Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Xem: 4319|Trả lời: 22
Thu gọn cột thông tin

[Longfic] [Longfic | T] Đào Hoa Yên Vũ - Thiên Nhai Hận | WinnieWiny | Fictional Girl - EXO | Complete

[Lấy địa chỉ]
Đăng lúc 4-6-2015 10:05:53 | Xem tất |Chế độ đọc
ĐÀO HOA YÊN VŨ

CHI THIÊN NHAI HẬN


Hận người chẳng thể vì ta mà đánh đổi






OST






Author: WinnieWiny

Characters: Thần Yên Vũ - Kim Chung Nhân - Phác Xán Liệt - Byun Baekhyun

Rating: T

Disclaimer: Họ thuộc về chính họ, Au chỉ sở hữu Fictional Girls

Category: Sad, Romance.

Summary
:

Năm Chí Chính thứ mười, Vương Kỳ, con trai của Trung Túc Vương, sau thời gian làm con tin ở nhà Nguyên đã được trở về Goryeo, lên ngôi Quốc Vương. Vương Kỳ đổi tên thành Vương Chuyên, lấy hiệu là Cung Mẫn Vương, kết hôn với Lỗ quốc Đại Trưởng công chúa người Mông Cổ.

Dưới sự sụp đổ của nhà Nguyên, Cung Mẫn Vương bắt đầu thực hiện công cuộc cải cách mạnh mẽ, thanh trừng những thành phần gốc Nguyên ra khỏi bộ máy chính quyền. Một trận gió tanh mưa máu diễn ra.






Câu chuyện chung tên là Đào Hoa Yên Vũ, kể về tình kiếp tam sinh của bốn nhân vật chính là Shin Yeonwoo, Kim JongIn, Park Chanyeol và Byun Baekhyun. Vì thế, chuyện có tất cả bốn phần. Đây là phần đầu tiên, kiếp đầu tiên của ba nhân vật. Diễn ra dưới thời kỳ Goryeo bị quân Mông Cổ xâm lược và chịu ách đô hộ của Mông Cổ. Trong thời gian này, tên chữ, trang phục đều phải thuần phục theo Mông Cổ nên mình sẽ để tên nhân vật ở Hán Việt cho dễ đọc, cũng thống nhất với bối cảnh thời đại. Đừng thắc mắc vì sao Goryeo là nước Hàn cổ mà trang phục là của Hán nhé. Chính xác thì đến thời đại này, Hanbok vẫn chưa xuất hiện đâu nên cũng không cần tưởng tượng nhân vật của chúng ta mặc Hanbok làm gì.

Bốn phần truyện nhưng mỗi phần có thể tách biệt nhau. Hợp lại thì thành một thể thống nhất, tách ra cũng có thể hoàn toàn đứng thành một fic độc lập.


Cast:




Thần Yên Vũ

(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa, đây chỉ là tạo hình)




Kim Chung Nhân




Phác Xán Liệt




Biện Bạch Hiền





NOTE


Hèm, biến mất đã lâu và nay lại trồi lên. Cho nói về fic The Phoenix của mình một chút. Vì tình hình đang viết fic đó, mà chưa muốn post khi fic chưa hoàn nên đành phải vứt xó ở đó và post bù cái này, sợ bị lãng quên. Tha thứ cho sự lười viết của Au.

Fic đó sẽ không drop, chắc chắn, chỉ là không biết ngày giờ comeback thôi.

Lần đầu viết thể loại cổ trang. Có gì không tốt, mong các reader thông cảm.

Nói thêm về các phần sau.

Phần 1: Chi Thiên Nhai hận. đã nói, không nói thêm nữa.

Phần 2: Chi Hỏa Hoa: bối cảnh cận đại. Diễn ra ở Nhật Bản. Việt Nam đang có phong trào Đông Du, nữ chính theo cách mạng đến Nhật. Còn Hàn Quốc đang bị Nhật chiếm đóng, nam chính cũng đến Nhật. Sơ sơ vậy thôi nha.

Phần 3: Chi Ảo hoa: Bối cảnh học đường, lần này là xảy ra ở Việt Nam. Nếu các bạn đã đọc Ám ảnh của mình trước đó, đây là khoảng thời gian trước khi Ám ảnh diễn ra.

Phần 4: Chi Tận Mệnh: Vâng, trước đây mình có post Ám ảnh lên forum nhưng do quyết định viết lại nên đã xóa topic đó. Đây chính là Ám Ảnh được viết lại. Cũng là phần kết thúc của fic. Bối cảnh, Hàn quốc.

Ok, vậy là đủ, đón chờ chap 1 nhé
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 4-6-2015 14:57:18 | Xem tất
Bello chế ^^ thấy fic chế là em nhào vào ngay luôn ^^
Hí hí E chưa có đọc thể loại này bao giờ đâu chế à
Ok, vây là đủ ^^ Em hóng chap 1 của ss nhá@
Moahhh Chúc fic của ss thành công

Bình luận

Cám ơn em. Poster của em đẹp lắm. Hai chap mới nhé ^^  Đăng lúc 5-6-2015 10:02 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 4-6-2015 16:43:07 | Xem tất
Chộ ôi
Mới nghe giới thiệu đã muốn bùng cháy rồi
Lại còn 4 phần lien tiếp
Woa ss thật là làm em ngưỡng mộ
Chờ chap 1 nhá
Em vừa từ nông thôn trở về đây

Bình luận

vâng, em quay lại rồi.  Đăng lúc 5-6-2015 10:52 AM
Hèn chi mất tích không thấy tăm hơi. Nói bốn phần cho hoành tráng chứ mỗi phần chỉ chừng 10 chap thôi. ^^. Hai chap mới nhé  Đăng lúc 5-6-2015 10:01 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 5-6-2015 01:07:50 | Xem tất
Cảm ơn em đã mời nhé, hihi

Ss chúc fic đông khách

Bởi hiện tại ss đang theo rất nhiều fic dở dang

mà do tuổi già trí nhớ kém

ss sợ tẩu hỏa nhập ma, hihi

đừng buồn ss nhé!

cố lên ^^

longfic là một gánh nặng mà một khi ta vác lên vai rồi thì chỉ tổ nó đè ta chết, hí hí

Bình luận

^^  Đăng lúc 5-6-2015 09:32 PM
Cám ơn ss nhiều ^^  Đăng lúc 5-6-2015 10:00 AM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 5-6-2015 09:56:45 | Xem tất
Hồi 1:





Mưa gió tanh nồng hơi thở của thời đại. Con người sống trong nó có khi nào sẽ bị biến thành một thứ công cụ của những mưu đồ thâm sâu.

