|
RENT 37 - THREE STUPID WORDS - PART II
Sandara's POV
Tôi chìm vào giấc ngủ khi anh ấy ôm tôi thật chặt trong lòng. Tôi cũng không rõ lúc đó là mấy giờ khi tôi cựa mình thay đổi tư thế và đang định ngủ tiếp, nhưng tôi thấy Jiyong đang ngồi ở cạnh giường, chống khủy tay lên đầu gối, xoay lung lại với tôi và dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Ji…”, tôi gọi với giọng ngái ngủ, vươn tay về phía anh ấy.
Anh ấy liếc nhìn tôi và tôi nghĩ rằng mình đã trông thấy thấp thoáng nỗi buồn trong ánh mắt của anh ấy, điều ngay lập tức được che giấu bằng một nụ cười.
“Ngủ tiếp đi”, anh ấy nằm xuống bên cạnh tôi và tôi vòng tay ôm quanh người anh ấy.
Trước khi tôi lại chìm vào trong giấc ngủ, tôi nghe thấy anh ấy thì thầm điều gì đó… ‘Tôi xin lỗi, Dara.’
Tôi muốn hỏi tại sao, nhưng mí mắt của tôi cứ trĩu xuống cho đến khi giấc ngủ kéo tôi về với vùng đất mộng mơ.
===================================
Sandara’s POV
Nhẹ nhàng á?! Chết tiệt. Anh ấy chơi tôi ra trò. Tôi đang rất ĐAU. Tôi đau đến mức không từ ngữ nào tả nổi! Cái Vũ khí hủy diệt của anh ấy đã thật sự phá hủy tôi!
Tôi cố ngồi dậy cơ thể tôi quá đau bởi vậy tôi quyết định nằm lại trên giường. Tôi nằm nghiêng 1 bên và ngắm Jiyong, bất giác mỉm cười khi thấy anh ấy đang rất bình yên. Tôi hôn khẽ lên má anh ấy và lại tiếp tục ngắm nhìn dáng vẻ đang ngủ của anh ấy.
Đột nhiên, anh ấy mở mắt ra và mỉm cười tinh nghịch với tôi, khiến tôi muốn tan chảy vì xấu hổ. Anh ấy vòng tay ôm quanh người tôi và kéo tôi lại gần anh ấy.
“Nói ba từ ngu ngốc đấy cho em đi”, tôi yêu cầu và cũng ôm anh ấy. Tôi đang quá mong chờ để được nghe cái cụm Tôi-yêu-em từ anh ấy nhưng anh ấy vẫn không chịu nói!
“Không”, anh ấy nói với giọng ngái ngủ và rúc lại gần tôi.
“Jiyonnnnggggg”
“Không.”
“Anh không thể nói một lần thôi sao?”
“Tôi có thể…nhưng tôi không nói”, anh ấy véo mũi tôi và nhếch mép cười.
GAH! Đồ bạn trai ngu ngốc! Anh ấy chỉ cười vào vẻ mặt khó chịu của tôi trong khi tôi trợn mắt với anh ấy.
“Em không có chút hoài nghi nào sao, Dara?”, anh ấy đột nhiên hỏi.
“Về việc gì?”
“Về mối quan hệ của chúng ta.”
“Không, em không hề. Em không nghĩ về những điều tồi tệ. Tất cả những gì em có thể nghĩ là về anh và em…”
“Và cái giường?”, anh ấy nhếch mép cười trêu tôi và nhướng mày lên.
“JIYONG! Em đang cố nói chuyện rất nghiêm túc và anh thì chả giúp ích được gì cả!”
“Okay, tôi xin lỗi. Nói tiếp đi.”
“Như em vừa nói đó, em không nghĩ-”
“ZZzzzzzzZZZZZZ”
“Jiyong!”
