Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Tác giả: Gumi
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Gieo hạt giống tâm hồn] - Những bài học quanh ta trong cuộc sống

[Lấy địa chỉ]
11#
 Tác giả| Đăng lúc 6-10-2017 17:31:10 | Xem tất
Hãy dám chơi cuộc chơi dài


Năm 13 tuổi, tôi đã từng muốn có bụng 6 múi. Tôi tập tạ, đứng lên ngồi xuống liên tục mà chẳng hề có kế hoạch hay tiêu chuẩn gì cả. Lên 14 tuổi, tôi từ bỏ ước mơ này.

Năm 16 tuổi, tôi chọn chơi boxing, Muay Thai (một môn võ thuật Thái Lan) và Nhu thuật Brazil. Tôi muốn trở thành một võ sĩ xuất sắc. Lên 17 tuổi, tôi nghĩ trong đầu là những tay đấm bóc xuất sắc nhất đã bắt đầu luyện tập từ khi họ mới 8 tuổi cơ nên tôi quyết định từ bỏ.

Năm 18 tuổi, tôi viết blog và bắt đầu một số dự án kinh doanh. Tôi cũng làm được kha khá nhưng chẳng có gì thực sự có ý nghĩa cả. Lên 19 tuổi, tôi nghĩ trong đầu là tôi sẽ không có được thu nhập 6 số sớm đâu nên tôi quyết định từ bỏ.

Mọi thứ tôi muốn có được hoặc muốn làm hoặc muốn trở thành, tôi chỉ nỗ lực được tối đa 1 năm và rồi từ bỏ.

Bây giờ tôi nhìn lại và tự hỏi chính mình rằng “Tôi sẽ ở đâu bây giờ nếu tôi vẫn bế tắc với nó? Sẽ thế nào nếu tôi nhìn xa thấy trước được điều đó?”

Tôi luyện tập mỗi ngày từ bây giờ.

Tôi viết mỗi ngày từ bây giờ.

Tôi luyện tập võ thuật nhiều lần mỗi tuần.

Tôi đã thực hiện được những thứ mà tôi đã từng muốn làm khi tôi còn là một đứa con nít, bởi vì giờ đây, tôi biết những phần lợi tôi sẽ nhận được sẽ được đền đáp gấp nhiều lần trong 2 năm, 5 năm và 10 năm nữa.

1% tốt hơn của 1 ngày không là gì nếu so với 30 ngày nhưng nó sẽ biến bạn trở thành một người hoàn toàn khác qua nhiều năm.

Bài học quan trọng nhất tôi đã học được trong thời gian đó là hãy dám chơi cuộc chơi dài.

Con người bạn trong quá khứ muốn bạn làm tốt hơn nó đã làm, và con người bạn trong tương lai muốn bạn tốt hơn nó hiện tại. Đừng làm mình nhụt chí.

Jordan Allen (Quora)
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

12#
 Tác giả| Đăng lúc 8-10-2017 23:54:35 | Xem tất
Lối sống tối giản cho đời thanh thản


Không chỉ đơn giản là bỏ bớt đồ đạc không cần thiết ra khỏi nhà, sống tối giản còn là cách để người Nhật giữ cho tâm hồn thư thái.

Lối sống tối giản (danshari) từng là cơn sốt ở Nhật. Dansari gồm ba ý nghĩa: "từ chối", "vứt bỏ" và "tách rời".

"Con người trong xã hội hiện đại luôn mong muốn sở hữu càng nhiều vật chất càng tốt mà không cân nhắc đến điều kiện sống của mình", Hideko Yamashita, người ủng hộ lối sống tối giản, nhận định.

"Khi sống theo kiểu danshari, bạn cần xác định những thứ khiến bản thân mệt mỏi và loại bỏ nó", Yamashita nói. Việc đơn giản hóa ngôi nhà của bà ở Tokyo cũng là cách giải phóng tâm trí.


Lối sống này trái ngược với phong cách "hygge" của người Đan Mạch – tạo không gian ấm cúng với thảm, nến và những vật dụng khiến bạn cảm thấy ấm áp.

Danshari xuất phát từ quan niệm nếu môi trường sống thông thoáng, tâm trí của bạn cũng sẽ sáng suốt. Theo bà Yamashita, lối sống này chịu ảnh hưởng từ các tôn giáo phương Đông, như Phật giáo và Thần đạo.

Nhiều người Nhật cùng thế hệ với Yamashita, sinh ra sau Thế chiến 2, có thói quen tích trữ và không muốn vứt bỏ bất cứ thứ gì, phòng trường hợp khẩn cấp cần dùng đến.

Thậm chí, có người còn tích 300 túi mua đồ trong nhà vì lo xa. Theo bà, thói quen này chính là nguyên nhân khiến nhiều người Nhật ngày nay không thấy thoải mái.

"Rất nhiều người Nhật mắc chứng trầm cảm. Não họ chứa quá nhiều thông tin, chiếm trọn mọi suy nghĩ", bà nói.

