|
Author : Tôm.
Category: General.
Disclaimer: Câu chuyện thuộc về tôi, nhân vật thuộc về bản thân họ.
Ratting: K+
Pairing: Kwon Ji Yong, Sandara Park.
Status: completed.
Summary :
" Cô ra đi vì sự vô tâm của anh, anh không níu giữ cô vì sự uy nghiêm của mình.
...
Nếu một ngày chúng ta gặp lại nhau, nó nhất định, nhất định không thỏa đáng để được gọi là tình cờ."
Song: Missing U-G Dragon.
A/N : Fic này được viết dựa trên một mẩu chuyện có thật và nó đã được hư cấu đi khá nhiều, mình hoàn thành nó vào buổi sáng sau một đêm không ngủ. Hình như những lúc mệt mỏi và stress thì cảm xúc sáng tác tốt hơn. Fic rất ngắn, gồm 2 chap. Hope u guys enjoy it !
Fic dành tặng Pi Pii, Heo Mọi và Long Nguyễn.
***
Chap 1.
Cô hai mươi tám tuổi, độc thân và xinh đẹp.
Cô, một cô gái đáng yêu và cứng đầu. Vẻ ngoài yếu đuối với tâm hồn mạnh mẽ, lạc quan và độc lập.
Những ngày tháng thanh xuân sắp kết thúc của cô đang trôi chảy đều đặn tự nhiên, cô lao đầu vào công việc và rong chơi tháng ngày.
Việc duy nhất khiến cô để tâm lúc này là kiếm tiền, kiếm niềm vui và thỏa sức đam mê với cái công việc mình đang làm. Cô hài lòng với cuộc sống ấy, cực kỳ hài lòng, cô bình yên và thanh thản. Cô vui với chính bản thân mình, cô yêu những chiều ngồi bên máy tính gõ bài nhâm nhi hộp sữa chua và nghe nhạc, cô yêu những chiều ngồi một mình thẫn thờ ngoài balcon giải tỏa stress. Cô yêu những buổi tối lặng lẽ trong phòng nghe tiếng mưa rơi rồi mở nhạc thật to, yêu cả những lần một mình đi trên phố nắng tóc thề bay lấp lánh con đường. Cô yêu cuộc sống của cô, yêu bản thân cô, yêu bây giờ, yêu hiện tại kinh khủng! Cô không có tình yêu, cô không cần tình yêu, cái xúc cảm nam nữ ấy đã bỏ rơi cô đi lâu lắm rồi. Cô không muốn yêu, cô chán yêu, chán cực kỳ chán !
Ngày qua ngày cô tự nhủ lòng, tự cầu nguyện với đấng tối cao, xin Người đừng bỏ rơi con, xin Người đừng để con sa chân vào thế giới đầy rẫy xúc cảm và một mớ giao thoa đụng chạm tâm hồn lẫn xác thịt ngoài kia, đừng để con rơi vào chữ “si” ngàn kiếp người không hóa giải nổi, con chỉ muốn bình yên mà thôi, ước mơ nhỏ bé chỉ là bình yên sống, bình yên chết như thế này, con không còn muốn thêm nữa. Con không mong gì hơn đâu..Cô đã trải qua nhiều mối tình, những mối tình đủ thể loại, từ ướt át lãng mạn đến đam mê, chóng vánh, những tình yêu ấy đều một ngày không hẹn được cô gạt ra khỏi cuộc sống. Cô bỏ mọi thứ mà đi. Cô còn bản thân mình, còn công việc, còn trí óc này, còn trái tim này, còn sự mạnh mẽ này, cô sẽ không sao, cô sẽ không cô đơn đâu. Cứ giữ cái suy nghĩ ấy và cô đi.