===================================
Sandara’s POV
Tôi khẽ rùng mình khi tôi thấy bó hồng bạch Bom đang cầm trên tay khi tôi đi ngang qua cô ấy ở khu văn phòng. Cái tai nạn điên rồ với Il Woo dường như là một kí ức đã xa rời nhưng nó vẫn còn ám ảnh tôi. Tôi thậm chí không muốn hỏi Jiyong rằng chuyện gì đã xảy ra khi tôi đã thiếp đi trong suốt trận chiến bởi tôi khá chắc rằng mình sẽ không thích câu trả lời.
“Dara, bọn mình nói chuyện được không?”, cô ấy hỏi với giọng nghiêm túc.
Chết tiệt. Đó là cái chết dành cho tôi. ‘Chúng ta có thể nói chuyện được không’ của Bom là một dạng nói giảm nói tránh của ‘Cậu có thể tới văn phòng mình để không ai nghe thấy tiếng hét của cậu khi mình giết cậu không?'
Tôi ủ rũ theo sau cô ấy trong khi lặng thầm cầu nguyện là câu chuyện không liên quan đến Jiyong. Nếu Bom phát hiện ra Jiyong là dân xã hội đen, cô ấy sẽ lật tung TẤT CẢ. Tôi không có chút hoài nghi nào về việc Bom sẽ nổi loạn và bẻ gãy từng cái xương của tôi vì tội quá ngu ngốc. Thêm vào đó, cô ấy sẽ đi kể chuyện này cho bố mẹ tôi.
Khi chúng tôi đến văn phòng của cô ấy, tôi thở dài thườn thượt trong khi tự hỏi chính mình tại sao tôi lại có một cô bạn thân, người là mối đe dọa khủng khiếp đến nhân loại. Mẹ cô ấy là người duy nhất có thể ngăn cô ấy tận diệt loài người, tôi nói cho bạn biết.
“Mình biết cậu đang giấu mình việc gì đó và mình đang bắt đầu khó chịu lắm rồi”, cô ấy nói khi cắm đám hoa hồng vào lọ hoa.
Okay, chuyện này nghiêm trọng đây. Tôi giữ im lặng và ngồi xuống ghế trước bàn làm việc của cô ấy và quan sát cô ấy.
“Cậu đã có chút kế hoạch nào về việc giới thiệu Jiyong với bố mẹ cậu chưa?”, cô ấy hỏi.
Tôi bối rối cắn môi và cúi thấp đầu, nghịch nghịch mấy ngón tay. Nghĩ về gia đình tôi khến tôi một lần nữa nhận ra thế giới của mình khác biệt với thế giới của Jiyong như thế nào. Bố mẹ tôi chỉ là những người làm công ăn lương bình thường, giống như tôi vậy, và em trai em gái tôi vẫn còn là học sinh. Họ đều đang sống ở Busan trong khi tôi quyết định chuyển tới Seoul.
“Có chứ…nhưng chưa cần vội”, tôi rụt rè trả lời.
Bom thả phịch người xuống ghế của cô ấy và thở dài trong khi lắc đầu.
“Mình thậm chí không thể nổi giận với cậu, Dara-yah. Mình chỉ lo lắng…và sợ hãi.”
Tôi nuốt khan và nhìn thẳng vào mắt cô ấy, mỉm cười để trấn an cô ấy, “Mình ổn mà, Bommie. Không có gì phải lo lắng cả.”
“Những chiếc xe màu đen, những người mặc vest đen, các nhân viên bảo trì tòa nhà mới, những người trông như thể có thể giết người bằng đũa ăn…chuyện gì đang diễn ra, Dara?”
“Ừhm… Jiyong chỉ là đang làm hơi quá về sự an toàn của mình vì…ờh…công việc của anh ấy”, tôi trả lời. Tôi cảm thấy rất tồi tệ khi tôi thấy sự lo lắng trong ánh mắt của Bom. Tôi phải nói chuyện với Jiyong về những người của anh ấy! Tôi nghĩ chúng tôi đã thỏa thuận rằng tôi chỉ có 1 vệ sĩ thôi.