Vì vậy, quá trình bỏ bớt đồ đạc không cần thiết cũng chính là quá trình thanh lọc những tư tưởng vô hình trong tâm trí. Cũng theo bà Yamashita, khi nhà cửa rộng rãi hơn, bạn có thể tự do mời bạn bè về nhà.

Bà Yuriko Ozaki cùng với ba cậu con trai ở Osaka bắt đầu sống tối giản sau trận động đất rúng động Nhật Bản vào năm 2011.

Thảm họa này buộc cô phải nhìn nhận lại những thứ quan trọng nhất trong cuộc đời. Bà cũng viết blog về lối sống tối giản ngay cả khi đang phải nuôi con cũng như viết sách về phương châm sống giảm đồ dùng, giảm công việc nhà, giảm gánh nặng tài chính trong gia đình.

Numahata cũng là đồng tác giả cuốn sách viết về lối sống tối giản. "Khi gia đình tôi có thêm một bé gái, nhà cửa rất bừa bộn. Tôi thấy bức hình ngôi nhà đơn giản trên tạp chí và bị hút vào đó. Chúng tôi đã bỏ đi nhiều đồ và thực sự thích cảm giác tự do khi xung quanh không vướng bận bởi quá nhiều thứ", ông chia sẻ.

Sau khi dọn dẹp nhà cửa xong, Numahata pha cho vợ tách cà phê. Người vợ ngồi trong căn nhà rộng rãi, thưởng thức và khen ngon. Từ đó, ông nghĩ vị giác sẽ hoạt động tốt hơn khi tâm trí hoàn toàn thoải mái. Gia đình ông cũng thường xuyên ra ngoài dạo chơi.

Numahata hiện nuôi con theo lối sống tối giản. "Càng lớn, Ei càng muốn mua thêm đồ. Khi mua thứ gì đó cho con, chúng tôi thường cân nhắc sao cho nó vừa vào giỏ", ông nói.

Bên cạnh đó, Numahata cũng đem cho bớt đồ chơi mà con gái không dùng đến. Theo anh, với số đồ chơi hạn chế này, con gái có thể phát triển trí tưởng tượng.

Khách đến thăm căn hộ trống trải của vợ chồng Numahata ban đầu tỏ ra rất ngạc nhiên nhưng sớm cảm nhận được sự thoái mái trong đó. "Làm rỗng chiếc ấm để nó trở nên hữu ích", Numahata trích câu nói của Lão Tử để giải thích cảm giác dễ chịu đó.

Theo Lâm Anh
Tri thức trẻ
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

13#
 Tác giả| Đăng lúc 10-11-2017 19:09:21 | Xem tất
Lưng chừng cô đơn


"Thà cô đơn,cô đơn cho trọn kiếp,chứ biết nhau làm chi,để rồi mới thoáng hạnh phúc đã lại cô đơn.Cái cảm giác lưng chừng như vậy đó,nó làm người ta chết dần chết mòn.Mà...mấy người ác lắm,viện lý do cô đơn để làm người ta đau..."

