|
Tuy vậy, Võ Minh Thần vẫn nhất định không cho cởi hết quần áo, cứ để nguyên chiếc quần cộc, vào buồng tắm. Hơi nóng mịt mờ như sương khói, nhìn kỹ mới thấy mọi vật.
Đám gái hầu "phò" chàng vào một cái ghế bành rộng, có thể bấm ngã ra như nằm trên giường.
Ghế bằng mây đặt trên hai khúc song hình cung, nằm, ngồi, gật gù như "ông lật đật" làm Minh Thần muốn phì cười. Nhìn lên, thấy quanh buồng có nhiều ống kim khí đang phun khói phì phì. Khói ám vào người, vật, lấm tấm rỏ giọt.
Võ Minh Thần hỏi đám the nữ:
- Phải bên kia vách có lò nấu nước không?
Một nàng kính cẩn đáp:
- Dạ bẩm tướng công không phải, chỉ có một bộ máy nhỏ chạy bằng sức nước, mang các ống kim khí cho nước nóng thôi. Đằng sau có một con suối nước nóng rất trong lành tắm có thể khỏi được nhiều thứ bệnh. Chẳng những thế, suối nước nóng này còn làm da thịt mịn màng, gân cốt cứng cáp. Ai có bệnh đau bụng kinh niên, nhức đầu, nhất là ghẻ lở, sốt rét rừng, uống vào rất mau khỏi. Suối này có tên "Thánh Toàn Ôn" vốn là nguồn nước quý của nước Yên! Xưa nay Yên Phủ có lệ cứ một năm có một ngày ban nước "ôn toàn" trị bệnh cho thiên hạ. Sợ cho lắm làm ô uế nguồn nước quý, Thần Nư có truyền làm một cái ao riêng khơi nước vào cho người Yên tắm, gọi "ôn trì" về phía cuối chân núi, còn đây chính là chỗ tắm riêng của Thần Nữ gọi là "Trầm ôn phòng", không ai được vào đây tắm. Hôm nay chỉ có tướng công! "Ôn toàn" có một mạch khe phun nước phun khói đêm ngày, Thần Nữ cho khói tuôn qua ống nóng để tắm cho tinh túy!
Võ Minh Thần đang nhìn bên vách, thấy có nhiều bàn tay kỳ cọ mình, vội quay nhìn lại, bỗng hơi giật mình một cái vì lố nhố quanh mình năm sáu nàng thế nữ đã trút bỏ xiêm y lúc nào chẳng biết, trong làn khói mờ hình bóng đám nữ nhân hiện ra không một chút vải lụa che phủ, phô trọn các đường cong uốn chờn vờn như một bầy tiên nữ khỏa thân tắm nước Ngọc Tuyền.
Vẻ tự nhiên hết sức, cả bọn xúm lại, kẻ nắm tay, người nắm chân, đè gáy, dùng khăn thổ cẩm kỳ cọ cho "tướng công", mấy bàn tay ngà xinh xắn hầu rất khéo léo, nét mặt cả đám tuy tươi như hoa nở, vẫn hiện rõ vẻ kính cẩn không khác đám cung nữ hầu vua chúa, làm Võ Minh Thần thấy ngượng hết sức. Vì tuy đã biết qua phong tục tập quán của dân các bộ tộc sơn cước, vẫn coi chuyện tắm truồng là chuyện vô cùng tự nhiên, nhưng bình sinh chàng cũng chưa quen tắm khỏa với phái nữ, nên mắt thấy cảnh này thì không khỏi "thất kinh", đỏ cả mặt.
- Ối chao! Bày đặt chi chuyện tắm rửa "giết người" thế này? Mình từ nhỏ ở với tôn sư quen lối "nam nữ thụ thụ bất thân" lối Khổng Mạnh, giờ Thần Nữ nước Yên lại bắt mình chịu cảnh "hầu tắm" thật khổ! Nhưng người ta có quý khách thì mới cho thế nữ hầu hạ cẩn thận, theo tục lệ bản địa, chẳng lẽ mình phản đối, vậy chẳng khác nào chê tục lệ người ta? Thù bất nhược, cứ mặc họ muốn làm chi thì làm!