“Nếu chuyện gì đó tồi tệ xảy đến với cậu chỉ vì công việc của Jiyong, mình sẽ rất ghét anh ta”, cô ấy lẩm bẩm. Sự ăn năn đang giết dần tôi, nhưng tôi không thể kể cho Bom về Tam Hoàng được.
“Mình chấp nhận những hiểm nguy đó”, tôi nói.
“Quá kém cỏi.”
“Mình biết.”
“Cậu yêu anh ta nhiều như vậy sao?”
“Đúng vậy.”
Khi mắt cô ấy bắt đầu ọng nước, tôi nhanh chóng tháo chạy trước khi cô ấy nhấn chìm cả tòa nhà trong nước mắt.
==
Ngay khi tôi ra khỏi văn phòng của Bom, tôi đâm phải ai đó khiến tôi suýt ngã.
“Hey! Sao lại vội vàng vậy?”, Donghae nói khi cậu ấy giữ chặt vai tôi giúp tôi giữ thăng bằng.
“Xin lỗi. Mình đang cố chạy thoát khỏi Bom. Cô ấy lại như gà mái mẹ rồi.”
“Bom vừa nướng đít cậu, phải không?”, Donghae khúc khích cười khi tôi bĩu môi.
“Cô ấy là chúa rắc rối”, tôi than phiền.
“Cô ấy chỉ lo lắng thôi, và mình cũng vậy.”
Tôi quay ngoắt đầu sang bối rối nhìn cậu ấy nhưng câu ấy vẫn nhìn thẳng về phía trước khi chúng tôi đi bên cạnh nhau.
“Có gì phải lo lắng chứ?”, tôi hỏi.
“Cậu nghĩ ai là người đã khôi phục lại hệ thống wifi sau khi cậu đã chặn toàn bộ tín hiệu?”
ÔI CHẾT TIỆT!!!! Tôi nghĩ người của Jiyong đã thu xếp mọi chuyện chứ!
“Chuyện gì đang xảy ra vậy, Dara?”, cậu ấy hỏi với vẻ mặt cứng đờ.
“K-Không có gì cả. Cậu đã nhìn thấy những gì nữa? Cậu đã thấy những chương trình trong laptop của mình sao?”
“Không.”
Tôi không thể ngăn tiếng thở phào nhẹ nhõm thoát ra khỏi môi.
“Nhưng cộng đồng hacker đang náo loạn vì một virus lạ đã tấn công công ty điện Seoul. Mình đã có phán đoán khác chắc về người đã tạo nên cuộc tấn công đó.”
Tôi há hốc miệng vì bất ngờ nhưng Donghae dường như không buồn quan tâm. Cậu ấy liếc tôi và đút tay vào trong túi quần.
“Cậu không phải kẻ lập dị chỉ biết chúi mũi vào máy tính duy nhất tại đây, Dara”, cậu ấy mỉm cười với tôi chi chúng tôi tiếp tục bước đi.
=================================
Sandara's POV
“Em xin lỗi, anh vừa nói gì vậy?”, tôi nhìn Jiyong chằm chằm, người đang cố che giấu mọi cảm xúc trên khuôn mặt. Chúng tôi đang dùng bữa tối tại một nhà hàng nhìn ra sông Hàn và bầu không khí đang hết sức lãng mạn. Nhưng khoảnh khắc đó đã bị phá hủy khi Jiyong nói với tôi điều gì đó khiến tôi phải lo lắng.
“Tôi sẽ được thăng cấp làm Sơn Chủ kế nhiệm vào thứ 7 tới”, anh ấy nhắc lại và quan sát phản ứng của tôi.
Sơn Chủ. Tôi hạ đũa xuống và chộp lấy ly nước để trấn tĩnh bản thân. Bạn trai tôi sẽ trở thành THỦ LĨNH tối cao của Tam Hoàng. Đã quá khó khăn khi anh ấy là một trong những thủ lĩnh của Tam Hoàng rồi, nhưng trở thành đầu não của cả tổ chức ngầm sẽ kéo theo nhiều điều khác nữa.
