|
Võ Minh Thần nhớ lại chuyện đấu chiến với Giao Long chúa hồ Ba Bể, càng ngạc nhiên thêm về lời luận của mấy ông già thâm sơn. Bèn lễ phép nói:
-Chính kẻ hậu sinh này khi tử chiến với Giao Long chúa cũng lấy làm lạ về điều đó. Cứ xem cung cách ẩn hiện, hình thù rõ ràng là một giống linh vật quái đản thành tinh quỷ xảo hơn người, nhưng về đòn nó đánh ra, rõ ràng là một "nhân vật" rất giàu điện công, có vẻ thông hiểu cả về thôi miên thuật. Thành ra đến ngày nay kẻ hậu sinh cũng chẳng dám quả quyết nó là giống chi nữa! Riêng về đòn trảo kình của nó cũng chẳng rõ đòn âm, trần! Có điều nếu không bị nhát búa thủng giáp, chắc trảo kình không phạm nổi!
Chúa Pi A Ya nhìn Bạc Khao Lan, hai cha con cùng lắc đầu, ông già hất hàm bảo con gái:
-Khiên giáp của công tử vẫn còn để trong nghiên cứu thử, con hãy đem ra đây cho công tử coi lại!
Khao Lan "dạ" thoăn thoắt đi sang buồng bên, qua một khung cửa thông có bức mành trúc. Không đầy phút, nàng đã mang khiên giáp ra. Chúa Pi A Ya đỡ lấy trải xuống sập, trỏ vết búa chém còn thủng sâu khá dài, nói gọn:
-Công tử có thấy điều chi khác lại không?
Thầy trò Võ Minh Thần cũng ngó chòng chọc, bỗng cả hai cùng nhìn nhau, ngạc nhiên. Vì mãi lúc này họ mới để ý phát giác ngoài vết búa chém thủng ra, còn thấy tròn xoe không khác vết dùi khoan xuyên qua ngay bên mép vệt búa chém có chỗ bị lõm cong, nhưng chỉ vài vết trúng thủng vào thẳng da thịt còn nguyên hai, ba vết dùi qua cả lần thép dày. Tuy phần nhiều đều dùi ngay chỗ mép thép bị búa chém phải, không còn trọn vẹn hình tròn, nhưng chỉ nhìn qua dấu thép bị dùi khoan, cũng thấy rõ là nếu trảo kình này vồ trúng chỗ giáp lành, cũng vẫn thừa sức xuyên qua. Và vành khiên, ngoài những dấu giáo đâm tên bắn xây xát, lửa nám đen, cũng có cái dấu sờn nửa mũi dùi rất rõ.
Điều này làm thầy trò Võ kinh nghi, chợt thấy chúa Pi A Ya trỏ mặt khiên hỏi:
-Lại còn hàng lỗ thủng ngoài vành và hình bàn tay thủng lần thép bên ngoài... là dấu chi đây sao coi như dấu "át xít"?
Võ Minh Thần, Quản Kình nghe hỏi sực nhớ đến vụ ngộ Bá Âm vội lễ phép trỏ bảo:
-Những dấu lỗ chỗ vành khiên cùng bàn tay này... không phải của Giao Long chúa mà của Đông Âm để lại! Chẳng hiểu Ma Quân Bá Diện dùng thuật nào bắn nước cường toan thị uy? Không biết có phải "cường toan công" chăng?
Chúa Pi A Ya gật đầu "à" nhẹ:
-Lão mỗ có nghe Đông Âm Ma Quân có ngón "cường toan bạch cốt" có thể làm địch thủ rữa nát da thịt trong phút chốc! Đó là một thủ thuật quỷ xảo, hay là một đòn công, ma pháp? Lão mỗ chưa gặp y nên chưa khám phá ra! Có điều hơi lạ là: trảo kình Giao Long cũng làm thủng được giáp thép như cường toan, xem ra còn lợi hại hơn nữa! Công tử là con nhà võ còn lạ gì, xưa nay, trảo chỉ kẻ nào đánh ra dùi thủng được xương người, hoặc loài mộc đã là tay lợi hại phi thường rồi. Đây lại thủng cả sắt thép, xưa nay chưa từng có. Nói về sức mạnh, tên, đạn súng tay còn chưa thủng được khiên giáp này, sức người sao có thể chém búa thủng, đánh trảo thủng? Nếu không phải là ma thuật, yêu pháp, đây có lẽ thuộc một pháp môn bí thuật thất truyền nào đó!
