|
Chương 27: Ánh sao đêm
“Nơi mà trên thế gian này, em là người duy nhất anh sẽ đưa tới đó”… Lẽ ra Jin không nên nói một câu vừa gây cảm động vừa gây hồi hộp mong chờ như vậy!!!
Cố nén nụ cười và tỏ ra không quan tâm, Byul khoanh tay trước ngực và nhìn ra cửa sổ nói vu vơ:
_ Chỉ cần nơi đó không phải là khách sạn hay nhà nghỉ gì đấy là được… – giọng nói của cô phảng phất chút gì đó trêu ghẹo châm chọc
Jin tròn mắt quay sang nhìn Byul rồi sau đó tự mình rũ bỏ sự ngạc nhiên, bật cười khúc khích
_ Vì Chúa, và vì sự trong sạch của anh…tất nhiên là không rồi – cậu vừa cười vừa đáp một cách rành mạch và dí dỏm
Đúng lúc đó, tuyết bắt đầu lất phất rơi… Byul ngẩn ngơ ngắm nhìn tuyết rơi nhè nhẹ bám vào cửa kính, cô dường như ngay lập tức lãng quên chuyện đùa vừa rồi; còn Jin thì chỉ vừa thoáng thấy gương mặt Byul đăm chiêu nhìn qua khung kiếng, đã vội dành cho cô một sự yên lặng rất đỗi bình yên ấm áp.
Byul chưa bao giờ thích tuyết, nhưng cái tuyết đầu đông năm nay sao đẹp lạ. Người Hàn Quốc có một niềm tin rằng: khi thấy tuyết đầu mùa rơi, chỉ cần cầu nguyện thì một điều ước sẽ thành hiện thực. Thu ánh mắt xa xăm về, Eun Byul trộm nhìn Jin đang bình thản lái xe rồi thầm nghĩ: “Nếu ước nguyện là có thật, mình chỉ mong được ở bên người này mãi mãi”
.
Chiếc ô tô rẽ vào một cung đường nhỏ dốc thoai thoải lên sườn núi. Tuyết đã bám trắng trên những hàng cây lá kim. Jin mỉm cười khẽ liếc sang phía Byul đang ngủ, cô ngủ gục từ nãy đến giờ chắc cũng được gần một giờ rồi; cậu rời một tay khỏi vô lăng và lay nhẹ cánh tay cô.
_ Chúng ta chuẩn bị tới nơi rồi! Em đói không? – Jin vuốt nhẹ lên má Byul vẻ ân cần
Cô khẽ gật đầu, đưa tay dụi nhẹ rồi chớp mở mắt nhìn ra cửa sổ.
_ Em ngủ quên bao lâu rồi vậy, anh? – Byul cố nhìn xem điểm đến là ở đâu, nhưng cảnh vật xung quanh không có gì đặc sắc hơn là một màu tối được hắt sáng nhờ đèn xe rọi lên đám tuyết.
_ Cũng được một lúc rồi – cậu mỉm cười đáp, đưa bàn tay trở về vô lăng.
_ Khi nào chúng ta mới đến nơi? … - Byul vừa dứt câu hỏi thì cô đã ngay lập tức được nhìn-thấy câu trả lời. Cô lặng người trước khung cảnh mình đang thấy.
Chiếc ô tô lao vào giữa một làn đường tràn ngập ánh sáng… màu vàng lấp lánh từ hàng ngàn chiếc đèn nhỏ trang trí Giáng Sinh giăng kín lối vào trải dài nửa km đến tận cổng một Nhà Thờ lớn. Jin đã cố ý thả ga thật chậm để Byul được ngắm nhìn lâu thêm một chút, trước khi đỗ xe ngay phía bên hông nhà thờ.
Cậu từ tốn tắt máy xe, tháo dây an toàn cho mình rồi nhoài người sang tháo dây an toàn cho Eun Byul.
_ Đợi anh một lát nhé!
Jin vừa nói xong thì mở cửa xe bước ra, Byul chưa kịp hiểu gì thì đã thấy cậu ấy vòng ra phía sau mở cốp xe rồi quay lại mở cửa ghế phụ cô ngồi với chiếc áo khoác trên tay. Jin choàng áo lên người Byul lúc cô bước ra khỏi xe; cậu thoáng đọc được trong ánh mắt cô một sự hiếu kì lớn về nhà thờ đẹp lộng lẫy nằm ở nơi hẻo lánh này.
_ Huhm… khoảng 20 năm về trước, anh đã được làm lễ rửa tội ở đây – Jin nắm lấy tay Byul vừa dắt cô đi về phía cổng chính của nhà thờ vừa nói.
Go Eun Byul ngạc nhiên tròn xoe mắt nhìn Woo Jin. Cậu đáp lại ánh mắt đó bằng nụ cười rạng rỡ
_ Không phải em đang hiếu kì sao?
_ Có một chút… – cô trả lời không thành thực lắm, thật ra là cô tò mò chết đi được ấy.
_ Nếu chỉ-một-chút thế thì thôi vậy. – Jin tỏ vẻ cụt hứng rồi vờ lơ đi câu chuyện.
