|
Note: " Khi đi du lịch. bạn phải mang theo hai chiếc túi. Một để cho và một để nhận". Chờ đợi là cảm giác cả hai phía đều không muốn nhận và làm người khác thỏa mãn là điều mà cả hai từ chối cho đi. Please!
Chap 3 part 2
“Không về. đã bảo không về mà.” Jayden cau có dãy dụa khi được Ann bế lên với ý định đưa về nhà
“Tiếu thiếu gia, xin hãy về nhà nghĩ ngơi. Tiếu thiếu gia còn nhỏ không thể ngủ trong bệnh viện được”
“Thế Ann ở đây chung với bọn con là được chứ gì” Flynn láu lỉnh
“Không được đâu tiểu thiếu gia. Ann phải về nhà lo việc cho chủ nhân. Chủ nhân tỉnh dậy mà thấy hai người ở đây là sẽ giận đó”
“Mặc kệ đó. Chỉ muốn ngủ ở đây thôi.không muốn về đâu…muốn ở đây với mẹ cơ!!!” hai đứa trẻ bắt đầu thút thít
“bé con,đừng khóc. Đừng làm phiền mẹ ngủ. Hay chú bế con?”
“được đấy Ann. Hãy để bọn con ngủ với chú này”
“không được đâu Jayden. Ngài So còn phải về nhà nghĩ ngơi nữa chứ?”
“không sao đâu. Bà cứ về lo việc của bà. Tôi sẽ lo cho cô ấy và bọn trẻ”
“Nhưng…..”
“không sao đâu. Bà về trước đi. Tôi lấy danh nghĩa Prince Song để bảo đảm an toàn cho chủ nhân bà” Woo Bin cũng lên tiếng
“vậy…tôi xin làm phiền một lần nữa” Ann che giấu một hơi thở dài “Tôi mong điều này sẽ giúp ích cho cô, chủ nhân”
............
................
“Nào các cháu. Nói cho chú biết. các cháu đã buồn ngủ chưa nào?” Yi Jung vuốt ve mái tóc nâu mềm của bọn trẻ khi chúng đang ngước mặt nhìn anh.
“dạ chưa”
“thế…chúng ta chơi một trò chơi nhé” Ji Hoo nảy giờ im lặng chẳng biết suy nghĩ gì bỗng chốc lại lên tiếng.
“trò chơi gì thế chú?” Flynn tròn mắt hỏi
“Trò chơi có tên là….chúng ta cùng làm quen”
“haiz…chúng cháu đã chơi trò này với cô giáo và các bạn lúc vừa vào nhà trẻ. Trò chơi này chán lắm, cháu không ngốc đâu” Jayden bĩu môi
“nhưng cháu chưa chơi với các chú đúng không nào. Giờ thì chú xin tự giới thiệu, Chú là Yoon Ji Hoo, chú hiện là bác sĩ, các cháu có thể gọi chú là chú Ji Hoo”
“vậy cháu cũng giới thiệu nhé, cháu là Flynn Chu, cháu là em trai sinh sau anh Jayden sáu phút.”
“hey, em đã giành phần của anh rồi” Jayden nhăn nhó, Tất cả phì cười nhìn sự tị nạnh của hai đứa trẻ
“thế…hai chú là ai??”
“Chú là chú Woo Bin, là bạn của mẹ cháu. Còn đây là chú Yi Jung, là người có mối quan hệ rất đặc biệt với mẹ cháu”
“Woo Bin. đừng nói những điều này với trẻ con” Yi Jung can ngăn.
“chú Woo Bin. chú thật sự rất giống với Flynn”
“ Sao cháu nghĩ thế?”
“Vì chú cũng cướp lời của người khác” Jayden toe toét nhìn Flynn phụng phịu
“Yo, boy…thật lém lỉnh” Woo Bin véo yêu má chúng
“Mà chú ơi, mối quan hệ đặc biệt là gì ạ?” Flynn níu tay Yi Jung dò hỏi. Anh cảm giác có một luồng điện sọc thẳng vào đầu.Cảm giác này thật khác lạ, không thể dùng tên để định nghĩa.
“không có gì đâu cháu. Chú ấy nói giỡn đó”
“người lớn lúc nào cũng vậy” Jayden phụng phịu
“thôi này hai đứa, lại đây chú dỗ các cháu ngủ” Yi Junh dỗ dành
“nào, ai muốn chú bế nào?” Woo Bin cũng giơ hai tay ra chờ đợi
“cháu muốn chú Yi Jung cơ” cả hai đứa trẻ bổ nhào vào vòng tay Yi Jung. Woo Bin bí xị. Ji Hoo nở một nụ cười khó hiểu, rất khó hiểu. Dường như anh vừa phát hiện ra điều gì đó.
“là anh giành trước mà”
“Nhưng anh là anh của em, anh phải nhường cho em, Em muốn ngủ với chú Yi Jung”
“anh chỉ sinh trước em có sáu phút thôi, không tính, không tính”
“Thôi được rồi, chú sẽ dỗ cả hai ngủ được chứ”
Ánh nắng buổi sớm mai rọi thẳng vào mặt Ga Eul khiến cô khó chịu và bất giác mở mắt. Đập ngay vào mắt cô lúc này một bức tranh tuyệt đẹp. Yi Jung ngã người trên sofa, mắt nhắm nghiền. cả thân trước anh bao bọc cả hai đứa trẻ. Jayden nằm phía bên tay trái Yi Jung và đầu thì dụi hẳn vào ngực áo anh. Còn Flynn, má của thằng bé đang cà vào hõm cổ Yi Jung. Cả hai tay anh ôm chặt lấy hai đứa trẻ mặc dù đang ngủ. Có lẽ anh sợ chúng ngã. Đây là hình ảnh mà cô đã hằng mong ước được thấy từ bấy lâu nay. Nhưng sao đến giờ, cô lại bất thần và hoảng sợ khi nhận ra rằng, đó không phải là mơ cũng chẳng phải là bức tranh đẹp đẽ. Nó là hiện thực, hiện thực đến phũ phàng.
“Flynn. Jayden. Mau thức dậy đi con’ Ga Eul bước đến lay hai đứa trẻ dù trong lòng không khỏi xót xa.
“em tỉnh rồi à?”
“chào buổi sáng mommy” Flynn chào mẹ với vẻ ngái ngủ. Có lẽ cậu bé nghĩ mình đang ở nhà.
“tại sao hôm qua hai con không về nhà ngủ? Lại không nghe lời Ann đúng không?”
“vì con muốn ở với mẹ mà” Flynn phụng phịu dụi đầu vào vai Ga Eul.
“đừng mắng bọn trẻ, Ga Eul. Chúng đã rất lo lắng cho em”
"...................."
“cả đêm qua, anh đã ở đây à” Ga Eul lúc này mới quay sang Yi Jung.
“Đúng rồi đó mẹ. Chú ấy đã ngủ với tụi con cả đêm qua” Flynn lại nhanh nhảu hơn ai hết.
“cám ơn anh. Tôi phải làm gì để trả ơn anh đây, tôi không muốn thiếu nợ ai cả”
“em đang nghĩ anh là loại người nào vậy Ga Eul” Yi Jung tức giận nhìn cô.
“là loại người mà tôi ghét nhất” Ga Eul bình thản
“em….”
“mẹ.sao mẹ lại đối xử với ân nhân như thế” Jayden trách móc mẹ mình. Lúc này Ga Eul mới chợt nhớ cả hai đứa trẻ nảy giờ đang lắng nghe. Yi Jung cười khúc khích nhìn vẻ mặt của cô
‘mẹ xin lỗi”
“mẹ nên xin lỗi chú ấy thì đúng hơn” Flynn đâm chọt
Ga Eul thở hắt ra trong tình thế tướng thoái lưỡng nan. Còn cái kẻ ngư ông đắc lợi kia đang vuốt cằm cười một cách cao ngạo.
“ngài So. Xin thứ lỗi về sự thất lễ”
“Anh sẽ chấp nhận lời xin lỗi của em nếu………”
“nếu gì hả? tôi đã xin lỗi rồi kia mà” Ga Eul cau có
“này hai đứa” Yi Jung giả vờ không nghe thấy và quay sang hai đứa trẻ
“dạ vâng, chú Yi Jung?”
“hai cháu có muốn đi công viên chơi không?”
“DẠ MUỐN!!!” Flynn và Jayden reo lên phấn khích
“này ngài So. Đây là con trai tôi” Ga Eul nghiêm giọng
“này cô Chu. Đây được coi như lời xin lỗi của cô” Yi Jung đáp trả
“anh!”
“mẹ. đồng ý đi mà mẹ. Từ ngày về tới giờ mẹ chẳng dẫn tụi con đi đâu chơi hết. đồng ý đi mẹ nhé” Flynn và Jayden bắt đầu giở trò này nỉ.
“Flynn….Jayden…”
“đi mà mẹ!!!”
“Thôi được. Chỉ lần này thôi đây” Ga Eul trừng mắt nhìn Yi Jung.
“yeah!! Yêu mẹ lắm lắm!”
“chúng ta đi liền nhé mẹ” Flynn nếu tay Ga Eul
“không được rồi Flynn. Hôm nay mẹ cháu mới xuất viện, hãy để mẹ nghĩ ngơi ở nhà một ngày. Sáng mai chú sẽ đến đón mẹ cháu và các cháu được không?” Yi Jung xoa đầu cả Flynn và Jayden
Vậy là suốt cả tháng dài. Ga Eul và Yi Jung cứ vô tình bị sợi dây gắn kết mang tên “Jayden và Flynn” buộc chặt. Bọn trẻ biết Ga Eul sẽ chìu theo chúng vô điều kiện nên không bỏ qua cơ hội mè nheo đù cách để được đi chơi cùng Yi Jung. Có lúc cô cố tỏ ra thật nghiêm túc để từ chối, rằng cô bận việc. Nhưng bọn trẻ dường như chẳng mảy may, chúng tự nhiên đáp lại cô “vậy hôm nay tụi con sẽ đến chơi với chú Yi Jung, mẹ cứ làm việc đi mẹ nhé, chiều chú Yi Jung sẽ đưa tụi con về”. Đặc biệt hơn là, mỗi khi nói câu đó, cô mới phát hiện So Yi Jung đã đứng trước cửa nhà cô từ lâu. Cứ hệt như cô không có cách từ chối.
Nhưng vì biết Yi Jung sẽ không làm hại bọn trẻ, một phần linh cảm cô tin là vậy mặc dù đôi lúc cũng khá e dè vì nhớ lại quá khứ. Càng tin thì càng sợ. Vì thế nên, cô chẳng biết vô tình hay cố ý mà luôn để người theo sát Jayden và Flynn. Yi Jung cũng không phải kẻ ngốc để không nhận ra điều đó. Chỉ là anh không có quyền trách cứ việc Ga Eul đang làm. Cô ấy chỉ đang cảnh giác. Hệt như một con nhím đang xù lông để bảo vệ bản thân và các con. Càng nghĩ ngợi về điều đó, anh càng thấy đau lòng thay vì tức giận. Những thắc mắc cứ bám chặt lấy tâm tư. Rốt cuộc bố của bọn trẻ đâu mà Ga Eul lại phải thay thể vị trí người cha để bản thân tự gồng mình cố gắng mạnh mẽ thế này?
“Chú Yi Jung…Chú Yi Jung!!” Flynn và Jayden luôn miệng gọi Yi Jung khi vừa được tài xế đưa đến nhà anh.
“Jayden, Flynn. Sao các cháu lại ở đây? Sao không gọi chú đến đón? Làm thế mẹ các cháu lo lắng thì sao?” Yi Jung giật mình khi nghe tiếng bọn trẻ. Anh chỉ vừa về nhà cách đây hơn 10p. Định đi tắm một chút rồi sẽ gọi điện cho chúng.
“Tụi cháu đã xin với mẹ rồi mới đến đây mà”
“Mẹ cháu đã chủ động cho các cháu đến sao?” Trong lòng Yi Jung có chút phấn khởi.
“Hì hì. Là mẹ bảo ngày mai sẽ dẫn cháu sang Nhật. Bởi vì mẹ có công việc ở đó và mẹ không yên tâm về bọn cháu. Thế nên bọn cháu sợ qua đó sẽ nhớ chú nên đến đây.” Jayden giải thích khi đã ngồi gọn trong lòng Yi Jung và thưởng thức chiếc bánh ngọt mà anh mới đưa
“Nhật Bản sao? Mẹ cháu có nói đi bao nhiêu ngày không?”
“Dạ không. Khi cháu xin mẹ qua đây, mẹ chỉ bảo đi rồi về sớm, không được ham chơi làm phiền người khác” Flynn cũng cạ má vào tay Yi Jung.
Cô ấy đã xem mình là người ngoài. suy nghĩ ấy vô tình thắt chặt tâm can Yi Jung.
“Chú Yi Jung. Chú Yi Jung. Chú đang nghĩ gì?” Jayden lay tay anh.
“à…ờ…không có gì, thế hôm nay các cháu muốn đi đâu nào. Chú sẽ dẫn các cháu đi” Yi Jung mỉm cười với bọn trẻ nhưng nụ cười ấy đã không còn tươi được nữa.
“Chú Yi Jung. Sao chú lại buồn thế. Và sao tay chú lại nóng thế này?” Flynn ngây thơ áp tay Yi Jung lên má mình.
“À. Chú không sao, có lẽ hôm qua mắc mưa nên hôm nay hơi mệt một chút. Các cháu đợi chú lên lầu thay đồ , chú sẽ xuống đưa các cháu đi chơi nhé!”
“dạ!!”
…………
………..
“Anh Jayden. Tại sao chú Yi Jung lâu quá rồi không xuống vậy?”
“Anh không biết. Anh ngồi đây với em nảy giờ”
“Chúng ta có nên lên phòng chú Yi Jung không?”
“Mẹ bảo không nên tùy tiện vào phòng người khác”
“Nhưng em và anh có thể gõ cửa mà. CHúng ta lên đó thôi anh. Lỡ chú Yi Jung ngủ quên thì sao?” Flynn vẫn tiếp tục nài nỉ.
“Được rồi. Chúng ta cùng đi nào’ Jayden dắt tay em trai đi lên từng bậc thang. Với từng ngóc ngách của ngôi nhà này, bọn trẻ không nơi nào là không biết qua. Suốt hơn một tháng thường xuyên đến đây và đã tham quan nghịch phá khắp chốn trong căn dinh thự này. Đến nơi, bọn trẻ không ngừng gõ cửa.
“sao chú ấy không mở cửa?”
“có lẽ chú ấy ngủ quên?”
“sao chú lại ngủ quên?”
“vào thì biết”
“chú Yi Jung. sao chú lại ngủ khi đã hứa chở bọn cháu đi chơi và sao chú lại ngủ dưới sàn nhà thế kia?” Flynn ngây thơ chạy đến lay người Yi Jung nhằm đánh thức anh.
“chú ấy không ngủ. chú ấy ngất đấy.”
“sao anh biết”
“mẹ đã từng như thế mà.”
“vậy làm sao hả anh hai. Mỗi lần mẹ như thế là phải nằm viện, chú Yi Jung cũng phải nằm viện hả?”
“anh không biết. anh sẽ gọi điện thoại hỏi mẹ”
............................
.....................................
‘Anh tỉnh rồi sao?” Ga Eul lấy chiếc khăn lạnh ra khỏi trán Yi Jung và nhẹ nhàng đặt nó lại trên chiếc bàn bên cạnh.
“Sao em lại ở đây? Anh nhớ là chỉ có Jayden và Flynn đến kia mà” Yi Jung vẫn đang mơ hồ sau cơn choáng. Anh tự chống đẩy tay để ngồi dậy và dựa vào thành giường một cách mệt nhọc.
“Là Jayden đã gọi cho tôi. Nhà anh sao lại không có người nào thế?” Ga Eul hỏi với vẻ lạnh nhạt như đây là những câu nói xã giao
“họ chỉ đến đây vào buổi sáng để dọn dẹp. anh không muốn bị làm phiền”
“sao cũng được” Ga Eul gật đầu qua loa và đứng dậy đi dạo quanh phòng một vòng như một du khách đang xem triễn lãm.
“Vẫn như vậy. Quyến rũ và đầy cám dỗ nơi căn phòng này”
“Ga Eul à.”
“chỉ đùa thôi.” Cô nhún vai bất cần “ Giờ thì anh đã tỉnh thì có thể gọi người đến chăm sóc. Tôi sẽ đưa Jayden và Flynn về”
“Ga Eul à…”
“chỉ có câu đó thôi sao?” Ga Eul nhướn mày.
“em….có cần phải tỏ ra lạnh nhạt thế không?”
“đây không phải là vờ vịt, bản chất của tôi là thế. anh không biết sao?”
“em và bọn trẻ sang Nhật chừng nào về?”
“chúng đã nói với anh rồi sao? Tôi không biết, anh là người làm ăn cũng phải rõ chứ. Có rất nhiều việc phải làm”
“thời tiết bên đó không tốt. Em không nghĩ cho sức khỏe của bọn trẻ và bản thân sao?”
“tôi không yếu ớt như vậy. Còn bọn trẻ, tôi không thể để chúng ở nhà một mình”
“Nếu em không phiền anh có thể chăm sóc chúng thay những ngày em đi vắng”
“Phiền. dĩ nhiên là rất phiền. Làm ơn đi So Yi Jung. Anh nghĩ tôi dễ chịu lắm khi để con tôi bên cạnh anh à. Đó chỉ là tình huống bắt buộc thôi.”
