Quên mật khẩu
 Đăng ký
Tìm
Event Fshare

Tác giả: minhchung
In Chủ đề trước Tiếp theo
Thu gọn cột thông tin

[Transfic] [Transfic | MA] Mobster for rent Sequel: The Dragon Head |huntress| Daragon| Rent 18 - Update 2/5/2017

  [Lấy địa chỉ]
41#
Đăng lúc 30-9-2012 17:13:34 | Chỉ xem của tác giả
á... ặc.. 3 post dài dằng dặc và có quá nhiều chuyện xảy ra
Mình á.. mình vẫn theo phe "20-triệu-won" cùng với hiệu ứng Disney và Twilight nha~~~ =]] (ko phải fan BB nhưng tưởng tượng đến bạn TOP mà lúc lắc kiểu này là đủ sặc nước rồi)

OK quay lại đề tài chính, mình ko bàn bạn Dara.. nv nữ kiểu này mình hông thích òi.. cơ mà giờ mình nói luôn mình hổng thích Donghae... 1000% là bạn này thích bạn Dara mà ko dám tiến tới, giờ thấy có ng khác mon men nên tỏ thái độ.. dở dở ương ương kiểu này mình hông thích.

Nhưng mà bạn Nhị ca cùng với đám lâu la quả là đáng yêu =]] Cơ mà, JYoung mà nghe theo đám thầy dùi này thì có ổn ko? đặc biệt là cái bạn "hiệu ứng Disney" =]]]]. JYoung bắt đầu yêu và có tình cảm rồi, đã stalk mà còn ghen long sòng sọc  lên rồi còn gì ... Đoạn cuối .. xin ngủ lại nhà á??? hơ.. thế .. rồi .. sao?
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

42#
 Tác giả| Đăng lúc 30-9-2012 21:56:43 | Chỉ xem của tác giả
RENT 11 – SLEEPOVER – PART 1





Credit: this story is written by Huntress

AFF Link

Sandara’s POV

“Tôi có thể ngủ lại nhà em đêm nay không? Chỉ đêm nay thôi,” anh ấy hỏi khi nhìn sâu vào mắt tôi.

CÁI GÌIIIIIII?!

“Anh đang đùa phải không?”, tôi nói (chỉ là để xác nhận lại thôi. Anh ấy rõ ràng là đang đùa, phải không?)

Anh ấy nhăn mặt và buông tay tôi ra, thả dài một tiếng.

“Tại sao không?”, anh ấy hỏi khi nhìn ra con đường phía trước mặt.

“Bởi vì như thế là không phải! Anh là đàn ông! Em không thể để anh ngủ lại trong nhà em được!”, tôi bắt đầu cao giọng giải thích mọi việc với vẻ mặt không thể tin được.

“Tôi không quan hệ với em đâu mà,” anh ta nói.

GAAAHHHH!!!! Sao anh ta có thể thản nhiên nói ra chuyện đấy chứ?!!!!

“Trừ khi em muốn thế…”, anh ấy nói thêm với giọng nghiêm túc và liếc nhìn tôi, mắt  ánh lên vẻ chọc ghẹo.

Tôi điên tiết cởi áo vest anh ấy đưa tôi mượn ban nãy và quẳng trả lại. Anh ấy chụp lấy nó và nhếch mép cười, nhưng nụ cười tắt ngấm ngay lập tức khi anh ấy lại nhìn thấy trang phục của tôi, mắt anh ấy long lên khi nhìn thấy quai váy đã bị rách toạc của tôi. Lông mày của anh ấy xoắn tít lại khi anh ấy nhìn ra chỗ khác.

“Tôi sẽ giết cái tên chó đẻ đấy,” anh ấy lầm bầm với cái giọng lạnh lẽo, khiến tôi phải rùng mình.

“Jiyong, dừng lại đi. Em ổn mà. Anh không thấy sao? Và cái quai váy này bị rách bởi vì em quá hậu đậu chứ không phải khi gã đó chộp-”

“Làm ơn. Đừng nói nữa,” Jiyong cắt lời tôi và thở ra nặng nhọc như thể đang kiềm chế để không bùng nổ một lần nữa.

“Ji…”

“Lên nhà và ngủ đi. Tôi sẽ ngồi lại đây một lúc thôi,” anh ấy nói.

“Hãy đi về và nghỉ ngơi đi. Tại sao anh lại muốn ngồi lại đây?”

“Bởi vì tôi không thể kiềm chế sau những gì xảy ra với em, khốn kiếp! Nó đã bóp ngực em, Dara! Tôi thật sự rất muốn giết chết nó!”, anh ấy lớn tiếng và đưa tay vò đầu khi quay mặt ra hướng khác, không chịu nhìn tôi.

Tôi khẽ cắn môi khi nhìn anh ấy. Ngoại trừ Bom, chưa ai trông khổ sở như vậy vì quá lo lắng cho tôi cả. Và nhìn thấy một người luôn có vẻ bình thản và bất cần như Jiyong phải bực tức đến như vậy khi tôi gặp rắc rối khiến tôi rất cảm động. Nó khiến tôi tự hỏi có bao giờ Donghae cũng phản ứng như vậy không? Nó cũng khiến tôi tự hỏi rằng liệu Jiyong có đối xử với các cô gái thuê anh ấy trước đó như vậy không? Cả hai suy nghĩ đó khiến tôi thấy khó chịu và tôi ngay lập tức quẳng nó ra khỏi đầu.

Tôi bước ra khỏi xe và từ từ đi vào trong tòa nhà. Khi tôi quay đầu nhìn lại, tôi thấy Jiyong đang ngồi trong xe và dõi theo tôi.

Tsk. Aigoooo….

Tôi quay ngược lại và nhìn chằm chằm vào anh ấy khi đứng cách xe một quãng ngắn. Tôi khẽ gật đầu ra hiệu cho anh ấy đi cùng tôi. Một nụ cười ngay lập tức hiện trên môi và anh ấy liền đi theo tôi.

Tôi lại quay lại phía tòa nhà và tự hỏi tại sao tôi luôn làm theo mọi thứ anh ấy muốn. Tôi đang bận rộn nguyền rủa chính bản thân ngu ngốc thì đột nhiên anh ấy vòng tay qua eo tôi. Rồi tôi cảm nhận có thứ gì đó mềm mại chạm vào vai trần của tôi và tôi nghe thấy một tiếng hôn khẽ. Có phải anh ấy vừa…Có phải anh ấy vừa hôn vai tôi không?!!!

Tôi đứng khựng lại và tròn mắt nhìn anh ấy. Anh ấy chỉ nhìn tôi cười ngượng ngập như thể một đứa bé vừa bị bắt quả tang điều gì đó.

“Oopps,” anh ấy nói. Rồi anh ấy buông tay ra và đi vượt qua tôi, bởi tôi đang đứng đó – chết lặng.

Não tôi đã bị đoản mạch rồi….

Anh ấy đã hôn vai tôi.

Anh ấy đã hôn vai tôi.

Anh ấy đã hôn vai tôi.

Anh ấy đã hôn vai tôi.

GGGGGAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!

===============================

Sandara’s POV

Anh ấy đang ngồi trên ghế sofa của tôi trong khi ôm ấp con gà trên đùi. Tôi, trong khi đó, đang khoanh tay trước ngực và đi đi lại lại trước mặt anh ấy như một sĩ quan quân đội.

KHÔNG được hôn vào bất cứ nơi nào trên cơ thể em, rõ chưa?”, tôi tuyên bố. Tôi đang lên một loạt các quy định sau khi cả hai chúng tôi đều đồng ý là tôi sẽ tiếp tục thuê anh ấy làm bạn trai.

Anh ấy nhướng mày lên và nhìn theo mỗi bước đi đi lại lại của tôi.

“Vậy nếu tôi bắt sóng được rằng em muốn tôi hôn em thì sao?”, anh ấy hỏi với vẻ thích thú.

“Chuyện đấy sẽ không xảy ra đâu!”, tôi đáp trả với cái giọng the thé.

“Okay, babe.”

“Và đừng gọi có tôi là babe khi chỉ có mỗi hai chúng ta!”, giọng tôi lại cao thêm một bậc nữa, tôi gần giống một con chipmunk rồi.

“Arasso. Gì nữa không?”, anh ấy hỏi khi bình thản mỉm cười với tôi.

“Hừm, tạm thời bây giờ chỉ vậy thôi. Em sẽ thông báo cho anh biết nếu có vấn đề gì phát sinh. Và tại sao anh lại mang con gà đấy lên đây? Em đã bảo anh cứ để nó lại sân sau mà.”

“Tôi phải tắm cho nó. Nó bẩn quá. Nhìn này.”

Tôi ngay lập tức lùi ra đằng sau khi anh ấy định cho tôi xem con gà bẩn như thế nào. Tôi không thể hiểu được tại sao anh ta có thể ôm nó! Tôi chỉ có thể đem nó xuống sân sau bằng cách buộc dây vào cổ nó và dắt nó theo sau như một con chó.

“Nếu em cũng muốn tôi tắm cho em, thì tôi cũng không từ chối,” anh ấy nói và nháy mắt với tôi. Tên to gan này nữa!

Tôi ném cho anh ấy ánh mắt giận dữ nhất có thể và giơ nắm đấm vào mặt anh ấy.

==

Tôi đang tựa người vào cửa phòng tắm khi tôi xem anh ấy tắm cho con gà. Anh ấy đang mặc chiếc quần thể thao của em trai tôi và một chiếc áo pull mà tôi tìm được trong tủ áo của mình.

“Sao anh lại giỏi đánh lộn vậy?”

“Chúng tôi được huấn luyện để tự bảo vệ bản thân,” anh ấy đơn giản nói.

Anh ấy luôn lảng tránh mỗi khi tôi tìm cách hỏi những câu riêng tư. Tôi tự hỏi anh ấy đang che giấu điều gì.  Vẻ mặt anh ấy lại không còn chút cảm xúc – Jiyong tự kỷ đã quay lại rồi. *thở dài

Jiyong tập trung vào việc anh ấy đang làm và tôi nhân cơ hội đó để ngắm nhìn anh ấy. Tôi có thể nói rằng, anh ấy luôn nổi bật với vẻ bề ngoài và cá tính của anh ấy. Thật khó có thể không nhìn vào anh ấy, anh ấy luôn có vẻ uy quyền luôn bao quanh, đòi hỏi bạn sẽ phải nhìn theo từng bước anh ấy đi. Tôi chắc rằng rất nhiều cô gái sẽ xin chết anh ấy và phải thừa nhận rằng, sẽ có rất nhiều cô gái khác sẽ muốn thuê anh ấy mặc cho cái tính cách khó chịu không thể chấp nhận được. Tôi cắn môi khi mới nghĩ về việc đó. Tôi không biết mình lại có tính chiếm hữu cao như vậy. Nhưng đây chỉ là đóng giả mà thôi, vậy nên tôi sẽ phải kiềm chế cảm xúc của mình. May thay (hoặc không may mắn thay – cái gì cũng được), trái tim của tôi thuộc về Donghae. Tôi đã nuôi dưỡng quá nhiều tình cảm với cậu bạn nhậu ngu ngốc của tôi và thật khó để vứt bỏ nó đi.

Ba năm. Tôi đã dành tình cảm cho cậu ấy suốt ba năm mà cậu ấy vẫn không hề nhận ra. Tôi cũng không biết nên tự chúc mừng hay tự đập đầu vào tường vì tôi đã thành công trong việc giấu giếm cái tình cảm đấy nữa. Chúng tôi luôn kết thành một đôi trong các công việc của văn phòng và rất nhiều người đã trêu chọc rằng chúng tôi là một cặp hoàn hảo, nhưng cậu ấy chỉ cười vào những lời nói đó. Tôi vẫn luôn chờ đợi bởi cái cách cậu ấy đối xử với tôi luôn khiến tôi có thêm hi vọng.

Mỗi khi tôi tự bảo rằng tôi đã chờ đợi đủ lâu rồi và tôi nên bỏ cuộc đi, thì mọi quyết định đều tan biến sau mỗi lần chúng tôi gặp nhau. Donghae là một chàng trai ngọt ngào và chu đáo không chỉ với riêng mình tôi. Nhưng cái cách cậu ấy chăm sóc tôi, dù với tư cách chỉ là một người bạn, cũng có khác biệt với cách cậu ấy đối xử với những người khác – và việc đó luôn khiến tôi hi vọng vào một tương lai cho hai chúng tôi. Tôi đã quá cái tuổi mù mờ về các mối quan hệ và với những gì tôi có được với Donghae, tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ có tiến triển gì đấy…vào một ngày nào đấy.

