|
Chap 1 : A silence of love
KyungSoo để ý đến JongIn ngay từ ngày đầu tiên cậuxuất hiện trong SM. Ấn tượng đầu tiên của anh về cậu chính là làn da, làn da hơi ngăm, ở một đất nước quanh năm lạnh giá như Hàn Quốc thì nó thật đặc biệt. JongIn đẹp trai, một vẻ đẹp mạnh mẽ hòa quyện khéo léo với nét trẻ con, ngây thơ đáng yêu.
Trong buổi tập vũ đạo đầu tiên, JongIn nhanh chóng trở thành thỏi nam châm thu hút ánh nhìn của tất cả các thực tập sinh, đặc biệt là các cô gái. Hôm nay, như mọi lần, KyungSoo đang vật lộn với các động tác.Thế mạnh của anh là hát chứ không phải vũ đạo, nên bây giờ anh đang phải nhờ Sehun tập lại cho mình. Qua tấm kính lớn trước mặt, anh nhìn thấy cậu đang cười đùa vui vẻ với một cô bé thực tập sinh, cô bé ấy anh biết tên, là Hearyn. Và vì mãi nhìn cậu, nên anh không nghe được lời hướng dẫn của Sehun, và nhảy lỗi một bước, mất trọng tâm anh té ngã về phía trước. Nhắm chặt mắt lại anh chuẩn bị tinh thần cho một cú tiếp đất bằng mặt. Nhưng mấy giây trôi qua anh vẫn chẳng cam thấy đau, bên mũi thoảng một mùi hương bạc hà, mở mắt ra anh thấy mình đang trong vòng tay của JongIn. Xấu hổ đến đỏ cả mặt, anh vội đẩy cậu ra, lí nhí vài lời cảm ơn. Quay qua Sehun, anh nói với thằng nhóc là mình sẽ ra ngoài và mua cho nó ly trà sữa xem như lời cam ơn vì đã hướng dẫn anh nhảy. Và trước khi Sehun hay JongIn kịp nói lời nào, anh đã chạy nhanh ra khỏi phòng.
Vừa đóng cửa phòng tập lại, anh dựa ngay vào bức tường thở dốc, trái tim đập dồn dập. Bàn tay nhẹ áp lên hai bên gò má nóng bừng, anh vô thức mỉm cười. Cầm hai ly trà sữa trên tay , anh vui vẻ trở lại phòng tập. Sehun hớn hở cầm ly trà sữa anh mua cho chạy về phía Luhan đang nằm nghỉ mệt trên sàn. Dựa lưng vào tường anh thư thả nhấp từng ngụm trà sữa, bất chợt cửa phòng tập bật mở, JongIn và Hearyn bước vào. Cả hai đang trò chuyện rất vui vẻ, đột nhiên JongIn vươn tay ra xoa đầu Hearyn cười , cô bé cười rạng rỡ đáp lại. Vị trà sữa dịu ngọt thường ngày nay trở nên đắng chát .
Từ ngày đó anh biết mình đã thích JongIn. Anh bắt đầu quan sát cậu nhiều hơn và từ từ hình ảnh JongIn dần ngập tràn trái tim anh
--
Rất lâu sau khi debut, anh manager tìm anh và JongIn thông báo về việc công ty sẽ đẩy mạnh couple KaiSoo. Từ sau cuộc gặp với anh manager, anh và JongIn dần thân thiết với nhau hơn. Trên sân khấu, trước hàng ngàn fans cậu nắm chặt lấy tay anh, nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng. Trước ống kính, cậu luôn chủ động ôm anh, thân mật với anh. Và anh lại bắt đầu ảo
tưởng.Anh cũng đáp lại những cử chỉ thân mật của cậu, tự nhiên như thể anh và cậu thật sự là một đôi. Nhưng ông trời có lẽ thấy anh ảo tưởng quá nhiều, tham lam quá nhiều nên mới cho anh nghe thấy một sự thật đau lòng.
Flashback
KyungSoo đang tính vào phòng kêu Sehun và JongIn xuống nhà ăn cơm, bàn tay nắm chặt nấm đấm cửa tính đẩy vào thì chợt khựng lại khi nghe nhắc đến tên mình
- KyungSoo hyung và cậu dạo này thân thiết nhỉ?
-Uhm, công ty muốn đẩy mạnh couple JongInSoo giống như HunHan vậy đó.
-Sướng nhé, KyungSoo hyung vừa hiền lại đáng yêu, có người yêu như vậy quá tuyệt còn gì!-Sehun nháy mắt trêu chọc
- Ăn nói cho cẩn thận, đây chỉ là công việc thôi. Chẳng liên quan gì đến tình cảm cả-JongIn bực mình đáp lại
Tay chợt buông rơi. Anh thấy mình bình thản đến lạ, không buồn, không đau , chỉ là cảm giác trống rỗng,. Lặng lẽ trở về phòng mình, laptop trên bàn báo có mail,từ manager hyung. Trong mail là vài đường link từ các diễn đàn, cuối thư là lời khen ngợi của anh manager dành cho anh và JongIn vì đã fanservice thành công couple JongInSoo. Nhấp vào một đường link, tràn ngập trên các diễn đàn là dòng tít “couple JongInSoo is real!!!” cùng vô số hình ảnh và fancam của anh và cậu. Anh bình thản kéo dần con trỏ chuột qua các bức ảnh rồi bất chợt dừng lại trước một tấm hình.
Trong ảnh, trên sân khấu rực rỡ ánh đèn, giữa rất nhiều ca sĩ, cậu nắm chặt lấy tay anh, nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng, như thể trong đôi mắt cậu chỉ có hình bóng của anh.
Như thể, anh là người cậu yêu nhất trên đời.
Đều là giả. Ngay từ lúc đầu đã chỉ là diễn. Anh đang mong chờ điều gì vậy!
JongIn vẫn luôn rất tỉnh táo, chỉ có anh là ảo tưởng. Với JongIn chỉ là công việc, với anh đó là tình cảm thật.
…Và nước mắt đến tận lúc này mới tuôn rơi không ngừng.
End flashback
End chap 1
Chap 2 : How to give up?
Sau buổi luyện thanh, anh thong thả đi dọc theo dãy hành lang đến “nơi bí mật” của mình. Trong SM, có một nơi ngắm hoàng hôn rất đẹp,cầu thang thoát hiểm ở tầng 7. Bên ngoài lớp kính choán hết cả một mặt tường, hoàng hôn Seoul hiện lên đẹp đến nao lòng. Anh đã từng nghĩ, sẽ dắt người mình yêu đến đây ngắm mặt trời lặn, nhưng xem ra điều đó sẽ không bao giờ thành sự thật. Bởi JongIn thích bình minh, và không thích hoàng hôn. JongIn yêu thích ngắm nhìn sự bắt đầu của một ngày mới chứ không phải của một ngày tàn. Cậu và anh thật khác nhau.
Trước khi gặp JongIn anh là người rất yêu bản thân, bất cứ ai hay điều gì khiến anh buồn đau, anh đều tự tách xa khỏi nó để bảo vệ bản thân. Đến khi bắt đầu yêu JongIn, anh nghĩ dường như mình đang tự làm tổn thương mình, biết rõ người chịu tổn thương duy nhất chỉ có mình nhưng vẫn ngu ngốc không buông.Lý trí muốn dừng, nhưng trái tim vẫn u mê. Con người, chẳng mấy ai kiên trì mà nhấn chìm mình trong đau thương, anh cũng vậy, đến một lúc nào đó khi đã quá đau thì sẽ buông tay.
…. Sáng nay, anh tình cờ nghe được tin JongIn và Hearyn đang hẹn hò. Các thực tập sinh khác bắt gặp họ đang ngồi cùng với nhau trong một quán kem.
Ngước nhìn lên bầu trời nơi ánh tịch dương đang dần biến mất, anh cười buồn, tự hỏi bản thân phải chịu bao nhiêu tổn thương nữa thì mới chịu dừng lại.