“Ga Eul, em…”
“Mommy, chú Yi Jung. hai người đang nói với nhau về điều gì vậy?” Flynn từ cửa chạy vào. Trên tay vẫn là khẩu sung nước Yi Jung mua cho trong số hàng trăm món đồ chơi mới được để riêng ở nhà anh.
“Flynn. Jayden đâu?Chúng ta phải về thôi con” Ga Eul cúi xuống và gỡ món đồ chơi ra khỏi tay thằng bé đặt trở lại bàn.
“Nhưng con vẫn muốn chơi với chú Yi Jung mà mẹ.” Flynn nhăn nhó với mẹ nó rồi lại quay sang với tay tới người đang nhìn cả hai mẹ con “ chú Yi Jung. chú đã khỏe chưa? Tại sao chú lại ngất xỉu?”
"à. chú chỉ là mệt một chút thôi." Yi Jung hôn vào trán Flynn
“Chú Yi Jung. Chú tỉnh rồi à” Jayden với bộ quần áo đã vấy bẩn chạy vào.
“Jayden. Về thôi con. Tại sao lại để người bẩn thế kia?”
“Nhưng mẹ ơi. Chú Yi Jung đang ốm. Không có ai chăm sóc chú Yi Jung cả”
“Nhà chú Yi Jung không thiếu người giúp việc. Chúng ta phải về thu xếp để….”
“Yi Jung à” Một dáng người lom khom bước vào cắt ngang cuộc nói chuyện của họ.
“bà nội” Yi Jung bước đến bên cạnh đỡ lấy bà mà quên mất sắc mặt người bên cạnh đã trắng bệch ra.
“Ga…..Ga Eul phải không?” bà So chỉnh lại gọng kính và nhìn thật kĩ vào người phụ nữ trẻ trước mặt mình. Sau đó ánh mắt lại chuyển vội đến hai đứa trẻ, một đang trên tay Ga Eul và một đang đứng cạnh cô.
“xin chào phu nhân So. Lâu ngày không gặp phu nhân vẫn khỏe chứ ạ?” trong phút chốc Ga Eul đã lấy lại vẻ mặt điềm đạm của người phụ nữ lạnh lùng.
“Ga Eul, Cháu……về lúc nào thế?” lão phu nhân không khỏi bật ra tiếng xót xa khi nhìn vào vẻ mặt xa lạ của cô. Là vì bà mà những đứa cháu đáng thương này phải lao vào vòng xoáy của hận thù. Cũng vì bà mà Ga Eul mất đi người cha yêu quý của mình. Lỗi lầm này, bà không chỉ mắc phải với Ga Eul mà kể cả Yi Jung – người đã bị phá tan đi hạnh phúc gia đình.
“Đã được một thời gian thưa So phu nhân. Jayden, Flynn, hãy chào lão phu nhân và ngài So đây và về thôi con”
“cháu chào bà. Chào chú Yi Jung” hai đứa trẻ cuối đầu ngoan ngoãn theo lời Ga Eul. Một cách chóng vánh, Ga Eul dắt tay con ra đến cửa thì bị gọi giật lại.
“Khoan đã, Ga Eul.”
“còn có việc gì sao thưa phu nhân?”
“Hai đứa trẻ này là…”
“chúng là con tôi thưa phu nhân”
“không phải, Ga Eul, ý ta là….những đứa trẻ là con của cháu và…..”
“chồng tôi – người đã phải ra nước ngoài công tác vào thời gian này. Nếu có thời gian, tôi và anh ấy sẽ đến chào hỏi phu nhân. Giờ thì xin phép” Ga Eul cúi nhẹ đầu và lạnh lùng dắt tay hai đứa trẻ ra khỏi nhà.
Nếu người có được cái nhìn thấu đáo, có thể thấy Ga Eul đang rất cố gắng để kiềm chế bản thân, đôi tay đỏ và đôi mắt đục ngầu đã tố cáo vẻ ngoài bình thản của cô. Và Yi Jung nghĩ mình là người không thiếu sự chu đáo. Đôi mắt anh vẫn dõi theo cho đến khi bóng dáng ba mẹ con Ga Eul khuất hẳn
"........................................"
.................
"ta xin lỗi...Yi Jung à". |
|