Nhưng vẫn chưa có gì xảy ra cả.

Tôi thở dài thườn thượt và nghiêng đầu tiếp tục ngắm Jiyong. Tôi muốn được có cảm giác có một người bạn trai nhưng tôi không biết mọi việc lại diễn ra như thế này.

Lee Donghae. Tôi mệt mỏi rồi.

“Hey, đồ lập dị”, tiếng của Jiyong gọi tôi về thực tại. Anh ấy đang nhìn tôi dò xét.

“Hử?”

“Tôi nói, hãy đưa cho tôi một cái khăn. Sao em như mất hồn vậy?”, anh ấy hỏi.

“Ồ, xin lỗi. Em chỉ…ừhm…suy nghĩ một chút,” tôi đưa cho anh ấy một cái khăn để lau khô con gà. Anh ấy cầm lấy nó và nhăn mặt nhìn tôi.

“Em đã nhắc đến tên Donghae lúc nãy.”

“Ôi chúa ơi, thật sao?!”, tôi thoảng thốt lấy tay che miệng. Tại sao tôi cứ nói ra những gì tôi nghĩ vậy?!

“Không. Tôi nói dối đấy,” anh ấy bình thản nói mà không thèm nhìn tôi, bận rộn lau khô con gà.

Tôi bĩu môi khó chịu. Được rồi, anh ấy đã tóm được tôi. Vậy thì sao chứ?

Không khí yên lặng lại bao phủ chúng tôi. Tôi thậm chí không tìm được cái gì để bật lại khi anh ấy bắt quả tang tôi nghĩ về Donghae.

Tôi tự hỏi lý do mà các cô gái khác cần thuê một người bạn trai là gì. Liệu có họ có lý do giống như tôi không? Và cảm giác là một người bạn trai cho thuê như thế nào? Họ có cảm thấy khó chịu khi phải giả vờ yêu đương với nhiều người phụ nữ khác nhau không? Còn cuộc sống riêng của họ thì sao?

“Jiyong…”

“Mmmmmm”

“Tại sao anh lại làm công việc này?”

Anh ấy liếc tôi một cái rồi quay lại tiếp tục công việc của mình.

“Bởi vì tôi phải làm.”

Okay, lại một câu trả lời mơ hồ.

“Có nhiều người thuê anh trước em không?”

Anh ấy cười khẽ và trả lời mà không thèm nhìn tôi.

“Đấy là bí mật.”

“Anh không bao giờ nghiêm túc trả lời em cả,” tôi than vãn.

“Có. Tôi luôn nghiêm túc với em,” anh ấy nhếch mép cười và đứng dậy đi về phía bồn nước rửa tay.

GAAHHHH!!! Tên khốn trăng hoa này!

“Tsk. Vậy câu hỏi tiếp. Anh có…ừhm…bạn gái không?”, woah, sao tự dưng tôi lại lúng túng chứ?

“Có.”

C-Có???

Mọi chuyện đang diễn ra như một thước phim quay chậm: làn nước chảy ra từ vòi, Jiyong với tay lấy miếng xà phòng, con gà đang vẩy nước trên đầu nó. Não bộ của tôi đang tiếp nhận từng khung hình một. Fck, cái quái gì xảy ra với tôi chứ?

Tua lại. Tua lại. Câu hỏi của tôi là gì ấy nhỉ? Tôi nhớ là tôi hỏi anh ấy có bạn gái không. Và anh ấy nói rằng…. Anh ấy có bạn gái.

Jiyong đã có bạn gái rồi ư?

.

..



….

Hôm nay là ngày bao nhiêu nhỉ? Tôi đang ở đâu đây?

“Em ổn chứ?”, anh ấy hỏi khi vừa lau tay vào một chiếc khăn vừa đi về phía tôi.

“H-Hử? À vâng. Đương nhiên rồi.”, tôi quay mặt nhìn vào tường phòng tắm khi anh ấy đứng ngay trước mặt tôi. Tôi khẽ nhúc nhích ngón chân mình để xua cái cảm giác khó chịu đang dâng lên trong tôi. Sh!t. Sao bỗng dưng tôi thấy khó thở quá vậy? Chắc hẳn con gà đang hút hết oxy trong phòng.

“Ừhm, vậy…anh đã có bạn gái rồi ư?”, tôi lầm bầm.

“Đúng vậy.”

“A-ai?”

“Em.”

Tôi ngẩng đầu lên và chạm vào ánh mắt của anh ấy. Rồi anh ấy véo mũi tôi, tôi đập tay anh ấy đi ngay lập tức.

“Em sẽ không có được câu trả lời nghiêm túc nào từ anh phải không?”, tôi hỏi, khẽ cười.

“Con gà đã sạch rồi,” anh ấy nói, phớt lờ câu hỏi của tôi.

“Đến lượt em,” anh ấy bế xốc tôi lên và định đặt tôi vào trong bồn tắm. Tôi thét lên và giãy giụa đòi thoát. Tên khốn này!

Tôi lao ra khỏi phòng tắm và thả người xuống ghế sofa, bĩu môi. Sao anh ấy cứ luôn như vậy chứ?! Anh ấy trông rất nghiêm túc và đáng sợ rồi chỉ 1 tích tắc sau biến thành một tên khốn luôn trêu chọc người khác. WTH!! Chắc chắn anh ấy bị chạm mạch đâu đó.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân và thấy anh ấy đang cầm cái giỏ nan với con gà yên vị bên trong. Anh ấy đặt nó xuống phía trước và ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi lườm anh ấy rồi quay ngoắt đầu sang hướng khác, khoanh tay trước ngực. Hừm!

“Lại dỗi rồi à?”, anh ấy nói, kéo kéo khủy tay tôi.

“Anh không trả lời câu hỏi nào của em hết!”

Anh ấy chỉ nhếch mép cười và trước sự kinh hoàng của tôi, anh ấy bắt đầu cởi áo ra!

“GAAHH!! ANH LÀM GÌ VẬY?!”, tôi thét lên, dịch xa ra khỏi anh ấy.

“Tôi ngủ trần,” anh ấy bình thản nói.

Mắt tôi trợn tròn lên kinh ngạc khi dán vào ngực trần của anh ấy. Rồi ánh mắt tôi di chuyển từ xương đòn của anh ấy, đến cánh tay có chút cơ bắp của anh ấy, phần bụng dưới của anh ấy…

<*nuốt nước bọt>

“Mặc áo vào! Anh đang ở trong nhà em!”, omigosh, tôi không thể rời mắt khỏi ngực trần của anh ấy. *chảy máu cam~ ~

“Đừng có nhìn vào đầu vú của tôi, chúng không trả lời em đâu.”

“KYAHH!!! TÊN KHỐN NÀY!!”, tôi đánh liên tiếp vào tay anh ấy rồi chạy vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.

====================================

Dara ngã úp mặt xuống giường và bắt đầu đá chân như một đứa trẻ đang ăn vạ, úp mặt vào gối mà gào lên.

Tên khốn Tên khốn Tên khốn!!!!, cô đang lầm bầm liên tục trong đầu khi cô nghe thấy tiếng gõ cửa. Còn ai khác ngoài tên khốn quỷ quyệt đấy nữa chứ.

“Không có ai trong này cả,” cô ấy gào lên và lại vùi mặt vào gối.

“Mở cửa ra đi, đồ lập dị.”

“Anh cút đi!”

Rồi lại yên lặng. Một lúc sau, cô nghe thấy vài tiếng click. Trán cô nhăn tít lại khi cô xoay người để nhìn ra cửa phòng. Rồi nó mở ra khiến cô nhảy dựng lên ngay lập tức. Dara chớp mắt liên hồi khi cô nhìn thấy GD đang ở trần, vòng tay ôm con gà ngang hông.

“Làm thế nào anh vào được?!!”, cô kinh ngạc hỏi.

“Tôi muốn ngủ cạnh em,” GD nói, hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của cô.

“CÁI GÌ?!”

“Tôi muốn ngủ cạnh em,” hắn nhắc lại một lần nữa.

“Không đời nào! Cút ra ngoài!”

“Tôi không ngủ được,” hắn lý sự và nhún vai. Dara trợn mắt nhìn hắn như thể hắn là người đang lên cơn điên.

“Vậy thì sao? Em có nên ra ngủ ở ghế sofa không?”

“Không, chúng ta sẽ nằm vừa trên giường,” hắn ta dựa vào cửa và nói.

Dara nhắm chặt mắt đầy tức giận. Cái ham muốn lao về phía GD và kéo tóc hắn ra mọi hướng đang dâng lên rất cao.

“Anh không biết tại sao em không thể để anh ngủ cạnh em sao?”, cô điên tiết hỏi.

“Hừmmmm… Bởi vì em là một trinh nữ thánh thiện và cơ thể em sẽ phát sáng trong bóng tối ư?”

“YAH!”

“Tôi đã bảo tôi sẽ không quan hệ với em mà,” hắn nói.

“GAAAAHHH!!! Đừng có nhắc cái từ S đấy trước mặt tôi."

“Sex?”

“KWON JIYONG!”

GD cười thích thú trước phản ứng của cô. Cô ấy luôn rùng mình mỗi khi hắn nhắc tới cái từ S đó. Hắn đã có thêm vũ khí để chọc cô phát điên lên.

“Đã quá đáng khi em để anh vào nhà em rồi! Jezzzz…”, Dara khó chịu nói.

“Em và Donghae đã đi cùng nhau hôm qua,” hắn đột nhiên nói.

“Làm sao anh biết được?”

“Tôi có nguồn tin cuả tôi. Và em đã để hắn vào nhà,” hắn tiếp tục dò xét cô.

“Cậu ấy khác. Cậu ấy là Donghae!”

Nếp nhăn trên trán GD hằn sâu hơn. Rồi hắn đột ngột vứt con gà về phía cô và đóng cửa lại.

Dara thét lên kinh hoàng khi con gà chạy tán loạn trong phòng ngủ. Đó là một thảm họa. Cô nhanh chóng nhảy ra khỏi giường khi con gà vỗ cánh và chạy theo cô. Tiếng thét của cô vang khắp phòng khi cô vội chạy vào một góc nhà.

GD đang đứng tựa vào cửa ở phía ngoài, bắt chéo tay trước ngực khi hắn nghe thấy Dara nguyền rủa hắn và hậu duệ của hắn. Hắn đang rất bực mình mà không rõ lý do vì sao.

“Jiyongggggggg ~ ~”, hắn nghe Dara nài nỉ tên hắn.

GD đứng yên tại chỗ, đang suy nghĩ xem có nên dọa cô thêm một lúc không hay vào giải cứu cô khỏi con gà.

“Jiyo-o-ooongggggg ~ ~”

Hắn mở cửa và thấy Dara đang sợ hãi dán người vào tường trong khi con gà đang tiến về phía cô. Hắn bật cười khẽ khi thấy cảnh đó. Con gà tiến thêm một bước và Dara lại thét lên khiếp hãi, nhắm chặt mắt lại.

GD ngồi lên mép giường và tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào được chứng kiến vẻ mặt kinh sợ của cô.

“Đồ khốn, mang con quái vật đó đi mà…”, Dara thì thầm như thể sợ con gà có thể hiểu được lời cô nói.

Hắn chống tay xuống giường và lười biếng ngả người ra đằng sau nhìn cô với vẻ lạnh nhạt.

“Jiyonnnngggg~ ~”, cô nài nỉ.

“Tại sao em lại sợ thú cưng của chúng ta vậy?”, hắn hỏi.

“Đồ gia cầm này không phải thú cưng của chúng ta!”

GD đột nhiên bước về phía Dara, bế xốc cô lên và dí sát cô về phía con gà vô tội. Dara thét lên ầm ĩ và bám chặt vào cổ GD như thể đó là phao cứu sinh của cô.

“Của mày đây, gà con,” hắn nói khi dí Dara vào mặt con gà.

=============================

Sandara’s POV

Tôi có một bí mật.