“T-Tại sao cậu của anh lại từ chức?”
“Cậu nói cậu đã quá già để đối mặt với những thứ rác rưởi này.”
“Vậy anh ngay lập tức đồng ý đón nhận vị trí đó?”, giọng tôi bắt đầu lớn hơn.
“Dara… Tôi biết tôi đang đòi hỏi quá nhiều. Em đã chấp nhận tôi mặc cho những hiểm nguy nhưng tôi vẫn mang lại những điều phiền toái giữa hai chúng ta. Nhưng…Em biết những điều đó dính liền với tôi mà. Tôi-”, Jiyong thở dài và nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang cố tìm từ ngữ thích hợp để xoa dịu tâm trạng khó chịu của tôi.
“Anh bị trói buộc với những nghĩa vụ của mình”, tôi giúp anh ấy nói nốt câu, không buồn che giấu sự bực dọc.
Anh ấy liếc về phía tôi và thận trọng gật đầu.
“Anh có thể né tránh nó không? Từ bỏ giới xã hội đen và bắt đầu cuộc sống mới với em”, tôi ủ rũ hỏi.
“Đây chính là tôi”, anh ấy thì thầm khi đưa tay nắm lấy tay tôi trên bàn ăn.
“Dù cho tôi có quay lưng lại với tất cả những việc này, nó sẽ tiếp tục bám theo tôi bởi danh tiếng của tôi trong giới xã hội đen. Bởi vậy tốt nhất nên ở lại trong nội bộ Tam Hoàng với sự bảo trợ của tổ chức, hơn bỏ chạy.”
Tôi vẫn giữ im lặng khi tôi cân nhắc nhiều điều. Anh ấy khẽ siết tay tôi khi cả hai chúng tôi cùng chìm trong im lặng.
Tôi đã nói điều này trước đây và tôi sẽ nhắc lại nó một lần nữa, chỉ có một kẻ đần độn mới chấp nhận một gã xã hội đen làm bạn trai. Kẻ đần độn đó là tôi.
==================================
Sandara’s POV
Tôi đảo mắt nhìn quanh khán phòng – nơi họ gọi là cánh cổng của gia tộc họ Hồng. Nghi thức phong cấp Sơn Chủ kế nhiệm của Jiyong sẽ diễn ra trong vài phút nữa và trong khi chờ đợi, tôi nhìn ra xung quanh, quan sát tất cả mọi người. Tôi đang ngồi ngay cạnh lối đi, ở khu trên tầng của khán phòng, giúp tôi có tầm nhìn tốt hơn về phía khán đài và những người đang tham dự buổi lễ. Cả khu hội trường đang chật kín các thành viên của Tam Hoàng. Cái cảnh toàn bộ thành viên Tam Hoàng nhánh Seoul cùng tụ họp về một nơi thật quá sức tưởng tượng. TOP nói với tôi rằng đây chưa phải toàn bộ quân số của tổ chức và còn rất nhiều các nhánh Tam Hoàng khác ở trong nước và nước ngoài. Chỉ nghĩ tới việc Jiyong sẽ là người dẫn dắt tất cả những con người này khiến tôi cảm thấy bất an và bồn chồn. Trọng trách đó sẽ lớn hơn khi anh ấy còn là Phó Sơn Chủ. Nó cũng có nghĩa là sẽ có nhiều hiểm nguy hơn.
Tất cả những người đó đều đang mặc áo vest đen bên ngoài áo sơ mi đỏ, màu truyền thống của Tam Hoàng. Tôi, một mặt khác, đang mặc một chiếc váy trắng tinh khiết, khiến cho việc tìm kiếm tôi trở nên rất dễ dàng, ngay cả từ bên ngoài nhìn vào. *thở dài.