Qua 25 nhìn lại,thấy cuộc đời như 1 hành trình. Ngày nào còn được đi,được nhìn,được nghe,được gặp gỡ mọi người,được ghi lại những trải nghiệm của bản thân là còn được sống.Sống rất mãnh liệt,sống rất yêu thương. Thỉnh thoáng,trên chuyến hành trình dài,đeo tai nghe,bật nhạc,lại tự hỏi,liệu có ai đứng chờ mình ở cuối bến bình yên? Những rồi nhanh chóng quên đi sự ủy mị thoáng qua,nhận ra rằng muốn đến được đích,thì phải bước đi trước đã. Thứ quan trọng ko chắc nằm ở đích đến,mà nằm rải rác dọc đường đi,nếu chú ý tìm,sẽ tự dưng bắt gặp. Nhớ trong phim,có câu: "Thiên kim nan mãi,nhất hối đầu". Đại ý nhắc người ta không thể lúc nào cũng mãi đi và chăm chăm nhìn về,thỉnh thoảng,phải nhìn sang hai bên,hay nhìn ra đằng sau,để xem có bỏ lại thứ gì quan trọng hay không;nếu không một khi lỡ đánh mất sẽ chẳng thể vãn hồi. Có chiều muộn, nhận được điện thoại mẹ, giọng mẹ nhỏ nhẹ, không hờn, không trách, mà thằng con trai nghe xong tự thấy đau, "Ba cái cuối tuần, mẹ đều làm món mà con thích ăn, vậy mà tuần nào cũng một mình mẹ ăn hết..." Ừ thì, thằng con cứ mãi lo kiếm tiền, tưởng rằng đem tiền về là giỏi, mà có biết đâu cái mẹ cần, chỉ đơn giản là được nhìn thấy con ngồi ăn một bữa ngon do chính tay mẹ nấu. Có ngày đi làm về, cơn đau đầu hành hạ, nằm vật trên giường chẳng thiết tha làm gì, cha ra vô kêu tắm đi rồi ăn cơm cho nóng, chỉ xẵng giọng trả lời "Để đi, chút con ăn." Thấy cha nhìn, ánh mắt lạ lắm, rồi im lặng ra ngoài nhà coi tin tức. Hiểu rằng bản thân lỡ lời, vậy mà tệ bạc lắm, nói câu xin lỗi với người dưng thì được, chứ lớn rồi, câu xin lỗi nói với cha sao mà khó khăn đến lạ. Lủi thủi ra nhà tắm, ngang bếp đã thấy tô cơm cha để sẵn, lạnh tanh tự lúc nào. Vậy đó, cứ thấy lòng cô đơn, nhưng nhìn lại mới biết đang được yêu thương bởi rất nhiều người. Những buổi café với đám bạn thân vẫn diễn ra với tần suất đều đặn. Có khác chăng bây giờ đề tài được nói đến không còn là tình yêu, mà chuyển sang thứ đáng ngán ngẩm hơn. Lập gia đình. Có đứa bảo, "Cha mẹ không ép, tao cũng chả muốn cưới." dù thực tế mới tháng trước cả đám xúng xính quần áo đi ăn tiệc cưới nó xong. Ngồi chưa được năm phút, điện thoại reng, nó nghe máy, "Rồi, em về liền mua đồ ăn cho anh." Xong nó đứng dậy, thanh minh vài ba câu gì đó, leo lên xe đi mất. Cả đám nhìn theo, thờ dài, chẳng biết thương cho nó hay thương cho hiện thực bản thân cũng muốn được chăm lo cho một gia đình nhỏ của riêng mình mà chưa toại nguyện. Mấy đứa còn lại chép miệng, "Giờ còn ngồi được với nhau bao lâu là quý lúc ấy, bởi cũng sẽ đến ngày tụi mình như nó thôi." Ừ nhỉ... Người ta còn mơ được một gia đình, còn mình cứ ôm hoài một nỗi cô đơn. Bạn hỏi, cô đơn như vậy, có mệt không. Mỉm cười trả lời, đã quyết định chọn để được cô đơn, thì có gì mà mệt. Những ngày đó, học cách làm quen, hẹn hò và yêu thương cô đơn. Chẳng dễ chịu gì lắm, nhiều lúc đi ngoài đường, thấy người ta tay đan trong tay, thỉnh thoảng bước chậm một chút chờ người yêu, thoáng chạnh lòng, vội đẩy bàn tay chui rúc vào túi áo khoác, so vai bước nhanh trên đường dài phía trước. Đâu phải không yêu, chỉ là chưa dám để bản thân đau lần nữa vì yêu. Người ta nói, cô đơn lâu ngày làm trái tim chai sạn, thấy không đúng chút nào. Cô đơn lâu ngày, làm tim yếu mềm hơn, dễ đập loạn nhịp khi có một cử chỉ ân cần, quan tâm bất chợt. Rồi lại tự dằn vặt mình giữa hai chiều suy nghĩ, có nên để tim thử thổn thức một lần nữa hay không. Mà nhận ra, dù có yêu cũng không thể yêu cuồng dại như những ngày còn thơ trẻ. Thời đó yêu hết mình, chỉ muốn dành tất cả những thứ tốt nhất cho người mình yêu, chẳng giữ lại gì, đến lúc chia tay, không còn nhận được ra gương mặt trong gương là phản chiếu hình bóng ai. Đến nay, yêu bằng lý trí. Ích kỷ hơn ngày trước rất nhiều, yêu chỉ có thể để dành ba phần cho đi, bảy phần còn lại cất cho riêng mình, phòng khi người ta tàn nhẫn quay lưng, vẫn còn giữ được chút gì cho bản thân tồn tại. Luôn nhớ lời mẹ dặn, "Ngoài cha mẹ ra, lúc nào cũng phải cẩn thận với những người đối xử quá tốt với con, bởi họ là người có khả năng làm con đau." Lời mẹ, hình như chẳng bao giờ sai. Có người đến vội, đi cũng nhẹ. Thứ để lại chẳng phải buồn đau, hạnh phúc, chỉ là nỗi lưng chừng cô đơn. Nhưng rồi cảm xúc cũng không đọng lại quá lâu, vì bản thân còn nhiều thứ để bận tâm