Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 8160|Trả lời: 82
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Longfic] [Longfic | T] Định mệnh | Bacham72 | Jung Il Woo - Kim Jae Joong - Sae - Kyo | Completed

[Lấy địa chỉ]
Nhảy đến trang chỉ định
Tác giả







Author: Bacham72

Rating: T

Pairings: Jung Il Woo - Kim Jae Joong - Sae - Kyo

Category: Tình cảm, giả tưởng

Summary:
Định mệnh là gì? Là số mệnh của con người, do một lực lượng huyền bí định sẵn, không thể cưỡng lại được, theo quan niệm duy tâm...


Disclaimer: Câu chuyện này do Au viết, nhưng thuộc quyền sở hữu của Sae !

Casting:


















Note:

Gởi Sae: Fic này ss không vừa ý vài điều...
+ Phần đông những câu chuyện của ss thuộc về thế giới của những ước mơ, bởi thế dù phần 1 là cổ, nhưng ss lại không rành cổ Phương Đông, nên ss viết không được suôn sẻ và lủng củng trong việc xưng hô.

+ Ss không thể chọn hình cổ trang của một nơi nhất định để làm poster casting như ý câu chuyện được, đành chọn hình hiện đại vậy, hì

Bỏ qua lỗi này cho ss nhé !!!

Thân tặng Sae, chúc em sinh nhật vui vẻ. Cũng như vui vẻ nhận món quà không được trọn vẹn này!
25 chap, tượng trưng cho 25 ngọn nến mừng sinh nhật. Mời Sae thổi từng ngọn nhé !

Chú ý: Mặc dù chỉ là rating T, nhưng tình cảm và cách suy nghĩ của nhân vật trong câu chuyện này thuộc lứa tuổi 8X.
Các em 9X nên cân nhắc trước khi xem.
Cảm ơn các em !



Ps: Vì Sae và Kyo mà chỉ trong một đêm ss phá bỏ nguyên tắc của mình, hì...
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Sofa
Đăng lúc 21-7-2013 12:12:13 | Chỉ xem của tác giả
em là em sẽ theo dõi từng chi tiết và từng tập


chi tiết nào, tập nào mà thấy jae âu yếm với sae

là em lột da xẻo thịt cả hai chị em nhá haaaa

đợi chờ chap 1


đùa thui đừng tưởng thiệt mà ko post chap 1 nha (cười nham hiểm )

mà sao hình kyo lai già hơn hìn hsae nhỉ

Bình luận

quá nham hiểm lun  Đăng lúc 21-7-2013 08:02 PM
Kyo... nhìn hình Jae trong phần casting riêng, cái mặt gian gian sao đấy, hìhì...  Đăng lúc 21-7-2013 07:53 PM
ss sợ quá ........ hình em đưa cho ss thì không có vẻ dịu dàng quý phái, hì  Đăng lúc 21-7-2013 07:47 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Ghế gỗ
Đăng lúc 21-7-2013 16:02:05 | Chỉ xem của tác giả
Trời ơi sau bao nhiêu mong chờ cuối cùng cũng tung fic ùi. Ui đẹp lung linh luôn s. S làm e bất ngờ thật. Mon quà đầu tiên của em trong năm nay thật ý nghĩa. E thấy s chọn hình và design đẹp mê hồn luôn. Còn gì mà chê được nữa.

Cảm động quá. Hic hic. E thổi nến đây phù...phù!!!!!

Ko biết kyo sao chứ e là e thấy s làm poster đẹp ngất ngây con gà tây luôn ak. Ck của e quá đẹp. S chọn mấy gương mặt il woo em đều like mạnh. S design lên lại càng đẹp

Chừng nào s tung chap 1 huhuhu. Mong chờ háo hức rùi nè s ơi. Vừa đọc qua nhân vật đã ghiền rùi. E hóng theo từng chap nhé. E rất thích cái tính cách của tướng quân Nhất Vũ. Chuẩn manly luôn. Iu chết dc. Jae cũng wa' đẹp trai uiiiii e iu tướng quân moazzzzzz

Cám ơn s rất rất nhiều luôn. ôm ôm s. Hun s 1000 cái

Bình luận

From Yool: viết có dấu nhé  Đăng lúc 8-8-2013 07:50 PM
yên tâm s, e sẽ bẩu vệ s. S cứ dìm Jae nhìu vào, e thấy Woo đẹp và nổi mà  Đăng lúc 22-7-2013 08:03 AM
Vậy mà Kyo đòi lột da xẻo thịt hai chị em mình kìa ^^  Đăng lúc 21-7-2013 07:51 PM
cảm ơn Sae đã hun ss 1000 cái, xỉu rồi ^^. Sae hài lòng với poster là tốt rồi, nhưng hình như nhìn Jae ss lại thấy nổi hơn Woo sao đấy...?  Đăng lúc 21-7-2013 07:50 PM
gia đình hoàng tộct ự nhiên chen ngang nô tỳ vô là sao,đá đá  Đăng lúc 21-7-2013 05:26 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Tầng
 Tác giả| Đăng lúc 21-7-2013 20:03:33 | Chỉ xem của tác giả
PHẦN 1: “ Ta nói cho tỳ nữ biết, định mệnh đã đưa chúng ta đến với nhau, suốt cả cuộc đời này tỳ nữ sẽ thuộc về ta mà không là của ai khác ! ”


CHƯƠNG I : Dấu ấn

  Đêm… gió lớn… mưa phùn đầu thu, thời tiết se lạnh… dưới ánh sáng mờ tối, trong căn nhà ẩm thấp vách lá, những hạt mưa tuy nhỏ nhưng cũng có thể nghe rõ tiếng tí tách… tí tách… Tiếng thở dốc của một người phụ nữ đang hạ sinh… một ca sinh khó, trong một hoàn cảnh cũng thật khó khăn.

  Thời gian trôi qua đã lâu, chẳng ai còn để tâm là bao nhiêu lâu nữa, tiếng thở của người phụ nữ yếu dần, chỉ có tiếng mưa cùng sự căng thẳng của hai người bên cạnh… Mụ đỡ khẽ lắc đầu ngán ngẩm, người chồng nắm chặt lấy tay của người vợ, họ nhìn nhau bằng đôi mắt long lanh bởi nước, nhưng vẫn toát lên hy vọng…

  Thời gian trôi qua thật chậm, người chồng khẽ siết chặt lấy tay người vợ, họ không nói nhưng cũng đủ để hiểu nhau… khi yêu thương ngập tràn cả con tim lẫn tâm trí, lời nói không còn là quan trọng nữa… người vợ nhắm mắt lại lấy toàn bộ sức lực cuối cùng… bỗng một tiếng sét lớn, ánh sáng bên ngoài chớp lòa, soi sáng căn nhà tranh tồi tàn… tiếng khóc của một sinh linh vừa chào đời vang lên… giữa đêm mưa… xuyên qua gió… qua đồng cỏ bạt ngàn… rừng rậm… vách núi cao ngất…

  Tiếng thở ra nhẹ nhỏm của cả ba người… mụ đỡ làm những việc của mình thành thạo, chẳng để ý đến… một người vừa mới có sự sống thì cũng là lúc một người mất đi sự sống… hơi thở người đàn ông nghẹn lại, cố nuốt ngược nước mắt đang trào mi, còn gì đau lòng bằng người mình yêu thương, lại bỏ mình ra đi, trước mắt mình như thế chứ, hai bàn tay nắm lấy bàn tay… yếu đuối… vô lực… mưa lớn hơn, sơ sinh nít khóc… bà mụ đặt nó xuống bên cạnh người mẹ vừa mới trao cho nó cuộc sống từ chính cuộc sống của mình, người đàn ông cúi xuống bồng đứa trẻ sơ sinh trên tay, ôm thật chặt vào lòng với những tiếng nấc mà chỉ có ông biết… chỉ mình ông biết…

  Tiếng nói hôm nào vọng về bên tai… “ Mình là chủ gia đình, dĩ nhiên việc đặt tên con là do mình chọn, cớ sao lại hỏi thiếp, nhưng nếu cho thiếp chọn thiếp sẽ chọn cho con có một cuộc đời may mắn hơn chúng ta…”… Người chồng rưng rưng nước mắt… môi mấp máy…

-“ Nó là con gái của chúng ta… nàng nhìn đi, nó xinh đẹp giống hệt nàng…”…

  Nói xong người đàn ông ôm chặt đứa bé vào lòng… bật khóc thành tiếng…

--

  Cát Tường lớn nhanh như thổi… có lẽ vì nó suốt ngày rong chơi trên đồng cỏ bao la bát ngát và cả trong sự yêu thương của cha, 6 tuổi nó đã là một bé gái sinh hơn hoa… gương mặt trái xoan với đôi mắt đen láy toát lên vẻ thông minh cộng chút nghịch ngợm, không lúc nào chịu ngồi yên như những đứa con gái bình thường, mũi cao nhỏ nhắn, miệng đỏ hồng chúm chím… đặc biệt là đôi lúm đồng tiền nhỏ xinh… nhìn vào nó là một đứa bé thật dể thương đến nỗi dù nó có gây ra lỗi lầm gì đó thì không ai nỡ lòng trách phạt nó… nói vậy, chứ cha nó rất nghiêm khắc với nó, một mình hai cha con nương tựa nhau sống bên nhau giữa núi rừng bạt ngàn… thời gian trôi qua êm đềm, nhưng không như ước mơ…

  Rồi cũng một… đêm… gió lớn… mưa phùn đầu thu, thời tiết se lạnh… cái đêm y hệt đêm của 6 năm trước, lại xảy ra một nỗi đau…

  Tiếng chân của đoàn người ngựa ập vào căn nhà nhỏ bé, nhiều người đến nỗi căn nhà tranh xiêu vẹo rách toạc ra… bỗng một tiếng sét lớn, ánh sáng bên ngoài chớp lòa, soi sáng mọi thứ hổn độn… tiếng khóc của nó vang lên, như ngày nó chào đời, xuyên qua mọi thứ khi nó nhìn thấy người yêu thương của nó rời xa nó…

  Từ khi sinh ra nó mất mẹ, sáu năm sau nó mất cha… chẳng biết bọn người ấy đưa nó đi đâu… chỉ biết ngày rồi đêm… rồi lại ngày… cứ thế, đoàn người băng qua đồng cỏ, rừng núi… rời xa thật xa, nơi nó sinh ra, nơi nó lớn lên… bỏ lại hai người mà nó yêu thương nhất… nó mệt mỏi cho con đường thật dài… đến lúc nó không còn chịu nổi nữa thì trước mắt nó hiện ra… một tòa lâu đài sừng sững nguy nga…

  Đêm trở nên dài thật dài… ngày thì mù mịt tăm tối… nhưng nó cũng loáng thoáng biết… Nữa tháng trôi qua, nó thức dậy sau nữa tháng được chăm sóc đầy đủ, trước mắt nó hiện ra một màu tối của đá kiên cố, tự dưng lòng nó trùng xuống… sợ hãi… như một con thú bị bắt lại nhốt vào lồng, nó bàng hoàng chưa biết chuyện gì đã xảy ra thì… nó lại ngất đi bởi một dấu đóng… không hiểu sao nó lại không khóc giữa đám con nít đang bị nhốt trong lồng như nó… nó đưa mắt nhìn quanh với ánh sáng trên cao rọi vào qua khẽ cửa nhỏ, ánh sáng leo lét… nó cảm nhận được sự mong manh…

  Khi dấu đóng trên ngực nó lành lặn… nó mới nhìn kỹ… một con bướm nhỏ xinh nằm khép nép màu đỏ… con bướm không có đôi cánh để bay cao, bay xa… con bướm chỉ biết khép mình lại… phục tùng… dấu ấn nô lệ…
Nó cùng bọn con nít bắt đầu học đủ thứ, nó không cãi lại, vì những ngọn roi tàn nhẫn ư… không… vì nó không còn cảm xúc nữa. Bây giờ nó như chiếc lá trôi giữa dòng nước xoáy, mặc kệ đẩy đưa…

--

  Hai năm sau, Cát Tường trở nên xinh đẹp và nổi bật hơn hết đám con nít cùng trang lứa, trải qua nỗi đau nó cũng trưởng thành hơn, 8 tuổi nhưng nó biết còn nhiều hơn cái tuổi rong chơi, nó được chọn vào hoàng cung để làm tỳ nữ khi đã được học xong mọi phép tắc, nó ngẩng đầu nhìn vòm đá cao ngất trắng toát bên trên. Những cây cột to lớn hơn những cái cây trong rừng quê nó, những đường cong ngoằn ngoèo như con trăn khổng lồ cũng màu trắng, những khung cửa cao vòng cung với rèm nhung màu đỏ nổi bật… sàn nhà trắng bóng mát lạnh, trơn láng, nó đưa mắt nhìn vào bên trong cung điện… thứ gì cũng to lớn trong mắt nó và không một hạt bụi nơi đây…

  Bà Sa dừng lại… bà là người phụ trách dạy dỗ bọn chúng nó, bà ta ra hiệu, tám đứa con nít, trong đó có nó xếp hàng thứ tự, cánh cửa lớn mở ra, bà ta bước vào theo sau là chúng nó, tất cả đồng loạt cúi đầu quỳ xuống, nhưng nó tò mò nên khẽ len lén ngước nhìn… một bà ngồi trên cao với trang phục lộng lẫy, uy nghi, nhưng không làm mất đi gương mặt dịu dàng xinh đẹp như bà tiên mà cha nó thường kể cho nó nghe… Một giọng nói thật ấm, thật nhẹ vang lên:

-“ Chỉ có bao nhiêu đây thôi à?”

  Bà Sa khẽ bối rối với giọng hơi run rẩy…

-“ Thưa hoàng hậu… tiện nữ chỉ chọn thứ tốt nhất để dâng lên cho người!”

  Lời bà Sa nói làm nó chẳng hiểu cho mấy, nó đang nghĩ, bà ngồi trên kia là hoàng hậu sao.

-“ Được rồi, ngươi lui ra đi, vất vả cho ngươi!”

  Bà Sa cúi ngập người sát đất.

-“ Được phục vụ cho hoàng hậu là vinh dự của tiện nữ ạ!”

  Rồi bà Sa đứng lên, nhưng không đứng thẳng, bà ta lùi bước với dáng điệu khom người, cánh cửa khép lại.

-“ Ngẩng đầu lên nào!”

  Tiếng hoàng hậu ra lệnh nhưng có chút dịu dàng, bọn nó ngẩng lên… bây giờ thì nó có thể đường đường chính chính nhìn cái bà ngồi trên cao đó mà được gọi là hoàng hậu… bà như bà tiên mà trong đầu nó đã hình dung, bà có giống mẹ nó không? Nó rất muốn thấy dung nhan của mẹ, bởi thế khi nó nhìn thấy một người nào đó cỡ trạc bằng mẹ nó thì nó lại có ý tưởng thế… Hoàng hậu hỏi:

-“ Các ngươi đều có tên chứ?”

  Bọn nó đồng thanh… cúi đầu:

-“ Dạ!”

-“ Ta muốn hỏi tên của cha mẹ các ngươi đặt cho các ngươi kìa!”

  Bọn nó tròn mắt nhìn nhau… Hoàng hậu ra lệnh…

-“ Bắt đầu từ bên tay phải!”

  Hai năm qua bọn chúng nó đã học thuộc cách phục tùng chủ nhân là như thế nào, lần lượt đến phiên nó… nó vẫn quỳ ở đấy… trang trọng phát ra hai chữ “Cát Tường” với chút hãnh diện… hoàng hậu khẽ gật đầu nhìn nó, rồi trao cho nó nụ cười nhẹ… bỗng dưng đáy lòng nó xuất hiện một cảm giác ấm áp…

-“ Bà Tôn, đem chúng đến dinh thự của công chúa!”

  Bà Tôn là bà đứng bên cạnh hoàng hậu gật đầu, bọn nó cúi chào hoàng hậu rồi lần lượt bước theo bà có mái tóc màu trắng toát mà hoàng hậu gọi là bà Tôn đó đi ra, quẹo phải băng qua một sân viên… đi sâu vào trong… qua một hồ nước lớn, qua một cánh rừng nhỏ… trên đồi lại một tòa lâu đài hiện ra… cái này nhỏ hơn cái trước, nhưng nó tuyệt đẹp bởi vì nó có một màu hồng, nổi bật giữa đồng cỏ xanh rì… mùi hoa thơm thoảng thoảng sộc vào mũi nó… cả đám bọn nó ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của khung cảnh trước mắt… vườn hoa hồng đỏ thắm với những bông hoa to cánh mượt như nhung… tiếng nước chảy róc rách của hòn non bộ giữa sân viên nghe thật êm tai… bên trái một cái xích đu với những giàn dây leo màu xanh biếc… nhưng bông hoa màu tím cùng lá xanh hình bàn tay rũ xuống, phủ lấy cái xích đu màu trắng thật đẹp… bên phải là con đường rải sỏi nhỏ ngoằn ngoèo dẫn về đâu chẳng biết… bọn nó dừng lại bởi bà Tôn dừng lại… bà Tôn nhíu mày làm khuôn mặt đã cằn cỗi già thêm…

-“ Đây là dinh thự công chúa, các ngươi hãy nhớ điều thứ nhất, cũng là điều quan trọng nhất, không được ra sân viên khi công chúa chưa cho phép!”

  Rồi bà Tôn quay đi bước tiếp qua bên hông phải…

-“ Các ngươi sẽ làm việc trong dinh thự theo sự sắp xếp của ta, mỗi ngày phải dậy từ 4 giờ sáng để nhận lệnh làm gì trong ngày…”

  Vừa đi bà ta vừa dặn dò, còn bọn nó thì cứ ngẩn ngơ nhìn khung cảnh tuyệt đẹp và sang trọng, cũng chẳng có gì quan trọng để lắng nghe khi hai năm qua bọn chúng đã thuộc nằm lòng những điều ấy.

--

  Hai tháng trôi qua, bọn nó làm công việc của nô tỳ trong dinh thự công chúa… công chúa trạc bằng chúng nó, 8 tuổi… da trắng mịn như bông, tóc đen xoăn lọn… xinh đẹp cùng trang phục lộng lẫy… công chúa ít nói, ít cười… y như bọn nó, vì bọn nó không được phép biểu lộ cảm xúc, còn công chúa thì sao nhỉ…

  Hôm nay ngày đầu tiên nó được xếp theo hầu bên cạnh công chúa… từ sáng sớm đến giờ nó chỉ cần lẽo đẽo theo sau công chúa ngoài vườn hoa, nó cảm thấy thật chán chường, chẳng giống như bản thân nó, mà giống nó thì sao, giờ đây, nó không còn là của nó nữa, nó thuộc về quyền sỡ hữu của người khác, tại sao lại như vậy?

  Nó không thể giải thích điều đó vào lúc này, và có lẽ mai sau này nữa, nó chẳng thể giải thích bởi dấu đóng trên ngực… muốn mình được tốt thì phải làm tốt, nó chỉ nên hiểu điều đó, không nên có thắc mắc suy nghĩ gì, nhưng bản tính khó có thể thay đổi khi cuộc đời con người luôn thay đổi, những lúc rảnh rỗi nó thường hay suy nghĩ lung tung, và từ sáng đến giờ nó thật rảnh rỗi, nó chẳng dám thở lớn tiếng, ngước nhìn cô công chúa xinh đẹp trên cái xích đu đong đưa nhẹ nhàng… ôi, nó không thích đu như thế… nó thích đu cao thật cao như thể bay lên bầu trời rộng lớn… hòa mình vào những đám mây, trôi theo mây, phiêu du khắp bốn phương trời…

-“ Áh!”…

  Nó la lên té xuống… rời khỏi những đám mây, bởi cái tát tai như trời giáng của bà Tôn, nó đặt tay lên má ngước nhìn… bóng dáng của bà Tôn che lấy thân nó… bà ta cúi xuống, bàn tay to lớn nắm lấy cánh tay nó, lôi nó đi với sự giận dữ…

  Rồi những ngọn roi quất xuống trên thân thể nó vì tội không làm tròn trách nhiệm, nó không thể xuống giường ba ngày, chẳng ai bên nó chăm sóc lo cho nó theo lệnh của bà Tôn, bọn nó cần gì ai chăm sóc, chúng đã quen với cái cảnh này…

  Một tuần sau nó bình phục và làm việc bình thường… không, làm việc hơn bình thường vì cả tuần nó đã nghỉ ốm… đôi bàn tay nhỏ bé, cùng đôi chân thoăn thoắt trên cái hành lang rộng lớn… sạch bụi chưa nhỉ… một mình nó phải làm việc cho bảy đứa còn lại khi nó nghỉ ốm… nó thinh lặng không phản kháng… từ lâu rồi… thôi, thà làm việc quần quật còn hơn, để nó không phải làm lỗi khi rảnh rỗi…

--

  Trăng đêm nay thật to và tròn… soi sáng mọi ngóc ngách trong lâu đài… thật yên tĩnh trong một đêm trăng thanh gió mát, yên tĩnh khi mọi người đang say giấc nồng, nó muốn hát khe khẽ bài hát mà cha nó từng dạy, nhưng không thể, nó chợt nhớ cha mẹ, chợt… nó cảm nhận sau lưng … một bóng đen vừa vụt qua… nó đứng dậy… dõi mắt ra sân viên, chẳng thấy gì cả… tiếng lá xào xạc bởi cơn gió thổi đến…

  Nó quay người tiếp tục công việc… gần xong rồi, cố lên… như thế nó mới có thể ngủ được một chút khi trời gần sáng… nó lại khựng lại, có cái cảm giác gì đó thật khó tả, như nó cảm nhận được có ai đó phía sau lưng nó đang chạy vậy… đứng dậy tiến ra sát hành lang nó chồm người đưa mắt dõi vào bóng đêm của khu rừng nhỏ… dỏng tai nghe ngóng, rõ ràng nó nghe tiếng bước chân chạy dần xa…

  Không kịp suy nghĩ gì cả… nó lao nhanh qua sân viên chạy về phía khu rừng, lòng nó hồi hộp lắm, chẳng thể biết tại sao lại như vậy, nó khựng lại khi vừa chạy qua khu rừng, trước mặt nó là cái hồ nước trong veo, bóng dáng của một đứa bé tầm cỡ nó với bộ đồ trắng toát… tùm… tiếng động của nước mang theo đứa bé nuốt chửng… nó lao nhanh đến… tùm… rẻ nước… nước lấp lánh màu bạc trong đêm trăng… mờ mờ ảo ảo… nó cố mở mắt tìm kiếm, lặn xuống thật sâu khi thấy bóng màu trắng đang chìm dần xuống đáy… ôm chặt cái bóng ấy cố ngoi lên bằng tất cả sinh lực… nó thở dốc khi cả hai cùng lên được bờ thì nó bàng hoàng khi nhận ra…

-“ Công chúa, công chúa!”

  Tiếng bà Tôn đâu đó vang lên trong đêm vắng làm náo loạn cả cung, những ngọn đèn được thắp lên… soi rõ ánh sáng đến tận nơi này…

-“ Công chúa!”

  Nó vội vã gọi… đỡ đầu công chúa trong vòng tay, trong lòng nó xuất hiện cảm giác lo lắng… nếu như… ôi, nó sẽ bị trừng phạt như thế nào đây, rồi nó bỗng nghĩ, công chúa quan trọng hơn nó mà, đôi mắt công chúa hé mở… tia nhìn yếu ớt bởi như có màn sương bao phủ…

-“ Công chúa!”

Tiếng gọi thật gần cùng ai đó đẩy nó qua một bên… công chúa được đem đi, và nó cũng được… lôi đi…

--

  Dưới tầng hầm yên tĩnh, chỉ có những tiếng gió vụt xuống từ cây roi da… không thương tiếc trên thân thể yếu mềm của nó… nó đan chặt hai bàn tay vào nhau, răng cắn lại… chụi đựng sự giận dữ từ bà Tôn… toàn thân nó mất dần cảm giác… nó ngất đi bởi trận đòn như mưa bão…

  Khi nó tỉnh dậy, đập vào mắt nó là gương mặt nhỏ nhắn với mái tóc xoăn… của ai nhỉ… nó bật ngồi dậy khi nhận ra là công chúa… càng ngạc nhiên hơn khi thấy mình đang ở trong một căn phòng sang trọng với cái giường trắng tinh cùng cửa sổ cao rộng được phủ bằng những tấm rèm màu hồng… nó vội bước xuống giường, quỳ xuống cúi đầu, hai bàn tay mềm mại của công chúa chạm vào cánh tay nó, đỡ nó dậy…

  Nó sững người khi vừa nhận được nụ cười ấm, công chúa nhìn thẳng mặt nó, còn nó theo phép tắt chỉ biết thinh lặng cúi đầu… bỗng nhiên công chúa ôm chặt lấy nó, cái cảm giác mà nó không thể quên… đến suốt đời… từ thân thể công chúa ngọc ngà cao sang, truyền qua nó một hơi thở thật dịu ngọt, thơm tho… nhịp tim nó đập mạnh, nó chỉ biết nhắm mắt lại, hưởng thụ cái giây phút nằm mơ cũng không thể có… phải… nó đang nằm mơ, chắc chắn là nằm mơ… nó không muốn tỉnh mộng quá sớm, nhưng không thể không tỉnh vì nó biết chắc nó phải làm quần quật cho cái giá… lại nghỉ ốm… thôi, đành tỉnh lại nào… nó mở mắt… bàng hoàng đón nhận… giấc mơ trở thành hiện thực…