Đào Hoa cát vốn là nơi chốn nhộn nhịp nhất kinh thành với những cơn hoan lạc say nồng trong tình ái vội vã. Người đến người đi nườm nượp, cơ thể cô kỹ nữ uốn éo múa theo những nhạc khúc cũ kỹ nhưng lại làm say lòng người. Chiếc khăn hồng bay phấp phới mời gọi những đại gia lắm tiền nhiều của sà vào lòng người đẹp. Người tìm đến chốn này đều là những con thú khát tình, khát dục vọng, sẵn sàng lả lơi vào lòng những ả mà họ luôn miệng nói rằng tiện nhân dơ bẩn. Thật mỉa mai thay.

Phác Xán Liệt ngả ngớn nhìn hàng dài những cô gái đang tìm đến chỗ chàng, ánh mắt không thoát khỏi sự chán ghét. Thật sự cứ phải đến nơi dơ bẩn thế này sao. Nếu không phải Thượng Thư Lễ bộ hết lần này đến lần khác mời chào, chàng cũng không hao phí tâm sức mà đến chốn dơ bẩn này. Dùng một bữa cơm nhưng lại cứ phải vào lầu xanh, chàng thật không thể thông được, lão ta đang toan tính điều gì. Họ ngồi ở dãy phòng lầu trên, trong khi tay Thượng Thư kia đang thi triển thủ pháp mông trảo lên người những cô ả dâm loàng, Phác Xán Liệt lẳng lặng gác hờ tay lên thành gác, đung đưa ly rượu ấm, mắt hướng nhìn những kẻ suồng sã phía dưới.

Đào Hoa các thật đông đúc, nhưng lúc nào nó cũng có nhiều vương tôn đến như vậy sao. Chàng có thể nhìn thấy con trai của Thượng Thư Hình bộ cùng đám bằng hữu lưu manh của hắn ta. Xung quanh còn rất nhiều kẻ chức cao vọng trọng khác đang vây quanh, Xán Liệt thật khó hiểu, nơi này là nơi tụ tập những tay làng chơi hay là nơi cho những cuộc họp bàn bí mật mà chàng không hề hay biết.

“Ngài đang nghi ngờ đúng đấy Phác Đại tướng quân.”

Lão Thượng Thư lên tiếng, khoát tay đuổi những ả kỹ nữ ra khỏi phòng. Các nàng ta phụng phịu một hồi cuối cùng cũng chịu lui, chỉ để lại chàng và hắn. Lột bỏ lớp vỏ háo sắc, lão Thượng Thư chỉnh lại vẻ mặc nghiêm túc của mình, tiến đến gần chàng, chỉ tay xuống những kẻ đang đứng ở bên dưới.

“Đào Hoa cát này là nơi tụ họp bí mật của những kẻ đang nương nhờ theo bệ hạ. Tất nhiên không phải là tất cả.”

“Đó là lý do ngài đưa ta đến đây”

Lão Thượng Thư đưa tay lên sờ vào cái cằm lởm chởm râu của hắn, lắc nhẹ đầu.

“Không hẳn. Đó là một phần lý do. Ngài không thắc mắc tại sao hôm nay lại đặc biệt đông khách mà không phải là ngày cuối tuần sao?”

Phác Xán Liệt lắc đầu, quả thật một kẻ không thông thuộc giới làng chơi như chàng, câu hỏi này thật quá khó trả lời. Lão Thượng Thư bước ra lan can gỗ, nhìn xuống sân khấu phía dưới.

“Hôm nay là ngày hoa khôi của Đào Hoa cát biểu diễn. Sẽ có một người duy nhất được qua đêm với nàng ta vào duy nhất một ngày trong tuần. Là ngày hôm nay”

Phác Xán Liệt nhìn xuống hàng người đang nhí nhố ở dưới, thật không thể hiểu được một nữ nhân như thế nào mà lại có sức hút lớn như thế. Chàng lướt mắt qua tất cả, dừng lại trước một dáng người khoan thai ngồi tĩnh lặng như không trong sự ồn ào, náo nhiệt xung quanh. Hắn mặc một bộ y phục màu đỏ khá chói mắt, thư thái nhấp ly rượu. Bên cạnh hắn có một người đang đứng, người đó lại mặc một bộ y phục màu trắng, gương mặt và dáng dấp đều rất thư sinh. Bọn họ như hai người vô tình bị lạc vào chốn này, không cam tâm mà dùng hành động chống đối. Như Xán Liệt đang ở đây.

Mọi người bắt đầu im lặng và hướng mắt về phía sân khấu, trong đó có cả người y phục đỏ và Xán Liệt. Một dải lụa trắng được thả xuống từ trên cao, mềm mại uốn lượn trong không khí. Xán Liệt có thể nhìn thấy phía trên sân khấu, có hai ba cô gái trẻ đang rải những cánh hoa đào xuống tạo thành cơn mưa hoa bụi nhỏ. Chàng nhếch môi cười, thật biết làm trò. Kỹ viện này làm ăn khấm khá cũng có lý do của nó.

Từ trên cao, một bóng dáng yêu kiều trong bộ bạch y phớt hồng hạ người xuống theo dải lụa trắng. Một tay nàng ta nắm lấy dải lụa, theo đó mà trượt xuống, đồng thời cũng xoay người tạo thành một đường xoắn ốc vô hình. Tay còn lại của nàng ta vươn ra trong không gian, lả lướt tựa như nàng ta đang đón lấy những cánh hoa đào. Tiếng đàn của nhạc sư nổi lên, réo rắt êm tai. Nàng rơi xuống tuyệt mỹ xinh đẹp, đầu ngón chân vừa chạm sàn thì ngay lập tức, dải lụa bung ra khỏi giá đỡ, nàng ta đón lấy mảnh vải mềm yếu, xoay người cho nó luồn qua tay bên kia. Động tác uyển chuyển nhẹ nhàng nhưng lại chứa một sức mạnh kinh người đáng nể phục. Đôi môi màu cánh hoa cong lên thành một nụ cười mị hoặc, ánh mắt đa tình lướt ngang qua những người bên dưới như nhìn một lũ người phàm tục, nàng vươn tay, xoay thân mình. Điệu đào hoa trong truyền thuyết. Điệu múa mà chỉ có người trong hoàng tộc mới có dịp được thưởng thức. Nàng xoay vòng, bộ y phục phớt hoa tung bay như thể, nàng chính là một đóa hoa lưu lạc thật sự.

Mọi người đều chăm chú nhìn nàng, không ai có thể chớp mắt. Kể cả Phác Xán Liệt hay kẻ y phục đỏ đang ngồi dưới kia.

Nàng là một vưu vật, một thứ đang được trân quý.

Điệu múa kết thúc, Thần Yên Vũ nép người vào phía sau mụ mama béo mập. Bà ta từ khi nào đã nhanh nhảu nhảy lên sân khấu, dõng dạc lên tiếng.

“Cám ơn các vị đã hạ cố ghé thăm bổn các. Thật sự rất lấy làm vinh hạnh. Các đại nhân đều đã nhìn thấy sự mê người của Yên Vũ nhà tôi. Đêm nay, chỉ duy nhất một người được Yên Vũ tiếp. Bắt đầu ra giá.”