Khi ngài Yang và vài người khác bắt đầu đi lên khán đài, tất cả đều tập trung về phía họ. Ông ta ra lệnh cho đám đông yên lặng và bắt đầu bài diễn thuyết của mình, nhắc lại những chiến công của Jiyong từ khi anh ấy được thu nhận làm thành viên chính thức. Ngay khi ông ta tuyên bố rằng Jiyong sẽ thay thế vị trí của ông ta làm Sơn Chủ kế nhiệm, tất cả mọi người đều đứng lên và vỗ tay khi anh ấy bước lên khán đài.
Đội quân của Jiyong cũng theo sau và đứng đối diện với đội quân của Sơn Chủ tiền nhiệm. Những người trong đội quân của Sơn Chủ tiền nhiệm đều có nụ cười tự hào trên khuôn mặt khi họ trao lại thứ gì đó trông như những mảnh vải đỏ có thêu huy hiệu của Tam Hoàng cho đội quân của Sơn Chủ kế nhiệm. Đương nhiên, TOP lại làm trò hề khi anh ấy tiến lên phía trước và đắc thắng vẫy vẫy mảnh vải đó trước mặt những người khác, thu được tiếng hò reo của toàn bộ khán phòng. Tôi thấy Jiyong và Youngbae lắc đầu với vẻ thích thú, khiến tôi có thể mỉm cười dù đang rất hồi hộp.
Buổi lễ vẫn tiếp tục khi Jiyong tuyên thệ với trách nhiệm của một Sơn Chủ kế nhiệm, dưới sự chủ trì của Hương Chủ. Jiyong đứng đối diện với ngài Yang, đặt nắm tay trái lên ngực anh ấy và giơ cao tay phải lên khi anh ấy đọc lớn từng lời.
Vì vài lý do nào đó, mắt tôi bỗng nhiên cay xè khi dõi theo anh ấy. Chúng tôi lại đang ở trong một tình huống không thể lảng tránh, cũng giống như cái lần anh ấy được chọn làm Người bảo vệ. Liệu mọi việc có luôn như vậy không? Sự lo lắng và nỗi buồn bám riết lấy tôi khi tôi quyết định ra ngoài hít thở chút không khí trong lành.
========================================
Sandara’s POV
Tháp Namsan
Nhìn lên bầu trời đêm luôn cho tôi cảm giác yên bình và thăng bằng…cảm giác của những khả năng vô tận.
Tôi hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại vài giây, tận hưởng làn gió khẽ chạm vào da thịt tôi khi tôi ngồi trên một chiếc ghế băng. Tôi không hiểu tại sao tôi lại quyết định tới đi sau khi tôi chạy khỏi cánh cổng của gia tộc họ Hồng. Tôi hi vọng buổi lễ vẫn đang tiếp tục bởi Jiyong hẳn sẽ hất tung tất cả khi anh ấy nhận ra tôi đã bỏ trốn.
Hàng rào Chiếc khóa tình yêu không còn vẻ lộng lẫy như ban ngày. Hoặc có thể cách nhìn của tôi đang bị sự ghen tuông che phủ, bởi những cặp đôi để lại chìa khóa ở đây không gặp phải rắc rối lớn lao như Jiyong và tôi đang trải qua.
Tim tôi chùng xuống vì những ý nghĩ chúng tôi khác biệt nhau đến như thế nào. Dù cho tôi có chấp nhận anh ấy hay không, thì thế giới của chúng tôi vẫn không thể hòa nhập. Nhưng…tôi cũng không bao giờ có thể bước ra khỏi cuộc đời của anh ấy. Tôi chỉ không thể khiến mình rời xa anh ấy. Tôi hèn nhát vậy sao? Tại sao tôi không thể làm cái điều đúng đắn và chỉ tránh xa khỏi cái đám rắc rối này?
Gia đình của tôi, bạn bè của tôi, quá khứ, tương lai của tôi, cuộc đời của tôi…và Jiyong. Tôi không hiểu tại sao tôi lại nghĩ đến những vấn đề đó ngay lúc này.
