|
Thứ nhất, cám ơn bài dịch của bạn. Thứ hai, mình xin đem nó vào thớt phim , để nhiều bạn vào đấy có thể biết them về cái đẹp, cái hay của phim. mình xin cám ơn bạn trước. nếu bạn không đồng ý, xin nhắn mình, mình sẽ gỡ đi ngay.
...
cám ơn bài dịch rất công phu và tâm huyết của bạn. Đọc mà bất ngờ. Thì ra bộ phim này làm công phu như vậy. Mình có thể hiểu được cảm giác của bạn, một bookaholic, những người mê sách thường rất tỉ mỉ và chịu khó tìm kiếm những chi tiết nhỏ nhặt để rồi thích thú với những phát hiện của mình. Mình cũng đọc sách, có điều chưa thể lên tới cái độ bookaholic như bạn. Có biết Stephen King, nhà văn chuyên viết truyện kinh dị, nhưng mình chưa đọc quyển sách nào của ông. Nếu đọc thì chắc mình sẽ chọn The Shining, được cho là quyển nổi bật nhất, nếu không thì sẽ là The Children of the corn, chỉ là truyện ngắn, đánh nhanh rút gọn ;-)
Chicago Typewriter thực sự rất có khí chat điện ảnh, ngay từ đầu phim thì mình đã cảm thấy rồi. Hay nên nói là dàn cast toàn dân điện ảnh thế kia, thì làm sao mà phim không có khí chat điện ảnh cho được, đúng không? Mình xem phim cũng là vì dàn cast đó.
Nhưng nếu mình nói mình hy vọng Chicago Typewriter thay đổi. Và nếu mình nói cái mình mong nó thay đổi là tuyến tình cảm, hãy say đắm, nồng nàn, hãy đáng yêu hơn nữa, hay là hãy "ngôn tình" hơn nữa, thì bạn nghĩ sao?
Đối với mình, "ngôn tình" là một cứu cánh. ồ, dùng từ này nghe ghê gớm quá phải không bạn. Nhưng mình muốn thành that với bạn, và với cả chính mình. Mình rất thích truyện, phim ngôn tình, và cảm thấy biết ơn khi xem được, đọc được những tình tiết ngôn tình đặc trưng. Mà đặc trưng là gì, đối với mình, cái đặc trưng của Ngôn tình chính là nâng niu, đề cao phụ nữ, đàn ông sẽ có thể yêu phụ nữ theo một cách cực đoan, tình yêu là tất cả của họ. Nhờ có Ngôn tình, mà mình, là một phụ nữ, đã cảm thấy giá trị của mình là xứng đáng được trân trọng, rất quý giá nữa là khác. Và mình, một phụ nữ, hoàn toàn có cái quyền có được một người đàn ông yêu mình hết lòng. Mà Ngôn tình đâu chỉ có tình yêu mù quáng, nó còn có những ánh sang như quyển Bộ Bộ Kinh Tâm và Bên Nhau Trọn Đời. Tình yêu với rất nhiều trăn trở, để rồi lựa chọn không ở cạnh nhau, nhưng mãi mãi vẫn là yêu nhau. Và tình yêu that sự, người yêu mình that sự, người mình yêu that sự, cuối cùng sẽ có kết quả là hạnh phúc thôi.
Còn nữa, nếu nói về tầm quan trọng của phụ nữ, của tình yêu mãnh liệt đàn ông dành cho đàn bà, thì từ lâu cái đặc trưng ấy của Ngôn tình đã xuất hiện nhan nhản trong những tác phẩm bất hủ. Casablanca. Cuốn theo chiều gió. Bây giờ thì có Rừng Na-Uy (trời hỡi, đọc cái anh nam chính cứ nhớ người yêu cũ, mà đến là sốt ruột cho cô bạn gái mới). Thậm chí cái truyện mà mình thấy quá bi thảm là Trăm Năm Cô Đơn và Tiếng Chim Hót Trong Bụi Mận Gai, thì tình yêu trong ấy, cái cách đàn ông “vì” đàn bà mà dốc lòng, đều là không thể phủ nhận, quá đẹp, quá thu hút.
Và nghệ thuật đương đại bây giờ chẳng phải cũng có những tác phẩm mang hơi hướm Ngôn tình hay sao. Ví dụ như LalaLand vừa đoạt Oscar. Ví dụ như quyển sách The Notebook của Nicolas Sparks đã được dựng thành bộ phim cùng tên và làm mọi con tim khán giả thổn thức, vì những khổ đau và hạnh phúc của cặp đôi chính.
Mình tin rằng, một niềm tin rất là “ngôn tình”, khổ đau và hạnh phúc của một người chỉ nên đến từ tình cảm, tình yêu mà thôi. Và chỉ có tình yêu mới khiến con tim mình rung động. Còn vật chất, bề ngoài, hào nhoáng đó, không xứng đáng.