“Một trăm lượng”

Một tên tiểu tử lên tiếng mà Phác Xán Liệt có thể nhận ra hắn chính là kẻ đi cùng tên công tử nhà họ Kim khi nãy. Chàng lướt mắt lên cô gái đang đứng trên sân khấu, thoáng thấy ánh mắt nàng hơi lay động, nàng không vui.

“Hai trăm lượng”

Giọng nói xuất phát từ bên cạnh chàng. Xán Liệt ngạc nhiên xoay đầu, lão Thượng Thư đang liếc mắt nhìn chàng. Lão ta đã từng này tuổi đầu, vẫn còn ý chơi hoa ở đây sao.

“Là ta tặng cho ngài, Phác đại tướng quân”

“Ta không cần”

“Đừng chối, ta biết ngài đang động tình với nàng ta”

Ngay khi đó, một giọng nói khác vang lên, từ kẻ khác.

“Năm trăm lượng”

“Sáu trăm lượng”

“Tám trăm lượng”

“Một ngàn lượng”

Mọi người đều hướng mắt nhìn sang người vừa đưa ra con số trên trời đó. Một ngàn lượng, thật quá nhiều cho một ca kỹ nhỏ bé. Lời trả giá đó xuất phát từ kẻ mặc bộ y phục màu đỏ khá chói mắt. Hắn khoan thai uống ly rượu trên tay, mắt không hề lưu tâm đến bọn người bên cạnh. Ngay cả Phác Xán Liệt cũng không kiềm nỗi sự tò mò với hắn.

“Hai ngàn lượng”

Mọi người lại hướng sự chú ý sang một người khác. Là kẻ mặc trường bào màu đen ngồi trên lầu cao. Ngay đến khi phát hiện ra sự chú ý đặc biệt người khác dành cho mình, Phác Xán Liệt mới nhận ra mình vừa làm điều gì. Chàng vừa mới trả giá, chính thức tham gia vào trò chơi mà cách đây một khắc chàng cho rằng là trò dơ bẩn.

“Ba ngàn lượng”

Kẻ mặc y phục màu đỏ lại tiếp tục ra giá. Mọi người giống như đang xem một trận túc cầu, mắt không ngừng chuyển động theo hai đối thủ cạnh tranh. Đôi mày ngài của Đại tướng quân chau nhẹ, tiềm lực của người này không thể xem thường, ra một cái giá như thế giữa thời buổi loạn lạc này, hắn rốt cục là ai. Sự hiếu chiến của Xán Liệt trước đây hai khắc là do cô nương tuyệt trần trên sân khấu mang lại, còn bây giờ, chính là do kẻ huyết y mang lại. Nếu đã muốn tranh, chàng nhất định tranh tới cùng với hắn. Giá tiếp theo, nhất định không thể để hắn có cơ hội xoay chuyển.

“Thôi đủ rồi”

Ngay khi Phác Xán Liệt vừa muốn mở miệng thì lập tức, cô nương tuyệt trần trên sân khấu đã lên tiếng. Nàng ta bước ra giữa sân khấu, dáng vẻ vừa mềm yếu nhưng vừa quyền lực và đầy sự kiêu kỳ. Nàng vẫn còn quấn tấm lụa trắng trên người, ngón tay mân mê lớp lụa mềm, ánh mắt quét qua hai kẻ đang hăng máu đấu đá.

“Tiểu nữ thật cảm tạ tấm chân tình của hai vị đại nhân và mọi người có mặt ở đây hôm nay. Được mọi người chú ý đến thật sự là vinh dự của tiểu nữ. Nhưng thật đáng tiếc, tiểu nữ hôm nay muốn được tặng một đêm cho một người. Nên, sẽ không còn buổi đấu giá nào cả”

Mọi người lao nhao nhìn nhau, ngay cả mụ mama ở đó cũng ngay lập tức biến sắc. Mụ ta nhìn sang nàng, ánh mắt không khỏi oán giận. Nhưng có vẻ mụ ta chẳng có chút quyền hành nào với nàng, nên càng không thể tỏ rõ biểu tình sửng sốt.

Nàng hướng mắt về phía gã hồng y, gật nhẹ đầu lễ độ rồi nở một nụ cười mị hoặc.

“Xin thứ lỗi, công tử. Hôm nay ta không thể tiếp chàng”

Rồi nàng xoay người về phía Xán Liệt, cúi thấp người một cách kính cẩn, ánh mắt đa tình vẫn không thôi nhìn chàng. Mama hiểu ý, lập tức sai người đi chuẩn bị. Tất cả vương tôn công tử của chốn kinh thành ở đó đều không thể ngừng tò mò về người may mắn được Hoa khôi kinh thành Thần Yên Vũ nhìn trúng. Nhưng lầu cao gác tía cùng tấm rèm che hờ hững, người ta chỉ nhìn thấy một thân ảnh cao to mặc trường bào đen. Ở hắn toát lên vẻ quý phái cùng sự mạnh mẽ đến đáng sợ. Nàng xoay người tiến vào bên trong, để lại ánh mắt thất vọng của cả người ngoài cuộc và kẻ mặc y phục màu đỏ.

Phác Xán Liệt được dẫn vào một căn phòng lớn nằm ở sâu trong rừng đào của Đào Hoa các. Nó giống như một căn nhà gỗ hơn là một căn phòng đơn giản tách biệt với sự ồn ã bên ngoài. Mụ mama dẫn đường chỉ dẫn chàng đến trước cửa rồi vội vàng lui ngay. Ở đó còn có một nữ tì, nhìn thấy chàng liền cúi người và mở cửa, nhường lối cho chàng bước vào.

Thần Yên Vũ ngồi trên chiếc ghế trúc thanh nhã, thư thái thưởng thức bình rượu trên bàn. Khi vừa nhìn thấy vị khách của mình, nàng đứng dậy, uyển chuyển bước ra nghênh đón. Nàng vẫn mặc bộ y phục vừa nãy lên trình diễn, đôi mắt vẽ cánh hoa anh đào lấp lánh ẩn hiện. Xán Liệt có cảm giác những ánh nến lập lòe trong phòng đang khắc lại nét đẹp của nàng thật khác, xinh đẹp hơn bội phần.

“Phác đại tướng quân, thật hân hạnh”

Giọng nói trong veo cất lên. Phác Xán Liệt hơi chau mày khi nghe thấy lời nàng. Nàng biết chàng là ai, và nàng ta đã cố ý chọn chàng. Thần Yên Vũ cúi đầu che miệng cười, là nàng đang cảm thấy thú vị chăng.

“Đã là ca kỹ, cũng cần phải biết những người quyền cao chức trọng trong kinh thành để tiện bề làm ăn. Chỉ là một chuyện rất bình thường, ngài không cần căng thẳng như vậy.”

“Tại sao lại chọn ta?”

“Cần lý do sao? Ngài muốn nghe ta nói rằng ta động lòng trước vẻ tuấn tú của ngài hay ngài muốn nghe ta nói ta đang cảm thấy ngài sẽ đáp ứng cho ta điều gì đó.”

“Ta không muốn nghe cái nào trong số đó cả”

Phác Xán Liệt thấp giọng nói. Trong một tích tắc đã vòng tay qua người Yên Vũ, kéo nàng ta áp sát vào người mình. Xán Liệt có thể cảm nhận được làn da tuyệt mỹ đang nhẹ nhàng ma sát lên thân thể chàng. Ngón tay chàng nâng nhẹ cằm của mỹ nhân, ghé mặt vào gương mặt nàng, khẽ nói:

“Đừng tỏ ra thông minh trước mắt ta. Nói, ngươi là ai?”


WINNIE
TBC
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 5-6-2015 09:59:45 | Xem tất
Hồi 2:




“Nói, ngươi là ai?”

Ánh mắt vị tướng quân dũng mãnh đanh lại, không còn một chút thương hoa tiếc ngọc ban đầu. Thần Yên Vũ có thể cảm nhận được sát khí đang tràn ngập trong đôi mắt đó. Nhưng một chút  nàng cũng không hề tỏ ra run sợ, chỉ hơi nheo đôi mắt phượng, khóe môi không điều khiển được mà cong lên.

“Một tiện nhân yếu đuối muốn một lần được hầu hạ Phác đại tướng quân lừng danh trẻ tuổi tài cao. Thật sự còn lý do nào khác sao?”

“Nói dối”

“Nói dối? Dù ta có nói dối, ngài thật sự sợ một tiểu cô nương yếu ớt là ta sao?”

“Ngươi không phải là tiểu cô nương, ngươi là một con hồ ly. Xinh đẹp”

Phác Xán Liệt buông tay, đẩy người Yên Vũ ra xa, đưa tay phủi lại vạt áo rồi ngối xuống bàn trà. Thần Yên Vũ hơi loạng choạng vì cái đẩy bất ngờ, nhưng rồi cũng nhanh chóng khôi phục dáng vẻ thanh thoát, tiến lại gần bàn trà. Đưa tay nhấc bình trà rót vào tách rồi dâng cho chàng.

“Đa tạ đại tướng quân đã khen ngợi, tiểu nữ không dám nhận.”

Phác Xán Liệt liếc mắt nhìn nàng rồi chú mục vào tách trà trên tay nàng, không rời mắt. Cuối cùng chàng cũng đưa tay nhận lấy tách, nốc cạn trong một hơi. Kẻ vũ phu lao thân trên chiến trường như chàng thật sự không lưu tâm đến việc thưởng trà của bọn văn nhân. Yên Vũ mỉm cười, nhẹ nhàng tiến về phía phòng trong, lấy ra một cây đàn. Nhìn gương mặt ngạc nhiên của Phác Xán Liệt, nàng không thể nhịn được mà bật cười.

“Ngài thật sự nghĩ rằng một đêm của ta là dành cho chuyện nhục dục sao?”

“Ta không...”

Định mở miệng chối nhưng đại tướng quân chợt nhận ra quả thật chàng đã nghĩ đến việc như thế. Chàng không đam mê gì chuyện xác thịt, thậm chí còn cảm thấy không hứng thú nhưng hành động của kỹ nữ này càng khiến chàng ngạc nhiên hơn.

“Ta vốn bán nghệ không bán thân. Một đêm của ta chỉ là chuyện trò trà dư tửu hậu cùng đàn hát mà thôi”

“Thật khiến ta bất ngờ đấy. Nhưng ở nơi hoang vu thế này, nếu người ngươi gặp không phải là ta mà là một kẻ khác thì sao, ngươi liệu có thể giữ mãi cái gọi là bán nghệ không bán thân không.”

Nàng ta mỉm cười, nụ cười như có như không. Thần Yên Vũ đặt cây đàn lên gối kê, bản thân ngồi xuống cuối đàn.

“Sống trong giang hồ, tự ta có cách riêng. Bây giờ mời đại nhân thưởng thức chút tài mọn.”

Phác Xán Liệt nghiêng người, đầu gác lên cánh tay chống hờ, mắt chú mục vào cô nương đang lướt ngón tay thanh mảnh trên sợi dây bén ngọt. Tiếng đàn réo rắt vang lên, trong lành như tiếng suối, lại vừa như tiếng gió bạt ngàn. Chàng khép hờ mi mắt, để bản thân đắm chìm vào nhạc khúc. Tiếng đàn này, làm chàng thật sự nhớ nó, nhớ nàng ấy, người mà chàng không thể nào chạm đến được.

Một đêm trời gió, Phác Xán Liệt vẫn nhớ đó là ngày hoa anh đào nở, đoàn người của bọn họ băng qua khu rừng anh đào vào mùa hoa. Chỉ cần một cơn gió nhẹ, những cánh hoa như mưa bụi không ngừng rơi xuống. Chàng đi bên cạnh xe của thế tử mà nay đã trở thành bệ hạ, ngước mắt nhìn cánh hoa rơi.

“Xán Liệt. Ta muốn dừng chân thưởng hoa.”

Phác Xán Liệt tuân mệnh, lệnh cho đoàn người dừng chân. Bệ hạ vẫn ngồi trong xe, không hề bước ra ngoài. Ngài cho gọi Thôi Oánh đến và bảo chàng có thể lui đi thưởng hoa. Chàng không có ý định thưởng hoa, nhưng nhận ra rõ ràng hoàng thượng muốn được nói chuyện riêng với Thôi Oánh nên phải lập tức tiến ra chỗ khác. Nhưng chàng vẫn căn dặn cận vệ bí mật theo dõi bọn họ. Liếc vào bên trong kiệu của bệ hạ, chàng chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh gầy gò cùng một người yếu ớt bên cạnh. Bệ hạ từ khi chàng gặp đến bây giờ, chưa từng lộ diện, kể cả Hồng Luân bên cạnh.

Chàng theo lệnh lui ra phía rừng anh đào, ngẩn ngơ bước nhẹ. Rảnh rỗi ngước nhìn những chùm hoa màu hồng trắng rung rinh trong gió, chốc chốc đã bị cơn gió cuồng bạo thổi tung. Cánh hoa nhẹ nhàng rớt trên vai chàng, kẻ vũ phu lần đầu có cảm giác thanh tao.

Từ phía xa xa, chàng nghe thấy tiếng sáo. Du dương réo rắt trong đêm. Phác Xán Liệt không kiềm chế được tò mò, tiến lại gần. Đó là một cô nương ăn mặc kiểu Hán tộc, đứng xoay lưng về phía chàng đang thổi sáo màu ngọc. Tà áo màu tím biếc bay bay trong gió nhẹ, từ trên cao, những cánh hoa đào vô tình rơi theo gió, rớt trên mảnh vai gầy guộc. Phác Xán Liệt  tựa người vào thân cây cổ thụ, mắt không rời khỏi nàng.

Tiếng sáo đột ngột dừng lại, nàng dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, liền xoay nhẹ người. Đôi mắt cả hai chạm nhau. Xán Liệt hơi bối rối nhưng liền nhận ra ánh mắt thoáng ý cười của nàng. Chàng có thể cảm nhận được nụ cười nhẹ của nàng bên dưới lớp mạng che mặt. Gió lại vô tình thổi qua làm cánh hoa đào như những hạt mưa bụi rơi xuống.

Đó là lần đầu chàng gặp nàng, người con gái cả đời chàng cũng không thể nào chạm đến. Lỗ Quốc Trưởng Đại Công Chúa hay bây giờ đã trở thành Vương Phi của Goryeo.

Nàng cũng chưa từng lộ mặt như bệ hạ, nhưng chàng yêu dáng vẻ ấy của nàng. Những lần tiếp chuyện hiếm hoi, nàng chỉ đơn giản căn dặn chàng bảo vệ tốt hoàng thượng, vẫn là dưới lớp mạng che mặt. Chàng không thể nào quên được cách nàng gọi tên chàng.

“Phác tướng quân”


“Phác tướng quân”

Phác Xán Liệt giật mình thoát khỏi mộng ảo, thì ra từ ban nãy đến bây giờ, chàng đều đang nhớ về vương phi. Thần Yên Vũ mỉm cười gác cây đàn sang một bên, bước xuống khỏi sập gỗ và tiến lại gần chàng.

“Nhạc đã dứt từ lâu nhưng lòng người vẫn mãi vẩn vơ. Thân ngài đang ở bên cạnh ta nhưng trái tim ngài lại ở bên ai khác rồi”

“Ta xin lỗi, chỉ là vì ngươi đàn hay quá.”

“Thật sao. Ngài có muốn kể cho ta nghe một chút không?”
Thần Yên Vũ với lấy bình rượu đã được hâm nóng trên bếp và rót cho Phác Xán Liệt một ly. Lần này chàng đã không còn cảnh giác như lần trước nữa mà tự nhiên đón lấy và nốc cạn. Đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt chàng trở nên mông lung khó tả. Lần đầu Thần Yên Vũ nhìn thấy một đại tướng quân lại có dáng vẻ sâu sắc như vây. Nàng lại rót một ly khác đưa cho chàng, tiếp chuyện.

“Có lẽ ta chưa đủ đáng tin tưởng để ngài kể cho ta nghe. Vậy ta kể chuyện của ta trước nhé”

“Chuyện của ngươi?”

Phác Xán Liệt hiếu kỳ nghiêng đầu, làm ra vẻ nực cười. Cái này thật sự khiến Yên Vũ tổn thương, nàng ta nhấn ly rượu vào tay chàng, nhưng nụ cười giả lả vẫn giữ trên môi.

“Chuyện của ta cũng thú vị lắm. Tuy không bằng những lần ngài xông pha trận mạc nhưng cũng có thể gọi là đáng để bỏ chút tâm tư”

“Ngươi làm ta hiếu kỳ rồi đấy, kể ta nghe xem nào.”

Thần Yên Vũ mỉm cười, nụ cười lần này của nàng tươi hơn trước, Phác Xán Liệt có thể nhận ra. Chàng cũng đột nhiên nhận ra, nàng có nụ cười phảng phất rất giống nàng ấy. Dù chàng chưa từng nhìn thấy nụ cười ấy nhưng qua lớp vải mỏng manh cùng đôi mắt của nàng ấy, chàng muôn lần tự cảm giác, tự tưởng tượng ra nụ cười đó. Nó như khi ta nhìn thấy một cơn mưa anh đào, thành tâm thật ý mà tận hưởng an yên. Phải chăng đó là lý do chàng dành cho Yên Vũ trước mặt một loại tình cảm đặc biệt dù biết quanh người con gái này còn quá nhiều bí mật mà chàng chưa chắc nó không gây nguy hiểm cho chàng.

“Ta là người Đại Việt, mà các người hay gọi là An Nam”

Thần Yên Vũ bắt đầu kể. Nàng vốn là một tiểu thư khuê các của quốc gia nhỏ bé phía Nam Tống khi xưa. Là quốc gia duy nhất đánh bại được quân Nguyên trong khi các quốc gia hùng mạnh khác đều bị khuất phục. Nhưng chiến tranh luôn tàn khốc theo cách riêng của nó. Gia đình nàng từ chối đi theo hoàng đế và đầu hàng quân Nguyên khi chúng tiến vào kinh đô Thăng Long. Sau đó nàng được vào cung làm tì nữ. Những ngày đầu không thông thuộc ngôn ngữ, còn là con gái của hàng binh nên bị người khác ức hiếp đến cùng cực. Nàng khi đó rất yếu đuối, lại chưa từng hiểu sự đời, nhưng niềm an ủi duy nhất là cả gia đình nàng được ấm no. Nàng cho rằng như thế là đủ.

“Thế thì tại sao ngươi lại đến Goryeo?”

“Ta bị bán”

Lời nói thốt ra nghe thật nhẹ nhàng nhưng lại chứa đầy sự chua chát. Bị bán, nàng bị bán đi như một món hàng. Khi trong cung có biến, Kỳ hoàng hậu lên ngôi, chủ tử mà nàng hầu hạ bị lưu đày, còn nàng bị đem vào lầu xanh. Đó là kỹ viện của hoàng cung, cuộc sống cũng không đến nỗi chật vật nhưng, khi đó nàng chỉ là một con tiện tì, ngày đầu đến đã bị bắt đi tiếp khách.

“Ta không đồng ý, cuối cùng là bị đánh cho một trận, giam trong nhà cũi ba ngày không được ăn cơm.”

“Ta nghĩ chiếu theo tính cách ngươi hiện giờ, chắc chắn lúc đó ngươi đã chiến thắng.”

“Ngài lầm rồi, ta thua. Con người ta rất thực tế, không có gì bỏ bụng, ta nhất định sẽ thua”

Vị khách đầu tiên của nàng là một nam nhân, tất nhiên, nhưng hắn không đụng đến nàng, hắn chỉ lặng lẽ ngồi nơi góc bàn trà, mắt không hề chú ý đến Yên Vũ đang rất căng thẳng ngồi trên giường. Nhìn trang phục của hắn, nàng biết đó là một người không những giàu có mà còn rất quyền lực, ở hắn tỏa ra thứ khí chất hơn người. Nhưng người đó, tại sao lại đến tìm nàng kia chứ.

Yên Vũ dừng lại, chăm chú nhìn vào gương mặt đang đắm chìm trong câu chuyện của Phác Xán Liệt, bất giác mỉm cười đứng lên, kéo rèm cửa. Từ bên ngoài, bầu trời đã bắt đầu hừng đông. Phác Xán Liệt nhíu mày.

“Sao không kể tiếp?”

“Hết giờ tiếp khách rồi. Đợi đến khi ngài giành được một đêm nữa của tiện nữ, tiện nữ sẽ tiếp tục kể cho ngài nghe.”

Nhìn ánh sáng yếu ớt phía đông, Phác Xán Liệt mới nhận ra thì ra chàng đã ngồi lâu như thế. Câu chuyện của Yên Vũ tưởng rằng rất nhàm chán, nhưng nó lại khiến chàng quên mất thời gian như vậy. Hay là vì giọng nói trong vắt của nàng làm chàng nhất định muốn nghe mà không muốn rời đi. Giọng nói của nàng rất giống giọng nói của vương phi.

Yên Vũ tiễn chàng ra đến cửa, thận trọng cúi đầu chào, đôi mắt phượng hơi cong lên khi nàng cười. Phác Xán Liệt không tự chủ được mà vươn tay, vuốt nhẹ đuôi mắt ấy. Yên Vũ có vẻ hơi bất ngờ, mắt không ngừng lay động nhìn chàng. Phác Xán Liệt đến bây giờ mới nhận ra, cái gì ở nàng cũng rất giống nàng ấy, từ đôi mắt, dáng vóc, giọng nói, nụ cười mơ hồ. Nhưng chàng cũng tỉnh táo để nhận ra, Yên Vũ không phải là nàng ấy. Chàng vội xoay người, bước đi thật nhanh. Chỉ còn Thần Yên Vũ lặng người dõi theo hình bóng chàng phía xa, xa dần.

Cuối cùng khi hình dáng Xán Liệt đã khuất hẳn, nàng xoay người bước trở lại trong nhà. Trên bàn trà, một người đàn ông mặc y phục đỏ chói mắt đang ung dung nhấp ngụm trà. Mắt Yên Vũ không một chút cảm xúc, bước ngang qua người chàng. Người ngồi trên bàn trà không thể chịu được nữa, liền lên tiếng.

“Hắn có làm gì nàng không?”

“Ngài đã ở bên ngoài cả đêm, há không biết sao còn lại hỏi ta”

WINNIE
TBC
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 5-6-2015 11:07:54 | Xem tất
òe òe ss viết cổ trang được đấy
dù em ko thích cái thể loại hướng ngôn tình hay nói cách khác là ko ảo tưởng đến mức đi đọc cái đấy nhưng em nghĩ mình có thể theo fic ss được
em trước giờ rất khó tính
nhưng phải công nhận ss viết dễ thương thật đấy
để khiến em rung động vs 1 fic cổ trang ko phải ai cũng làm được đâu
em chỉ có 1 thắc mắc duy nhất là
ngày xưa ngoại ngữ phổ biến vậy sao
người Hàn vs người Việt có thể cùng trò chuyện?!
Thế thôi, còn nhìn chung em ưng       

Bình luận

CHAP 3...  Đăng lúc 8-6-2015 10:43 AM
yup  Đăng lúc 5-6-2015 04:40 PM
phải học lỏm thôi chứ ai dạy. Ngày xưa cũng có học ngoại ngữ mà, nếu không thì sứ thần đi các nước nói chuyện với nhau bằng body language à  Đăng lúc 5-6-2015 02:59 PM
học lỏm à?  Đăng lúc 5-6-2015 02:42 PM
Cũng phải mất một khoảng thời gian mới nói chuyện rành mạch được ấy chứ.  Đăng lúc 5-6-2015 12:55 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

 Tác giả| Đăng lúc 8-6-2015 10:43:12 | Xem tất
Hồi 3:




Phác Xán Liệt được người hầu đi theo con đường mòn của rừng đào mà tiến về hậu viện của Đào Hoa các. Con đường này tối qua chàng có đi ngang qua, chỉ không ngờ khi đi vào buổi sáng, nó lại đẹp như vậy. Đang là mùa đào ra hoa, những cánh hoa như hàng vạn hạt mưa bụi bị một cơn gió làm rơi lả tả. Nhìn phía xa xa, có một người che ô màu trắng, thân hình hắn độc một màu bạch y, đứng đợi ai đó dưới tán cây anh đào. Người hầu dẫn chàng đi ngang qua hắn, phải dừng lại cúi đầu chào một cái.

“Biện công tử”

Rồi sau đó lại tiếp tục dẫn chàng đi. Phác Xán Liệt tò mò ngoái đầu nhìn hắn. Hình như đây là người bên cạnh kẻ trang phục màu đỏ tối qua. Hôm qua không nhìn rõ mặt, đến hôm nay chú ý mới biết hắn có một gương mặt của nữ nhi, rất xinh đẹp. Chàng tặc lưỡi tiếc rẻ, gương mặt này thuộc về giống đực như hắn thật là phí của trời. Người họ Biện đó phát hiện có người nhìn mình, cũng đưa mắt lên chạm vào ánh mắt chàng, trong phút lắng đọng, cả hai im sững nhìn nhau. Cuối cùng, chàng nhận ra hình như có chút kỳ lạ khi giao mắt với một nam nhi như hắn, chàng quay đầu, tập trung vào việc trở về của mình. Người họ Biện đó, thật sự có đôi mắt rất xinh đẹp.

“Hắn là ai?”

Chàng lên tiếng hỏi người hầu. Nhưng người đó có vẻ băn khoăn, nửa muốn nói để tránh làm mất lòng khách, nửa lại không dám nói như có người nào đó đã dặn dò hắn. Chàng đảo mắt rồi rút từ trong trường bào ra một nén bạc, ném cho hắn. Gã người hầu vui vẻ nhận lấy, không còn e ngại gì nữa.

“Người đó là Biện công tử, Biện Bạch Hiền, thư đồng theo sau của Ích Đường tài tử”

“Ích Đường tài tử?”

Phác Xán Liệt lặp lại một cách khó hiểu. Chàng không thông thạo giới học giả nho sinh, việc không biết đến Ích Đường tài tử nổi tiếng là chuyện không đáng ngạc nhiên. Gã người hầu kiên nhẫn nói tiếp.

“Ích Đường tài tử là người mặc y phục đỏ mà tối qua đã giành Yên Vũ cô nương với ngài đấy. Ngài ấy là một nho sinh có tiếng của kinh thành, nghe nói là con của một gia đình rất giàu có nhưng chưa ai từng biết rõ về gia cảnh ngài ấy. Ích Đường tài tử chỉ lấy tên Ích Đường mà nói chuyện, ít người biết tên thật của ngài ấy, danh phận không biết có thật không nhưng mọi người đều biết tài hoa và cả túi tiền của ngài ấy là thực. Ngài ấy đặc biệt si mê Yên Vũ cô nương, từ khi cô ấy chính thức ra nghề, chỉ tiếp một mình ngài ấy thôi.”

Xán Liệt lắng nghe câu chuyện, trong lòng không ngừng suy nghĩ. Kẻ hầu hạ của tên tài tử đó ở đây, chắc chắn hắn đang ở đây. Chàng xoay đầu liếc nhìn về phía căn nhà gỗ nhỏ, ánh mắt tinh anh của một tướng quân chinh chiến sa trường đã để cho chàng nhìn thấy dáng dấp màu đỏ bên trong ngôi nhà. Hóa ra đây là cái mà nàng ta nói là kẻ giang hồ tự có cách, chính là trước giờ chỉ có Ích Đường đến căn nhà gỗ nhỏ ấy mà chưa từng có kẻ nào khác. À, mà chàng phải chăng chính là một ngoại lệ đầu tiên. Thảo nào tên Ích Đường đó lo lắng đến thế, mới sáng sớm đã tìm đến.

Sáng sớm, có phải là sáng sớm không, hay là từ đêm qua. Bây giờ nhớ lại, Xán Liệt mới để ý là tối qua, không ít lần Yên Vũ liếc mắt ra ngoài cửa sổ trong lúc kể chuyện. Chàng khi đó cho rằng là trái tim nữ nhi đang mơ mộng lại hồi ức, để lòng treo ngược cành đào ngoài vườn. Hóa ra là có kẻ nào đó ở bên ngoài. Gã Ích Đường ấy, phải chăng chính là tên khách đầu tiên mà nàng ta đã tiếp khi đó.

Không để chàng tiếp tục suy nghĩ, tên người hầu đã dẫn chàng ra khỏi rừng đào. Ở hậu viện có một người đang ngồi đợi sẵn, là lão Thượng Thư đã đưa chàng đến đây. Nhìn khí sắc hồng hào của lão, chàng đoán chắc rằng tối qua lão đã có một đêm hồi xuân đầy hoa mỹ. Vừa nhìn thấy chàng, lão Thượng Thư lập tức đứng lên, vẫy tay ra hiệu cho tên người hầu lui đi, còn bản thân thì tay bắt mặt mừng mà tiến lại gần chàng.

“Tối qua ngài có một đêm với người đẹp tuyệt với chứ?”

Chàng liếc nhìn gương mặt đầy tà dâm của hắn, chán ghét vươn vai ra vẻ khoan khoái.

“Rất tuyệt. Cũng thật đa tạ Thượng Thư đại nhân đã dẫn ta đến nơi này”

“Khách khí, khách khí. Chỉ là chút lễ mọn”

Chàng không nói tiếp với hắn, chỉ cười cười rồi cùng lão ra ngoài. Đêm qua tuy không phải là phong hoa tuyết nguyệt như người ta vẫn nghĩ nhưng miễn cưỡng cũng có thể gọi là phong hoa tuyết nguyệt. Có gió, có hoa, có người đẹp, có đàn tranh, có câu chuyện kể thâu đêm. Cũng có thể gọi là thỏa mãn.
Trong khi đó bên trong căn nhà gỗ giữa rừng đào, có một người y phục đỏ nắm chặt cánh tay Yên Vũ, ánh mắt lóe lên tia thù hằn nhưng không hẳn là thù hằn, lại có một chút yêu thương. Có yêu thương hay không, Yên Vũ cũng không biết rõ, cũng không muốn hiểu rõ, người đàn ông này, nàng vạn lần không muốn hiểu hắn. Chỉ là càng hiểu hắn, nàng càng cảm thấy bản thân đáng thương.

“Đừng để hắn chạm vào một tấc da thịt của nàng lần nữa.”

Hắn gằn giọng ra lệnh, những tưởng là đang lên cơn ghen. Phụ nữ hầu hết sẽ lấy điều đó làm điều vui mừng nhưng nàng không hề vui mừng, chỉ cảm thấy chua chát.

“Chàng dâng ta cho hắn, lại không cho hắn đụng vào ta. Tại sao chàng lại mâu thuẫn như vậy, Kim Chung Nhân”

Ánh mắt Kim Chung Nhân đằm lại, thành một hố đen sâu thẳm. Hắn buông tay nàng, trở lại phía bàn trà, không cất lời nói thêm một chút nào nữa. Hắn đang làm gì, hắn không rõ, chỉ là cơn giận vô cớ dâng lên khi nhìn thấy Phác Xán Liệt chạm vào đuôi mắt nàng, hoặc khi hắn ôm nàng trong vòng tay và thì thầm câu nói mà Kim Chung Nhân không nghe rõ đêm qua.

Thần Yên Vũ lướt ngang qua người chàng, lặng lẽ dặn dò hầu nữ đang đứng ở phía xa xa bên ngoài đi chuẩn bị gì đó. Kim Chung Nhân ngước mắt lên hỏi:

“Làm gì vậy”

Nàng lấy một tấm áo khoác dày đưa cho chàng. Nhưng Kim Chung Nhân không nhận lấy, chỉ đăm đăm đợi câu trả lời từ nàng. Thần Yên Vũ nghiêng đầu, đôi môi lại cong lên ma mị.

“Về nhà. Ta đã dặn dò Hồng Luân đến đón rồi. Bây giờ, chúng ta phải về cung, Cung Mẫn Vương. Ngài là quốc vương, ta là vương phi, chẳng lẽ vắng mặt cả ngày sao.”

Kim Chung Nhân hơi chau mày, rồi lập tức đứng lên tiến ra phía cửa. Bên ngoài, Biện Bạch Hiền hay còn gọi là Hồng Luân đã đứng đợi sẵn. Kim Chung Nhân không đoái hoài gì đến tấm áo khoác mà nàng đưa cho chàng, chỉ lạnh lùng bước đi. Yên Vũ cúi đầu rồi tự khoác tấm áo đó lên người mình.

Năm Chí Chính thứ mười hai, Nguyên Huệ Tông hoang dâm vô độ, đam mê nữ sắc, nhà Nguyên suy yếu. Tuy nhiên, phe cánh nhà Nguyên bên trong bộ máy Goryeo vẫn đủ sức lũng đoạn triều chính. Điều đó là Cung Mẫn Vương rất phiền lòng. Nhưng trong mắt người đời, tên vua trẻ con này chỉ biết núp sau tấm rèm nghe chính sự, họa hoằn lắm mới nói một câu vô thưởng vô phạt, mọi việc đều trao vào tay Triệu Nhật Tân. Bên phía quan lại Goryeo rất bất bình. Cung Mẫn Vương Vương Kỳ trước kia nghe nói khi còn ở Mông Cổ là một kỳ tài, sức khỏe chỉ yếu ớt một chút. Bọn họ tưởng rằng lật đổ được Trung Định Vương bạc nhược, đem Vương Kỳ về nước là một giải pháp tiên quyết để chống lại Mông Cổ. Nhưng từ khi về nước, Quốc vương cùng Vương phi lại suốt ngày đau ốm liên miên, chỉ người thân cận được phép giáp mặt và truyền ý chỉ, người ngoài nhất là bá quan văn võ chưa từng được diện kiến chứ đừng nói là hiến kế cứu quốc. Bên cạnh Cung Mẫn Vương có một hộ vệ tên là Hồng Luân, tuy nhiên hắn cũng giấu mặt sau lớp màn sa, hành tung bất thường. Mọi người chỉ còn biết nhìn, chẳng lẽ lại một lần nữa lật đổ Cung Mẫn Vương, vậy thì hoàng thất còn ai để kế thừa. Nên bọn họ chỉ còn đợi hoàng hậu hoài thai, có con cháu nối dõi đã mới tính tiếp.

Nhưng đã rất nhiều năm, Hoàng hậu cùng Vương rất thắm thiết nhưng không thể hoài thai. Nhiều lần triều thần dâng tấu bảo Vương tuyển thiếp, nhưng Vương nhiều lần khước từ, bảo việc nước còn chưa chu toàn, sức khỏe không cho phép nên không muốn nạp thiếp. Nhưng người ta đều biết, là Vương nặng tình với Hoàng hậu, không muốn nàng đau lòng nên cố tình viện cớ không nạp thiếp. Người ta lại có cớ mà thở dài, một Quốc vương chỉ lo chuyện nữ nhi thường tình thì làm sao có thể lo chuyện đại sự chứ.

Đó là những gì người ta nói. Còn những gì người ta không nói, tất là họ không biết. Những cái họ không biết, mới chính là sự thật.

Cung Mẫn Vương Vương Kỳ từ nhỏ tinh thông võ nghệ, cầm kỳ thi họa không thiếu. Không những thế, chàng còn có tài quân sự, không ít lần gặp riêng Thôi Oánh để bàn chuyện giặc Uy Khấu. Người như thế sao lại để bọn họ xem thường. Chỉ là chàng đang tỏ ra cho bọn Triệu Nhật Tân – Phác Xán Liệt thấy, chàng không có sức kháng cự. Để tiện bề mà hành sự. Là chàng đang ẩn nhẫn mà chời thời cơ. Còn việc Vương và Phi, không phải là chàng không thể hay Vương phi không thể, mà là vì chàng chưa từng đụng vào người nàng, thì làm sao có thể.

“Làm sao ta có thể để cho một kẻ không phải người Goryeo mang đứa con của ta”

Chàng đã nói với Hồng Luân như thế. Phải, nàng không phải người Goryeo, mà còn từng là một kỹ nữ thấp hèn, làm sao có thể để nàng mang đứa con tôn quý mà sau này sẽ trở thành vua của một Goryeo mới do chàng sắp tạo nên. Lỗ quốc Đại trưởng công chúa, chàng cong môi mỉa mai. Nàng ta đã từ lâu bỏ trốn cùng tình nhân, Mông Cổ bí quá nên đem cô hầu gái của công chúa cho chàng. Chỉ có điều, cô hầu gái này chàng đã biết từ lâu, vốn là một kỹ nữ lập công được ân xá cho trở lại cung làm hầu nữ. Nàng ta không xứng, vạn phần không xứng.



Bao lâu nay dưới cái tên Ích Đường tài tử, chàng đã tập hợp không ít nhân sỹ yêu nước, tạo lực lượng cho riêng mình. Còn nàng, chàng không biết làm gì với nàng, nhưng không cam tâm vứt bỏ. Chàng chính là không hiểu được chính mình.

Lần đầu tiên gặp nàng, chàng tự xưng là Kim Chung Nhân, nàng khi đó thật thà bảo mình là Thần Yên Vũ. Không ngờ, mấy năm sau, chàng và cái tên Kim Chung Nhân đó rong ruổi tìm sỹ phu, nàng cùng cái tên khác là Lỗ quốc đại trưởng công chúa ở lại trong hậu cung của chàng yên phận làm Vương phi danh nghĩa.

Chàng biết ánh mắt Phác Xán Liệt dành cho nàng, không đơn thuần là tình cảm chủ tớ, càng không đơn thuần là tâm giao như người ta nói. Chàng biết hắn yêu nàng. Và Phác Xán Liệt là kẻ thù lớn mà chàng phải diệt nếu muốn diệt bọn Kim Nhật Tân. Nên chàng hy sinh nàng. Để nàng một lần nữa mang danh kỹ nữ mà tiếp cận Phác Xán Liệt. Nhưng khi nhìn hắn chạm vào nàng, chàng không cam tâm.

Con người ta không thể nào hiểu được chính mình. Tại sao lại không cam tâm, tại sao lại khó chịu như vậy.

WINNIE
TBC
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 8-6-2015 15:21:23 | Xem tất
Cái chap 3 đúng là quá đắng lòng
Giới tính khác nhau làm sao mà yêu được
Em ủng hộ ss cho Xán Bạch fall in love
Để hai thím kia tự về mà đóng cửa bảo nhau
Ôi cái thân thế đụng vào mà muốn nhảy lầu quá
Hèn chi bạn nhỏ Jong In ra giá cao như vậy
Chậc đây là hài kịch ko bán được vé chuyển sang bi kịch nè

Bình luận

92 hơi trẻ trâu, nhưng mà thôi kệ miễn yêu nhau thì mình tiến, cảm ơn ss  Đăng lúc 21-6-2015 07:41 PM
Hà hà. Tụi 94 còn ngây thơ lắm. Tụi 92 vs 93 theo ss là bựa nhân nhất. Hồi 5 em nhé ^^  Đăng lúc 21-6-2015 07:21 PM
Đùa chứ 94line yêu đương buồn cười lắm, Jong In là còn đỡ, Oh Sehun là thằng vô trách nhiệm, 92line thì càng dở hơi, 93line là cuồng nhiệt nhất như Zi Tao  Đăng lúc 16-6-2015 10:24 AM
Lần đầu ss nghe JongIn yêu bản thân nó hơn đấy. Hơi lạ. :) Trách nhiệm của Baek hình như hết gánh rồi, còn đợi comfirm nữa thôi ♥  Đăng lúc 16-6-2015 10:02 AM
Jong In nó yêu bản thân nó là chính, nhưng nhìn KaiSoo cũng cưng lắm, Chanbaek thì chừng nào Baek nó hết gánh trách nhiệm…may ra  Đăng lúc 15-6-2015 06:26 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Đăng lúc 11-6-2015 13:10:47 | Xem tất
bây giờ nhà chi mới gắn mang lại, khoái cổ trang lắm, thắm máu rùi


chuẩn bị nhào đi đoc, tí tối ss comt  nội dung nhá


giờ ss phải khen cái về tiêu đề fic, hay quá, nghe lãng mạn

Bình luận

Cám ơn ss. Em cón non tay lắm, ss giúp đỡ ạ  Đăng lúc 15-6-2015 01:51 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách