|
Cô đứng dậy, cầm lấy quần lót sạch từ trong ngăn kéo và mặc vào trong khi Wes cũng đang cài lại khóa quần short. “Chuyện gì xảy ra vậy?” cô nói. “Con có ổn không?”
“Yeah,” Andy nói. “Con...gần như ổn.”
“Gần như? Gần như là sao? Có chuyện gì vậy?”
“Mẹ có biết 5 ngày có phải là quá lâu sau một cuộc tấn công tình dục để mà, mẹ biết đấy, tìm dấu vết cưỡng hiếp?”
“Oh, Chúa ơi,” Brittany nói. “Andy...”
“Dani đã bị cưỡng bức, mẹ ạ. Cô ấy không tự nguyện ngủ với Dustin Melero. Con nghe thấy hắn ta ba hoa với những tên còn lại, nói về Dani và một số cô gái khác, kể việc hắn đã cho vodka vào trong chai nước và...” Cậu bé không thể nói tiếp. Cậu đang khóc.
“Oh, Andy...” Cô đứng đó, hai tay bưng miệng, nhìn Wes như thể cô muốn anh nói hay làm điều gì đó, đánh thức cô khỏi cơn ác mộng.
Anh băng qua phòng đến bên cô và chạm vào cánh tay cô, hi vọng có thể giúp dù chỉ là một chút.
“Cho bọn chúng uống đủ, hắn nói thế, con đã nghe thấy hắn nói thế,” Andy tiếp tục, “Và ‘không’ không thật sự có nghĩa là ‘không’. Hắn đã nói như vậy. Tên chó đẻ đã nói như vậy!”
“Mẹ rất tiếc,” Brittany nói. Cô quay đầu khỏi Wes. “Nói chính xác, Andy, mẹ không nghĩ bây giờ chúng ta còn có thể tìm thấy nhiều chứng cứ về việc cưỡng bức. Cô ấy đã tắm chưa? Cô ấy chắc chắn đã tắm rửa đúng không?”
“Yeah, chỉ có khoảng trăm lần thôi.”
Wes chui vào chiếc áo phông, trong khi Brittany mặc vào một chiếc quần jean và áo sơ mi, chải tóc rồi cột lên như đuôi ngưa.
Anh nấn ná quanh cô, hi vọng có thể làm điều gì đó để khiến cho mọi thứ tốt hơn. Nhưng không có gì cả. Không phải trong tình cảnh này.
“Hắn làm cô ấy bị tổn thương à?” Britt hỏi.
“Dĩ nhiên.”
Cô lắc đầu, tay đặt trên trán. “Không, Andy, mẹ biết hắn...mẹ đang hỏi có phải...chúa ơi. Hắn ta có thô bạo không. Hắn có làm cô ấy bị thương không, có dấu vết bạo lực nào không.” Cô nhìn Wes, mắt cô ngập nước. “Em không thể tin em đang nói những lời này với con trai mình.”
Wes giữ ánh nhìn của cô, mong mỏi được lôi cổ Dustin Melero ra và xé hắn thành từng mảnh. Nhưng anh biết những gì Brittany cần bây giờ là anh đứng ở đây, bên cạnh cô.
“Con không biết,” Andy nói. “Cô ấy không nói chuyện với con. Cô ấy khóa mình trong phòng tắm. Mẹ à, cô ấy quá hoảng loạn về những gì đã xảy ra. Cô ấy nghĩ đó là lỗi của mình. Con sợ cô ấy sẽ tự làm mình bị thương. Mẹ làm ơn đến đây. Nếu có ai đó có thể khuyên nhủ cô ấy thì đó phải là mẹ.”
“Mẹ đến ngay, nhưng trước hết cho mẹ số của con,” Brittany nói. Cô tìm thấy bút nhưng không có giấy trong tủ, và đang điên cuồng kiếm thứ gì đó để viết lên.
Cuối cùng đã có chuyện anh có thể làm. Wes giơ tay ra. Cô nhìn anh, anh gật đầu, và khi Andy đọc số, cô viết nó lên tay anh.
“Như thế này chúng ta sẽ không làm mất nó,” anh bảo cô. “Tiện thể hỏi địa chỉ luôn đi.”
“Anh sẽ đi với em?” cô hỏi.
“Dĩ nhiên,” anh nói, và nước mắt lại dâng đầy mắt cô.
Nhưng cô nhanh chóng lau chúng đi. “Andy, địa chỉ là gì?” Britt hỏi, cậu bé bảo cô, và cô lại viết nó lên tay Wes.
“Để anh nói chuyện với cậu bé,” Wes nói.
Cô chuyền điện thoại cho anh.
“Hey, Andy, chú Wes Skelly đây,” anh nói. “Coi này, mẹ cháu và chú sẽ đi ngay bây giờ, nhưng sẽ mất khoảng vài giờ để đến đó. Chúng ta sẽ gọi cho cháu từ trong ô tô khi đến nơi, được chứ?”
“Yeah.”
“Bây giờ chú sẽ gọi cho một người bạn của chú. Cô ấy là một nhà tâm lý học, người thực sự có kinh nghiệm với những nạn nhân bị chấn thương do cưỡng hiếp. Nếu cô ấy ở nhà – chú cá là thế vào giờ này – cô ấy có thể đến chỗ cháu trong vài phút nữa. Tên cô ấy là Lana Quinn.”
Brittany thình lình quay lại nhìn anh, nhưng sau đó nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, như thể cô không muốn anh nhìn thấy phản ứng của cô trước tin đó.
Tin anh sắp gọi cho Lana.
Lana, người anh đã yêu bao năm nay.
Lana, người anh đã không một lần nghĩ đến trong suốt 24 giờ qua.
Lana, người có cái tên làm cho Brittany chú ý, và có thể là cảm thấy...ghen?
Wow.
|
|