|
Chương 6
CỘNG ĐỒNG
Đến bình minh tôi đã trở lại phủ. Thằng gác ngày mặc áo đỏ đưa tôi chìa khóa dự phòng vào phòng Hộ vương. “Để lại trên bàn ngài,” nó nói. “Đừng có tơ tưởng giữ lại đấy.” Tôi không đáp. Tôi đi lên cầu thang tối, tránh mặt hai tên canh. Cặp mắt chúng phát sáng trong bóng tối làm tôi lạnh người, như hai cặp đèn pha tự nhiên trong đêm.
Mà đây được coi là một phủ an toàn đấy. Không hiểu những nơi khác thì còn thế nào. Chuông trên tháp ngân vang, gọi những kẻ loài người về lại nhà giam. Vào đến phòng tôi khóa cửa, để chìa khóa trên bàn. Không thấy bóng Hộ vương đâu. Trong ngăn kéo bàn có hộp diêm, tôi thắp vài ngọn nến.
Trong đó còn để ba đôi găng tay da đen giống hệt nhau, với chiếc nhẫn bạc lớn gắn viên đá đỏ. Dựa vào tường có cái tủ trang trí nhỏ bằng gỗ cẩm lai màu sẫm. Tôi vừa mở cánh cửa tủ bằng kính, giác quan thứ sáu đã nhói lên. Trong đó có rất nhiều thứ dụng cụ khác nhau. Một số cái tôi đã từng thấy ở chợ đen.
Vài thứ thì là numen. Còn lại là đủ thứ ô hợp: bảng viết tự động, ít mẩu phấn, cặp bảng phấn – toàn những món trang bị cầu vong vô dụng, mà đám vô minh cứ nhìn thấy thì hoắng lên cho là đồ thấu thị. Vài thứ khác, như cầu pha lê, bọn khán sư có thể dùng soi. Tôi không phải bốc sư, những món đồ này chẳng có ích gì với tôi cả.
Cũng như Graffias, tôi chẳng cần đồ vật mới nối được với thanh khí. Cái tôi cần là máy trợ sinh. Chừng nào chưa tìm được nguồn ô xi thì tôi còn phải thận trọng, hạn chế đừng xuất hồn ra nhiều quá. Chính đấy là cách tôi nới rộng phạm vi tri nhận thanh khí: xuất hồn mình ra khỏi nơi trú ngụ thông thường, tới rìa ngoài cùng mộng trường của tôi.
Vấn đề là ở chỗ nếu làm thế quá lâu thì phản xạ thở của tôi cũng tắt ngúm. Một thứ khác đập vào mắt tôi. Một cái hộp chữ nhật nhỏ, nắp chạm hình cách điệu bông hoa gỗ lõi. Có tám cánh. Tôi gạt móc, mở hộp. Ở trong có bốn ống thuốc nhỏ nắp gắn kín, đựng thứ chất lỏng nhơn nhớt, màu đỏ thẫm gần như đen.
Tôi đóng nắp hộp. Tôi không muốn biết. Mắt tôi giần giật mỏi.Tôi không thấy quần áo ngủ để ở đâu hết. Cũng chẳng biết tại sao tôi lại nghĩ sẽ có quần áo ngủ. Hắn đâu thèm quan tâm tôi mặc gì, hay có ngủ ngon không. Hắn chỉ cần biết là tôi còn thở. Tôi rũ ủng, nằm lên ghế nằm.
Phòng lạnh như đá vì không đốt lửa, nhưng tôi không dám động vào ga trải trên giường hắn. Tôi áp má vào tay ghế nhung. Đòn tra tấn bằng flux khiến tôi bải hoải cả người. Trong lúc chập chờn giữa thức và ngủ, hồn tôi cứ trượt ra trượt vào thanh khí. Tôi quệt phải nhiều mộng trường, nhác thấy từng mảnh ký ức.
Máu và đau đớn, đấy là điểm chung của chúng. Trong phủ còn có nhiều Reph khác, nhưng tâm não chúng thì như thường lệ chẳng đột nhập vào nổi. Con người thì dễ hơn, những lớp phòng ngự đã yếu đi vì sợ. Mộng trường của họ phát ánh sáng gắt và nhiễu động, dấu hiệu cho thấy họ đang phiền muộn.
Cuối cùng tôi cũng ngủ. Tôi chợt tỉnh khi nghe tiếng ván sàn cọt kẹt. Mở mắt, tôi thấy Hộ vương bước vào cửa. Ngoài hai cây nến còn đang cháy, đôi mắt hắn là luồng sáng duy nhất trong phòng. Hắn bước ngang phòng, đi về góc tôi nằm. Tôi vờ ngủ. Cuối cùng, sau phải đến hàng thiên niên kỷ, hắn cũng đi.
Lần này bước chân hắn có vẻ bớt dè dặt hơn, và nghe tiếng thì tôi đoán hắn đang bị cà nhắc rất nặng. Cánh cửa phòng tắm dập đánh sầm. Cái gì lại có thể làm trọng thương một sinh vật mạnh như Rephaite? Hắn chỉ đi có vài phút. Trong vài phút ấy tôi nghe rõ từng nhịp tim đập.
Khi chìa lại xoay trong ổ, tôi lại gục đầu vào tay. Hộ vương bước ra, trần truồng như tội tổ tông. Tôi nhắm mắt. Tôi vẫn vờ ngủ trong lúc hắn đi lại cái giường bốn cọc, đánh đổ một quả cầu thủy tinh xuống sàn. Thanh khí khẽ rung động. Hắn giật màn che quanh giường, biến mất trước mắt tôi.
Chỉ tới khi tâm não hắn đã yên lặng tôi mới mở mắt ngồi dậy. Không thấy có cử động nào. Tôi bước chân trần đến bên giường, luồn mấy ngón tay giữa lớp màn, hé ra vừa đủ thấy hắn. Hắn nằm nghiêng, nấp kín dưới lớp chăn đệm, da lấp lánh trong ánh tờ mờ. Mái tóc rối bời xõa trên mặt.
Tôi đang nhìn, một tia sáng mảnh lách vào giữa lớp màn, gần sát cánh tay phải. Tôi gại thử mộng trường của hắn. Có gì đó không ổn. Tôi không thấy gì nhiều, nhưng có vẻ không hẳn giống mọi khi. Mỗi mộng trường đều tỏa một ánh sáng vô hình: một thứ hào quang nội tại mà giác quan vô minh không bắt được.
Lúc này ánh sinh quang của hắn đang lụi dần. Hắn nằm lặng như cõi chết. Nhìn xuống ga giường, tôi thấy lấm chấm một thứ chất lỏng sáng dìu dịu, nửa vàng nửa xanh. Nó có mùi kim loại hăng hăng. Giác quan thứ sáu cảm giác như đang động, như tôi đang hít thanh khí vào người. Tôi giở mảnh chăn nặng nề ra.
Mặt trong tay hắn có vết cắn đang rỉ nước. Tôi nuốt khan. Tôi nhìn thấy dấu răng lờ mờ, thấy da bị xé toạc trong cơn điên cuồng ác loạn. Vết thương ứa những giọt sáng ửng. Máu. Đấy là máu hắn. Chắc hắn đã nói với bọn Rephaite kia là mình có việc đi đâu đó chứ. Chắc chúng phải biết hắn đang làm trò gì nguy hiểm chứ.
Chúng không thể nào tìm ra bằng chứng đổ tội cho tôi nếu hắn chết, phải không? Rồi tôi nhớ lại Liss đã nói gì trong túp nhà. Giống Reph không phải người. Chúng có trông giống ta cỡ nào thì cũng không phải là chúng ta. Làm như chúng thèm quan tâm có bằng chứng hay không. Chúng có thể ngụy tạo bằng chứng như chơi.
Chúng có thể nói bất cứ thứ gì chúng muốn. Nếu hắn chết ngay trên giường này, chúng dễ dàng buộc tội tôi đã bóp cổ hắn chết. Nashira sẽ càng có thêm lý do mà khử tôi sớm hơn. Cõ lẽ tôi nên làm thế thật. Đây là cơ hôi để tôi rũ hắn đi. Tôi đã từng giết người tôi. Tôi hoàn toàn có thể làm lại.
Có ba lựa chọn cho tôi. Hoặc ngồi đây nhìn hắn chết, hoặc giết hắn, hoặc tìm cách ngăn chuyện đó. Tôi thích nhìn hắn chết hơn, nhưng có gì mách bảo tôi tìm cách cứu hắn sẽ lợi hơn. Ở Magdalen tôi khá được an toàn. Trong tình thế hiện tại, phải chuyển chỗ là điều tôi ít muốn nhất.
