|
Lại vào đây nói nhảm vài dòng, mình chỉ mới coi tới ep 2, nhưng mà không kìm được ^^~
Chỉ là cảm nhận chủ quan của tôi về một người phụ nữ trong câu chuyện này, không phải nhân vật chính, không phải người có nhiều đất diễn để người xem có thể cảm nhận hết về người phụ nữ này, nhưng lại khiến cho tôi muốn nói về người phụ nữ ấy, một điều gì đó.
Phu nhân Tachibana
Có người mẹ nào không thương con mình?
Hình ảnh bà khi xuất hiện mang nét mặt đau thương khi thấy đứa con trai cả của mình đột nhiên trở về nhà với vết thương vô cùng nặng trên đầu, phản ứng đầu tiên của bà đương nhiên như bất kì một người mẹ nào khác cũng là khóc thương cho đứa con. Rồi khi gặp bác sĩ Jin, bà, một người vốn mang trong lòng định kiến với những bác sĩ phương Tây khiến cho bà không thể tin tưởng được anh, bà chạy vào, đòi dùng đoản đao của Samurai thời bấy giờ giết chết cái kẻ mà bà gọi là lang băm, và sau đó tự sát. Cái đó có thể coi là cốt cách Samurai của một người phụ nữ Edo? Tuy không phải một người đàn ông, nhưng tính cách mạnh mẽ của bà hơn bất kì người đàn ông nào khác.
Một người phụ nữ, khi chứng kiến cảnh đáng sợ con mình bị khoan đầu, bà có chút không cam lòng, sợ hãi, đó là nỗi sợ của một người không biết đến những phương pháp y học Tây phương hiện đại, đâu thể trách một người không biết được. Và có ai mạnh mẽ như bà, khi chứng kiến đứa con ấy đau đớn, trong lồng ngực đau nhói, nhưng bà vẫn kiên định ngồi nơi cánh cửa trông chừng.
Đôi khi tôi tự hỏi, ngày nay, nếu không phải một bác sĩ, bạn, có bao giờ dám bước chân vào phòng mổ, chứng kiến một cuộc phẫu thuật dù là nhỏ nhất và được cho phép? Nhìn cái cảnh người thân yêu mình bị đục, cưa rồi khoét, cắt, nó thật đáng sợ. Nếu là tôi có lẽ không đủ cam đảm. Tôi không sợ máu, đã từng có ý định thi vào ngành y, nhưng tôi biết mình không đủ cam đảm, vì đó là người thân của tôi, và nó ám ảnh tôi.
Nhưng phu nhân Tachibana thì khác, bà mạnh mẽ, kiên cường, có như vậy thì một người góa phụ ấy mới tồn tại được ở cái thời loạn lạc đó. Con trai bà tốt, nhưng chưa đủ mạnh mẽ để có thể bảo vệ cho gia đình, con gái bà, chỉ là một đứa con gái chưa từng ra đời, không hiểu mọi chuyện. Người chống đỡ gia đình là bà, dạy bảo chúng, chăm lo cho chúng.
Người phụ nữ phong kiến trong tâm tưởng, nhưng không phải là một người bảo thủ.
Bà biết nhận lỗi khi hiểu lầm bác sĩ Jin, một điều tưởng chừng như đơn giản là xin lỗi khi sai. Điều đó, ở thế giới của chúng ta, thế
giới hiện thực, có mấy ai làm được?
Tại sao khi biết bác sĩ Jin hoàn toàn không có ác ý mà bà vẫn không thể có thiện cảm với anh? Vì sâu trong tâm trí một người mẹ, bà cần phải đa nghi, để bảo vệ những đứa con của mình. Điều đó cũng không thể trách bà được.
Người phụ nữ ấy, tôi đã từng không có mấy thiện cảm khi cái cách bà đối xử với hai đứa con, hay cái ánh nhìn của bà với nhân vật chính mà thường bất kì ai xem cũng có thiện cảm là bác sĩ Jin. Nhưng để rồi thay đổi tôi, đó là lúc bà chấp nhận cho bác sĩ ở lại, dù đó là một người không rõ lai lịch, và còn cố gắng che giấu thân phận của mình. Một người như vậy sao bà lại đồng ý cho ở lại? Có thể bà hiểu rằng anh có nỗi khổ? Cũng có thể bà muốn cảm ơn cứu mạng con trai bà, không ai hiểu tại sao ngoài chính bà, nhưng điều đó để lại trong tôi một ấn tượng đẹp hơn với nhân vật này.
Thêm vào đấy, đó là khi bệnh dịch Korori hoành hành, ban đầu là không chấp nhận cho hai đứa con bước vào chỗ nguy hiểm, nhưng rồi khi Kyoutaro phân tích, bà hiểu ra, và bà biết cần phải bảo vệ con mình như thế nào, cần phải dạy chúng ra sao.
Chỉ với một hành động đơn giản, làm cơm, may áo cho cô con gái Saki, chỉ là những nắm cơm trắng, giản đơn nhưng ẩn chứa trong đó không chỉ là tấm lòng của một người mẹ, còn là của một công dân yêu nước, một người phụ nữ có tấm lòng lương thiện.
Phu nhân Tachibana không phải nhân vật chính, nhưng lại là một nhân vật có cốt cách đẹp khiến tôi phải lưu tâm.
Một người mẹ, một người phụ nữ, không phải hoàn hảo, nhưng là điển hình.
Cái gì điển hình thường dễ đi vào lòng người, khiến người ta ghi nhớ? |
Rate
-
Xem tất cả
|