Ngày cô hoàn thành tác phẩm cũng là ngày cô trong cơn phấn khích điên loạn, cô nhấn số gọi cho anh, vào lúc 3h sáng. Anh, người yêu cuối cùng của cô, người đã cho cô hoàn toàn cảm nhận được thứ tình cảm nam nữ là yêu, à yêu đấy, không phải đùa đâu. Cô gọi cho anh, trong một phút mất kiểm soát của cuộc đời. Đó thực là một đêm kỳ lạ, cô đã nhớ anh, sau ngần ấy thời gian không có bất cứ một mối liên hệ nào, giờ thì cô lại đang kết nối với anh bởi một chiếc điện thoại rẻ tiền và phiền nhiễu, cô chỉ biết là cô cần nói với anh, cần chia sẻ với anh.
“ Anh, tự nhiên em nghĩ đến anh, không có ý gì đâu nhé, chỉ là đột nhiên muốn gọi cho anh.”
“Em đã hoàn thành rồi. Hoàn thành rồi, thật đấy.”
Cô cười rúc rích.
“Nghĩ đến trước kia em gọi cho anh lúc em sắp chết giữa biển người lạc lõng và vô cảm tự nhiên thấy mắc cười anh ạ. Cơ màkhông có gì đâu, em muốn nói là, cảm ơn anh !”
Sâu đáy tâm hồn cô biết, những lời này là vô cùng thật lòng. Cô đã thật lòng đón nhận sự chân thành của anh. Trước kia, bây giờ và sau này cũng vậy. Cô tắt máy rồi đi ngủ, để mặc bản thảo lộn xộn trên bàn, cô thiếp đi. Đôi mắt nâu mệt mỏi cụp xuống, những quầng thâm nơi mí mắt sưng bọng lên, vầng trán thanh của cô nhăn lại, chắc cô sẽ ngủ lâu, rất lâu.
12h trưa, chuông điện thoại. Cô dụi mắt nhìn màn hình, bốn chữ tên anh hiện ra mơ hồ. Cô khẽ ho rồi nhấc máy:
“Hừm”
“Alo.”-đầu dây bên kia.
“... “
“Alo.”
“...”
Cô vẫn kéo dài một chuỗi những im lặng rồi mỉm cười. Giọng anhvẫn nhăn nhở như ngày nào. Cái giọng cộc lốc phũ phàng luôn tìm cách trêu chọc và làm tổn thương cô ấy lại từng làm cô yêu đến nghẹt thở. Cô và anh nói chuyện rất lâu, cô liên tục vuốt mái tóc đen lòa xòa ra sau trán, liên tục dụi mặt, dụi mũi túi bụi vào chăn, lăn từ bên này sang bên kia của chiếc gối ôm, nằm rồi lại ngồi dậy, ôm bụng cười, đau cả mắt vì cười. Anh cứ nói những chuyện làm cô cười mãi. Anh thực là người dở hơi nhất trên đời.
“Em tỉnh cả ngủ rồi đây này.”
Cô nói trong tràng nước mắt vì cười. Tay không ngừng ôm miệng rúc rích, đôi mắt nâu ngái ngủ lóng lánh nước, môi cô đỏ hỏn lên vị chịu sự cắn và dày vò của hai cái răng thỏ nãy giờ. Thì ra đã lâu thế rồi, cô nhớ anh!
Cô chưa bao giờ, chưa một lần nào muốn bắt đầu lại mối quan hệ này, lòng tự trọng của cô, sự sắt đá của cô, nỗi kiêu hãnh của anh, sự lạnh lùng của anh, tất cả đều nặng hơn tình yêu của hai người, tất cả đều không cho phép một trong hai nói câu níu giữ. Cô ra đi vì sự vô tâm của anh, anh không níu giữ cô vì sự uy nghiêm của mình. Cô đi một mạch không ngoảnh đầu lại cũng vì lòng tự tôn của bản thân. Thế là cái chuỗi ngày bình yên, thanh thản đến với cô, ôi những ngày chỉ có một mình mà cô yêu quá đỗi ấy, yêu thế mà sao vẫn chưa đủ ?
Hơn một năm không chút liên lạc với anh, không tin nhắn, không gọi điện, không email, sợi dây mỏng manh duy nhất kết nối cô với anh là một cái mạng xã hội- những cập nhật lâu lâu một lần của anh thỉnh thoảng vẫn hiện lên homepage của cô. Nhưng cô thậm chí còn chẳng thèm nhìn, cứng đầu lờ đi và chăm chăm vào đống bản thảo nguệch ngoạc của mình cùng vài ba mối tình chóng vánh, nhạt thếch. Cái đống bản thảo ấy, buồn thay lại vì anh mà bắt đầu, chưa kịp hoàn thành đã bị vứt bỏ. Tưởng cô bỏ luôn, thế mà rồi lại vớ lấy đống màu và bút vẽ lấy vẽ để.
Giọng anh, hơi thở của anh, từng quãng ngắt nhỏ trong giọng nói khiến cô cảm thấy mình thật mâu thuẫn, vừa dễ chịu vừa đau đớn. Cái xúc cảm nhức nhói mãnh liệt ngọt ngào này rốt cuộc là sao đây ? Cô đưa tay lên chặn ngực, chào anh rồi vội vã cúp máy, cô nghe thấy lời cầu nguyện hàng ngày của mình, “Chúa ơi, con đã vô cùng chăm chỉ và thành tâm cầu nguyện, sao người vẫn không đáp ứng nguyện vọng nhỏ nhoi ấy của con. Để giờ con lại ra nông nỗi này, con lại một lần nữa lỡ sa một chân vào cánh cửa muôn kiếp của nhân loại rồi.” Rồi cô thút thít vùi mặt vào đống chăn gối ngủ thiếp đi.
Anh và cô gặp lại nhau trong một nhà hàng kiểu Ý, không hề hẹn hò, cũng không phải nơi quen thuộc của hai người. Gặp đúng nghĩa tình cờ là nhìn thấy nhau giữa dòng người xa lạ và nhận ra nhau. Cô ngồi đó với những người bạn của mình, xoắn xít mái tóc đen óng mượt trong ngón tay và nghe từng câu chuyện xung quanh, cô ít nói, chỉ cười một mình, thình thoảng lại đung đưa ly nước trên tay rồi thưởng thức chúng đầy mê hoặc. Cả đời này anh cũng chưa thấy một cô gái nào như cô, không khí quanh cô luôn ấm áp và tỏa sáng nhưng bản thân cô lại đẹp đẽ và xa cách như một nữ thần, đôi mắt cô mướt rượt lấp lánh thứ nước mơ hồ như mộng tưởng, thờ ơ chiếm hữu mọi ánh nhìn xung quanh. Anh nhìn cô, bải hoải chìm vào miền ký ức và nỗi đau cô đã gây ra, trong nỗi đau ấy xen lẫn cả những tiếng cười. Rồi cô cũng nhận ra anh, nhếch khóe môi cong lên một nụ cười, sải từng bước dài đến chỗ anh. Hơn một năm gặp lại, cô vẫn kiêu hãnh và lãnh đạm một cách cố hữu, hai má ửng hồng vì rượu, dáng hình nhỏ bé phù hợp hoàn hảo với bộ váy đang mặc, cô không gợi cảm, hoàn toàn không, cô nhỏ bé và mong manh như một bông hoa nhỏ nhưng cũng không hề thánh thiện, cũng đầy tội lỗi và đam mê. Chính vì thế mà anh yêu cô, một bông hoa nhỏ mạnh mẽ, hoang dại.
“Anh làm gì ở đây ?”
Cô hỏi khi ngồi vào chỗ trống nơi bàn anh.
“Như em thấy, ăn tối.”
“Với ai?”
“Với bạn.”
