|
Chương 23
Giấc mơ thứ năm
Lippel hỏi hai bạn:
- Sao, các bạn có tìm ra giải pháp nào chưa?
Asslam lắc đầu, trả lời ngắn gọn:
- Không.
Hamide thêm vào:
- Rất tiếc tôi cũng không.
Lippel tiếc rẻ:
- Tôi đã nảy ra một ý nhưng lại quên mất.
Có tiếng gõ cửa phòng, Asslam chạy đến cửa và lắng nghe. Cậu ta hỏi nhỏ:
- Ai đó?
- Tôi, bà chủ nhà đây.
Bà bước vào phòng nhìn quanh và hỏi:
- Đã gần trưa rồi mà sao các em vẫn chưa ăn? Các em làm gì trong đây?
Asslam trả lời:
- Chúng tôi đang suy nghĩ.
Bà ngạc nhiên:
- Cậu nói được rồi à? Một người câm vừa nói lại được, thế mà mọi người buồn bã ngồi với nhau! Tôi không hiểu nổi. Các em có bị gì không?
Lippel nói với hai bạn:
- Thật ra chúng ta có thể nói sự thật cho bà biết, chắc chắn bà sẽ không báo cho bọn lính đâu.
Bà chủ nhà hỏi:
- Nói cái gì?
Asslam nói một cách trịnh trọng:
- Tôi là hoàng tử Asslam, con trai duy nhất của nhà vua và là người nối ngôi sau này. Và đây là công chúa Hamide, em gái nhỏ nhất của tôi.
Bà chủ nhà cười to:
- Cậu là một hoàng tử? Hai đứa trẻ dơ bẩn, áo quần rách rưới mà lại là hoàng tử và công chúa sao?
Hamide cởi chiếc vòng tay ra đưa cho bà chủ nhà:
- Bà hãy đọc những chữ ghi trên chiếc vòng này.
Bà chủ nhà cầm lấy chiếc vòng đồng thời ngó Asslam và Hamide với cặp mắt ngờ vực. Bà xem xét chiếc vòng tay thật kĩ lưỡng rồi kinh ngạc kêu lên:
- Đây là biểu tượng của hoàng gia! Các em không lấy trộm của người ta chứ?
Bà quan sát Asslam và Hamide lần nữa, giọng nói lần này không có vẻ coi thường:
- Bây giờ tôi không hiểu gì nữa, không biết có nên tin hay không?
- Bà có thể tin tôi, bà chủ quí mến. Chiếc vòng tay này là của tôi. Tôi là công chúa Hamide.
Bà chủ nhà trọ hoàn toàn bối rối:
- Tại sao các người lại đến nhà trọ của tôi? Những bộ quần áo này ở đâu ra? Chuyện gì đã xảy ra? Mọi người có biết các em ở đây hay không?
- Có lẽ chúng ta phải giải thích cặn kẽ cho bà biết.
Lippel nói rồi ba người kể cho bà chủ nhà nghe những gì họ đã trải qua. Bà chủ nhà nói với vẻ thương cảm:
- Tội nghiệp cho những đứa trẻ khốn khổ, ý tôi muốn nói là, những vị hoàng thân khốn khổ. Các vị cần tôi đến hoàng cung báo cho nhà vua biết không?
Asslam nói:
- Không được, vì người ta sẽ không để bà đến gặp vua cha đâu. Hơn nữa hiện nay ông đang giam mình trong phòng riêng và không muốn tiếp bất cứ ai.
Bà suy nghĩ rồi đề nghị:
- Chúng ta phải dụ mấy người lính gác ra khỏi hoàng cung, sau đó quí vị có thể chạy nhanh vào trong. Và khi đã vào được bên trong thì không còn gì nguy hiểm cả.
Asslam tán thành:
- Đúng rồi. Nhưng làm sao dụ bọn lính đây?
Lippel chen vào:
- Về việc này tôi đã có cách. Tôi sẽ dụ họ ra. Chỉ cần hai bạn lẻn vào bên trong được là xong.
Hamide hỏi:
- Nhưng làm sao chúng ta có thể đến lâu đài được? Hai người lính gác sẽ khác phá ra.
Bà chủ nhà trọ nói:
- Tôi có ý kiến. Chúng tôi có một miếng vườn nhỏ nằm gần lâu đài, thỉnh thoảng vợ chồng tôi đến đó chăm sóc vườn. Chúng tôi có thể giấu hai vị trong xe, dùng bao bố che lại, như vậy sẽ không bị lộ. Từ khu vườn đến hoàng cung không xa lắm.
Ba người nhìn nhau, đây có vẻ là một giải pháp tốt. Bây giờ chỉ còn vấn đề là làm sao Lippel có thể dụ bọn lính gác ra ngoài mà không bị nguy hiểm đến tính mạng. Bà chủ nhà trọ lại nảy ra một ý:
- Cậu nên leo lên tường thành đi lại và hét to. Bọn lính sẽ chạy đến ngay.
Lippel ngần ngại hỏi:
- Bức tường thành có cao và rộng không?
Asslam cũng lo lắng:
- Liệu có dễ bị té xuống đất không? Và chúng ta phải làm sao nếu bọn lính trèo lên tường bắt Lippel?
Bà chủ nói:
- Từ từ, tính chuyện này xong rồi hãy nghĩ sang chuyện khác! Bức tường không cao lắm, nhưng cũng không rộng đến độ có thể phóng ngựa lên đó. Nếu Lippel đủ can đảm nhảy từ bức tường xuống thì tôi sẽ có cách.
Lippel hỏi:
- Cách gì?
- Lippel dụ người lính gác cổng đến gần mình rồi nhảy xuống phía bên ngoài tường thành. Đến khi bọn lính trèo lên tường rồi nhảy xuống theo thì cậu đã có đủ thì giờ chạy đến trốn vào trong xe của tôi. Nếu bọn lính có hỏi thì tôi sẽ trả lời là Lippel đã chạy về hướng con đường nhỏ, để gạt chúng rượt đuổi theo.
Ba đứa trẻ đều kêu lên:
- Hay quá!
Và như vậy, chúng bắt đầu thi hành kế họach. Asslam, Hamide và Lippel vào nằm trong xe, bà chủ nhà trọ lấy bao bố trùm lại, cột con lừa vào và đưa cả ba đến miếng vườn gần tường thành. Bà ngừng lại, cẩn thận nhìn quanh và nói:
- Không có bọn lính kị mã nào ở gần đây. Các vị có thể ra được rồi.
Ba người xuống xe tìm cách đi qua tường thành. Phía bên trong tường là một khoảng trống, đi thêm một đọan thì đụng một bức tường cao với cái cổng thật to. Một người lính dựa lưng vào bót gác nhìn thẳng ra con đường trước mặt. Asslam và Hamide đi men theo tường thành, thỉnh thoảng lại nép vào những hốc nhỏ dọc theo bức tường, để tránh khỏi bị phát hiện mỗi khi người lính quay mặt về phía họ. Cứ như vậy, họ lần hồi đến được gần cổng và nép mình sau một bụi cây rậm rạp.
Chờ cho các bạn núp yên ổn, Lippel bèn nhảy lên và đi dọc theo tường, đến gần nơi đối diện với cổng. Trong lúc nằm trên xe kéo, Lippel đã nghĩ ra một bài hát và bắt đầu cất cao giọng:
- "Nơi đây ta dạo trên tường,
Giữa ngày nắng chiếu, bốn phương khắp nhà,
Đằng kia chú lính chạy ra,
Tìm bắt không được cười khà rồi đi!"
Người lính gác nhìn trân trối vào Lippel, miệng mở to và không tin vào cặp mắt mình. Hắn từ từ bước lại gần, Lippel hát tiếp:
- "Tường cao ta lên đó,
Ngẩn ngơ ông lính ngó,
Khôn ngoan cậu bé nhỏ,
Lính to ngu như bò!" |
|