Võ Minh Thần ngồi nhìn dấu trên khiên giáp, chợt hỏi:
-Hai thứ đòn này có liên quan không? Tiền bối là bậc trưởng thượng chắc biết nhiều về các "nhân vật" hiện nay?
Vuốt râu, chúa Pi A Ya trầm ngâm:
-Giống nhau chút, nhưng có lẽ thuộc hai loại pháp môn khác nhau! Cứ theo lời Lãn Ông thần y cho biết thì: đòn này có đặc tính làm tiêu hủy chất kim loại! Kim loại càng tụ càng dễ bị nó công phá. Bởi thế chạm sắt thép nó khoan thủng liền, còn phạm vào mình công tử chưa táng mạng ngay là vì cơ thể người ta do ngũ hành sinh hóa, trong người có nhiều kim loại nhưng chúng chu lưu, hóa thổ, tán phát đi khắp người, đòn thấm vào độc khí phải chu lưu khắp nơi hủy diệt dần dần mới xong. Một phần có lẽ tại Giao Long chúa chưa đạt tới mức cao chăng? Nhờ thế, mạng công tử mới kéo dài được đó.
Quản Kình buột miệng:
-À, vì thế chỉ có xương da con Mạc mới chữa nổi! Con Mạc thọ kim khí sinh ra, mình nó thuần kim loại tinh tây!
-Đúng thế! Theo lời Lãn Ông, chỉ có bồi dưỡng chất kim khí vào mới khỏi!
Võ Minh Thần đang bâng khuâng tưởng lại đêm tử chiến bên hồ Ba Bể bỗng giật thót mình sực nghe chúa Pi A Ya phát tiếng trầm u:
-May trời còn tựa công tử! Thần y có nói nếu không chữa kịp, công tử sẽnguy, vì khi thịt kim loại bị hút hết, người sẽ teo quắt như cái túi da vô cùng ghê gớm.
Câu nói của vị chúa Pi A Ya làm Võ Minh Thần nghĩ ngay đến di hài mẹ chàng bị con tinh chúa Hồng Cẩu Quẩy hấp sát cũng biến thành "túi da người", chàng trai buột miệng kêu:
-Lạ thật! Đòn huyết khí Giao Long sát hại người, sao lại giống hệt hấp sát của Tây Sắc tinh sài kíu?
Chúa Pi A Ya nhướng mày hỏi:
-Công tử thấy điều chi mới lạ chăng? Dáng nghĩ ngợi đăm chiêu, chàng trai thở dài khẽ đáp:
-Thưa!... Kẻ hậu sinh này được biết nạn nhân của con tinh chúa "quỷ mắt đỏ" Tây Sắc Ma Vương, sau khi bị nó hấp sát, cũng biến thành cái túi da. Có thể nào Giao Long chúa là Tây Sắc tinh sài kíu? Theo lời Đổ Bác Thần đó là hai con quái thành tinh khác giống, đã từng tử chiến với nhau. Giao Long chúa thua phải lặn trốn xuống sông tẩu thoát! Nhưng sao nạn nhân bị chúng hại lại biến hình như nhau?
Chúa Pi A Ya gật đầu:
-Lão mỗ có nghe thiên hạ đồn chuyện Tây Sắc tinh chuyên hấp sát đàn bà con gái đẹp, nhưng xưa nay chưa kẻ nào thấy xác nạn nhân, vì nó giấu rất kín. Chỉ có một lần mười sáu, mười bảy năm trước có lần nó hấp sát một thiếu phụ tuyệt sắc, bị viên chính giám binh Cao Bằng dẫn quân tới vây đánh, nó phải chạy biến, mới để lại xác nạn nhân. Chính viên chính giám binh đã tới động này, kể cho lão mỗ nghe! Lão mỗ một thời đã tiếp khá nhiều khách xa gần, chỉ vì thiên hạ khổ vì con tinh Hồng Cẩu Quẩy, mà lão cũng là chúa Hồng Cẩu Quẩy biên thùy!