Anh bình thản trả lời, ngắm nhìn khuôn mặt cô, kỳ lạ là cô chẳng thay đổi gì, vẫn đầy sức sống và không có lấy một dấu vết mệt mỏi. Có lẽ vì thế mà người ta vẫn lầm tưởng về số tuổi của cô, sự ngọt ngào ngây thơ của người phụ nữ này sẵn sàng đánh mất trái tim bất cứ thằng đàn ông nào. Anh hơi thất vọng, cuộc sống không có anh có vẻ tốt với cô.
“Anh không thấy lạ sao ?”
Cô bỗng cất tiếng, thực sự tập trung vào từng lời mình nói.
“”
“Sau ngần ấy thời gian, chúng ta chẳng có lấy một lần nói chuyện đàng hoàng với nhau, thâm chí là nhắn tin hay qua yahoo. Chúng ta vẫn sống trong cùng một thành phố, vẫn hít thở chung một bầu không khí vậy mà chẳng một lần nhìn thấy nhau tình cờ trên phố.”
Cô di di miệng chiếc cốc trước mặt, chậm rãi nói.
“Đúng, chúng ta đã hoàn toàn bước ra khỏi cuộc sống của nhau.”
Anh mỉm cười.
“Thế mà giờ thì chúng ta lại đang ở đây, mặt đối mặt, sau cuộc điện thoại ngắn ngủi của em và cuộc điện thoại không có nội dung của anh. Thế này có thỏa đáng được gọi là tình cờ không ?
Cô bật cười nhẹ, mắt cô chạm mắt anh, một màu nâu óng hun hút.
“Em muốn nói đây là một sự sắp xếp ?”
Mắt anh ánh lên nét thích thú nhìn cô.
“Hmmm...có lẽ là sắp xếp thật.”
Cô gật gù, nhoẻn cười tinh nghịch.
“Nếu có sắp xếp thì nó không đến từ tôi đâu.”
“Em có nói nó đên từ anh ư ?”-Cô nhún vai.
“Vậy là từ em ư ?”- Anh ngạc nhiên, ánh mắt trông đợi.
“Dĩ nhiên là không rồi ! Lòng tự trọng của em không bao giờ cho phép mình làm điều đó.”
Lại thế rồi, lòng tự tôn của cô chẳng hề thay đổi, cái gương măt nghênh nghênh kia, cái đôi mắt nheo một bên lại kia, anh từng yêu và nhớ nó đến ngột ngạt cả hơi thở.
“Vậy thì...”
“Em không biết, chỉ là em thấy sự gặp gỡ lạ lùng này chẳng hề tình cờ chút nào..cứ như là nó phải thế.”
Cô lướt ánh mắt dọc bàn ăn, một nỗi mênh mang dâng lên nơi đáy mắt rồi nhanh chóng biến mất. Khi cô ngước lên thì bắt gặp anh đang chăm chú nhìn mình. Bụng cô thắt lại, cô lập tức trưng ra một nụ cười tươi tắn:
“Em phải đi thôi, bạn anh lâu quay lại thế ?”
“Ừ...cũng không rõ là đi đâu. Nói đi nghe điện thoại mà có vẻ hơi lâu.”
Anh vừa nói hết thì cô đẩy ghế đứng dậy. Những sợi tóc vướng trên lông mi cô khiến anh bất chợt muốn gỡ chúng ra giùm cô, anh nhấc tay lên rôi đưa chúng về phía ly rượu xoay xoay nó. Mắt không ngừng ngắm cô, ngắm làn da trắng như ngọc của cô, ngắm đôi mắt sáng lúc nào cũng như mặt hồ mùa thu lấp lánh nước, ngắm đôi cánh tay khẳng khiu hư hao của cô. Trong mắt anh như vang lên một tiếng thở dài bất tận.
“Em đi nhé..”
Cô nói khẽ, nhìn anh một chốc rồi vội vã rời đi ngay. Ba từ ấy dội vào ngực anh một cú đau điếng.
***
End chap 1.
|
|