Bất quá cũng như chịu một cái tai nạn hay hay vậy thôi! Bèn cứ ngồi yên trong ghế mây, cho các nàng kỳ cọ. Hơi khói ấm áp làm người chàng dễ chịu hẳn, như trút sạch được cả tàn tích bệnh dữ trên mình. Chừng mười phút, các nàng lại dìu khách nằm xuống, vừa kỳ vừa xoa bóp, y hệt các chú khách "tẩm cốt" vậy. Một mùi thơm kỳ ảo từ trong sương khói phả vào mũi vào các thơ thịt, những bàn tay xinh xắn chạy trên lưng như rắn bò, khác hẳn lối xoa bóp của con nhà võ. Bỗng thấy các nàng đẩy ghế ra khỏi buồng, Võ ngạc nhiên hỏi:
- Các cô em không tắm sao?
- Dạ bẩm tướng công, chúng con đã làm lễ tắm rửa sạch sẽ trước khi vào hầu tướng công! Chúng con chỉ bỏ xiêm y cho khỏi ướt!
Sang căn buồng bên, ánh sáng chan hòa, các nàng đặt Võ nằm xuống đấm bóp một hồi nữa, và bôi vào người chàng một thứ nước thơm kỳ lạ, trong khi một nàng bưng đặt dưới gầm ghế một lò trầm nghi ngút.
Một nàng lớn tuổi nhất cầm dao cạo râu, cạo mặt, bấm gáy cho khách, tay dao, kéo thạo không thua thợ hớt tóc lành nghề! Chải đầu xong, một nàng keo soạt bức rèm xanh lơ, để lộ một tấm gương bằng cái chiếu.
Võ nhìn vào gương, không khỏi mừng vì thấy thần sắc đã như xưa. Mấy nàng bưng khay y phục tới:
- Xin tướng công mặc lễ phục! Sắp tới giờ hành lễ rồi! Sửng sốt, Minh Thần ngơ ngác:
- Sao? Lễ phục? Cái gì đó?
- Dạ, đại lễ của Yên Phủ, nhân ngày tướng công bình phục! Nước Yên đã van cầu từ buổi tướng công tới! Dứt lời, không đợi Võ kịp đáp nữa, mấy nàng xúm lại mặc quần áo cho chàng.
Minh Thần không khỏi lấy làm lạ, thấy thứ quần áo mấy nàng mặc cho hết sức kỳ dị, không kể quần áo trong nguyên chiếc áo dài mặc bên ngoài coi đã lạ lùng, đặc biệt, toàn bằng thứ cẩm dệt rực rỡ, nửa như thứ áo xường xám Tàu, nửa như áo tế xưa, màu đỏ, viền, thêu kim tuyến, rất khéo!
Nhìn vào gương coi đỏ đỏ vàng vàng tua ngũ sắc sặc sỡ như quần áo pháp sư nhưng lối y phục của vua rừng chúa núi hay của một pho tượng thần nào đó!
Càng nhìn càng lạ, Võ Minh Thần suýt bật cười, vì từ nhỏ chàng thường chỉ quen mặc quần áo chàm, hoặc có một vài lần mặc áo dài gấm chữ "thọ" may lối áo Kinh, áo Tàu, chưa hề mặc thứ y phục kỳ dị như bữa nay. Bất giác chàng vùng hỏi lớn:
- Ôi chao! Này các cô em! Sao lại mặc thứ quần áo sặc sỡ lòe loẹt như... phường tuồng thế này? Quần áo lối gì đây? Bọn thế nữ ngó nhau mỉm cười, nàng lớn tuổi nhất kính cẩn đáp qua:
- Dạ bẩm tướng công, đây là y phục cao quý nhất Yên Phủ! Hơn hai mươi năm nay mới có tướng công mặc lần thứ nhất! Bữa nay là ngày vui nhất của nước Yên chúng con!
Rồi không đợi chàng khách kịp hỏi, mấy nàng xúm lại sửa sang ngắm nghía, khen líu lo như bầy sơn ca.
- May hai, ba năm rồi, không ngờ lại vừa khổ người tướng công. Từ nay Yên Phủ càng linh hiển, dân gian được hòa cốc phong đăng! Tướng công mặc y phục trọng lễ coi uy nghi khôi vĩ lạ thường, thật đai phước cho nước Yên!
Nghe các nàng nói cả chữ nho thành thạo không thua các cô đồ cô khóa dưới bình nguyên, Minh Thần càng ngạc nhiên, vừa toan hỏi nữa, đã nghe xa xa có tiếng "đàn cồng" nổi lên tiếng rầm vang núi rừng nghe hết sức huyền bí. Nàng lớn tuổi nhất cung kính cúi đầu:
- Xin rước tướng công dời gót, sắp tới giờ làm lễ! Minh Thần theo đám thế nữ ra khỏi phòng tắm, người thơm phức toàn mùi kỳ dị, dễ ngửi hết sức, lòng riêng đầy thắc mắc, đảo lộn bao ý nghĩ phức tạp. Chàng thấy "miền hoa bướm" Yên Phủ này mỗi lúc thêm bí ẩn lạ lùng, nhưng cứ làm thinh không hỏi nữa. Cả bọn "phò" Võ qua mấy dãy hành lang về phòng cũ. Vừa tới cửa phòng chơt ngạc nhiên thấy một đám đông người sắc phục rực rỡ đủ màu từ phía hành lang xế trước tiến lại, đông hàng mấy trăm người, phía sau đám đông có tiếng đàn cồng, tiếng khèn tiếng sáo địch sênh tiền đủ thứ âm véo von như nước chảy.
Dẫn đầu đám đông chính là người đàn bà đẹp uy nghi có tên lạ Thần Nữ Yên Phủ. Sáng nay nàng mặc bộ quần áo vàng, ngoài khoác áo choàng cũng màu vàng, đầu chít khăn vàng bằng kim tuyến hoa nổi lấp lánh như dắt trang kim, chân đi hài Thổ màu vàng nạm bạc cườm, sa phia, kim cương sáng rực. Trong sắc phục toàn vàng kim tuyến, nàng đẹp lộng lẫy hẳn lên gấp bội, sắc tuyệt trần lồ lộ còn phảng phất nét uy nghi như có pha nhan sắc phi phàm, làm Võ Minh Than nhác thấy càng sửng sốt, chẳng hiểu sáng nay có đại lễ chi mà nữ chủ mặc lộng lẫy thế!
Theo nhịp âm thanh nổi, Thần Nữ Yên Phủ uyển chuyển bước lại trước mặt Võ. Vạt áo nàng dài lê thê, có hai thế nữ cầm nâng, không khác cung nữ dâng xiêm y cho các bà Âu Châu xưa. Xế sau lưng, hai bên có một bầy thế nữ bưng lắm thứ như khay, mâm quả, giỏ... phủ vải điều! Sau nữa, lố nhố đâu đây trẻ già nam nữ, ai nấy khăn áo chỉnh tề rực rỡ, dẫn đầu là một đám bô lão râu tóc bạc phơ! Nhiều người chống gậy lưng còng.
Và xế bên Thần Nữ là một ông già râu tóc bạc phơ coi đầy vẻ tiên phong đạo cốt. Võ thấy mặt hao hao quen, đoán chắc vị Thánh Y Hải Thượng Lãn Ông tái thế!
Khi nữ chủ miền đất lạ này bước đến sát chỗ Minh Thần thì tiếng "nhã nhạc" chợt im, một bọn ngót hai chục ông già râu dài tiến lại đứng xế bên nữ chủ, nhất loạt chắp tay vái Minh Thần, hô lớn như đọc văn tế:
- Hàng động phủ mừng tướng công lành bệnh, xin kính chúc tướng công bình an trường thọ hưởng phúc lâu dài, xứ Yên thịnh vượng.
Nhất hô bá ứng, Minh Thần chưa kịp đáp, đã thấy ông già tiên phong đạo cốt tiến lại nói luôn:
- Lão mỗ vội vã từ Si Công Linh trở lại đây mừng công tử đã thoát nạn dữ, và xin chúc công tử vui nơi Yên Phủ, ngộ kỳ duyên đáo miền Phù Dung mười phần xứng ý.
Võ Minh Thần lật đật tránh sang bên, toan phục xuống tạ ân cứu mạng, vị Thánh Y Lãn Ông đã trỏ Thần Nữ vẻ trịnh trọng lạ thường bảo:
- Từ ngày công tử lạc tới miền Yên Phủ hôn mê bất tỉnh chưa biết chuyện kỳ ngộ do thiên số định, nay bệnh ngặt đã qua khỏi, công tử cũng cần biết qua định số. Đây Thần Nữ chúa tể Phù Dung xứ, giáo chủ Phù Dung Thần Giáo, Chúa Ngàn ba biên giới, chúa người, chúa vật, chúa các loại thảo mộc cỏ hoa, Chủ tế các Thần Mây Thần Gió Thần Mưa... Danh tôn Phù Dung Thần Nữ Phù Dung Nương Nương, chủ tế Tam Biên lãnh địa, hậu duệ Yên Thần!
Võ Minh Thần tuy đã đoán người đàn bà đẹp này là nữ chúa miền động lạ này, nhưng nghe xong lời giới thiệu của vị Thánh Y Lãn Ong chàng trai cũng không khỏi sững sờ khi được biết thêm người đẹp đã cứu mạng mình là một nhân vật thần bí, vừa là một nữ hoàng biên giới, vừa là giáo chủ Thần Giáo, kiêm luôn giáo chủ Đa Thần Giáo, uy quyền có le còn hơn cả các bực vua chúa khác vì coi cả pháp quyền lẫn thần quyền. Trong thoáng giây, chàng hiểu mình đang đứng trước một nhân vật thiêng liêng hết sức đối với dân bản địa, chàng trai sực nghĩ:
- À! Yên quốc, Phù Dung Thần Giáo...? "miền hoa bướm"! Thôi đúng rồi, hoa thuốc phiện! Chúa Ngàn Tam Biên lãnh địa...? À! Nếu vậy thì miền này chẳng phải thuộc thế giới nào khác lạ, chắc là miền quanh vùng biên giới Tây Sắc chi đây! Nhưng có lẽ là một miền bất khả xâm phạm chi đây, nếu không Sài Lang Chúa dám lần mò tới. Nữ chúa giáo chủ hết lòng cứu giúp mình, ân này lớn lắm, nay trước hàng động, ta phải tạ ơn ngay mới được.
Bèn cúi đầu, chắp tay toan phục dài cả Thánh Y lẫn Thần Nữ, nhưng rất nhanh, nàng đã bước tới, dịu dàng nắm lấy tay Minh Thần, cất giọng thánh thót nhưng suối đàn:
- Tướng công chớ nghĩ tới ân nghĩa nữa! Bữa nay là ngày đại lễ, tướng công sẽ đứng cho hàng động thần dân Yên quốc lễ mừng! Xin tướng công chớ khinh động!
Dứt lời, dìu nhẹ chàng vào trong cùng với vị Thánh Y. Minh Thần vẫn chưa dứt ngạc nhiên, ngó hai người bảo:
- Mạng này lẽ ra đã dứt, nay còn được là nhờ Thánh Y, Thần Nữ, nếu không cho ngu mỗ tạ ơn, lòng sao yên ổn?
Thánh Y xua tay, vuốt râu bảo:
- Chính là do ân thiên địa thần linh mới phải! Công tử bất tất nhọc lòng nghĩ tới! Có điều rất lạ, khi trị bệnh, lão phu thấy có điều hết sức quái gở, cần phải nói ngay công tử rõ! Là cả hai lần bị đòn dữ đều giống nhau như đúc, cũng đều là đòn tiên chất kim khí trong cơ thể, nếu không có xương da con Mạc thú, chắc vô phương cứu chữa! Công tử nên lưu tâm, xương da con Mạc thú là thần dược trị đòn tinh, công tử còn chút nào, nhớ cất giữ cho cẩn thận! Tinh Chúa còn nguy hiểm, công tử nhớ kỹ phòng về sau!
Ngạc nhiên, Võ hỏi:
- Nếu vậy cả hai đòn cùng một gốc? Giao Long Chúa, Sài Lang Chúa đều dùng dị pháp càn khôn? Hay cả hai con tinh này chỉ là một giống hóa hình ra? Thần Nữ dịu dàng:
- Điều đó sau sẽ rõ, nhưng tướng công có thể an lòng từ nay không sợ nó nữa! Yên Phủ có bí pháp trấn quốc, thiếp sẽ truyền cho tướng công, nếu không trị được loài tinh chúa đó, cũng không lo nó phạm tới người.
Thế nữ dâng trà, nước, ba người cùng cạn, bỗng nghe tiếng âm nhạc nổi lên. Thánh Y cao giọng:
- Đã tới giờ hoàng đạo, thần dân ngóng đợi, xin Thần Nữ hãy thỉnh tướng công đến đền thờ.
Hai người đưa Võ ra ngoài, thế nữ xúm quanh, thần dân xếp hàng "phò" ba người đi thẳng ra phía đầu hành lang. Minh Thần bàng hoàng thấy một vùng nương đồi rực rỡ hiện ra, bỗng nghe có tiếng hô "kiệu đăng sơn"!
Từ ngoài, ba cỗ kiệu khá lớn tiến vào, kê sát hành lang. Mỗi cỗ kiệu có bốn thổ dân khiêng, một cỗ sơn đỏ, một cỗ sơn vàng, còn một cỗ sơn xanh coi rất lạ mắt. Đám thế nữ xúm lại "pho" Võ Minh Thần lên cỗ kiệu đỏ, Thánh Y Lãn Ông lên kiệu xanh, Thần Nữ lên kiệu vàng.
Cồng nổi vang rền, đàn sáo địch tiêu khèn sênh tiền... trổi âm thanh bổng trầm véo von như tiếng nhạc nước thần. Ba cỗ kiệu tiến vụt đi như trôi theo luồng âm thanh phi phàm, kiệu Thần Nữ đi trước, tới Minh Thần rồi Thánh Y, theo sau là dòng người nước Yên cuồn cuộn như nguồn thác lũ.
Chàng tuổi trẻ phong trần bỗng rơi vào một vùng cảm giác hết sức lạ lùng, tâm hồn xao xuyến, bàng hoàng, bất định giữa khung cảnh càng lúc càng trở nên thần bí, khó hiểu. Nhưng trước tấm thịnh tình của Yên Phủ, và nhất là trước cảnh tượng nghiêm đầy vẻ thiêng liêng, đầy tính cách lễ nghi, tập tục của miền đất đã cứu mình thoát nạn dữ, Võ cũng chẳng biết làm gì hơn là cứ phó mặc cho dòng người thần bí này cuốn đi theo tiếng nhạc rước thần.
- Chắc tục lệ xứ Phù Dung này đây, các sắc sơn cước biên thùy, thượng du đất Việt ta thường vô cùng hiếu khách. Miền Phù Dung quốc này lại biền biệt giữa ba dải biên giới Việt Trung Lào lại càng hiếu khách hơn! Có lẽ nhân dịp khách khỏi bệnh, họ tổ chức kỳ đại lễ ăn mừng đay! Nhưng một kẻ tứ cố vô thân không nhà không cửa như ta mà họ lại phong cho chức tướng công kể cũng buồn cười thật! Mà kỳ lạ nữa là đến vị Thánh Y đạo mạo râu dài cũng cứ gọi mình là tướng công... mới khó hiểu chư! Nhưng chắc lễ mừng khác thật, vị Thánh Y cũng được dự mà! Chắc ra nơi hành lễ đây!
Võ Minh Thần thấy yên lòng, đưa tay vén rèm trông ra, mới hay chỗ mình vừa nằm dưỡng bệnh là một khu dinh cơ thật nguy nga đồ sộ, nằm lưng đồi phong quang đầy kỳ hoa dị thảo, tòa ngang dãy dọc, điếu kiều chạy quanh như lối kiến dinh Chúa Mèo Woòng Chí Sình trên miệt Hoàng Sĩ Phù!
Nhưng lối kiến trúc và màu sắc lại phảng phất vẻ thần bí như chốn đền thờ nào, so sánh với lối kiến trúc Cung A Phòng Tây Sắc dưới đáy Hắc Giang, chốn dinh phủ lâm tuyền này phảng phất nét thiêng liêng kỳ bí, còn A Phòng quái gở phi phàm như dưới cõi âm!
- Phù Dung Thần Giáo! Dinh phủ của Thần Nữ Phù Dung có khác! Thần bí thật! Kỳ lạ thật!
Võ lẩm bẩm, lòng lâng lâng nhẹ nhõm, chung quanh chàng là một miền hoa bướm bạt ngàn sơn dã, bản thổ rải rác, không khí trong lành, cảnh trí thần tiên như chon Bồng Lai, suối khe róc rách "ôn toàn" bốc khói mờ sương coi càng giống cảnh tiên non Bồng trong các bức tranh thủy mặc.
Đặc biệt là rất nhiều công, trĩ, oanh, yến, sơn ca, họa mi, khướu, yểng toàn giống chim đẹp nhởn nhơ bay đậu múa hót líu lo, chứng tỏ đây là miền đất lành, khí hậu tốt lạ thường.
Qua nhiều rặng đồi nương, thung lũng, tới một cánh rừng thưa cây, đầy dị thảo, kỳ hoa, ba cỗ kiệu lướt lên một trái đồi lớn. Võ trông ra thay cờ quạt cắm đầy, thổ dân võ trang đứng dàn dọc từ dưới lên trên đồi, hiện ra một tòa đền đài nguy nga đồ sộ toàn bằng đá xanh đá trắng, hình thể cũng nhiễm vẻ thần bí lạ thường.
Ba cỗ kiệu vượt lên đồi, giữa hàng thổ dân dàn dọc, tinh kỳ phấp phới. Dòng người đứng cả dưới chân đồi, chỉ có một bầy thế nữ theo đi kiệu cùng phường nhạc rừng.
Đền thờ chót vót ngọn đồi, chung quanh cây cối um tùm, coi như những cây tùng tán khổng lồ. Ngoài khu vực đền thờ, cả rặng đồi đều trồng "thâu" hoa nở xòe bạt ngàn.
Võ Minh Thần vén hé rèm trông lên, thấy sân đền rất rộng, lối đi lót toàn đá trắng, phía ngoài có hàng rào trồng cây thấp như các dậu dam bụt, găng, xương rồng dưới xuôi, hoa leo, hoa "bướm" mọc đầy, một cái cổng đồ sộ, cũng bằng đá ghép như lối kiến trúc thành nhà Hồ tại Phủ Quảng Thanh Hóa, ngoài có tấm biển sơn son khắc nổi thếp vàng rực rỡ bốn chư Hán lối chân phương "Phù Dung Thần Điện".
Trong sân, bên cổng, trên thềm, lố nhố nhiều bóng người y phục chỉnh tề. Ba cỗ kiệu vượt qua cổng tiền, băng qua sân, đặt sịch dưới thềm, tới đâu người người cúi rạp đầu chào hết sức cung kính. Đám thế nữ chạy lên, vén rèm, tít trên, có hai "lực sĩ" ôm thảm trải vụt xuống, tấm thảm dệt bằng vỏ cây, màu sặc sỡ loang loáng chạy cuồn cuộn như lớp sò ngũ sắc.
Võ Minh Thần vừa đặt chân xuống thì mép thảm cũng vừa kịp phủ kín bệ đá, không nhanh, không chậm nửa khắc! Đám thế nữ "phò" ba người lên điện, vị Thánh Y Lãn Ông tái thế đi trước, tay chống gậy trúc, cách vài bậc mới tới Thần Nữ Phù Dung Giáo Chủ và Võ Minh Thần, chàng trai định lùi lại đi sau nhưng Thần Nữ cứ đi sát bên chàng, đám thế nữ bước sát sau, bưng các mâm lễ vật phủ vải điều, làm chàng phải bước song song với Thần Nữ, lòng chợt nổi lên hàng trăm ý tưởng vẩn vơ nghi hoặc!
Nhưng chàng tuổi trẻ không có thì giờ nghĩ nhiều, phường nhạc sau lưng đã trỗi khúc gấp gấp dặt dìu như thác chảy, Thánh Y Lãn Ông, Thần Nữ Phù Dung đi vùn vụt theo, thoắt đã vượt hai mươi tầng bệ đá, lần tới thần điện trên. |
|