Bình luận

Thật là...dìm em quá thể bà chị ơi, nhưng mà phải nói hay quá.  Đăng lúc 22-7-2013 08:18 AM
công chúa mà thân phải như ngọc chứ ?chap 2 luôn đi ss,để em ăn thit cả hai  Đăng lúc 21-7-2013 08:37 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

5#
Đăng lúc 21-7-2013 20:30:04 | Chỉ xem của tác giả
em đoán đúng mà chim già số đã định làm tỳ nữ của em


e ko vừa ý sao em lai tốt với tỳ nữ thế ,nhất là khi em bik đó chim và đang hăm he jae


là em em cho uýnh chết


tuy chưa có gì, nhưng thật sự rất lôi cuốn,em thích dấu ấn nô lê hình con bướm

Bình luận

lại đòi ăn thịt ai vậy Kyo?  Đăng lúc 21-7-2013 08:43 PM
thích dấu ấn, vậy có muốn một cái không? hì  Đăng lúc 21-7-2013 08:32 PM
ôi, Kyo nhanh thế ^^  Đăng lúc 21-7-2013 08:31 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

6#
 Tác giả| Đăng lúc 21-7-2013 21:00:40 | Chỉ xem của tác giả
CHƯƠNG II : Ngủ Quên

  Bảo Ngọc công chúa 18 tuổi, xinh đẹp tuyệt trần, dáng người thanh nhã, mái tóc xoăn dài rũ xuống bờ lưng ong nhỏ, ôm lấy khuôn mặt trắng hồng, đôi mắt to màu nâu đen có phần làm cho gương mặt khẽ thoáng chút buồn, cái mũi nhỏ cao cùng đôi môi đỏ thắm… làm mọi người nhìn vào cảm thấy công chúa như một viên ngọc cần được bảo vệ, chút mong manh, yếu đuối làm cho công chúa dịu dàng, dễ thương…

  Bên cạnh công chúa là Tuyết Tâm, cũng tròn 18 tuổi… xinh đẹp như hoa, dáng người mảnh khảnh, mái tóc thẳng dài tung bay trong gió khi nàng Tuyết Tâm không lúc nào yên vị, bước đi thoăn thoắt của nàng làm cho mọi thứ xung quanh ngập tràn sự sống… nụ cười luôn nở trên đôi môi màu hồng, da nàng có màu hồng nâu, đôi mắt to đen láy toát lên sự thông minh, nhìn vào Tuyết Tâm cho ta thấy nàng không cần sự bảo vệ, nàng có thể làm chủ mọi tình hình, bên nàng, mọi thứ trở nên sinh động lung linh… hai người suốt ngày cứ bên nhau không rời… như hai viên ngọc sáng chói của đất nước bình yên mang tên Thiên Bình…

--

  Như mọi ngày, theo thói quen mỗi lúc vào sáng sớm Tuyết Tâm thường đi dạo trong rừng rồi đi một vòng quanh hồ lớn… hưởng thụ không khí trong lành của một ngày mới, lúc trước Bảo Ngọc không bao giờ đi dạo vào buổi sáng, nhưng từ khi bên Tuyết Tâm nàng thay đổi mọi cách sống của mình…

-“ Tuyết Tâm đi từ từ nào!”

  Giọng trong trẻo của công chúa Bảo Ngọc vang lên giữa không gian bao la… Tuyết Tâm dừng bước ngoảnh đầu lại… nở nụ cười với đôi má lúm đồng tiền nhỏ xinh…

-“ Dạ, thưa công chúa!”

  Giọng lên của nàng Tuyết Tâm, nhưng đâu vẫn vào đấy… vẫn bước chân chim nàng tung tăng giữa một buổi sáng mùa thu gió mát…

-“ Tuyết Tâm…”…

  Công chúa lại nhắc nhở… đáng lý ra Tuyết Tâm phải dừng bước, nhưng không ngờ nàng lại chạy, chợt nàng khựng lại khi vừa qua khúc ngoặc… trước mặt nàng là bà Tôn… đôi mày bà nhíu lại khi bà biết rõ mọi chuyện… Tuyết Tâm mỉm cười nhẹ cúi đầu như hối lỗi… công chúa cũng khựng lại khi thấy bà Tôn, rồi cả hai nàng nhìn nhau cười trong tiếng tằng hắng của bà Tôn.

-“ Tuyết Tâm…”

  Bà gọi với giọng điệu nhắc nhở… Tuyết Tâm gật đầu hạ giọng trước mặt công chúa…

-“ Tỳ nữ xin lỗi công chúa!”

  Công chúa khẽ nhíu mày với nụ cười dịu dàng nắm lấy tay Tuyết Tâm kéo đi mất… rồi cả hai cùng chạy trên đồng cỏ bao la với tiếng cười giòn tan… không lo âu phiền muộn… cả hai dừng lại ngồi bệt xuống bãi cỏ… thở dốc khi mệt… Tuyết Tâm nằm ra bãi cỏ đưa mắt lên tận bầu trời cao, thấy thế công chúa Bảo Ngọc cũng nằm xuống bên Tuyết Tâm… cả hai bắt đầu đếm mây trôi… lững lờ… êm đềm…

-“ Công chúa à!”… Tuyết Tâm chợt lên tiếng:

-“ Còn một tuần nữa là sinh nhật của công chúa rồi, người thích gì, để tỳ nữ chuẩn bị?”

  Công chúa nghiêng người nhìn qua Tuyết Tâm…

-“ Điều ta thích nhất là có được Tuyết Tâm bên mình!”

Tuyết Tâm cũng xoay người đối diện công chúa…

-“ Dĩ nhiên là tỳ nữ sẽ bên công chúa suốt đời này rồi, mai này công chúa có lấy chồng, tỳ nữ cũng xin công chúa cho tỳ nữ theo hầu công chúa!”

Công chúa nở nụ cười ấm áp dịu dàng…

-“ Đã nói với Tuyết Tâm rồi, khi không có người trong hoàng cung, Tuyết Tâm cứ xưng hô bằng nhau cho thân mật!”

  Tuyết Tâm mỉm cười gật đầu…

-“ Điều này tỳ nữ luôn ghi nhớ, cảm ơn công chúa đã ban đặc xá cho tỳ nữ!”

  Rồi Tuyết Tâm lại cười… công chúa vòng tay ôm lấy Tuyết Tâm…

-“ Từ khi Tuyết Tâm cứu mình, mình xem Tuyết Tâm như là một người thân vậy… có lẽ còn thân hơn cả hoàng thượng và hoàng hậu!”