Mình muốn nhìn thấy những giây phút hạnh phúc của nữ chính trong Chicago Typewriter. Những giây phút của tình yêu . Những cái này thì tập 3 và 4 có nói nhiều hơn. Ví dụ như cảnh Ha Se Ju ghen vì Su Jon khen người khác, cô làm fan kiểu gì đấy, anh không cho tôi làm fan của anh mà, tôi đã tha thứ cho cô rồi, cô nói đi tôi có đẹp trai không.
Ví dụ như cảnh Yu Jin O nhìn theo Su Jon và nói, tôi bị trúng tiếng sét ái tình.
Ví dụ như cảnh Su Jon nắm tay Han Se Ju chạy.
Những giây phút đó rất ấm áp, rất "ngôn tình"...nó làm mình nhớ đến niềm tin mãnh liệt của mình: mọi người phụ nữ đều có giá trị của họ và có những người đàn ông bị thu hút bởi những giá trị đó, tình yêu có thể không là lời nói trực tiếp nhưng nó sẽ vướng mắc, sẽ luôn luôn đẩy những kẻ có duyên nợ đến gần nhau, tương tác với nhau.
Skinship, sweet-talk, eye-contact chính là những thứ mình muốn Chicago Typewriter cho mình nhiều hơn. Nói cho đến cùng thì vì sao chiếc máy đánh chữ lại đảo lộn toàn bộ cuộc song của Han Se Ju thế. Bởi vì cậu ấy còn mắc nợ quá khứ. Mà mọi món nợ trên đời này, à không, trong KDrama, phim truyền hình Hàn Quốc, những món nợ đến nỗi đàn ông phải tìm đàn bà, và đàn bà thấy vô cùng bối rối. Món nợ ấy chỉ có thể là nợ tình mà thôi.
À, trước khi ngừng, cho phép mình nói một chút về bức tranh Sự Cố Chấp Của Ký Ức (The persistence of Memory) của Salvado Dali. Họa sĩ có nói rằng chiếc đồng hồ tan chảy không phải được ông ấy lấy cảm hứng từ thuyết Tương Đối của nhà bác học Albert Einstein, mà là từ hình ảnh của một miếng cheese đang tan chảy dưới ánh mặt trời và trí tưởng tượng siêu thực của chính họa sĩ. Loại cheese này có tên là Camembert, xuất xứ từ Pháp, làm bằng sữa bò “không tiệt trùng”. Nghĩa là bọt, váng, lớp béo, đều được giữ lại hết. Câu trả lời của họa sĩ và miếng phô-mai thô đã từng gây ra một giả thuyết về nghệ thuật đến từ những thứ đời thường nhất, không được chắt lọc, thiếu tinh tế nhất.
Chicago Typewriter và tính nghệ thuật của nó là điều không thể chối cãi. Nhưng nếu suy luận từ hướng The Persistence of Memory, giải thích của Salvado, và giả thiết nghệ thuật bắt nguồn từ phi nghệ thuật. Thì Chicago Typewriter thật sự không cần phải quá, quá, quá trau chuốt cái đẹp nghệ thuật của khung hình, biểu tượng, những câu nói ẩn ý, bởi vì những thứ ấy chỉ là để khán giả nhận ra nghệ thuật đến từ đời thường, có phải không nào. Câu chuyện của Ha Se Ju, trong thế giới văn chương đầy nghệ thuật của anh ấy, chính là để chúng ta, khán giả, nhận ra cái đẹp của một đời người đơn giản và bình thường: tình cảm là điều duy nhất kết nối tất cả. Con người, không gian, và thời gian. Quá khứ, hiện tại, và tương lai.
Đối với mình, quan điểm rất cá nhân nhé, xin bạn cứ thoải mái phản đối nếu bạn muốn, dù có là nghệ thuật vị nghệ thuật, một lĩnh vực hàn lâm, hay là nghệ thuật vị nhân sinh, một nơi “bình dân” hơn, thì đều liên quan đến tình cảm hết. Mọi tác phẩm làm ra là để người ta rung động vì nó.
Bạn có thể rung động vì nghệ thuật vị nghệ thuật của Chicago Typewriter, cái đẹp hàn lâm, những hình ảnh, biểu tượng, câu nói đầy ấn tượng. Còn mình, mình chờ đợi tình yêu của Chicago Typewriter, mình sẽ chỉ có thể rung động bởi những va chạm cơ thể giữa anh ấy và cô ấy, những nụ hôn, những lời nói ngọt ngào, vương vấn, mà thôi.
Mình chỉ là một người thích ngôn tình và tôn thờ tình cảm. Chỉ có tình cảm, tình yêu, mới là điều xứng đáng nhất để con tim mình lạc lối.
Hết.
Ladyvitvit
|
|