hơn. Nhận ra nỗi buồn vì tình cảm bây giờ thật xa xỉ, có khi ba ngày, có khi một tuần nhìn lại, đã thấy mọi chuyện nhẹ tựa khói mây. Có người trách vô tình, cũng không sai, chỉ là cơ chế tự bảo vệ của trái tim đã làm việc tốt hơn ngày trước. Những buổi café thưa dần, hình như bạn bè đứa nào cũng bắt đầu lo vun xén cho hạnh phúc tương lai, chỉ còn mỗi mình, sớm hôm một mình, ôm đam mê. Chợt nhớ đến khoảng thời gian bỏ tất cả công việc chỉ để theo đuổi thứ mình thích. Gần năm trời rong ruổi qua muôn nẻo đường đời tìm cảm hứng làm đề tài sáng tác. Ngày đó thấy tim nóng hổi, chỉ muốn hét lên cho cả thế gian nghe rằng đang được thỏa sức sống theo ý mình. Hãnh diện lắm. Vì đời, đâu có nhiều người được sống như bản thân mong muốn, dù cái giá phải trả là nhiều khi trong túi còn được mười lăm ngàn, đủ cho một ổ bánh mì với chai nước suối ăn nguyên ngày. Đến giờ ngồi nghĩ lại, nếu một lần nữa phải đứng giữa ngã ba đường, chọn cuộc sống ổn định và phục vụ đam mê, liệu lửa trong tim có còn đủ hừng hực để quyết định như ngày trước không. Đành tự nhủ, ừ thì người già rồi, còn cầu mong gì hơn được hai chữ bình yên. Lại tự hỏi bản thân, thế nào bình yên. Có người, được nắm chặt tay người yêu mỗi sáng thức dậy, đó đã là bình yên. Có người, được đứng trên đỉnh cao tiền tài, danh vọng, đó đã là bình yên. Có người, được quay về nhà sau một ngày dài mệt mỏi, đó đã là bình yên. Có người, được ngồi ăn cùng nhau một bữa cơm gia đình, đó đã là bình yên. Và có người, thấy mọi chuyện xảy ra đúng như mỗi ngày vẫn trải qua, đó đã là bình yên. Nhưng, có bình yên nào không đổi bằng xót xa? Đời ta xót xa cũng đã nhiều, thôi thì thêm một lần nữa cũng chẳng sao. Sau buổi café cùng đám bạn, về nhà thay đồ xong nhìn trên bàn có tấm thiệp hồng, giọng cô vọng từ ngoài cửa phòng. "Chiều nó ghé gởi thiệp, dặn ngày đó con nhớ đi." Gần ba mươi năm, một nửa đời người, lần đầu tiên hiểu được cảm giác tim hẫng đi một nhịp ra sao. Ngày đó bên nhau, hình như cũng có đôi lần nói đến một ngày, nếu còn duyên sẽ mời người ta đi dự tiệc, ừ thì, người ta còn nhớ, chứ có quên đâu, chỉ mỗi mình mình vô tình, hay cố ý không nhớ tới. Bỏ tấm thiệp xuống bàn, cầm điện thoại, nhấn số gọi đi. Số không lưu trong danh bạ, nhưng lưu trong tim. Nhấn được chín số, tay lại dừng, xóa hết, rồi soạn một tin nhắn, vỏn vẹn mấy chữ, "Chuyện phải như thế thôi..." Vào nhà tắm bật nước xả vào người, nước mát lạnh, thỉnh thoảng hơi mặn. Lau sạch người, nhìn lên nơi để bàn chải đánh răng, cái bàn chải cũ người ta vẫn còn để lại, chổng trơ ở đó. Nghĩ một lúc, cầm cái bàn chải lên bỏ vào sọt rác. Ừ thì, cái gì cũ rồi thì phải bỏ đi. Tay người ta đâu đủ lớn để nắm hết tất cả những thứ mình muốn, nên trong vài trường hợp, cần học cách buông bỏ vài thứ, để giữ lại những thứ quan trọng hơn. Tim người cũng vậy. Đêm trằn trọc, chẳng sao kéo bản thân vào được giấc ngủ, lại ngồi dậy, khui rượu vang, ra ban công chăm điếu thuốc. Có lần, uống rượu cùng nhau, người ta ôm ngang hông, nói, "cầu cho có một ngày được mời nhau ly rượu trên lễ đài..." Giờ thì người ta cũng uống rượu, mình cũng uống rượu, chỉ là không thể uống cùng nhau. Ngày đó cũng vì cô đơn, cả hai chọn nhau đi cùng một đoạn đường đời, để rồi khi lạc nhau, mới hiểu rằng đối phương là người không thể đánh mất hay lìa xa. Nhưng làm gì bây giờ, khi bàn tay người ta đã nằm trong bàn tay khác. Nên lúc đó, mỉm cười chúc hạnh phúc, sáo rỗng như bao nhiêu bộ phim, bao nhiêu câu chuyện từng đọc, vậy mà cũng còn làm theo. Lúc đó, người ta nói. "Thà cô đơn, cô đơn cho trọn kiếp, chứ biết nhau làm chi, để rồi mới thoáng hạnh phúc đã lại cô đơn, cái cảm giác lưng chừng như vậy, nó làm người ta chết dần chết mòn. Mà... mấy người ác lắm, viện cái lí do cô đơn để làm người ta đau..." Giờ thì, có còn cơ hội làm nhau đau nữa không người? Chai vang cạn, cũng chẳng còn gì cho đêm nay, lại quay về phòng, cuộn mình giữa bộn bề ký ức... cuộn lòng giữa lưng chừng cô đơn. Hôm nay có rượu hôm nay say, sầu của ngày mai ngày mai tính. Nhưng dù đang cô đơn, sáng thức dậy, vẫn nhìn vào gương, tự nhủ rằng mình rất xinh đẹp, đang được yêu thương và dặn bản thân ngày hôm nay phải cười nhiều hơn hôm qua. Vì mình không yêu thương mình, thì còn trông mong ai làm điều đó?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

14#
 Tác giả| Đăng lúc 26-11-2017 22:54:55 | Xem tất
VÌ SAO NGƯỜI LƯƠNG THIỆN HAY GẶP
NỖI BUỒN VÀ TRẮC TRỞ?


Tôi tìm đến một bậc thầy để hỏi lý dọ: “Tại sao những người lương thiện như con rất hay gặp khổ, trong khi những người ác sống vô lo quá vậy?”

Người thầy hiền hòa nhìn người một lúc rồi nói:

“Nếu một người trong lòng cảm thấy khổ, chắc trong tâm phải đang ôm giữ ác ý nào đó. Nếu một người nội tâm không có điều ác, người này sẽ không có cảm giác thống khổ. Vì thế, căn cứ theo đạo lý này, con thường cảm thấy khổ, nghĩa là nội tâm của con có tồn tại điều ác, con không phải là một người lương thiện thật sự. Mà những người con cho rằng là người ác, lại chưa hẳn là người thật sự ác”.

Một người có thể vui vẻ mà sống, ít nhất nói rõ người này không phải là người ác thật sự.

Có cảm giác như bị xúc phạm và không phục, tôi nói:

“Con sao có thể là người ác được? Gần đây, tâm con rất lương thiện mà!”

Thầy trả lời:

“Nội tâm không ác thì không cảm thấy khổ, con đã cảm thấy khổ, nghĩa là trong tâm con còn tồn tại điều ác. Con hãy nói về nỗi khổ của con, ta sẽ nói cho con biết, điều ác nào đang tồn tại trong con”.

Tôi nói:

“Nỗi khổ của con thì rất nhiều! Có khi cảm thấy tiền lương thu nhập rất thấp, nhà ở cũng không đủ rộng, thường xuyên có “cảm giác thua thiệt” bởi vậy trong tâm con thường cảm thấy không thoải mái, cũng hy vọng mau chóng có thể cải biến tình trạng này; trong xã hội, không ít người căn bản không có văn hóa gì, lại có thể lưng quấn bạc triệu, con không phục; một trí thức văn hóa như con, mỗi tháng lại chỉ có một chút thu nhập, thật sự là không công bằng; người thân nhiều lúc không nghe lời khuyên của con, con cảm thấy không thoải mái…”

VÌ SAO NGƯỜI LƯƠNG THIỆN HAY GẶP NỖI BUỒN VÀ TRẮC TRỞ




Cứ như vậy, lần lượt tôi kể hết với thầy những nỗi thống khổ của mình. Thầy gật đầu, mỉm cười, một nụ cười rất đôn hậu, người từ tốn nói với tôi:

“Thu nhập hiện tại của con đã đủ nuôi sống con và gia đình. Con còn có cả phòng ốc để ở, căn bản là đã không phải lưu lạc ngoài xã hội, chỉ là diện tích hơi nhỏ một chút, con hoàn toàn có thể không phải chịu những khổ tâm ấy.

Nhưng bởi vì nội tâm con có lòng tham đối với tiền tài và của cải, cho nên mới cảm thấy khổ. Loại lòng tham này là ác tâm, nếu con có thể vứt bỏ ác tâm ấy, con sẽ không vì những điều đó mà cảm thấy khổ nữa.

Trong xã hội có nhiều người thiếu văn hóa nhưng lại phát tài, rồi con lại cảm thấy không phục, đây chính là tâm đố kị. Tâm đố kị cũng là một loại ác tâm. Con tự cho mình là có văn hóa, nên cần phải có thu nhập cao, đây chính là tâm ngạo mạn. Tâm ngạo mạn cũng là ác tâm.

Cho rằng có văn hóa thì phải có thu nhập cao, đây chính là tâm ngu si; bởi vì văn hóa không phải là căn nguyên của sự giàu có, kiếp trước làm việc thiện mới là nguyên nhân cho sự giàu có của kiếp này. Tâm ngu si cũng là ác tâm!

Người thân không nghe lời khuyên của con, con cảm thấy không thoải mái, đây là không rộng lượng. Dẫu là người thân của con, nhưng họ vẫn có tư tưởng và quan điểm của riêng mình, tại sao lại cưỡng cầu tư tưởng và quan điểm của họ bắt phải giống như con? Không rộng lượng sẽ dẫn đến hẹp hòi. Tâm hẹp hòi cũng là ác tâm”.

Sư phụ tiếp tục mỉm cười:

“Lòng tham, tâm đố kỵ, ngạo mạn, ngu si, hẹp hòi, đều là những ác tâm. Bởi vì nội tâm của con chứa đựng những ác tâm ấy, nên những thống khổ mới tồn tại trong con. Nếu con có thể loại trừ những ác tâm đó, những thống khổ kia sẽ tan thành mây khói”.

