|
Chap 23 (Cont)
“Haiz…” Ngải Lị thở dài, thình lình nói, “Sầm Vũ Minh tới tìm tao.”
Tôi nhíu mày, “Tìm mày làm gì?”
“Anh ta hỏi tao, mày và anh Lục đẹp trai đó có quan hệ thế nào.”
Tôi vô thức hỏi lại, “Vậy mày nói sao?”
“Đương nhiên là ăn ngay nói thật, nói cho anh ta biết mày đã tìm được một anh Lục đẹp trai tốt hơn anh ta trăm ngàn lần!” Dừng một chút, Ngải Lị phân tích, “Nhưng mà nhìn thái độ của anh ta hình như còn tình cảm với mày đó.”
Tôi nghe xong vô thức nhìn Lục Tuyển Chi, chẳng hiểu sao lại cáu kỉnh lên, “Ngải Lị, đừng nhắc đến anh ta nữa, mày không có gì khác để nói sao?”
Ngải Lị vòng vo, “Được, vậy thì nói chuyện khác, mày nhớ ra mang tam bảo Quế Lâm về cho tao đấy nhé!”
Tôi hỏi, “Gì? Gì mà tam bảo Quế Lâm?”
“Có vậy mà cũng không biết hả? Thì là rượu Quế Lâm, cây ớt tương Quế Lâm, còn có chao Quế Lâm nữa!”
Tôi ngay tức thì đau đầu không thôi, ảo não than, “Trời ạ, biết thế nãy đã không kêu mày nói chuyện khác rồi!”
Ngải Lị nghe tôi than liền cười khanh khách, “Mày keo kiệt quá đi, cũng đâu tốn bao nhiêu tiền của mày đâu! Đúng rồi, nói nghe cái coi, Quế Lâm thế nào hả?”
Vì thế tôi và Ngải Lị bô bô nấu cháo điện thoại hết chuyện này tới chuyện kia đủ thứ chuyện trên trời dưới đất…
Hai người phụ nữ đang nói chuyện rất hưng phấn, Lục Tuyển Chi chợt đi tới nói, “Tôi đói bụng.”
Tôi làm lơ, tiếp tục nói buôn dưa lê với Ngải Lị.
Anh kiên nhẫn nói lại một lần nữa, “Tôi đói bụng.”
Tôi coi như không nghe thấy gì, vẫn buôn chuyện tiếp với Ngải Lị.
Anh ung dung nói ra một câu khiến tôi chết điếng, “Tôi nhớ tiền điện thoại khách sạn hình như là cũng tính phí thì phải.”
Tôi hết hồn, vội vàng cúp điện thoại, “Ngải Lị, tao chợt nhớ có chuyện phải làm, nói chuyện sau ha!”
…
Sóng vai cùng Lục Tuyển Chi ra khỏi khách sạn, anh nghiêng mặt nhìn tôi, rất có phong độ mỉm cười hỏi, “Hạ Diệp, cô muốn ăn gì?”
Tôi mừng như bắt được vàng, vội xác nhận lần nữa, “Tôi muốn ăn gì thì ăn đó hả?”
Đôi mắt đen huyền của anh chớp động liên tục toả ra hào quang, “Phải.”
Tôi chỉ ngay vào tiệm ăn nhanh Kentucky Fried Chicken cách đó không xa, nói to, “Tôi muốn ăn đùi gà chân gà rán!” Đồ chiên luôn là món khoái khẩu của tôi.
Anh đồng ý, “Được, theo ý cô đi.”
Thấy anh thấu tình đạt lý như thể tôn trọng ý kiến của vợ, tôi cảm động đến sắp khóc, “Cảm ơn Tổng giám đốc!”
Vì thế nửa tiếng sau, chúng tôi ngồi trong phòng của một nhà hàng lẩu, trước mặt là một nồi gà hầm nấm hương…
Tôi nhìn nồi lẩu mà bực vô cùng tận, nhưng một câu cũng không thể cãi lại, dù sao muốn đùi gà đã có đùi gà, muốn chân gà cũng có chân gà, tôi còn có thể nói gì được nữa?
Ngay từ đầu nhìn cái nồi lẩu nhạt nhẽo này tôi chả còn khẩu vị gì mà ăn nữa, trong lòng cứ tưởng tượng đến mấy miếng thịt gà rán giòn tan trong miệng, ông chủ Lục dường như đi guốc trong bụng tôi, nói gì mà đồ ăn chiên xào không tốt cho sức khoẻ, dễ làm cho người ta mập, nghiêm trọng phá hư chất dinh dưỡng, rồi còn làm phát sinh một số bệnh tật, hơn nữa vẻ mặt anh nói rất nghiêm túc, khiến tôi cảm thấy anh nói rất có lý, vì vậy đành phải ngoan ngoãn ăn xong nồi canh gà hầm nấm hương này chứ sao bây giờ.
Tôi gắp một cái đù gà gặm gặm hai cái, phát hiện tuy đùi gà nhìn thanh đạm, nhưng mà mùi vị cũng không tệ lắm, ăn xong lại muốn ăn tiếp, tự dưng nghe tiếng nuốt nước miếng, tôi lập tức ngẩng đầu nhìn Lục Tuyển Chi, anh lại chỉ ra phía sau tôi. Tôi hoài nghi quay đầu nhìn thì thấy một thằng nhóc ú nu khoảng bảy tám tuổi đang đứng ở ngay cửa, hai mắt nhìn chằm chằm vào đùi gà trong tay tôi.
Tôi cười nhiệt tình, “Em trai, có chuyện gì thế?”
Nó sợ sệt đi tới, lí nhí nói, “Chị ơi, em muốn anh đùi gà.”
|
|