|
Part 2 – Song Ji Hyo
Một ngày thu, nhưng thật sự nó rất lạnh.
Lạnh từ trong tim tới thể xác.
Cho tới khi, anh xuất hiện. Không phải trực tiếp với tôi mà là qua một đoạn video ngắn. Ngay vào lúc tôi nhớ anh nhất, ngay vào lúc đầu óc tôi đang quay cuồng vì mệt mỏi.
"Những điều điên rồ nhất mà các ngôi sao từng làm". Đúng là tên ngốc, tên ngốc Kang Gary kia…
Đoạn video ấy ngắn thôi, thế nhưng, tôi đã ngồi bần thần suốt 15 phút chỉ vì phân vân không biết nên bật nó lên không. Tôi đã đọc tin tức về đoạn video này, nó nói về tôi, nó nói…À, đúng rồi, tôi đã không đủ can đảm để đọc tiếp những dòng tiếp theo. Tôi chỉ biết, anh nói về tôi…
Tôi đã sợ, rất sợ trái tim mình sẽ lại rung động.
Thế nhưng, tất nhiên là lí trí không thể thắng nổi trái tim đang run lên từng hồi này của tôi. Tôi muốn nghe chất giọng ấm áp ấy của anh quá, cái giọng nói bông đùa lúc nào cũng có thể chọc tôi cười .Cuối cùng, tôi đã bật nó lên. Chàng trai ngốc nghếch với chiếc kính râm quen thuộc kia khiến tôi bật cười. Anh thật đáng yêu.
"Ji Hyo à !..."
Anh đang gọi tên tôi. Giọng nói của anh, luôn khiến trái tim tôi phải đập thật nhanh.
"Anh đã quyết định không tiến gần đến em nữa…"
Sững sờ...
Đôi mắt tôi không rời khỏi màn hình, tựa như có gì đó đang thoi thóp trong lồng ngực khiến tôi khó thở.
"Vì giống như trong tình yêu, khi anh càng cố gắng gần em hơn, thì em lại xa vời hơn…"
Xa vời ? Là tôi, hay là chính anh mới quá xa vời ?
Đôi môi tôi mím chặt, sao sống mũi lại cay cay, mắt như muốn mờ đi vậy nhỉ ?
"…Vì thế anh sẽ ở yên nơi này, dừng việc tiến lại gần bên em."
Tôi lặng người, anh sẽ ở yên nơi đó, anh sẽ dừng việc tiến lại bên tôi… Tai tôi ù đi, từ khi nào khóe mắt tôi đã ướt nhòe đi vì nước mắt.
Liệu khi nói anh có hiểu được rằng, tất cả những gì tôi làm đều là không muốn anh phải đau lòng hay không ? Chúng ta là một đôi, tôi biết, anh biết, tất cả đều biết. Nhưng nó có phải chỉ là một màn kịch được diễn nhằm che mắt thế gian ? Cả tôi và anh, chúng ta là những diễn viên quần chúng, chúng ta không được sinh ra từ kịch bản, thế nhưng bản thân có phải đang tự nảy sinh tất cả hay không…tôi không biết. Tôi chỉ biết, mình không được phép yêu anh, không được phép giữ hình bóng anh trong tim thế nên tôi đã bỏ cuộc. Tôi đã yêu một người khác…
Có phải tôi đã bỏ cuộc quá nhanh không nhỉ ? Có phải bản thân tôi quá yếu đuối và hèn nhát khi không đủ sức giữ lấy anh và nói với anh rằng, tôi yêu anh ?