-
Trong phòng tập vũ đạo, thầy vừa cho phép nghỉ 15’ thì cả đám 12 thằng con trai cùng đổ vật ra sàn, nằm lăn lóc. Mệt đến mức chẳng còn đủ sức để uống nước, KyungSoo chỉ dựa vào tường cố bình ổn lại nhịp thở. Bỗng anh cảm thấy mát lạnh một bên má, ngước nhìn lên, JongIn đang áp một chai nước suối vào má anh, trên khuôn mặt cậu là nụ cười rạng rỡ. Ngồi phịch xuống bên anh, JongIn tự nhiên dựa đầu vào vai anh
KyungSoo khẽ hít vào tự trấn an mình rằng “em ấy chỉ là đang rất mệt và cần một chỗ dựa thôi, đừng ngốc nghếch mà ảo tưởng”
- Em mệt lắm à?
- Uhm, em tập mãi mà vẫn chẳng ổn. Mọi người đều gọi em là Dancing machine mà, nên em muốn vũ đạo của mình phải thật hoàn hảo.
Dancing Machine. Anh không biết mình nên vui hay nên buồn đây khi người ta gán danh hiệu này cho JongIn. Được gọi là Dancing machine là điều ước ao của bất kì thực tập sinh nào nhưng đó cũng là một gánh nặng. Mọi người nhìn vào JongIn và hi vọng em ấy nhảy tốt hơn nữa, hơn nữa, và từ lúc nào cái ý nghĩ mình phải thật hoàn hảo đã thấm dần vào tư tưởng của JongIn. Đến cuối cùng mọi người cũng quên rằng em ấy chỉ là một cậu bé 19 tuổi.
- Đừng cố gắng quá sức, với anh, em chỉ là JongIn, cậu em nhỏ mà anh rất yêu quý thôi
- Em biết mà, KyungSoo thương em nhất.- JongIn mỉm cười, đan tay mình vào tay anh, nắm chặt.
KyungSoo cúi nhìn hai bàn tay đang đan chặt vào nhau của anh và cậu, vô thức mỉm cười, anh nhắm mắt lại bình yên mọi mệt mỏi như tan biến hết.
Tiếng cửa phòng tập bật mở ra khiến anh giật mình. Hearyn ló đầu vào, nhìn khắp căn phòng một lượt rồi dừng lại ngay vị trí của anh. Cô bé vẫy tay ra hiệu về phía anh. Bên vai anh chợt nhẹ hẫng, JongIn toan đứng dậy đi về phía Hearyn. Trong khoảnh khắc đó, cái ý nghĩ “đừng để cậu ấy đi” trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Và trước khi kịp kìm lại, anh đã nắm chặt lấy bàn tay của JongIn .
- Chuyện gì vậy hyung? – JongIn quay đầu lại nhìn anh khó hiểu.
- Đừng…đừng…..
- Anh đang nói gì cơ?- JongIn đang tính cúi xuống để nghe rõ hơn thì tiếng Hearyn vang lên đầy hối thúc. JongIn buông tay anh ra, dịu dàng nói – Bây giờ em có chuyện phải đi một lát, có gì lúc về anh em mình nói tiếp nhé. Hearyn đang chờ em.
Nói rồi JongIn chạy nhanh ra cửa phòng trong tiếng trêu chọc của các thành viên khác. Nhìn theo lưng JongIn dần khuất sau cánh cửa. KyungSoo khẽ nói thầm:
- Đừng đi với cô ấy. Ở lại với anh được không!
Trong góc phòng tập có một cặp mắt đang lặng lẽ quan sát KyungSoo từ nãy đến giờ.
Luhan đứng một mình nơi hành lang tầng 7, dáng điệu đầy vẻ suy tư. Ngay cả khi Sehun đến anh cũng không biết.
- Sao lại bỏ ra đây vậy?- Sehun vòng tay ôm chặt Luhan từ phía sau.
- Anh có chuyện cần suy nghĩ thôi, phòng tập ồn quá
- Làm gì mà khi nãy anh nhìn KyungSoo hyung mãi thế. Em ghen đấy- Sehun đặt cằm mình lên vai Luhan
- Đừng có vớ vẫn – Luhan đánh khẽ vào tay Sehun – Anh chỉ là thấy lạ thôi.