Đúng, tôi sợ con gà chết tiệt đó vì ai biết được khi nào nó sẽ điên lên và mổ chân tôi bằng cái mỏ của nó chứ. Nhưng khi Jiyong bế tôi lên và khi tôi hít phải mùi cơ thể của anh ấy…O.M.G, tôi thậm chí còn không thèm quan tâm là con gà có mổ cả một cái lỗ trên mông tôi hay không nữa, chỉ cần tôi được ngửi mùi hương từ da thịt của Jiyong thôi.

“KYAAAHHH!!”, tôi giả vờ thét lên và dụi mặt vào cổ anh ấy. Tôi hít một hơi thật sâu và chết tiệt, mùi cơ thể của anh ấy thật tuyệt! Tôi nghĩ màng trinh của tôi đang vỡ vụn ra rồi! GAAAAHHHH!!! Tôi thậm chí sẽ không ngạc nhiên nếu tôi thấy buồng trứng của mình đang lăn lóc trên sàn.

“Dara….”

“KYAAAAHHHH!!!!”, tôi lại giả vờ thét lên 1 lần nữa và lần này tôi tôi dán mặt vào ngực trần của anh ấy. Gahhhhdddd, CẢM.GIÁC.NÀY.THẬT.TUYỆT. Tôi vòng tay bám chặt cổ anh ấy vào rên hừ hừ như một con mèo khi tôi dụi má vào da thịt anh ấy.

“Dara…”

“KYAAAHHH!!!”, yup, đó cũng là giả vờ kekekeke. Tôi liên tục dụi vào cơ thể ấm áp của anh ấy và vô thức nhắm mắt lại. Aahhh ~ ~ Omo, mấy cái suy nghĩ bậy bạ này, cút đi!!

“Hey, đồ lập dị,” tôi mở mắt ra và thấy một nụ cười tinh quái trên môi anh ấy.

“Hử?”

“Tại sao em vẫn còn hét lên vậy? Con gà đã ra khỏi phòng được một lúc lâu rồi.”

Không đời nào.

GAHHHHDDD, không đời nào!!

Tôi nhìn ra phía cửa phòng đang mở và thấy con gà đang bình thản ngồi trong cái giỏ nan ở phía ngoài. Tim tôi ngừng đập và đầu óc tôi trống rỗng…Fck, con gà chết tiệt! WAHHH! Tại sao chuyện này lại xảy ra chứ?!

“Tóm được em rồi,” anh ấy trêu chọc. Mắt tôi trợn tròn hoảng hốt.

OMOOO!!!! Anh ấy đã thấy những gì tôi làm sao?! Tôi úp mặt vào tay khi tôi mặt mình nóng bừng lên. Ôi chúa ơi, tôi không thể sống thêm giây phút nào nữa!

Tôi lén nhìn qua kẽ ngón tay vào thấy anh ấy đang nhìn tôi với vẻ thích thú.

“Dê xồm,” anh ấy trêu.

GAHHHH!! Tôi sắp bùng cháy và tan thành tro bụi vì quá xấu hổ rồi, tôi thề!

Tôi muốn buông ra nhưng anh ấy không chịu. Tôi giãy giụa nhưng anh ấy chỉ tặc lưỡi và vẫn ôm chặt tôi đi lại về phía giường.

“Được rồi, tôi sẽ không ngủ bên cạnh em đâu. Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra chứ,” anh ấy nói với vẻ mờ ám khi nhìn tôi.

Vậy nghĩa là sao chứ?

Mặt anh ấy chỉ cách mặt tôi vài phân khi anh ấy cẩn thận hạ tôi xuống giường. Tôi hoảng hốt khi anh ấy bỗng đặt trán của anh ấy lên trán tôi.

“Ngủ ngon,” anh ấy thì thầm và nhẹ nhàng cọ mũi vào mũi tôi.

TÔI.

CHẾT.

RỒI.

Jiyong đã giết tôi.

===========================================



Sandara’s POV

Tôi không ngủ được. ~ ~

Tôi nghĩ tôi đã đốt một lượng calo lớn chỉ vì anh ấy.

JI-YONG..

Anh ấy là một điều gì đó. À, trước tiên, anh ấy luôn khiến tôi phát điên!!! Khi tôi ở bên anh ấy, có rất nhiều lúc tôi chỉ muốn được móc mắt hay bổ toác đầu anh ấy ra. Tôi đã tự hỏi ‘Tại sao tôi lại thuê một gã as$hole không đâu như thế này?!’ không chỉ có một lần. Anh ấy luôn tìm được phương pháp mới và hữu hiệu để khiến tôi chết vì xấu hổ. Tên khốn đấy chắc sẽ không ngừng trêu chọc tôi cho tới khi tôi nổ tung thành từng mảnh nhỏ. Và đừng để tôi phải nhắc đến con gà chết tiệt mà anh ấy cứ một mực đòi nuôi!

Nhưng…mỗi khi tôi gặp rắc rối, anh ấy luôn ở đó đánh tan xác bất cứ kẻ nào định hại tôi. Anh ấy trông có vẻ không quan tâm và bất cần nhưng thật sự vẫn luôn để tâm chú ý quan sát những điều tôi muốn và bảo vệ tôi. Chúng tôi luôn luôn cãi vã như những kẻ không đội trời chung nhưng đáng ngạc nhiên rằng chuyện đó cũng rất vui vẻ - luôn trêu chọc và tìm cách gài bẫy nhau một cách trẻ con.

Tôi muốn được biết nhiều hơn về anh ấy nhưng tôi có cảm giác rằng anh ấy không muốn tôi đào sâu thêm vào cuộc sống riêng tư của anh ấy. Anh ấy là một khối bí ẩn.

Anh ấy đã ngủ chưa nhỉ?

Tôi rời giường và đi ra ngoài phòng khách. Tôi mở cửa phòng ngủ một cách chậm rãi và nhìn lén ra ngoài – nhíu mắt lại bởi ở bên ngoài khá tối ngoại trừ ánh sáng do đèn đường hắt vào. Tôi thấy Jiyong đang nằm trên ghế sofa, lấy tay che mắt.

Chết tiệt, một chàng trai ở trần đang nằm trên ghế của tôi kekekeke. Bom sẽ rất tự hào về tôi cho mà xem! Tôi cược là cô ấy sẽ khóc ròng vì việc này!

Tôi tự hỏi anh ấy trông như thế nào khi đang ngủ. Tôi khẽ nhón chân đi về phía anh ấy và nhìn lén. Hừmmmmmm… Tôi không thể nhìn thấy mặt anh ấy bởi nó bị cánh tay che khuất. Tôi ngồi xuống sàn và ôm gối khi tôi quan sát vẻ thanh thản của anh ấy.

*thở dàiiiiiii

Quả đúng là một người đẹp trai mà. Và anh ấy là bạn trai cho thuê của tôi.

Tôi khá chắc rằng anh ấy là một tay sát gái. Anh ấy cho tôi một ấn tượng là anh ấy không phải dạng người tin vào những điều lãng mạn như tình yêu, valentine, lễ kỉ niệm này nọ. Anh ấy chỉ làm mọi việc theo ý mình muốn và chả thèm quan tâm người khác nghĩ gì. Anh ấy cứ mặc nhiên nói những gì mình muốn mà không hề sợ bị đánh giá. Và tôi đã nhắc bạn rằng anh ấy rất quyến rũ chưa nhỉ?

Ánh mắt tôi dò xét trên cơ thể của anh ấy và vì một vài lý do kì lạ nào đó, mắt tôi cứ dán chặt vào chỗ đó. GAAH!!! Tôi đưa tay ôm mặt khi thấy má mình nóng dần lên. OMO! Tại sao tôi lại có những ý nghĩ quái gở đấy chứ?!

Tôi quay lại nhìn khuôn mặt của anh ấy và tôi khá chắc là anh ấy là người ngủ sâu vậy nên tôi lại tiếp tục cái trò ngốc nghếch của mình. Tôi chỉ tò mò thôi mà, đừng đánh giá tôi. Tôi đánh ánh nhìn về phía <*hắng giọng> cái nơi đang phồng lên đầy ấn tượng của anh ấy. Có phải tôi vừa nói là nó đầy ấn tượng không?! Ottookae, tôi không hiểu được chính mình nữa.

Tôi nuốt khan và nghiêng đầu đầy thán phục khi tôi vẫn nhìn vào nó. Tôi tự hỏi nó trông như thế-…

“Dê xồm.”

“GAAHHH!!”

Anh ấy tỉnh lại rồi! OMG! CHẠY THÔI, DARA!!!

Tôi định chạy thật nhanh về phía phòng ngủ với tốc độ tối đa nhưng anh ấy đã kịp quàng tay qua eo tôi trước khi tôi kịp bỏ trốn! Ottokae!! OTTOKAEEE!

Tôi cố hết sức để vùng thoát nhưng anh ấy kéo tôi thật mạnh và cuối cùng thì tôi hạ cánh trên đùi anh ấy. ÔI CHÚA ƠI!!!! Tôi suýt nữa thì hồn lìa khỏi xác, tôi không đùa đâu!

“Cô nàng láu lỉnh này,” tôi thấy hơi thở của anh ấy đang phả vào gáy tôi khi anh ấy khàn giọng nói. *tôi chết đâyyyy~~

“Em không làm gì cả!!”

“Em đã nhìn chằm chằm vào ,” anh ấy bình thản nói. Anh ấy đã nhìn thấy!!! WAHH!!!

“Không, em không hề!”

“Có, em có,” anh ấy siết chặt vòng tay quanh eo tôi và kéo tôi lại gần hơn. Tôi đông cứng người lại khi thấy ngực anh ấy chạm vào lưng tôi. Ôi chúa ơi, ôi chúa ơi, ôi chúa ơi.

“Tôi phải làm gì với em đây, Dara…”, anh ấy khàn giọng nói và cắn nhẹ vào vai tôi. Mắt tôi trợn tròn lên!

Ôi chúa ơi, trinh tiết của tôi!

Tôi thấy toàn thân râm ran vì một cảm giác gì đó hoàn toàn mới mẻ đối với tôi. Mắt tôi bắt đầu hoa lên. Cứu với!

“Thả em ra!,” tôi hoảng hốt kêu lên.

“Mmmmmm…”, anh ấy khẽ ngả người ra sau, kéo tôi theo bởi anh ấy vẫn đang ôm chặt tôi từ phía sau. Rồi anh ấy khẽ đặt cằm lên vai tôi, má anh ấy chạm vào má tôi.

Bao tử của tôi đông cứng lại. Chết tiệt, anh ấy định làm gì chứ?! Và tại sao cơ thể tôi không chịu hợp tác với não bộ chút nào?! Nếu anh ấy có thể đọc được suy nghĩ của tôi, thì tôi chắc rằng mọi phẩm hạnh của tôi sẽ tan biến hoàn toàn bởi hiện trong đầu tôi đang toàn những suy nghĩ bậy bạ mà tôi không dám thừa nhận. KYAHHH!!

“Chỉ vài giây nữa thôi,” anh ấy mặc cả.

Jiyong đang cư xử hoàn toàn khác lạ cả tối hôm nay. Khác xa cái tên khốn bất cần như mọi khi anh ấy luôn như vậy.
Tính tò mò dâng lên trong tôi. Tôi không giãy giụa nữa và cứ mặc kệ như vậy…chỉ vài giây nữa thôi mà, anh ấy đã nói vậy. Chuyện đó chả có gì to tát cả. Và cái cách anh ấy ôm tôi thật khác lạ, tôi cảm thấy an toàn và mãn nguyện.

Mày là một đứa hư đốn, Dara, trí óc logic của tôi xen vào nhưng nó hoàn toàn bị phớt lờ khi tôi hít sâu một hơi và cái mùi đàn ông quyến rũ của anh ấy lấp đầy tôi. Tôi thề là, mùi hương của anh ấy là một thứ đồ phạm pháp.

Anh ấy nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay tôi khi vẫn ôm chặt tôi trong vòng tay.

Ôi chúa ơiiiii….HÃY.KIỀM.CHẾ.

“Em thật đáng kinh ngạc, Park,” anh ấy thì thầm vào tai tôi, khiến tôi rùng mình bởi hơi thở của anh ấy. OMO, làm ơn đừng dùng cái giọng quyến rũ đấy nữa, em cầu xin anh!!

