“ Chào bác Tư!” Anh lên giọng bước đến…
Bác Tư nghe nhị thiếu gia chào thì ông ngạc nhiên quay lại… làm việc ở nhà này từ lúc anh em họ mới đến cho đến nay, ông chẳng còn thấy lạ nữa, vì có thể nói, điều lạ trên thế gian này có đầy đủ trong căn nhà lạnh lẽo này, hai anh em, một người có gương mặt đẹp tựa thiên thần, một người có gương mặt như ác quỷ, nhưng không thể nhìn bề ngoài, người có gương mặt thiên thần thì lại có cái tính xấu xa cọc cằn, không thể nói đến mức độc ác như quỷ, nhưng cái tính lạnh lùng, ngang ngược, lòng đầy bất mãn đấy thì chỉ có bác mới chịu được, còn con người có gương mặt ác quỷ lại có trái tim nhân hậu, thật ra hai con người đáng thương này, sao không có ai thương lấy vậy không biết…
Thế thì sao… căn nhà đầy đủ vai trò tiêu biểu của xã hội lại như chẳng có ai hiện diện… lạnh lẽo… ông già rồi, có lạnh thì ông cũng có thể chịu được vì ông đã quen, nhưng lỡ như có ai lọt vào đây thì sao có thể chịu được nhỉ…
-“ Bác Tư à, hôm nay con muốn tự làm bữa ăn sáng, bác cứ đi làm việc khác đi ạ!”
Bác Tư cười móm mém gật đầu… không thể làm sai bất cứ yêu cầu nào của nhị thiếu gia, vì hậu quả nhận lấy từ đại thiếu gia thì không thể lường trước được…
Thiên Tú nhìn theo dáng lưng còm của bác Tư… chẳng biết từ bao giờ anh yêu quý bác Tư đến thế, một con người chịu khó, không một tiếng than, đầy nghị lực, hơn anh và anh trai anh nhiều, chấp nhận mọi thứ, sống bằng trái tim chân thật… người Việt Nam cho anh có cái nhìn như thế đấy qua hình ảnh bác Tư, anh chợt dừng tay… Em có thế không, người con gái bé nhỏ… anh nhớ Em… tự dưng anh nhớ Em…
|
|