Khi tôi nhìn anh ấy đọc những lời tuyên thệ với tư cách của Sơn Chủ…khi tôi thấy những người thuộc giới xã hội đen mà anh ấy phải dẫn dắt…nó khiến tôi hoài nghi rằng chuyện này sẽ dẫn chúng tôi đến với điều gì. Anh ấy luôn bị trói buộc với nghĩa vụ của mình và bây giờ anh ấy còn phải mang trọng trách lớn hơn nữa với cả Tam Hoàng, chuyện này sẽ đưa chúng tôi đến đâu chứ?
Chúng tôi đã trải qua rất nhiều điều. Tôi đã đối mặt với cái chết nhiều lần khi tôi ở cùng anh ấy. Tôi đã dần chấp nhận con người anh ấy là ai và là cái gì. Nhưng, mặc cho những điều đó, đôi khi tôi không thể không hoài nghi quyết định của mình. Chúng tôi chỉ luôn sống tại thời hiện tại, và đó là điều khiến tôi bận tâm nhất.
Tôi đứng dậy và tiến về phía chiếc hàng rào, lười biếng đảo mắt nhìn quanh những chiếc khóa. Rồi, tôi nhớ ra mình cũng đã để lại một chiếc khóa tại đây trong buổi hẹn hò thử như một kỉ niệm cho buổi đi chơi đầu tiên của chúng tôi.
Tôi đi về phía nơi tôi đã đặt chiếc khóa và mỉm cười một mình khi cuối cùng cũng tìm ra nó. Nhớ lại những điều mà Jiyong và tôi đã làm luôn khiến trái tim tôi rung lên vì hạnh phúc. Tôi chỉ ước ao hai chúng tôi là một cặp đôi bình thường.
Tôi cầm chiếc khóa lên và đưa ngón tay lần qua tin nhắn tôi đã viết ngày hôm đó.
Buổi hẹn hò đầu tiên của tôi! Cảm ơn anh, Jiyong! – Dara
Ugh! Thật ngốc nghếch! Tôi lắc đầu và khẽ cười, nhớ lại khi đó tôi đã háo hức và vui vẻ như thế nào.
Tôi vô thức lật chiếc khóa và bất ngờ khi thấy một tin nhắn được viết ở mặt bên kia.
Tình yêu cuối cùng của đời tôi. Cảm ơn em, Dara. – Jiyong
Mắt tôi trợn tròn vì ngạc nhiên, không thể tin vào cái điều mình đang nhìn thấy. Một cảm xúc khó tả trào dâng trong tôi khi tôi đọc đi đọc lại tin nhắn của anh ấy. Tên khốn đó. Tôi mỉm cười toe toét khi tôi chắc chắn rằng đó không phải là ảo giác. Chúa ơi, tôi quá sức tệ hại. Tại sao anh ấy có thể gạt hết những hoài nghi của tôi chỉ bằng một dòng ngắn ngủi chứ?
“Em đang lên kế hoạch bỏ chạy ư?”, tôi nghe thấy giọng nói cất lên từ sau lưng.
Tôi quay người lại nhìn về phía tiếng nói phát ra và thấy hình bóng của anh ấy chìm trong bóng đêm. Tôi đứng yên tại chỗ, tắm mình trong ánh sáng của chiếc đèn đường. Tôi không thể không nghĩ rằng đây chính xác là cách miêu tả thế giới của chúng tôi – bóng tối của thế giới ngầm nơi anh ấy thuộc về, và thế giới bình thường và sáng sủa của chính tôi.
Jiyong bước ra khỏi bóng tối và đứng lại gần tôi hơn, hai tay đút trong túi quần. Một cảm giác không thể diễn tả nổi dâng lên trong tôi khi tôi nhìn anh ấy.
“Em không biết. Em có nên chạy trốn không?”, tôi hỏi ngược lại.
“Em có thể thử. Nhưng tôi sẽ tìm ra em thôi”, anh ấy bình thản nhún vai và thu hẹp khoảng cách giữa hai chúng tôi. Anh ấy đừng lại ngay trước mặt tôi, ánh mắt của chúng tôi vẫn khóa chặt với nhau. Tim tôi đang đập điên cuồng trong lồng ngực như thể đây là lần đầu tiên tôi thấy bạn trai của mình. Tôi cười khẽ với ý nghĩ đấy, khiến anh ấy nhíu mày.