- Lạ? KyungSoo hyung áh? – Sehun cúi xuống, chậm rãi đặt những nụ hôn lên chiếc cổ trắng ngần của Luhan
- Yên nào- Luhan né mình khỏi những nụ hôn của cậu- Nghe anh nói này
- Thì anh cứ nói đi – Sehun vén gọn những sợi tóc ôm lấy cổ Luhan ra sau, tiếp tục chìm đắm trong những cái hôn và mùi hương ngọt ngào. Bàn tay tham lam lần vào trong chiếc áo thun mỏng vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của Luhan.
- EM CỨ THẾ NÀY THÌ NÓI SAO ĐƯỢC – Luhan bực mình cố vùng ra khỏi vòng tay của Sehun
- Được rồi, được rồi, đừng giận nữa. Em dừng lại đây. Bây giờ nói xem, Hannie của em phát hiện ra điều gì nào?- Sehun dịu dàng xoa nhẹ lên mu bàn tay Luhan như dỗ dành
- Em biết đấy, anh với KyungSoo vốn rất thân với nhau. Nhưng không phải chuyện gì KyungSoo cũng nói với anh. Bây giờ anh nghĩ là mình biết KyungSoo đang giấu anh chuyện gì rồi. Chuyện đó chắc chắn có liên quan đến JongIn. Cái cách anh ấy nhìn JongIn rất khác với khi nhìn các thành viên khác.
- Khác?
- Uhm
- Khác như thế nào?
- Cách anh ấy nhìn JongIn nó rất……. rất thầm lặng và da diết. Anh không biết được chính xác thì có chuyện gì đang xảy ra giữa họ- Luhan dựa sát vào lòng cậu, đôi mắt anh chợt nhìn xa xăm- Em biết không, ngày trước KyungSoo luôn rất vui vẻ, luôn mỉm cười rạng rỡ dù đối mặt với chuyện gì. Bây giờ nụ cười vẫn còn đó, nhưng ánh mắt của cậu ấy càng ngày càng buồn. Anh rất sợ, sợ đến một lúc nào đó anh sẽ đánh mất cậu ấy.
Sehun ôm chặt lấy anh, nhẹ hôn lên tóc anh dịu dàng nói:
- Hannie của em đối với ai cũng tốt thế này khiến em lo quá.
- Em lo gì?
- Vì Hannie cứ luôn nghĩ đến cảm xúc của người khác trước tiên, nên đôi khi Hannie cũng mang luôn cả cảm xúc của người khác theo bên mình.- Sehun mỉm cười, áp nhẹ má mình vào má Luhan, rồi nói tiếp khi nhìn thấy vẻ khó hiểu trên khuôn mặt anh – Nếu người khác buồn thì Hannie cũng buồn, họ đang lo lắng điều gì thì Hannie cũng mang cùng tâm trạng đó với họ. Em muốn Hannie lúc nào cũng vui vẻ, không phiền muộn lo âu gì cả.
- Nhưng KyungSoo là bạn anh mà!- Luhan đỏ mặt cúi đầu lí nhí đáp
- Haizz, biết làm sao đây. Hannie là người em yêu nhất mà, nên em sẽ lo lắng thay Hannie vậy. Nhưng mà…-Cậu hôn nhẹ lên hõm cổ anh, thì thầm giữa những nụ hôn-………..phải trả phí.
Luhan quanh nhanh mặt lại hôn một cái “chụt” lên môi Sehun. Cậu thoáng ngỡ ngàng, nhưng chưa kịp cảm nhận thì nụ hôn đã chấm dứt, Luhan xấu hổ chẳng dám ngẩng đầu lên. Đôi má đỏ ửng.
- Hannie cứ đáng yêu thế này thật khiến em càng muốn “bắt nạt” mà.
Và thế là nơi hành lang vắng vẻ ấy có một số chuyện rất không được “trong sáng” lắm đã xảy ra.
--
Tắm rửa xong, KyungSoo mệt mỏi thả phịch người xuống giường, nhắm nghiền mắt lại. Sắp đến ngày debut của EXO, cường độ tập luyện ngày càng nhiều, điều đó thật sự là một thách thức với thể lực vốn không tốt của anh.Bỗng một cảm giác nhói đau ở cổ chân ập đến, nhưng anh mệt đến mức chẳng còn sức mà ngồi dậy xem. Có tiếng mở cửa, đột nhiên cổ chân bị ai đó nắm lấy.