Đang nói, chợt vị chúa Pi A Ya ngưng bặt, thoáng ngơ ngác ngó chàng khách trẻ đang nghe bỗng sa nước mắt. Pi A Ya ngạc nhiên hỏi:
-Kìa! Sao công tử lại khóc? Lão phu có... làm công tử buồn bực điều chi chăng?
Chàng trai vội lau nước mắt, tạ lỗi, giọng buồn:
-Tiền bối! Tha thứ cho kẻ hậu sinh thất lễ... nghe tiền bối nhắc chuyện cũ, cháu chạnh niềm tưởng nhớ tới mẫu thân đã chết thảm mười bảy năm rồi. Nay cháu đã lớn khôn, mà hận cừu vẫn chưa được báo, hồn oan mẹ cháu vẫn lang thang vơ vẩn trong cõi u minh, biết ngày nào được siêu sinh? Thiếu phụ bị con tinh sài kíu hấp sát ngày ấy, chính là mẹ cháu đó!
Nói xong, lệ lại chảy giòng giòng, hai cha con vị chúa Pi A Ya cũng thương người hiếu tử hết sức, ngậm ngùi mãi không thôi. Mươi khắc, chúa núi bảo:
-Con tinh chúa thuồng luồng cùng con tinh chúa sài kíu là một hay hai quái vật, điều này chưa dám quyết. Nhưng cứ theo lời thần y Lãn Ông, thì cả hai cùng "tu luyện" một môn quỷ pháp võ thuật, ma thuật, hay cùng chung độc khí loại tinh chi đó. Nhưng chuyện con tinh sói là Tây Sắc Ma Vương là đúng rồi! Có điều hơi lạ là: Cả mấy con quái vật cùng lũ quái nhân trên đời đều đi sục tìm "vòng điểm huyết", còn gọi "vòng càn khôn", nhất Tây Sắc tinh mười bảy năm trước nó sục sạo rất dữ nhưng lâu nay tự nhiên mất tung tích, chỉ còn nghe nói có con thuồng luồng cùng lũ quái nhân.
Bốn người cùng im lặng, suy nghĩ. Võ Minh Thần vẫn chỉ thấy sa mù dày đặc, chàng trai sực hỏi:
-Thưa... tiền bối chắc rõ điều bí ẩn về "vòng càn khôn"? Chúa Pi A Ya lắc đầu:
-Lão phu cũng chỉ biết qua là "vòng điểm huyết" đó từ thời dã sử, khuyết sử lưu truyền lại, mỗi cái có liên quan tới một điều hệ trọng chi đó, nếu ghép cả ba cái lại, sẽ tìm được chìa khóa mở cửa vào bộ máy huyền vi của tạo hóa thì phải. Theo lời một thầy phù thủy giang hồ mười năm trước có cho lão phu biết, thì bộ ba cái "vòng điểm huyết" là một di vật của một đạo sĩ để lại sau khi vị pháp sư tiền sử này đắc đạo, đi vào cõi viên mãn! Di vật này chứng tỏ là một pháp bảo hay một bảo vật chứa bí pháp, chỉ biết sơ là bộ di vật đó hình như có liên quan đến điều bí mật về chuyện sinh tử của muôn loài muôn vật. Cho nên thiên hạ bất kể giống gì, có nhiều kẻ biết thấu đáo hơn, có lẽ chỉ có mấy con tinh!
Võ Minh Thần nghe chúa núi Pi A Ya nói, trí tò mò bị kích thích hết sức vụt nghĩ:
-Cứ như lời chủ động đây, "vòng điểm huyết" được coi là vật báu trên đời, chẳng rõ sử dụng ra sao, nhưng trong lúc lâm nguy mẹ ta lại đeo cho ta tất không thể là một "bảo bối"! Muốn rõ cội nguồn, chỉ có gặp Tây Sắc tinh, vì nó theo đuổi rình bắt mẹ ta từ lâu, trước hôm gặp "người". Cái vòng ta giữ vẫn là mồi nhử con quái rất đắc dụng, điều khó nhất là tài nghệ hiện lợi hại đến mức nào, ta mới liệu đường báo thù được!
Đang định hỏi thử chủ động, bỗng Bạc Khao Lan vùng cao giọng thánh thót:
-Theo ý thiếp, ba cái vòng có thể có hai gốc tích! Một là của bậc tiền nhân nào đó chế ra, lưu lại một bí pháp nào chăng? Vị này sinh vào thời khuyết sử, tiền sử chẳng hạn. Hai là của người không thuộc giống nhân loại ngày nay, mà là di vật bảo vật của giống người trước nạn hồng thủy! Như vậy người ta đã khám phá ra xưa kia giống người tiền hồng thủy đã đạt được một nền văn minh rất cao, khác hẳn nền văn minh ngày nay! Trong khi nền văn minh hiện nay căn cứ vào trí khôn điều dụng các thứ kim loại nhiện liệu, điện trời, để chế biến ra máy móc lên trời xuống biển, ngàn dặm phát âm... thì nền văn minh tiền hồng thủy lại là nền văn minh điều dụng ngũ hành trong mình và đã tới độ siêu phàm. Rồi thình lình, trận đại hồng thủy dâng lên, phong ba ầm ầm, nước lụt trời gọi là đời "tận thế". Cả nhân loại với nền văn minh bị tiêu diệt trong phút chốc, luật thông thường cũng đảo lộn, thế giới thành cõi hồng hoang như trong cơn ác mộng. Nhưng có người sống sót, có di vật sót lại, như bộ ba cái vòng ngọc kia chẳng hạn. Hoặc kẻ sống sót đã chế ra lưu lại hậu thế, hoặc di vật, di pháp còn sót lại, ba cái vòng kia có thể thuộc về nền văn minh tiền hồng thủy chăng?
Võ Minh Thần khi theo tôn sư thường được nghe kể qua nạn hồng thủy, nay nghe Bạc Khao Lan nhắc tới, chàng trai cũng thấy có lý, bèn từ tốn hỏi:
-Như vậy cô nương có ý cho mấy cái vòng đó là một bộ di tích của người trước nạn hồng thủy chẳng hạn, một món "bảo bối"?
Nàng nữ chúa Pi A Ya hơi nhíu cặp mày liễu, vẻ suy nghĩ đắn đo, thỏ thẻ đáp:
-Cũng chưa lấy chi quyết đoán hẳn! Nhưng chắc chắn ba cái vòng đókhông là bộ pháp bảo tối cổ, có năng lực phi thường, thì cũng là di vật có yểm tàng bí pháp nào đó về càn khôn, vũ trụ, luật sinh tử chẳng hạn! Vậy ba cái vòng có là một thứ pháp báu tối cổ lưu lại, cũng chẳng lạ. Nếu không biết sử dụng, cũng khác nào ta đứng trước một "con chim sắt" chưa hiểu, làm sao bay lên mây được? Nhưng thiếp vẫn có ý nghĩ: Bộ vòng đó là vật bí mật yểm tàng bí thuật, hoặc trỏ nơi chôn giấu một pháp bảo siêu phàm.
Thầy trò Võ Minh Thần ngồi trầm ngâm suy nghĩ, có vẻ tán đồng lời luận của nàng nữ chúa Pi A Ya, vị chúa rừng chợt bảo:
-Chẳng những ba cái vòng yểm tàng bí pháp, lão phu còn ngờ rằng hai con tinh sài kíu, Giao Long đã nắm được một, hai bí pháp và đang luyện tập, như chúng ta khám phá ra trong một cái vòng nào đó, nên mới sục tìm rất gắt cho đủ bộ ba. Cứ xem đòn đả sát, hấp sát thì biết, xưa nay trong nghề võ, chưa thấy môn nào quái gở như thế. Rất tiếc lão phu chưa được thấy cái vòng.
Nghe hai cha con nói, Võ chợt nghĩ:
-Nhân tâm nan trắc thật, nhưng riêng hai cha con Khao Lan đã cứu mạng ta, người đường đường chính chính, nếu ta dè dặt, thật là tệ bạc. Vả hai người đều hiểu rộng, biết nhiều, biết đâu chẳng tìm thấy điều gì hay trong đó?
Bèn rút luôn chiếc vòng trong mình ra trao cho chủ nhân, vòng này vẫn để túi, sau lấy ra để cả vào gói di hài cùng với sợi dây chuyền nửa đồng tiền, chàng tỉnh dậy mới lấy đem theo. Thấy vòng, hai cha con Pi A Ya mừng hết sức, chuyền tay nhau xem xét, nhưng chỉ thấy vòng ngọc to hơn vòng thường, loang lổ đầy vết điểm huyết trong vắt thế thôi. Sờ kỹ coi kỹ, không qua vết rạn nứt, đúng là chiếc vòng đặc. Xem giây lát hai cha con Bạc Khao Lan trao trả Võ Minh Thần, lắc đầu, bó tay:
-Chịu! Hay vòng giả? Chẳng thấy điểm gì khác lạ!
Võ lắc đầu:
-Không thể là vòng giả! Vì vòng này chính mẫu thân đã đeo cho ngày oan thác, bị Tây Sắc rượt bắt lấy người lấy vòng!
Chợt chúa Pi A Ya hỏi:
-Công tử định sao?
-Mang ơn tiền bối cứu mạng, giờ đã hồi phục, kẻ này tính xin phép được ra đi tìm cừu! Chẳng hay người có rõ sào huyệt Tây Sắc?
Chúa Pi A Ya nghiêm mặt:
-Lão phu chỉ biết động chính nó trên miệt Tây Bắc, thượng nguồn Hắc Giang, nhưng cách đây đã lâu năm. Theo lão nghĩ, tìm động tinh cũng không khó, nhưng công tử nên cẩn thận. Tây Sắc giờ còn lợi hại hơn xưa, công tử nên rèn luyện thêm thủ thuật phòng thân! Nếu công tử không chê, động Pi A Ya này cũng giúp được vài điều hữu ích khi công tử đối đầu Tây Sắc!
Bạc Khao Lan thấy cha ngỏ lời mời chàng khách trẻ lưu lại, truyền bí thuật, cô gái mừng hết sức vì trong thâm tâm từ chiều ngộ nạn miệt biên Trùng Khánh nàng chỉ ao ước có ngày đáp lại ân sâu. Nên lập tức tươi cười thánh thót nói thêm:
-Phải đó! Công tử nên tĩnh dưỡng cho mạnh hẳn, sẽ lên đường không muộn! Vùng sơn động này khí hậu thuận hòa, còn hơn mạn Trùng Khánh, Tĩnh
Túc, Cha Pa, Tam Đảo! Xuân hạ thu đông bốn mùa đều có hoa nở, dưỡng bệnh, luyện võ xong, công tử tha hồ xem hoa! Vả Tây Sắc Ma Vương vô cùng lợi hại, ẩn hiện khôn lường, bên mình lại có hàng đàn sài kíu dữ cùng quân mạnh, công tử tài võ dẫu cao, nhưng võ giỏi cũng khó trị quỷ thuật, sức ma, nếu vội, có khi nguy hiểm.
Võ Minh Thần từ này biết rõ về cái chết thảm khốc nhục nhằn của mẹ, lòng lúc nào cũng nóng như lửa đốt, chỉ muốn gặp thù, báo oán, đi tìm nguồn gốc. Nhưng sau cuộc chiến với Giao Long, gặp Đông Âm, chàng trai bắt đầu hiểu rõ sức lợi hại phi phàm của quái vật quái nhân biên thùy, lòng đầy lo ngại muốn tìm ngay đến Thanh Âm động, học thêm bí pháp. Nay tình cờ gặp chúa tể Hồng Cẩu Quẩy muốn truyền bí thuật, chàng mừng hết sức, tuy cũng chưa rõ thuật chi, bèn lễ phép nói luôn:
-Tây Sắc Ma Vương độc hại, lắm phép ma thuật quỷ, tài lực phi phàm, nếu không thông dị thuật kỳ môn sao trị nổi? Tiền bối cùng cô nương có lòng thương tưởng giúp kẻ khổ thì Võ này đâu dám từ tạ, chỉ sợ nhọc lòng tiền bối cùng cô nương thôi!
... Từ đó, thầy trò Võ Minh Thần lưu lại động Pi A Ya. Mới hay nơi này cách chỗ bị nạn sài kíu hai, ba chục dặm, nằm giữa thâm sơn khuất tịch. Lãnh địa này rộng lớn, phía tây Si Công Linh thượng, các sắc dân bộ tộc Thổ, Mán, Kha, H'mông, Nhắng... quanh vùng đều thuộc quyền tiểu vương Bạc, bản động rải rác chung quanh, đông nhất là hai sắc dân Mán, Thổ và mỗi sắc dân bộ tộc lại có một viên tù trưởng đứng đầu. Dần miền núi thường nặng tính bộ lạc, sắc dân nào chỉ chịu phục dòng tù trưởng đó. Võ thấy hơi lấy làm lạ, hỏi mới biết tổ phụ nàng quy phục được các bộ tộc Pi A Ya từ hồi dư đảng Thái Bình Thiên Quốc tràn sang, chia các nhóm Cờ Đen Lưu Vĩnh Phúc, Cờ Vàng Hoàng Sùng Anh, Cờ Trắng Bàn Văn Nhị, chiếm cứ tung hoành, các bộ tộc Pi A Ya mới chịu tôn phục một lãnh chúa chung lấy sức mạnh giữ núi. Riêng vùng động phủ thạch thất nằm giữa các dãy núi thành bọc quanh đường vào riêng hiểm nên không ai phạm nổi! Thầy trò Võ Minh Thần vẫn ở riêng thạch động xế phía Nam, ngày ngày tới khu thạch thất điện của cha con chúa tể Pi A Ya học thuật. Theo lời cầu của chàng, chúa họ Bạc dạy luôn cho cả Quản Kình. Cuộc học tập bí thuật chân truyền hết sức vất vả, khó khăn, đôi khi nguy hiểm. Nhưng hai thầy trò Võ vốn quen khổ luyện, chịu đựng, nên vượt qua được mọi gian khổ. Chúa động Bạc võ rất giỏi, nhưng ít khi thi triển, chỉ truyền cho khách một vài miếng bí truyền, còn dốc thì giờ vào dạy các pháp môn khác. Thoạt đầu, hai cha con vị chúa Hồng Cẩu Quẩy thay phiên nhau truyền bí thuật thu phục các giống sơn cẩu. Về tâm lý, thói quen, ngôn ngữ, mỗi giống cũng có điểm khác nhau, phương pháp thu phục cực tinh vi, nhưng học cũng dễ, chỉ khó nhất học về "ngôn ngữ" của chúng. Ngôn ngữ sơn cẩu, chó nuôi cũng nghèo nàn, nhưng học nghe được, hiểu được đã khó, tập "nói" tiếng chó, càng khó nữa. Xưa nay nghe chỉ tưởng nó chỉ biết mấy tiếng tru, hộc, hí, ăng ẳng, gâu gâu, rống, gừ... phát lộ một vài trạng thái vui buồn giận dữ vậy thôi, nào dè khi được họ Bạc phân tách, giảng dạy mới hay tiếng chó không giản dị thô sơ đến thế. Những tiếng tru hú, rống gừ chính là "ngôn ngữ" với những âm thanh khác nhau, khá phong phú, không phải đơn thuần. Chẳng hạn, con sài kíu gọi nhau, tiếng tru "quăng" chậm, kéo dài lê thê, cuối cùng là bình thanh, khi nó gọi đồng loại đến cùng rượt vồ một con mồi không nguy hiểm như con nai, con hươu, thì tiếng "quăng" ngắn hơn, về cuối tràng bình thanh, khi rủ nhau tấn công một con cọp, một đám người, thì tiếng "quăng" ngắn, nhọn, đệm tiếng "gừ"... cũng như con cọp, khi nghe tiếng nó gầm chậm là nó ngáp ruồi "cà uôm", bị thương, nó rống từng hồi mấy tiếng cộc, còn khi nghe nó phát tiếng "bép, bép" êm mà chắc, chính là lúc nó đang đói bụng, đi sục kiếm mồi trong đêm rừng!
Cha con chúa Bạc dẫn thầy trò Võ xuống rừng, giảng dạy, đem theo cả từng bầy sài kíu, chó rừng để thực tập. Ban đầu, học về các loài chó, đủ giống ta, Tàu, Đức, Nhật, sau mới tới chó rừng, các giống sơn cẩu. Học khiến chó đồng xong, mới tìm sài kíu hoang thực tập thu phục. Khó nhất giống Hồng Cẩu Quẩy, vì giống này hung tợn, bất trị nhất. Nhờ thông minh, nhanh nhẹn, lại giàu điện lực thôi miên, Võ Minh Thần học chưa hết tuần trăng đã có thể phát âm bắt chước hệt tiếng sài lang. Quản Kình tuy học chậm hơn chủ nhưng cũng khá thạo nghề. Thu phục một vài con xong, mới đến thu phục hàng đàn. Tròn một tháng, Võ Minh Thần đã có thể trong nửa phút, thục bàn tay vào mõm một con "quỷ mắt đỏ" hung tợn nhất! Nhờ cha con chúa Bạc dạy đủ bí quyết bí thuật chài ngải, luyện "ma xó", vẽ bùa... Chúa Pi A Ya cùng con gái dạy, lại triệu thêm mấy thầy mo, mụ ké thay phiên tới động truyền thuật cho chàng khách trẻ.
Trên sơn cước con gái các tù trưởng vẫn có lệ đi học làm "then", nhiều dòng tù trưởng kiêm pháp sư rừng cũng cho con trai học thuật về tuân lệnh chúa tể, các thầy mo, mụ ké Pi A Ya dạy thầy trò Võ tận tình. Võ Minh Thần vốn người sẵn chân khí oai lực, học ma thuật càng mau thành công.
Bí thuật pháp sư rừng cũng vô biên như võ. Một khoảng thời gian mười ngày tuy chưa giúp Võ thành một pháp sư tài, nhưng cũng học được những điều căn bản để có thể luyện một mình sau này.
Ngoài những giờ luyện tập bí mật rừng sâu, Võ Minh Thần thường được nàng nữ chúa Pi A Ya dẫn đi chơi xem phong cảnh hoặc săn bắn, thăm các động Thổ, Mán quanh miền, trong cử chỉ tâm hồn hai người xem có vẻ đắc ý.
Nhờ cảnh Thổ đẹp, lòng ưu ái của người động Pi A Ya, nhất nàng nữ chúa Bạc Khao Lan, chàng tuổi trẻ sớm mồ côi, cô độc cũng khuây khỏa lòng sầu đau cô độc, có lúc đã cất tiếng cười vang, linh hồn đỡ khổ, tâm trí cũng nhờ đó minh mẫn thêm lên.
Ngày kia, thầy trò Võ Minh Thần tới khu thạch động, được biết hai cha con chúa động Pi A Ya có việc đi đâu đó chưa về. Đám gái hầu mời khách vào ngồi uống trà đợi. Lúc này trời đã sang tiết đông, khí hậu sơn lâm lạnh lẽo, thạch thất đã có lò sưởi, hai thầy trò ngồi gây lửa thêm lòng lòng ấm áp chuyện trò tới chín giờ sáng vẫn chưa thấy cha con chủ động về.
Ngồi uống trà mãi cũng buồn, Võ Minh Thần bèn đứng lên, lững thững ra ngoài cửa ngắm cảnh giây phút lại quay vào, xem quanh thạch thất. Nguyên từ khi tới đây, thường lần nào cũng gặp ngay Bạc Khao Lan nên Võ cũng chẳng có dịp nào đi xem tường tận, ngoại trừ một lần được nàng dẫn quanh một vòng. Lần này tiện dịp nhàn rỗi, chàng mới được quan sát tỉ mỉ hơn. Thạch động quả là một kỳ công kiến tạo phi thường.
Theo lời Khao Lan, hang động thiên nhiên này xưa có một vị đạo sĩ nào đó ở ẩn chỉ rộng bằng một phần bảy hiện nay. Giờ hang động đã được mở rộng, sâu thêm, thành một căn động thất có nhiều buồng, vách, cửa, nhiều chỗ được chạm khắc rất tinh vi, đến nắp hang đều được che bằng kính pha lê, nên hang động rực lên một thứ ánh sáng huyền ảo không khác ánh sang trong các hang động thần kỳ. Trên trần lại có những lỗ thông hơi ăn lên sườn núi, nên không khí vẫn dễ thở, nhẹ lâng.
Võ Minh Thần đi quanh xem xét một hồi, rồi dừng lại phía ngoài quan sát di tích của đạo sĩ ẩn xưa. Cách cửa vào độ hai mươi thước là khu đạo sĩ thường nằm ngồi, còn nguyên một tấm thạch bàn chế thành một cái giường đá, trên có thạch nhũ rũ xuống coi rất đẹp.
Ngay sát giường, vách còn có những lỗ lủng như những ngăn kéo, có lẽ đạo sĩ dùng để các đồ lặt vặt. Đặc biệt lỗ ngăn nhẵn thín như mài, đủ mọi hình thể lục lăng, bát giác, tam giác, tứ giác... Và quanh khu giường đá, có rất nhiều nét vẽ kỳ lạ, chi chít vách đá, nét ngang nét dọc, nét vòng cung, đủ kiểu, kèm theo những hình vẽ rất đơn sơ nhưng hết sức linh hoạt, tuy thời gian đã phủ lên mọt lớp bụi xám rêu phong, nét hình vẫn còn rõ vì khắc sâu vào đá. Theo lời Khao Lan, người họ Bạc muốn để nguyên di tích nên không cho lau chùi sửa sang khu vực này. Võ Minh Thần bước dọc bên vách, ngắm từng nét hình một, thấy có đủ mọi hình thú, điểu, cây cối, mây mưa lẫn lộn. Khao Lan bảo đây là chữ "tượng hình" từ vạn cổ lưu lại, chắc cũng chỉ là phỏng đoán thôi! Vì đã đọc được đâu? Người viết những hàng lưu bút này là bực đạo võ thượng thừa đây, nét đi cực kỳ linh hoạt đúng nét không phải đục, hẳn đạo sĩ đã dùng điện công thần lực viết lia lịa lên vách.
Võ Minh Thần khi theo tôn sư đã từng được giảng về thứ chữ tượng hình thời cổ. Tôn sư chàng là bậc thông kim bác cổ, biết rất nhiều thứ, kể cả văn học, nên giảng rất kỹ, từ phép hình dung hình tượng chế biến ra chữ viết này trước khi Hán tự thành. Nhưng đem so sánh với chữ tượng hình này, thấy khác hẳn... Chàng trai quan sát rất lâu, cũng chẳng hiểu gì cả.
-Nét hình này khó hiểu thật! Hay là một bí kíp võ công? Bí mật vũ trụ? Chẳng rõ từ đời nào! Thời cựu thạch khí hay tân thạch khí? Hay lại là chữ tượng hình của loài người có trước đại nạn hồng thủy?
Khao Lan nói chẳng sai, cha con nàng đã có lần dày công xem xét cố đoán, vẫn không ra! Mình trí óc được bao nhiêu, xem kỹ chi cho nát óc! Quản Kình cũng lân la đứng dòm, thấy tiểu chủ xem, y cũng chỉ xem qua, kêu "chữ ma, chữ quỷ" rồi hai thầy trò lại lững thững trở về chỗ cũ.
Uống một tuần trà nữa, vẫn chưa thấy cha con Khao Lan về. Quản Kình nóng ruột, đứng lên, ra cửa động ngó, còn Võ Minh Thần ngồi buồn, chợt nhớ đến cái "vòng điểm huyết" bèn lấy ra xem cho khuây. Dạo này trời đông lạnh lẽo, đám gái hầu trong thạch động gây lửa khá nhiều, ngọn lửa bốc cao, trong đó có cả gỗ trầm, xông mùi thơm ấm dễ chịu hẳn. Võ Minh Thần xem chán, giơ cả lên ngọn lửa soi qua soi lại, cũng chẳng thấy gì.
Chỉ là một cái vòng ngọc xanh, điểm huyết loang lổ gần hết vòng, thế thôi. Cũng không mọt vết nứt rạn.
|
|