Anh ấy khẽ cười khi buông tay ra. Anh ấy nhấc người tôi lên và đặt tôi ngồi cạnh anh ấy trên ghế sofa.

“Em đi được rồi, cô nàng lập dị dê già ạ.”

“YAH! Em chỉ ngắm anh ngủ thôi mà. Anh cũng đã ngắm em ngủ cái hôm Huấn luyện Bạn gái!”, tôi kết tội anh ấy.

“Tôi chỉ nhìn vào khuôn mặt chảy dãi của em lúc đấy. Trong khi đó em… Em đã nhìn chằm chằm vào vũ khí hủy diệt của tôi.”

V-Vũ khí hủy diệt? Omo, nó phải lớn thế nào để có thể hủy diệt được? GAAHHH!! Dừng lại, dừng lại, cái bộ óc vô ích này!

Ơn chúa là trong phòng đang rất tối bởi tôi chắc rằng mặt tôi đang đỏ lựng lên rồi.

“Em nên dừng tưởng tượng mọi việc đi,” anh ấy thích thú nói.

“Em không hề!”, tôi điên cuồng chối bỏ.

“Tôi có nên chỉ cho em biết người ta tạo ra trẻ con bằng cách nào không?”, anh ấy trêu chọc.

“KWON JIYONG!!!!”

Tôi điên tiết đứng dậy và đi vào phòng ngủ. Tôi đang định đóng cửa lại thì anh ấy đưa tay ngăn lại, một nụ cười tinh quái đang ở trên môi anh ấy.
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

43#
Đăng lúc 30-9-2012 23:01:15 | Chỉ xem của tác giả
Ô mô ô mô thiện tai thiện tai
Đọc chap nào cũng như chap này thì tôi chết mất
Thương nàng vất vả đêm ngày dịch truyện, tôi muốn comt dài dài một tẹo cho nàng đọc cho sướng nhưng chap này thì chịu thật rồi.
Hai bạn này quá bựa chứ không phải bình thường nữa.
Ôi cái bụng tôi
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

44#
 Tác giả| Đăng lúc 1-10-2012 18:48:59 | Chỉ xem của tác giả
RENT 12 – SLEEPOVER – PART 2 - I



Credit: this story is written by Huntress

AFF link

Tôi điên tiết đứng dậy và đi vào phòng ngủ. Tôi đang định đóng cửa lại thì anh ấy đưa tay ngăn lại, một nụ cười tinh quái đang ở trên môi anh ấy.

“Sao?!”, tôi cáu kỉnh hỏi.

“Tôi có thể ngủ cạnh em được không? Tôi hứa là em sẽ được nhìn vũ khí hủy diệt rõ hơn,” anh ấy nói và nháy mắt với tôi. Man, tôi muốn xé xác anh ấy thành từng mảnh.

“Anh và “Vũ khí” sẽ ngủ trên ghế sofa!”

Tôi đóng sầm cửa mạnh đến nỗi trần nhà suýt rớt xuống. Tôi có thể nghe thấy tên khốn đó đang cười lăn lộn sau khi lại khiến tôi phải xấu hổ đến chết.

ARGH!!! Kwon Jiyong đáng bị cột ở quảng trường thành phố và bị ném đá hội đồng. TÔI GHÉT ANH ẤY như hạch!

Trước hết là không ai thèm quan tâm đến cái vũ khí hủy diệt ngu ngốc của anh ấy cả. Hoặc ít nhất là, không phải tôi! Cái gì! Tôi nhìn nó chỉ vì tôi tò mò thôi mà! Thật là đáng ngạc nhiên khi anh ấy vẫn có thể đứng thẳng với cái tôi quá lớn như vậy!

Và anh ấy không thấy mệt mỏi khi cứ trêu cái sự trinh tiết của tôi sao! Không, rõ ràng là không hề! Tên as$hole đó... GRỪUU!!! Mỗi khi anh ất thốt ra cái từ trinh nữ, dường như anh ấy đang trông chờ tôi sẽ có thể tự phát sáng hay chữa lành được mọi vết thương vậy.

Vàaaaaa….phải nhắc lại rằng, tôi không hề muốn quan hệ với anh ấy! Tôi thà tự bắn nát đầu mình hoặc bị sét đánh chết còn hơn. Ai mà biết được anh ấy đang giấu cái gì phía dưới đó chứ! Ý tôi là, cái phần nhô lên của anh ấy LỚN đến như vậy có phải là bình thường không?! Gaahhh!! Anh ấy là một kẻ đột biến, tôi đảm bảo với bạn như vậy!

Ôi chúa ơi… Tên khốn đó khiến tôi kinh ngạc không thể tả nổi. Dường như nhiệm vụ của anh ấy là khiến tôi phát điên lên ngày này qua ngày khác vậy. Anh ấy sẽ làm mọi việc bằng sức mạnh của anh ấy để khiến tôi nổi điên.

Tôi ngã xuống giường và nhìn chằm chằm lên trần nhà. Chúa ơi, tôi đang va vào thứ rắc rối gì đây?

Rồi tôi nghe thấy tiếng gõ cửa phòng ngủ. GAAHH!!!

“Babe!”, anh ấy gọi với cái giọng trêu chọc.

TÔI.

SẼ.

GIẾT.

ANH.

TA!

“Đừng có mà babe, babe tôi!”, tôi tức giận gào lên.

“Mở cửa ra, hãy nói chuyện nào. Tôi không ngủ được và tôi biết em cũng vậy.”

“Không đời nào! Vũ khí của anh sẽ phá hủy căn phòng của tôi mất!”

“Chỉ cần sử sụng bàn tay nhiệm màu của em để khôi phục lại mọi thứ như ban đầu là được mà!”, anh ấy mỉa mai. ÔI CHÚA ƠI!!!! ~ ~. Anh ấy lại thế rồi, quay lại với cái bản chất trời đánh đấy.

“Câm mồm lại, đồ trời đánh thánh đâm!”, tôi gào lên và lấy gối úp vào mặt. Tôi thề rằng, nếu ai cũng như anh ấy, thì trái đất này đã sớm diệt vong.

“Mở cửa ra đi, cô nàng lập dị. Em biết tôi có thể mở khóa mà. Hoặc em để tôi vào ngay bây giờ hoặc tôi sẽ xông vào lúc em đang ngủ.”

Ồ, nhắc đến việc đó, anh ấy học cái trò phá khóa đấy ở đâu chứ?

Không còn cách nào khác, tôi đành đi về phía cửa và mở nó. Anh ấy đang đứng tựa vào tường, hai tay bắt chéo trước ngực, khuôn mặt anh ấy gần như hòa lẫn vào với bóng tối. Chết tiệt, anh ấy thật sự rất quyến rũ.

“Sao? Nếu anh muốn nói chuyện, cứ nói ở đây thôi. Đừng có vào phòng tôi.”, tôi kiên quyết nói.

Anh ấy như nhìn xuyên thấu qua tôi bằng ánh mắt vô cảm. KKYAAAAHHH!!! Jiyong, vì Chúa làm ơn dừng lại đi! Anh trông đã quyến rũ một cách tội lỗi rồi! Khoan đã, cái gì chứ?? Không không, tôi không hề nói như vậy! Chết tiệt, tôi sẽ phát điên mất thôi. Tôi cần phải kiềm chế bản thân lại.

Và đây là kế hoạch của tôi – tôi sẽ phải đảm bảo rằng anh ấy không được tiến lại gần tôi.

“Tôi sẽ ngủ cạnh em,” anh ấy tuyên bố bằng cái giọng nghiêm túc khi vẫn nhìn tôi chăm chú.

*KYYYYAAAAAAHHHHHHH

Okay, tại sao tôi lại thấy thích thú chứ?!!! Cái quái gì đã xảy đến với ‘tôi sẽ phải đảm bảo rằng anh ấy không được tiến lại gần tôi’ rồi? Tối nay thật sự rất hứa hẹn, đặc biệt là với cái màng trinh của tôi.

Tôi nhanh chóng tìm lại lý trí và nắm chặt lấy nó.

“Không, anh sẽ KHÔNG”, tôi nói và đang định đóng sầm cửa lại thì anh ấy thản nhiên đẩy cửa, bước về phía giường tôi và ngã úp người xuống.

Waahhhh!!! Ottokae! Tên khốn này chả bao giờ chịu nghe lời tôi cả!

“YAH!!! DẬY ĐI!”, tôi kéo chân phải của anh ấy nhưng anh ấy không thèm nhúc nhích. Tôi đang định kéo thêm lần nữa thì ánh đèn vàng từ chiếc đèn bàn phản chiếu tấm lưng anh ấy và hình xăm trên nó thu hút ánh nhìn của tôi. Đó là hình một con rồng cuộn tròn ở góc trên bên phải của lưng anh ấy, ngay dưới vai.

Thành thật mà nói, hình ảnh đó khá là mê hoặc. Tôi vô thức chạm vào vai phải của anh ấy rồi kéo dần xuống phía hình xăm. Tôi khẽ lướt đầu ngón tay theo nó trong khi khẽ nhăn mặt vì tò mò. Jiyong là người đầu tiên tôi quen biết mà sở hữu một hình xăm bởi, rằng, tôi không có nhiều mối quan hệ với những người nổi loạn giống như anh ấy. Tôi cúi người về phía trước để nhìn nó kẽ hơn, tiếp tục chạm vào nó. Whoahhhh…

“Đủ rồi, cô nàng lập dị,” giọng của Jiyong khiến tôi bừng tỉnh. Tôi ngước mắt nhìn lên và thấy anh ấy đang nằm nghiêng đầu trên gối, nhìn tôi chằm chằm với một vẻ mặt không thể đoán được. Rồi anh ấy túm lấy eo tôi, lăn người sang một bên khi kéo tôi lên và để tôi nằm xuống bên cạnh anh ấy trên giường.

“Aigooo, Jiyong. Nếu anh muốn ngủ trên giường thì em có thể ngủ trên ghế sofa cũng được,” tôi nói.

“Không, không cần như vậy. Tôi không ngủ được vậy hãy nói chuyện một lát cho đến khi chúng ta ngủ được,” anh ấy lười biếng đáp.

“Nhưng chuyện này là không đúng đắn! ~ ~”, tôi mè nheo.

“Ai thèm quan tâm chứ. Chỉ có hai chúng ta ở đây.”, anh ấy nói rồi xoay người nằm ngửa, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cái vẻ bông lơn của anh ấy là biến mất rồi. Tôi nhíu mày khi nhìn ngắm anh ấy. Mỗi khi anh ấy có cái nhìn nghiêm túc đấy, thì cảm giác khá là nguy hiểm. Giống như tất cả mọi người sẽ đều phải tuân thủ theo những gì anh ấy nói. Sự tự tin của anh ấy từ đâu ra chứ?

“Anh là ai, Jiyong? Em không thể hiểu được anh,” tôi lẩm bẩm khi tôi xoay người nằm ngang, nhìn anh ấy.

“Tôi là bạn trai cho thuê của em, không phải sao?”

Không khí yên lặng bao trùm cả hai chúng tôi, chỉ có mỗi hơi thở có thể nghe thấy. Tôi im lặng ngắm nhìn anh ấy trong khi anh ấy đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Tôi ngắm cái quai hàm cứng cỏi, cái gò má, chiếc mũi thẳng và đôi môi của anh ấy.

Anh là ai, Jiyong?

“Anh là một bạn trai cho thuê kì quặc. Anh chưa bao giờ nghe theo lời em,” tôi thốt ra. Anh ấy nhếch mép cười khi xoay đầu sang một bên, nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Bạn trai không phải người phải làm theo mọi lời bạn gái của họ, Dara. Đó là việc dành cho thú cưng và robot.”

Tôi bĩu môi và chun mũi lại.

“Em nghĩ anh là một người thông minh, dựa theo cái khiếu châm biếm của anh. Vậy sao anh lại làm cái công việc này?”

“Vẫn chưa hỏi xong hả? Hãy nói về việc nào đó khác đi,” anh ấy nói khi xoay người nằm nghiêng.