  Tuyết Tâm khẽ bật cười nhíu mày…

-“ Xin công chúa đừng nói như thế…”

  Công chúa tiếp lời của Tuyết Tâm…

-“ Lỡ bà Tôn nghe được thì chết tỳ nữ… đúng không?”…

  Rồi cả lại bật cười… tiếng cười giòn tan vang khắp đồng cỏ, núi rừng…

--

  Tại Trung dừng bước… anh ngẩng nhìn không gian rộng lớn trước mắt… khung cảnh tuyệt đẹp nên thơ, nhưng điều khiến anh phải dừng bước là anh đang nghe được, trong âm thanh của gió, giọng cười trong veo lảnh lót… không phải là một mà là hai… hai người con gái… anh bước nhanh lên trước… tìm kiếm… hai người con gái này chắc hẳn là xinh đẹp tuyệt trần vì anh cảm nhận được giọng cười ấy thật trong sáng như trẻ thơ…

  Tại Trung bước qua một bên, đứng sau mỏm đá nhỏ, anh đưa mắt nhìn ra đồng cỏ trước mắt… hai người con gái xinh đẹp đang nằm trên bãi cỏ xanh rì, nổi bật bởi xiêm y màu trắng trên người, như hai bông hoa nhỏ giữa đồng cỏ mênh mông… trái tim anh rung lên… đập khác nhịp… anh nghe… người con gái có mái tóc xoăn dài đứng dậy làm điệu bộ cung kính nói, giọng nhẹ nhàng êm ái…

-“ Công chúa, nữ tỳ không biết làm gì cho người nhân ngày sinh nhật!”

  Tỳ nữ ư… anh nghĩ… làm gì có tỳ nữ nào đẹp như thế nhỉ… người con gái có mái tóc thẳng dài cũng đứng lên đối đáp, giọng ngọt ngào trầm ấm…

-“ Làm gì ư, ta muốn được trọn một ngày làm công chúa!”

  Rồi cả hai đồng bật cười, nắm tay nhau chạy qua đồng cỏ, hướng về ngọn đồi, có tòa lâu đài màu hồng xinh xắn…

Tại Trung bước nhanh về hướng đó… công chúa và tỳ nữ… không ai thua ai… sắc đẹp tuyệt trần…

--

  Gần về đến lâu đài, Bảo Ngọc và Tuyết Tâm đi chậm lại giữ phép tắc của cung, công chúa thì phải đi trước, còn tỳ nữ phải theo sau, đó là nguyên tắc không được thay đổi… cả hai cười khúc khích… Bảo Ngọc nói nhỏ, chỉ đủ để hai người nghe thấy…

-“ Tuyết Tâm à, đến ngày sinh nhật bạn, mình sẽ cho bạn làm công chúa nhé!”

  Tuyết Tâm gật đầu…

-“ Cảm ơn công chúa!”

  Cả hai chợt dừng bước trước… một người con trai diện mạo tuấn tú… chưa bao giờ họ thấy người con trai này ở cung... Bảo Ngọc khẽ lùi lại bên Tuyết Tâm, nắm lấy tay Tuyết Tâm, đẩy Tuyết Tâm đứng lên trước…

Tuyết Tâm bước lên trước, lúc nào cũng thế, gặp người lạ, Bảo Ngọc cũng e thẹn rụt rè… nhưng Tuyết Tâm cũng khẽ bối rối…

  Tại Trung không hiểu sao mình lại dám ngang nhiên chặn đường hai cô gái… lỡ làm rồi, thì khi đứng đối diện anh lại chẳng biết mở lời thế nào, công chúa thì có vẻ bản lĩnh hơn nhỉ, nhưng tỳ nữ phải là người đứng trước che chở cho công chúa chứ, anh bước đến hạ giọng sao cho hai cô gái không phải lo lắng…

-“ Thần tên Tại Trung, là…”… Anh chợt nghĩ… không nên nói rõ…

-“ Là thương dân, vì mãi mê cảnh đẹp nên vô tình lạc bước, mong hai vị tiểu thư đây chỉ đường!”

  Tuyết Tâm ngạc nhiên… chưa bao giờ có ai lạc bước vào lãnh địa hoàng cung cả, hắn đang giở trò trêu hoa ghẹo nguyệt sao…

  Bảo Ngọc vội nắm tay Tuyết Tâm ra hiệu, khi nàng cũng nghĩ đó chỉ là lời nói dối như Tuyết Tâm đang nghĩ… nhưng… nàng đã say đắm chàng trai này với cái nhìn đầu tiên mất rồi… trái tim người con gái 18, biết rung động bởi tình yêu đầu tiên… rung động trước gương mặt sáng, tuấn tú cùng ánh mắt như có thể nhìn thấu trái tim nàng…

  Tuyết Tâm vội nín bặt khi nhận được mệnh lệnh của công chúa, nàng đổi ý…

-“ Từ đây, quẹo phải, rồi quẹo trái, đi hết con đường mòn, rồi quẹo phải, đi thêm một đoạn ngắn, đến bờ hồ…”

  Tại Trung như không còn nghe được… nàng công chúa xinh đẹp đang chỉ lối cho anh… dù cho nàng có dắt anh đi nữa thì anh cũng chẳng thể biết lối ra, vì anh đã lọt vào lưới tình… công chúa đã xinh đẹp lại chu đáo…

  Tuyết Tâm bắt đầu thấy bối rối trước tên con trai cứ nhìn nàng như xuyên suốt… nàng cũng là con gái 18, chưa từng biết rung động, bây giờ đứng trước một tên con trai khôi ngô tuấn tú thì cũng chẳng thể kìm lại trái tim mình… ánh mắt tên con trai đấy thật đẹp… long lanh và chứa đựng gì đó một chút ưu phiền…

  Tự dưng nàng cùng công chúa chạy mất… để tên con trai đấy lại… mặc cho hắn lạc đi đâu thì lạc…

  Bảo Ngọc cùng Tuyết Tâm không hẹn nhưng cùng mắc cở, chạy nhanh về cung điện, bỏ mặc tên con trai lạc lối… Bảo Ngọc ước… hắn lạc đến nơi đây, cung điện của nàng, rồi nàng sẽ tiếp đãi hắn một cách nồng nhiệt mến khách… để nàng được nhìn thấy hắn nhiều hơn…

  Tại Trung đứng nhìn hai bóng dáng nhỏ bé thoăn thoắt mất dần trong tầm mắt, anh bước đến, nhưng lại thôi… anh ngẩng nhìn tòa lâu đài màu hồng… nàng ở đó, anh biết chắc nàng ở đó, bởi thế anh cũng nghĩ… anh sẽ không mất nàng… anh quay đầu… về…

--

  Bảo Ngọc cùng Tuyết Tâm dừng lại thở hổn hển trước cửa bên hông lâu đài, cả hai bước từng bước khoan thai về phòng… khép cửa lại… thật chặt… rồi cả hai bật cười khúc khích cùng gương mặt màu đỏ mắc cở…

  Bảo Ngọc nắm lấy tay Tuyết Tâm…

-“ Hắn là ai vậy nhỉ?”