- KyungSoo, anh làm gì mà để cổ chân sưng lên thế này
Là JongIn. KyungSoo gắng gượng ngồi dậy, cố mỉm cười trấn an thằng bé:
- Không sao đâu, chỉ là va chạm nhẹ lúc tập vũ đạo thôi.
- Đừng coi thường. Ngồi yên đó em đi lấy tuýt thuốc cho anh.
Chẳng để anh kịp phản đối JongIn đã đi đến tủ thuốc trong phòng, lục lọi một lúc rồi nhanh chóng trở lại bên anh cùng tuýt thuốc trên tay. Đặt nhẹ chân anh lên đùi cậu, JongIn bắt đầu thoa thuốc lên chỗ sưng cho anh. Cảm giác mát lạnh, cùng hương thơm dịu nhẹ dần xoa dịu cam giác đau đớn. JongIn mỉm cười nhìn anh nói:
- Cảm thấy tốt hơn nhiều đúng không?
- Uhm, thuốc này em mua ở đâu vậy?
- Em không biết. Hearyn mua cho em.
Hearyn.
Từ lúc nào cái tên ấy đã trở thành nỗi đau trong anh. Cố gượng cười, anh xoa đầu JongIn bảo thằng bé đi ngủ sớm để mai còn phải đi học. Sau khi chắc chắn thằng bé đã nằm ngoan ngoãn trên giường rồi, anh mới tắt đèn lặng lẽ trở về giường mình. Nhưng anh không cách nào ngủ được. Vòng tay tự ôm lấy mình, anh co người lại chống chọi với cảm giác cô đơn và mệt mỏi dần bủa vây.
Đêm thật dài.
Luhan nằm dài trên giường lười biếng xoay xoay khối rubic. Anh đang chờ Sehun mua trà sữa về cho cả hai. Có tiếng gõ cửa, Luhan bật dậy khỏi giường, thầm nghĩ Sehun hôm nay đi thật là nhanh
- Hunnie đi….Ơ, KyungSoo- Luhan quay người lại nhìn lên chiếc đồng hồ treo trong phòng.12h. Không phải KyungSoo luôn đi ngủ sớm hay sao- Em tìm anh có gì vậy?
- …..
- KyungSoo- Luhan khẽ gọi
KyungSoo chỉ lặng lẽ đứng nơi ngưỡng cửa, đầu cúi gằm. Luhan lo lắng tiến lại gần cậu, và nhận ra cả người cậu đang run lên bần bật. Anh hốt hoảng nắm lấy tay cậu:
- KyungSoo, sao thế này? Ngước lên nhìn anh này, KyungSoo, em có nghe anh nói gì không?
Luhan vương tay ra ôm trọn lấy khuôn mặt KyungSoo, ép cậu phải nhìn anh. Thời gian như đông cứng lại. Luhan đã nghĩ có lẽ mãi đến sau này anh sẽ không bao giờ quên được ánh nhìn đó của KyungSoo. Anh chưa từng nhìn thấy đôi mắt nào buồn đến như vậy. Sâu trong ánh mắt là sự bất lực đến mệt nhoài, đôi mắt với ánh nhìn của một người phải chịu đựng quá nhiều, cái nhìn đau thương đến thế nhưng không có một giọt nước mắt nào rơi. Nghiêng đầu, KyungSoo khẽ cười:
- Hyung, em ôm anh một lát được không?
Anh dang tay kéo cậu vào lòng. Gục đầu vào bờ vai anh, cậu thì thầm:
- Hyung, chỉ là lịch tập quá dày khiến em mệt mỏi nên cần dựa vào anh thôi. Anh đừng lo nhé.
- Uhm, hyung biết rồi. Chỉ là em mệt nên cần dựa vào anh thôi. Anh sẽ không lo lắng gì cả. Vậy nên hãy yên tâm dựa vào anh đi nhé.- Luhan vuốt nhẹ tóc cậu dịu dàng nói.
- Đúng vậy, chỉ là tập luyện quá sức thôi.
Đêm đó KyungSoo đã ngủ thiếp đi trên vai Luhan.
end chap 2 |
|