Chúng tôi đang nằm đối diện nhau…trên giường…với ánh đèn vàng hắt ra từ chiếc đèn bàn…và chỉ có vài phân cách trở…Hãy tính toán đi. Tôi bỗng nhiên cảm nhận rõ hơn sự hiện hữu của anh ấy và bắt đầu lo lắng về vẻ ngoài của mình. Chúa ơi, chuyện này không tốt cho tim mạch chút nào! Và anh ấy muốn trò chuyện về chuyện gì đó khác ư?! WHOAHHH!!! Tôi thậm chí không thể…

“C-Chúng ta nên nói về cái gì?”, gahd, đừng có lắp bắp nữa đi!

“Tại sao em muốn thuê một người bạn trai?”, anh ấy hỏi.

Ồh. Chuyện đó hả. Okay, đó là một chủ đề an toàn.

“Thật ra là vì một lý do đáng xấu hổ. Em chỉ muốn cho người đó biết rằng em có thể là bạn gái của ai đó. Rằng có ai đó có thể thích em,” tôi u ám trả lời.

“Và người đó, ý em là Donghae,” anh ấy nói. Tôi gật đầu. Chỉ cần nhắc qua tên Donghae cũng khiến tôi thấy buồn.

“Em thích anh ta nhiều vậy sao, hử?”

Khuôn mặt tươi cười của Donghae và ánh mắt ân cần của cậu ấy hiện lên trước mặt tôi, khiến cho tim tôi loạn nhịp một chút.

“Đúng vậy…”, nó gần như một tiếng thì thầm.

Rồi lại một chút ngập ngừng giữa hai chúng tôi.

“Đúng là chủ đề tẻ nhạt, hãy thử việc khác vậy,” Jiyong nhăn mặt nói, rõ ràng không một chút hứng thú với chuyện tình bi ai của Donghae và Dara.

Tuyệt. Ngay vào lúc tôi đang trở nên đa cảm và định kể cho anh ấy câu chuyện huyền thoại rằng tôi và Donghae đã kết bạn như thế nào và cậu ấy đối xử với tôi tốt ra sao và tình cảm của tôi đã thêm sâu nặng như thế nào khi cậu ấy luôn ở bên cạnh tôi blah blah blah, thì anh ấy đột ngột quyết định nhảy sang một chủ đề khác.

Tôi khá chắc là câu hỏi tiếp theo của anh ấy sẽ khiến tôi muốn xé xác anh ấy.

“Tại ban nãy em lại ngắm cái ấy của tôi?”, anh ấy hỏi với một nụ cười quỷ quyệt trên môi.

Tôi biết mà, tôi biết mà, TÔI BIẾT MÀ!! Anh ấy sẽ ném cái sự thật là tôi đã vô xỉ ngắm cái ấy của anh ấy vào mặt tôi suốt đêm nay. Hoặc là suốt cả quãng đời còn lại của tôi!

“Em KHÔNG nhìn ngắm !”, tôi nạt lại và đánh vào cánh tay anh ấy.

“Em đã tò mò phải không?”

“Em không, anh đúng là tên khốn nạn!”.

“Em đã bao giờ nhìn thấy nó trực tiếp chưa?”, ôi chúa ơi, có hàng vạn câu hỏi khác, tại sao lại là nó?

“Đương nhiên!!! Em đã nhìn thấy…bộ phận sinh dục nam trước đây.”

Đó là một lời nói dối trơ trẽn. Trừ phi bộ phận sinh dục nam của trẻ sơ sinh (như Ta Jun) được tính.

“Trẻ sơ sinh không được tính,” anh ấy cố tình nói. Chết tiệt.

“Ừhmmm…à…hừmmmm…Em đã nhìn thấy bộ phận sinh dục nam bao giờ chưa à?”, tôi tự hỏi bản thân, cố nhớ xem tôi đã từng thấy chưa.

“Bộ phận sinh dục nam? Người ta gọi nó là p3nis,” anh ấy cười xảo quyệt khi tôi thấy má mình nóng dần lên. GAHDDD!!! Tại sao anh ấy phải làm thế với tôi chứ?!

“Em biết nó được gọi như thế nào, cảm ơn,” tôi mỉa mai.

“Ồ vậy sao? Em có biết nó dùng để làm gì không? Để tôi cho em một gợi ý, nó không chỉ dùng để đi tè đâu,” anh ấy cười vào vẻ mặt kinh hoàng của tôi.

“ARGHHH!!! KWON JIYONG!! Cút ra cút ra CÚT RA!!!”, tôi đá liên tiếp đá vào đùi anh ấy, điên tiết gào lên. TÊN KHỐN NÀY!!!!!

===========================================

Jiyong’s POV

Miệng cô ấy đang đóng mở liên hồi vì quá giận dữ. Cô ấy có biết trông cô ấy buồn cười như thế nào không? Dara chun cái mũi của cô ấy lại và bặm môi tìm cách đẩy tôi ra khỏi giường. Cô ấy quả nhiên rất thú vị, đó là lý do tại sao tôi thích trêu chọc cô ấy.

Chỉ vừa mới nhắc qua đến cái ấy của đàn ông đã có thể khiến cô ấy đỏ bừng mặt và phát điên lên rồi, hahahaha! Có lẽ tôi nên tạm ngưng trêu chọc trước khi cô ấy tìm cách tự vẫn.

“HỪM!!! Anh đúng là một tên as$hole ngạo mạn!”, cô ấy  nói sau khi quá mệt mỏi vì tìm cách đẩy tôi đi. Tôi chỉ véo mũi cô ấy đáp trả, cô ấy thật hết sức thú vị. Cô ấy nằm im lặng sau đó.

“Đừng có mà làm thế một lần nữa, okay?”, cô ấy nói với giọng nghiêm túc và nhìn thẳng vào tôi.

“Gì cơ? Véo mũi em ấy hả?”

“Những gì mà anh làm khi người đàn ông kia chạm vào em. Đừng có dính vào rắc rối chỉ vì em,” cô ấy trả lời.

Tôi cứng người lại. Chết tiệt, tôi không muốn nhớ đến chuyện đấy. Nó khiến tôi phát điên lên. Là một tay xã hội đen, tôi đã quá quen phải tiếp xúc với những trò bẩn thỉu ở mọi mức độ. Nhưng khi tên chó đẻ đó chạm vào người cô ấy, tôi cảm giác như không khí bị rút hết ra khỏi lồng ngực tôi. Và cơ thể tôi chỉ biết hành động theo phản xạ. Giống như những gì đã xảy ra vào cái đêm tôi cứu cô ấy ở quán bar.

Tôi thở dài nặng nhọc và nhìn khuôn mặt lo lắng của cô ấy. Tôi bình thường không quan tâm đến tụi con gái trừ những lúc tôi cần giải quyết nhu cầu. Và Sulli đang làm rất tốt cái việc đó rồi.

Liệu tôi có làm như vậy nếu nó xảy đến với Sulli không? Tôi không biết. Tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn Dara được an toàn khi tôi ở bên cô ấy. Khi cái trò cho thuê này kết thúc, chúng tôi sẽ lại đi trên những con đường khác nhau. Tôi chỉ không muốn nghĩ đến chuyện đó lúc này khi tôi vẫn còn được vui đùa với sự kì quặc của cô ấy.

“Tôi sẽ không dính vào rắc rối. Chính tôi là RẮC RỐI, nhớ chứ?”, tôi búng vào cái trán đang nhăn tít của cô ấy khiến cô ấy nổi điên lên. Cô ấy lại tấn công tôi bằng cái cẳng tay yếu ớt trong khi tôi cười phá lên vì cái vẻ mặt cáu kỉnh của cô ấy. Cô ấy chụp lấy cái gối và đang định đánh tôi thì nó tuột khỏi tay và chiếc gối bay thẳng về phía giá kê đồ kính ở góc phòng.

“ÔI CHÚA ƠIIIIIIIIII”, cô ấy gào lên hoảng hốt khi chiếc gối đập vào cái giá. Cô ấy ngay lập tức chạy lại và xem xét đống đồ được bày lên trên đó.

“Chuyện gì vậy?”, tôi hỏi khi tôi đi theo cô ấy. Cô ấy thở phào nhẹ nhõm sau khi xem xét cái giá đồ bằng kính và đám đồ trên đó vẫn không sao.

“ĐÂY… Là bộ sưu tập quý giá của em,” cô ấy tự hào nói với tôi, giống như tôi là một kẻ vô cùng may mắn có được cơ hội nhìn thấy bộ sưu tập quý giá của cô ấy. Tôi có nên bật khóc không nhỉ?

“Ồ,” tôi nhạt nhẽo trả lời. Cô ấy nhìn tôi với vẻ không thể tin được, giống như tôi là một loài sinh vật không đáng được tồn tại trên trái đất này chỉ vì dám phản ứng thờ ơ với bộ sưu tập quý giá của cô ấy.

? Đó không phải là một phản ứng phải phép khi anh được nhìn thấy lũ con của em,” cô ấy buộc tội.

“Con của em ư?”

Tôi nhìn bộ sưu tập trên giá kính và thấy…à, vài mô hình nhựa, đồ bông, sách…Holy fck, cái quái gì kia?

“Cái gì kia?”, tôi hỏi khi nhìn thấy một cái đầu quái thú.

“Mô hình sáp của Shinigami trong bộ anime Death Note.”

Uh-oh. Cô ấy chính thức được nâng lên một tầm lập dị mới.

“Kia là thanh gươm ánh sáng,” cô ấy tiếp tục chỉ vào từng mô hình một.

“Còn cái kia?”

“Chiếc đũa pháp thuật của Harry Potter,” cô ấy trả lời.

Chết tiệt, cô ấy đúng là vô phương cứu chữa. Tôi nghĩ Dara và TOP hyung đến từ cùng một tàu mẹ.

Rồi cô ấy bắt đầu giảng giải về vài thứ quái đản gì đấy mà tôi thậm chí không thể hiểu nổi. Tôi thậm chí còn không chắc cô ấy đang nói cái thứ ngôn ngữ gì nữa, mà thú thật, tôi cũng chả buồn hỏi.

“Anh không hiểu những gì em vừa nói, đúng không? Em vừa sử dụng ngôn ngữ của người lùn trong Chúa tể của những chiếc nhẫn. Quenya là ngôn ngữ của những người lùn quý tộc trong khi Sindarin là ngôn ngữ bình dân,” cô ấy tự hào giảng giải.

Ôi chúa ơi. Tôi rút lại những gì tôi đã nói. Dara THỐNG TRỊ cả tàu mẹ. Không ai có thể tranh chức người ngoài hành tinh với cô ấy.

“Anh thì sao? Anh sưu tầm thứ gì?”, cô ấy đột nhiên hỏi.

Hmmmm… Súng? Dao găm? Đám đồ của tôi khiến cho bất kì ai có thể bị bắt giữ vì tội tàng trữ.

“Không có,” tôi trả lời rồi lại ngã người xuống giường một lần nữa.

Cô ấy đang định phản bác, nhưng rồi lại quyết định không nói gì. Có lẽ cuối cùng cô ấy cũng nhận ra rằng tôi sẽ không bao giờ nghe lời cô ấy. Tôi vỗ vỗ xuống phía bên phải giường và cô ấy rón rén trèo lên nằm cách xa tôi.

Điện thoại của Dara báo tin nhắn, cô ấy lấy nó từ tủ cạnh giường và nhăn mặt khi đọc nó.

*thở dài, Trưởng phòng của em lại nhiễu sự nữa rồi. Ông ấy muốn em đi dự một hội thảo ở tỉnh khác,” cô ấy cằn nhằn.

“Vậy bảo với ông ta là em không muốn đi.”

“Em không làm thể được.”

Bah! Nếu là tôi thì tôi sẽ thọi luôn một cú vào mặt hắn. WHAPACK! Mấy tên as$hole ngu ngốc cần phải chết hết!

“Báo cho tôi biết thời gian và địa điểm của buổi hội thảo nghe chưa?”, tôi nhắc cô ấy. Ai mà biết được có nguy hiểm gì cô ấy có thể vướng vào chứ, tôi cần phải cử vài người theo được trông chừng cô ấy.

“Arasso,” cô ấy xoay người sang nhìn tôi.

“Jiyong….”

“Mmmmmmm?”

“Hãy kể gì đấy về anh đi, làm ơn,” cô ấy nói.

