|
Chương 10
THÔNG ĐIỆP
Còi vẫn còn hú khi tôi về đến phủ. XIX-49-33 không ra mở mãi đến khi tôi đã đập cửa tỉ lần và cố hét toáng số hiệu át tiếng còi. Sau khi đã nhận rõ tôi là người, cô ả lôi tôi vào qua cửa rồi đóng sầm, luôn miệng thề tôi đừng có hòng vào lần sau nếu có mấy cái lệnh cơ bản mà cũng đần độn không làm theo nổi.
Tôi bỏ đi trong khi cô ả còn đang lẩy bẩy cài các then cửa, ngón tay run bần bật. Tôi đến dãy hành lang cửa sổ vòm thì tiếng còi dứt. Lần này bọn Emite chưa vào được thành phố. Tôi vuốt ngược tóc ra sau đầu, cố gắng thở đều lại. Sau một phút, tôi bắt mình nhìn ra cửa, nơi có cầu thang xoắn đã dẫn lên trên.
Tôi phải làm thôi. Tôi dành thêm một giây trấn tĩnh lại, rồi theo cầu thang lên tới tháp, tháp của hắn ta. Cả người tôi nổi da gà khi nghĩ sắp phải ngủ cùng một phòng với hắn, chung với hắn một không gian, hơi ấm, khí thở. Khóa đã cắm sẵn khi tôi lên đến nơi. Tôi xoay chìa, giẫm không tiếng động lên đá lát phòng.
Vẫn chưa đủ nhẹ. Ngay giây tôi qua ngưỡng cửa, gia chủ đã bật dậy. Mắt hắn quắc lên. “Ngươi ở đâu về?” Tôi dựng rào chắn phòng hờ quanh tâm não. “Ở ngoài.” “Ngươi đã có lệnh quay về đây khi nghe tiếng còi báo động.” “Tôi cứ tưởng ông nói là về Magdalen, chứ không phải về đúng phòng này.
Ai bảo ông không nói rõ.” Cả tôi cũng nghe thấy giọng hỗn xược của mình. Mắt hắn tối sầm, môi hắn mím lại thành một đường mảnh. “Hoặc ngươi thưa gửi với ta kính trọng và có phép tắc,” hắn nói, “hoặc ngươi không bao giờ còn được phép ra khỏi phòng này.” “Ông đã làm gì mà tôi phải kính trọng?” tôi trừng mắt nhìn hắn.
Hắn trừng mắt nhìn trả. Thấy tôi không động đậy cũng không cụp mắt, hắn nện bước đi qua tôi rồi đóng sầm cửa. Tôi không giật mình. “Ngươi nghe thấy tiếng còi,” hắn nói, “là dừng ngay mọi việc đang làm và trở về phòng này. Ngươi đã hiểu chưa?” Tôi chỉ nhìn hắn. Hắn cúi mặt xuống ngang tầm tôi.
“Ta có cần nhắc lại không?” “Không thì tốt hơn,” tôi đáp. Tôi tin chắc hắn sắp đánh tôi. Không kẻ nào, không kẻ nào có thể ăn nói kiểu đó với các Reph. Nhưng hắn chỉ đứng thẳng lại. “Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu quá trình hướng dẫn ngươi,” hắn nói. “Ta muốn ngươi sẵn sàng vào giờ chuông đêm.” “Hướng dẫn làm cái gì?” “Thi màu áo sau.” “Tôi không muốn thi,” tôi đáp.
“Vậy ngươi sẽ phải chuyển làm nhà trò. Ngươi sẽ phải sống hết đời chịu sự nhạo báng phỉ nhổ của đoàn áo đỏ.” Hắn nhìn khắp tôi. “Ngươi muốn làm một kẻ mua vui ư? Một thằng hề?” “Không.” “Vậy thì tốt hơn hãy làm theo lời ta.” Cổ họng tôi tắc nghẹn.
Tôi có căm ghét sinh vật này đến đâu, hắn vẫn là một kẻ đáng phải e sợ. Tôi nhớ lại gương mặt không chút xót thương trong nhà nguyện tối khi hắn đứng trên tôi, hút huyền quang của tôi. Huyền quang với người thấu thị cũng quan trọng sống còn như là máu hay nước. Thiếu huyền quang, tôi sẽ rơi vào tình trạng sốc hồn, rốt cuộc sẽ chết hoặc hóa điên, lang thang vơ vẩn mà mất hết liên hệ với thanh khí.
Hắn đến gần màn kéo ra, lộ cánh cửa nhỏ đằng sau đang mở hé. “Đám vô minh đã dọn tầng trên cho ngươi. Trừ phi ta có lệnh khác, ngươi sẽ phải ở trong đó mọi lúc.” Hắn ngưng lại. “Ngươi cũng nên biết, có lệnh cấm ngặt hai chúng ta tiếp xúc trực tiếp với nhau, trừ phi luyện tập.
Kể cả đeo găng.” “Như vậy là nếu ông đi vào phòng này mà bị thương,” tôi nói, “thì tôi cứ để mặc ông chết ư?” “Phải.” Nói dối. Nhưng những chữ sau tôi không kịp ngăn khỏi buột ra miệng: “Gì chứ lệnh đó thì tôi rất vui lòng tuân theo.” Hộ vương chỉ nhìn.
Tôi cũng hơi bực thấy mình hỗn hào mà hắn vẫn dửng dưng. Hắn phải có chỗ nhạy cảm chứ. Nhưng hắn chỉ thò tay vào ngăn kéo, lấy mấy viên thuốc chìa cho tôi. “Cầm lấy.” Tôi biết tranh cãi chẳng ích gì. Tôi cầm thuốc. “Uống đi.” Hắn đưa cốc nước. “Đi về phòng riêng.
Ngươi cần nghỉ ngơi cẩn thận, chuẩn bị cho ngày mai.” Tay phải tôi nắm thành nắm đấm. Tôi ngấy tận cổ những mệnh lệnh của hắn rồi. Đáng ra tôi phải mặc cho hắn chảy máu chết luôn đi. Tôi đi băng bó cho hắn làm cái khỉ gì vậy chứ? Tội phạm gì cái loại tôi mà lại đi vá víu cho kẻ thù? Jax mà thấy chắc sẽ cười đến nổ ruột.
Ong mật ơi, chắc ông sẽ bảo, nàng tưởng mình có nọc ư? Và có thể đúng là tôi không có. Chưa có. Tôi hết sức tránh chạm phải Hộ vương khi đi qua. Tôi có bắt gặp ánh mắt hắn trước khi bước vào hành lang tối. Hắn khóa cửa sau lưng tôi. Qua một cầu thang xoắn nữa tôi tới tầng trên tháp.
Tôi nhìn quanh chốn ở mới của mình: một phòng lớn trần trụi. Nó hao hao giống ở Trại Câu Lưu, sàn ẩm ướt, cửa sổ có chấn song. Trên bệ cửa sổ đèn dầu đang thắp, chẳng sáng lắm và chẳng ấm được tí nào. Cạnh đó là giường, loại có thành chắn hai bên, đệm thì lổn nhà lổn nhổn.
Ga giường thật nghèo nàn so với những màn nhung hào nhoáng quây quanh cái giường bốn cọc của Hộ vương; thực tế là cả cái phòng toát mùi “con người hạ đẳng” – nhưng gì cũng hơn phải chung đụng. Tôi xem xét kỹ từng ngóc ngách phòng như lúc trước ở tầng dưới. Không có lối thoát, tất nhiên, nhưng cũng có buồng tắm.
Trong là bồn cầu, bồn rửa tay và vài món đồ vệ sinh lặt vặt. Tôi nghĩ đến Julian nằm dưới hầm tối, nghĩ đến Liss đang run rẩy trong túp nhà. Chị còn chẳng có giường. Chẳng có bất kỳ cái gì cả. Ở đây không đẹp, nhưng còn ấm và sạch gấp mười xóm Tổ Quạ. Và an toàn hơn nhiều.
Tôi còn có tường đá ngăn giữa mình và lũ Emite. Chị chỉ có mấy tấm rèm rách tướp. Không thấy để đồ ngủ, tôi cởi đồ chỉ mặc quần áo lót. Trong này không có gương, nhưng tôi cũng biết mình đang gầy đi. Stress cùng trúng độc flux và đồ ăn thiếu dinh dưỡng đã bắt đầu phát tác.
Tôi vặn bớt đèn, chuồi vào giữa lớp ga giường. Lúc trước chưa thấy mệt, nhưng giờ tôi bắt đầu gà gật. Và nghĩ ngợi. Nghĩ về ngày xưa, về những ngày lạ lùng khởi đầu con đường dẫn mình tới nơi này. Tôi nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp Nick. Chính Nick đã đưa tôi đến với Jaxon.
Nick, người đã cứu mạng tôi. Hồi tôi lên chín, chỉ ít lâu sau khi đến Anh, cha và tôi rời London xuống phía Nam, theo lời ông là “đi công tác”. Ông phải đăng ký danh sách chờ xin cho chúng tôi rời thành. Sau mấy tháng chờ đợi, cuối cùng chúng tôi cũng được phép đến thăm Giselle, bạn cũ của cha.
Cô sống trên sườn đồi thoai thoải nhiều sồi, trong căn nhà xinh xẻo màu phớt hồng, mái chìa ra trên cửa sổ. Quang cảnh quanh vùng làm tôi lại nhớ Ireland: cảnh đẹp sao mà khoáng đạt dồi dào, thiên nhiên sao mà hoang dại không kiềm tỏa, tất cả những gì Scion đã tiêu hủy mất. Những khi hoàng hôn xuống, nhân lúc cha không nhìn, tôi lại trèo lên mái dọn chỗ ngồi tựa vào ống khói thạch cao.
Ngồi đó tôi phóng mắt bao quát toàn khu đồi, nhìn những vệt rừng cây dưới trời rộng mà nhớ về Finn anh họ tôi cùng những bóng ma Ireland khác, và nhớ ông bà mình đến nhức nhối. Tôi chẳng bao giờ hiểu tại sao hai người không đến đây cùng cha con tôi. Nhưng cái tôi thèm thấy là vùng nước mông mênh.
Là biển, biển tuyệt vời, là dặm đường lóng lánh trải mãi về những miền đất tự do. Bên kia biển Ireland đang chờ đợi, đợi để đưa tôi về nhà – về với cánh đồng tro, với cái cây vỡ nứt trong bài hát của quân nổi loạn. Cha đã hứa sẽ đưa tôi đi xem biển, nhưng ông còn mải mê bận rộn với Giselle.
Hôm nào hai người cũng trò chuyện đến khuya lơ khuya lắc. Tôi còn quá nhỏ nên không hiểu làng quê thực sự là thế nào. Có thể cuộc sống ở thành đô nguy hiểm cho thấu thị, nhưng họ cũng không trốn tới những nơi đồng quê thơ mộng như thế này được. Càng xa tòa Chấp chính, dân vô minh những chốn quê mùa càng manh động.
Nỗi nghi kỵ mọi thứ phi tự nhiên càng đậm đặc trong những cộng đồng ràng buộc chặt chẽ ấy. Họ có thói quen theo dõi lẫn nhau, chỉ chực rình mò xem có quả cầu pha lê hay viên đá phản quang nào, chực thông báo cho tiền đồn Scion gần nhất – hoặc xắn tay tự liệu. Dân thấu thị xịn sẽ không sống nổi quá một ngày ở đây.
Nếu sống được, cũng chẳng có việc mà làm. Đất đai cần canh tác, nhưng không cần sức người nhiều quá. Đồng ruộng đã có máy cày. Chỉ ở trong thành thấu thị mới có mối làm ăn. Tôi không thích đi xa ra ngoài quá nếu không có cha đi cùng. Người ở đây nói nhiều quá, nhìn ngó nhiều quá, còn Giselle thì nói trả, nhìn trả họ.
Cô là một người nghiêm khắc, gầy và khuôn mặt cứng rắn, mỗi ngón tay xỏ một chiếc nhẫn, những mạch máu dài nổi trên cánh tay và cổ. Tôi không ưa cô lắm. Nhưng một hôm trên mái nhà, tôi tia được một nơi trú ẩn: một cánh đồng anh túc, một biển đỏ rực dưới màn trời xám chì.
Mỗi ngày, trong khi cha tưởng tôi chơi trên gác, tôi lại rảo bộ đến cánh đồng kia, dành hàng giờ đắm trong máy đọc bảng mới được mua cho và ngắm những đầu hoa anh túc gật gù xung quanh. Chính trên đồng ấy mà lần đầu tiên tôi thực sự tiếp xúc với thế giới vong linh. Với thanh khí.
Vào lúc đó tôi chẳng hề ý thức mình là người thấu thị. Giới phi tự nhiên, với một đứa trẻ lên chín, vẫn còn là truyện kể, là ông ba bị không có mặt mũi rõ ràng. Tôi vẫn còn chưa hiểu chốn này. Tôi chỉ biết những gì Finn nói: rằng bọn người xấu từ bên kia biển không ưa những cô bé con giống như tôi.
Tôi không được an toàn nữa. Ngày hôm đó tôi đã hiểu ý anh muốn nói gì. Khi bước vào đồng, tôi cảm được sự hiện diện của một người đàn bà giận dữ. Tôi không nhìn thấy bà ta. Mà cảm thấy. Tôi cảm thấy bà ta trong những đóa hoa, trong gió. Tôi cảm thấy bà ta trong đất, trong không khí.
Tôi chìa hai tay, hy vọng bằng cách nào đó hiểu được thế nghĩa là sao. Rồi tôi đã nằm xoài trên mặt đất. Máu đầm đìa. Đấy là lần đầu tiên tôi chạm mặt một oan hồn, một vong điên giận có thể đột nhập vào nhục giới. Nhanh chóng, người cứu nạn tôi đã tới. Một người đàn ông trẻ, cao và cường tráng, tóc vàng nhạt, khuôn mặt có vẻ hiền từ.
Anh hỏi tên tôi. Tôi cà lăm đáp. Nhận ra cánh tay tôi nát tướp, anh giở áo choàng bọc tôi lại bế ra ô tô. Trên áo sơ mi anh thêu chữ ScionAid. Thân mình nhỏ bé của tôi run lên kinh sợ khi nhìn thấy anh rút kim tiêm. “Tên anh là Nick,” anh nói. “Em an toàn rồi, bé Paige ạ.” Mũi kim xuyên vào da.
Đau nhói, nhưng tôi không khóc. Thế giới dần chuyển sang tối mịt, không còn thấy gì. Trong bóng tối tôi mơ. Tôi mơ những đóa anh túc vùng vẫy thoát ra ngoài đất. Tôi chưa bao giờ mơ thấy màu khi ngủ, nhưng bây giờ choán hết tầm mắt tôi là những bông hoa màu đỏ và vầng mặt trời chiếu.
Chúng che chở tôi, buông rơi cánh trùm kín thân thể tôi đang sốt rực. Tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên giường phủ ga màu trắng. Tay tôi đã được băng bó. Cơn đau đã ngừng. Người tóc vàng đang ngồi cạnh. Tôi nhớ nụ cười của anh – nụ cười rất khẽ, nhưng cũng khiến tôi cười đáp. |
|