Hắn vẫn chưa làm hại tôi, nhưng rồi sẽ đến lúc. Muốn làm chủ tôi, hắn sẽ phải khiến tôi quy thuận, tra tấn tôi, buộc tôi vâng lời bằng bất cứ cách gì cần thiết. Giết hắn ngay bây giờ, có thể tôi sẽ cứu được mình. Bàn tay tôi với lấy cái gối. Tôi làm được, tôi có thể bịt hắn chết ngạt.
Phải, làm đi, giết hắn đi. Tôi duỗi mấy ngón tay, chộp lấy lớp vải bông. Giết hắn đi! Tôi không làm được. Hắn sẽ tỉnh dậy mất. Hắn sẽ tỉnh dậy bẻ cổ tôi. Mà nếu không, tôi cũng chẳng có cách chạy trốn. Lũ gác ngoài kia sẽ cho tôi lên đu dây vì tội sát nhân. Tôi phải cứu hắn thôi.
Điều gì đó mách bảo tôi không nên sờ vào mấy tấm ga. Thứ chất lỏng kia trông có vẻ không dễ chơi lắm. Ánh sáng dịu phát ra từ nó trông rất ư là phóng xạ, mà tôi vẫn chưa quên lời cánh báo lây nhiễm của Scion. Tôi đến chỗ ngăn kéo, lấy một đôi găng của hắn. Găng to đại tướng vì làm cho cỡ tay Rephaite.
Ngón tay tôi không cử động mềm dẻo được. Tôi xé rách một tấm ga còn sạch. Ga mỏng dính, muốn dùng để giữ ấm thì vô ích. Xé được mấy dải dài dài, tôi mang vào phòng tắm nhúng nước nóng. Chắc chẳng đủ chữa trị đâu, nhưng biết đâu có thể cầm cự thêm vài tiếng để hắn ta tỉnh dậy đi nhờ Rephaite khác chạy chữa.
Nếu hắn gặp may. Vào lại phòng, tôi vận hết dũng khí. Trông Hộ vương, và khi tôi chạm vào hắn, có cảm giác như chết rồi. Cái lạnh thấm cả qua găng tay. Da hắn đã đổi sắc xam xám. Tôi vắt khô dải ga, bắt đầu lau vết thương. Ban đầu tôi rất e dè, nhưng hắn không cựa quậy. Chắc hắn sẽ không thức dậy.
Qua cửa sổ, tôi thấy ánh nắng đùa giỡn ngoài kia đang thay đổi. Tôi vắt nước lên vết thương, rửa sạch máu và đất cát giắt vào thịt. Sau khoảng thời gian có lẽ phải hàng giờ, trông cũng đã có tí bớt phần thảm hại. Tôi đã thấy ngực hắn dâng lên hạ xuống, thấy họng hắn khẽ phập phồng.
Tôi lấy một mảnh ga khác đắp lên vết thương, dùng khăn thắt lưng của mình cố định miếng băng dỏm đó rồi kéo chăn phủ lên cánh tay. Giờ sống được hay không là tùy vào hắn. ~*~ Mấy tiếng sau tôi tỉnh dậy. Nghe cái im lặng tôi biết trong phòng vắng người. Giường đã xếp lại.
Ga đã thay. Màn đã buộc lại bằng dây màn thêu, vuốt ve tường trong ánh trăng. Hộ vương đã đi rồi. Hơi nước đọng chảy thành dòng trên cửa sổ. Tôi ra ngồi cạnh lò sưởi. Không thể nào là tôi tưởng tượng ra toàn bộ cảnh đó, phải không, trừ phi tôi vẫn còn mê sảng vì flux – nhưng tôi đã tiêm thuốc giải rồi mà.
Máu đã sạch. Vậy thì có nghĩa là Hộ vương, vì lý do riêng nào đó của hắn, đã lại đi ra ngoài. Trên giường để bộ đồng phục sạch, kèm thêm một lời nhắn nữa. Vẫn nét chữ rắn rỏi, chỉ viết độc một chữ: Mai. Vậy là hắn ta không chết trong lúc ngủ. Còn việc huấn luyện cho tôi lại phải chờ thêm một ngày. |
|