|
Từng ấy ngày chờ bản điện ảnh ra mắt, rồi lại từng ấy ngày chờ có phụ đề, từng ấy ngày thương Phương Hồi, nhớ Kiều Nhiên và thậm chí đã quên cả tên một số nhân vật, dù đó đã từng là nhân vật yêu thích nhất (giờ thì nhớ ra hết rồi). Từng ấy ngày chờ mong như thế, nghiền ngẫm đến thuộc lòng cả "Hoa nở năm ấy" của Ngụy Thần, vậy mà đến khi phim đã ở trước mắt lại chẳng thể, hay chẳng đành lòng xem. Định bụng xem xong mới viết mà cứ nơm nớp lo sợ rằng liệu rồi mình sẽ quên, hay lại một lần không đành lòng nữa để viết. Phải chăng cứ nghĩ ngợi rằng phiên bản này cũng ám ảnh như phiên bản trước đó. Bởi lẽ cái cảm xúc khi xem phiên bản trước đã chẳng thể dễ dàng quên trong một khoảng thời gian dài, mà còn trở đi trở lại như thể nó đã thực sự sống trong lòng mình, như một phần kí ức của những năm tháng xưa cũ.
“Năm tháng vội vã” và những lần lạc lối của Trần Tầm, những tình cảm trong sáng chớm nở của Kiều Nhiên, sự mong manh của Phương Hồi hay sự tươi sáng rực rỡ của cặp oan gia Gia Mạt – Triệu Diệp, những mảnh ghép tưởng như nhỏ bé ấy tìm tới nhau, ghép trọn thành bức tranh tươi sáng nhất, chói lòa nhất của một thời niên thiếu dẫu khát khao cũng chẳng thể quay về. Những năm tháng vẫn ở lại đó, dù lòng người có đổi thay, khiêu khích sự “hoài niệm” của những kẻ mà Trần Tầm cho rằng “luôn đi chậm hơn người khác vài bước.” Nhưng… Muộn rồi, dù có trăm lần “bước lùi lại phía sau” cũng chẳng thể sống lại giữa những năm tháng ấy – những năm tháng của tuổi trẻ, của “vội vã” sống, yêu và được yêu. Của buổi đầu Kiều Nhiên nhìn thấy vẻ đẹp tinh khôi của Phương Hồi trong thư viện, trên tay cuốn “Hoàng tử bé”. Và đó cũng đã từng là những ngày tháng anh “vội vã” rong ruổi khắp thành phố để tìm cho cô cuốn sách yêu thích, là buổi sớm anh cùng cô ngắm hoa và mong chờ về tương lai tươi sáng sắp tới, như thể chính anh đang cũng đang sợ sự “vội vã” của thời gian sẽ cướp đi những cảm xúc trong trẻo nhất, tinh nguyên nhất của một thứ tình cảm anh đã chẳng thể bày tỏ thành lời. Hay đó cũng là những năm tháng sôi nổi của một Trần Tầm đã từng muốn bài hát anh viết chỉ dành riêng cho người con gái mà anh yêu, dù sau đó, bài hát ấy chẳng thể thuộc về cô nữa. Những năm tháng vội vã gắn liền với nụ cười tỏa nắng của Gia Mạt, của những trò đùa tinh nghịch không hồi kết của Triệu Diệp. Những năm tháng vội vã ít ra đã từng tồn tại trong tâm khảm của mỗi người với nụ cười trên môi, với lần đầu bồi hồi bỡ ngỡ, với sự dịu dàng và quyến luyến. Để rồi năm tháng qua đi, khi mà sự thơ ngây chẳng còn, những năm tháng ấy… chỉ còn có thể tồn tại như một mảnh kí ức rời rạc, riêng biệt mà ai cũng cố níu kéo để giữ lại một chút ngây ngô, một chút khờ khạo và rồi, lại một lần nữa thôi, nhìn thấy cô gái hay chàng trai mình đã từng thích, từ đầu đó bước đến, lặng lẽ sánh đôi, dù chỉ là trong một phút ảo ảnh mơ hồ….
Thật sự không thể viết tiếp nữa, vì biết rằng nếu viết tiếp thì phần sau sẽ thành bi kịch mất. Mấy ngày tới sẽ xem bản điện ảnh, và tới lúc đó không biết liệu mình có bị khuất phục bởi cảm xúc để mà viết tiếp hay không. Nghe nói bản truyền hình có phần hai, vẫn có những nhân vật cũ, phải chăng là lại nói về thời niên thiếu, cái đó mình không rõ. Phần một dừng ở đó là hợp lí rồi, và cũng đủ ám ảnh rồi. Có một điều không biết nên nói hay không, có cảm giác như trong bản truyền hình… khúc cuối có nói về dịch bệnh năm đó khiến nhiều người chết và cảnh những người bạn gặp nhau rồi cùng nhìn lên bầu trời… lúc đó không nghĩ rằng Phương Hồi đi du học mà cứ ngỡ rằng… cô ấy… không còn nữa. Thật sự khi thấy Phương Hồi mình cũng thấy ảo não và u ám lắm, càng về sau mình càng thấy cô ấy không còn hợp với Kiều Nhiên. Thôi thì mong rằng giống trong truyện, Phương Hồi đi du học và cũng mong rằng cô ấy sẽ gặp được những người tử tế, và sống một cuộc đời hạnh phúc như Kiều Nhiên đã từng nói.
|
Rate
-
Xem tất cả
|