Con đem niềm vui và thỏa mãn của mình đặt lên tiền thu nhập và của cải, con hãy nghĩ lại xem, căn bản con sẽ không chết đói và chết cóng; những người giàu có kia, thật ra cũng chỉ là không chết đói và chết cóng. Con đã nhận ra chưa, con có hạnh phúc hay không, không dựa trên sự giàu có bên ngoài, mà dựa trên thái độ sống của con mới là quyết định. Nắm chắc từng giây phút của cuộc đời, sống với thái độ lạc quan thay thế dần cho lòng tham, tính đố kỵ và ích kỷ; nội tâm của con sẽ dần được chuyển hóa, dần thay đổi để thanh thản và bình an hơn.

“Trong xã hội, nhiều người không có văn hóa nhưng lại giàu có, con hãy nên vì họ mà vui vẻ, nên cầu chúc họ càng giàu có hơn, càng có nhiều niềm vui hơn mới đúng. Người khác đạt được, phải vui như người đó chính là con; người khác mất đi, đừng cười trên nỗi đau của họ. Người như vậy mới được coi là người lương thiện! Còn con, giờ thấy người khác giàu con lại thiếu vui, đây chính là tâm đố kị. Tâm đố kị chính là một loại tâm rất không tốt, phải kiên quyết tiêu trừ!”

Con cho rằng, con có chỗ hơn người, tự cho là giỏi. Đây chính là tâm ngạo mạn. Có câu nói rằng: “Ngạo mạn cao sơn, bất sinh đức thủy” (nghĩa là: ngọn núi cao mà ngạo mạn, sẽ không tạo nên loại nước tốt) người khi đã sinh lòng ngạo mạn, thì đối với thiếu sót của bản thân sẽ như có mắt mà không tròng, vì vậy, không thể nhìn thấy bản thân có bao nhiêu ác tâm, sao có thể thay đổi để tốt hơn. Cho nên, người ngạo mạn sẽ tự mình đóng cửa chặn đứng sự tiến bộ của mình. Ngoài ra, người ngạo mạn sẽ thường cảm thấy mất mát, dần dần sẽ chuyển thành tự ti. Một người chỉ có thể nuôi dưỡng lòng khiêm tốn, luôn bảo trì tâm thái hòa ái từ bi, nội tâm mới có thể cảm thấy tròn đầy và an vui.


VÌ SAO NGƯỜI LƯƠNG THIỆN HAY GẶP NỖI BUỒN VÀ TRẮC TRỞ

“Kiếp trước làm việc thiện mới chính là nguyên nhân cho sự giàu có ở kiếp này, (trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu). Mà người thường không hiểu được nhân quả, trồng dưa lại muốn được đậu, trồng đậu lại muốn được dưa, đây là thể hiện của sự ngu muội. Chỉ có người tu luyện chân chính, mới thật sự hiểu được nhân quả, quy luật tuần hoàn của vạn vật trong vũ trụ, nội tâm mới có thể minh tỏ thấu triệt. Để từ đó, biết làm thế nào lựa chọn tư tưởng, hành vi và lời nói của mình cho phù hợp. Người như vậy, mới có thể theo ánh sáng hướng đến ánh sáng, từ yên vui hướng đến yên vui”.

“Bầu trời có thể bao dung hết thảy, nên rộng lớn vô biên, ung dung tự tại; mặt đất có thể chịu đựng hết thảy, nên tràn đầy sự sống, vạn vật đâm chồi! Một người sống trong thế giới này, không nên tùy tiện xem thường hành vi và lời nói của người khác. Dẫu là người thân, cũng không nên mang tâm cưỡng cầu, cần phải tùy kỳ tự nhiện! Vĩnh viễn dùng tâm thiện giúp đỡ người khác, nhưng không nên cưỡng cầu điều gì”.

“Nếu tâm một người có thể rộng lớn như bầu trời mà bao dung vạn vật, người đó sao có thể khổ đây?”

Vị thầy khả kính nói xong những điều này, tiếp tục nhìn tôi với ánh mắt đầy nhân từ và bao dung độ lượng.

Ngồi im lặng hồi lâu…xưa nay tôi vẫn cho mình là một người rất lương thiện, mãi đến lúc này, phải! chỉ đến lúc này, tôi mới biết được trong tôi còn có một con người rất xấu xa, rất độc ác! Bởi vì nội tâm của tôi chứa những điều ác, nên tôi mới cảm thấy nhiều đau khổ đến thế. Nếu nội tâm của tôi không ác, sao tôi có thể khổ chứ ?

Xin cảm tạ thầy, nếu không được người khai thị dạy bảo, con vĩnh viễn sẽ không biết có một người xấu xa như vậy đang tồn tại trong con!