_ Này! – Byul lập tức lườm Jin.
_ Lát nữa anh sẽ nói em nghe, giờ đi ăn đã! – cậu bật cười trước phản ứng dễ đoán của cô; chỉ để lại một câu hứa hẹn như vậy rồi dắt tay cô đi về phía gian nhà nhỏ cạnh nhà thờ.
.
_ Con cảm ơn sơ – Jin cầm lấy hai tô súp lớn bốc khói nghi ngút; hé môi cười ngây ngô với bà sơ già. Giáng sinh năm nào cậu cũng tới đây… đến nỗi chuẩn bị dư phần ăn mỗi dịp này đã trở thành thói quen của sơ.
_ Cô bé đấy xinh lắm! Đôi mắt lại có khí chất hơn người, quả là một cô gái đặc biệt đấy! – Bà sơ nhìn về phía Byul đang ngồi bên chiếc bàn và nói thầm với Jin.
_ Ngoại hẳn là cũng sẽ nói thế… – Jin nhìn về phía Byul cười buồn rồi quay lại nhìn sơ già – Nếu một ngày con may mắn lấy được cô ấy làm vợ… sơ sẽ ngồi ở phía hàng ghế người thân của con trong lễ đường chứ?
_ Tất nhiên rồi, con trai ạ – sơ vừa nói vừa gật đầu khoát tay – giờ thì mau bưng ra cho nóng đi.
.
_ Chà…đói thật nhỉ? Xin lỗi vì hôm nay bắt em phải ăn tối muộn thế này nhé! – Jin đặt tô súp xuống trước mặt Byul rồi mỉm cười.
_ Anh nấu á? – Eun Byul tròn mắt nhìn tô súp rồi nhìn Jin. Rõ ràng cậu ấy vào bếp mới có 2 phút thôi mà.
_ Ầy, sao mà nấu nhanh thế được! Anh là thiên tài thôi, không phải thánh nhân đâu. – Jin nhún vai đùa cợt – Đây là món súp nấm ngon nhất thế giới do sơ ở đây nấu. Giáng sinh năm nào anh cũng đến đây chỉ để được ăn chực món này thôi đấy.
Lời giới thiệu đáng trông đợi đó khiến Eun Byul tò mò cầm muỗng lên nếm thử. Ngon thật! Ngon xuất sắc! Sự tán thưởng của Jin hoàn toàn không quá lời chút nào; Byul ngẩng lên nhìn Jin bằng một thứ ánh mắt đồng tình cùng cái gật đầu thỏa mãn. Thế rồi Jin cũng cầm muỗng lên và bắt đầu thưởng thức món ăn quen thuộc với một cảm giác khác lạ…lần đầu tiên cậu ăn món này cùng với người con gái mình yêu thương.
.
Sau khi hai người ăn xong, Kim Woo Jin rửa bát và dọn dẹp; còn Byul thì sau khi Jin nhất quyết không để cô động vào nước vì sợ cô lạnh, đành đi loanh quanh trong gian nhà nhỏ rồi men theo lối đến thẳng phía bên trong nhà thờ lớn.
Bức tượng chúa bị đóng đinh trên cây thánh giá ngự trên cao giữa ánh sáng huyền ảo khiến Byul lặng người. Ở đây có cái cảm giác gì đó thiêng liêng không thể tả được, mặc dù cô chưa từng có đức tin. Go Eun Byul cứ đứng tần ngần như vậy cho đến khi Jin tiến đến và quàng tay ôm lấy cô từ phía sau.
Sự ấm áp làm Byul muốn tan chảy. Khóe môi cô nhoẻn nụ cười e ấp.
_ Em thấy chỗ này thế nào? – Jin cất lời
_ Ừm…không tệ. Món súp rất ngon! Còn chỗ này thì có gì đó rất khó nói. – Byul đáp một cách thành thực.
_ Khó nói? – Jin nhướn cao lông mày, nhẹ nhàng tì cằm vào vai Byul rồi hít một hơi thật sâu mùi tóc của Byul ở sát cạnh bên.
_ Có cái gì đó thiêng liêng đến nghẹt thở. Nhưng lại rất đỗi thân quen. – cô chậm rãi giải thích sau cái gật đầu nhẹ.
Trái tim Jin trật vội một nhịp rồi trở lại với sự bình yên. Sự thật là, cậu cũng có một suy nghĩ giống hệt như Eun Byul về nơi này. Đôi môi Woo Jin khẽ cười. Cậu buông lỏng cái ôm siết rồi đưa tay lên cao đeo lên cổ Byul thứ mà cậu vẫn nắm chặt trong lòng bàn tay suốt nãy giờ.
Byul chưa kịp biết Jin đang làm gì thì đã nhận ra cổ mình vừa được đeo lên một sợi dây chuyền lấp lánh mặt ngôi sao.
_ Giáng sinh vui vẻ, Byul! – cậu bước ra phía trước mặt, nhìn thẳng vào mắt cô mỉm cười.
_ Gì thế này? – Eun Byul hỏi một câu khá không cần thiết, cô cúi mặt ngắm nghía ngôi sao nhỏ trên cổ mình – Đẹp quá…
_ Quà Giáng sinh. Noel thì ai cũng phải có quà, em không biết sao?
_ Thế á? Em không biết – Byul ngây ngô đáp. Thực tình thì cô không biết thật.
Nụ cười nửa miệng ngạo mạn đáng ghét và lôi cuốn của Kim Woo Jin hiện lên gương mặt cậu.
_ Tất nhiên là anh biết em không biết rồi. Nhưng thông minh như em chả lẽ không hiểu anh nói thế để vòi quà? – vẻ tinh quái phảng phất trong đôi mắt Jin.
Phải rồi. Đương nhiên là thông thường thì Byul đủ thông minh để nhận ra điều này, nhưng với một buổi tối ngụp lặn giữa vạn sự vật chung quanh đều lãng mạn thế này thì…
Ít ra thì mặt Jin cũng dư dày để gợi ý thẳng thừng! Eun Byul bất lực cắn môi vờ lườm Woo Jin rồi nhún vai
_ Được, thế anh muốn quà gì nào?
.
Lời hồi đáp chỉ là một sự im lặng cùng cái nhìn xoáy sâu tận đáy mắt Byul. Bàn tay Jin từ tốn lướt trên gương mặt của Byul, ngón cái âu yếm vuốt nhẹ lên đuôi mắt cô. Go Eun Byul chậm rãi khép hàng mi dài lại; rồi bờ môi của Woo Jin ập đến rất dịu dàng trên đôi môi cô. Mọi thứ đều như vụt tan trong phút giây đó; chỉ còn họ với sự cháy bỏng hòa hợp của hai tâm hồn vốn dĩ thuộc về nhau, và đã may mắn tìm thấy nhau.
Nụ hôn đầu tiên của họ được Thiên Chúa chứng giám trong đêm Ngài giáng sinh như vậy đấy.
.
Ở biệt thự cùng lúc đó, Bi đang ngồi hóng gió biển ở xích đu thì Gong Tae Kwang bình thản lại gần.
_ Noel vui vẻ nhé! – Tae Kwang lên tiếng.
_ Ừ, Noel vui vẻ, Gong Tae Kwang – Bi mỉm cười như cái cách trước giờ vẫn làm; đầy ngọt ngào và đầy xa cách.
Kwang nhận ra điều đó. Cậu cũng cười đầy chua xót, cậu biết Bi buồn vì đâu nhưng quyết định của cô cuối cùng vẫn chỉ là Han Yi An. Lần trước cũng thế, lần này hẳn cũng vậy. Dù gì thì chắc chắn cũng không bao giờ là cậu…
_ Tớ… sẽ đi du học! – Kwang ngước nhìn bầu trời; hít sâu rồi mạnh mẽ nói – Ít ra thì lần này tớ cũng thật sự buông tay cậu được rồi. Phải hạnh phúc đấy nhé!
Nói rồi Tae Kwang quay lưng bỏ đi, cậu sợ rằng nếu phải nhìn mặt Bi thì sẽ không thể kìm nén được.
Eun Bi ngỡ ngàng trong sự lẫn lộn của cảm xúc. Du học? Cũng tốt thôi… Buông tay? Cứ nghĩ rằng sẽ không còn cảm thấy gánh nặng hay tội lỗi nữa chứ? Tại sao nỗi buồn cứ ngập tràn rồi chực trào dâng lên khóe mắt? “Phải hạnh phúc đấy nhé”… Những kỉ niệm với Tae Kwang ùa về khiến tim Bi thắt lại! Chẳng phải cậu ấy là người luôn ở bên cô ngay từ lúc đầu, luôn biết cô là Eun Bi, luôn làm tất cả để cô cười đó sao? Một người bạn thân thiết như vậy sao giờ lại có cảm giác xa vời vợi?
Bi cứ ngồi mãi như vậy, lòng thầm tự hỏi “Có đúng là mình chưa bao giờ thích Gong Tae Kwang?”
.
Một ngày tập luyện điên cuồng của Han Yi An kết thúc cũng là lúc cậu biết Go Eun Byul đã đi chơi đâu đó với Kim Woo Jin. Nhìn đồng hồ điểm 1h sáng và vẫn chẳng thấy họ về…ánh mắt cậu cứ như phản chiếu hình ảnh viên đạn đang bốc lửa.
1h30…
2h sáng…
2h30 phút sáng, tiếng chìa tra vào khóa cửa. Han Yi An vội lánh mặt sau bức tường; rồi chứng kiến Woo Jin và Eun Byul nắm tay nhau đi đến trước cửa phòng cô và Bi. Trước khi họ rời nhau ra thì Kim Woo Jin còn hôn lên trán Go Eun Byul nữa.
Lúc đó, cảm xúc của Han Yi An hỗn độn đến nỗi cậu chỉ muốn đến hồ bơi và nhảy xuống. Phải chi cậu chưa từng buông tay Eun Byul… phải chi cậu không dao động… phải chi cậu không hèn nhát…
Yi An nghiến răng rồi lắc đầu tự nhủ “Ngày 26, mình vẫn còn cơ hội”
|
|