|
KOFIC công bố kết quả khảo sát: Người dân Hàn yêu thích thể loại phim điện ảnh nào nhất?
Cuộc khảo sát toàn quốc được thực hiện trên 2.089 đối tượng xem phim điện ảnh ở độ tuổi từ 15 đến 59 bởi Hội đồng phim Hàn Quốc (KOFIC), vừa mới được công bố kết quả gần đây. Theo đó, có 26,2% số người xem chọn phim hành động là thể loại điện ảnh ưa thích nhất của họ. Thể loại phiêu lưu-giả tưởng-khoa học viễn tưởng xếp ở vị trí ưa thích thứ 2 với 19,7% số phiếu. Được ưa thích nhiều kế đến là thể loại chính kịch với 11,6% và thể loại hài lãng mạn với 10,1%.
Đặc biệt, ở đối tượng nam giới, phim hành động được chọn là thể loại ưa thích nhất ở tất cả các độ tuổi.
Phía nữ giới thì lại có sự khác biệt rõ ràng về thể loại phim ưa thích trong một số độ tuổi riêng biệt. Phụ nữ tuổi từ 15 đến 18 nói họ ưa thích phim hài lãng mạn nhất, trong khi phụ nữ tuổi từ 30 đến 34 bày tỏ sự yêu thích đối với phim phiêu lưu-giả tưởng-khoa học viễn tưởng, còn phụ nữ trong độ tuổi 50 chọn phim chính kịch là thể loại ưa thích nhất của họ. Thể loại phim hành động được ưa thích bởi phụ nữ trong nhiều độ tuổi khác nhau.
Cuộc khảo sát cũng cho thấy người dân Hàn rất ưa thích phim nước họ với tỉ lệ số người chọn thích điện ảnh nội địa là 53,4%, trong khi đó có 31,8% số người nói họ thích phim Mỹ. (Tuy nhiên, riêng phụ nữ ở độ tuổi 24 đến 29 thì hơi khác biệt khi có 44,3% người nói họ thích phim Mỹ và 43,2% người nói họ thích phim Hàn Quốc.)
(Ghi chú: Nhiều bộ phim hành động Hàn Quốc đã đạt doanh thu phòng vé cao nhất lịch sử Hàn. Các phim phim hành động của hãng Marvel Studios [The Avengers, Captain America...] cũng được người Hàn chào đón nồng nhiệt.)
Source: yonhap
Credit: [email protected]
P.S 1 : Bạn nghĩ gì về kết quả này? Cá nhân bạn thích thể loại phim điện ảnh Hàn nào nhiều nhất?
P.S 2 : Trông người lại ngẫm chuyện ta...
Câu hỏi tương tự, thì có lẽ người Việt mình thích phim hài hành động và hài lãng mạn, cùng hài huyền bí hơn, vd Lật mặt, Tèo Em, Em là bà nội của anh, Sài Gòn anh yêu em, Quả tim máu... đều có doanh thu phòng vé cao. Tức là phải có yếu tố hài, nếu ko hài thì cũng phải làm người ta thấy hạnh phúc (vd Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh). Hiếm khi các bộ phim nghiêm túc của VN ko bị lỗ doanh thu (ngay chính cả một số bộ được đầu tư kỹ càng và pr mạnh như Dòng máu anh hùng, Cánh đồng bất tận, Thiên mệnh anh hùng đều được thừa nhận là lỗ). Trong khi phim Hàn thì các phim doanh thu phòng vé cao nhất thường ko đặt nặng hay là phụ thuộc vào yếu tố hài, chúng hoành tráng mà ý nghĩa một cách rất chuyên nghiệp, nghiêm túc.
Có lẽ vì kỹ thuật làm phim của VN thua kém Mỹ và Hàn, nhất là kỹ thuật quay kém ấn tượng, cũng ít kỹ xảo hoặc có nhưng vẫn còn non nớt và nhìn còn giả, nên dân Việt vẫn chưa tin tưởng vào phim Việt. Cân bằng giữa các giá trị nguyên bản của phim và bắt kịp nhu cầu của người xem là một thách thức ko nhỏ cho nhà sản xuất phim Việt vậy.
Thật ra thì người dân Việt cũng muốn yêu phim Việt. Họ cũng thích phim hành động và nhiều thể loại khác. Vd như mình cực thích Lật mặt và Quả tim máu. Và mình sẵn sàng ra rạp ủng hộ những phim Việt có kịch bản nhiều lớp đầy sáng tạo và kỹ thuật quay phim ấn tượng như vậy. Các phim Việt ko được ưa chuộng ko phải chỉ vì kỹ thuật thua kém phim người mà còn vì kịch bản rất nát, coi thường khán giả. Đó là một sự thật. Đầy rẫy những phim 3 xu, thiếu sáng tạo, thiếu nghiêm túc đầu tư, chỉ cốt ăn xổi ở thì thì người xem bị mất lòng tin vào phim Việt là lẽ đương nhiên.
Riêng phim nghệ thuật Việt thì mình nghĩ đa số còn rất lạc hậu về nội dung, ko có những bộ phim nói về xu hướng vận động mới của thời đại và bối cảnh đủ rộng lớn, mà thường nhằm vào những ngách cũ xưa và quá nhỏ, lại khá là bi quan đến tuyệt vọng. Mình nghĩ con người Việt ngoài đời giàu ý chí và cũng khôn khéo lắm, dù cho họ lâm vào khốn khó thì cũng chỉ có tính tạm thời thôi, họ luôn có cách xoay sở được, ngay cả chưa thoát ra cảnh nguy khó thì cũng bởi chưa đến lúc mà thôi. Phim điện ảnh nghệ thuật mà quá bi quan cũng ko mới mẻ, bởi người dân xem ko ít bi kịch trên truyền hình Hàn-Trung rồi (cả phim tình cảm buồn lẫn phim bi kịch luân lý hay là cẩu huyết) nên họ bị nhờn thể loại, khó thấy hứng thú với việc chi tiền ra rạp cho phim có đề tài thuần bi kịch. Đa số người trẻ bây giờ đều ko thích lối suy nghĩ tiêu cực cùng những câu chuyện quá bi quan.
Người trẻ là thành phần đông đảo chịu khó ra rạp xem phim hơn người trung niên nữa, họ chịu bỏ tiền ra với những thứ mà họ cho là có giá trị và phù hợp họ, thì cái gì vừa ko giá trị vừa chẳng đáp ứng được nhu cầu của họ thì họ tuyệt đối sẽ thẳng thừng bỏ qua. Có một đặc điểm quan trọng là, theo xu hướng thì các phim ngày nay thường mang tính đa thể loại nên nội dung rất phong phú, do đó những phim thuần bi sẽ rơi vào tình thế ngày càng xa rời quần chúng hơn nữa vì tính kém thích nghi của chúng, mọi thứ đều vận động để tiến lên, nếu ko chịu thay đổi tư duy cũ thì phim làm ra rồi mà ko ai muốn xem là một sự lãng phí tài nguyên.
Phim nghệ thuật mà nội dung nhiều triết lý bao dung và đa chiều, rộng lớn như Spring, Summer, Fall, Winter... and Spring (Kim Ki-duk) hay A touch of sin (Giả Chương Kha) mình lại thích và sẵn sàng mua vé xem hơn. Mặt khác, Hàn Quốc có những bộ phim nghệ thuật giàu ý nghĩa và triết lý được đầu tư như phim bom tấn nên xem cũng rất mãn nhãn. Phim nghệ thuật VN cũng có thể dấn thân vào con đường nửa art nửa bom tấn này, chứ nếu mãi dậm chân tại chỗ thì biết đến bao giờ bắt kịp phim xứ người. |
|