Một tiếng cười khẽ bật ra khỏi môi tôi. Tôi thật sự đang rất muốn kể cho cô ấy biết tôi là tên trùm xã hội đen của trong chi nhánh bang hội của mafia Trung Quốc tại Seoul, hay còn được biết đến với cái tên Tam Hoàng, chỉ để muốn thử xem phản ứng của cô ấy. Tôi chắc rằng cô ấy sẽ bảo tôi nói dối. Đã quá đủ khi tôi nói cho cô ấy biệt hiệu G-Dragon của tôi rồi.

“Chuyện của tôi không có gì đáng kể cả,” tôi trả lời, né tránh câu hỏi của cô ấy.

“Đi mà?”

“Em không cần biết gì về tôi cả, Dara. Những người như tôi… chúng tôi chỉ vô tình đi qua cuộc đời của người khác mà thôi. Chúng tôi sẽ bị lãng quên thôi.”

Cô ấy bĩu môi nhìn tôi.

“Em không thích như vậy. Không đời nào em sẽ quên anh,” cô ấy đột nhiên nói. Tôi chỉ nhìn cô ấy chằm chằm khi một cảm giác ấm áp khó tả đang bao trùm lấy tôi. Tsk. Cô nàng lập dị ngây thơ ngốc nghếch này.

“Thôi nàooooo…. Sở thích của anh là gì? Anh làm gì để xả stress?”, cô ấy lại hỏi.

“Xả stress ư? Sex,” tôi trả lời.

Cô ấy cứng người lại và đột nhiên im bặt. O-kay, giờ thì sao? Tôi hi vọng cô ấy lại nổi xung lên vì tôi lại nhắc đến cái từ S đó.

“Ừhm…A-Anh làm việc đó với ai?”, Dara nhìn tránh ra chỗ khác còn tôi thì nhăn trán. Cô ấy thật sự phải hỏi vậy sao?

“Phụ nữ,” tôi nói.

“Em biết, sheezzzz… Ý em là, anh gặp những người phụ nữ đó ở đâu?”

“Chỗ nào đấy.”

“Làm thế nào anh gặp được họ?”

“Tôi có nguồn tin.”

Cô ấy rên rỉ đầy tức tối và quay lưng lại với tôi.

Man, tôi không biết cách đối phó với trinh nữ.

==================================

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

45#
 Tác giả| Đăng lúc 1-10-2012 18:51:32 | Chỉ xem của tác giả
RENT 12 – SLEEPOVER – PART 2 - II



Credit: this story is written by Huntress

AFF link

Sandara’s POV

Tên khốn ngu ngốc.

Tôi thật sự không thể có một câu trả lời tử tế nào từ anh ta cả!

“Dara….”, anh ấy gọi và chọc vào lưng tôi.

Hừm!! Tôi sẽ phớt lờ anh!

“Được rồi, em thắng rồi. Hãy chiếm cả thân thể của tôi đi. Tôi là của em tất cả!”, anh ấy trêu chọc.

Wow. Tôi chưa từng có cảm giác như thế này trước đây – cái cảm giác muốn ném mọi thứ đồ vật trong nhà vào anh ta. Tôi xoay người lại và nhìn anh ấy một lần nữa.

“Tôi không hề có hứng thú với cơ thể của anh, đồ con heo kiêu căng!”

“Trinh nữ luôn khiến tôi phải kinh ngạc,” anh ấy thốt lên trong khi nhìn tôi. Ôi chúa ơi, tôi thật sự rất muốn đấm cho anh ta một cú.

“Các trinh nữ có chữ viết riêng của họ không? Ngôn ngữ riêng? Văn hóa riêng?”, anh ấy tiếp tục.

GAHDDD!!!

“Chúng tôi là cái gì chứ, một bộ lạc chắc?!”, tôi điên tiết nói. Anh ấy chỉ cười trêu chọc và dịch người lại gần phía tôi. Chuông báo động trong đầu tôi reo lên và tôi dịch người ra xa.

“Hey, cô nàng lập dị…”, anh ấy cất lời. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng 1 tràng những lời cay nghiệt để nguyền rủa anh ta đến tận kiếp sau.

“Tại sao em lại tò mò về cuộc sống tình dục của tôi?”

“Tôi không! Anh mới là người lúc nào cũng nói về việc đó!”, tôi lầm bầm qua kẽ răng. Ngực tôi cứ thắt đau mỗi khi anh ta nhắc tới chuyện đấy và tôi cũng không biết tại sao tôi lại thấy như vậy nữa. Ý tôi là, tôi biết anh ấy đã làm việc đó. Chỉ cần nhìn anh ấy cũng biết! Nhưng…ừhm…nó khiến tôi không thể ngồi yên được. Argh!!! Mặc xác nó!

Tôi thở dài tức tối và úp mặt vào gối.

“Có muốn nhìn xem cái bao cao su trông thế nào không?”, anh ấy thì thầm vào mặt tôi và cười khẽ. ARGH!

“ĐỒ KHỐN! ĐỒ KHỐN! ĐỒ KHỐN!!!!”, tôi liên tục đấm đá anh ta còn anh ta thì chỉ phá lên cười.

“Được rồi, đủ rồi,” anh ấy nói khi kẹp chân không cho tôi đá tiếp. Tôi vung tay định đánh anh ấy, nhưng thay vì thế thì tôi lại va vào chiếc đèn ngủ bên cạnh giường. Jiyong đã đỡ được cái đèn nhưng phần chóp của nó (phần làm bằng thép) vẫn va vào trán tôi đánh rầm một cái. OUCH!

“Sh!t! Babe, em không sao chứ?”, Jiyong lo lắng hỏi và vùng dậy xem xét cái trán của tôi. Tôi im lặng không nói gì, môi run run vì đau và tự thương hại cho chính mình.

“Đấy là lỗi của anh! Anh chỉ toàn bắt nạt em thôi!”, tôi mè nheo.

“Arasso, arasso. Bị đau ở đâu?”, mặt anh ấy đang dí sát mặt tôi một cách nguy hiểm khi tiếp tục xem xét xem tôi có bị bầm tím ở đâu không.

“Ở đây…”, tôi xoa xoa trán. May mắn thay, không có cục u nào cả. Anh ấy nhìn chăm chú vào cái chỗ đáng thương mà tôi vừa chỉ rồi nhẹ nhàng thổi vào đó. Tôi nuốt khan và cổ họng tôi đột nhiên khô khốc bởi những gì anh ấy làm. Làm thế nào một tên khốn có thể biến thân thành một người hết sức chu đáo như vậy? Hay đây chỉ là một phần của dịch vụ bạn trai mà thôi?

“Đỡ hơn chưa?”, anh ấy hỏi khi lấy ngón tay cái xoa xoa chỗ bị đau của tôi.

Tôi không thể mở miệng trả ời. Tôi nghĩ trái tim tôi đã ngừng đập khi tôi nhìn anh ấy – đang nhẹ nhàng chăm sóc tôi…vuốt ve mặt tôi…nhìn tôi đầy lo lắng…

“Dara… Có còn đau nữa không?”, anh ấy thì thầm. Hơi thở có mùi bạc hà của anh ấy phả lên mặt tôi, khiến tôi phải rùng mình. Anh ấy vuốt khẽ vài sợi tóc đang phủ lòa xòa trên mặt tôi rồi nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi cảm thấy như mình đang chìm trong ánh mắt dữ dội ấy.

Tôi có thể cảm nhận được đôi môi của anh ấy như gần chạm vào môi tôi khi anh ấy vẫn đang ở trên tôi. Và trong đầu tôi đã hiện lên hàng nghìn hình ảnh không-chút-đứng-đắn nào!!! GAAHHH!!!

“Dara?”

“Hử?”, tôi nuốt nước bọt đầy khó khăn bởi cổ họng của tôi đã khô khốc lại.

Anh ấy bỗng nhiên nhếch mép cười và thu ngắn khoảng cách giữa hai chúng tôi, khẽ nghiêng đầu. Môi của anh ấy chỉ còn cách môi tôi 1cm nữa thôi, khiến tôi suýt tè dầm vì quá phấn khích.

“Tôi không được phép hôn em, nhớ chứ?”, môi anh ấy khẽ chạm vào môi tôi mỗi lời anh ấy nói ra. RỒI…anh ấy kéo mặt ra trong khi tôi còn đang điên lên vì mong đợi!

Chết tiệt, CÁI KHẢ NĂNG KIỀM CHẾ CỦA ANH TA!!!

Khoan đã. Tôi phải lấy làm mừng chứ phải không? Sao tôi lại thấy bực dọc nhỉ?

“Đúng vậy, anh không được phép hôn tôi,” tôi bĩu môi lẩm bẩm.

“Em chưa có chút kinh nghiệm gần gũi với bất kì người đàn ông nào sao? Ôm ấp? Hôn nhau?”, anh ấy hỏi với giọng khàn khàn. Kwon Jiyong! Đừng có làm thế nữa! Anh không thấy tôi chỉ còn cách cơn nhồi máu cơ tim 1 tích tắc nữa thôi sao?!

“K-Không…”, tôi ngượng ngùng thừa nhận.

Anh ấy đột nhiên gác chân lên người tôi và kéo tôi lại gần anh ấy, ôm tôi trong vòng tay.

EEPPPPP!!! Nguy hiểm!

“Mmmmmm, thoải mái không?”, anh ấy hỏi khi vẫn ôm tôi chặt cứng. Tôi thì cứng người như một khúc gỗ.

GAAHHH!!! Vị thần của Trinh tiết, làm ơn hãy dẫn đường cho con!

“Đừng có làm điều ngu ngốc!”, tôi cảnh cáo trong khi đặt tay lên ngực anh ấy, tìm cách đẩy anh ấy ra.

“Tôi không làm gì đâu. Tôi không giỏi đối phó với các trinh nữ. Tôi không phải là người nhẹ nhàng, tôi luôn mạnh mẽ trong chuyện đó,” anh ấy thản nhiên nói.

*há hốc mồm!!

A-Anh ấy luôn…mạnh mẽ ư? <*nuốt nước bọt>

Ôi chúa ơi. Lại là chúng – những suy nghĩ bậy bạ lại xâm chiếm trong đầu tôi!

“Vòng tay em quanh người tôi đi,” anh ấy ra lệnh.

“Không, cảm ơn!”, tôi lạnh nhạt nói và tìm cách giãy thoát.

“Thôi nào, trinh nữ,” anh ấy kéo tay tôi và đặt nó ôm quanh eo anh ấy. Rồi anh ấy ấn nhẹ vào lưng tôi, ép sát tôi vào cơ thể anh ấy.

“Thấy chưa? Chả có gì to tát cả. Em sẽ không có thai chỉ vì chuyện này đâu,”  anh ấy nói. Hơi thở của tôi trở nên gấp gáp khi cánh tay anh ấy cọ vào cánh tay tôi. Ôi chúa ơi, cảm giác này thật tuyệt quá đi. Và hương thơm nam tính của anh ấy cùng với hương nước hoa nhàn nhạt khiến đầu óc tôi có chút quay cuồng.

“Em rất ấm áp,” anh ấy đột nhiên nhận xét. Cược với bạn là như vậy! Tôi sắp chảy nhũn như một đống sáp nến vì quá xấu hổ rồi, kể vậy nếu như bạn không nhận ra điều đó!

Khi anh ấy bắt đầu vuốt ve dọc lưng xuống đến eo tôi thì tôi đã mất khả năng suy nghĩ luôn! Anh ấy khẽ siết tôi lại gần anh ấy hơn, như muốn nghiền nát tôi với cơ thể của anh ấy.

“Mhhhmmmmm…”, ÔI.CHÚA.ƠI. Có phải tôi vừa rên rỉ không?!!!

Anh ấy thở dài, khẽ nghiêng đầu để nhìn thẳng vào mắt tôi rồi lấy ngón cái cọ cọ vào môi tôi. Tôi suýt giật bắn lên vì va chạm của anh ấy.

“Đừng có rên nữa. Em khiến tôi có ham muốn.”

KKYYYYAAAAHHHHHHHH!!!!!!!

Cảm phiền một chút, tôi chết đây.

===========================================

Sandara’s POV

Mhmmmmhmmmm…. Cảm giác này thật tuyệtttttt…….

Tôi rúc thêm vào phía hơi ấm dễ chịu bên cạnh tôi và cọ cọ má tôi vào nó trong khi mắt vẫn nhắm nghiền. Buổi sáng hôm nay thật khác lạ nhưng tôi cũng không biết được là tại sao. Tôi hít một hơi thật sâu và được chào đón bởi một hương thơm quen thuộc mà nó khiến cho tôi muốn nằm lại trên giường cho đến hết cuộc đời này.

Tôi sẽ quen dần với việc này mất.

Tôi dụi mặt vào cái nơi đang tiết ra cái mùi hương nam tính đó và…khoan đã…mùi hương nam tính ư? CÁI QUÁI GÌ…

Mắt tôi lập tức mở lớn và tôi suýt nhảy ra khỏi giường cách xa ba dặm khi tôi thấy tấm ngực trần của Jiyong. Tim tôi vang như trống trận còn trong đầu tôi thì cứ Ôi chết tiệt Ôi chết tiệt Ôi chết tiệt hết lần này đến lần khác.

Tôi ngồi bật dậy và nhíu mắt, để chắc rằng anh ấy không phải là sản phẩm của trí tưởng tượng (bậy bạ) của tôi. Oh mannn, chúng tôi thực sự đã ngủ cùng với nhau! Thật may là anh ấy vẫn đang ngủ nên tôi có thể huy động mọi phương án tẩu thoát tôi có thể nghĩ ra – ví dụ như giả bộ bình thản và thoải mái về tất cả những gì đã xảy ra, mặc dù tiếng trống đang dồn trong ngực tôi là không thể chối bỏ được.(GAAAHHHH! Tôi đã ngủ cùng một người đàn ông!)

Tôi đang định lặng lẽ bò ra khỏi giường thì có thứ gì đó thu hút sự chú ý của tôi.

C-Có cái gì đó trong quần anh ấy…<*thở dốc!> Cậu nhỏ của anh ấy đang chào cờ!

Rồi anh ấy bỗng xoay người và trước khi tôi kịp làm cuộc đào tẩu thì anh ấy đưa chân trái sang đè chặt tôi xuống bằng đùi của anh ấy, cánh tay anh ấy trói chặt phần thân trên của tôi. Tôi chính thức MẤT TRÍ rồi.

GA-A-A-AHHHDDDD!!!!

Tôi đã ngay lập tức lẩm nhẩm cầu nguyện trong đầu trong khi tìm cách vùng thoát.

Lạy đấng cứu thế của chúng con…

<*chọc>

C-C-C-Cái gì đang chọc vào đùi tôi thế? *thở dốc thở dốc

Tôi đánh mắt nhìn ngang và thấy cái cảnh tượng kinh hoàng nhất cả cuộc đời này! Mắt tôi mở tròn như cái chén khi tôi thấy cái chỗ đang chào cờ của anh ấy đang đè lên đùi tôi!!! EEEEKKKKK!!!! Tôi đang bị CƯỠNG HIẾP đến cả phần của Đấng cứu thế trong khi đang vặn vẹo người tìm cách thoát khỏi sự kìm kẹp của anh ấy. ÔI CHÚA ƠI! LÀM ƠN, đừng đưa lối dẫn đường chúng con đến với sự ham muốn tội lỗi.

Tôi nghe thấy tiếng cười khẽ và ngay lập tức nhìn lên trên, chạm vào ánh mắt sắc lẹm của anh ấy. Ôi chúa ơi, liệu tất cả những người đàn ông khác đều trông thật tuyệt vời như thế này khi họ thức dậy sao? Mái tóc rối bù của anh ấy và nụ cười nhếch mép khiến tôi muốn làm cái điều mà tôi chắc chắn sẽ hối hận ngay sau đó! Anh ấy kéo tôi lại gần hơn và ôm tôi thật chặt, bàn tay anh ấy nhẹ nhàng xoa lên cánh tay tôi trong khi anh ấy vùi mặt vào gối của tôi.

“Chào buổi sáng”, anh ấy khàn giọng nói. Cái giọng quyến rũ đó!!! *tôi chết đâyyyyyy

vẫn đang chọc vào đùi tôi!

“YAH! Buông tôi ra!!!”, tôi bực mình nói khi tìm cách giãy thoát.

“Đừng có giãy nữa, em đang cọ vào Vũ khí đấy.”, anh ấy nói với giọng ngái ngủ.

GAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!!!

“Thả em ra!!!! Jiyong!”

Hành động tiếp theo của anh ấy suýt đưa thẳng tôi xuống huyệt của mình! Anh ấy đột nhiên trèo LÊN TRÊN NGƯỜI TÔI, dùng sức nặng của anh ấy đè chặt tôi xuống!! Vũ khí hiện đang đang ngắm vào trúng HỒNG TÂM! OMMA!!!!

Tôi cố đẩy anh ấy ra bằng tất cả sức lực của mình nhưng anh ấy không hề nhúc nhích! Tôi thì sắp khóc đến nơi rồi khi tôi luôn mồm cằn nhằn nhưng anh ấy chẳng thèm nghe!

“Ugh! Jiyong, em không thở được!”

Nói thế, anh ấy vòng tay ôm quanh người tôi và lăn sang ngang, kéo tôi theo anh ấy. Vị trí của chúng tôi lúc này đã đảo ngược với tôi đang nằm trên người anh ấy. Điều này cũng không khá hơn chút nào cả, ottokae!

“Jiyooooonnngggg ~ ~”, tôi mè nheo như một đứa trẻ khi đánh vào cánh tay của anh ấy. Anh ấy mở mắt ra và nhìn tôi với ánh mắt trêu chọc.

“Chào,” anh ấy khàn giọng nói với cái âm điệu quyến rũ. *tôi chết thêm lần nữa đâyyyyyy

Ngắn gọn lại thì, tôi đã chết bao nhiêu lần trong buổi sáng nay rồi?! Anh ấy đang hút hết linh hồn tôi như những tên Giám ngục vậy! Fck, tôi cần phải luyện thần chú Hộ mệnh….

Tôi chống tay lên giường, cố gắng ngồi dậy nhưng anh ấy vẫn không chịu thả tôi. WAAAHHH!!!! Chuyện này kéo dài một chút nữa thôi và tôi sẽ chính thức bốc hỏa thành ngọn đuốc! Mọi suy nghĩ logic là bất lực mỗi khi anh ấy trêu chọc tôi. Tôi có thể chịu được những trò trêu chọc thông thường của anh ấy nhưng việc này, việc này khiến thôi tôi có những cảm giác mới lạ nào đó mà tôi đáng lẽ không nên nhận thấy! ÔI CHÚA ƠI!!! Tôi cần được cứu…khẩn cấp.

“Em sẽ nổi giận đấy,”  tôi yếu ớt cảnh cáo.

“Tôi sợ quá đi,” anh ấy nói với cái giọng thản nhiên trong khi vuốt ve lưng tôi. Uwaaahhhh!!! D-Ừ-N-G lại!!!!!!

“Uh-oh”, anh ấy nói khi nhìn vào mắt tôi.

“Sao?”

“Tôi nghĩ tôi lại cương cứng lên rồi.”

“GAAAHH!!! Tôi không muốn nghe! Tôi không muốn nghe!”, tôi thét lên trong tiếng cười sảng khoái của anh ấy đang lấp đầy cả căn phòng.

=========================================

Dara đang ngồi thu lu ôm gối trên một góc của ghế sofa, co tròn lại như một quá bóng như thể cô vừa bị xâm hại. Cô đã tắm xong và thay đồ để chuẩn bị đi làm nhưng cô còn phải chờ GD đang tắm. Cô vẫn đang rất bực tức vì màn chọc ghẹo của hắn.

GD bước ra từ phòng ngủ của cô với mái tóc vẫn còn ướt và tiến lại phía cô. Cô ngay lập tức khó chịu quay ngoắt đầu ra hướng khác.

“Lần này thì dỗi vì cái gì đây?”, tôi nghe ấy hỏi.

“Anh chỉ luôn trêu chọc em, đồ khốn bậy bạ!”, tôi cằn nhằn. Anh ấy chỉ cười khẽ và xoa nhẹ đầu tôi.

“Em đang bực vì không có chuyện gì xảy ra ư? Cô nàng trinh nữ này?”

“YAH!”, cô quay sang phía hắn và đá nhẹ vào đùi hắn.

“Ít nhất thì em cũng đã được thử việc ôm ấp và rúc vào người nhau. Hãy cứ coi đấy là một phần của dịch vụ bạn trai.”, hắn trêu chọc.

“Vậy đó là cách anh giữ chân các khách hàng, hử? Anh còn những dịch vụ gì cho những cô gái đã từng thuê anh hả?”, cô nạt hắn. Hắn chỉ phớt lờ câu hỏi của cô và nhún vai.

“Tôi phải đi đây, cô nàng lập dị.”, hắn đứng dậy và véo mũi cô.

Dara nhíu mày. GD luôn khiến cô phải thắc mắc.

==

Ngay khi GD vừa đặt chân vào văn phòng của hắn ở tổng hành dinh,

“Chào buổi sáng, 20 Triệu Won! Ý anh là…Chào buổi sáng, Nhị ca!”, TOP cười bằng mũi khi hắn đang xem xét lại khẩu Sig bán tự động của hắn.

GD chỉ lờ lắn đi và đi thẳng tới bàn của hắn rút ra khẩu Glock 19 9 li. Hôm qua, sau buổi gặp với Bạch Phiến, hắn nhận được một cuộc gọi từ phòng Phân tích dữ liệu của bọn hắn, phía được yêu cầu lần theo các cuộc gọi của đám sát thủ (chapter 7). May thay, phía gọi điện vẫn đang mở máy nên bên Lập trình ngay lập tức có thể định vị được vị trí chính xác. Đó là một bãi trống ở ngoại ô Seoul.

Bọn hắn đang định huy động người và kéo đến nơi đó vào ngày hôm qua, nhưng GD đã vướng vào vụ xảy ra với Dara. Bởi vậy hắn đã nhắn tin cho TOP tập hợp quân vào ngày hôm nay.

“Maknae đâu?”, GD hỏi, phát hiện ra Seungri vẫn vắng mặt. Ngay lúc đó, cửa phòng mở ra lộ ra Seungri đang thở dốc sau khi chạy.

“Xin lỗi, Nhị ca. Whew! Em vừa xử lý vài tên khốn trên đường đi. Vậy hôm nay chúng ta có phi vụ gì?”, hắn hỏi.

“Như mọi khi,” Daesung trả lời.

“Và như mọi khi, ý anh là…”

“Chúng ta sẽ đá tung đít vài tên, đồ ngu,” Daesung đáp.

“…và giết người.”, TOP thêm vào khi hắn ngắm vuốt qua gương, đảm bảo rằng không một sợi tóc nào của hắn bị xô lệch.

“Yeah, và giết người.,” Daesung nhắc lại.

“Ồ. Được rồi, được rồi,” Seungri đi vào kho vũ khí để lấy cho hắn vài khẩu súng.

Youngbae lắc đầu chán nản. Có phải hắn là người duy nhất thấy cuộc nói chuyện vừa rồi rất kì lạ không?

“Nhị ca, chúng ta chuẩn bị xong hết rồi,” Youngbae nói khi Seungri vừa cài xong khẩu sung bắn tỉa lên người hắn.

“Lướt thôi!”, GD lầm bầm.

==================================

Sandara’s POV

Đã…vài ngày…trôi qua…

Tại sao anh ấy không nhắn tin cho tôi? Hay gọi điện? Tôi không nên là người nhắn tin trước, đúng không? Hay tôi nên làm vậy? WAHHHH!!! Tôi không biết nữa!

Tôi dùng hai tay chống cằm khi nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình. Chuyện quái quỷ gì xảy ra với tên khốn đó rồi? Anh ấy không hề liên lạc với tôi kể từ sau cái đêm anh ấy ngủ lại nhà tôi.

Bạn trai vẫn chưa nhắn tin cho cậu hử?”, Bom ngã người xuống ghế và vứt túi lên bàn của tôi. Tôi u ám gật đầu trả lời. Đã hết giờ làm việc rồi nhưng tôi vẫn chưa thể đứng dậy và về nhà. Tôi không thể chịu được cái cảm giác trống trải trong căn hộ của tôi mấy ngày gần đây.