“Có gì đáng cười sao?”
“Em chỉ thấy thú vị khi tim em bỗng đập nhanh hơn khi em nhìn thấy anh. Có lẽ vì bộ vest…và chiếc cà vạt”, tôi kéo chiếc cà vạt của anh ấy và cả hai chúng tôi ngây ngốc mỉm cười với nhau.
“Nah. Chỉ là em yêu tôi quá nhiều thôi”, anh ấy trắng trợn nói.
“Đồ khốn ngạo mạn.”
“Đồ lập dị dê già.”
“Yah!”, tôi nạt và đẩy khẽ ngưc anh ấy. Anh ấy chỉ nhìn tôi với vẻ thích thú, như mọi khi anh ấy vẫn hay làm.
Tôi quay lưng lại với anh ấy và nhìn chiếc khóa một lần nữa, đọc lớn tin nhắn của anh ấy.
“Cái này thật sến quá”, tôi cười khúc khích và liếc về phía anh ấy. Nụ cười của tôi tắt dần khi tôi thấy vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt của anh ấy…ánh mắt anh ấy phản chiếu nỗi hoài nghi mà chính tôi cũng vừa cân nhắc ban nãy.
“Việc gì vậy?”, tôi hỏi.
“Tôi xin lỗi, Dara”, anh ấy thì thầm và cúi thấp đầu. Lông mày của anh ấy nhăn tít lại khi anh ấy thở dài, như thể anh ấy đang tự chiến đấu với chính mình.
“Vì điều gì?”
“Tôi xin lỗi vì chính con người và vì những gì tôi đang làm. Tôi xin lỗi tôi không phải là người bạn trai mà em luôn mơ ước. Tôi xin lỗi rằng tôi không xứng đáng với tình yêu của em. Tôi biết tôi không xứng đáng có được em… Tôi không thể cho em cái hạnh-phúc-mãi-mãi.”
Tôi thở gấp khi tôi lo lắng nhìn anh ấy. Tim tôi quặn thắt đến đau đớn khi tôi cố hiểu những lời anh ấy nói. Tại sao anh ấy lại nói những lời này. Có phải anh ấy đang nói lời từ biệt không?
“Anh sẽ để em đi sao?”, tôi hỏi. Anh ấy ngẩng mặt lên và chạm vào ánh mắt của tôi.
“Tôi nên làm như vậy nhưng…T-Tôi không thể. Tôi yêu em quá nhiều”, lồng ngực của anh ấy run lên.
Tôi nuốt cục khó chịu đang dâng lên trong cổ họng xuống. Tim tôi đang căng phồng vì hạnh phúc và tâm trí tôi đang hỗn loạn…Điều này là không thể lý giải được và quá sức chịu đựng. Nghe thấy anh ấy nói ra những từ đó đã gột sạch mọi lo lắng mà tôi vừa có ban nãy.
“Anh vừa nói ba cái từ ngốc nghếch đó”, tôi nói với giọng khó tin, một nụ cười hiện trên môi tôi.
“Đúng thế, tôi vừa nói”, anh ấy yếu ớt trả lời, nắm lấy tay tôi và đưa lên phía sau cổ của anh ấy trước khi quàng tay quanh eo tôi. Anh ấy khẽ hôn lên môi tôi và nhìn tôi chăm chú.
“Vậy, vấn đề là gì chứ? Tại sao anh lại xin lỗi vì chính con người anh.”
“Bởi vì tôi không thể buông em ra dù cho tôi là người như thế nào.”
Tôi hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh những nhịp đập điên loạn của con tim. Chúa ơi, tôi thật sự rất yêu người đàn ông này.
“Em sẽ không thể gạt bỏ tôi đâu, Dara”, anh ấy nói tiếp.