Chuyên mục Lời Phật Dạy - Theo Tinh Hoa

Dòng đời xô bồ vô tình thúc ép và đẩy chúng ta đến với cái ác mà chúng ta không hề hay biết. Lòng tham, sự không rộng lượng hay những thứ tương tự như thế khiến đôi vai ta ngày càng trĩu nặng không chỉ bởi những tác động từ bên ngoài mà còn do chính bản thân ta tự làm khó mình. Thoải mái sống, trân trọng những gì mình đang có và hướng tới hạnh phúc, an nhiên, tôi tin bạn có thể rũ bỏ mọi gánh nặng trên vai!


Theo SKCĐ


Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

15#
 Tác giả| Đăng lúc 16-12-2017 22:26:13 | Xem tất
Hạnh phúc đôi khi đến từ những điều không trọn vẹn


Chúng ta sống ở trên đời ai cũng khát khao có được hạnh phúc, nhưng hạnh phúc đôi khi không phải là một cái gì đấy quá cao sang nhưng hạnh phúc đôi khi đến từ những điều không trọn vẹn.

Hạnh phúc là những điều bình dị

Có lẽ chỉ những người sinh ra được vẹn toàn, không bị bất cứ khuyết tật gì và biết quý trọng những gì mình đang có mới chính là những người hạnh phúc. Thật may mắn thay cho những ai có thể trông thấy hay nghe được những điều kỳ thú của thế gian và có thể kể cho nhau nghe, diễn đạt cho người khác hiểu những gì mình cảm nhận. Tuy nhiên rất ít người nhận thức sâu sắc về điều đó. Phần lớn người ta không biết quý trọng những hạnh phúc đang có họ thường lãng quên hoặc chối bỏ hay chạy tìm những cái xa xôi và cho là hạnh phúc mà đôi khi những cái đó rất viễn vông, không thực. Cho đến khi đánh mất hạnh phúc bình thường trong tầm tay thì mới thấy quý giá và hốt hoảng đi tìm.

Hạnh phúc là những điều bình dị

Có lẽ chỉ những người sinh ra được vẹn toàn, không bị bất cứ khuyết tật gì và biết quý trọng những gì mình đang có mới chính là những người hạnh phúc. Thật may mắn thay cho những ai có thể trông thấy hay nghe được những điều kỳ thú của thế gian và có thể kể cho nhau nghe, diễn đạt cho người khác hiểu những gì mình cảm nhận. Tuy nhiên rất ít người nhận thức sâu sắc về điều đó. Phần lớn người ta không biết quý trọng những hạnh phúc đang có họ thường lãng quên hoặc chối bỏ hay chạy tìm những cái xa xôi và cho là hạnh phúc mà đôi khi những cái đó rất viễn vông, không thực. Cho đến khi đánh mất hạnh phúc bình thường trong tầm tay thì mới thấy quý giá và hốt hoảng đi tìm.

Hạnh phúc đôi khi có được từ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống

Bạn luôn than phiền rằng mình mệt  mỏi với cuộc sống hay mệt mỏi với guồng quay  bận rộn của công việc, đến cả một bữa ăn đúng nghĩa cũng chẳng có hay một giấc ngủ sâu đôi khi lại là một ước muốn quá xa xôi nhưng bạn à, cuộc sống mà khi chúng ta bị đè nặng bởi vòng xoay của cơm áo gạo tiền, ai cũng có một đôi lần trải qua cảm giác đấy. Nhưng sau những ngày đó, thì chắc chắn bạn cũng sẽ có một khoảng thời gian để nghỉ ngơi cơ mà, không ai cấm bạn tự thưởng cho mình một bữa ăn tự tay vào bếp để nấu những món ăn ngon để thấy lòng mình bình yên đến lạ. Vậy đấy cuộc sống nó rất công bằng chỉ cần bạn tự thấy điều đó là cần cho mình thì đó là hạnh phúc.

Cuộc sống có bao giờ là trọn vẹn

Cuộc sống là một chặng đường dài với bao khó khăn, gian khổ và thử thách. Niềm vui, nỗi buồn… mọi thứ chẳng bao giờ là trọn vẹn cả. Hãy hạnh phúc và đem lại hạnh phúc cho những người bạn yêu thương. Rồi sẽ tới một lúc hạnh phúc tìm đến với bạn . Khi bạn sinh ra, bạn khóc mọi người cười. Họ cười vì họ hạnh phúc khi thấy sự hiện diện của bạn trong cuộc đời này và bạn đang nằm tại vị trí quan trọng trong trái tim họ.Thật hạnh phúc phải không? Một ngày đẹp trời, bạn thức dậy với một tâm hồn tràn đầy hứng khởi và niềm vui. Bỗng dưng, một cuộc gọi từ đâu ập tới, một người bạn hay một người thân của bạn bị tai nạn hay bị đau ốm hoặc thậm chí mất đột ngột do bệnh tật….Bạn có hụt hẫng không? Chắc chắn bạn sẽ rất buồn chứ? Cuộc sống là vậy, không ai có thể biết trước ngày mai sẽ ra sao. Thế nên còn chần chừ gì nữa mà không hạnh phúc mỗi khi thức dậy để ta biết mình có thêm một ngày để yêu thương, để sống và để tận hưởng.