Tôi đã có người yêu, anh ấy ấm áp, hay quan tâm và rất chiều tôi. Thế nhưng tại sao tôi vẫn không thể quên anh ? Tại sao người đàn ông ngốc nghếch chân thật kia luôn ở trong trái tim tôi mọi lúc, mọi nơi như thế này. Muốn hành hạ tôi trong đau đớn sao ? Tôi biết, anh đâu có yêu tôi nhỉ. Anh chỉ đang thương hại cho tình cảm mù quáng không lối thoát của tôi mà thôi. Thế nên anh quan tâm tới tôi, anh chăm sóc cho tôi, anh làm tôi cười và làm tôi lầm tưởng đó là tình yêu. Thật ngu ngốc mà…
Anh có biết không, người đàn ông tôi đang yêu khá giống anh. Cứ như thể tôi đang lợi dụng anh ấy để tìm lại hình bóng anh vậy. Nhưng tìm đâu được một người với nụ cười lấp lánh bừng ánh cả một quãng trời u ám, tìm đâu được đôi mắt đen một mí đáng yêu chân thành kia, tìm đâu giọng nói trầm ấm nhưng quyến rũ ấy của anh…
Người phụ nữ như tôi, rất xấu xa cũng rất ích kỉ phải không ? Nhưng ít ra, tôi đã buông tay anh để anh tìm về một hạnh phúc mới. Tôi chấp nhận, dù khi buông anh ra, người đau nhất sẽ là tôi.
Chấp nhận hạnh phúc của anh là nỗi đau của tôi.
****
Kang Gary.
Chàng trai lặng lẽ đứng một chỗ, hai tay chắp vào nhau, mặc áo phông trắng với chiếc kính râm trên mắt. Thật kì lạ là tôi vẫn còn nhớ rõ tới vậy, hình ảnh lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy anh. Mặc dù rất lạnh lùng, rất trầm lặng thế nhưng khi anh cất lời nói, nó đặc biệt ấm áp và đáng yêu. Người đàn ông đã in đậm vào tâm trí tôi, là anh…
Có đúng không nhỉ ? Khi tôi hoàn toàn bị anh quyến rũ. Nụ cười ngọt ngào ấm áp, ánh mắt dịu dàng chân thành cho tới vẻ nam tính đặc biệt của riêng anh…Tất cả như một cuốn phim luôn luôn trong trạng thái bật, hình ảnh anh cứ quay cuồng mãi trong tôi.
Tôi có xứng với anh không ? Một đứa con gái luôn ảo tưởng vào thứ gọi là tình yêu, ích kỉ và ngạo mạn như tôi, liệu có xứng đáng với một người đàn ông ấm áp tuyệt vời như anh không ?
Tôi chỉ là một diễn viên, dù có thực lực thật đấy nhưng tại sao khi so sánh với anh, tôi lại thấy bản thân mình kém cỏi đến vậy. Anh là một rapper tài năng, một nhạc sĩ sáng tác ra những ca khúc với những giai điệu bay bổng và ý nghĩa. Nó sâu sắc tới mức nhiều lúc tôi không thể mường tượng ra người sáng tác ra nó là một người vui vẻ yêu đời như anh. Giống những gì anh nói đấy, có lẽ tôi vẫn chưa thể thấu hiểu nổi : “Thực tế là thực tế, âm nhạc là âm nhạc”. Sao tôi lại không thể như anh nhỉ ? Vì cảm xúc của tôi lúc nào cũng quá rối bời, thậm chí còn xâm chiếm cả vào sự nghiệp của tôi. Tôi không thể lúc nào cũng cười và coi như mọi thứ chẳng là gì...
Vì…tôi đã quá yêu anh.
Kể từ khi tôi có người yêu, cặp đôi thứ hai ngày càng xa dời, như thể chúng tôi chia tay thật vậy. Đáng buồn một điều là mỗi khi tôi nhìn anh, tôi lại không thể kiềm được xúc động. Còn anh, anh thản nhiên hơn tôi tưởng, anh vẫn sống rất tốt. Nhìn thấy nụ cười của anh, lòng tôi cũng được an ủi phần nào. Tôi vẫn nhận được những tin nhắn của anh, rằng tôi có sống tốt không, có ăn uống đầy đủ hay làm việc vất vả không…Thế nhưng, tôi lại chẳng thể nhắn lại nổi một lời đáp cho anh. Tôi sợ mình sẽ tự nuôi ảo tưởng, tôi sợ tình cảm này sẽ ngày một lớn đến không thể kiềm chế. Rồi thì tôi khóc, khóc rất nhiều. Tôi tìm đến rượu, chuốc cho bản thân mình say mèm.
Còn người yêu tôi, anh ấy luôn im lặng đến đáng sợ. Tôi biết, anh ấy yêu tôi rất nhiều. Nhưng mỗi lần tôi khóc, anh đều chỉ ôm tôi. Mỗi khi tôi uống rượu, anh chỉ trả tiền cho tôi và đưa tôi về nhà.
Vào một ngày mưa, tôi đã uống rất say. Đầu óc quay cuồng như nhảy múa, đau như búa bổ. Tôi còn nhớ rõ bài hát mà mình đã lẩm bẩm mãi…
"…Cô gái không thể nói lời chia tay
Chàng trai không thể rời xa
Chúng ta đã không còn yêu nhau
Vậy nên, no no no no no no…"
Người con gái không thể chia tay, chàng trai không thể rời xa…
Có khi nào nó nói tới tôi ? Haha, không thể nào. Lời ca của anh, sẽ không bao giờ xuất hiện tôi. Vì tôi đâu có là gì ?
Anh thật quá xa vời...
Còn tôi, quá mù quáng rồi.
****
Hôm nay chương trình kết thúc rất muộn, tôi thì không còn một chút sức lực nào. Hôm nay thật sự rất trầm lặng, chắc chủ yếu là vì tôi và anh, vì cặp đôi ngày thứ hai đã kết thúc. Khi biết nó đã kết thúc, tôi cũng đã rất đau đớn đấy chứ. 2 năm, không phải một quãng thời gian ngắn, đủ để tình cảm của tôi lạc về một phương trời nào đó có anh.
Tôi nhẹ nhàng liếc nhìn anh. Nụ cười ngọt ngào kia vẫn thật bình thản, thật dịu dàng biết bao. Tôi biết, tâm hồn anh quá đỗi ấm áp, không vướng chút đau buồn nào. Những gì tôi cần, chỉ có vậy thôi. Vì tôi nhận ra, tôi không hề là chút gánh nặng nào của anh.
Thật nhẹ lòng biết bao.
_ “Ji Hyo noona, mọi người đi ăn thịt nướng bây giờ. Myuk PD hyung khao đó, noona đi không ?” – KwangSoo tiến tới, cười nói với tôi
Nhưng, nhìn tôi có giống người muốn ăn uống gì không ?
_ “Hôm nay tôi có lịch làm việc. Mọi người đi đi, hôm khác tôi sẽ khao” – Tôi cười, cố che đậy cảm xúc của mình một cách khéo léo nhất.
Thế nhưng lại không thể. Tâm trạng của tôi thật sụ rất xấu, rất tồi tệ.
Người yêu tôi vừa chia tay với tôi. Và khi tôi hỏi vì sao, anh ấy lại hỏi ngược lại… “Tại sao em không yêu anh ?”
Phải, có một người đàn ông như vậy yêu mình, tại sao tình cảm của tôi vẫn không thể dành cho anh ấy ? Vì tôi đã yêu một người khác, yêu quá nhiều. Cuối cùng, vẫn chỉ có thể dành lời xin lỗi cho anh. Tôi chúc anh hạnh phúc, tìm được người con gái tốt hơn tôi. Nhưng tới cuối cùng, anh vẫn khiến tôi thấy mình thật xấu xa. Anh nói với tôi rằng hãy đi tìm Gary và giữ anh ấy thật chặt. Hãy làm theo lời trái tim mách bảo.
Tôi biết phải làm gì, phải làm gì với cái trái tim ngốc nghếch này đây ?
Tôi yêu anh, nhưng lại quá hèn nhát không thể nói nên lời.
_ “Gary nó cũng không đi” – Suk Jin đi ngang qua tôi, đồng thời kéo Kwang Soo đi khỏi. Ông anh hài hước này của tôi, thật ra cũng có phần rất sâu sắc – “Haizz..Tình yêu tuổi trẻ mà, thật ngốc nghếch quá Ji Hyo ạ”
Tôi hơi ngoảnh lại nhìn Suk Jin, ông anh già cười tươi với tôi, cả thằng ngố Hươu nữa. Tôi cũng bất giác cười theo, thấy ấm lòng. Họ như một gia đình của tôi, một gia đình chân thành. Họ quan tâm tới tôi, họ yêu thương và bảo vệ tôi. Họ là những con người tuyệt vời nhất, là những người tôi không thể sống thiếu… sau anh. Dù là những nghệ sĩ hài, nhưng cũng vô cùng sâu sắc.
Chỉ là sâu sắc theo một cách không ai ngờ tới.
_ “Thằng Gae hôm quay video cho One Night of TV Entertainment, thấy ngồi khóc trông thương quá !”
Khóc ? Anh khóc ư ?
Vì tôi sao ?
Tôi sững sờ, tâm trí rối loạn hoàn toàn bị hình ảnh của anh xâm chiếm. Anh khóc vì tôi sao ? Vì đứa con gái tệ bạc này ư ?
Một lần thôi, tôi sẽ để trái tim mình làm chủ tất cả. Tôi sẽ để tâm trí mình mơ tưởng về một tình yêu có hồi đáp.
Đôi chân vô thức bỏ những người còn ở lại, chạy đi thật nhanh.
Nơi nào có anh, đôi chân này sẽ mãi chạy về hướng ấy. Chỉ cần thấy anh, dù cho vạn nghìn dặm cũng sẽ mãi đi về nơi ấy. Sẽ chờ đợi cho tới khi hình bóng anh dừng lại, cầm tay tôi đi về một phương trời nào đó.
Một nơi nào đó, có đôi ta bên nhau.
Vừa bước ra khỏi nơi quay phim, trời đã bắt đầu mưa. Từ những hạt mưa nhỏ rồi dần dần nặng hạt hơn. Đôi chân tôi vẫn cứ chạy, chiếc ô tôi cầm trên tay chỉ để khi gặp sẽ che mưa cho anh. Mặc dù tôi không biết anh ở đâu, nhưng tôi sẽ đi theo nơi con tim mách bảo.
Có thể ở đâu, chàng nghệ sĩ giản dị của tôi...Người con trai đơn giản thích dạo bước một mình trên đường phố Seoul, không mang theo một thứ đồ gì. Người con trai có thể sưởi ấm cho người khác chỉ bằng một nụ cười, dù cho nó có bị cơn mưa trắng xóa che khuất. Người con trai thích ngâm mình trong cơn mưa lạnh buốt, để nó cuốn trôi đi những phiền não trong lòng.
Tôi vừa chạy, vừa khóc. Vì sao nước mắt cứ rơi như vậy ? Vì cơn gió trong mưa tạt vào đáy mắt, hay vì cơn đau giày xéo khôn nguôi. Tôi rất sợ, nơi đường phố Seoul tấp nập này sẽ không tìm ra chàng nghệ sĩ cô đơn thích ẩn mình trong màn mưa trắng xóa…
Lặng lẽ mà cô đơn...
Hình bóng kia…
Nếu chúng ta có duyên, em nhất định sẽ tìm thấy anh.
Tôi chạy hết sức mình, bàn tay vô thức giơ lên mà níu chặt lấy chàng trai trước mặt. Tôi mất đà, suýt đã trượt ngã trong màn mưa thì vòng tay mạnh mẽ của người con trai kia đã giữ chặt lấy eo tôi. Nước mắt tôi rơi hòa lẫn trong mưa, nhưng bàn tay anh đã nhanh chóng gạt nó đi. Chiếc ô trong suốt như pha lê rơi khỏi tay tôi.
Bàn tay tôi đưa lên tháo chiếc kính râm xuống. Rồi thì ánh mắt tôi lạc trong đáy mắt anh.
Đôi môi anh chầm chậm đặt lên môi tôi...
Nếu chúng ta có phận, nhất định sẽ ở bên nhau.
END |
Rate
-
Xem tất cả
|