“Điều gì khiến anh nghĩ em sẽ rời bỏ anh?"
“Không phải vừa rồi em đã nghĩ tới những điều đó sao?”, anh ấy hỏi. Không hiểu sao, vẻ mặt lo lắng của anh ấy khiến tôi thấy vui vui.
“Đúng vậy. Rất nhiều điều. Em đã tự hỏi tại sao mình quá yếu đuối mỗi khi có việc liên quan tới anh…tại sao em quá yếu đuối đến độ không thể rời bỏ anh”, tôi thừa nhận.
Anh ấy rùng mình khi tôi nhắc tới việc sẽ rời bỏ anh ấy. Nắm tay của anh ấy trên eo tôi siết chặt hơn nữa, “Cũng cần rất nhiều sự dũng cảm để ở lại.”
Một nụ cười hiện trên môi tôi khi tôi có hoàn toàn thấu hiểu điều anh ấy nói.
“Nói cho tôi biết những lo lắng của em, Dara”, anh ấy lầm bẩm khi gạt mấy sợi tóc đang lòa xòa trước mặt tôi.
“Chúng ta. Em lo lắng về chúng ta. Tương lai của chúng ta sẽ ra sao, Jiyong?”, tôi ủ rũ hỏi.
“Tôi không thể hứa hẹn với em bất cứ điều gì. Nhưng không phải tương lai luôn ẩn chứa những điều không ngờ tới sao?”
“Vị trí mới của anh là điều khiến em lo sợ nhất.”
“Đúng vậy, tôi sẽ có thêm nhiều kẻ thù. Và chúng sẽ cố tìm cách giết hại tôi”, anh ấy mỉm cười khi nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của tôi.
“Chả có gì đáng cười cả”, tôi nạt anh ấy.
“Tôi nói là chúng sẽ cố. Tôi không nói là chúng sẽ thành công.”
Tôi mỉm cười trước sự kiêu ngạo của anh ấy trong khi khẽ lắc đầu.
“So sánh với các cặp đôi bình thường khác, như thể chúng ta đang dò dẫm vậy”, tôi nói tiếp.
“Đúng vậy. Chúng ta đang dò dẫm. Nhưng ít ra là chúng ta có thể dò đến nơi nào đó”, anh ấy nói và nắm lấy tay tôi, đưa cặp nhẫn đôi ra…biểu tượng của rất nhiều điều giữa chúng tôi – những hoài nghi và sự chấp nhận, những lời thất hứa và những hi vọng mới, nỗi buồn và hạnh phúc.
Chúng tôi lại cười ngây ngốc với nhau, ánh mắt chúng tôi ánh lên những tia ấm áp, giống như những cặp đôi bình thường khác. Chúng tôi yêu nhau…
Mối quan hệ này được xen lẫn với rất nhiều hiểm nguy mà một người thường sẽ không thể chịu đựng nổi. Tôi cảm giác như chúng tôi sẽ mãi mãi dò dẫm trong bãi mìn. Nhưng mỗi khi tôi nhìn thấy anh ấy, mọi nỗi lo sợ của tôi lại tan biến.
Tôi khá chắc là chúng tôi sẽ thu xếp được mọi việc. Tôi chỉ có thể ước rằng chúng tôi có thể khắc phục được những thử thách đang chờ đợi chúng tôi.
Những gì chúng tôi có, có lẽ là điều không thể chấp nhận được đối với những người khác. Nhưng đây là lựa chọn của tôi…đây là tình yêu của tôi. Tôi lựa chọn nắm giữ lấy nó và tôi lựa chọn ở lại.
Tôi chỉ hi vọng rằng tình cảm của chúng tôi sẽ tỏa sáng được thế giới của anh ấy, cái thế giới vẫn đang chìm trong bóng đêm và vốn rất tồi tệ.
Dù sao thì, như một ai đó đã nói, những ngôi sao sẽ còn tỏa sáng hơn nữa nếu trời đen làm nền cho nó. |
Rate
-
Xem tất cả
|