  Tuyết Tâm lắc đầu nhẹ.

-“ Tỳ nữ không biết, để tỳ nữ đi điều tra cho công chúa!”

  Bảo Ngọc lắc đầu buông tay Tuyết Tâm đi lại bên sofa, ngồi xuống…

-“ Không cần, mình thích tự mình tìm hiểu!”

  Tuyết Tâm bước đến đứng hầu bên công chúa rồi:

-“ Dạ!” Nhỏ…

  Bảo Ngọc ngẩng lên nhìn Tuyết Tâm…

-“ Cạnh tranh công bằng nhé!”

  Tuyết Tâm vội quỳ xuống…

-“ Xin công chúa đừng nói thế!”

  Bảo Ngọc vội đứng lên đỡ Tuyết Tâm đứng dậy…

-“ Mặc dù chúng ta không cùng huyết thống, nhưng chúng ta còn hơn cả chị em ruột, lớn lên cùng nhau, và cùng hiểu nhau nhất, mình chưa bao giờ xem bạn là tỳ nữ cả!”

  Tuyết Tâm nhìn công chúa bằng đôi mắt biết ơn, cả hai ôm nhau lại cùng cười vui vẻ…

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

7#
Đăng lúc 21-7-2013 21:44:46 | Chỉ xem của tác giả
chap 2 ,bảo ngọc thì mê trai

còn tại trung thì lầm tuyết tâm là công chúa

đúng là một sự gặp gỡ sai lầm dẫn đến mối nhân duyên sai lầm ố zè

sae ghê thật ,1 lúc của 2 trai nhá


p/s:chim kia ta ghim

Bình luận

ghim thì làm gì ta hahaha, đang quá phỡn  Đăng lúc 22-7-2013 09:09 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

8#
Đăng lúc 22-7-2013 08:18:36 | Chỉ xem của tác giả
vào comt ủng hộ ss đây, tối qua về muộn quá.
Đầu tiên là cái poster + giới thệu nhân vậy quá lung linh luôn.
Chap 1:
chap này chủ yếu nói về thân phận của Sae _ Tuyết Tâm,
mà cái thân phận này khổ quá đi mất : bị mất mẹ khi mới sinh, 6 tuổi mất cha + bị bát làm nô lệ, 8 tuổi theo hầu công chúa _ Kyo.
mà sao ss lại chọ hình con bướm làm dấu hiệu của nô lệ vậy?
nữ là bướm c\vậy nam là gi hả ss?
chap 2:
nói về ctình bạn của công chúa và tỳ nữ,
cũng như cuộc gặp gỡ giữa Hoàng tử và 2 người.
mà Hoàng tử lại nhầm tỳ nữ làm công chúa mất rồi.

Điều thứ 4 là cách xưng hô, em thấy nó lủng củng lắm.
theo em tìm hiểu + đọc tài liệu cũng như xem phim
Nữ thường gọi chồng mình là Tướng công, phu quân hay chàng mà xưng bằng thiếp, thiếp thân.
Nam thường gọi là nương tử, nàng xưng ta. vì xã hội ngày xưa là " trọng nam khinh nữ" nên thứ bậc nam vẫn cao hơn. trong khi ss lại dùng trong fic là " mình", danh xưng này chỉ có trong thời hiện đại mình thôi.
còn cả cách gọi của công chúa với tỳ nữ nữa.
cổ đại ko có chuyện xưng là " mình với cậu hay tên đâu".
sẽ là ta ( công chúa) và tên( tỳ nữ), vì công chúa dù có xem tỳ nữ là bạn thì thân phận vẫn khác mà.
à, còn cả " Bà Tôn", nếu như Bà này là người dạy cho các tỳ nữ tức là người trong cũng lâu năm, như vậy thì phải có chức vụ rõ ràng chứ. Như Tổng quản hay gì đó, ss lại chỉ đưa chữ "Bà" thôi.
em góp ý với ss thế thôi. mong ss đừng giận.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

9#
Đăng lúc 22-7-2013 09:10:53 | Chỉ xem của tác giả
S ơi, s quăng tiếp ngay và luôn đi s, truyện hay quá
Làm em cứ mê mải đọc, tự nhiên cắt cụp
Hahaha sao mà Tại Trung mê gái dã man vậy. Bảo Ngọc cũng mê trai
Tuyết Tâm xinh đẹp mà lại làm tỳ nữa hiu hiu, mà tình cảm giữa 2 cô gái đẹp thật s
CÔng chúa cứ dịu dàng đáng iu sao ý. Quá tuyệt.
Hay ko còn gì để nói luôn. Công chúa s miêu tả đúng đầy uy quyền.


Em kết nhất là 1 mình em ôm cả 2 trai hahahaha. Mặc thiên hạ chửi bới chém giết, ta vẫn cứ ôm 2 chàng

Bình luận

nhỏ này bá đạo thui rùi luôn  Đăng lúc 24-7-2013 10:13 AM
ôi, trời Kyo tính toán hay thiệt ^^  Đăng lúc 22-7-2013 07:18 PM
thứ 3 dám làm hắn iu chim, 3-0 đợi đó ta ghim  Đăng lúc 22-7-2013 04:38 PM
thứ 2 dám tưởng chim là công chúa  Đăng lúc 22-7-2013 04:37 PM
thứ nhất hình đai diện chim trẻ hơn ta  Đăng lúc 22-7-2013 04:37 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

10#
 Tác giả| Đăng lúc 22-7-2013 19:22:39 | Chỉ xem của tác giả
thuhuong90 gửi lúc 22-7-2013 08:18
vào comt ủng hộ ss đây, tối qua về muộn quá.
Đầu tiên là cái poster + giới thệu nhâ ...


Cảm ơn em đã góp ý vào đúng chổ mà ss không hài lòng nhất ở trong fic này, hì…

Như ss đã nói trước ở phần note.

Ban đầu ss cũng nghĩ như em, nên để công chúa xưng hô là Ta và Tuyết Tâm, nhưng suy nghĩ lại, cái cảm giác đó ss cảm thấy không gần gũi, lại không đúng như tính cách của nhân vật công chúa, người đại diện cho Vương quốc Thiên Bình

Ss xin dẫn ý nghĩa của chòm sao Thiên Bình:

+ Ưu điểm: hài hòa, an lành, công bằng, nho nhã, thăng bằng, đam mê cái đẹp, dễ hợp tác, hòa đồng, không có thiên kiến, thân thiết, hiểu người khác, khả năng thích nghi tốt, có năng khiếu nghệ thuật, là nhà đàm phán thiên tài, sứ giả hòa bình, lãng mạn.

+ Nhược điểm: Không có lập trường, mơ hồ không rõ ràng, sáng nắng chiều mưa, do dự không quyết đoán, không nghiêm túc, nghiêm khắc, dễ thỏa hiệp, phụ họa với người khác, thiếu chủ kiến, thiếu tự tin.

Nên chòm sao Libra (Thiên Bình) có nghĩa và hình dạng cán cân.

+ Nói về tình yêu: Tình yêu là sự nghiệp cả đời của Thiên Bình, luôn tiến tới tình yêu vì chính bản thân tình yêu, họ chỉ mong muốn có một người bạn đời ở bên để cùng nhau chia sẻ, cũng như tận hưởng mọi niềm vui của cuộc đời, đặc biệt là để xua đi nỗi cô đơn luôn ngự trị trong lòng.

Trong tình yêu, Thiên Bình tôn sùng sự lãng mạn an lành, dịu dàng mềm mại như cánh hoa hồng. Họ vừa là người bạn,người tình đáng yêu, họ có thể dành toàn bộ tâm trí cho người mình yêu, hòa đồng, biết chăm sóc đối phương và bảo vệ đối phương khỏi mọi tổn thương. Họ không bao giờ làm người yêu phải mất mặt, hoặc thể hiện sự bất mãn của mình với đối phương trước mặt bàn dân thiên hạ.

Có điều, Thiên Bình có khuynh hướng phán đoán con người thông qua hình thức bên ngoài trong việc lựa chọn người bạn khác phái, theo chủ nghĩa duy mỹ trong họ, họ luôn bị thu hút bởi những anh chàng đẹp trai hoặc cô nàng xinh xắn. có người nói: “Nếu không có vẻ ngoài xinh đẹp, bạn đừng mơ tưởng làm người yêu của Thiên Bình”

Thiên Bình thường hay dựa dẫm vào bạn đời về mặt tình cảm, thích không khí và giai điệu lãng mạn, mong muốn đối phương biết cách chăm sóc, hy vọng bản thân được đối phương hình tượng hóa đến tôn sùng.

Cán cân ban tặng cho Thiên Bình tư duy và tài trí một cách toàn diện, công bằng và khách quan, thăng bằng cao độ, họ giỏi phân tích, nhưng chính vì hay phân tích, so sánh trước khi bắt tay vào làm nên Thiên Bình khó có thể tìm thấy kết quả công bằng và hoàn mỹ, thế là dẫn đến việc suy nghĩ thiếu quyết đoán, tiến thoái lưỡng nan, thậm chí liên tục thay đổi chủ kiến để mưu cầu sự cân bằng. Lúc nghiêng sang bên này, lúc ngã về bên kia, như ngọn cỏ mong manh sẵn sàng lung lay uốn mình trước gió. Chính vì đặc tính trên, có người đã gọi Thiên Bình là kẻ sớm nắng chiều mưa.

Thiên Bình có tấm lòng lương thiện, thân thiết với mọi người, giàu chính nghĩa, luôn giúp đỡ kẻ yếu, chống lại cường quyền vào thời khắc quan trọng, giàu lòng cảm thông, thường xuyên nghĩ cho người khác, khoan dung độ lượng. Tốt với mọi người đến mức biến mình thành nô lệ của lòng thiện, hướng đến tình cảm trung trinh.

Đến đây thì ss quyết định để việc xưng hô theo thời đại khi ss không thể chèn “ you and me” cho cái thế giới cổ với tư tưởng hiện đại không gò ép bất cứ một suy nghĩ hay tình cảm gì của mỗi con người nơi đây.

Chap tới khi có tình cảm nhân vật nam nữ ss chọn *chàng và nàng* như cổ tích Phương Tây.

Còn về việc sao ss xử dụng hình ảnh con bướm để làm dấu ấn nô lệ. Đó chỉ là suy nghĩ của riêng bản thân ss.

Ban đầu ss nghĩ sử dụng một loại hoa gì đó, nhưng hoa tượng trưng cho người con gái xinh đẹp có tự do, dù mong manh yếu đuối nhưng vẫn thuộc về bản thân khi chưa có người hái. Vẫn có thể khoe sắc hương.

Thứ hai ss nghĩ đến loài chim, chim không những có cánh để tung bay, còn có tiếng hót nên dù cắt mất cánh của nó, làm nó không thể bay, nó vẫn có thể cất tiếng hót.

Còn Bướm, khi con bướm khép cánh lại, nó biểu hiện sự mong manh yếu đuối, phục tùng, biểu hiện một sức lực tàn kiệt, không có giọng hót nên chỉ biết thinh lặng chấp nhận mà thôi.

+ Đôi cánh trong ý nghĩ của ss có nghĩa là tự do.

+ Bởi thế ss không biết nam là gì để trả lời cho em biết, chừng nào ss có ý định viết nhân vật nam là nô lệ thì ss sẽ suy nghĩ sau, hì.

Cảm ơn em nhé, đừng đọc fic này của ss với tư tưởng phong kiến phương Đông, vì nếu đúng phương Đông thì chắc là ss bị xử tử rồi, hahaha…


Ps: Gởi Kyo, đến đây thì em hiểu câu mình tự nói rồi chứ gì “ Bảo Ngọc thì mê trai” hì…

Bình luận

cái poster s làm đẹp hơn nhìu ùi đó kekekeke!  Đăng lúc 25-7-2013 05:32 PM
nếu là Kim ngưu thì làm gì có chuyện tỳ nữ và công chúa thương nhau như thân thể, làm sao có chuyện xảy ra cho những chap tới, hì  Đăng lúc 22-7-2013 07:44 PM
hiểu do sao thiên bình bắt thế,nên mê trai ngay ánh mắt đầu tiên . mà em sao kim ngưu mà ta,sao ss ko đặt tên nước là kim ngưu heeee  Đăng lúc 22-7-2013 07:30 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách