|
Chương 3
Lạc đã đến kinh thành, lúc này trời đã chuyển sang đông, Tuyết rơi cũng nhiều hơn,mà trên người nhỏ nhắn của nàng chỉ có mỗi cái áo khoác mỏng manh.
Giữa bầu trời giá rét như thế ,đứng trước hoàng cung, dù cô đã nói cô là muội muội hoàng hậu,xin phép được vào thăm tỷ tỷ của mình,nhưng các lính gác cổng không một ai tin cả .
Lạnh, tức giận,thêm phần sốt ruột nóng lòng, vận hết nội lực và công lực, điếc không sợ súng,nàng gân cổ ra sức mắng chửi anh rể mình cũng chính là đương kim hoàng đế Kỳ Thiên nổi tiếng trong thiên hạ "võ công giỏi, khuôn mặt cười nhưng thâm sâu khó đoán, không vừa ý là chém, là giết “
_tên hoàng đế Kỳ Thiên chết tiệt,mau ra đây cho bản cô nương, ngươi tưởng ngươi là hoàng đế ma đầu ai cũng sợ ư?ta ,bổn đại tiểu thư nói cho mà biết, ta không sợ ngươi đâu, có mau để ta vào thăm tỷ tỷ không ?Nhà ngươi nếu đối xử tàn nhẫn với tỷ tỷ ta như thế thì lúc đầu đừng chuộc thân cho tỷ tỷ, đừng hứa hẹn đủ điều rồi cướp mất tỷ tỷ yêu quý của ta.Tên hoàng đế Kỳ Thiên chết tiệt .
Người dân xung quanh thì lo sợ dùm tính mạng của cô gái nhỏ bé này, ở trong hoàng cung những thái giám hiếu kỳ lẫn cung nữ đều đang chen chút đứng xem dung nhan,vị cô nương ngay cả Kỳ Thiên hoàng đế mà cũng dám mắng .
Những tên lính tức giận định ra bắt giải nàng vào gặp Kỳ Thiên hoàng thượng thì bị người trong kiệu vàng kia hất lui
_tiểu cô nương,cô thật là thú vị, cô muốn gặp hoàng hậu ư?_âm thanh nhẹ nhàng trong trẻo như tiếng suối chảy vọng ra từ cái kiệu vàng đó .
_đương nhiên.
_được ta sẽ dẫn cô nương vào
_thật thật sao?
_đương nhiên
Bọn gia đinh hạ kiệu xuống, từ trong đó một nam nhân khoảng độ ngoài hai mươi ,khuôn mặt tuấn mỹ nhẹ nhàng bước ra .
_Doãn Hạ vương gia cát tường,các lính hành lễ, dân xung quanh đó cũng hành lễ
_đứng lên hết cả đi
Chàng nắm tay Lạc dẫn đi,thì đột nhiên nàng hất tay ra
_ngươi đừng có dùng lời ngon tiếng ngọt và cái khuôn mặt ấy lừa ta,ta không mắc lừa đâu,anh em với tên hoàng đế Kỳ Thiên đó cũng toàn người xấu .
Dù đã cố gắng im lặng,cố gắng nín cười,nhưng Doãn Hạ vương gia thật sự không thể nhịn cười được nữa
_haaaaa, thú vị, tiểu cô nương cô thật sự là điếc không sợ súng mà, cô không muốn giữ cái đầu bé nhỏ mình nữa à ?_vẫn ánh mắt dịu dàng, khuôn mặt tuấn mỹ nhẹ nhàng đó .
_để cứu tỷ tỷ ta, đách sợ gì cả .
_yên tâm,ta sẽ giúp cô, vì ta _Doãn Hạ vương gia tiến lại gần ,áp sát mặt,nói nhỏ vào đôi tai ấy “vì ta cũng ghét tên Kỳ Thiên đó lắm “
Dẫn người vào hoàng cung,kẻ thì tức giận xen lẫn hồi hộp,kẻ thì vui vẻ và thầm nghĩ rằng :” hoàng huynh, không biết đối mặt với em vợ như thế này huynh sẽ làm sao ?,hoàng đệ đây rất muốn biết .”
Thần Vũ Môn,chính điện Ngọc Bảo ……
Các thái giám đã truyền tới tai hoàng thượng,chàng sau một buổi tảo triều mệt mỏi, đang nằm trong cung Trữ Tú tĩnh dưỡng với sự săn sóc của mỹ nhân,Khuynh Lan hoàng quý phi .Nghe được có kẻ không sợ chết đứng trước cổng hoàng cung mà lăng mạ chàng, càng điên tiết hơn người này chính là em vợ của chàng .
