|
(tiếp)
Không được. Mặt các Rephaite có cái gì đó rất khó đoán định cảm xúc. “Được thôi,” tôi đáp. “Chọn con vật nào nhỏ hơn. Côn trùng, gặm nhấm hay chim chóc gì đó. Một thứ có tri nhận hạn chế.” “Được.” Hắn sắp quay đi thì dừng lại. Liếc sang tôi, hắn rút túi ra một vật: một mặt dây chuyền lồng sợi dây mảnh.
“Đeo vào,” hắn nói. “Để làm gì?” Nhưng hắn đã đi rồi. Tôi ngồi xuống mép một tảng đá lớn, cố cưỡng lại nỗi hồi hộp. Jax chắc sẽ gật gù tán thưởng đấy, nhưng còn Nick thì tôi không chắc. Tôi nhìn xuống mặt dây chuyền. Nó dài cỡ ngón cái tôi, tết hình đôi cánh.
Khi chạm ngón tay vào, tôi cảm thấy thanh khí rung động nhẹ. Chắc được siêu hóa rồi. Tôi tròng sợi dây vào cổ. Lát sau Nuala quay lại, đã chán trò nghịch cỏ. Tôi đang nép sát vào tảng đá, tay thọc sâu trong túi áo. Bây giờ trời đã lạnh đến không chịu nổi, hơi thở phả ra thành luồng trắng đục.
“Hê lô,” tôi chào. Nuala hít ngửi tóc tôi, như cố hiểu xem đấy là thứ gì, rồi gập cẳng nép vào người tôi. Nó ngả đầu vào lòng tôi, mũi phì phì có vẻ thỏa mãn. Tôi bỏ găng, vuốt ve tai nó. Lông nó có mùi xạ hương. Tôi cảm thấy trái tim đang đập sát bên mình, chậm và khỏe khoắn.
Tôi chưa bao giờ ở sát một con thú hoang đến như thế. Tôi thử tưởng tượng sẽ ra sao nếu được là cô hươu nhỏ này, đứng trên bốn chân, sống hoang dã trong rừng. Nhưng tôi không phải thú hoang. Tôi đã sống trong thành Scion hơn một thập kỷ. Có chút hoang dã nào trong tôi thì cũng sạch mất rồi.
Chính vì thế tôi mới nhập đội với Jax, tôi nghĩ vậy. Bám víu vào chút ít ỏi còn lại của con người cũ. Sau một lúc, tôi quyết định thử nghiệm xem. Tôi nhắm mắt, cho hồn mình trôi dạt. Nuala mộng trường rất dễ xâm nhập, mỏng và mong manh như bong bóng nước. Con người dần dã xây các lớp kháng cự qua nhiều năm, nhưng loài vật không có thứ vỏ bọc cảm xúc như vậy.
Về lý thuyết, tôi hoàn toàn có thể kiểm soát nó. Tôi thử hích hết sức khẽ vào mộng trường con hươu. Nuala hực lên một tiếng lo sợ. Tôi vuốt tai nó, thì thầm dỗ dành. “Xin lỗi,” tôi nói, “tao không làm vậy nữa đâu.” Một lát sau, nó lại ngả đầu vào lòng tôi, nhưng lúc này run bần bật.
Nó không biết tôi chính là kẻ vừa làm nó đau. Tôi luồn mấy ngón tay dưới cằm nó, gãi nhẹ. Đến lúc Hộ vương trở lại tôi đã lơ mơ ngủ. Hắn đập khẽ vào má gọi tôi dậy. Nuala ngửng đầu, nhưng Hộ vương nói một tiếng làm nó yên trở lại, và một lát sau nó lại thiếp đi. “Dậy nào,” hắn nói.
“Ta đã tìm được cơ thể khác cho ngươi rồi.” Hắn ngồi lên tảng đá. Dưới ánh trăng trông hắn thật choáng người: đường viền thân hình nổi bật và rắn rỏi, làn da dường như lấp lánh. “Là con gì?” tôi hỏi. “Nhìn xem.” Bàn tay hắn đang khum, đầu ngón tay vừa đủ chạm khẽ vào nhau.
Tôi nhìn xuống, thấy một con côn trùng yếu ớt: bướm hoặc bướm đêm gì đó. Đêm tối quá rất khó phân biệt. “Khi ta tìm được thì nó đang ngủ,” hắn nói. “Giờ nó vẫn còn đang thiêm thiếp. Ta nghĩ như vậy dễ hơn cho ngươi.” Vậy là bướm rồi. Nó hơi nhúc nhích trong tay hắn.
“Điểm lạnh làm các loài sợ hãi.” Giọng hắn rì rầm nhè nhẹ. “Chúng cảm được các đường dẫn mở sang âm Gian.” “Vậy ông mở cái đó làm gì?” “Rồi ngươi sẽ thấy.” Hắn ngước lên nhìn thẳng vào mắt tôi. “Ngươi có đồng ý thử thực hiện nhập hồn không?” “Tôi sẽ thử,” tôi đáp.
Mắt hắn sáng bỏng hơn nữa, như than hồng. “Chắc ông cũng biết rồi,” tôi nói, “nhưng khi hồn rời xác cơ thể tôi sẽ ngã xuống. Nếu ông làm ơn đỡ lấy thì tôi rất cảm ơn.” Câu đó cố lắm rồi mới bật ra nổi. Tôi ghét phải nhờ hắn giúp, kể cả việc cỏn con hiển nhiên như thế này.
“Tất nhiên,” Hộ vương đáp. Tôi ngoảnh đi khi hắn vẫn nhìn tôi. Hít một hơi thật sâu, tôi tách hồn khỏi thân. Ngay lập tức, các giác quan mờ đi, tôi lại nhìn thấy mộng trường mình. Tôi đã kịp cảm thấy thanh khí. Thanh khí càng mạnh hơn khi tôi bước tới rìa đồng anh túc, xung quanh tối om.
Thanh khí ở ngoài đó, chờ tôi đến. Tôi nhảy. Tôi nhìn thấy sợi dây bạc đang tãi ra từ mộng trường, nối đường tôi trở lại. Mộng trường Hộ vương ở rất gần. Bên cạnh đó, con bướm chỉ là một chấm nhỏ, một hạt cát bên viên bi tròn. Tôi chuồi vào tâm não nó. Không thấy giật lên phản ứng, không thấy vật chủ của tôi hoảng sợ đột ngột hay gì.
Tôi nhận thấy mình đang trong một thế giới giấc mơ. Một thế giới đầy màu sắc, tắm trong ánh sáng màu hoàng thổ. Cả đời bươm bướm tiệc tùng trong những đáy hoa, ký ức nó tràn đầy những màu sắc rực rỡ. Hương thơm thiên giới từ bốn bề lãng đãng lại gần, mùi oải hương, mùi hoa hồng, mùi cỏ.
Tôi dạo bước qua mộng trường đẫm sương, tiến về nơi sáng nhất. Bụi phấn cuộn lên từ những cây lớn trĩu hoa bám vào tóc tôi. Chưa bao giờ tôi thấy mình tự do như thế. Chẳng có gì kháng cự, chẳng có cơ chế tự vệ nào cục cựa mảy may. Thật nhẹ nhõm, thật dễ dàng và tuyệt diệu, cứ như tôi vừa trút được một chuỗi xích xiềng nặng trịch.
Cảm giác thật tự nhiên. Đây chính là điều hồn tôi vẫn luôn ao ước – được dạo chơi trên những đồng đất lạ. Nó không chịu nổi bị nhốt trong một cơ thể duy nhất suốt đời. Nó thèm xê dịch. Khi tới gần vùng ánh nắng, tôi nhìn thấy nó: hồn con bướm, một cọng khói hồng thật mảnh.
Tôi chúm môi thổi phù, nó chấp chới bay sang phía tối hơn. Bây giờ mới là thử thách thực sự đây. Nếu tôi hiểu đúng – và nếu những lời giải thích của Jax là đúng – thì khi bước vào vùng ánh nắng tôi sẽ nắm quyền kiểm soát cơ thể mới của mình. Tôi vừa bước vào vòng tròn, cả mộng trường đã tràn ngập ánh sáng chói lòa: ánh sáng vàng rực táp lên tôi, chứa chan trong mắt tôi, trong da, trong máu.
Tôi lóa mắt. Thế giới biến thành một viên kim cương nổ tung, một cơn mưa sao những màu sắc tưng bừng. Một hồi lâu, chẳng có gì xảy ra. Cơ thể biến mất, tôi chẳng cảm thấy gì nữa. Rồi tôi tỉnh dậy. Cảm giác đến trước hết là kinh sợ. Chân tôi, tay tôi đâu mất rồi? Sao tôi chẳng nhìn thấy gì cả? Khoan, tôi có thấy – có điều – nhưng tất thảy đều tô một màu hoa cà rực rỡ, mà màu xanh trên cỏ chói quá đau cả mắt.
Những cẳng chân yếu ớt co giật mạnh. Cứ như món óc hấp, mà còn tệ hơn nhiều. Tôi bẹp gí, tôi ngạt thở, tôi thét lên nhưng không có môi cũng chẳng có tiếng. Thế còn những thứ dính vào hai bên sườn tôi là cái gì đây? Tôi cố cử động, và chúng rùng mình, cứ như vùng vẫy trong cơn hấp hối.
Chưa kịp nhận ra, tôi đã quăng mình ra ngoài con bướm về lại cơ thể mình. Tôi đang run lẩy bẩy, há miệng hớp không khí. Tôi tuột xuống khỏi hòn đá, ngã chồm tay chân trên mặt đất. “Paige?” Tôi ọe khan, Miệng đầy vị chua loét, nhưng chẳng nôn ra cái gì. “Kh… không bao giờ làm trò này nữa,” tôi nói.
“Chuyện gì thế?” “Không có gì. Ban đầu… ban đầu dễ thế, nh… nhưng rồi…” Tôi kéo khóa áo khoác, ngực phập phồng. “Tôi không làm được.” Hộ vương im lặng. Hắn quan sát tôi lau mồ hôi trán, cố kìm khỏi rơi vào cơn thở gấp. “Ngươi đã làm được,” hắn nói. “Dù đau đớn mấy ngươi cũng đã làm được.
Nó đã đập cánh.” “Tôi cảm thấy mình chết đến nơi khi làm thế.” “Nhưng ngươi cũng đã làm được.” Tôi dựa vào tảng đá. “Tôi đi được bao lâu?” “Có lẽ khoảng nửa phút.” Khá hơn tôi tưởng, nhưng vẫn quá tệ. Jax chắc sẽ cười nổ ruột. “Xin lỗi làm ông thất vọng,” tôi nói.
“Chắc là tôi không giỏi bằng các mộng hành khác.” Mặt hắn đanh lại. “Có chứ,” hắn nói, “ngươi có bằng họ. Nhưng nếu bản thân ngươi không tin điều đó, ngươi sẽ không bao giờ phát huy hết tiềm năng.” Hắn xòe tay, con bướm bay đi vào đêm tối. Nó còn sống. Tôi không làm nó chết.
“Ông bực mình đấy à?” tôi nói. “Không.” “Thế sao trông ông lại như thế?” “Như thế nào?” Mặt hắn lạnh tanh. “Không có gì,” tôi đáp. Hắn nhặt bó củi khô đặt tựa vào tảng đá. Tôi nhìn hắn xát hai viên đá vào nhau, dùng số củi nhóm ngọn lửa nhỏ. Tôi ngoảnh đi.
Cứ kệ hắn tức tối. Tôi chẳng định đến đây bắt toàn hệ động vật múa rối dưới tay mình. “Chúng ta sẽ nghỉ lại đây vài tiếng.” Hộ vương không nhìn tôi. “Ngươi cần ngủ để chuẩn bị cho nửa sau bài kiểm tra.” “Nghĩa là tôi đã qua nửa đầu à?” “Tất nhiên. Ngươi đã nhập vào con bướm.
Ta chỉ yêu cầu chừng đó.” Hắn nhìn ngọn lửa. “Không thêm gì nữa.” Hắn mở ba lô, lấy cái túi ngủ đen đơn giản trải ra. “Đây,” hắn nói. “Ta còn một việc phải làm. Ngươi sẽ an toàn ở đây một lúc.” “Ông trở lại thành phố à?” “Phải.” Tôi chẳng có cách nào khác ngoài làm theo, dù không ưa phải ngủ ngoài này tí nào – nhất là trong không trung đang có quá chừng nhiều vong hồn.
Bây giờ chúng đến đông hơn, trời cũng trở nên lạnh hơn. Tôi lột bỏ ủng và tất ướt, đặt hong bên lửa, chui vào túi ngủ kéo khóa. Không ấm mấy dù đã mặc cả áo khoác và gi lê, nhưng còn hơn nằm ngoài trời. Hộ vương gõ ngón tay lên đầu gối, nhìn vào bóng đêm. Mắt hắn là hai hòn than sống, sẵn sàng ứng phó với nguy hiểm. |
|