|
Sau khi đọc xong “Bí mật bị thời gian vùi lấp” không thể không vào đây bình luận một tí. Nói thật là đã lâu lắm rồi mới có một tiểu thuyết ngôn tình làm cho tôi đọc không dứt ra được, và cảm thấy một chút gì đó đồng cảm, một chút gì đó ray rứt, một chút gì đó tiếc nuối khi đọc xong những dòng cuối cùng.
Đồng cảm. ray rứt, tiếc nuối có lẽ bởi tình yêu của các nhân vật này sao mà đẹp thế, nhưng mà cũng bi thương thế. Tôi tìm thấy mình trong nhân vật Tô Mạn, cũng không dám thổ lộ tình cảm của mình để rồi phải hối tiếc. Nhưng cô ấy hơn tôi ở chỗ là cô ấy có một cơ hội để làm lại, và may mắn là cô ấy có đủ dũng cảm để có thể theo đuổi đến cùng, khiến cho người ấy quay lại nhìn về phía mình.
Trong truyện này khó có thể nói là tôi thích ai hơn trong hai nhân vật nam chính. Bởi hai người đó đều là “cực phẩm”, không chỉ ngoại hình, tài năng mà còn cả sự chung thủy hiếm có của hai người. Nói chung thủy có lẽ chỉ dành cho Lục Lệ Thành mà thôi, bởi theo tôi cảm nhận thì tình cảm của Tống Dực với Hứa Thu phần nhiều là sự áy náy và trách nhiệm thì đúng hơn. Có thể từ đầu anh có thích Hứa Thu, nhưng người mà anh yêu thật sự chỉ là Tô Mạn, người con gái hiểu anh còn hơn chính anh. Anh có yêu cô nhưng lại không dám nói, sau lại vì trách nhiệm mà không thể nói “có”, lại không thể nói “không”, đành chỉ im lặng nhìn cô bị tổn thương. Nhưng có lẽ chính anh mới là người bị dằn vặt nhiều nhất. Trong bao nhiêu năm qua, anh không sống mà chỉ tồn tại, tồn tại để trừng phạt bản thân mình, tuy cười mà ánh mắt lại không cười, dùng thái độ khách khí để đẩy hết những người muốn lại gần mình đi, tồn tại trong cô độc. Anh vẫn được coi là ánh sáng mặt trời, nhưng không phải là mặt trời chỉ có thể mang ánh sáng sưởi ấm cho người khác, còn bản thân mình thì không ai sưởi ấm cho hay sao? Anh đã sống như thế, cho đến khi người con gái tên Tô Mạn bước vào đời anh. Cô đơn giản đến mức ngốc nghếch, lại hiểu tất cả thói quen, sở thích của anh, khiến cho anh ban đầu là tạm quên đi những trống vắng sau nhiều năm ở nước ngoài, sau là không thể cưỡng nổi sức hút của cô mà yêu cô lúc nào không hay. Ai bảo anh không yêu cô? Anh quá yêu cô là đằng khác, bằng chứng là anh lặn lội sang tận nước Mĩ xa xôi chỉ để tặng cô hoa hồng và socola dù hôm sau lại phải về làm việc đấy thôi, rồi ở cảnh chia tay trước cửa khu nhà của đại tỷ Lâm Thanh cũng vậy, anh rất muốn níu kéo cô, muốn giữ cô lại bên mình nhưng không thể đó chứ? Ai biết lúc đó anh đau như thế nào?
Còn Lục Lệ Thành, anh này là một trong số những nam thứ đáng thương nhất mà tôi từng đọc. Hết lòng vì người con gái ấy như vậy, chăm lo cho cô từng li từng tí như vậy, nhưng mà cuối cùng cũng không thể đến bên cô. Anh hầu như không thua kém Tống Dực ở điểm nào hết, thậm chí có nhiều lúc tôi còn thấy anh xứng đáng có được Tô Mạn hơn, nhưng thứ duy nhất anh kém đối thủ lại là ở thời gian. Anh vĩnh viễn là người đến sau, mà đến sau những tận mười năm. Lúc anh biết cô thì cô đã trót khắc sâu hình ảnh một người con trai tựa như mặt trời rực rỡ, một người bình thường nhu hòa nhưng cũng có thể nổi giận, sẵn sàng đánh nhau vì bạn bè của mình kia vào trong tim mất rồi. Mà Tô Mạn lại là người mặc bệnh “Tống Dực” đến hết thuốc chữa, vì vậy anh chỉ có thể im lặng đi bên đời cô, giúp đỡ cô trong thầm lặng. Anh cũng đau lắm chứ, nhất là khi nhìn thấy hai người cười hạnh phúc với nhau, hay là những khi biết rõ cô khóc, cô đau vì ai mà không thể làm gì cho cô được. Có lẽ hạnh phúc nhất với anh chính là lúc anh và Tô Mạn về quê anh chơi. Giữa vùng non nước xinh đẹp đó, giữa những người dân thật thà đó, cô và anh đều có thể cởi bỏ lớp mặt nạ lâu ngày phải đeo ra để sống, để tận hưởng. Đến cuối cùng, anh lại phải hối tiếc vì năm xưa đã không dám nói thẳng với cô rằng anh yêu cô, dù anh đã có rất nhiều lần muốn nói. Anh cũng giống Tô Mạn, để tình cảm đơn phương của mình trở thành bí mật, vĩnh viễn bị vùi lấp bởi thời gian. Nhưng anh lại bất hạnh ở chỗ, Tô Mạn còn được cho một cơ hội để làm lại, và cô đã không bỏ lỡ nó. Còn anh, anh làm gì còn cơ hội để làm lại. Bởi vậy, hình ảnh cuối cùng của truyện, anh tắt đèn, đóng cửa và hòa mình vào buổi đêm đã gợi lên một suy nghĩ rằng anh có thể sẽ không bao giờ mở cửa trái tim của mình ra một lần nữa, và mãi mãi sẽ cô độc trong bóng tối mà thôi.
Thật ra, kết thúc như vậy tuy có chút tiếc nuối nhưng theo tôi lại là hợp lí. Chúng ta ai cũng muốn các nhân vật đều được hạnh phúc, nhưng thực tế đâu thể như vậy. Có cái gọi là hữu duyên vô phận, mà Lục Lệ Thành và Tô Mạn chính là ví dụ. Ngay từ đầu, người Tô Mạn yêu đã là Tống Dực, cô đã khẳng định sẽ vĩnh viễn yêu anh, không bao giờ thay đổi, cho nên nếu cô có nhận ra tình cảm của Lục Lệ Thành- mà chắc chắn là cô đã nhận ra, qua bức thư cuối cùng cô gửi cho anh- đi chăng nữa thì cô cũng không thể nào đáp lại được. Nếu coi Tống Dực là một mặt trời rực rỡ thì Lục Lệ Thành lại giống mặt trăng, tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng thật ra lại rất dịu dàng, luôn bảo bọc, chở che cho người con gái mình yêu. Chỉ tiếc rằng người con gái đó lại luôn hướng về mặt trời rực rỡ kia mà thôi.
|
|