Hạnh phúc là hài lòng với những gì mình có

Đối với nhiều người, hạnh phúc là thứ gì cao xa khó đạt tới. Không chỉ những người bị khiếm khuyết một phương diện nào đó trong cuộc sống nên cảm thấy mình bất hạnh, ngay cả nhiều người có cuộc sống tương đối vẹn toàn hạnh phúc là hài lòng với những gì mình có vì rõ ràng vô cầu thì vô khổ.  Khi đã bằng lòng với cuộc sống, không còn truy cầu con người ta đã tự giải thoát khỏi sự dằn vặt vì những ham muốn, khát khao hay dục vọng của bản thân. Thế nhưng đường đời có bao giờ bằng phẳng, bệnh tật, tai họa hay bất chợt ập đến gây đau khổ cho người đã không còn mong cầu gì thêm. Vậy xem ra hạnh phúc chỉ đến khi con người được bình an và tinh thần được thanh thản, yên tịnh và  hạnh phúc đôi khi trong những điều bình thường mà mình không nhận ra. Nếu vượt qua được thử thách cuộc sống, trải qua cay đắng ngọt bùi bằng năng lực và cố gắng của bản thân. Kết quả chính là hạnh phúc.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

16#
 Tác giả| Đăng lúc 9-2-2018 23:22:44 | Xem tất
[Hạnh Phúc Thật Gần]
Bất đồng với đấng sinh thành


“Tao thật khổ, mẹ tao cứ bắt tao phải như thế này, giống thế kia. Mẹ bắt tao không được đi chơi chung với tụi bây
mà phải chuyên tâm học hành.”

“Ba tao dạo này sao ấy mày, xưa tao vòi gì ổng cũng cho, giờ cứ xét nét. Tối tối tí mà tao chưa về kịp thì lại nhắn tin, nhắn tin không thấy tao trả lời thì điện thoại liên tục, nhức cả đầu.”

“Ba mẹ thật sự chẳng hiểu con gì hết. Thời đại này khác xưa nhiều rồi. Tại sao ba mẹ cứ so sánh với cái thời xa xưa, cái thời khổ cực của ba mẹ.”


Hẳn bạn không lạ gì với những câu nói thế này và có lẽ ngay chính bạn cũng đôi lần thốt ra những lời đó với cha mẹ bạn, phải không? Chúng ta thường có cảm giác khó chịu, bực dọc khi cha mẹ cứ xen vào những chuyện cá nhân của chúng ta. Chúng ta thậm chí trở nên gay gắt, cáu bẳn khi cha mẹ can ngăn hay ép buộc bạn làm một điều gì đó mà bạn không thích.

Tôi có một người bạn từ thời trung học, những năm đại học, cô yêu một anh chàng cùng tuổi. Gia đình cô ra sức can ngăn, vì anh chàng kia có những điểm khiến các bậc phụ huynh không hài lòng. Nhất là anh đã dở dang việc học, cha mẹ cô lo sau này nếu thành hôn, anh sẽ khó có khả năng lo cho con gái họ và gia đình nhỏ. Sự can ngăn gay gắt của cha mẹ khiến cô trở nên khó chịu, bế tắc. Giữa hai thế hệ xảy ra cãi vã, cuối cùng buộc cô phải đi đến quyết định lựa chọn giữa bên hiếu và bên tình. Thật may (hay không may), bên tình đã chiến thắng. Cuối cùng, đôi trẻ cũng đến được với nhau. Nhưng cuộc hôn nhân của họ không hạnh phúc như mong đợi, anh chàng kia không biết lo toan cho gia đình. Một mình cô phải chăm lo con nhỏ và chèo chống để gánh vác gia đình, nhà cửa. May thay, gia đình cô chu cấp tiền để mở một tiệm net cho cô và người chồng làm kế sinh nhai. Chính mẹ cô lặng lẽ sang nhà chồng cô để chăm sóc cháu nhỏ giúp con. Chính cha cô âm thầm đứng sau giúp đỡ tài chính. Những khi giọt nước mắt lăn dài, khi sự mệt mỏi đè nặng lên vai, cô bạn tôi lại quay về bên gia đình. Nơi ấy, cô luôn được che chở, yêu thương.

Sự bao dung của các bậc cha mẹ dành cho con thật bao la, không bao giờ cạn kiệt. Tuy có những lúc, sự quan tâm của cha mẹ khiến chúng ta cảm thấy mệt mỏi, áp lực, phiền muộn, bực bội, nhưng sâu thẳm bên trong là một lòng yêu thương vô điều kiện. Tình yêu của cha mẹ dành cho con cái là một tình yêu vĩnh cửu, chân thật hơn bất kỳ tình yêu nam nữ nào trên đời này. Đó là hạnh phúc tuyệt vời của những người con.

Trích Hạnh Phúc Thật Gần – Thiện Từ
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách