|
Trong veo
Trong veo một ánh mắt
Vu vơ một nụ cười
Long lanh một giọt lệ
Sầu biết ngày nào thôi
Trời xanh, mây trắng hiền hòa. Gió vi vu dệt nên bài ca trong veo, tinh khiết, thấm nhuần mùi cỏ hoa dọc hai bên đường làng. Anh rảo bước thong thả, thoải mái cho phép bản thân cảm nhân từng nốt nhạc du dương của bài nhạc gió hát, để cỏ dại bám vào gấu quần buông thõng xuống nền đường. Sau lần về quê này, anh sẽ sang du học bên Mỹ, sẽ thật khó có lần trở về lại Hàn Quốc nữa, vì vậy anh muốn chậm rãi cảm nhận lại hơi thở của thiên nhiên, tựa như nhấm nháp chiếc bánh ngọt yêu thích với cảm giác quyến luyến. Cỏ cây kéo anh ở lại, gió kéo anh ở lại, và cả hình bóng của người con gái thuần khiết, dịu dàng níu giữ anh.
“Cô ơi, cháu về rồi đây!”
“Ừ, cháu vào đi.” – Một người phụ nữ trẻ bước ra, nở nụ cười buồn bã xen lẫn tiếc nuối. Đôi mắt hiền hòa như hai dòng sông lặng lẽ ngắm nhìn cháu trai, để rồi bắt gặp những dòng lệ lăn dài trên gò má mình.
Bắt gặp nỗi buồn nơi đáy mắt thăm thẳm của cô mình, anh lặng lẽ quay đi. Một dự cảm không lành khiến sống lưng trở nên lạnh ngắt. Anh đã hiểu. Vội vã quay người, anh để lại bóng lưng cô độc trước cửa nhà.
“Dara sang Anh rồi cháu à.” – Cô run run đáp, tay vò chặt gấu áo. – “Con bé không may bị bệnh ung thư máu. Nó đã chờ cháu về suốt tuần qua.”
Anh run bần bật, chạy nhanh khỏi căn nhà. Lệ vương đầy mặt, hốc mắt đỏ hoe.
“Em đã đợi, níu lấy hi vọng nhỏ nhoi anh sẽ về. Anh đã trở về, chỉ tiếc rằng đã quá muộn.”
~*~
Ngôi trên tảng đá nằm giữa cánh đồng cỏ, suy nghĩ của anh rong ruổi trên từng cọng cỏ xanh nõn đung đưa trong gió, chìm vào quá khứ xa xăm.
“Trong veo một ánh mắt”
Anh duỗi dài trên bãi cỏ, nhắm hờ mắt rồi chìm vào giấc ngủ. Ngay khi vừa tỉnh dậy, anh chợt nhận ra sự hiện diện của một cô gái trạc tuổi. Khuôn mặt nhỏ bé với suối tóc đen buông ngang lưng, làn da trắng mịn như sữa. Nhưng nổi bật nhất vẫn là dôi mắt to tròn, trong veo như hai giọt nước toát lên vẻ thuần khiết, sáng trong. Chiếc váy trắng đung đưa hòa vào màu xanh cây cỏ, tạo nên sắc màu êm dịu, dễ chịu.
“Anh ngủ ở đây từ rất lâu rồi, khi em băng qua cánh đồng đã thấy anh.” – Cô bé cất tiếng nói, giọng thanh thoát, trong vắt.
“Em làm gì ở đây vậy?”
“Tết cỏ.” – Cô bé đưa cánh tay lên, để lộ chiếc vòng cỏ buộc ở cổ tay thon nhỏ. – “Anh mới từ Seoul về phải không?”
Anh tròn mắt ngạc nhiên:
“Sao em biết?”
“Nhà cậu em nằm ngay bên cạnh nhà anh mà.” – Cô bé cười khúc khích – “Chào anh, em tên là Sandara, Park Sandara.”
“Anh là Kwon Ji Yong.” – Anh mỉm cười hòa nhã, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn giơ trước mặt. Từ ngày hôm ấy, đôi mắt trong veo luôn hiển hiện giữa cánh đồng mênh mông.
“Vu vơ một nụ cười”
Mưa lớn. Mưa lộp độp trên mái nhà. Mưa rơi nặng trĩu trên lá. Ngồi ngoài cửa, ta có thể cảm nhận được vị mưa nơi đầu lưỡi, thích thú khi mưa bám trên mặt. Hơi thở mát mẻ dịu bớt cái nóng nực mà mùa hè mang lại, rửa sạch tâm hồn không còn vết gợn.
Dưới mái nhà, Ji Yong ngồi tựa người vào cửa, chăm chú viết rồi vội vàng tẩy tẩy xóa xóa một hồi lâu. Dara tựa đầu vào vai anh, lắng nghe mưa ngoài thềm đang dạo nhạc.
“Anh đọc thơ cho em nhé!”
“Thơ gì vậy anh?”
Anh mỉm cười, chỉnh dáng người sao cho ngay ngắn rồi ho khẽ vài tiếng. Cô cười trước cái dáng vẻ trịnh trọng mà nom đến buồn cười, không kiềm nổi liền bật ra tràng cười chế giễu. Tiếng cười vừa dứt, một âm giọng trầm ấm vang lên bên tai, hòa vào tiếng mưa rộn rã.
“Trong veo một ánh mắt
Vu vơ một nụ cười
Long lanh một giọt lệ
Sầu biết ngày nào thôi”
Nơi ấy, một nụ cười vu vơ nở trên gương mặt sáng ngời. Mưa reo vui, mưa nhảy nhót trên con đường.
|
|