|
Nói thật nàng đừng giận nha, mấy phim nghệ thuật mà nàng kể mình nghĩ đề tài khá cũ kỹ và nhàm chán hoặc câu chuyện phim ko đào sâu lắm mà cứ rải rác, còn diễn xuất quá trực tiếp đơn giản mà ko có nhiều lớp tâm lý chồng chất trong một chi tiết biểu cảm, hoặc diễn sống sượng gượng gạo, và quay phim thì ko đủ độ nén của hình ảnh mà góc quay cũng ko đa chiều nên ko gây cảm giác ấn tượng.
Lấy vd phim Ngôi nhà trong hẻm, lời thoại như văn viết chứ ko được tự nhiên như văn nói, chỉ đạo diễn xuất ko tốt hoặc là do cả năng lực diễn xuất của diễn viên ko tốt nữa, nên diễn ko ra tâm lý hợp lý tình huống của nhân vật. Như Ngô Thanh Vân đau đẻ mà cảm giác cái đau đó ko đủ, vẻ mặt người đau đẻ nó phải nhăn nhúm xấu xí kinh hoảng hơn thế gấp trăm lần vì đau vô cùng tận, rồi sau khi con chết mà mặt tỉnh rụi như vậy là hoàn toàn thất bại, cho dù một người phụ nữ có cá tính có mạnh mẽ cỡ nào đi nữa nhưng mất đi đứa con mình nâng niu trong bụng suốt 9 tháng trời là đau hơn như vậy nhiều, đáng lý ra khi chỉ đạo diễn xuất thì cần để cho diễn viên thể hiện những cảm xúc song hành giữa những thái cực mới đúng, chỉ điều này thôi là mình ko đánh giá cao trình của ông đạo diễn này rồi, ông ấy nói muốn nhấn vào tâm lý trong phim kinh dị này, nhưng thật sự là ko cảm thấy tâm lý nhân vật đa chiều mà quá đơn giản. Trần Bảo Sơn phim này diễn cũng chán (dù hồi đóng Scandal của Victor Vũ thấy rất khá, mình nghĩ vẫn là do trình của người chỉ đạo diễn xuất). Có thể là do muốn thể hiện mối quan hệ mà như người xa lạ nên họ dùng văn viết khách sáo thay cho văn nói, nhưng vẫn thấy cái cớ này ko thuyết phục lắm, 2 vợ chồng sống với nhau đẻ con tới nơi rồi mà như người lạ là ko ổn, trong giây phút vợ vượt cửa sinh tử mà anh ko yêu vợ đến mức thân thiết hơn thì thật là bất bình thường, cho dù anh ta có là mama-boy đi chăng nữa. Tạo ra những đối lập giữa nhiều thái cực tâm lý sẽ hợp lý hơn là tâm lý ngô nghê đơn giản như vậy. Về kết cấu câu chuyện thì nó thiếu sức dồn nén và cái nền, nói vd như cho flashback để người xem hiểu rõ hơn mối quan hệ trước đó của 2 người như thế nào hay trong 1 phút đa dạng cảm xúc hơn bằng những mảnh hình ảnh ko lời nhưng thấm đẫm của quá khứ chẳng hạn. Mình nghĩ tư duy nghệ thuật của đạo diễn VN còn đơn giản quá, nhất là về việc sử dụng hình ảnh/biểu cảm để diễn tả cảm giác của nhân vật còn rất sơ sài, toàn là dùng thoại nhiều thôi, đây là phim điện ảnh mà, đâu phải phim truyền hình mà dùng thoại thô thế. Đến cảnh kinh dị thì tạm đi, nhưng rồi lại có rất nhiều chi tiết ko hợp lý và dư thừa.
Dustin thì biết tại sao mình ko thích ko, giọng hay nhưng cách nhả thoại của anh ta cứ chậm rì rì và cứ như thể kiểu người luôn thích nhử/thử người khác bằng cách tán tỉnh vậy, ko gọn gàng dứt khoát khi cần thiết. Có lẽ ở ngoài đời những người như vậy rất tình, rất mị hoặc hay đào hoa, là một kiểu thu hút đấy, nhưng mình cực kỳ phản cảm kiểu người như vậy. Cảm giác mà anh ta gây cho mình là vừa ko dứt khoát vừa mơ hồ, có khi thì tình một cách ko cần thiết, hoặc quá chủ nghĩa cá nhân khi diễn, chính xác là ko thấy nhân vật mà chỉ thấy diễn viên thôi, trong khi tâm lý nhân vật cứ mênh mang mông lung. Mình vô cùng ko thích sự mông lung như ra vẻ cao siêu như vậy, mình thích cảm giác cụ thể và có thể nắm bắt hơn.
Chê nhiều quá, sợ làm bạn buồn, thật xin lỗi. Có lẽ do cái gu mỗi người mỗi khác, hoặc do sở thích của mình khác lạ chẳng hạn. Ko biết bạn có đọc phần P.S trong bài gốc của mình ko, mình nói rõ ràng quan điểm của mình về phim nghệ thuật VN trong đó rồi ý. Mình ko đánh giá cao phim nghệ thuật VN, đề tài cũ kỹ, cách truyền tải cũng cũ kỹ, thiếu bắt kịp xu hướng mới, thiếu sự dẫn dắt tư tưởng thời đại, thiếu sự phong phú và đa chiều/dồn nén cao độ. Phim nước ngoài người ta đã đi tới phong cách nào rồi mà VN vẫn dám tự tin là phim nhịp chầm chậm rời rạc và nội dung sơ sài ít ỏi cũ kỹ sẽ thành công...
Mình nghĩ style của mình là thích xem những bộ phim kiểu nhiều tầng nghĩa phong phú kiểu Mulholland Drive, hay khai thác tâm lý tinh tế như Ngoạ hổ tàng long, hay quay phim đẹp như The Lovely Bones... Mong VN sẽ làm được những bộ phim hay như vậy, và Victor Vũ đang đáp ứng được phần nào nhu cầu đó của mình. Câu chuyện của ông rất hay dùng nhiều cú twist rất độc rất phê, nội dung phong phú, quay phim đẹp, và tâm lý nhân vật thì đúng chỗ, phát triển tình tiết câu chuyện hợp lý. |
|