|
Tác giả |
Đăng lúc 23-7-2017 16:43:17
|
Xem tất
(tiếp)
Tôi còn đang phải tập trung thở đằng mũi. “Đừng nhìn vội. Carter đang chờ bên chân cột, đúng theo dự định.” Tôi không muốn làm việc này. Tôi muốn Antoinette thoát được khỏi đây. Tôi muốn nhảy vào mộng trường của bà, quậy cho bà chạy mất. Và rồi tôi cảm được họ. Chính là họ, không phải nghi ngờ gì nữa.
Họ đang tiến đến từ khắp các ngả. Jax chắc đã điều động toàn băng, toàn bộ sáu Ấn còn lại. Ông có nhận ra huyền quang của tôi ngay lập tức không, hay chỉ nghĩ chắc là có một mộng hành khác – dù xác suất là rất nhỏ – ở quanh đây? “Ta cảm được một thanh đồng,” Hộ vương nói, “và một thiên cầm.” Eliza và Nadine.
Tôi nhìn ra chân cột. Phải, Antoinette đang đứng đó. Bà ta mặc áo khoác đàn ông và đội mũ đen rộng vành. Vài lọn tóc đỏ đang ngả bạc rủ xuống quanh tai. Phần nhỏ khuôn mặt lộ ra trước mắt hằn những nếp nhăn vẫn bị xoá mất khi lên ti vi. Những ngón tay kẹp đót xì gà bạc, cắm điếu thuốc trông có vẻ là thạch thảo tím.
Bà này quả là to gan. Không ai dám hút ma dược thanh khí giữa đường giữa chợ cả. Nội nghĩ đến chuyện giao chiến với Toni Carter đã đủ làm tôi căng thẳng muốn đứt dây thần kinh. Trên ti vi, mỗi khi sắp đưa ra tiên đoán bà thường lên cơn động kinh rất dữ dội, một mánh khiến điểm bầu chọn chương trình cao vọt.
Cũng đủ hình dung bà lâm trận sẽ như thế nào. Nick vẫn phản đối giả thiết bà ta là tiên tri – tiên tri không bao giờ mất tự chủ đến mức ấy. Nadine tới trước. Cô ta mặc áo blazer đen sọc trắng, nút cài hờ hững. Hẳn có vài món đồ chơi giắt trong. Số còn lại lần lượt xuất hiện, từng người một, không hề tỏ vẻ có quen biết nhau.
Chỉ có huyền quang kết nối họ lại. Khi cuối cùng cũng thấy Nick, tôi như muốn vỡ oà: oà lên khóc, oà lên cười, oà lên ca hát. Anh cải trang rất kỹ. Cũng phải thôi, sự nghiệp Scion của anh lừng lẫy thế cơ mà. Anh đội tóc giả màu đen và mũ, đeo kính màu. Cách anh vài bước, Jax gõ gõ cây can.
Hộ vương bên tôi vẫn im lặng. Mắt hắn tối lại khi thấy một con mồi xích lại gần Antoinette. Eliza là người được chọn tiếp cận bà. Ngay đằng sau là Dani, miệng mím thành một vạch mảnh nghiêm trọng. Chị cũng cải trang. Nếu là tôi, tôi sẽ tiếp xúc Antoinette trước hết bằng cách gại khẽ xem chung quanh có yên ổn hay chưa, nhưng Eliza không có quyền năng đó.
Thanh khí cợt đùa với chị chứ không phải là ngược lại. Chị đưa bốn ngón tay phải và ba ngón trái lùa qua tóc, như muốn xem có bị rối không. Antoinette nhận ra. Bà tiến lại Eliza, chìa tay. Eliza bắt tay bà. Situla ra đòn trước. Tôi chưa kịp nhận ra, mụ đã chồm trên người Antoinette bóp cổ bà.