“Chà, tại sao mình không thấy ngạc nhiên nhỉ? Chắc hẳn vì cậu đã khiến anh ấy cương cứng rồi lại bỏ mặc anh ấy”, cô ấy tiếp tục cười khúc khích. Đúng vậy, cô ấy biết chuyện gì đã xảy ra bởi tôi đã kể cho cô ấy. Tôi vẫn chưa học được bài học của mình. Bạn thân của tôi là người có thể phản bội tôi chỉ vì một cốc Starbucks nhưng tôi vẫn kể cho cô ấy mọi điều.

“Bom. Mình đang không có hứng tha thứ chút nào cả. Mình thề là mình sẽ bứt tóc cậu đấy.”, tôi đe dọa. Cô ấy chỉ chun mũi và phồng má lên một cách đáng yêu.

“Đồ cáu bẳn! Hừm! Thế cậu đã nói cho anh ấy biết buổi tiệc làm quen thường niên đã sắp tới rồi chưa?”

Ôi chết tiệt. Tôi quên mất! Buổi tiệc sẽ diễn ra vào cuối tháng này. Và, tôi vẫn còn phải lo cho vụ trang trí nữa!

“Và cậu đã nói cho Donghae biết là cậu đã có bạn trai chưa?”, cô ấy thêm vào.

“À…errrrr…”

“Tóm lại, vậy mục đích thuê một người bạn trai của cậu là gì?”, Bom nhăm mặt nhìn tôi trong khi tôi ngả lo lắng người ra ghế.

“Mình không biết phải báo với cậu ấy như thế nào…”, tôi yếu ớt nói.

“Chúa ơi, cậu đúng là kẻ hèn nhát! Nhắn tin cho Donghae ngay, nói với anh ấy hai người cần nói chuyện”, cô ấy vớ lấy điện thoại của tôi và dí nó vào mặt tôi.

“Bommieeeeeeee….”

“Đừng có mà mè nheo. Mình sẽ đập vào mặt cậu bằng cái điện thoại này đấy,” cô ấy lạnh lung nói.

Tôi bĩu môi và cầm lấy điện thoai. Rồi… tôi chụp lấy túi xách của tôi và chạy về phía cửa, bỏ mặc cô bạn đang điên tiết của tôi lại phía sau.

“Sandara Park!!!!”, cô ấy gào lên.

Kekekekekeeee….

Ngay khi tôi bước ra khỏi công ty, tôi lập tức vẫy một chiếc taxi và yêu cầu được tới khu Insa-dong nơi chúng tôi sẽ tổ chức buổi tiệc. Tôi cần phải thảo luận thêm vài điều với những nhà tài trợ.

Trời đã tối khi tôi hoàn tất mọi việc cần phải xử lý. Tôi rời tiệm hoa, có chút thất vọng bởi họ không thể chắc rằng họ đủ hồng đỏ để giao vào dịp cuối tháng. Krystal sẽ lại làm loạn lên cho mà xem, nhưng đấy không phải điều tôi quan tâm. Bởi tôi đã nhận nhiêm vụ giám sát việc trang trí, tôi cũng muốn mọi việc được trôi chảy theo kế hoạch.

Tôi đang cúi gắm mặt đi bộ trên đường. Khi tôi ngẩng mặt lên, tôi thấy một nhóm đàn ông đang đi về phía tôi. Người đi ở giữa trông rất quen. Tôi tò mò nhìn người đó, nhăn tít cả lông mày lại. Đó là Jiyong! Khi chúng tôi chỉ còn cách nhau một quãng ngắn, tôi gọi tên anh ấy.

“Jiyong?”

Anh ấy khẽ liếc qua tôi…và đi ngang qua như không hề nhìn thấy tôi. Tất cả bọn họ đi vào một nơi treo biển câu lạc bộ YG Underground.

Tôi chết trân tại chỗ trong khi cố hiểu xem chuyện gì đã xảy ra. Sau tất cả những thứ như ôm ấp và quấn lấy nhau và suýt hôn nhau, anh ta có gan phớt lờ tôi ư? Ngực tôi quặn thắt lại khi tôi đứng trơ ra đó ngu ngốc, rồi điện thoại của tôi bỗng báo tin nhắn. Tôi kiểm tra máy và ngạc nhiên khi thấy tin nhắn của jiyong!

Chào…

Chỉ mỗi một từ, nhưng tôi lại tưởng tượng anh ấy nói bằng cái giọng khàn khàn giống như cái buổi sáng khi anh ấy thức dậy ở nhà tôi. Chỉ một từ thôi, vậy mà tôi đang phải cố gắng kiềm chế nụ cười đang muốn kéo rách môi tôi.

Tên khốn đấy…

Tôi đang định trả lời tin nhắn cho anh ấy thì tôi lại nhận được một tin khác. Lần này, là từ trưởng phòng của tôi.

Buổi hội thảo ngoại tỉnh đã được dời sang ngày mai. Cô sẽ đi dự cùng Lee Donghae. Buổi họp sẽ kéo dài 2 ngày. Thông tin chi tiết đã được gửi vào email của cô rồi nhé.

Hai ngày? Một mình? Với Donghae?!!!!!

Bình luận

*đạp mún thành mỡ x( comment đeeeeeeeeeeee  Đăng lúc 2-10-2012 05:17 PM
e hứa khi nào có time sẽ cmt cho ss 1 cái thật tử tế bù cho 12 chap đọc chùa, hứa đó *ngoắc tay* huhuhu  Đăng lúc 2-10-2012 04:11 PM
huhu tình hình là em thích cái fic này quá, ss vất vả rồi ợ *bóp vai* h em chỉ đánh du kích kiểu này thui ss đừng buồn nghe :(  Đăng lúc 2-10-2012 04:10 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

46#
Đăng lúc 1-10-2012 22:12:51 | Chỉ xem của tác giả
Đọc liền một lúc mấy chap hết luôn cả buổi tối :)

Qua cái vụ Sleepover này thấy độ bựa của bạn JiYong quá cao, sắp đỡ ko nổi rồi :))
Mà kể ra thì nội công trinh nữ của bạn Dara cũng thâm hậu đấy chứ =))
Bị bạn GD quấy rối cả tối mà vẫn phòng thủ vững chắc =))

TOP ít xuất hiện nhg nhờ "20 triệu" mà sự có mặt của bạn ý cũng đc highlight :))
Liệu bạn TOP có đc ghép với bạn Bom ko nhỉ? Hai bạn này hợp nhau bằng chết =))

Mà chap sau lại có bạn Dong Hae ah, chả thích mấy phân đoạn của bạn Dong Hae và Dara chút nào, vì ở bên bạn DH thì Dara trông càng ngu ngốc. Dù vẫn chả thích kiểu nv của Dara nhg ít ra nhờ có GD bên cạnh mà bạn Dara trông ngốc nghếch một cách đáng yêu hơn.

Bình luận

nh nàng yên tâm, làm j có chuyện bạn GD để yên >:)  Đăng lúc 1-10-2012 10:16 PM
tôi cũng đang uể hết cả oải dịch cái vụ đi với Donghae đây nàng ạh, lần nào bạn nam đó xuất hiện cũng buồn ngủ khó đỡ =(((((  Đăng lúc 1-10-2012 10:16 PM

Rate

Số người tham gia 1Sức gió +2 Thu lại Lý do
minhchung + 2 nội công trinh nữ =))

Xem tất cả

Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

47#
Đăng lúc 1-10-2012 22:31:07 | Chỉ xem của tác giả
hơ... ớ.. bạn Dara......... BẠN THIỆT LÀ 1 FANGIRL ĐIỂN HÌNH!!!!
=]]]]]] miệng thì cứ chối bây bẩy nhưng cứ dòm và ngắm người ta là sao???
phục bạn Ji Young ở khả năng kiềm chế.
Chap này 20-triệu-won của mình ko xuất hiện nhiều nha.. đám XHD gì mà nhí nhố quá chừng @.@

... Chap sau.. 2 bạn kia.. đc tung tăng 1 mình..... bạn JiYoung có biết hông?

Bình luận

bản kéo nguyên 1 đội quân theo ó oppa >:) để yên là dư lào  Đăng lúc 1-10-2012 10:46 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

48#
Đăng lúc 1-10-2012 23:09:29 | Chỉ xem của tác giả
I'm gonna be crazy
Hai bạn này kiềm chế giỏi thật đấy.
Mà có mỗi cái chuyện tỉ tê trên giường mà dài vãi, hai bạn này nói lắm quá.
Buồn cười nhất cái đoạn JY phát hiện Dara cùng tàu mẹ với TOP.
Nói đi nói lại thì tôi yêu bạn JY quá, đúng hình tượng bad boy phim hàn
Chap sau Dara đi công tác với Donghae rồi, không biết JY có rình mò theo không?

Bình luận

Mai học 5 tiết, chắc là k có chap mới đâu hix  Đăng lúc 1-10-2012 11:32 PM
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

49#
Đăng lúc 3-10-2012 00:09:57 | Chỉ xem của tác giả
Hi~
Mình hay vào kites để down film nhưng giờ vì bạn mà mình mới reg nick đấy :))
Mình là Daragon shipper nên đã đọc fic này rồi nhưng vì thích cách dịch của bạn với lại thấy bạn dịch rất nhiệt tình chứ không có cái kiểu câu like câu cmt nên muốn nói vài câu ủng hộ. Hình như trên fanpage Daragon Vn có bạn đang dịch fic này nhưng không biết là tới đâu rồi nên mình không biết có nên nói bạn đưa fic lên page không. Trên đó cũng nhiều người hóng fic lắm.
Welcome to Appler world! LOL
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

50#
 Tác giả| Đăng lúc 3-10-2012 11:03:57 | Chỉ xem của tác giả
lumos_x gửi lúc 3-10-2012 00:09
Hi~
Mình hay vào kites để down film nhưng giờ vì bạn mà mình mới reg nick đấy
Mình ...

Cảm ơn bạn đã comment ủng hộ cho mình ;;____;;

Thật sự thì mình chỉ biết đến Daragon qua các fanfic thôi, cũng đọc đc vài fact về couple này đc cài xen kẽ trong các ff đó nên cũng dần dần tìm hiểu 1 chút. Fic này mình chọn dịch phần lớn vì mình thích nội dung của nó, chứ bạn bè mình không có ai biết đến Daragon nên ban đầu dịch ff cũng đã xác định là ff ế với phải đi "túm đuôi" thì mới có comment. Mình vẫn đang đi lôi kéo ng đọc nhiệt đình chứ k phải là k câu like câu comt như bạn nói đâu Dịch ff mà k có ng vào đọc với nc cùng thì buồn chết mà khéo mất cả động lực dịch tiếp ấy chứ. Đến hnay mới gặp đc 1 Appler vào comt cho ff mình thấy cũng thành công được 1 phần nào rồi Cảm ơn bạn đã bỏ công reg nick để viết cho mình vài dòng. Với mình chuyện này có ý nghĩa lớn lắm

Còn về fanpage fb của Daragon, lúc mình đi google ff để chuẩn bị dịch cũng mới phát hiện ra là có bạn đang dịch rồi, và dù gì các bạn cũng là Appler đích thực chứ k phải tay ngang như mình nên đành lủi thủi post bản dịch ở trong này và lôi kéo bạn bè thân quen vào để đọc thôi, chứ có 1 Appler đang dịch rồi mà mình còn mang lên fanpage để kêu gọi các bạn sang đọc bản dịch cho mình thì mình thấy không hay cho lắm, và cũng không được tôn trọng bạn dịch trước cho lắm. Vậy nên mình cũng chỉ dám twt cho ss Huntress theo yêu cầu của ss ấy để ss RT giùm mình chứ không nghĩ đến việc mang lên fanpage. Cảm ơn bạn đã quan tâm đến bản dịch của mình Mình sẽ cố gắng giữ tốc độ trans nhanh nhất có thể (nh mấy chap tới dính kì đà Donghae mình đang ì ạch quá ), mong bạn vẫn vào đọc tiếp, nếu bản dịch có gì sai sót bạn cứ góp ý và thỉnh thoảng comment bình luận cho thread được xôm tụ 1 chút nha
Trả lời

Dùng đạo cụ Báo cáo

Bạn phải đăng nhập mới được đăng bài Đăng nhập | Đăng ký

Quy tắc Độ cao

Trả lời nhanh Lên trênLên trên Bottom Trở lại danh sách