_Di giá đến điện Ngọc bảo
_thần thiếp cũng muốn đi _Khuynh Lan quý phi nủng nĩu
Chàng nhìn quý phi,nở một nụ cười hiền hòa và đáp một chữ vô cùng ngắn gọn “_được “
Các cung ngữ Trữ Tú chỉ biết lắc đầu ,họ không thể hiểu ,vua của họ tàn nhẫn rat ay quyết đoán ,trị dân trên sự sợ hãi dành cho mình,có thể nói ngài bề ngoài là một minh quân hiền hòa nhưng thật ra là một bạo chúa tàn ác .
Họ đã mừng vì từ khi hoàng hậu nhập cung, cô đã thay đổi hoàn toàn tính nết của vị vua này, họ vui mừng cho một tương lai tươi sáng,ấy thế mà chỉ ba năm,hoàng hậu đáng thương của họ đã không thể rõ lý do vì sao bị tống vào lãnh cung.
Điện Ngọc Bảo……
_hoàng thượng cùng quý phi giá lâm
Ai cũng hành lễ, cộng thêm Doãn Hạ vương gia cũng phải cuối chào thế mà một tiểu cô nương như nàng lại chỉ đứng khaonh tay, giáng cho chàng cái nhìn sắc lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống
_hoàng thượng cát tường. quý phi cát tường
_miễn lệ
Dáng ngồi uy phong ,gương mặt tựa nhưđẹp tựa như tranh ,nụ cười sáng như ánh mặt trời ,nhưng xun gquanh lại bao trùm một luồng sát khí dữ dội,cộng thêm một người đep ngồi kế bên .
_hoàng đệ,các khanh cũng ở đây sao ?
Chàng ngạc nhiên vì hai em trai mình cũng có mặt ở đây
_là hoàng đệ của người, em muốn coi kẻ đã mắng chửi hoàng huynh của mình gan to cỡ nào._Khuynh Nguyệt đáp, khẽ liếc mắt lên,chàng bắt gặp ánh mắt trìu mến của vị Khuynh Lan quý phi kia,làm cho Khuynh Nguyệt chàng nhớ lại ngày đầu tiên khi cả hai gặp nhau
[hồi tưởng của Khuynh Nguyệt vương gia ]
Còn nhớ ngày hôm đó cách đây chỉ mới hai tháng,bầu trời hôm đó tuyết cũng rơi nhiều như thế này và còn se lạnh ,nàng chỉ vừa mới nhập cung,các cung nữ đều yêu quý vị hoàng hậu khác lạ kia,nên nàng bị thờ như người vô hình ,dù là một quý phi nhưng không có ai giúp nàng.
Nàng bị trật chân,trong lúc tản bộ hoa viên ,hôm đó nàng cũng bận bộ y phục như ngày hôm nay,màu vàng lấp lánh
_người đâu?
Một tiếng-----------hai tiếng-----------ba tiếng
Tất cả vẫn im lặng không ai đoái hoài .,nàng nhận ra mình đang làm một điều ngu ngốc
_ta quên, ở cái xứ này ta là người hữu danh vô thực mà,hoàng hậu,hoàng đế rồi có ngày ta bắt hai người phải hối hận cho những gì ta phải chịu hôm nay .
Nàng đường đường là một hồ ly tu luyện ngàn năm,sắc đẹp vượt bậc,vì ngưỡng mộ Kỳ Thiên nên đã tự nguyện tiến cung làm phi tư,nhưng đền đáp những gì nàng cố gắng,chỉ là sự vô tình,lạnh nhạt của tất cả .
Từ yêu sinh hận, từ ganh tỵ sanh oán ,nàng hận nam nhân đóa, nàng oán người nữ nhân đó .Vì sao họ có thể yêu thương,hạnh phúc như vậy chứ? Tình yêu của họ vì sao không bị cái gì xóa bỏ.Khuynh Lan quyết định đập tan tất cả.
_thôi thì tự chữa vết thương vậy_lảm nhảm một mình,Khuynh Lan đưa tay định thi triển phép thuật.
Chính lúc này, một người nam nhân định mệnh thay đổi cuộc đời nàng xuất hiện,chàng bận bộ y phục mà xanh lá, gương mặt lạnh lùng đầy khí chất, tuy miệng không nở nụ cười ,nhưng từng lời từng cử chỉ của chàng khiến một con hồ ly như nàng cảm thấy ấm áp và cảm động
_tưởng tiếng kêu cứu của ai,té ra là phi tử của hoàng huynh(lúc này nàng chưa được phong làm quý phi)
Khuynh Nguyệt vừa rời khỏi chính điện Hàn Lâm,đang định đi về thì nghe tiếng kêu cứu của nàng ,phải chăng do duyên số sắp đặt
_để ta xem
Nàng hất tay ra
_không cần,người hoàng cung chả ai tốt,thật toàn một lũ như nhau
Chàng,Khuynh Nguyệt mặc kệ sự tức tối đó, cương quyết giành lấy cái chân đang bi thương kia,nghiên cứu,ngẫm nhìn ,xoa xoa”Rắc “Khuynh Nguyệt thật ra có biết chút chút y thuật.
_coi bộ khá hơn rồi _trong người chàng rút ra cái khăn băn bó lại chỗ đó
Dù chỉ thoáng qua, dù rất nhanh,nhưng Khuynh Lan nàng vẫn phát hiện chàng cười.
_đa tạ
Thân nàng bỗng được Khuynh Nguyệt vương gia chàng nhất lên
_ để ta đưa cô về, cô như thế này coi bộ trở về cung coi bộ khó, các cung nữ đâu?
_không có
Trở về cung của nàng, nó thật đơn sơ và thiếu thốn ,Khuynh Nguyệt tức giận :
_hoàng huynh làm gì kì thế này,dù yêu hoàng hậu nhưng cũng không vì thế lạnh nhạt với tất cả các phi tư một cách tàn nhẫn như thế chứ?_thật sự tức giận
Điều đó làm cho trái tim nhỏ bé của con hồ ly ngàn năm đang bị tổn thương,cô đơn cảm thấy ấm lòng
._người đâu _chàng ra lệnh phải thay đổi ở đây cho thật ấm cúng đầy đủ và ngăn nấp
Và khi chuẩn bị ra về ,nàng cất tiếng khẽ gọi chàng ,Khuynh Nguyệt quay lại,thì thấy nàng đã đứng ngay sau lưng mình, hơi ngạc nhiên và cảm thấy kì lạ :
_chàng thật sự tốt bụng, thật sự xứng đáng làm vua, Khuynh Lan này sẽ giúp chàng .
[Kết thúc hồi tưởng ]
Bằng giọng của Kỳ Thiên:
_hoàng đệ phải chăng nên kết thúc thôi không đưa ánh mắt ấy dòm vào quý phi của ta.
Khuynh Nguyệt vội hành lễ
_hoàng đệ xin lỗi, tại đệ đang mãi nghĩ tới một việc nên mới có cái nhìn xúc phạm đó
_thôi được rồi,ta biết,quý phi của ta rất xinh đẹp chả trách ,còn đệ,Doãn Hạ,ta nghe lính nói đệ giận cái con bé rắc rối hỗn láo này vào ,đệ quen cô ta sao ?._nhẹ nhàng ấm áp nhưng còn tàn nhẫn hơn quỷ dữ .
_haaa, hoàng thượng,huynh nhầm rồi, chẳng qua hoàng đệ chỉ là thấy một con cún con đang run vì lạnh nhưng cố gắng hết sức vì tỷ tỷ của mình, đệ không kìm lòg được nên giúp cô nương ấy .
Ba anh em họ, suy nghĩ khác nhau, tính cách cũng có vẻ khác nhau, nhưng giữa họ có một điểm chung không lẫn đi đâu được, đó là thích đùa trong cái đùa lại có sự toan tính.Khiến mọi người thật sự phải nổi khùng lên
_ta là cún _Lạc nổi giận
Doãn Hạ đưa ánh nhìn về hướng nàng,anh cười nhẹ,lắc đầu mà nói:
_này cô nương,có nhầm lẫn không đó, kẻ cô mắng chửi là hoàng huynh ta, kẻ giam tỷ tỷ cô là hoàng huynh ta, nên cái tay cô không nên chỉ hướng này mà là hướng thẳng người đàn ông kia .
Khuynh Nguyệt vẫn im lặng đón xem sự thú vị này.
_ờ đúng rồi ha, cám ơn ngươi nhắc ta vương gia ,hoàng đế thả tỷ tỷ ta ra ngay
Ánh mắt cương quyết, giọng nói sắc sảo, không chút sợ hãi, nàng vô tình khiến không khí căng thẳng trở nên vui vẻ ,ngay cả người như Khuynh Nguyệt cũng bó tay nàng .
Tỷ tỷ ngươi là ai ?
_còn giả bộ quên,là hoàng hậu mà ngươi đày vào lãnh cung đó.
“_ồ thú vị nhỉ, hoàng huynh, lần này coi huynh sẽ gỉai quyết mớ rắc rối này như thế nào, huynh còn rơi vào một mớ hỗn độn, thần đệ càng thích ,và rất có lợi cho thần đệ này “suy nghĩ cùng nụ cười đắc chí từ Khuynh Nguyệt .
_hoàng tượng,đúng là tỷ nào,muội nấy, ăn nói hỗn hào như nhau, đều không để ngài trong mắt _KhuynhLan bấy giờ mới lên tiếng.
_câm mỏ lại cái bà kia,ta không hiểu nổi,bà có gì hơn tỷ tỷ ta, toàn thân toát ra mùi hôi hám, khuôn mặt hết sức gỉa tạo,chỉ có tên vua ngốc đó mới say mê bà .
Doãn Hạ bắt đầu chuyển từ sự thú vị,hứng thú sang cảm phục Lạc, một cô gái mạnh mẽ, tính cách cương trực,dám nghĩ dám làm
_ngươi, người đầu, đem nó chem._Khuynh Lan ra lệnh.
_dừng lại,Khuynh Lan,từ lúc nào mà nàng bắt đầu có cái quyền sai khiến quân lính của ta chứ?nên nhớ vua của nàng đang ngồi ở đây
Dù bị trúng yêu thuật,dù tàn nhẫn với người mà chàng yêu nhất,dù bản tính lúc trước quay lại,nhưng một chút gì đó trong tâm trí chàng vẫn chưa hoàn toàn lu mờ bởi loại phép thuật này .
_tỷ tỷ ta rõ ràng có thể rời khỏi đây, võ công tỷ ấy rõ ràng có thể giúp tỷ trốn thoát khỏi cái nhà giam vô tình này ,ta không hiểu nổi tỷ tỷ nghĩ gì mà còn ở lại đây,còn chấp nhận bị tên vô tình như ngài lạnh nhạt.
Đôi mắt nhỏ bé òa khóc, ăn vạ tại đây, tiếng khóc càng lúc càng to,làm mọi người cũng bỡ ngỡ không biết nên cư xử như thế nào
_này đừng có nghĩ sau một hồi sỉ nhục trẫm rồi ngồi đó khóc thì cái đầu ấy được giữ nhá_máu sôi lên tận cổ nhưng vẫn chút gì đó cảm thấy hứng thú.
_muốn chém, thì chém., ta lặn lội bỏ nhà lên đây đã biết cái mạng nhỏ này khó giữ ,biết thế ngày xưa đừng lười học, siêng một chút là có thể giờ đây một dao chem. chết tên bạc bẽo như ngài cứu tỷ tỷ ta được rồi .
Kỳ Thiên vôn đã bận bịu quốc sự, thêm tinh thần ảnh hưởng bởi yêu thuật của hồ ly nên cảm thấy mệt mỏi,khó chịu.
_người đâu,đem con nha đầu này “…”
Ai cũng nghĩ là đem Lạc đi xử chem. nhưng không ai ngờ rằng
_đem nó nhốt vào lãnh cung, nơi hoàng hậu đang ở, không được bỏ đói nó.
Rõ ràng tà thuật trong tâm trí muốn chàng nói đem Lạc đi giết, nhưng từ giết không sao nói ra thành lời,khuôn mặt hoàng hậu cứ ẩn hiện trong tâm trí chàng,nên chàng đã thay đổi lời mình .
_vâng
_hắn
_hoàng huynh
_hoàng thượng
Tất cả đều không tin vào mắt mình,không tin vào tai mình,chắc rằng có một sự nhầm lẫn gì ở đây, hoàng đế Thục Quốc nổi tiếng tàn nhẫn ,giết người bằng khuôn mặt rạng ngời như ánh nắng mùa xuân lại có thể tha mạng cho con oắt con như Lạc.
_bãi giá,các khanh lui về hết đi.
|
Rate
-
Xem tất cả
|