Hộ vương lao về phía Zeke, đúng lúc Carl quăng một vong gần đó vào Eliza. Hẳn đấy chính là Nelson, vong hùng mạnh nhất quảng trường: Eliza ngã đập vào một con sư tử đồng, túm chặt ngực và thét lên nghèn nghẹt: “Ta không thể điều khiển gió và thời tiết, cũng chẳng thể điều khiển chính mình trong cõi âm ty!” Tiếp đó Amelia nhao ra, nhưng lập tức bị Nick đang nổi điên quật ngã – anh nhận ra Eliza đau đớn trước khi nhận thấy bất kỳ thứ gì khác.
David tấn công Jax, hoặc đúng hơn nó định tấn công Jax – Dani vung nắm đấm nhào vào nó, đánh nó hộc máu ra đằng mồm. Chỉ trong mười giây, còn mỗi tôi là vẫn chưa nhảy vào trận đánh. Đúng là điều tôi muốn. Nhưng không phải là điều Jaxon muốn. Ông thấy tôi lập tức, thấy một kẻ thù đeo mặt nạ nữa.
Ông chiêu một bè sáu vong rồi quật về phía tôi. Tôi phải chạy thôi, chạy mau – các vong ở Trafalgar đều thuộc loại nguy hiểm. Tôi bắn mũi tiêu flux về phía ông, tuy nhắm cao tít quá đầu. Nhưng Jax vẫn hụp tránh, khiến bè vong lại chạy tản khắp nơi. Bỏ cuộc đi, tôi nghĩ. Đừng bắt tôi phải tấn công ông.
Nhưng Jaxon không bao giờ bỏ cuộc. Ông đang tức phát cuồng. Chúng tôi làm hỏng kế hoạch của ông. Ông lao vào tôi, giơ cao cây can. Tôi cố đạp vào bụng đẩy ông lại, nhưng không đủ mạnh. Ông chộp mắt cá tôi, vặn tay một phát là quật ngã thẳng cẳng. Đau. Chạy đi, chạy. Không kịp.
Jax thúc mũi ủng bọc sắt vào sườn tôi, lật nằm ngửa. Đầu gối lụi vào ngực tôi. Nắm đấm bay tới – loang loáng – rồi thứ gì đó rất cứng nện vào phần không có gì che chắn trên mặt tôi. Bàn tay gấu thép. Lần nữa, ngay xương sườn. Có gì gãy rắc, đau điếng. Lại lần nữa. Tôi vung tay chặn đòn thứ tư.
Mắt ông cháy rực khát máu. Jax sẽ giết tôi. Không còn cách nào khác. Cơ thể đã bị khoá, tôi phải dùng hồn. Ông không ngờ đến đòn này. Ông không để ý huyền quang tôi. Cú húc vào mộng trường khiến ông ngã ngửa. Cây can rơi xuống đất lạch cạch. Tôi lồm cồm bò dậy. Mặt nóng hầm hập, xương sườn đau xé, mắt phải nhoà đi không nhìn rõ.
Tôi tì tay vào gối, thở lấy thở để. Chưa bao giờ tôi biết Jax có thể tàn bạo như thế này. Có tiếng ré đập vào tai. Gần một đài phun nước, Nadine đã bỏ hồn chiến mà găm Amelia xuống đất. Tôi lần ống tiêm trong túi áo, tháo ra bằng những ngón tay bê bết máu, cắm kim vào cổ tay.
Vài giây sau, cơn đau xẹp xuống chỉ còn âm ỉ. Mắt tôi không nhìn rõ lại được, nhưng thế chưa đủ loại tôi khỏi vòng chiến. Mắt trái vẫn còn tốt chán. Ánh laser đỏ định vị rung rinh trên ngực tôi. Chắc có lính bắn tỉa cài trong các toà nhà. Phải có cách thoát khỏi vụ này chứ.
Nhờ sức lực mới tiếp thêm, tôi lao về đài nước nơi Amelia đang đá chân bất lực. Rất muốn Nadine thắng nhưng tôi không thể đứng yên nhìn một con người nữa bỏ mạng. Tôi nhào tới cô ta, xô ngang người đẩy ngã thẳng vào bồn nước. Nước chuyển màu đỏ khi đèn an ninh đổi màu.
Nadine nhô lên sau tôi nửa giây. Răng cô ta nghiến chặt. Cơ trên cổ hằn lên. Tôi lùi lại. “Giỏi thì lột mặt nạ ra, con chó,” cô ta quát. Tôi chĩa khẩu flux vào cô ta. Nadine lượn vòng quanh tôi. Cô ta vạch áo, lôi dao. Cô ta xưa nay vẫn không chuộng chơi hồn bằng chơi thép. Tôi cảm thấy nhịp tim đập khắp người, lan tận đầu mút ngón tay.
Nadine phi dao ít khi trượt, mà áo giáp của tôi cũng tác dụng vừa vừa: nếu cô ta ném trúng phía trên ngực là tôi chết chắc. David chọn đúng lúc đó xuất hiện. Vừa khi Nadine sắp phóng dao, nó bắn cô một phát flux trúng giữa hai vai. Mắt cô ta trợn trừng. Cô ta lắc lư, lảo đảo, rồi ngã gập người trên mép đài phun.
David lôi cô ta ra khỏi nước, dùng cả hai tay kẹp lấy đầu cô ta. Chúng tôi đã được lệnh cấm giết, nhưng ngay giữa lúc say máu hình như nó quên béng rồi. Một đứa vẹt thì quan trọng gì chứ? Không phải mất thời gian nghĩ: tôi quăng hồn ra. Zeke sẽ không đời nào tha thứ nếu tôi để yên cho em cậu chết.
Đến lúc nhảy một cú chớp nhoáng rồi. Tôi đi xa quá. Trong một giây ở trong đầu David, tôi đã kéo hai tay nó khỏi người Nadine. Thêm giây nữa là tôi đã về lại cơ thể mình, đang chạy nhào tới nó. Tôi xô cả thân mình vào sườn nó, khiến cả hai ngã ập xuống đất. Trước mắt tôi đen ngòm.
Tôi vừa nhập vào David. Chỉ đúng một tích tắc, nhưng tôi đã di chuyển tay nó. Cuối cùng tôi đã nhập vào người. David đưa tay ôm đầu. Tôi chẳng nhẹ tay gì lắm. Tôi loạng choạng đứng dậy, chớp mắt cho tan muôn ngàn đốm sao trắng. Cả Antoinette lẫn Situla đã mất tăm. Mặc kệ Nadine cạnh David, tôi chạy khỏi đài nước, áo quần ướt sũng.
Tôi trèo lên một con sư tử quan sát tình hình. Cả hai nhóm đã toả ra khắp quảng trường. Zeke vốn chẳng giỏi đánh nhau, nên đã khôn ngoan bỏ tàu – bọn vong thuỷ thủ khốn khiếp – khi thấy Hộ vương tiến về phía mình. Kéo mũ trùm mặt chỉ hở mắt, cậu ta đang ăn đấm trả đấm với Amelia.
Ở góc khác, Hộ vương chuyển sang nhằm Nick, anh vừa giáng một bè vong làm Carl bất tỉnh. Tim tôi muốn ngừng đập khi nhìn họ. Gia chủ của tôi và bạn thân nhất của tôi. Tôi nhảy xuống đất, cuống quýt vì sợ hãi. Tôi phải tới giúp Nick. Hộ vương có thể giết anh... Nhưng Eliza đã trước mặt, và chị đang phát hoả.
Vong bay vùn vụt về phía tôi từ khắp các ngả. Lúc nào chúng cũng đứng về phe thanh đồng. Ba thuỷ thủ Pháp lao vào mộng trường tôi. Tôi loạng choạng, quáng mắt trước ký ức của họ: những cơn sóng lừng lững, những tràng súng hoả mai, lửa hoành hành trên boong con tàu Achille – gào thét, hỗn loạn – rồi Eliza xô tôi, đẩy tôi ngã.
Tôi dựng mọi lớp phòng ngự trong tâm não, cố hết sức đẩy bọn xâm nhập ra ngoài. Trong một giây tôi bị vô hiệu hoá. Eliza toan đè gối găm tôi lại. “Ở yên trong đó, các cậu!” Mộng trường tôi đang ngập lụt. Đạn đại bác xé toang trời. Rầm gỗ cháy rơi sát mũi. Tay Eliza đưa tới định lột cái mặt nạ.
Không, không được! Không được để chị thấy tôi. Bọn Vệ Đêm sẽ bắn chị mất. Cố gắng khủng khiếp, tôi hất bọn vong ra rồi đá chị ngã ngửa, mũi ủng giáng trúng hàm chị. Chị thét lên vì đau. Bụng tôi quặn lại vì hối hận. Tôi quay phắt lại, vừa kịp giơ khẩu flux đỡ gậy của Jax.
“Cha chả, một đứa mộng hành vận cảnh phục,” ông ngọt ngào nói. “Chúng bới ra mày từ đâu thế? Mày chui rúc ở xó nào vậy?” Ông ghé sát tôi, nhìn xoáy vào lỗ hở mắt. “Mày chẳng thể là Paige của tao được.” Cây can đẩy cánh tay tôi rụt lại. Bắp cơ tôi căng ra. “Vậy thì mày là ai?” Tôi chưa kịp trở tay, Jax đã ngã lùi trước một bè vong đông nghịt, đông hơn bất kỳ thứ gì con người kết nổi.
Hộ vương. Tôi đứng dậy, với lấy súng, nhưng Jax đã giơ can quật bừa. Theo bản năng tôi né đầu sang trái. Chậm quá. Tai tôi bỏng lên: nóng và sắc ngọt. Dao. Tôi nắm chắc súng, nhưng cú thứ hai Jax đánh bay súng khỏi tay. Lưỡi dao đầu gậy xẹt qua tay tôi, rạch qua vải áo cắt sâu vào thịt.
Tiếng thét câm lặng trào qua họng tôi. Khắp tay cơn đau tê dại. “Nào, mộng hành, dùng hồn của mày đi!” Jaxon chĩa lưỡi dao vào tôi, cười hô hố. “Dùng cái đau đi. Quên vết thương xem nào.” Amelia bắn một bè khác vào Jax. Tôi vừa cứu cô ta, giờ cô ta cứu lại. Nick đánh trả, Amelia nấp ra sau con sư tử.
Zeke nằm bất động trên đất. Đừng chết, tôi khấn thầm. Đừng để chúng hạ gục cậu. Vệt tóc đỏ nháng lên. Antoinette trở lại. Mũ bà đã bay mất, cũng chẳng lạ: bà như đã lên đồng hiếu chiến. Mắt bà long lên, cánh mũi phập phồng, hồn bà bốc cháy phừng phừng. Sắc lửa ngạo nghễ át hết những cột đèn xanh khắp trong thành, màu đèn chủ ý làm dịu những tâm não đương cơn sốt.
Cẳng chân cẳng tay và các loại vong nện tới tấp lên Situla, chẳng hở kẽ nào cho mụ lách lưỡi dao vào. Situla ném một con vong về phía bà. Antoinette lượn ra khỏi tầm đánh. Và rồi chẳng hề báo trước, bà rút chạy. Hộ vương nhác thấy bà đang rẽ đôi dòng người la thét. “Ngăn bà ta lại!” hắn quát lớn.
Quát tôi. Tôi bật chạy theo sau Antoinette. Cơ hội bỏ trốn đã đến. Một tên Vệ để tôi qua khi thấy tôi mặc đồng phục, nhưng chặn lại một người đàn bà vô minh. Một người đàn ông chộp áo khoác tôi – thiên cầm – nhưng tôi chạy nhanh quá, ông ta phải buông tay. Tâm não tôi là một dải sáng tinh ròng.
Antoinette đang hướng thẳng về Chấp chính điện Westminster. Bà đúng là khùng mới chạy về đó, nhưng tôi chẳng cần biết động cơ là gì: bà đang tặng tôi một cơ hội vô giá. Đối diện toàn Chấp chính có ga tàu điện ngầm. Trong lúc nào cũng chật ních âm binh, nhưng cũng chật ních hành khách bình thường. |
|